Chương 117: Người phụ nữ của mình
thuytinh103
03/11/2018
Một buổi sáng có mưa nhẹ, mưa dai dẳng từ khuya đêm qua, lúc cô đã ngủ
say hắn mới chịu rời đi, đến sáng lúc cô dậy mở mắt đã biết không còn
hắn bên cạnh nhưng vẫn đưa mắt dò tìm, cô thở dài lại thêm một ngày buồn tẻ, sau khi cô sửa soạn cá nhân, thay bộ váy mới cô cẩn thận mở cửa
phòng, nhìn trước nhìn sau luôn tự bảo vệ mình từ ngày xảy ra chuyện
_Em muốn đi đâu?
Là giọng nói khàn đục vang lên, sáng sớm đã có người chờ sẵn ở cửa, cô ngẩn mặt lên nhìn thấy thầy Đường, cô xịu mặt tỏ vẻ không hài lòng
_Sáng sớm thầy rình mò ở phòng riêng của em làm gì? Thật không hay cho lắm
_Là Siêu bảo tôi đến, tôi thèm đến đây lắm à? Cũng vì an nguy của em thôi, đừng tưởng tôi không biết chuyện tối hôm đó
Đường Vũ Phùng khoanh hai tay trước ngực, cúi người thấp xuống tầm ngang mặt cô dùng ánh mắt thâm thuý dò hỏi
_Thầy...thầy biết chuyện gì chứ? Hừm...
Lâm Tương Y đẩy anh sang một bên, cô vội vã bước xuống cầu thang không muốn tiếp chuyện với anh nữa
_Đang nói chuyện em chạy đi đâu vậy?
Thấy cô muốn tránh né khi anh nói về chuyện đêm hôm cô bị hại, Vũ Phùng nhanh chân đuổi theo
_Đứng lại
Vũ Phùng kéo tay cô, vì dùng lực quá mạnh nên khi cô quay lại mặt mũi ập vào ngực anh, thấy mình hơi quá tay anh buông cô ra ái ngại đảo mắt nơi khác, cô ôm mũi nhăn nhó bực mình
_Thầy bị làm sao vậy?
_Tôi đã biết hôm đó là An Thuần Hy và Phong Tước, sao em ngốc quá vậy? Nếu tôi đến không kịp thì sao? Đã vậy còn không cho tôi nói với Siêu, đầu em toàn đậu hũ hả?
Đường Vũ Phùng chống hai tay lên thanh cầu thang vòng qua người Lâm Tương Y, anh chỉ là không muốn cô chạy đi nên mới giữ chặt như thế, cả hai đâu biết An Thuần Hy đã âm thầm theo dõi họ để chụp hình tạo ra một diễn biến mới, do ả ta đứng ở xa nên không nghe được cuộc nói chuyện của hai người
_Thầy tránh ra đi...bẹẹp....
Lâm Tương Y giẫm vào chân anh, anh đau khổ ôm chân nhăn nhó, sau đó ném cho cô cái nhìn kiểu...học trò này thật to gan
_Chuyện xong lâu rồi, đợi thầy chắc chết khô, Trạch Siêu giải quyết xong rồi, thầy đừng làm quá lên, sao dạo này thầy nhìn ngó em mãi thế?
Cô gằng giọng, nghiêm chỉnh nói, tháo độ không muốn đến gần Đường Vũ Phùng chút nào, anh nhận ra cảm thấy rất thất vọng
_Đúng là lương thiện đến ngốc nghếch mà
Vũ Phùng nhìn theo cô bỏ đi, anh chép miệng, tự nghĩ sao mình lại gặp cô gái tốt đến ngốc như vậy, chỉ biết tự nói vu vơ cho lãng đi chuyện khác
_A...a...ya....
Lâm Tương Y quá gấp gáp bước xuống cầu thang, bản tính lại vụng về hậu đậu, cô trược chân ngã lăn xuống đất
_Tương Y....Y...
Đường Vũ Phòng to mắt méo mặt, anh lao theo cô, chỉ vừa nắm tay cô thôi đã bị cô cuốn theo cú ngã, cả hai cùng nhau lăng dài xuống cầu thang, biệt thự Phàm gia này có đường cầu thang rất dài, lăng xuống tậng dưới sàn mà không phanh thắng lại chắc là rất kinh khủng, Vũ Phùng đã ôm chặt cô, đầu cô còn được tay anh che chở bao nhiêu ê ẩm, trầy xước anh đều hứng nhiều hơn cô
_Ầm...a ui da...thầy ơi, cái thai...còn chân của em...hức...cái thai...
Lâm Tương Y hoảng loạn ôm bụng, thất thần sợ chuyện không hay xảy ra với con mình, cô ngồi bó gối ôm chân, khổ sở vì cái chân hôm trước bị bông gân vừa khỏi bây giờ bị rách da một lõm lớn, cũng vì chân cô kẹt vào tấm kính thuỷ tinh ở phần cầu thang
_Trời ạ, có thang máy không đi, ai bảo đi thang bộ? Còn hại tôi ê ẩm, tối nay làm sao vận động đậy? Còn nữa đã nói bao nhiêu lần mang thai phải cẩn thận...hừm...
Vũ Phùng bực dọc đến gần cô xem vết thương, cô quá phiền, nhưng mà nhìn cô bị thương trong lòng thoáng lo lắng, cảm giác không muốn cô bị thương, anh thì chưa từng lo lắng cho ai nhiều như thế
_Đau lắm...nhưng mà em phải đi
Đường Vũ Phùng băng bó cho cô, cô đã không cần còn hất mạnh tay anh ra để tiếp tục đứng dậy hướng ra cửa mà đi, cô bước từng bước khó khăn
_Em đi đâu?...
_Em đến Tập Đoàn thăm Trạch Siêu
Cô dụi mắt đỏ hoe, mặt mày thảm hại tội nghiệp vì đau, cô nhớ hắn muốn gặp hắn dù chân đau vẫn muốn đến gặp hắn cô không muốn tối nay phải ngủ trong lo sợ
_Thật là...
Đường Vũ Phùng chép miệng, anh thấy Hoa Trạch Siêu thật may mắn khi có cô gái lương thiện ngốc nghếch như vậy yêu thương, tình cảm rất sâu sắc và anh cũng thoáng buồn cũng chả biết tại sao buồn như vậy, chỉ là thoáng qua thôi mà nặng nề quá, vì không muốn vô khập khiễng đi dưới mưa đến tập đoàn anh đã bước mấy bước lớn đến gần cô, hai tay nhấc cô lên bồng trong lòng
_Thầy...thầy làm gì vậy? Bỏ em xuống...
_Tôi đưa em đến tập đoàn, mưa gió chân bị thương em đi đâu được? Em đang mang thai, thể trạng rất yếu, cũng may lúc nãy có tôi, nếu không giờ này em ở viện rồi, tôi không muốn người phụ nữ của mình gặp rắc rối
Vũ Phùng đưa ra là do hết sức thuyết phục, câu cuối lại không có nghĩa khí thét lớn mà chỉ nói rất nhỏ, chẳng lẽ anh để một cô gái mảnh mai dầm mưa đi một đoạn đường xa, thôi thì làm việc tốt đưa cô đi cho xong
_Thầy thật tốt quá, ai được thầy yêu chắc hạnh phúc lắm
Lâm Tương Y ngồi yên vị trên xe, cô cười tươi nói chuyện, chỉ là một câu nói vô tư hoàn toàn không có ý gì nhưng người nào đó lại trêu chọc
_Vậy em có muốn hạnh phúc không?
_Hả? Thầy vừa nói gì?
Ở bên ngoài gió lớn quá, trên đường cao tốc xe cộ ồn ào nên cô không nghe rõ an muốn nói gì đành phải hỏi lại
_Không có gì...
Vũ Phùng đáp lững, xem như chưa nói gì cả, tâm hồn sáo rỗng trở nên tẻ nhạt
_Em muốn đi đâu?
Là giọng nói khàn đục vang lên, sáng sớm đã có người chờ sẵn ở cửa, cô ngẩn mặt lên nhìn thấy thầy Đường, cô xịu mặt tỏ vẻ không hài lòng
_Sáng sớm thầy rình mò ở phòng riêng của em làm gì? Thật không hay cho lắm
_Là Siêu bảo tôi đến, tôi thèm đến đây lắm à? Cũng vì an nguy của em thôi, đừng tưởng tôi không biết chuyện tối hôm đó
Đường Vũ Phùng khoanh hai tay trước ngực, cúi người thấp xuống tầm ngang mặt cô dùng ánh mắt thâm thuý dò hỏi
_Thầy...thầy biết chuyện gì chứ? Hừm...
Lâm Tương Y đẩy anh sang một bên, cô vội vã bước xuống cầu thang không muốn tiếp chuyện với anh nữa
_Đang nói chuyện em chạy đi đâu vậy?
Thấy cô muốn tránh né khi anh nói về chuyện đêm hôm cô bị hại, Vũ Phùng nhanh chân đuổi theo
_Đứng lại
Vũ Phùng kéo tay cô, vì dùng lực quá mạnh nên khi cô quay lại mặt mũi ập vào ngực anh, thấy mình hơi quá tay anh buông cô ra ái ngại đảo mắt nơi khác, cô ôm mũi nhăn nhó bực mình
_Thầy bị làm sao vậy?
_Tôi đã biết hôm đó là An Thuần Hy và Phong Tước, sao em ngốc quá vậy? Nếu tôi đến không kịp thì sao? Đã vậy còn không cho tôi nói với Siêu, đầu em toàn đậu hũ hả?
Đường Vũ Phùng chống hai tay lên thanh cầu thang vòng qua người Lâm Tương Y, anh chỉ là không muốn cô chạy đi nên mới giữ chặt như thế, cả hai đâu biết An Thuần Hy đã âm thầm theo dõi họ để chụp hình tạo ra một diễn biến mới, do ả ta đứng ở xa nên không nghe được cuộc nói chuyện của hai người
_Thầy tránh ra đi...bẹẹp....
Lâm Tương Y giẫm vào chân anh, anh đau khổ ôm chân nhăn nhó, sau đó ném cho cô cái nhìn kiểu...học trò này thật to gan
_Chuyện xong lâu rồi, đợi thầy chắc chết khô, Trạch Siêu giải quyết xong rồi, thầy đừng làm quá lên, sao dạo này thầy nhìn ngó em mãi thế?
Cô gằng giọng, nghiêm chỉnh nói, tháo độ không muốn đến gần Đường Vũ Phùng chút nào, anh nhận ra cảm thấy rất thất vọng
_Đúng là lương thiện đến ngốc nghếch mà
Vũ Phùng nhìn theo cô bỏ đi, anh chép miệng, tự nghĩ sao mình lại gặp cô gái tốt đến ngốc như vậy, chỉ biết tự nói vu vơ cho lãng đi chuyện khác
_A...a...ya....
Lâm Tương Y quá gấp gáp bước xuống cầu thang, bản tính lại vụng về hậu đậu, cô trược chân ngã lăn xuống đất
_Tương Y....Y...
Đường Vũ Phòng to mắt méo mặt, anh lao theo cô, chỉ vừa nắm tay cô thôi đã bị cô cuốn theo cú ngã, cả hai cùng nhau lăng dài xuống cầu thang, biệt thự Phàm gia này có đường cầu thang rất dài, lăng xuống tậng dưới sàn mà không phanh thắng lại chắc là rất kinh khủng, Vũ Phùng đã ôm chặt cô, đầu cô còn được tay anh che chở bao nhiêu ê ẩm, trầy xước anh đều hứng nhiều hơn cô
_Ầm...a ui da...thầy ơi, cái thai...còn chân của em...hức...cái thai...
Lâm Tương Y hoảng loạn ôm bụng, thất thần sợ chuyện không hay xảy ra với con mình, cô ngồi bó gối ôm chân, khổ sở vì cái chân hôm trước bị bông gân vừa khỏi bây giờ bị rách da một lõm lớn, cũng vì chân cô kẹt vào tấm kính thuỷ tinh ở phần cầu thang
_Trời ạ, có thang máy không đi, ai bảo đi thang bộ? Còn hại tôi ê ẩm, tối nay làm sao vận động đậy? Còn nữa đã nói bao nhiêu lần mang thai phải cẩn thận...hừm...
Vũ Phùng bực dọc đến gần cô xem vết thương, cô quá phiền, nhưng mà nhìn cô bị thương trong lòng thoáng lo lắng, cảm giác không muốn cô bị thương, anh thì chưa từng lo lắng cho ai nhiều như thế
_Đau lắm...nhưng mà em phải đi
Đường Vũ Phùng băng bó cho cô, cô đã không cần còn hất mạnh tay anh ra để tiếp tục đứng dậy hướng ra cửa mà đi, cô bước từng bước khó khăn
_Em đi đâu?...
_Em đến Tập Đoàn thăm Trạch Siêu
Cô dụi mắt đỏ hoe, mặt mày thảm hại tội nghiệp vì đau, cô nhớ hắn muốn gặp hắn dù chân đau vẫn muốn đến gặp hắn cô không muốn tối nay phải ngủ trong lo sợ
_Thật là...
Đường Vũ Phùng chép miệng, anh thấy Hoa Trạch Siêu thật may mắn khi có cô gái lương thiện ngốc nghếch như vậy yêu thương, tình cảm rất sâu sắc và anh cũng thoáng buồn cũng chả biết tại sao buồn như vậy, chỉ là thoáng qua thôi mà nặng nề quá, vì không muốn vô khập khiễng đi dưới mưa đến tập đoàn anh đã bước mấy bước lớn đến gần cô, hai tay nhấc cô lên bồng trong lòng
_Thầy...thầy làm gì vậy? Bỏ em xuống...
_Tôi đưa em đến tập đoàn, mưa gió chân bị thương em đi đâu được? Em đang mang thai, thể trạng rất yếu, cũng may lúc nãy có tôi, nếu không giờ này em ở viện rồi, tôi không muốn người phụ nữ của mình gặp rắc rối
Vũ Phùng đưa ra là do hết sức thuyết phục, câu cuối lại không có nghĩa khí thét lớn mà chỉ nói rất nhỏ, chẳng lẽ anh để một cô gái mảnh mai dầm mưa đi một đoạn đường xa, thôi thì làm việc tốt đưa cô đi cho xong
_Thầy thật tốt quá, ai được thầy yêu chắc hạnh phúc lắm
Lâm Tương Y ngồi yên vị trên xe, cô cười tươi nói chuyện, chỉ là một câu nói vô tư hoàn toàn không có ý gì nhưng người nào đó lại trêu chọc
_Vậy em có muốn hạnh phúc không?
_Hả? Thầy vừa nói gì?
Ở bên ngoài gió lớn quá, trên đường cao tốc xe cộ ồn ào nên cô không nghe rõ an muốn nói gì đành phải hỏi lại
_Không có gì...
Vũ Phùng đáp lững, xem như chưa nói gì cả, tâm hồn sáo rỗng trở nên tẻ nhạt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.