Chương 71
Oops La
12/12/2020
Được rồi bánh bao, ra ngoài chơi đi cho ba mẹ nói chuyện.
- Hứ, bà lại đuổi con đi, còn sẽ gọi điện mách bà.
Tiểu Phong giả vờ hờn dỗi vu vơ rồi chạy ra khỏi phòng. Trong khi đó Hân Kỳ lại muốn níu nó lại, một phần vì có tiểu Phong ở đây cô lại cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nhưng tiểu Phong nhanh nhẹn, nói chạy là chạy ngay khiến cô không kịp nói gì cả nó đã chạy mất hút.
Hàn Lâm nhìn Hân Kỳ lại nở nụ cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, rót ly nước trên bàn đưa cho cô uống.
- Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, sau này em còn nhiều thời gian chơi với con mà.
- Anh đang nói gì vậy, tôi không quên các...
Vừa nói nửa câu cô lại cảm thấy đau đầu.
Hàn Lâm lỡ lắng vội lấy hay tay mình áp vào đầu cô mà xoa xoa.
- Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.
- Tôi muốn về nhà, tuần sau tôi kết hôn rồi, có lẽ tôi chỉ giống với người quen nào đó của anh thôi.
Dù đang đau nhưng cô vẫn cố nói ra mong muốn của mình, cô mong đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Hàn Lâm dù rất muốn cô nhớ lại, nhưng nếu là ép buộc, điều đó lại khiến cho bệnh của cô chỉ thêm nặng hơn, nên anh dành lựa lời nhẹ nhàng thỏa thuận với cô.
- Em nghe này, em có thể đi, nhưng là sau một tháng nữa. Nếu trong vòng một tháng em sống cùng với chúng ta mà em lại không nhớ ra điều gì, đến lúc đó anh sẽ cho em đi, tuyệt đối không ngăn cản, được chứ.
Nhìn ánh mắt chân thành của Hàn Lâm cô lại bỗng thấy nó khá là quen thuộc, cũng có thể trước đây cô quen biết Hàn Lâm thật, nhưng nếu cô nhớ ra thì Viên Hải phải làm sao đây.
Nhưng đây lại là kí ức của cô, bây giờ cô lại muốn nhớ ra tất cả những chuyện đã quên, nếu cô đến với Viên Hải thì có phải sẽ rất có lỗi với những người đã từng yêu thương mình lúc trước hay không, nhưng nếu là ngược lại thì cô lại càng thấy có lỗi với Viên Hải vô cùng.
Cô suy nghĩ một hồi lại quyết định đồng ý, trải qua một tháng ở đây rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, không còn rắc rối. Vẫn là Hân Kỳ quyết đoán nhất.
- Tôi đồng ý với anh, nhưng có một điều kiện.
- Em cứ nói.
- Tôi muốn gặp Viên Hải.
- Em không cần đi đâu hết, rồi anh ta sẽ tự tìm đến em.
Hàn Lâm nở nụ cười có phần bí hiểm, tất cả đường như đang ở trong tầm kiểm soát của anh.
Đúng như dự đoán ban đầu, Viên Hải sẽ đến tìm Hân Kỳ, anh cho lắp camera trong toàn bộ khuôn viên nhà, mọi hành động cử chỉ của cô đều được anh quan sát.
Hôm đó là một buổi sáng, Hân Kỳ không có ý định làm quen với chỗ ở mới nhưng trong phòng riết lại ngột ngạt nên cô ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng từ sáng cô đã không thấy Hàn Lâm và cậu nhóc đâu. Tình cờ thấy cô người làm đi ngang, cô mới e dè hỏi.
- Này cô ơi, cô có biết cậu nhóc kia đang ở đâu không?
- Ý cô là tiểu thiếu gia sao?! Cậu ấy đi học từ sớm rồi ạ. Còn thiếu gia đã đưa cậu ấy đi học sao đó cũng đi làm rồi.
- À, à cảm ơn cô nhé.
- Không có gì, thiếu phu nhân đi dạo thông thả.
Người làm cuối đầu cung kính rồi đi.
Hân Kỳ thấy thật kì lạ sao ai cũng gọi cô là thiếu phu nhân, không lẽ cô đã cưới tên kia thật sao? Nếu là thật thì cô chẳng biết phải xử xự làm sao,vì hiện tại trong đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng.
Cô đi theo dọc hàng lang sao đó lại xuống tầng dưới. Khắp căn nhà toàn là hình của cô.
Cô đứng ngơ người sờ tay lên những bức hình ý hệt mình.
-Thật sự... đây là mình sao?
Nhưng nếu mình đã cưới anh ta thì tại sao không có tấm ảnh cưới nào và một tấm hình gia đình cũng không hề có.
Hân Kỳ cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không được, nhớ lại lời Viên Hải từng nói, kí ức phải để cho nó tự dưng xuất hiện, càng cố nhớ lại càng không nhớ.
Tiểu Phong giả vờ hờn dỗi vu vơ rồi chạy ra khỏi phòng. Trong khi đó Hân Kỳ lại muốn níu nó lại, một phần vì có tiểu Phong ở đây cô lại cảm thấy bớt lo lắng hơn. Nhưng tiểu Phong nhanh nhẹn, nói chạy là chạy ngay khiến cô không kịp nói gì cả nó đã chạy mất hút.
Hàn Lâm nhìn Hân Kỳ lại nở nụ cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, rót ly nước trên bàn đưa cho cô uống.
- Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, sau này em còn nhiều thời gian chơi với con mà.
- Anh đang nói gì vậy, tôi không quên các...
Vừa nói nửa câu cô lại cảm thấy đau đầu.
Hàn Lâm lỡ lắng vội lấy hay tay mình áp vào đầu cô mà xoa xoa.
- Được rồi, được rồi, anh không nói nữa.
- Tôi muốn về nhà, tuần sau tôi kết hôn rồi, có lẽ tôi chỉ giống với người quen nào đó của anh thôi.
Dù đang đau nhưng cô vẫn cố nói ra mong muốn của mình, cô mong đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Hàn Lâm dù rất muốn cô nhớ lại, nhưng nếu là ép buộc, điều đó lại khiến cho bệnh của cô chỉ thêm nặng hơn, nên anh dành lựa lời nhẹ nhàng thỏa thuận với cô.
- Em nghe này, em có thể đi, nhưng là sau một tháng nữa. Nếu trong vòng một tháng em sống cùng với chúng ta mà em lại không nhớ ra điều gì, đến lúc đó anh sẽ cho em đi, tuyệt đối không ngăn cản, được chứ.
Nhìn ánh mắt chân thành của Hàn Lâm cô lại bỗng thấy nó khá là quen thuộc, cũng có thể trước đây cô quen biết Hàn Lâm thật, nhưng nếu cô nhớ ra thì Viên Hải phải làm sao đây.
Nhưng đây lại là kí ức của cô, bây giờ cô lại muốn nhớ ra tất cả những chuyện đã quên, nếu cô đến với Viên Hải thì có phải sẽ rất có lỗi với những người đã từng yêu thương mình lúc trước hay không, nhưng nếu là ngược lại thì cô lại càng thấy có lỗi với Viên Hải vô cùng.
Cô suy nghĩ một hồi lại quyết định đồng ý, trải qua một tháng ở đây rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường, không còn rắc rối. Vẫn là Hân Kỳ quyết đoán nhất.
- Tôi đồng ý với anh, nhưng có một điều kiện.
- Em cứ nói.
- Tôi muốn gặp Viên Hải.
- Em không cần đi đâu hết, rồi anh ta sẽ tự tìm đến em.
Hàn Lâm nở nụ cười có phần bí hiểm, tất cả đường như đang ở trong tầm kiểm soát của anh.
Đúng như dự đoán ban đầu, Viên Hải sẽ đến tìm Hân Kỳ, anh cho lắp camera trong toàn bộ khuôn viên nhà, mọi hành động cử chỉ của cô đều được anh quan sát.
Hôm đó là một buổi sáng, Hân Kỳ không có ý định làm quen với chỗ ở mới nhưng trong phòng riết lại ngột ngạt nên cô ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng từ sáng cô đã không thấy Hàn Lâm và cậu nhóc đâu. Tình cờ thấy cô người làm đi ngang, cô mới e dè hỏi.
- Này cô ơi, cô có biết cậu nhóc kia đang ở đâu không?
- Ý cô là tiểu thiếu gia sao?! Cậu ấy đi học từ sớm rồi ạ. Còn thiếu gia đã đưa cậu ấy đi học sao đó cũng đi làm rồi.
- À, à cảm ơn cô nhé.
- Không có gì, thiếu phu nhân đi dạo thông thả.
Người làm cuối đầu cung kính rồi đi.
Hân Kỳ thấy thật kì lạ sao ai cũng gọi cô là thiếu phu nhân, không lẽ cô đã cưới tên kia thật sao? Nếu là thật thì cô chẳng biết phải xử xự làm sao,vì hiện tại trong đầu cô đang hoàn toàn trống rỗng.
Cô đi theo dọc hàng lang sao đó lại xuống tầng dưới. Khắp căn nhà toàn là hình của cô.
Cô đứng ngơ người sờ tay lên những bức hình ý hệt mình.
-Thật sự... đây là mình sao?
Nhưng nếu mình đã cưới anh ta thì tại sao không có tấm ảnh cưới nào và một tấm hình gia đình cũng không hề có.
Hân Kỳ cố nhớ lại nhưng hoàn toàn không được, nhớ lại lời Viên Hải từng nói, kí ức phải để cho nó tự dưng xuất hiện, càng cố nhớ lại càng không nhớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.