Đại Boss Hắc Đạo Và Vợ Yêu Chủ Tịch Lạnh Lùng
Chương 88: Lại ăn dấm
Quyên Ngô
16/10/2018
Lăng Lãnh Ngạo thấy đứa em trai luôn có vẻ phong lưu, yêu đời, bây giờ lại có bộ dạng như vậy thì khó hiểu nhíu mày:
- Chú bị sao thế?
Lăng Lãnh Nam không trả lời, mà lại hết than ngắn lại thở dài, dựa cả người vào ghế xô-pha.
- Không nói thì anh đi vậy!
Lăng Lãnh Ngạo ra vẻ không kiên nhẫn... Một con người miệng như cáo già mà lúc này lại ủ rũ không nói nên lời...anh nhìn không quen! Đi xem Hàn Quyên đã chuẩn bị tới đâu rồi còn tốt hơn!
Lăng Lãnh Nam nhìn anh trai sắp được danh chính ngôn thuận có người phụ nữ yêu thương bên cạnh, có phần uất ức... Cậu ta tiện tay bung hết cúc áo vét ra, ngẩng đầu:
- Em bị thất tình!
- Ha ha ha...ha ha ha...buồn cười chết đi được, thật là buồn cười... ha ha ha...
Câu nói của Lăng Lãnh Nam vừa dứt, chưa để Lăng Lãnh Ngạo kịp lên tiếng, đã có một tràng cười vang dội vang lên từ phía cửa...
- Lăng nhị thiếu gia hào hoa phong nhã...thay phụ nữ như thay áo mà lại bị thất tình... Đây đúng là chuyện buồn cười nhất năm mà!
Vâng, chủ nhân của tiếng cười không báo trước đó không ai khác chính là của thủ lĩnh tân nhiệm của tổ chức sát thủ Thần Long- Brian Grace... Trên người anh ta là bộ lễ phục của chú rể phụ.
Đi cùng anh ta là vị bác sĩ trẻ tuổi thiên tài trong truyền thuyết của nghành y- Collins Khải Vương. Collins Khải Vương tuy rằng không có thái độ thái quá như Brian, nhưng cũng cong khóe môi, phụ họa vài câu.
Còn Lăng Lãnh Ngạo, anh liếc mắt nhìn hai người đàn ông mới bước vào một cái... Không để ý lắm tới họ, khóe môi cũng cong lên, ánh mắt có một phần hứng thú nhìn em trai anh.
Dạo gần đây em trai anh quả thực thay đổi rất rõ rệt, tuy chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng anh lại thấy rất ràng... Thì ra nguyên nhân là đã phải lòng người một người con gái nào đó!
Với sức hút của Lăng Lãnh Nam mà lại không thể thu phụ được một cô gái, để bản thân bị thất tình... Đối với cô gái này, anh nghĩ là anh đã biết là ai rồi!
- Ba người...thật quá đáng!
Lăng Lãnh Nam khuôn mặt đỏ bừng như muốn bóc khói, chỉ tay vào ba người đàn ông nhẫn tâm cười trên nỗi đâu của cậu ta mà rống lên.
Vì chị dâu anh ta Lãnh Hàn Quyên là người phụ nữ như thế kia, mà anh hai vẫn có thể dễ dàng thu phục được!
Cũng chính như thế lúc này đây cậu mới muốn tìm anh hai để tư vấn, nhưng mà lại bị cười nhạo là sao?
Lúc trước cậu hào hoa, qua lại về nào phụ nữ thì sao...đó chẳng qua là nhu cầu sinh lí thôi mà! Cậu không thể sắt đá, cấm dục như anh trai được không?
Như bây giờ có thể nói là quả báo đi... Lúc trước cậu không xem trọng phụ nữ, chỉ qua lại cho có. Nhưng bây giờ khi thật sự động tâm rồi...thì trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của cô nhóc đó, chẳng có hứng thú nỗi với bất cứ người phụ nữ nào khác!
Vậy mà, vậy mà...khi cậu thổ lộ lại bị người ta thẳng thừng từ chối. Còn bị nói là, nói cậu là... Aaaa...Trời ơi!
- E hèm... Đừng nóng, đừng nóng, rất không tốt cho sức khỏe! Nói nghe xem nào, là cô gái nhà nào có thể lợi hại lấy được trái tim đa tình của Lăng nhị thiếu gia đây?
Collins Khải Vương hắn giọng, ra vẻ chính chắn quan tâm Lăng Lãnh Nam.
Sau lần anh ta vô tình cứu được Lăng Lãnh Ngạo, chẳng những trở thành bạn của anh... Mà còn thân thiết với luôn cả Brian và Lăng Lãnh Nam!
- Thì còn ai khác, tôi đoán chắc chính là cô bé hay đeo theo bảo bối của tôi rồi!
Brian không cười nữa, nhắc đến cô bé đó đúng là đau khổ muốn sức đầu mẻ trán mà! Không thể đeo được em gái anh bởi cái tên đầu gỗ mặt lạnh Lăng Lãnh Ngạo, thì cứ bám riết theo bảo bối của anh. Thật sự thì nghĩ tới lại đau lòng...
- Là Thiên Thiên...
- Thiên Thiên nào thế, sao tôi không biết nhỉ?
Collins Khải Vương lại bắt đầu trổ tài nói nhiều, cướp lời của anh ta rồi!
Lăng Lãnh Ngạo khinh bỉ nhìn Collins Khải Vương, rồi lại nhìn Lăng Lãnh Nam.
- Thiên Thiên thì sao? Không biết theo đuổi từ từ sao, lại chạy tới tìm anh than vãn?
Em trai anh là một tay sát gái như thế nào làm sao anh không rõ? Vậy mà bây giờ ngay cả chuyện thu phục một cô gái cũng không xong... Trừ khi là...
Nghĩ đến khả năng lớn nhất khiến Lăng Lãnh Nam phải bó tay chịu trận, không làm gì được cô bé kia... Lăng Lãnh Ngạo rất là không phúc hậu bật cười lắc đầu...
- Này, này em rể...cười gì thế?
Brian rất biết cách chủ động nhận mối quan hệ mới với Lăng Lãnh Ngạo. Mà nghĩ lại cũng đúng, vì Lãnh Hàn Quyên là em gái nuôi của anh ta, thì bây giờ Lăng Lãnh Ngạo cũng được xem như em rể đi?
Lăng Lãnh Ngạo không quan tâm cách gọi của Brian, nhưng dường như anh không thích lắm thì phải?
- Cười gì liên quan tới cậu sao?
- Xùy, em rể không lễ phép, không lễ phép gì cả... Dù sao tôi cũng là anh vợ cậu rồi nhé!
Nhìn thái độ lãnh đạm của Lăng Lãnh Ngạo, Brian chề môi... Thật ra anh ta cũng không quan tâm Lăng Lãnh Ngạo có chịu gọi anh ta là anh vợ không? Bọn họ đã làm bạn với nhau nhiều năm rồi, mấy cái đó cũng chẳng mấy quan trọng!
- Khoan đã, bây giờ ba người có thể cho tôi biết " Thiên Thiên" là ai không?
Collins Khải Vương bị bơ câu hỏi, rồi lại " tự nhiên" nhận được ánh mắt khinh bỉ của Lăng Lãnh Ngạo thì cảm thấy khó chịu, quyết tâm hỏi cho ra!
Nhưng...câu nói của anh ta vừa ra liền nhận được thêm hai ánh mắt khinh bỉ rõ ràng.
- Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Mau trả lời đi chứ?
Mấy cái tên này, thật là muốn bắt bọn họ làm "vật thí nghiệm" mà!
Câu tiếp theo Collins Khải Vương không có dám nói ra...
Đừa thôi, anh ta không có đủ mạng để làm điều đó đâu!
- Bởi vậy, nói sao đến từng tuổi này mà cậu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai! Suốt ngày cứ cặp cuội nhốt mình trong phòng nghiên cứu... Thiên Thiên là chị em tốt của bảo bối nhà tôi, từng là một thành viên của Tam sát sát thủ, biệt danh Phi Ảnh... Có biết " Tam sát" không?
Cuối cùng thì hai anh em họ Lăng kia một người lùng, một người thất tình...chẳng chịu nói rõ với Collins Khải Vương. Brian đành lên tiếng, định giản đạo cho anh ta một chút...nào ngờ nhận được ánh mắt cảnh của Lăng Lãnh Ngạo liền nói vào chuyện chính.
- Không biết!
Collins Khải Vương thật thà nói ngay.
- Trời ơi trời!
Brian ngước mặt lên trời, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bác sĩ Collins Khải Vương là một kẻ cuồng nghiên cứu, thông tin này quá mức là bình thường đi! Nhưng hiếm người biết, đi kèm với cái tính quái dị, thích nghiên cứu thuốc nay thuốc nọ...chính là anh ta là người mù thông tin!
Đúng vậy, Collins Khải Vương là một kẻ mù thông tin chính hiệu. Ngoài một số thứ anh ta thật sự để ý ra thì những tin tức khác hoàn là mù tịt!
Không muốn tốn thời gian với Collins Khải Vương nữa, Brian trực tiếp, rõ rang nói hết những gì anh ta biết ra.
Collins Khải Vương nghe xong gật gù, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Lãnh Nam.
- Vậy tôi biết rồi, cậu đây là đã bị cô bé kia hạ thuốc gì rồi mới ủ rủ thế này phải không?
Mù thông tin, nhưng khả năng suy luận rất tốt!
Lăng Lãnh Nam ủ rủ gật đầu, nhưng lại không nói rõ ra... Đây là không phải không muốn nói, mà là cậu ta không giám nói...vì biết rằng nếu nói ra sẽ bị chê cười nữa cho coi!
Thật sự thì cậu cũng chưa có làm ra chuyện gì quá đáng với Thiên Thiên, vậy mà cô lại hạ thuốc làm cậu...cậu không thể" lên" được trong ba ngay liền...oan uổng a~~
Cũng chính vì thế mà cậu mới không dám theo đuổi chính diện nữa! Lần này là ba ngày, nếu lỡ lần sau cô nặng tay...hại cậu cả đời không " lên " được... Thế thì sau này có được cô cũng chẳng làm ăn được gì đâu?!
- Một cô gái thú vị, thật là muốn gặp quá đi!
Collins Khải Vương xoa xoa cầm, bộ dáng ra vẻ hứng thú... Lăng Lãnh Nam nhìn thấy dáng vẻ đó, chỉ thẳng tay vào mặt anh ta, lên giọng cảnh cáo:
- Này này...cô ấy là của tôi. Anh không được dòm ngó đâu đấy!
- He he... Tôi không nói trước đâu đấy!
Lăng Lãnh Ngạo nhìn nụ cười nham nhở của Collins Khải Vương mà nhớ đế lần trước... Lần anh ta tới Đài Loan, cũng đã thử đục khoét góc tường nhà anh rồi...bây giờ lại muốn hướng tới em trai anh à?
Đến cuối cùng thì lần này Lãnh Nam tới tìm Lăng Lãnh Ngạo là ra về tay không, hoàn toàn không có được một chút kế sách nào cho dự định tới... Còn xuất hiện một tên...ừ mà cũng có thể coi như tình địch đi! Thật là lỗ nặng mà...
...
- Chị, chị thật đẹp quá đi!
Triệu Thiên Thiên hai tay ôm mặt, ánh mắt cực kì long lanh nhìn Lãnh Hàn Quyên.
Lãnh Hàn Quyên bình thường mặc cái gì cũng đã đẹp, bây giờ mặc váy cưới, trang điểm lại càng đẹp hơn.
Hôm nay là ngay đầu của hôn lễ, cô mặc váy cưới màu trắng, tuy rằng chiếc váy chẳng cầu kì, gắn vô số đá quý lên trên... Mà nó lại có kiểu cách đơn giản...nhưng cái đơn giản này không hề tầm thường chút nào!
Chỉ cần là người có mắt nhìn, nhìn kĩ một chút sẽ nhận ra ngay là mẫu thiêt kế đơn giản nhưng độc đáo, là kiểu dáng đặc trưng của nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Đơn giản, tinh tế, thanh lịch, sang trọng,...là một trong những từ dùng để miêu tả. Lãnh Hàn Quyên mặc chiếu váy này, hoàn toàn phù hợp với phong cách và khí chất của cô... Làm cho khí chất lạnh lùng, vương giả trong cô càng nổi bật ra ngoài!
- Nói thừa, Hàn Quyên mà không đẹp thì trên đời này chẳng còn ai đẹp khi mặc váy cưới nữa đâu!
Lưu Diễm Trinh đứng kế bên Triệu Thiên Thiên, nhìn dáng vẻ của cô bé liền cóc lên đầu cô bé, trêu trọc...
Rể phụ là Brian, trong khi lúc này Lưu Diễm Trinh lại mặc váy của phụ dâu... Xem ra...mối quan hệ của hai người đã tiến triển rất tốt!
Triệu Thiên Thiên xoa xoa đầu, chu môi:
- Đau a... Chị à, em đã lớn rồi, đừng cóc đầu em như vậy nữa được không?
- Không thể... Em vẫn chưa có người yêu, cũng có nghĩa là chưa lớn! Khi nào có người yêu rồi thì chị mới nghỉ cóc đầu em!
Lưu Diễm Trinh khoanh tay, chân nhịp nhịp, rất là không nhượng bộ...
Lãnh Hàn Quyên nãy giờ vẫn im lặng xem hai cô gái đấu khẩu... Khóe miệng hơi cong cong...
Song...cô thấy rất rõ sau câu nói cuối của Lưu Diễm Trinh thì vẻ mặt của Triệu Thiên Thiên có vẻ trùng xuống, giống như có tâm sự?
Lãnh Hàn Quyên cô đối với người xa lạ là không bao giờ để ý. Còn đối với những người xung quanh, điều đó thì ngược lại... Nhất là sau khi có Lăng Lãnh Ngạo, cô càng thêm để ý!
Chuyện của Lăng Lãnh Nam và Triệu Thiên Thiên cô cũng biết được đôi chút...
- Cái gì qua rồi, không đáng thì đừng để trong lòng... Cơ hội không phải là nhiều, phải biết nắm bắt! Nếu không sau này có hối hận là đã muộn rồi...
Nhìn thẳng vào mắt Triệu Thiên Thiên, Lãnh Hàn Quyên sâu kín nói ra vài câu.
Cô tin, Thiên Thiên vốn thông minh sẽ hiểu được!
Lưu Diễm Trinh dường như cũng hiểu đôi chút, cũng biết bản thân cô lỡ nói lời không nên nói.
Triệu Thiên Thiên cụp mắt xuống, im lặng vài giây, lại ngẩn đầu lên cười toe tóe:
- Ây da, ây da...chị Quyên nói cái gì thế này? Thật là làm mất vui đây mà!
Sau đó Triệu Thiên Thiên bày ra khuôn mặt tươi cười, nói cười không ngừng...
Lãnh Hàn Quyên thấy Triệu Thiên Thiên như vậy, cô cũng không nhắc lại nữa... Cô dù gì cũng là người không liên quan, không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác!
Cốc...cốc...cốc...
Cuộc nói chuyện của mấy cô gái bị cắt ngang bởi tiếng rõ cửa... Cũng chưa có ai lên tiếng mời vào thì cửa phòng đã mở ra!
- Em gái...
Người đi vào đầu tiên chính là Brian, anh ta nhe răng cười... Miệng thì gọi Lãnh Hàn Quyên, nhưng mắt thì lại đảo tìm kiếm một người khác trong phòng, nhìn thấy đối tượng cần tìm thì mắt trở nên sáng rực.
- Chặc...chặc... có một nửa kia liền quên em gái! Muốn tìm người nào thì trực tiếp gọi người đó, không cần phải lấy em làm bia đỡ như thế đâu.
Lãnh Hàn Quyên chặc lưỡi hai cái, ánh mắt mang trêu chọc nhì người anh trai nào đó, rồi đảo qua cô bạn thân đang đỏ mặt.
Brian gãi gãi đầu, đi vào liền giơ tay ôm eo Lưu Diễm Trinh, mặc kệ cô phản khán.
- Anh...bỏ em ra!
- Em không đi cùng anh, chẳng lẽ ở đây làm bóng đèn sao, hửm?
Brian kề môi sát tai Lưu Diễm Trinh, thổi khí nóng lên làm cô ấy phải rùng mình.
Lưu Diễm Trinh đảo mắt nhìn thấy Lăng Lãnh Ngạo cũng đi vào, liền không chống cự động tác của Brian nữa, nói một câu với Lãnh Hàn Quyên rồi rời đi.
Triệu Thiên Thiên cũng cảm thấy cô bé ở lại cũng không hợp lí, liền cười ngượng hướng Lãnh Hàn Quyên:
- Em có việc ra ngoài một chút!
- Ừ!
Nhận được tiếng ừ của Lãnh Hàn Quyên, Triệu Thiên Thiên liền rời đi.
Ở góc độ của Lãnh Hàn Quyên, cô nhìn thấy rất rõ, sau khi Lăng Lãnh Ngạo đi vào, Lăng Lãnh Nam cũng tới... Nhưng cậu ta lại không đi vào, mà chỉ đứng ở cửa.
Sau khi Triệu Thiên Thiên đi qua cậu ta vài giây, cậu ta cũng đi theo.
...
- Đừng nhìn bọn họ nữa, nhìn anh này!
Lãnh Hàn Quyên đang suy nghĩ vài chuyện, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp, bá đạo quen thuộc.
Lãnh Hàn Quyên hồi phục tinh thần, nhìn dáng người trước mặt...
Bình thường Lăng Lãnh Ngạo toàn là mặc âu phục đen, làm cho vẻ lạnh lùng, cao ngạo,...của anh thể hiện rất rõ.
Lúc này đây, khi anh mặc lên bộ âu phục trắng...tuy rằng những khí chất kia của anh chẳng hề giảm đi. Nhưng...thêm vào đó, sự anh tuấn của anh càng vượt bậc, thật sự rất cuống hút...
Đặc biệt, cái biểu cảm ăn dấm trên mặt anh ngay bây giờ càng thêm rõ rãng!
- Anh lại ăn dấm lung tung!
Mùi dấm chua nồng nặc như vậy, cô không muốn ngửi cũng phải chịu. Dù ăn dấm có hơi vô lý, nhưng vẻ mặt anh như thế này cô rất thích!
- Anh thích ăn đó!
Không khách khí ngồi xuống, Lăng Lãnh Ngạo còn không quên ôm cô luôn vào lòng, giọng điệu còn hơi có mùi chua, tuy nhiên đã giảm không ít!
Ai bảo anh tới đây mà cô chẳng thèm nhìn anh, cứ nhìn mấy người kia mãi... Nhưng nhìn thấy ánh mắt suy mê khi cô chuyển qua nhìn anh, trong lòng lại thỏa mãn vô cùng.
Lãnh Hàn Quyên lắc lắc đầu, nghiên người đối mặt với anh, bàn tay mềm mại tự nhiên đưa lên chỉnh lại cái nơ trên cổ anh.
- Xong hết việc rồi sao?
- Ừ, xong rồi!
Lăng Lãnh Ngạo cười cười, nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn.
Lãnh Hàn Quyên cười nhẹ. Những cái anh biết, cô cũng biết! Anh có chuẩn bị thì cô cũng có.
Nhưng để rồi xem, anh và cô, ai sẽ là người bắt được con chuột kia trước tiên!
...
- Gần 7 giờ rồi, chắc bà ngoại sắp đến rồi, chúng ta ta ngoài đi!
Hôn lễ của cô, hiển nhiên bà ngoại cô là không thể thiếu mặt! Còn người kia, tuy chưa nhận lại, nhưng cô cũng mời tới dự... Bởi vì cô muốn thấy vẻ mặt của ông ấy khi thấy cô!
Lăng Lãnh Ngạo " ừ" nhẹ một tiếng, rồi cùng cô ra ngoài.
Vì chiếc du thuyền này của họ là nằm ở giữa biển, vì vậy tất cả khách mời tham gia đều phải xử dụng trực thăng để lên thuyền. Khoảng trống trên tàu chính là để những chiếc trực thăng đáp xuống. Rồi sau đó tất cả trực thăng phải trở về, không thể để trên tàu, lúc quay về, họ sẽ lên bờ từ cảng New York.
Hôn lễ của Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên chẳng theo bất cứ nghi thức tôn giáo nào. Nó chính xác là họ thích như thế nào, sẽ làm như thế đó!
...
- Chú bị sao thế?
Lăng Lãnh Nam không trả lời, mà lại hết than ngắn lại thở dài, dựa cả người vào ghế xô-pha.
- Không nói thì anh đi vậy!
Lăng Lãnh Ngạo ra vẻ không kiên nhẫn... Một con người miệng như cáo già mà lúc này lại ủ rũ không nói nên lời...anh nhìn không quen! Đi xem Hàn Quyên đã chuẩn bị tới đâu rồi còn tốt hơn!
Lăng Lãnh Nam nhìn anh trai sắp được danh chính ngôn thuận có người phụ nữ yêu thương bên cạnh, có phần uất ức... Cậu ta tiện tay bung hết cúc áo vét ra, ngẩng đầu:
- Em bị thất tình!
- Ha ha ha...ha ha ha...buồn cười chết đi được, thật là buồn cười... ha ha ha...
Câu nói của Lăng Lãnh Nam vừa dứt, chưa để Lăng Lãnh Ngạo kịp lên tiếng, đã có một tràng cười vang dội vang lên từ phía cửa...
- Lăng nhị thiếu gia hào hoa phong nhã...thay phụ nữ như thay áo mà lại bị thất tình... Đây đúng là chuyện buồn cười nhất năm mà!
Vâng, chủ nhân của tiếng cười không báo trước đó không ai khác chính là của thủ lĩnh tân nhiệm của tổ chức sát thủ Thần Long- Brian Grace... Trên người anh ta là bộ lễ phục của chú rể phụ.
Đi cùng anh ta là vị bác sĩ trẻ tuổi thiên tài trong truyền thuyết của nghành y- Collins Khải Vương. Collins Khải Vương tuy rằng không có thái độ thái quá như Brian, nhưng cũng cong khóe môi, phụ họa vài câu.
Còn Lăng Lãnh Ngạo, anh liếc mắt nhìn hai người đàn ông mới bước vào một cái... Không để ý lắm tới họ, khóe môi cũng cong lên, ánh mắt có một phần hứng thú nhìn em trai anh.
Dạo gần đây em trai anh quả thực thay đổi rất rõ rệt, tuy chỉ gặp nhau có mấy lần, nhưng anh lại thấy rất ràng... Thì ra nguyên nhân là đã phải lòng người một người con gái nào đó!
Với sức hút của Lăng Lãnh Nam mà lại không thể thu phụ được một cô gái, để bản thân bị thất tình... Đối với cô gái này, anh nghĩ là anh đã biết là ai rồi!
- Ba người...thật quá đáng!
Lăng Lãnh Nam khuôn mặt đỏ bừng như muốn bóc khói, chỉ tay vào ba người đàn ông nhẫn tâm cười trên nỗi đâu của cậu ta mà rống lên.
Vì chị dâu anh ta Lãnh Hàn Quyên là người phụ nữ như thế kia, mà anh hai vẫn có thể dễ dàng thu phục được!
Cũng chính như thế lúc này đây cậu mới muốn tìm anh hai để tư vấn, nhưng mà lại bị cười nhạo là sao?
Lúc trước cậu hào hoa, qua lại về nào phụ nữ thì sao...đó chẳng qua là nhu cầu sinh lí thôi mà! Cậu không thể sắt đá, cấm dục như anh trai được không?
Như bây giờ có thể nói là quả báo đi... Lúc trước cậu không xem trọng phụ nữ, chỉ qua lại cho có. Nhưng bây giờ khi thật sự động tâm rồi...thì trong đầu lúc nào cũng chỉ có hình bóng của cô nhóc đó, chẳng có hứng thú nỗi với bất cứ người phụ nữ nào khác!
Vậy mà, vậy mà...khi cậu thổ lộ lại bị người ta thẳng thừng từ chối. Còn bị nói là, nói cậu là... Aaaa...Trời ơi!
- E hèm... Đừng nóng, đừng nóng, rất không tốt cho sức khỏe! Nói nghe xem nào, là cô gái nhà nào có thể lợi hại lấy được trái tim đa tình của Lăng nhị thiếu gia đây?
Collins Khải Vương hắn giọng, ra vẻ chính chắn quan tâm Lăng Lãnh Nam.
Sau lần anh ta vô tình cứu được Lăng Lãnh Ngạo, chẳng những trở thành bạn của anh... Mà còn thân thiết với luôn cả Brian và Lăng Lãnh Nam!
- Thì còn ai khác, tôi đoán chắc chính là cô bé hay đeo theo bảo bối của tôi rồi!
Brian không cười nữa, nhắc đến cô bé đó đúng là đau khổ muốn sức đầu mẻ trán mà! Không thể đeo được em gái anh bởi cái tên đầu gỗ mặt lạnh Lăng Lãnh Ngạo, thì cứ bám riết theo bảo bối của anh. Thật sự thì nghĩ tới lại đau lòng...
- Là Thiên Thiên...
- Thiên Thiên nào thế, sao tôi không biết nhỉ?
Collins Khải Vương lại bắt đầu trổ tài nói nhiều, cướp lời của anh ta rồi!
Lăng Lãnh Ngạo khinh bỉ nhìn Collins Khải Vương, rồi lại nhìn Lăng Lãnh Nam.
- Thiên Thiên thì sao? Không biết theo đuổi từ từ sao, lại chạy tới tìm anh than vãn?
Em trai anh là một tay sát gái như thế nào làm sao anh không rõ? Vậy mà bây giờ ngay cả chuyện thu phục một cô gái cũng không xong... Trừ khi là...
Nghĩ đến khả năng lớn nhất khiến Lăng Lãnh Nam phải bó tay chịu trận, không làm gì được cô bé kia... Lăng Lãnh Ngạo rất là không phúc hậu bật cười lắc đầu...
- Này, này em rể...cười gì thế?
Brian rất biết cách chủ động nhận mối quan hệ mới với Lăng Lãnh Ngạo. Mà nghĩ lại cũng đúng, vì Lãnh Hàn Quyên là em gái nuôi của anh ta, thì bây giờ Lăng Lãnh Ngạo cũng được xem như em rể đi?
Lăng Lãnh Ngạo không quan tâm cách gọi của Brian, nhưng dường như anh không thích lắm thì phải?
- Cười gì liên quan tới cậu sao?
- Xùy, em rể không lễ phép, không lễ phép gì cả... Dù sao tôi cũng là anh vợ cậu rồi nhé!
Nhìn thái độ lãnh đạm của Lăng Lãnh Ngạo, Brian chề môi... Thật ra anh ta cũng không quan tâm Lăng Lãnh Ngạo có chịu gọi anh ta là anh vợ không? Bọn họ đã làm bạn với nhau nhiều năm rồi, mấy cái đó cũng chẳng mấy quan trọng!
- Khoan đã, bây giờ ba người có thể cho tôi biết " Thiên Thiên" là ai không?
Collins Khải Vương bị bơ câu hỏi, rồi lại " tự nhiên" nhận được ánh mắt khinh bỉ của Lăng Lãnh Ngạo thì cảm thấy khó chịu, quyết tâm hỏi cho ra!
Nhưng...câu nói của anh ta vừa ra liền nhận được thêm hai ánh mắt khinh bỉ rõ ràng.
- Này, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó! Mau trả lời đi chứ?
Mấy cái tên này, thật là muốn bắt bọn họ làm "vật thí nghiệm" mà!
Câu tiếp theo Collins Khải Vương không có dám nói ra...
Đừa thôi, anh ta không có đủ mạng để làm điều đó đâu!
- Bởi vậy, nói sao đến từng tuổi này mà cậu vẫn chưa có mảnh tình vắt vai! Suốt ngày cứ cặp cuội nhốt mình trong phòng nghiên cứu... Thiên Thiên là chị em tốt của bảo bối nhà tôi, từng là một thành viên của Tam sát sát thủ, biệt danh Phi Ảnh... Có biết " Tam sát" không?
Cuối cùng thì hai anh em họ Lăng kia một người lùng, một người thất tình...chẳng chịu nói rõ với Collins Khải Vương. Brian đành lên tiếng, định giản đạo cho anh ta một chút...nào ngờ nhận được ánh mắt cảnh của Lăng Lãnh Ngạo liền nói vào chuyện chính.
- Không biết!
Collins Khải Vương thật thà nói ngay.
- Trời ơi trời!
Brian ngước mặt lên trời, vẻ mặt không thể tin nổi.
Bác sĩ Collins Khải Vương là một kẻ cuồng nghiên cứu, thông tin này quá mức là bình thường đi! Nhưng hiếm người biết, đi kèm với cái tính quái dị, thích nghiên cứu thuốc nay thuốc nọ...chính là anh ta là người mù thông tin!
Đúng vậy, Collins Khải Vương là một kẻ mù thông tin chính hiệu. Ngoài một số thứ anh ta thật sự để ý ra thì những tin tức khác hoàn là mù tịt!
Không muốn tốn thời gian với Collins Khải Vương nữa, Brian trực tiếp, rõ rang nói hết những gì anh ta biết ra.
Collins Khải Vương nghe xong gật gù, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Lãnh Nam.
- Vậy tôi biết rồi, cậu đây là đã bị cô bé kia hạ thuốc gì rồi mới ủ rủ thế này phải không?
Mù thông tin, nhưng khả năng suy luận rất tốt!
Lăng Lãnh Nam ủ rủ gật đầu, nhưng lại không nói rõ ra... Đây là không phải không muốn nói, mà là cậu ta không giám nói...vì biết rằng nếu nói ra sẽ bị chê cười nữa cho coi!
Thật sự thì cậu cũng chưa có làm ra chuyện gì quá đáng với Thiên Thiên, vậy mà cô lại hạ thuốc làm cậu...cậu không thể" lên" được trong ba ngay liền...oan uổng a~~
Cũng chính vì thế mà cậu mới không dám theo đuổi chính diện nữa! Lần này là ba ngày, nếu lỡ lần sau cô nặng tay...hại cậu cả đời không " lên " được... Thế thì sau này có được cô cũng chẳng làm ăn được gì đâu?!
- Một cô gái thú vị, thật là muốn gặp quá đi!
Collins Khải Vương xoa xoa cầm, bộ dáng ra vẻ hứng thú... Lăng Lãnh Nam nhìn thấy dáng vẻ đó, chỉ thẳng tay vào mặt anh ta, lên giọng cảnh cáo:
- Này này...cô ấy là của tôi. Anh không được dòm ngó đâu đấy!
- He he... Tôi không nói trước đâu đấy!
Lăng Lãnh Ngạo nhìn nụ cười nham nhở của Collins Khải Vương mà nhớ đế lần trước... Lần anh ta tới Đài Loan, cũng đã thử đục khoét góc tường nhà anh rồi...bây giờ lại muốn hướng tới em trai anh à?
Đến cuối cùng thì lần này Lãnh Nam tới tìm Lăng Lãnh Ngạo là ra về tay không, hoàn toàn không có được một chút kế sách nào cho dự định tới... Còn xuất hiện một tên...ừ mà cũng có thể coi như tình địch đi! Thật là lỗ nặng mà...
...
- Chị, chị thật đẹp quá đi!
Triệu Thiên Thiên hai tay ôm mặt, ánh mắt cực kì long lanh nhìn Lãnh Hàn Quyên.
Lãnh Hàn Quyên bình thường mặc cái gì cũng đã đẹp, bây giờ mặc váy cưới, trang điểm lại càng đẹp hơn.
Hôm nay là ngay đầu của hôn lễ, cô mặc váy cưới màu trắng, tuy rằng chiếc váy chẳng cầu kì, gắn vô số đá quý lên trên... Mà nó lại có kiểu cách đơn giản...nhưng cái đơn giản này không hề tầm thường chút nào!
Chỉ cần là người có mắt nhìn, nhìn kĩ một chút sẽ nhận ra ngay là mẫu thiêt kế đơn giản nhưng độc đáo, là kiểu dáng đặc trưng của nhà thiết kế hàng đầu thế giới.
Đơn giản, tinh tế, thanh lịch, sang trọng,...là một trong những từ dùng để miêu tả. Lãnh Hàn Quyên mặc chiếu váy này, hoàn toàn phù hợp với phong cách và khí chất của cô... Làm cho khí chất lạnh lùng, vương giả trong cô càng nổi bật ra ngoài!
- Nói thừa, Hàn Quyên mà không đẹp thì trên đời này chẳng còn ai đẹp khi mặc váy cưới nữa đâu!
Lưu Diễm Trinh đứng kế bên Triệu Thiên Thiên, nhìn dáng vẻ của cô bé liền cóc lên đầu cô bé, trêu trọc...
Rể phụ là Brian, trong khi lúc này Lưu Diễm Trinh lại mặc váy của phụ dâu... Xem ra...mối quan hệ của hai người đã tiến triển rất tốt!
Triệu Thiên Thiên xoa xoa đầu, chu môi:
- Đau a... Chị à, em đã lớn rồi, đừng cóc đầu em như vậy nữa được không?
- Không thể... Em vẫn chưa có người yêu, cũng có nghĩa là chưa lớn! Khi nào có người yêu rồi thì chị mới nghỉ cóc đầu em!
Lưu Diễm Trinh khoanh tay, chân nhịp nhịp, rất là không nhượng bộ...
Lãnh Hàn Quyên nãy giờ vẫn im lặng xem hai cô gái đấu khẩu... Khóe miệng hơi cong cong...
Song...cô thấy rất rõ sau câu nói cuối của Lưu Diễm Trinh thì vẻ mặt của Triệu Thiên Thiên có vẻ trùng xuống, giống như có tâm sự?
Lãnh Hàn Quyên cô đối với người xa lạ là không bao giờ để ý. Còn đối với những người xung quanh, điều đó thì ngược lại... Nhất là sau khi có Lăng Lãnh Ngạo, cô càng thêm để ý!
Chuyện của Lăng Lãnh Nam và Triệu Thiên Thiên cô cũng biết được đôi chút...
- Cái gì qua rồi, không đáng thì đừng để trong lòng... Cơ hội không phải là nhiều, phải biết nắm bắt! Nếu không sau này có hối hận là đã muộn rồi...
Nhìn thẳng vào mắt Triệu Thiên Thiên, Lãnh Hàn Quyên sâu kín nói ra vài câu.
Cô tin, Thiên Thiên vốn thông minh sẽ hiểu được!
Lưu Diễm Trinh dường như cũng hiểu đôi chút, cũng biết bản thân cô lỡ nói lời không nên nói.
Triệu Thiên Thiên cụp mắt xuống, im lặng vài giây, lại ngẩn đầu lên cười toe tóe:
- Ây da, ây da...chị Quyên nói cái gì thế này? Thật là làm mất vui đây mà!
Sau đó Triệu Thiên Thiên bày ra khuôn mặt tươi cười, nói cười không ngừng...
Lãnh Hàn Quyên thấy Triệu Thiên Thiên như vậy, cô cũng không nhắc lại nữa... Cô dù gì cũng là người không liên quan, không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện của người khác!
Cốc...cốc...cốc...
Cuộc nói chuyện của mấy cô gái bị cắt ngang bởi tiếng rõ cửa... Cũng chưa có ai lên tiếng mời vào thì cửa phòng đã mở ra!
- Em gái...
Người đi vào đầu tiên chính là Brian, anh ta nhe răng cười... Miệng thì gọi Lãnh Hàn Quyên, nhưng mắt thì lại đảo tìm kiếm một người khác trong phòng, nhìn thấy đối tượng cần tìm thì mắt trở nên sáng rực.
- Chặc...chặc... có một nửa kia liền quên em gái! Muốn tìm người nào thì trực tiếp gọi người đó, không cần phải lấy em làm bia đỡ như thế đâu.
Lãnh Hàn Quyên chặc lưỡi hai cái, ánh mắt mang trêu chọc nhì người anh trai nào đó, rồi đảo qua cô bạn thân đang đỏ mặt.
Brian gãi gãi đầu, đi vào liền giơ tay ôm eo Lưu Diễm Trinh, mặc kệ cô phản khán.
- Anh...bỏ em ra!
- Em không đi cùng anh, chẳng lẽ ở đây làm bóng đèn sao, hửm?
Brian kề môi sát tai Lưu Diễm Trinh, thổi khí nóng lên làm cô ấy phải rùng mình.
Lưu Diễm Trinh đảo mắt nhìn thấy Lăng Lãnh Ngạo cũng đi vào, liền không chống cự động tác của Brian nữa, nói một câu với Lãnh Hàn Quyên rồi rời đi.
Triệu Thiên Thiên cũng cảm thấy cô bé ở lại cũng không hợp lí, liền cười ngượng hướng Lãnh Hàn Quyên:
- Em có việc ra ngoài một chút!
- Ừ!
Nhận được tiếng ừ của Lãnh Hàn Quyên, Triệu Thiên Thiên liền rời đi.
Ở góc độ của Lãnh Hàn Quyên, cô nhìn thấy rất rõ, sau khi Lăng Lãnh Ngạo đi vào, Lăng Lãnh Nam cũng tới... Nhưng cậu ta lại không đi vào, mà chỉ đứng ở cửa.
Sau khi Triệu Thiên Thiên đi qua cậu ta vài giây, cậu ta cũng đi theo.
...
- Đừng nhìn bọn họ nữa, nhìn anh này!
Lãnh Hàn Quyên đang suy nghĩ vài chuyện, bên tai lại vang lên âm thanh trầm thấp, bá đạo quen thuộc.
Lãnh Hàn Quyên hồi phục tinh thần, nhìn dáng người trước mặt...
Bình thường Lăng Lãnh Ngạo toàn là mặc âu phục đen, làm cho vẻ lạnh lùng, cao ngạo,...của anh thể hiện rất rõ.
Lúc này đây, khi anh mặc lên bộ âu phục trắng...tuy rằng những khí chất kia của anh chẳng hề giảm đi. Nhưng...thêm vào đó, sự anh tuấn của anh càng vượt bậc, thật sự rất cuống hút...
Đặc biệt, cái biểu cảm ăn dấm trên mặt anh ngay bây giờ càng thêm rõ rãng!
- Anh lại ăn dấm lung tung!
Mùi dấm chua nồng nặc như vậy, cô không muốn ngửi cũng phải chịu. Dù ăn dấm có hơi vô lý, nhưng vẻ mặt anh như thế này cô rất thích!
- Anh thích ăn đó!
Không khách khí ngồi xuống, Lăng Lãnh Ngạo còn không quên ôm cô luôn vào lòng, giọng điệu còn hơi có mùi chua, tuy nhiên đã giảm không ít!
Ai bảo anh tới đây mà cô chẳng thèm nhìn anh, cứ nhìn mấy người kia mãi... Nhưng nhìn thấy ánh mắt suy mê khi cô chuyển qua nhìn anh, trong lòng lại thỏa mãn vô cùng.
Lãnh Hàn Quyên lắc lắc đầu, nghiên người đối mặt với anh, bàn tay mềm mại tự nhiên đưa lên chỉnh lại cái nơ trên cổ anh.
- Xong hết việc rồi sao?
- Ừ, xong rồi!
Lăng Lãnh Ngạo cười cười, nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn.
Lãnh Hàn Quyên cười nhẹ. Những cái anh biết, cô cũng biết! Anh có chuẩn bị thì cô cũng có.
Nhưng để rồi xem, anh và cô, ai sẽ là người bắt được con chuột kia trước tiên!
...
- Gần 7 giờ rồi, chắc bà ngoại sắp đến rồi, chúng ta ta ngoài đi!
Hôn lễ của cô, hiển nhiên bà ngoại cô là không thể thiếu mặt! Còn người kia, tuy chưa nhận lại, nhưng cô cũng mời tới dự... Bởi vì cô muốn thấy vẻ mặt của ông ấy khi thấy cô!
Lăng Lãnh Ngạo " ừ" nhẹ một tiếng, rồi cùng cô ra ngoài.
Vì chiếc du thuyền này của họ là nằm ở giữa biển, vì vậy tất cả khách mời tham gia đều phải xử dụng trực thăng để lên thuyền. Khoảng trống trên tàu chính là để những chiếc trực thăng đáp xuống. Rồi sau đó tất cả trực thăng phải trở về, không thể để trên tàu, lúc quay về, họ sẽ lên bờ từ cảng New York.
Hôn lễ của Lăng Lãnh Ngạo và Lãnh Hàn Quyên chẳng theo bất cứ nghi thức tôn giáo nào. Nó chính xác là họ thích như thế nào, sẽ làm như thế đó!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.