Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 8: Tg1, vợ tôi thì liên quan gì đến cậu?
Cẩm Ngọc Lan Anh
03/01/2024
Có vẻ như cô đã phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa.
Khi vào đến phòng hồi sức rồi mà Mạch Ly vẫn chưa thể load lại mạch truyện một cách bình thường được.
Cô nhìn ngắm nam phụ đang nằm trên giường bệnh, môi khẽ nhếch.
Thì ra bị liệt chỉ là giả bộ.
Nhưng mà tại sao Mặc Chính Thần lại phải làm như vậy? Vốn đã là người cầm quyền độc nhất rồi kia mà, hắn làm như thế có khác gì tự làm khổ bản thân mình đâu.
Mạch Ly thực sự không hiểu được.
Cô hỏi hệ thống, thế nhưng đúng là hệ thống vô dụng kia chỉ xuất hiện lúc mục tiêu công lược nguy cấp và lúc ban phát nhiệm vụ mà thôi.
Mạch Ly ngồi trong phòng bệnh chờ người nằm trên giường tỉnh dậy. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến mức Mạch tiểu thư sắp gục xuống vì ngủ quên thì cô mới thấy người trên giường động đậy.
Mạch Ly nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông kia dần hé mắt ra, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hình như trong trận tai nạn đêm qua chỉ có mình hắn và trợ lí, mà người trợ lí ấy cũng đang nằm trong bệnh viện vì bị thương nên chưa thể báo với quản gia trong nhà để bác ấy đến thăm nom được. Thế là Mạch Ly chỉ còn cách ngồi đây trông chờ người bệnh mà thôi.
Đương lúc cô nghĩ bản thân cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Một người bệnh vừa qua cơn nguy kịch mà lại có sức mạnh kinh người đến mức cô có làm cách nào cũng không thể gỡ được tay hắn ra như thế sao?
Mạch Ly thở hổn hển nhìn hắn.
"Anh muốn làm gì? Bỏ tay ra mau lên."
Thế nhưng người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không hiểu được, hắn chỉ si mê nhìn ngắm khuôn mặt cô, thốt ra mấy lời càng khủng khiếp hơn nữa.
"Bà xã... em định bỏ anh à?"
Mạch Ly thực sự sắp gục ngã rồi,
Cô nhìn Mặc Chính Thần đang phát điên cầm chặt tay cô mà nội tâm nổi sóng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn nút gọi bác sĩ, tuy ngay từ đầu bác sĩ chủ trì đã nói có thể kí ức của bệnh nhân sẽ gặp chút vấn đề, thế nhưng hắn không thể có vấn đề đến mức này được.
"Anh bỏ tay ra ngay, bác sĩ sắp đến rồi, lúc đó anh nói cho rõ bệnh tình của mình đi."
Mặc Chính Thần nắm tay cô một cách cố chấp.
"Tôi không có bệnh, tại sao phải gặp bác sĩ?"
"Anh nói ra được mấy lời này chính là đã có bệnh, anh ở yên đó, để bác sĩ tới khám cho anh."
Mặc Chính Thần cứ dùng dằng mãi không chịu thôi làm cho Mạch Ly phải cao giọng đe doạ.
"Anh có im miệng đi không?"
Mặc dù là mục tiêu công lược nhưng cô không thể cứ nghe hắn lải nhải điếc tai được.
Nghe tới đây, Mặc Chính Thần tỏ ra bản thân thật sự đã tổn thương sâu sắc, bản mặt lạnh lùng ấy khi kết hợp với sự đáng thương lúc ẩn lúc hiện lại khiến cho người ta cảm thấy hắn đã thực sự phải hứng chịu điều gì đó đau khổ lắm.
Chờ vài phút, một vị bác sĩ già dày dặn kinh nghiệm đi từ bên ngoài vào. Mạch Ly vội vàng gọi người tới, nói bằng giọng gấp gáp.
"Bác sĩ mau xem qua cho anh ấy một chút đi."
Bác sĩ kia hiển nhiên đã dự báo trước được tình cảnh này, sau khi làm kiểm tra lại một lượt, vị bác sĩ già nói.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên do còn chút máu bầm ở phía sau đầu nên kí ức của bệnh nhân sẽ có chút hỗn loạn, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài quá lâu, cô cứ yên tâm."
Mạch Ly cảm thấy đau đầu vô cùng, Mặc Chính Thần còn đang nắm tay cô không chịu buông ra kia kìa.
"Không lâu là khoảng bao lâu ạ?"
"Chắc chỉ rơi vào khoảng 1 2 tuần thôi."
Mạch Ly thở dài, sau đó vội lấy điện thoại của Mặc Chính Thần ra gọi điện cho bác quản gia trong nhà hắn, kêu ông ấy đến bệnh viện mà chăm sóc người bệnh này.
Sau khi làm xong, Mạch Ly đương tính quay đầu rời đi thì bàn tay đang nắm chặt tay cô không buông kia siết chặt lại.
"Em chạy đi đâu?"
Mặc Chính Thần nói bằng giọng nguy hiểm."
"Đi về."
Cô không quan tâm lắm, vừa muốn hất tay hắn ra thì đã bị hắn túm lại thật chặt.
"Về đâu?"
"Đương nhiên là về nhà tôi, anh buông ra mau lên, đừng làm tôi cáu."
Mặc Chính Thần bỏ ngoài tai lời đe doạ của cô, cứ kéo qua kéo lại như vậy cho đến khi Mạch Ly sắp mất hết kiên nhẫn rồi thì cảnh cửa phòng bệnh bất chợt mở toang ra.
Mặc Quân vội vàng xông vào, trên khuôn mặt điển trai là sự lo lắng giả như thật.
"Chú ba, chú có sao không?" Cháu nghe nói..."
Đang nói được một nửa Mặc Quân vội dừng lại, bởi gã ta nhìn thấy hai người đang tay trong tay và ở trong một tư thế mờ ám.
"Mạch Ly, em làm gì ở đây vậy?"
Hiển nhiên Mặc Quân đã cho rằng cô đã mồi chài được người chú ba đáng kính này của gã.
Chưa để cô tiếp lời Mặc Chính Thần đã đáp.
"Vợ tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?"
Khi vào đến phòng hồi sức rồi mà Mạch Ly vẫn chưa thể load lại mạch truyện một cách bình thường được.
Cô nhìn ngắm nam phụ đang nằm trên giường bệnh, môi khẽ nhếch.
Thì ra bị liệt chỉ là giả bộ.
Nhưng mà tại sao Mặc Chính Thần lại phải làm như vậy? Vốn đã là người cầm quyền độc nhất rồi kia mà, hắn làm như thế có khác gì tự làm khổ bản thân mình đâu.
Mạch Ly thực sự không hiểu được.
Cô hỏi hệ thống, thế nhưng đúng là hệ thống vô dụng kia chỉ xuất hiện lúc mục tiêu công lược nguy cấp và lúc ban phát nhiệm vụ mà thôi.
Mạch Ly ngồi trong phòng bệnh chờ người nằm trên giường tỉnh dậy. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến mức Mạch tiểu thư sắp gục xuống vì ngủ quên thì cô mới thấy người trên giường động đậy.
Mạch Ly nhanh chóng ngồi dậy, nhìn thấy người đàn ông kia dần hé mắt ra, cuối cùng cô cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hình như trong trận tai nạn đêm qua chỉ có mình hắn và trợ lí, mà người trợ lí ấy cũng đang nằm trong bệnh viện vì bị thương nên chưa thể báo với quản gia trong nhà để bác ấy đến thăm nom được. Thế là Mạch Ly chỉ còn cách ngồi đây trông chờ người bệnh mà thôi.
Đương lúc cô nghĩ bản thân cuối cùng cũng có thể về nhà nghỉ ngơi thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Một người bệnh vừa qua cơn nguy kịch mà lại có sức mạnh kinh người đến mức cô có làm cách nào cũng không thể gỡ được tay hắn ra như thế sao?
Mạch Ly thở hổn hển nhìn hắn.
"Anh muốn làm gì? Bỏ tay ra mau lên."
Thế nhưng người đàn ông bên cạnh hoàn toàn không hiểu được, hắn chỉ si mê nhìn ngắm khuôn mặt cô, thốt ra mấy lời càng khủng khiếp hơn nữa.
"Bà xã... em định bỏ anh à?"
Mạch Ly thực sự sắp gục ngã rồi,
Cô nhìn Mặc Chính Thần đang phát điên cầm chặt tay cô mà nội tâm nổi sóng.
Cô hít một hơi thật sâu rồi mới nhấn nút gọi bác sĩ, tuy ngay từ đầu bác sĩ chủ trì đã nói có thể kí ức của bệnh nhân sẽ gặp chút vấn đề, thế nhưng hắn không thể có vấn đề đến mức này được.
"Anh bỏ tay ra ngay, bác sĩ sắp đến rồi, lúc đó anh nói cho rõ bệnh tình của mình đi."
Mặc Chính Thần nắm tay cô một cách cố chấp.
"Tôi không có bệnh, tại sao phải gặp bác sĩ?"
"Anh nói ra được mấy lời này chính là đã có bệnh, anh ở yên đó, để bác sĩ tới khám cho anh."
Mặc Chính Thần cứ dùng dằng mãi không chịu thôi làm cho Mạch Ly phải cao giọng đe doạ.
"Anh có im miệng đi không?"
Mặc dù là mục tiêu công lược nhưng cô không thể cứ nghe hắn lải nhải điếc tai được.
Nghe tới đây, Mặc Chính Thần tỏ ra bản thân thật sự đã tổn thương sâu sắc, bản mặt lạnh lùng ấy khi kết hợp với sự đáng thương lúc ẩn lúc hiện lại khiến cho người ta cảm thấy hắn đã thực sự phải hứng chịu điều gì đó đau khổ lắm.
Chờ vài phút, một vị bác sĩ già dày dặn kinh nghiệm đi từ bên ngoài vào. Mạch Ly vội vàng gọi người tới, nói bằng giọng gấp gáp.
"Bác sĩ mau xem qua cho anh ấy một chút đi."
Bác sĩ kia hiển nhiên đã dự báo trước được tình cảnh này, sau khi làm kiểm tra lại một lượt, vị bác sĩ già nói.
"Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên do còn chút máu bầm ở phía sau đầu nên kí ức của bệnh nhân sẽ có chút hỗn loạn, nhưng tình trạng này sẽ không kéo dài quá lâu, cô cứ yên tâm."
Mạch Ly cảm thấy đau đầu vô cùng, Mặc Chính Thần còn đang nắm tay cô không chịu buông ra kia kìa.
"Không lâu là khoảng bao lâu ạ?"
"Chắc chỉ rơi vào khoảng 1 2 tuần thôi."
Mạch Ly thở dài, sau đó vội lấy điện thoại của Mặc Chính Thần ra gọi điện cho bác quản gia trong nhà hắn, kêu ông ấy đến bệnh viện mà chăm sóc người bệnh này.
Sau khi làm xong, Mạch Ly đương tính quay đầu rời đi thì bàn tay đang nắm chặt tay cô không buông kia siết chặt lại.
"Em chạy đi đâu?"
Mặc Chính Thần nói bằng giọng nguy hiểm."
"Đi về."
Cô không quan tâm lắm, vừa muốn hất tay hắn ra thì đã bị hắn túm lại thật chặt.
"Về đâu?"
"Đương nhiên là về nhà tôi, anh buông ra mau lên, đừng làm tôi cáu."
Mặc Chính Thần bỏ ngoài tai lời đe doạ của cô, cứ kéo qua kéo lại như vậy cho đến khi Mạch Ly sắp mất hết kiên nhẫn rồi thì cảnh cửa phòng bệnh bất chợt mở toang ra.
Mặc Quân vội vàng xông vào, trên khuôn mặt điển trai là sự lo lắng giả như thật.
"Chú ba, chú có sao không?" Cháu nghe nói..."
Đang nói được một nửa Mặc Quân vội dừng lại, bởi gã ta nhìn thấy hai người đang tay trong tay và ở trong một tư thế mờ ám.
"Mạch Ly, em làm gì ở đây vậy?"
Hiển nhiên Mặc Quân đã cho rằng cô đã mồi chài được người chú ba đáng kính này của gã.
Chưa để cô tiếp lời Mặc Chính Thần đã đáp.
"Vợ tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.