Chương 60: Chương 60: Ma vương biết hối hận
thuytinh103
15/10/2018
Hoa Trạch Siêu đưa cô về biệt thự, hắn đặt cô lên giường, nét mặt lo lắng nhìn cô mà tự trách bản thân
_Dây chuyền...dây chuyền đâu rồi...để tôi đi tìm dây chuyền của tôi
Lâm Tương Y trong tiềm thức vẫn không quên sợi dây chuyền hắn tặng cô, một mực muốn đi tìm nó vì cô nghĩ sau khi hắn đuổi cô đi, dây chuyền là vật duy nhất để cô nhớ thương những kỷ niệm đã qua
_Tiểu Y...em nhất định không sao
Hắn cởi quần áo ướt lạnh của cô ra, để nhiệt độ thay đổi, hắn quấn cô vào chăn ôm chặt lấy cô truyền hơi ấm
_Hụ hụ...
_Tiểu Y...Tiểu Y..
Từ hơi thở yếu ớt bị nghẽn ho ra mấy tiếng, nơi lồng ngực thắt lại, cô nhíu mày yếu ớt...
_Tên...tên khốn nạn...tôi sắp chết anh vẫn muốn làm chuyện đồi bại? Tôi hận anh...
Trong cơn mơ màng, cổ họng đóng băng không thở được, ngực lại rất đau, như có thứ gì đó đè nặng không cho cô thở, máu không lưu thông lên não được tạo cho cô một ảo giác rằng hắn đang cởi sạch quần áo cô để làm chuyện xấu xa, cô véo hắn, còn cắn vào cổ hắn đến chảy máu
_Được...được...là tôi không tốt...tôi xấu xa
Hắn dịu giọng không nổi giận mà mặc kệ cô muốn đánh muốn cắn hắn thế nào cũng được, hắn chịu đau, từ tốn không thể hiện sự u ám trên khuôn mặt, bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau trên cơ thể cho cô
_Xấu xa...tôi hận anh, đồ máu lạnh...huhu...còn muốn làm nhục tôi đến khi nào?
Cô đau khổ trong tuyệt vọng luôn nghĩ hắn đang đùa cợt trên cơ thể mình, nên càng ra sức cắn hắn mạnh hơn, máu đã chảy rất nhiều ở trên cổ hắn, vẫn không một tiếng hở răng, hắn luôn tập trung lau nước ấm trên người cô để cô thấy thoải mái thân nhiệt sẽ trở lại bình thường
_Xấu xa...bại hoại....không bằng cầm thú...
_Đúng vậy, tôi bại hoại...em im lặng lại đi
Hắn sợ cô mắng chửi một lúc thì hụt hơi lại ngất đi nên ra sức dỗ dành yêu thương, bàn tay cẩn thận lau trên cơ thể mềm mỏng, từng giác quan căng ra, hắn nhíu mày trong lòng oan ức
_Em có biết...kiểu này là đang hành hạ tôi?
Hắn đau khổ nhìn thỏ nhỏ ra sức cắn bầm dập đằng sau gáy đến cổ hắn, ánh mắt chậm rãi quan sát, là do bản thân làm cô khổ sở nên không thể la mắng cô ấy được...hắn nhìn gương mặt mệt mỏi lòng lo lắng càng yêu thương cô
_Ngoan đi...
_Xấu xa...
Cô luôn dành cho hắn ánh mắt của kẻ thù, cực căm ghét muốn xa lánh, hắn mặc lại quần áo cho cô, cẩn thận đắp chăn rồi đi pha nước gừng ấm cho cô
_Em đừng giận, mau nghe lời ngồi dậy uống nước
Hắn đỡ cô dậy, cẩn thận thổi từng thìa nước đưa vào miệng cô mỗi lần muốn hít thở đều phải lấy hơi lên, nhìn cô như thế tim hắn thắt lại, bản thân tự trách mình quá vô tâm để cô ra nông nỗi này
_Là lỗi của tôi
Nắm bàn tay lạnh cóng yếu ớt, tim hắn đau nhói, lồng ngực dâng trào cảm giác bực tức, trên khuôn mặt hiện rõ sự hối lỗi, nếu được đổi lại hãy để hắn chịu đựng những đau khổ này, chỉ mong cô bình yên
_Mau khỏe lại Tiểu Y...
Hai con ngươi đảo đều, nhìn xoáy vào người con gái yếu ớt nằm trên giường, hắn ân hận giá như lúc trước đừng gắt gỏng với cô, còn thừa quyền đe doạ khiến cô lúc nào cũng sợ hãi
_Tôi không cho phép em xảy ra chuyện
Hoa Trạch Siêu tức giận đấm tay xuống giường, khí chất ngang tàn tưởng chừng như không bao giờ thay đổi được bây giờ như khối băng gặp phải lữa nóng làm cho tan ra
_Hừ...không uống...
Cô đẩy tay hắn ta, còn muốn hất đổ ly nước ấm, hắn dịu dàng buông ly nước xuống, đến gần kéo cô vào người, nhất định không nổi giận, ánh mắt tỏ ra cảm thông, hắn nhìn cô một cách tinh tế ôn hòa, biết trong người cô khó chịu cộng thêm việc bị oan ức nên mới xấu tính như vậy, hắn càng ra sức dỗ ngọt
_Nghe lời, uống nước gừng, sẽ tốt hơn
_Không...
Cô phun nước vào mặt hắn, hắn đứng dậy vuốt nước trên mặt, chưa có ai dám vô lễ như thế với hắn, cô đã đi quá giới hạn của mình, hắn sờ vào gương mặt thanh tú bị cô phỉ nước vào đấy, nhìn cô rất lâu, một cảm xúc đóng băng, hắn sẽ nổi giận hành hạ cô hay sao
_Cút đi, tôi hận anh, Hoa Trạch Siêu tôi hận anh...
Cô chóng mặt nhứt đầu, hai mắt đỏ ngầu ứa nước mắt nóng như lửa, cả người thì lạnh lên từng cơn, bức xúc cô không tiếc lời thét to
_Đủ rồi...
Hắn lớn tiếng, nhìn cô gái không biết điểm dừng, hai mắt giận dữ, khoé môi run lên nhả ra mấy chữ khiếp đảm, trở về với ánh mắt hung dữ muốn ngang tàn mạnh bạo với cô, hắn giờ chẳng khác ác quỷ, bị cô chọc giận một tí đã không còn muốn yêu thương cô hay sao?
Tiếp theo Chap 61 Vô cùng cưng chiều
By Thuytinh103
_Dây chuyền...dây chuyền đâu rồi...để tôi đi tìm dây chuyền của tôi
Lâm Tương Y trong tiềm thức vẫn không quên sợi dây chuyền hắn tặng cô, một mực muốn đi tìm nó vì cô nghĩ sau khi hắn đuổi cô đi, dây chuyền là vật duy nhất để cô nhớ thương những kỷ niệm đã qua
_Tiểu Y...em nhất định không sao
Hắn cởi quần áo ướt lạnh của cô ra, để nhiệt độ thay đổi, hắn quấn cô vào chăn ôm chặt lấy cô truyền hơi ấm
_Hụ hụ...
_Tiểu Y...Tiểu Y..
Từ hơi thở yếu ớt bị nghẽn ho ra mấy tiếng, nơi lồng ngực thắt lại, cô nhíu mày yếu ớt...
_Tên...tên khốn nạn...tôi sắp chết anh vẫn muốn làm chuyện đồi bại? Tôi hận anh...
Trong cơn mơ màng, cổ họng đóng băng không thở được, ngực lại rất đau, như có thứ gì đó đè nặng không cho cô thở, máu không lưu thông lên não được tạo cho cô một ảo giác rằng hắn đang cởi sạch quần áo cô để làm chuyện xấu xa, cô véo hắn, còn cắn vào cổ hắn đến chảy máu
_Được...được...là tôi không tốt...tôi xấu xa
Hắn dịu giọng không nổi giận mà mặc kệ cô muốn đánh muốn cắn hắn thế nào cũng được, hắn chịu đau, từ tốn không thể hiện sự u ám trên khuôn mặt, bàn tay nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau trên cơ thể cho cô
_Xấu xa...tôi hận anh, đồ máu lạnh...huhu...còn muốn làm nhục tôi đến khi nào?
Cô đau khổ trong tuyệt vọng luôn nghĩ hắn đang đùa cợt trên cơ thể mình, nên càng ra sức cắn hắn mạnh hơn, máu đã chảy rất nhiều ở trên cổ hắn, vẫn không một tiếng hở răng, hắn luôn tập trung lau nước ấm trên người cô để cô thấy thoải mái thân nhiệt sẽ trở lại bình thường
_Xấu xa...bại hoại....không bằng cầm thú...
_Đúng vậy, tôi bại hoại...em im lặng lại đi
Hắn sợ cô mắng chửi một lúc thì hụt hơi lại ngất đi nên ra sức dỗ dành yêu thương, bàn tay cẩn thận lau trên cơ thể mềm mỏng, từng giác quan căng ra, hắn nhíu mày trong lòng oan ức
_Em có biết...kiểu này là đang hành hạ tôi?
Hắn đau khổ nhìn thỏ nhỏ ra sức cắn bầm dập đằng sau gáy đến cổ hắn, ánh mắt chậm rãi quan sát, là do bản thân làm cô khổ sở nên không thể la mắng cô ấy được...hắn nhìn gương mặt mệt mỏi lòng lo lắng càng yêu thương cô
_Ngoan đi...
_Xấu xa...
Cô luôn dành cho hắn ánh mắt của kẻ thù, cực căm ghét muốn xa lánh, hắn mặc lại quần áo cho cô, cẩn thận đắp chăn rồi đi pha nước gừng ấm cho cô
_Em đừng giận, mau nghe lời ngồi dậy uống nước
Hắn đỡ cô dậy, cẩn thận thổi từng thìa nước đưa vào miệng cô mỗi lần muốn hít thở đều phải lấy hơi lên, nhìn cô như thế tim hắn thắt lại, bản thân tự trách mình quá vô tâm để cô ra nông nỗi này
_Là lỗi của tôi
Nắm bàn tay lạnh cóng yếu ớt, tim hắn đau nhói, lồng ngực dâng trào cảm giác bực tức, trên khuôn mặt hiện rõ sự hối lỗi, nếu được đổi lại hãy để hắn chịu đựng những đau khổ này, chỉ mong cô bình yên
_Mau khỏe lại Tiểu Y...
Hai con ngươi đảo đều, nhìn xoáy vào người con gái yếu ớt nằm trên giường, hắn ân hận giá như lúc trước đừng gắt gỏng với cô, còn thừa quyền đe doạ khiến cô lúc nào cũng sợ hãi
_Tôi không cho phép em xảy ra chuyện
Hoa Trạch Siêu tức giận đấm tay xuống giường, khí chất ngang tàn tưởng chừng như không bao giờ thay đổi được bây giờ như khối băng gặp phải lữa nóng làm cho tan ra
_Hừ...không uống...
Cô đẩy tay hắn ta, còn muốn hất đổ ly nước ấm, hắn dịu dàng buông ly nước xuống, đến gần kéo cô vào người, nhất định không nổi giận, ánh mắt tỏ ra cảm thông, hắn nhìn cô một cách tinh tế ôn hòa, biết trong người cô khó chịu cộng thêm việc bị oan ức nên mới xấu tính như vậy, hắn càng ra sức dỗ ngọt
_Nghe lời, uống nước gừng, sẽ tốt hơn
_Không...
Cô phun nước vào mặt hắn, hắn đứng dậy vuốt nước trên mặt, chưa có ai dám vô lễ như thế với hắn, cô đã đi quá giới hạn của mình, hắn sờ vào gương mặt thanh tú bị cô phỉ nước vào đấy, nhìn cô rất lâu, một cảm xúc đóng băng, hắn sẽ nổi giận hành hạ cô hay sao
_Cút đi, tôi hận anh, Hoa Trạch Siêu tôi hận anh...
Cô chóng mặt nhứt đầu, hai mắt đỏ ngầu ứa nước mắt nóng như lửa, cả người thì lạnh lên từng cơn, bức xúc cô không tiếc lời thét to
_Đủ rồi...
Hắn lớn tiếng, nhìn cô gái không biết điểm dừng, hai mắt giận dữ, khoé môi run lên nhả ra mấy chữ khiếp đảm, trở về với ánh mắt hung dữ muốn ngang tàn mạnh bạo với cô, hắn giờ chẳng khác ác quỷ, bị cô chọc giận một tí đã không còn muốn yêu thương cô hay sao?
Tiếp theo Chap 61 Vô cùng cưng chiều
By Thuytinh103
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.