Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng
Chương 29
Quyên Ngô
20/06/2018
Nhìn người phụ nữ của mình đang bị người khác ôm thì Lăng Lãnh Ngạo rất
khó chịu. Anh không thích bất cứ ai đụng vào người cô, kể cả người đó có là nữ đi chăng nữa!
Khó chịu làm Lăng Lãnh Ngạo chợt nhớ ra đều gì, mặt anh tối sầm lại...
Khi Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh vừa buông nhau ra, hai người chưa kịp nói lời nào với nhau thì một âm thanh khác đã vang lên:
- Thế Phương, việc ở đây giao cho cậu!
Lăng Lãnh Ngạo lên tiếng. Xong, không kịp để ai phản ứng, anh đã đi đến bên cạnh Lãnh Hàn Quyên, cúi xuống bế cô đi vào.
- Ngạo, anh làm gì vậy?
Lãnh Hàn Quyên khó hiểu nhìn anh khán nghị.
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo không trả lời cô mà trực tiếp bế cô lên phòng hai người. Mặc cho cô khán nghị, anh vẫn không thả cô xuống...
Nhìn theo bóng lưng Lăng Lãnh Ngạo khuất dần, Lưu Diễm Trinh nở nụ nhẹ.
Cậu ấy, đã có được hạnh phúc của bạn thân rồi!
Cô thật không ngờ, Nhiên Nhiên nhỏ bé cô luôn tìm kiếm bao lâu nay lại là Lãnh Hàn Quyên- vị chủ tịch huyền thoại của tập đoàn Lãnh thị hùng mạnh.
Bây giờ cô ấy không còn nhỏ bé dễ bắt nạt cần cô bảo vệ nữa. Mà bây giờ cô là người phụ nữ thành đạt nhất, cô kiêu ngạo, cô lạnh lùng quyết đoán, cô bí ẩn...
Một người phụ nữ được mệnh danh là bông hoa anh túc độc. Là một bông hoa đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm!
Cũng may là cô không phải là đối thủ của cô ấy, nếu không, có lẽ cô phải hối hận cả cuộc đời này...
Thế Phương làm theo mệnh lệnh của Lăng Lãnh Ngạo. Anh sắp xếp phòng cho Lưu Diễm Trinh và Phi Ảnh, còn gọi cho bác sĩ đến phẫu thuật lấy đạn ra cho Lưu Diễm Trinh.
Là cánh tay đắc lực bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo bao nhiêu năm thì anh đủ thông minh để đoán ra giữa chị dâu nhà mình và người xém ám sát cô này! Tuy không biết rõ mọi chuyện, nhưng lúc này anh biết rõ mình cần phải làm gì!
...
Lăng Lãnh Ngạo bế Lãnh Hàn Quyên vào phòng, xong, anh dùng chân đóng cửa lại.
- Anh sao thế?
Sau khi được anh đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng, Lãnh Hàn Quyên liền lên tiếng hỏi.
- Em đã biết?
Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày hỏi một câu không đầu không đuôi với Lãnh Hàn Quyên.
Lúc này Lãnh Hàn Quyên đang nằm trên giường, mà Lăng Lãnh Ngạo thì chóng hai tay bên người cô, nên lúc này hai người là mặt đối mặt.
Lãnh Hàn Quyên nghe anh nói thế liền hiểu, cô cũng không phải là người thích chốn tránh nên thẳng thừng đáp.
- Ừ!
Quả nhiên là vậy, lúc anh chuẩn bị đi, thấy thái độ của cô, anh đã cảm thấy lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Còn bây giờ thì anh quá rõ rồi...
- Haizzz...Lăng Lãnh Ngạo thở dài, rồi đứng dậy đi lấy hộp y tế ở nhà tới.
Lãnh Hàn Quyên cũng không phản đối để cho anh muốn làm gì thì làm.
Lăng Lãnh Ngạo cởi chiếc áo Lãnh Hàn Quyên đang mặc ra. Nhìn thấy vết thương do đạn sượt qua trên tay trái của cô và trên cánh eo bị cắt một đường do phi tiêu thì sắc mặc anh trầm xuống.
Lúc anh về thì chỉ thấy cô bị thương ở eo, còn vết ở tay thì không thấy...
- Có đau không?
Lăng Lãnh Ngạo vừa nhẹ nhàng xử lí vết thương cho Lãnh Hàn Quyên vừa nhỏ giọng hỏi:
- Lãnh Hàn Quyên mỉm cười nhẹ lắc đầu:
- Không đau!
Lúc đầu khi được huấn luyện ở tổ chức Thần Long có vết thương lớn nhỏ nào mà cô chưa từng trãi qua? Chỉ là vết thương bé xíu này thì có là gì...
Lăng Lãnh Ngạo không nói gì nữa, chuyên tâm xử lí vết thương cho cô. Anh quá hiểu cô mà...
Nhiều khi chỉ muốn cô chỉ giống như những người phụ nữ bình thường khác, ở nhà là một người vợ hiền chờ anh về.
Lăng Lãnh Ngạo lắc đầu bật cười về cái suy nghĩ nực cười của anh. Nếu cô cũng như bao người phụ nữ khác thì anh đã không để ý tới rồi. Người anh yêu là một Lãnh Hàn Quyên lạnh lùng, kiêu ngạo, một người phụ nữ cao cao tại thượng không hề thua kém đấng mày râu!
Vốn là chỉ định xử lí vết thương cho cô, nhưng do vị trí vết thương nên cần cởi áo ra. Vì vậy mà hiện tại nửa thân người trên của cô gần như không có vật che đậy mà hiện ra trước mắt anh. Khiến cho yết hầu anh di chuyển mấy cái...
- Hàn Quyên, anh phải làm sao với em đây?
Sau khi băng vết thương cho Lãnh Hàn Quyên xong, Lăng Lãnh Ngạo nhìn vào khuôn mặt của cô trầm giọng lên tiếng.
Lãnh Hàn Quyên nhìn thẳng vào mắt anh, liền biết anh muốn gì.
Cô cười tươi rồi ôm lấy cổ anh kéo xuống, rồi đặt đôi môi anh đào của cô lên môi anh.
Lăng Lãnh Ngạo lập tức vui mừng đáp trả...
....
Tuy tiết trời về đêm có phần lãnh lẽo. Nhưng trong phòng lại là một cảnh xuân sắc nóng bỏng vô cùng.
Trên giường là hai thân hình đang quấn lấy nhau. Một mềm mại quyến rũ, một lại mạnh mẽ cứng rắn!
Hai người họ, không chỉ có thân thể mà còn có hai trái tim hòa cùng nhịp đập.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Những âm thanh có thể làm người nghe đỏ mặt tía tai!
...
Mãi một lúc sau, người đàn ông dừng lại động tác, anh đè nghiến người phụ nữ dưới thân xuống giường. Sau đó cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, thoải mái bắn ra dòng dịch nóng bỏng vào sau trong cơ thể cô!
Sau cuộc ân ái, Lăng Lãnh Ngạo với tinh thần vô cùng sảng khoái ôm chặt Lãnh Hàn Quyên vào lòng. Còn Lãnh Hàn Quyên thì dựa đầu trên cánh tay anh, một tay vẽ vẽ lên lòng ngực rắn chắn của anh!
Khó chịu làm Lăng Lãnh Ngạo chợt nhớ ra đều gì, mặt anh tối sầm lại...
Khi Lãnh Hàn Quyên và Lưu Diễm Trinh vừa buông nhau ra, hai người chưa kịp nói lời nào với nhau thì một âm thanh khác đã vang lên:
- Thế Phương, việc ở đây giao cho cậu!
Lăng Lãnh Ngạo lên tiếng. Xong, không kịp để ai phản ứng, anh đã đi đến bên cạnh Lãnh Hàn Quyên, cúi xuống bế cô đi vào.
- Ngạo, anh làm gì vậy?
Lãnh Hàn Quyên khó hiểu nhìn anh khán nghị.
Nhưng Lăng Lãnh Ngạo không trả lời cô mà trực tiếp bế cô lên phòng hai người. Mặc cho cô khán nghị, anh vẫn không thả cô xuống...
Nhìn theo bóng lưng Lăng Lãnh Ngạo khuất dần, Lưu Diễm Trinh nở nụ nhẹ.
Cậu ấy, đã có được hạnh phúc của bạn thân rồi!
Cô thật không ngờ, Nhiên Nhiên nhỏ bé cô luôn tìm kiếm bao lâu nay lại là Lãnh Hàn Quyên- vị chủ tịch huyền thoại của tập đoàn Lãnh thị hùng mạnh.
Bây giờ cô ấy không còn nhỏ bé dễ bắt nạt cần cô bảo vệ nữa. Mà bây giờ cô là người phụ nữ thành đạt nhất, cô kiêu ngạo, cô lạnh lùng quyết đoán, cô bí ẩn...
Một người phụ nữ được mệnh danh là bông hoa anh túc độc. Là một bông hoa đẹp nhưng lại vô cùng nguy hiểm!
Cũng may là cô không phải là đối thủ của cô ấy, nếu không, có lẽ cô phải hối hận cả cuộc đời này...
Thế Phương làm theo mệnh lệnh của Lăng Lãnh Ngạo. Anh sắp xếp phòng cho Lưu Diễm Trinh và Phi Ảnh, còn gọi cho bác sĩ đến phẫu thuật lấy đạn ra cho Lưu Diễm Trinh.
Là cánh tay đắc lực bên cạnh Lăng Lãnh Ngạo bao nhiêu năm thì anh đủ thông minh để đoán ra giữa chị dâu nhà mình và người xém ám sát cô này! Tuy không biết rõ mọi chuyện, nhưng lúc này anh biết rõ mình cần phải làm gì!
...
Lăng Lãnh Ngạo bế Lãnh Hàn Quyên vào phòng, xong, anh dùng chân đóng cửa lại.
- Anh sao thế?
Sau khi được anh đặt xuống chiếc giường lớn trong phòng, Lãnh Hàn Quyên liền lên tiếng hỏi.
- Em đã biết?
Lăng Lãnh Ngạo nhíu mày hỏi một câu không đầu không đuôi với Lãnh Hàn Quyên.
Lúc này Lãnh Hàn Quyên đang nằm trên giường, mà Lăng Lãnh Ngạo thì chóng hai tay bên người cô, nên lúc này hai người là mặt đối mặt.
Lãnh Hàn Quyên nghe anh nói thế liền hiểu, cô cũng không phải là người thích chốn tránh nên thẳng thừng đáp.
- Ừ!
Quả nhiên là vậy, lúc anh chuẩn bị đi, thấy thái độ của cô, anh đã cảm thấy lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Còn bây giờ thì anh quá rõ rồi...
- Haizzz...Lăng Lãnh Ngạo thở dài, rồi đứng dậy đi lấy hộp y tế ở nhà tới.
Lãnh Hàn Quyên cũng không phản đối để cho anh muốn làm gì thì làm.
Lăng Lãnh Ngạo cởi chiếc áo Lãnh Hàn Quyên đang mặc ra. Nhìn thấy vết thương do đạn sượt qua trên tay trái của cô và trên cánh eo bị cắt một đường do phi tiêu thì sắc mặc anh trầm xuống.
Lúc anh về thì chỉ thấy cô bị thương ở eo, còn vết ở tay thì không thấy...
- Có đau không?
Lăng Lãnh Ngạo vừa nhẹ nhàng xử lí vết thương cho Lãnh Hàn Quyên vừa nhỏ giọng hỏi:
- Lãnh Hàn Quyên mỉm cười nhẹ lắc đầu:
- Không đau!
Lúc đầu khi được huấn luyện ở tổ chức Thần Long có vết thương lớn nhỏ nào mà cô chưa từng trãi qua? Chỉ là vết thương bé xíu này thì có là gì...
Lăng Lãnh Ngạo không nói gì nữa, chuyên tâm xử lí vết thương cho cô. Anh quá hiểu cô mà...
Nhiều khi chỉ muốn cô chỉ giống như những người phụ nữ bình thường khác, ở nhà là một người vợ hiền chờ anh về.
Lăng Lãnh Ngạo lắc đầu bật cười về cái suy nghĩ nực cười của anh. Nếu cô cũng như bao người phụ nữ khác thì anh đã không để ý tới rồi. Người anh yêu là một Lãnh Hàn Quyên lạnh lùng, kiêu ngạo, một người phụ nữ cao cao tại thượng không hề thua kém đấng mày râu!
Vốn là chỉ định xử lí vết thương cho cô, nhưng do vị trí vết thương nên cần cởi áo ra. Vì vậy mà hiện tại nửa thân người trên của cô gần như không có vật che đậy mà hiện ra trước mắt anh. Khiến cho yết hầu anh di chuyển mấy cái...
- Hàn Quyên, anh phải làm sao với em đây?
Sau khi băng vết thương cho Lãnh Hàn Quyên xong, Lăng Lãnh Ngạo nhìn vào khuôn mặt của cô trầm giọng lên tiếng.
Lãnh Hàn Quyên nhìn thẳng vào mắt anh, liền biết anh muốn gì.
Cô cười tươi rồi ôm lấy cổ anh kéo xuống, rồi đặt đôi môi anh đào của cô lên môi anh.
Lăng Lãnh Ngạo lập tức vui mừng đáp trả...
....
Tuy tiết trời về đêm có phần lãnh lẽo. Nhưng trong phòng lại là một cảnh xuân sắc nóng bỏng vô cùng.
Trên giường là hai thân hình đang quấn lấy nhau. Một mềm mại quyến rũ, một lại mạnh mẽ cứng rắn!
Hai người họ, không chỉ có thân thể mà còn có hai trái tim hòa cùng nhịp đập.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ và tiếng thở dốc của đàn ông. Những âm thanh có thể làm người nghe đỏ mặt tía tai!
...
Mãi một lúc sau, người đàn ông dừng lại động tác, anh đè nghiến người phụ nữ dưới thân xuống giường. Sau đó cổ họng anh phát ra tiếng gầm nhẹ tựa dã thú, thoải mái bắn ra dòng dịch nóng bỏng vào sau trong cơ thể cô!
Sau cuộc ân ái, Lăng Lãnh Ngạo với tinh thần vô cùng sảng khoái ôm chặt Lãnh Hàn Quyên vào lòng. Còn Lãnh Hàn Quyên thì dựa đầu trên cánh tay anh, một tay vẽ vẽ lên lòng ngực rắn chắn của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.