Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 54: G3, đừng đụng vào tôi
Cẩm Ngọc Lan Anh
02/03/2024
Phùng Thanh Hoa đang ngồi dưới khán đài nhìn trò vui đột nhiên đứng bật
dậy. Hai má cô ta đỏ bừng vì làm chuyện xấu bị phát hiện.
Vốn dĩ ai là người dẫm phải lưỡi dao lam không quá quan trọng. Lúc Lương Ngữ Anh ngã ra đó, cô ta cũng chẳng bày ra vẻ mặt gì là thương xót.
Dù Mạch Ly không phải là người dính đòn khiến cô ta cảm thấy khá đáng tiếc, thế nhưng chỉ cần Lương Ngữ Anh cắn chặt Mạch Ly không buông thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ Mạch Ly mà thôi.
Nào ngờ giữa đường lại có một đoạn camera trích xuất được chiếu lên một cách công khai như thế.
Phùng Thanh Hoa biết cô ta xong đời rồi. Hai tay cô ta nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp nay đã đỏ ngầu lên vì tức giận.
Là ai dám trích xuất camera? Là ai dám không để nhà họ Phùng bọn họ vào trong mắt?
Phùng Thanh Hoa đứng bật dậy, cô ta nhìn những ánh mắt đang hướng vào mình thì càng bực bội hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn chứ?”
Nữ chính được chiều đã quen, đương nhiên không biết nhìn sắc mặt của người khác. Chính vì lẽ đó, dù cho khuôn mặt của hai vợ chồng nhà họ Phùng đã xanh mét cả lại rồi, đứa con gái yêu mà họ cưng chiều từ nhỏ đến lớn kia vẫn không biết đường mà ngậm miệng lại.
Phùng tiểu thư nào biết, cái vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Hôm nay cô ta làm như vậy, chỉ sợ mai sau khó mà ngóc đầu lên được.
Cô ta vẫn còn đang chìm trong sự ngu ngốc của bản thân, Phùng Thanh Hoa chỉ thẳng tay lên sân khấu mà mắng Mạch Ly.
“Cái con nhỏ kia, là mày làm ra chuyện này có đúng hay không?”
Mạch Ly thầm nghĩ, quả nhiên là một nữ chính không dùng não. Nếu như người bình thường trong trường hợp này, nhất định sẽ cố gắng không gây ra bất kì một hành động không hợp lẽ nào nữa.
Nhưng cố tình nữ chính cứ phải khiến cho người ta ghét càng thêm ghét.
Thấy Mạch Ly không những không trả lời mình mà còn dám cười mỉa mai, Phùng Thanh Hoa không coi ai ra gì bao giờ lại càng tức giận hơn. Cô ta muốn xông lên sân khấu để chất vấn thẳng mặt Mạch Ly thì đột nhiên có người dám vươn tay ra vặn chặt tay cô ta về phía sau.
“Á!”
Tiếng thét chói tai khiến ai ai nghe thấy cũng phải kinh sợ.
“Ai dám!?”
Thế nhưng khi thấy người bẻ tay mình là Sầm Dạ Niên, Phùng Thanh Hoa lại càng cảm thấy ấm ức hơn.
“Sầm Dạ Niên, nhất định là do con nhỏ khốn kiếp kia bày trò, cậu cũng tin nó hay sao? Cậu tin nó hay tin tôi? Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy?”
Sầm Dạ Niên không đáp lại ngay, sau khi kéo cô ta về đằng sau thì hắn lập tức hất thẳng tay ra giống như chạm vào một thứ gì đó không được sạch sẽ.
“Đừng có động vào cô ấy, tôi đã sớm cảnh cáo cậu rồi.”
Phùng Thanh Hoa bị đẩy ra ngoài thì càng ấm ức hơn, vừa muốn đứng lên đôi co thêm hai ba câu nữa thì đột nhiên má phải cô ta bị đánh tới đỏ bừng.
“Bốp.”
Phùng tiểu thư trước đến nay chưa biết ăn đau là gì, hiện tại đột nhiên ăn một cái tát khiến cô ấy cực kì sửng sốt.
Nhìn thấy người ra tay vậy lại là mẹ mình càng khiến cho cô ta không thể tin nổi. Người từng nâng cô ta như nâng trứng, người từng dịu dàng ân cần như muốn trao cả thế giới cho cô ta nay lại vì chuyện cỏn con này mà đánh cô ta?
Cô ta ôm bên má đau rát, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt không thể tin được.
“Mẹ… mẹ đánh con?”
Phùng Thanh Hoa rơm rớm nước mắt, trông ở ngoài cô ta bạo lực như thế nhưng trước mặt mẹ mình, cô ta vẫn rất yếu đuối.
Thế nhưng lần này Phùng phu nhân không nhân nhượng với đứa con gái được chiều sinh hư này nữa. Bà ấy ra tay không chút lưu tình, bởi vì bà ta biết, lần này con gái bà ta đã có một bước đi cực kì sai lầm.
Đây sẽ là lỗi lầm mà con bé sẽ phải ân hận cả đời. Chỉ sợ qua vài tiếng nữa thôi, danh tiếng của con bé ở khắp nơi sẽ cực kì tệ. Khi ấy thì nào còn chỗ đứng cho nó ở trong vòng quan hệ của những gia tộc giàu có nữa.
Phùng phu nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép. Mà không chỉ có vậy, chỉ e là cổ phiếu của Phùng thị sẽ vì chuyện này mà giảm mạnh.
Phùng Thanh Hoa thấy mẹ mình kiên quyết như thế thì cực kì đau lòng, cô ta ăn đau, nghiêng mặt rồi chạy ra ngoài.
Cô ta không muốn mất mặt trước mặt tất cả mọi người.
Mà ở trên sân khấu, Lương Ngữ Anh lúc này đã chìm trong sự im lặng. Cô ta thầm cảm thấy may mắn vì Phùng Thanh Hoa ngu ngốc lại chịu hết ánh mắt của người khác.
Nhân lúc không ai chú ý, cô ta liền nhờ bạn đỡ xuống cánh gà, hòng lẩn đi đến một nơi yên tĩnh.
Sự kiến vẫn diễn ra, thế nhưng lúc này ai nấy đều không còn tâm trí để chú ý tới những tiết mục trên sân khấu nữa.
Và đúng như Phùng phu nhân dự đoán, cổ phiếu của tập đoàn Phùng thị khó khăn lắm mới nâng lên được nay đã vì hành động thiếu suy nghĩ của đứa con gái đây mà phá huỷ tất cả.
Không những vậy, Sầm thị còn thêm dầu vào lửa, trực tiếp thể hiện thái độ của bọn họ khiến cho đám người nịnh bợ không dám tiến lên giúp Phùng gia nữa.
Phùng gia đích thực đã có một giai đoạn gà bay chó sủa.
Vốn dĩ ai là người dẫm phải lưỡi dao lam không quá quan trọng. Lúc Lương Ngữ Anh ngã ra đó, cô ta cũng chẳng bày ra vẻ mặt gì là thương xót.
Dù Mạch Ly không phải là người dính đòn khiến cô ta cảm thấy khá đáng tiếc, thế nhưng chỉ cần Lương Ngữ Anh cắn chặt Mạch Ly không buông thì mọi người cũng sẽ nghi ngờ Mạch Ly mà thôi.
Nào ngờ giữa đường lại có một đoạn camera trích xuất được chiếu lên một cách công khai như thế.
Phùng Thanh Hoa biết cô ta xong đời rồi. Hai tay cô ta nắm chặt, đôi mắt xinh đẹp nay đã đỏ ngầu lên vì tức giận.
Là ai dám trích xuất camera? Là ai dám không để nhà họ Phùng bọn họ vào trong mắt?
Phùng Thanh Hoa đứng bật dậy, cô ta nhìn những ánh mắt đang hướng vào mình thì càng bực bội hơn.
“Nhìn cái gì mà nhìn chứ?”
Nữ chính được chiều đã quen, đương nhiên không biết nhìn sắc mặt của người khác. Chính vì lẽ đó, dù cho khuôn mặt của hai vợ chồng nhà họ Phùng đã xanh mét cả lại rồi, đứa con gái yêu mà họ cưng chiều từ nhỏ đến lớn kia vẫn không biết đường mà ngậm miệng lại.
Phùng tiểu thư nào biết, cái vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Hôm nay cô ta làm như vậy, chỉ sợ mai sau khó mà ngóc đầu lên được.
Cô ta vẫn còn đang chìm trong sự ngu ngốc của bản thân, Phùng Thanh Hoa chỉ thẳng tay lên sân khấu mà mắng Mạch Ly.
“Cái con nhỏ kia, là mày làm ra chuyện này có đúng hay không?”
Mạch Ly thầm nghĩ, quả nhiên là một nữ chính không dùng não. Nếu như người bình thường trong trường hợp này, nhất định sẽ cố gắng không gây ra bất kì một hành động không hợp lẽ nào nữa.
Nhưng cố tình nữ chính cứ phải khiến cho người ta ghét càng thêm ghét.
Thấy Mạch Ly không những không trả lời mình mà còn dám cười mỉa mai, Phùng Thanh Hoa không coi ai ra gì bao giờ lại càng tức giận hơn. Cô ta muốn xông lên sân khấu để chất vấn thẳng mặt Mạch Ly thì đột nhiên có người dám vươn tay ra vặn chặt tay cô ta về phía sau.
“Á!”
Tiếng thét chói tai khiến ai ai nghe thấy cũng phải kinh sợ.
“Ai dám!?”
Thế nhưng khi thấy người bẻ tay mình là Sầm Dạ Niên, Phùng Thanh Hoa lại càng cảm thấy ấm ức hơn.
“Sầm Dạ Niên, nhất định là do con nhỏ khốn kiếp kia bày trò, cậu cũng tin nó hay sao? Cậu tin nó hay tin tôi? Tôi không bao giờ làm chuyện như vậy?”
Sầm Dạ Niên không đáp lại ngay, sau khi kéo cô ta về đằng sau thì hắn lập tức hất thẳng tay ra giống như chạm vào một thứ gì đó không được sạch sẽ.
“Đừng có động vào cô ấy, tôi đã sớm cảnh cáo cậu rồi.”
Phùng Thanh Hoa bị đẩy ra ngoài thì càng ấm ức hơn, vừa muốn đứng lên đôi co thêm hai ba câu nữa thì đột nhiên má phải cô ta bị đánh tới đỏ bừng.
“Bốp.”
Phùng tiểu thư trước đến nay chưa biết ăn đau là gì, hiện tại đột nhiên ăn một cái tát khiến cô ấy cực kì sửng sốt.
Nhìn thấy người ra tay vậy lại là mẹ mình càng khiến cho cô ta không thể tin nổi. Người từng nâng cô ta như nâng trứng, người từng dịu dàng ân cần như muốn trao cả thế giới cho cô ta nay lại vì chuyện cỏn con này mà đánh cô ta?
Cô ta ôm bên má đau rát, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt không thể tin được.
“Mẹ… mẹ đánh con?”
Phùng Thanh Hoa rơm rớm nước mắt, trông ở ngoài cô ta bạo lực như thế nhưng trước mặt mẹ mình, cô ta vẫn rất yếu đuối.
Thế nhưng lần này Phùng phu nhân không nhân nhượng với đứa con gái được chiều sinh hư này nữa. Bà ấy ra tay không chút lưu tình, bởi vì bà ta biết, lần này con gái bà ta đã có một bước đi cực kì sai lầm.
Đây sẽ là lỗi lầm mà con bé sẽ phải ân hận cả đời. Chỉ sợ qua vài tiếng nữa thôi, danh tiếng của con bé ở khắp nơi sẽ cực kì tệ. Khi ấy thì nào còn chỗ đứng cho nó ở trong vòng quan hệ của những gia tộc giàu có nữa.
Phùng phu nhân chỉ hận rèn sắt không thành thép. Mà không chỉ có vậy, chỉ e là cổ phiếu của Phùng thị sẽ vì chuyện này mà giảm mạnh.
Phùng Thanh Hoa thấy mẹ mình kiên quyết như thế thì cực kì đau lòng, cô ta ăn đau, nghiêng mặt rồi chạy ra ngoài.
Cô ta không muốn mất mặt trước mặt tất cả mọi người.
Mà ở trên sân khấu, Lương Ngữ Anh lúc này đã chìm trong sự im lặng. Cô ta thầm cảm thấy may mắn vì Phùng Thanh Hoa ngu ngốc lại chịu hết ánh mắt của người khác.
Nhân lúc không ai chú ý, cô ta liền nhờ bạn đỡ xuống cánh gà, hòng lẩn đi đến một nơi yên tĩnh.
Sự kiến vẫn diễn ra, thế nhưng lúc này ai nấy đều không còn tâm trí để chú ý tới những tiết mục trên sân khấu nữa.
Và đúng như Phùng phu nhân dự đoán, cổ phiếu của tập đoàn Phùng thị khó khăn lắm mới nâng lên được nay đã vì hành động thiếu suy nghĩ của đứa con gái đây mà phá huỷ tất cả.
Không những vậy, Sầm thị còn thêm dầu vào lửa, trực tiếp thể hiện thái độ của bọn họ khiến cho đám người nịnh bợ không dám tiến lên giúp Phùng gia nữa.
Phùng gia đích thực đã có một giai đoạn gà bay chó sủa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.