Chương 32
Oops La
12/12/2020
Đi đến một nhà hàng năm sao trên tàu, cô bỗng thấy một cảnh tượng chẳng vui vẻ gì.
Hàn Lâm đang ôm vai Nguyệt Nhu cũng đang hướng đến nhà hàng.
Cô vội đưa tay bị thương ra sau giấu đi, cô không muốn cho anh thấy.
Bốn người vô tình chạm mặt nhau, nhưng kẻ lộ ra vẻ mặt khó xử chính là Tống Nguyệt Nhu, cô ta đường như muốn lãng tránh điều gì đó.
Cô ta cười ngượng ngạo.
- Đây chẳng phải là bạn của A Mạc sao? Người bên cạnh đây là...
Vừa nói cô ta lại đưa mắt, có vẻ ra hiệu cho Sam.
Hiểu được ý, Sam liền nhuếch miệng cười lạnh.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
Câu nói của Sam làm cho cô hết sức ngạc nhiên mà ngước mắt lên nhìn.
Sam cố ý vòng tay quá giữ chặt tay cô.
Hàn Lâm đứng đối diện nghe vậy mà vẻ mặt cực kì khó chịu, như muốn nhà ở tới xé xác Sam, nhưng vì bên cạnh còn có Tống Nguyệt Nhu nên anh cố kìm lại.
Cô nhìn biểu hiện của anh lại thích thú, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi anh nên hết sức phối hợp.
- Đúng vậy a, hai vị đây cũng cần không gian riêng, vậy chúng tôi đi đây.
Cô cùng Sam đến ngồi vào một bàn.
Lúc này cô mới gặn hỏi.
- Cháu đoán chú và cô gái kia có quen biết nhau phải không?
- Tiểu Kỳ của chú thật là thông minh đó.
- Sao cô ấy lại tỏ ra không quen biết chú, hai người có phải đã....
Cô định nói ra suy đoán của mình, nhưng Sam kịp đưa tay bóp miệng cô lại.
- Nhóc con đừng nói bậy, cháu biết bí mật công việc là gì không?
- Vâng, Vâng, cháu hiểu rồi, chú bỏ tay ra đi.
Hành động của hai người hệt như một cặp mới yêu, và cảnh tượng đó đều đập vào mắt Hàn Lâm.
Cơn tức giận của anh lúc càng lên.
Nguyệt Nhu thật ra đã biết thân phận của cô từ lâu. Từ lúc vào nhà hàng cô ta để ý anh luôn nhìn cô, bây giờ vì cô ở bên cạnh người đàn ông khác mà anh tỏ vẻ khó chịu như vậy, cô ta nghiến răng không cam tâm.
Cô ta bắt đầu tỏ ra vẻ dễ thương, nắm lấy tay của anh.
- Lâm à, gọi món đi, em đói rồi.
- Em muốn ăn gì cứ gọi.
Anh đang tức giận nên không muốn nói nhiều, chỉ nói một câu lạnh lùng, trước giờ anh luôn dịu dàng, chưa từng đối xử với cô ra như vậy, điều này càng khiến cô ta hận Hân Kỳ hơn.
Ở bên kia, Sam và Hân Kỳ đã gọi món.
- Hở, nước ép cà rốt, cháu trắng?? Sam cháu muốn ăn hải sản. Cháu ghét cà rốt.
- Ngoan ngoãn ăn đi, tay cháu đang bị thương, ăn hải sản sẽ rất ngứa, nước ép cà rốt rất nhiều vitamin.
Cô cứ ngồi nhăn mặt không chịu ăn, Sam đành đút cho cô.
Mọi người thấy cảnh tượng rất dễ thương, một đôi vợ chồng trung niên đứng gần bàn của Hàn Lâm còn nói.
- Ôi, tụi nhỏ yêu nhau bây giờ dễ thương quá.
Câu nói làm cho anh bực tức đến cực độ, anh đập bàn đứng dậy làm cho Nguyệt Nhu hết hồn.
- Em cứ ăn đi, anh no rồi.
Mặc cho cô ta kêu lại anh vẫn cứ đi, anh không biết mình bị sao nữa, anh không chịu được cảnh tượng đó.
Nếu không có Tống Nguyệt Nhu ở đó thì anh rất có thể sẽ lao đến đấm vào mặt tên đàn ông đó mà mang cô đi trị tội.
Hàn Lâm đang ôm vai Nguyệt Nhu cũng đang hướng đến nhà hàng.
Cô vội đưa tay bị thương ra sau giấu đi, cô không muốn cho anh thấy.
Bốn người vô tình chạm mặt nhau, nhưng kẻ lộ ra vẻ mặt khó xử chính là Tống Nguyệt Nhu, cô ta đường như muốn lãng tránh điều gì đó.
Cô ta cười ngượng ngạo.
- Đây chẳng phải là bạn của A Mạc sao? Người bên cạnh đây là...
Vừa nói cô ta lại đưa mắt, có vẻ ra hiệu cho Sam.
Hiểu được ý, Sam liền nhuếch miệng cười lạnh.
- Tôi là bạn trai của cô ấy.
Câu nói của Sam làm cho cô hết sức ngạc nhiên mà ngước mắt lên nhìn.
Sam cố ý vòng tay quá giữ chặt tay cô.
Hàn Lâm đứng đối diện nghe vậy mà vẻ mặt cực kì khó chịu, như muốn nhà ở tới xé xác Sam, nhưng vì bên cạnh còn có Tống Nguyệt Nhu nên anh cố kìm lại.
Cô nhìn biểu hiện của anh lại thích thú, cô muốn nhanh chóng thoát khỏi anh nên hết sức phối hợp.
- Đúng vậy a, hai vị đây cũng cần không gian riêng, vậy chúng tôi đi đây.
Cô cùng Sam đến ngồi vào một bàn.
Lúc này cô mới gặn hỏi.
- Cháu đoán chú và cô gái kia có quen biết nhau phải không?
- Tiểu Kỳ của chú thật là thông minh đó.
- Sao cô ấy lại tỏ ra không quen biết chú, hai người có phải đã....
Cô định nói ra suy đoán của mình, nhưng Sam kịp đưa tay bóp miệng cô lại.
- Nhóc con đừng nói bậy, cháu biết bí mật công việc là gì không?
- Vâng, Vâng, cháu hiểu rồi, chú bỏ tay ra đi.
Hành động của hai người hệt như một cặp mới yêu, và cảnh tượng đó đều đập vào mắt Hàn Lâm.
Cơn tức giận của anh lúc càng lên.
Nguyệt Nhu thật ra đã biết thân phận của cô từ lâu. Từ lúc vào nhà hàng cô ta để ý anh luôn nhìn cô, bây giờ vì cô ở bên cạnh người đàn ông khác mà anh tỏ vẻ khó chịu như vậy, cô ta nghiến răng không cam tâm.
Cô ta bắt đầu tỏ ra vẻ dễ thương, nắm lấy tay của anh.
- Lâm à, gọi món đi, em đói rồi.
- Em muốn ăn gì cứ gọi.
Anh đang tức giận nên không muốn nói nhiều, chỉ nói một câu lạnh lùng, trước giờ anh luôn dịu dàng, chưa từng đối xử với cô ra như vậy, điều này càng khiến cô ta hận Hân Kỳ hơn.
Ở bên kia, Sam và Hân Kỳ đã gọi món.
- Hở, nước ép cà rốt, cháu trắng?? Sam cháu muốn ăn hải sản. Cháu ghét cà rốt.
- Ngoan ngoãn ăn đi, tay cháu đang bị thương, ăn hải sản sẽ rất ngứa, nước ép cà rốt rất nhiều vitamin.
Cô cứ ngồi nhăn mặt không chịu ăn, Sam đành đút cho cô.
Mọi người thấy cảnh tượng rất dễ thương, một đôi vợ chồng trung niên đứng gần bàn của Hàn Lâm còn nói.
- Ôi, tụi nhỏ yêu nhau bây giờ dễ thương quá.
Câu nói làm cho anh bực tức đến cực độ, anh đập bàn đứng dậy làm cho Nguyệt Nhu hết hồn.
- Em cứ ăn đi, anh no rồi.
Mặc cho cô ta kêu lại anh vẫn cứ đi, anh không biết mình bị sao nữa, anh không chịu được cảnh tượng đó.
Nếu không có Tống Nguyệt Nhu ở đó thì anh rất có thể sẽ lao đến đấm vào mặt tên đàn ông đó mà mang cô đi trị tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.