Chương 21: Nhụy hoa nhỏ bé chuẩn bị nở (thượng)…
Vitamin ABC
11/06/2013
Nhìn nửa mặt bên của Quan Ứng Thư lúc sáng lúc tối,
trong lòng tôi hơi hơi sắt lên.
Đợi hắn đến gần, tôi vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay hắn, cảm giác được thân thể hắn trong khoảnh khắc cứng lại, rồi lập tức phối hợp với tôi, cùng nhau đi về phía trước….
Thời điểm bước lên sân khấu, tôi giả bộ như bị trẹo chân giẫm vào khoảng không…
Trời biết kỳ thật đôi giày tôi đang đi là giày thể thao ==
Một cơn choáng váng và trước mắt tôi hiện lên những vì sao…
Quan Ứng Thư thật đúng là người hiểu biết như tôi mong muốn, cánh tay dài vươn ra ôm lấy tôi, tôi giả vờ xấu hổ đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng khóe mắt mỉm cười….
Tôi dựa vào cánh tay hắn vững vàng đứng lên, làm bộ thẹn thùng dựa sát vào hắn, âm thanh ỏn ẻn vắt ra nước: “Ông xã, cảm ơn anh.” Tôi cười đến háo sắc lại hạnh phúc.
Khóe mắt đảo qua đảo lại, rồi thẳng tắp nhìn chằm chặp vào Quan Ứng Thư, đối với câu nói vừa rồi của tôi mà khó xử cùng chán nản đều hiện hết trên mặt, bị tôi thu vào hết đáy mắt…
Trong lòng tôi vô cùng cao hứng, thời điểm còn đi học tôi không quyền không thế, mọi sự ủy khuất đều giữ trong lòng. Hiện tại đã báo được thù, cảm xúc thật tốt, trong lòng lẫn lộn hàng ngàn cảm xúc, không thể diễn tả bằng lời, ào ạt giống dòng thủy triều, ngạo mạn dâng đầy trong ánh mắt.
Tôi dựa thế nép mình trong lòng Quan Ứng Thư, cầm lấy chiếc áo khoác của hắn, chậm rãi phóng thích cảm xúc của mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu chỉ nhớ đến những cảm xúc hỉ nộ ái ố khi còn học đại học. Ở đây ban đêm rất yên tĩnh, ở trong ngực thật ấm áp, hai mắt tràn ngập sương mù…
“Đi thôi.”
A?Cái gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Thư, tỏ vẻ nghi hoặc.
Hắn hơi nghiêng đầu, ý bảo đi theo, tôi vừa đi qua, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
….
Hả? Chẳng lẽ tâm tư ti tiện bị phát hiện?
Có chút đuối lý: “ Anh khi nào thì biết ?”.
Mặt hắn không chút thay đổi, đáp: “Lúc cô nháy mắt.”
….Câu trả lời kiểu gì vậy = =
“Cảm ơn anh đã không lật tẩy tôi…” Kỳ thật trong thâm tâm tôi cũng biết BOSS cũng không có lương tâm rộng lượng như vậy.
“Cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lí.” Quả nhiên một âm thanh lạnh lẽo âm 0 độ truyền đến.
Theo bản năng tôi vẫn không hy vọng hắn biết lúc tôi học bài đã nghĩ ra chuyện này, trong óc hiện lên hậu quả sẽ xảy ra sau đó, lập tức hận không thể cùng Tả San Hô cãi nhau ngay bây giờ, cô ấy tuy rằng tiểu bạch, nhưng là trong bụng đã có một tá chuyện xưa…
“Thành thật sẽ được khoan hồng.” Thanh âm kia từ đỉnh đầu truyền đến, tôi cảm thấy như từng đợt gió lạnh luồn vào áo, thân mình có chút run run, khiến cho giọng nói cũng không lưu loát: “ Chính là, cái kia, chính là….”
Hắn không để ý đến tôi, quay đầu bỏ đi.
Tôi vội vàng chạy theo: “ Chính là lúc ấy còn trẻ, vẫn còn trẻ con, nhìn nhau không vừa mắt…”
“Vậy sao?” Một chữ hắn nói ra đầy ý tứ hàm súc, khẳng định không tin.
“Vì một nam sinh…” Sau khi nghe những lời này, sắc mặt hắn càng thêm khó coi = =
Tôi cũng hiểu được như vậy không thể kéo lên hứng thú của hắn, câu chuyện mới kể được một nửa thật sự thực làm cho người ta khó chịu. Tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Da, triệt để cằn nhằn nói cho hắn nghe toàn bộ nghe chuyện hồi đại học.
Nói xong, nhất thời tâm tình thư sướng như gió xuân, không còn có một tia khó chịu, không còn có một tia oán hận, không còn có một tia tiếc nuối …Nhưng lại có chút thất vọng ==
Nguyên nhân là do đâu?
Tất nhiên là không trông cậy vào hắn có thể thanh sắc câu lệ lên án mạnh mẽ một chút hành vi ác liệt kia, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể phát triển chủ nghĩa nhân đạo cơ bản xuất phát từ “Ở chung” mà giả vờ an ủi tôi một chút cũng được.
Kết quả là ngay cả cái đầu của hắn cũng không động đậy, không hề bận tâm đến bộ dáng đầy sát khí của tôi.
= = quả nhiên, đối với đại BOSS mà nói, thiện lương a tâm tình a thần mã đều là mây bay…
Tôi đau lòng giẫm lên chiếc bóng cao to của Quan Ứng Thư, tâm tình không tốt đi về hướng vườn hoa quế.
Vườn hoa quế kì thật là một gò đất nhỏ, cả khu đều là sắc hoa quế thụ, ngọn đèn trên cao tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhớ tới mùi vị ngọt ngào, khiến tôi nhớ tới trước đây bà nội tôi thường làm bánh quế hoa trôi. Mền mềm thơm thơm, dư vị ngọt ngào lượn lờ, bất giác…
Những bông hoa cúc lớn có bé có nhẹ nhàng theo gió rơi xuống, đậu trên vai Quan Ứng Thư, trên tóc, còn có bông rơi trên lông mi hắn…
Tôi có chút ghen tị, hắn có một đôi mắt hạnh nhân, lại thêm hàng lông mi con bướm trời sinh, phù hợp hết thảy các loại thẩm mỹ người xem.
Hôm nay hắn mặc là áo khoác màu trơn, làm cho tôi có chút mộng, thoáng như nhìn thấy tiên giáng trần, cho tới bây giờ hồng trần ở ngoài, hóa ra chỉ cách tôi có mấy bước.
Hoa quế nở rộ, hương thơm lan tỏa, không biết hoa rơi bao lâu, chỉ thấy được rằng, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua những đám mây, chiếu vào lông mày hắn…
Tôi đột nhiên có chút không thích ứng, vội vã tìm đề tài mới, nhằm làm giảm bớt xấu hổ cùng ái muội giữa hai người, ngắm hoa cái gì chứ, chỉ dễ dàng khiến người ta miên man suy nghĩ những ý nghĩ kỳ quái mà thôi= =
“Anh có ăn bánh trôi không? Tôi định sẽ làm bánh trôi, trước đây bà nội có dạy tôi, bánh trôi hoa quế, hiện tại vừa vặn có thể làm.”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, không có trả lời. Tôi vội vàng nói rõ: “Tôi nhất định tìm loại hoa quế tốt nhất!”
= = di chứng nghiêm trọng của rượu vang và thịt gà a
Thời điểm trở về khách sạn đã không còn sớm, tuy rằng phòng là cấp bậc tổng thống, nhưng rất bất hợp lý là chỉ có một chiếc giường cỡ Kingsize….
Chẳng lẽ buổi tối tôi phải ngủ ở sô pha?
Còn không bằng ở khách sạn bình dân 50 đồng một đêm….
Đại khái là cả đêm trải qua chuyện tình vừa nhiều vừa vớ vẩn, tôi có chút không chống đỡ nổi nữa. Lại thêm buồn ngủ, tôi không thèm nghĩ ôm ra trải giường leo lên sô pha.
Mơ mơ màng màng cảm giác có điểm không thích hợp, mở mắt ra liền nhìn thấy cằm của người nào đó hiện đang cách mặt tôi khoảng chừng mười cm…
“A!” Tôi hồn bay phách tán hét to một tiếng.
Hắn rốt cục có động tĩnh, mang theo ánh mắt không hờn không giận liếc nhìn tôi… Hóa ra là Quan Ứng Thư = =|||
Sau khi hoàn hồn, tôi lại cảm thấy có chút choáng váng kỳ lạ , BOSS đại nhân trên người có một loại hơi thở mà tôi chưa từng ngửi qua, từng chút từng chút xộc vào mũi tôi, giống như một cơn lốc xoáy xoay tròn, khiến tôi mê mang…
Ma xui quỷ khiến, tôi vươn tay chạm vào cằm hắn, có thứ gì đó đâm vào ngón tay tôi, chắc là hôm nay râu của hắn mọc dài ra, đâm vào lòng bàn tay tôi ngứa ngứa.
Đợi hắn đến gần, tôi vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay hắn, cảm giác được thân thể hắn trong khoảnh khắc cứng lại, rồi lập tức phối hợp với tôi, cùng nhau đi về phía trước….
Thời điểm bước lên sân khấu, tôi giả bộ như bị trẹo chân giẫm vào khoảng không…
Trời biết kỳ thật đôi giày tôi đang đi là giày thể thao ==
Một cơn choáng váng và trước mắt tôi hiện lên những vì sao…
Quan Ứng Thư thật đúng là người hiểu biết như tôi mong muốn, cánh tay dài vươn ra ôm lấy tôi, tôi giả vờ xấu hổ đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng khóe mắt mỉm cười….
Tôi dựa vào cánh tay hắn vững vàng đứng lên, làm bộ thẹn thùng dựa sát vào hắn, âm thanh ỏn ẻn vắt ra nước: “Ông xã, cảm ơn anh.” Tôi cười đến háo sắc lại hạnh phúc.
Khóe mắt đảo qua đảo lại, rồi thẳng tắp nhìn chằm chặp vào Quan Ứng Thư, đối với câu nói vừa rồi của tôi mà khó xử cùng chán nản đều hiện hết trên mặt, bị tôi thu vào hết đáy mắt…
Trong lòng tôi vô cùng cao hứng, thời điểm còn đi học tôi không quyền không thế, mọi sự ủy khuất đều giữ trong lòng. Hiện tại đã báo được thù, cảm xúc thật tốt, trong lòng lẫn lộn hàng ngàn cảm xúc, không thể diễn tả bằng lời, ào ạt giống dòng thủy triều, ngạo mạn dâng đầy trong ánh mắt.
Tôi dựa thế nép mình trong lòng Quan Ứng Thư, cầm lấy chiếc áo khoác của hắn, chậm rãi phóng thích cảm xúc của mình.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chỉ là trong đầu chỉ nhớ đến những cảm xúc hỉ nộ ái ố khi còn học đại học. Ở đây ban đêm rất yên tĩnh, ở trong ngực thật ấm áp, hai mắt tràn ngập sương mù…
“Đi thôi.”
A?Cái gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn Quan Ứng Thư, tỏ vẻ nghi hoặc.
Hắn hơi nghiêng đầu, ý bảo đi theo, tôi vừa đi qua, đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
….
Hả? Chẳng lẽ tâm tư ti tiện bị phát hiện?
Có chút đuối lý: “ Anh khi nào thì biết ?”.
Mặt hắn không chút thay đổi, đáp: “Lúc cô nháy mắt.”
….Câu trả lời kiểu gì vậy = =
“Cảm ơn anh đã không lật tẩy tôi…” Kỳ thật trong thâm tâm tôi cũng biết BOSS cũng không có lương tâm rộng lượng như vậy.
“Cô tốt nhất nên cho tôi một lời giải thích hợp lí.” Quả nhiên một âm thanh lạnh lẽo âm 0 độ truyền đến.
Theo bản năng tôi vẫn không hy vọng hắn biết lúc tôi học bài đã nghĩ ra chuyện này, trong óc hiện lên hậu quả sẽ xảy ra sau đó, lập tức hận không thể cùng Tả San Hô cãi nhau ngay bây giờ, cô ấy tuy rằng tiểu bạch, nhưng là trong bụng đã có một tá chuyện xưa…
“Thành thật sẽ được khoan hồng.” Thanh âm kia từ đỉnh đầu truyền đến, tôi cảm thấy như từng đợt gió lạnh luồn vào áo, thân mình có chút run run, khiến cho giọng nói cũng không lưu loát: “ Chính là, cái kia, chính là….”
Hắn không để ý đến tôi, quay đầu bỏ đi.
Tôi vội vàng chạy theo: “ Chính là lúc ấy còn trẻ, vẫn còn trẻ con, nhìn nhau không vừa mắt…”
“Vậy sao?” Một chữ hắn nói ra đầy ý tứ hàm súc, khẳng định không tin.
“Vì một nam sinh…” Sau khi nghe những lời này, sắc mặt hắn càng thêm khó coi = =
Tôi cũng hiểu được như vậy không thể kéo lên hứng thú của hắn, câu chuyện mới kể được một nửa thật sự thực làm cho người ta khó chịu. Tôi cũng chẳng quan tâm nữa.
Da, triệt để cằn nhằn nói cho hắn nghe toàn bộ nghe chuyện hồi đại học.
Nói xong, nhất thời tâm tình thư sướng như gió xuân, không còn có một tia khó chịu, không còn có một tia oán hận, không còn có một tia tiếc nuối …Nhưng lại có chút thất vọng ==
Nguyên nhân là do đâu?
Tất nhiên là không trông cậy vào hắn có thể thanh sắc câu lệ lên án mạnh mẽ một chút hành vi ác liệt kia, nhưng vẫn hy vọng hắn có thể phát triển chủ nghĩa nhân đạo cơ bản xuất phát từ “Ở chung” mà giả vờ an ủi tôi một chút cũng được.
Kết quả là ngay cả cái đầu của hắn cũng không động đậy, không hề bận tâm đến bộ dáng đầy sát khí của tôi.
= = quả nhiên, đối với đại BOSS mà nói, thiện lương a tâm tình a thần mã đều là mây bay…
Tôi đau lòng giẫm lên chiếc bóng cao to của Quan Ứng Thư, tâm tình không tốt đi về hướng vườn hoa quế.
Vườn hoa quế kì thật là một gò đất nhỏ, cả khu đều là sắc hoa quế thụ, ngọn đèn trên cao tỏa ra ánh sáng mờ ảo, nhớ tới mùi vị ngọt ngào, khiến tôi nhớ tới trước đây bà nội tôi thường làm bánh quế hoa trôi. Mền mềm thơm thơm, dư vị ngọt ngào lượn lờ, bất giác…
Những bông hoa cúc lớn có bé có nhẹ nhàng theo gió rơi xuống, đậu trên vai Quan Ứng Thư, trên tóc, còn có bông rơi trên lông mi hắn…
Tôi có chút ghen tị, hắn có một đôi mắt hạnh nhân, lại thêm hàng lông mi con bướm trời sinh, phù hợp hết thảy các loại thẩm mỹ người xem.
Hôm nay hắn mặc là áo khoác màu trơn, làm cho tôi có chút mộng, thoáng như nhìn thấy tiên giáng trần, cho tới bây giờ hồng trần ở ngoài, hóa ra chỉ cách tôi có mấy bước.
Hoa quế nở rộ, hương thơm lan tỏa, không biết hoa rơi bao lâu, chỉ thấy được rằng, ánh sáng nhợt nhạt xuyên qua những đám mây, chiếu vào lông mày hắn…
Tôi đột nhiên có chút không thích ứng, vội vã tìm đề tài mới, nhằm làm giảm bớt xấu hổ cùng ái muội giữa hai người, ngắm hoa cái gì chứ, chỉ dễ dàng khiến người ta miên man suy nghĩ những ý nghĩ kỳ quái mà thôi= =
“Anh có ăn bánh trôi không? Tôi định sẽ làm bánh trôi, trước đây bà nội có dạy tôi, bánh trôi hoa quế, hiện tại vừa vặn có thể làm.”
Hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, không có trả lời. Tôi vội vàng nói rõ: “Tôi nhất định tìm loại hoa quế tốt nhất!”
= = di chứng nghiêm trọng của rượu vang và thịt gà a
Thời điểm trở về khách sạn đã không còn sớm, tuy rằng phòng là cấp bậc tổng thống, nhưng rất bất hợp lý là chỉ có một chiếc giường cỡ Kingsize….
Chẳng lẽ buổi tối tôi phải ngủ ở sô pha?
Còn không bằng ở khách sạn bình dân 50 đồng một đêm….
Đại khái là cả đêm trải qua chuyện tình vừa nhiều vừa vớ vẩn, tôi có chút không chống đỡ nổi nữa. Lại thêm buồn ngủ, tôi không thèm nghĩ ôm ra trải giường leo lên sô pha.
Mơ mơ màng màng cảm giác có điểm không thích hợp, mở mắt ra liền nhìn thấy cằm của người nào đó hiện đang cách mặt tôi khoảng chừng mười cm…
“A!” Tôi hồn bay phách tán hét to một tiếng.
Hắn rốt cục có động tĩnh, mang theo ánh mắt không hờn không giận liếc nhìn tôi… Hóa ra là Quan Ứng Thư = =|||
Sau khi hoàn hồn, tôi lại cảm thấy có chút choáng váng kỳ lạ , BOSS đại nhân trên người có một loại hơi thở mà tôi chưa từng ngửi qua, từng chút từng chút xộc vào mũi tôi, giống như một cơn lốc xoáy xoay tròn, khiến tôi mê mang…
Ma xui quỷ khiến, tôi vươn tay chạm vào cằm hắn, có thứ gì đó đâm vào ngón tay tôi, chắc là hôm nay râu của hắn mọc dài ra, đâm vào lòng bàn tay tôi ngứa ngứa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.