Chương 21
Thuytinh_103
12/01/2021
Một buổi sáng tốt lành lại đến, ba đứa trẻ được cô chuẩn bị chau chuốt rất kỹ vì hôm nay là ngày bố chúng kết hôn, những tiếng cười mang màu hạnh phúc lấn át giọt nước mắt khốn khổ nơi cô. Một người hạnh phúc một người đau, ngày hôm nay một ngày đẹp nhất trong cái gọi là ngọt ngào của người nào đó đổi lại là địa ngục chứa đựng ngàn mũi gai nhọn tận đáy tim cô, nhưng cô sẽ cười sẽ chúc cho anh hạnh phúc
_Tôi sẽ thật vui vẻ trong lễ cưới của ngài
Cô vẫn dùng lời lẽ trịnh trọng xa lạ với anh, lần cuối cùng cô sử dụng những thứ anh trợ cấp, cô trút bỏ cái quê mùa trên người để khoát lên mình bộ váy trắng đuôi cá dài đến chạm đất, phần ren nơi trước ngực quyến rũ tao nhã, từng đường cong dịu dàng thạn tao toát lên qua cơ thể tuyệt mỹ, mái tóc dài được tết cẩn thận búi gọn gàng phía sau, trước khuôn mặt xinh đẹp có vài lọn tóc bung xoã, hôm nay cô còn đẹp hơn cả Kha Hi Văn đó, nhưng đáng tiếc cô không phải cô dâu
_Các con...đến với bố đi
Phàm Mặc Mặc đẩy ba đứa trẻ đi lên thảm đỏ cùng nhau đến gần lễ đường của bố mình, một đám cưới thế kỷ mà ai ai cũng hiếu kỳ theo dõi qua phương tiện đại chúng những thứ xa hoa đắt tiền trong lễ cưới ngập tràn sắc hồng đủ màu trải dài khắp lối, cùng những ánh đèn, lễ đường sang trọng khiến người ta choáng ngợp, cô không cần sự xa xỉ này cô chỉ cần một chút yêu thương từ con người đó nhưng có lẽ cô chỉ đang mơ mộng vì vị trí của cô quá thấp hèn
_Tiểu Vương, tiểu Đan, tiểu Điềm...đến đây với bố, một lát các con nhớ nâng váy cho cô dâu đó, ngoan...
Mộ Thiên Hàn lịch lãm trong ngày cưới, anh hoàn hảo quyến rũ đầy nam tính sang trọng trong âu phục đen, uy nghiêm đúng phong cách vương giả bế ba đứa trẻ đi lên lễ đườn, bỏ mặt cô trơ trọi lạc lõng giữa đám đông, thật khó xử và ê chề, nơi choáng ngợp này không hợp với cô nhưng cô sẽ nhẫn nhịn dự hết buổi lễ
_Chúc ngài bạc đầu viên mãn, hạnh phúc mãi mãi
Phàm Mặc Mặc mỉm cười chúc phúc, khóe mắt không dám rưng rưng chỉ biết cố gắng nở ra nụ cười mỏng manh, cố gắng thu gom bao phiền muộn để anh nhìn thấy sự tự nhiên trước mặt
_Cám ơn em, mong em cũng vậy
Mộ Thiên Hàn khựng lại, khoé môi nói với cô vài lời, không chút luyến tiếc anh đưa các con đi xa dầng nơi cô đang đứng
_Hôm nay em rất xinh đẹp
Mộ Thiên Hàn nhíu mày lườm cô, ở phía xa anh vui cười đùa giỡn cùng ba đứa con. Cho dù bây giờ cô có nghe lời khen ngợi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô xót xa vì sao định mệnh lại cho cô gặp anh, anh là tất cả của cô nhưng cô thì không phải hơi thở của anh
_Mời cô dâu bước lên khán đài đi ạ, Mộ thiếu đây đã rất nóng lòng rồi
Vị chủ hôn cầm mic từ phía xa mời gọi, ai cũng phấn khởi nhìn cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay bước ra ngoài, người trông đợi nhất là anh...và người buồn nhất có lẽ là cô, anh có quá nhẫn tâm khi mời cô dự lễ kết hôn của anh, đã vậy ba đứa trẻ còn đứng về phía anh nữa
_Xin mời cô dâu bước về phía khán đài ạ...
Giọng nói của vị chủ hôn vẫn đều đều, cô nghe tim như ngừng đập hồi hộp đợi chờ Kha Hi Văn lộng lẫy trong bộ váy cưới bước ra bên ngoài
_À xin lỗi quan khách...cô dâu của chúng ta hôm nay quên mình kết hôn hay sao ấy...mời chú rể đem cô dâu lên đây đi ạ...
Vị chủ hôn xịu mặt một xí, bực dọc nói to, Mộ Thiên Hàn phiền não u ám sải bước đi xuống phía dưới đến gần vị trí cô đang đứng cúi người hai tay bồng cô lên đưa đi
_Ối...ngài...ngài....lầm rồi...
Phàm Mặc Mặc đỏ mặt xấu hổ, chân tay đông cứng máu huyết sôi sục, mặt mày nóng rang không dám nhìn ai, trong khi ai cũng hướng mắt về phía cô, trên khán đài tấm bảng lớn bằng vàng bị kéo rèm xuống hiện rõ mấy dòng chữ được khắc bằng hoa hồng đỏ mang tên cô và anh, bây giờ cô mới bất ngờ đến độ thẩn thờ vì phát hiện mình chính là cô dâu của anh
_Thôi được rồi ạ, quý khách thông cảm cô dâu có vẻ rất ngượng, đáng yêu phải không nào? Mời chú rể thể hiện để cô ấy được trấn an đi ạ
Không chờ vị chủ hôn nói hết, anh đặt cô xuống đất, ôm cô để cô không bị ngã sau đó lập tức gián lên môi cô nụ hôn đắm đuối
_Phàm Mặc Mặc làm vợ anh nha? Anh muốn bù đắp cho các con, cho em.
Mộ Thiên Hàn như một ông bố chuẩn soái ca phấn khởi bày tỏ, lúc này đây cô vẫn chưa thể nói gì vì sự việc quá bất ngờ, ngày hôm đó một đám cưới thế kỷ diễn ra hoành tráng, ngọt ngào, Phàm Mặc Mặc đã rơi rất nhiều nước mắt là những giọt nước mắt hạnh phúc.
_Tôi sẽ thật vui vẻ trong lễ cưới của ngài
Cô vẫn dùng lời lẽ trịnh trọng xa lạ với anh, lần cuối cùng cô sử dụng những thứ anh trợ cấp, cô trút bỏ cái quê mùa trên người để khoát lên mình bộ váy trắng đuôi cá dài đến chạm đất, phần ren nơi trước ngực quyến rũ tao nhã, từng đường cong dịu dàng thạn tao toát lên qua cơ thể tuyệt mỹ, mái tóc dài được tết cẩn thận búi gọn gàng phía sau, trước khuôn mặt xinh đẹp có vài lọn tóc bung xoã, hôm nay cô còn đẹp hơn cả Kha Hi Văn đó, nhưng đáng tiếc cô không phải cô dâu
_Các con...đến với bố đi
Phàm Mặc Mặc đẩy ba đứa trẻ đi lên thảm đỏ cùng nhau đến gần lễ đường của bố mình, một đám cưới thế kỷ mà ai ai cũng hiếu kỳ theo dõi qua phương tiện đại chúng những thứ xa hoa đắt tiền trong lễ cưới ngập tràn sắc hồng đủ màu trải dài khắp lối, cùng những ánh đèn, lễ đường sang trọng khiến người ta choáng ngợp, cô không cần sự xa xỉ này cô chỉ cần một chút yêu thương từ con người đó nhưng có lẽ cô chỉ đang mơ mộng vì vị trí của cô quá thấp hèn
_Tiểu Vương, tiểu Đan, tiểu Điềm...đến đây với bố, một lát các con nhớ nâng váy cho cô dâu đó, ngoan...
Mộ Thiên Hàn lịch lãm trong ngày cưới, anh hoàn hảo quyến rũ đầy nam tính sang trọng trong âu phục đen, uy nghiêm đúng phong cách vương giả bế ba đứa trẻ đi lên lễ đườn, bỏ mặt cô trơ trọi lạc lõng giữa đám đông, thật khó xử và ê chề, nơi choáng ngợp này không hợp với cô nhưng cô sẽ nhẫn nhịn dự hết buổi lễ
_Chúc ngài bạc đầu viên mãn, hạnh phúc mãi mãi
Phàm Mặc Mặc mỉm cười chúc phúc, khóe mắt không dám rưng rưng chỉ biết cố gắng nở ra nụ cười mỏng manh, cố gắng thu gom bao phiền muộn để anh nhìn thấy sự tự nhiên trước mặt
_Cám ơn em, mong em cũng vậy
Mộ Thiên Hàn khựng lại, khoé môi nói với cô vài lời, không chút luyến tiếc anh đưa các con đi xa dầng nơi cô đang đứng
_Hôm nay em rất xinh đẹp
Mộ Thiên Hàn nhíu mày lườm cô, ở phía xa anh vui cười đùa giỡn cùng ba đứa con. Cho dù bây giờ cô có nghe lời khen ngợi này cũng không còn ý nghĩa gì nữa, cô xót xa vì sao định mệnh lại cho cô gặp anh, anh là tất cả của cô nhưng cô thì không phải hơi thở của anh
_Mời cô dâu bước lên khán đài đi ạ, Mộ thiếu đây đã rất nóng lòng rồi
Vị chủ hôn cầm mic từ phía xa mời gọi, ai cũng phấn khởi nhìn cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay bước ra ngoài, người trông đợi nhất là anh...và người buồn nhất có lẽ là cô, anh có quá nhẫn tâm khi mời cô dự lễ kết hôn của anh, đã vậy ba đứa trẻ còn đứng về phía anh nữa
_Xin mời cô dâu bước về phía khán đài ạ...
Giọng nói của vị chủ hôn vẫn đều đều, cô nghe tim như ngừng đập hồi hộp đợi chờ Kha Hi Văn lộng lẫy trong bộ váy cưới bước ra bên ngoài
_À xin lỗi quan khách...cô dâu của chúng ta hôm nay quên mình kết hôn hay sao ấy...mời chú rể đem cô dâu lên đây đi ạ...
Vị chủ hôn xịu mặt một xí, bực dọc nói to, Mộ Thiên Hàn phiền não u ám sải bước đi xuống phía dưới đến gần vị trí cô đang đứng cúi người hai tay bồng cô lên đưa đi
_Ối...ngài...ngài....lầm rồi...
Phàm Mặc Mặc đỏ mặt xấu hổ, chân tay đông cứng máu huyết sôi sục, mặt mày nóng rang không dám nhìn ai, trong khi ai cũng hướng mắt về phía cô, trên khán đài tấm bảng lớn bằng vàng bị kéo rèm xuống hiện rõ mấy dòng chữ được khắc bằng hoa hồng đỏ mang tên cô và anh, bây giờ cô mới bất ngờ đến độ thẩn thờ vì phát hiện mình chính là cô dâu của anh
_Thôi được rồi ạ, quý khách thông cảm cô dâu có vẻ rất ngượng, đáng yêu phải không nào? Mời chú rể thể hiện để cô ấy được trấn an đi ạ
Không chờ vị chủ hôn nói hết, anh đặt cô xuống đất, ôm cô để cô không bị ngã sau đó lập tức gián lên môi cô nụ hôn đắm đuối
_Phàm Mặc Mặc làm vợ anh nha? Anh muốn bù đắp cho các con, cho em.
Mộ Thiên Hàn như một ông bố chuẩn soái ca phấn khởi bày tỏ, lúc này đây cô vẫn chưa thể nói gì vì sự việc quá bất ngờ, ngày hôm đó một đám cưới thế kỷ diễn ra hoành tráng, ngọt ngào, Phàm Mặc Mặc đã rơi rất nhiều nước mắt là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.