Chương 6
Oops La
12/12/2020
Khi ba cô mất, thì nhà họ Tiết lại mặt dày chạy tới nhận làm người bảo hộ
của cô, vì ba cô cũng là cô nhi, trên giấy tờ mẹ của cô vẫn là con của
bọn họ và họ chính là người thân duy nhất của cô.
Đương nhiên bọn họ chẳng có ý tốt gì, tài sản ba mẹ cô dành dụm tích góp được trong mười năm qua là con số không hề nhỏ. Bọn người nhà Tiết gia vốn tham lam nên chắc chắn sẽ không bỏ sót món lợi này.
Bọn họ nhận làm người bảo hộ để có thể giữ số tài sản đó cho đến khi cô đủ mười tám tuổi thì trao lại cho cô. Nhưng đó chỉ là luật, trong khoản thời gian đó bọn họ sẽ dùng cách nào đó để biến chúng thành của riêng.
Cả nhà họ Tiết ở trong một căn nhà lớn (không phải là biệt thự), nhưng bọn họ chỉ thuê một người làm, khi đem cô về nhà họ đuổi luôn người làm đó vì nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ, có thể dễ dàng sai bảo như mẹ cô năm xưa.
Nhưng họ đã sai, mà lại là sai lầm vô cùng lớn, bọn họ là đang chọc vào ổ kiến lửa.
Cô bị bọn họ sai vặt đủ thứ. Bọn họ kêu cô rửa chén, cô đập nát chúng. Bọn họ kêu cô giặt đồ, cô đem vào lò sưởi đốt sạch. Bọn họ kêu cô lau nhà, cô đổ nước lên láng khắp sàn.
Cô được học võ từ nhỏ nên tay chân nhanh nhẹn, so với những con lợn cái chỉ biết nằm nhà hưởng thụ đó thì bọn họ chẳng là cái thá gì.
Bị cô làm loạn bọn họ đuổi bắt cô, cô chạy, chạy ngang chỗ nào là cô đá đổ bể chỗ đó. Bọn họ tức điên người nhưng cũng không dám bắt cô nữa.
Đến một hôm cô bị Tiết Hạo tóm được (ông cậu trên giấy tờ), tính đánh cô, thì cô liền giương ánh mắt sắt bén nói lớn.
- Để tôi nhắc cho các người nhớ, di chúc của ba tôi nói rằng, tôi mà có bất cứ mệnh hệ nào ở nhà các người, thì các người sẽ bị tước quyền bảo hộ, số tài sản đó tự khắc mà xung vào quỹ từ thiện thành phố. Chuyện các người nhận bảo hộ cho tôi đã được tên tivi cả thành phố đều biết, nếu tôi bị tàn tật mà ra khỏi nhà hay thậm chí là mất mạng thì cảnh sát biết tìm ai để bắt rồi đấy.
Ba cô là chuyên gia công nghệ hàng đầu cả nước nên chuyện ông qua đời có rất nhiều nhà đài quan tâm.
Tiết Sinh (ông ngoại trên giấy tờ) ghe vậy liền ho khan một tiếng, gằng nhỏ giọng nói nhỏ với bọn họ.
- Thôi bỏ qua đi, sau này sẽ tìm cách đuổi nó đi.
Bọn họ ai nấy đều muốn cho cô một trận nhưng vẫn không thể làm gì được cô, nhưng bà vợ của Tiết Hạo ghé vào tai ông ta nói gì đó, ông ta liền nhuếch miệng cười tà độc.
- Không đánh mày được thì nhốt mày lại cho mày khỏi đi ra ngoài mách lẻo.
Nói rồi ông ta nhốt cô vào phòng, đó là phòng chứa đồ và cũng là căn phòng bọn họ để cô ở trong mấy ngày qua.
Tưởng mọi chuyện vậy là xong, nhưng bọn họ đã đánh giá cô quá thấp, cô còn có thể làm nhiều hơn chuyện một đứa mười một tuổi có thể làm.
Bị nhốt trong phòng tối, cô lấy một hộp diêm luôn mang theo bên người ra, cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Đương nhiên bọn họ chẳng có ý tốt gì, tài sản ba mẹ cô dành dụm tích góp được trong mười năm qua là con số không hề nhỏ. Bọn người nhà Tiết gia vốn tham lam nên chắc chắn sẽ không bỏ sót món lợi này.
Bọn họ nhận làm người bảo hộ để có thể giữ số tài sản đó cho đến khi cô đủ mười tám tuổi thì trao lại cho cô. Nhưng đó chỉ là luật, trong khoản thời gian đó bọn họ sẽ dùng cách nào đó để biến chúng thành của riêng.
Cả nhà họ Tiết ở trong một căn nhà lớn (không phải là biệt thự), nhưng bọn họ chỉ thuê một người làm, khi đem cô về nhà họ đuổi luôn người làm đó vì nghĩ cô chỉ là một đứa trẻ, có thể dễ dàng sai bảo như mẹ cô năm xưa.
Nhưng họ đã sai, mà lại là sai lầm vô cùng lớn, bọn họ là đang chọc vào ổ kiến lửa.
Cô bị bọn họ sai vặt đủ thứ. Bọn họ kêu cô rửa chén, cô đập nát chúng. Bọn họ kêu cô giặt đồ, cô đem vào lò sưởi đốt sạch. Bọn họ kêu cô lau nhà, cô đổ nước lên láng khắp sàn.
Cô được học võ từ nhỏ nên tay chân nhanh nhẹn, so với những con lợn cái chỉ biết nằm nhà hưởng thụ đó thì bọn họ chẳng là cái thá gì.
Bị cô làm loạn bọn họ đuổi bắt cô, cô chạy, chạy ngang chỗ nào là cô đá đổ bể chỗ đó. Bọn họ tức điên người nhưng cũng không dám bắt cô nữa.
Đến một hôm cô bị Tiết Hạo tóm được (ông cậu trên giấy tờ), tính đánh cô, thì cô liền giương ánh mắt sắt bén nói lớn.
- Để tôi nhắc cho các người nhớ, di chúc của ba tôi nói rằng, tôi mà có bất cứ mệnh hệ nào ở nhà các người, thì các người sẽ bị tước quyền bảo hộ, số tài sản đó tự khắc mà xung vào quỹ từ thiện thành phố. Chuyện các người nhận bảo hộ cho tôi đã được tên tivi cả thành phố đều biết, nếu tôi bị tàn tật mà ra khỏi nhà hay thậm chí là mất mạng thì cảnh sát biết tìm ai để bắt rồi đấy.
Ba cô là chuyên gia công nghệ hàng đầu cả nước nên chuyện ông qua đời có rất nhiều nhà đài quan tâm.
Tiết Sinh (ông ngoại trên giấy tờ) ghe vậy liền ho khan một tiếng, gằng nhỏ giọng nói nhỏ với bọn họ.
- Thôi bỏ qua đi, sau này sẽ tìm cách đuổi nó đi.
Bọn họ ai nấy đều muốn cho cô một trận nhưng vẫn không thể làm gì được cô, nhưng bà vợ của Tiết Hạo ghé vào tai ông ta nói gì đó, ông ta liền nhuếch miệng cười tà độc.
- Không đánh mày được thì nhốt mày lại cho mày khỏi đi ra ngoài mách lẻo.
Nói rồi ông ta nhốt cô vào phòng, đó là phòng chứa đồ và cũng là căn phòng bọn họ để cô ở trong mấy ngày qua.
Tưởng mọi chuyện vậy là xong, nhưng bọn họ đã đánh giá cô quá thấp, cô còn có thể làm nhiều hơn chuyện một đứa mười một tuổi có thể làm.
Bị nhốt trong phòng tối, cô lấy một hộp diêm luôn mang theo bên người ra, cô nở nụ cười lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.