Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
Chương 26: Tg2, chiếm hữu
Cẩm Ngọc Lan Anh
03/01/2024
Mạch Ly cuối cùng cũng tỉnh hẳn, cô đẩy hắn ra một cách dứt khoát.
“Tránh ra đi.”
Kim Triền Húc tự biết đêm qua bản thân dày vò người ta quá đáng, hắn cười nhẹ, sau đó vỗ vỗ lưng cô một cái.
“Được rồi, tỉnh ngủ rồi thì chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi.”
“Không muốn.”
Mạch Ly tức muốn chết, bây giờ cô không muốn nghe lời người đàn ông này một chút nào. Toàn thân cô không có chỗ nào là không đau nhức, bây giờ cô không muốn cử động, hơn hết là cô việc gì phải nghe lời hắn nói chứ. Hắn nói cô xuống nhà là cô phải xuống sao?
Đương lúc Mạch Ly còn đang phụng phịu hờn dỗi, người đàn ông kia đã ôm cô lên mà không nói hai lời. Hắn nhấc bổng cô gái còn đang nằm trên giường, đầu hơi nghiêng nhìn cô, gằn giọng.
“Em làm gì cũng được, nhưng không được phép làm thân thể mình gặp vấn đề, bây giờ anh có nghĩa vụ phải chăm sóc thân thể em thật tốt, vì thân thể này cũng là của anh.”
Mạch Ly nghẹn họng nhìn hắn, cô giương mắt lên. Không biết Kim Triền Húc có vấn đề gì mà khuôn mặt hắn lúc này không dễ chịu chút nào.
Biết được Kim tổng ở thế giới này hình như có bệnh thần kinh, Mạch Ly tự biết mà không chọc hắn nữa.
Thấy cô ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, Kim Triền Húc mới hài lòng mà ôm người vào phòng tắm, người đàn ông đó tự tay giúp cô làm vệ sinh cá nhân, thậm chí cái việc đáng xấu hổ kia mà Kim tổng cũng muốn tự tay giúp cô luôn.
Mạch Ly túm tay kéo mép váy ngủ bằng lụa xuống, mặt cô lúc này đã đỏ bừng như muốn nhỏ máu, cô đỏ hốc mắt quát lớn.
“Anh… Anh cút ra ngoài!”
Kim Triền Húc vẫn túm lấy váy cô định xốc lên, mặc cho cô kêu gào vẫn chưa có ý định buông ra.
Hắn không muốn xa người tình của hắn một giây nào hết, thế nên lúc cô đi vệ sinh hắn cũng nhất quyết đòi làm giúp cô.
Phải mất vài chục phút sau Mạch Ly mới có thể đuổi hắn ra ngoài thành công, cô liếc mắt ra ngoài, xác định hắn đã đóng cửa thật rồi thì mới bình tĩnh lại.
Sau khi xong việc cô vẫn không muốn ra khỏi phòng nhìn mặt Kim Triền Húc, phải đấu tranh tâm lí một lát cô mới có thể dùng một vẻ mặt bình thường để đối diện hắn.
Xuống nhà ăn sáng, Mạch Ly kinh ngạc phát hiện vậy mà mấy món trên bàn ăn đều là những món ăn mà cô thích. Nhìn về phía Kim Triền Húc đang ngồi sát rạt bên cạnh, cô không thể không nghi ngờ về nam phụ đáng thương trong thế giới này.
Nhìn qua liền biết Kim Triền Húc thích Mạch Ly cuả thế giới này đến phát điên, thế nhưng khi cô xuyên tới đây, Mạch Ly trong sách đã biến thành cô. Là một người khác thì đương nhiên tính cách cũng sẽ khác, chẳng lẽ Kim tổng không nhận ra người hắn thích đã biến thành người khác hay sao?
Cô không muốn chạy nhiệm vụ của thế giới này, cô muốn trở về ngay lập tức, sau khi bị Kim Triền Húc lăn lộn ở trên giường một đêm, cô đã không chịu nổi rồi.
Thế nên Mạch tiểu thư lập tức hạ một quyết tâm to lớn, cô quay sang ngồi đối diện với hắn, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị giải thích những việc sau đó.
“Kim Triền Húc.”
Kim tổng vẫn ăn sáng mà không đáp lại cô.
Mạch Ly khó hiểu gọi lại.
“Kim Triền Húc.”
Gọi đến lần thứ ba mà người đàn ông đó vẫn không lên tiếng, sĩ khí mà Mạch Ly gom góp được đã bay biến gần hết. Không biết người đàn ông này bị làm sao, khi cô muốn quay đi chỗ khác để giải quyết bữa sáng thì lúc này người đàn ông ấy mới ưu nhã buông muỗn nĩa bạc trên tay xuống rồi nói với cô.
“Em gọi tôi là gì?”
Mạch Ly khó hiểu gọi tên hắn lần nữa, thế nhưng Kim tổng lại không vui.
“Sai rồi.”
“Đó không phải tên anh hay sao?”
“Người khác gọi tên anh thì được, nhưng em nên gọi anh thế nào? Em gọi đúng thì anh sẽ nghe em nói chuyện, còn không thì thôi.”
Hiển nhiên là Kim tổng đã nhận ra cô có chuyện quan trọng muốn nói, thế nhưng hắn càng muốn giày vò cô nhiều hơn.
Mạch Ly nghe hắn nói vậy thì mới ngẩn ra, đương nhiên là cô hiểu ý của hắn, thế nhưng cô lại không muốn.
Kim tổng thấy cô không muốn gọi cũng không ép, hắn múc một miếng cháo thịt băm lên đặt sát miệng cô, ra hiệu cô mau mở miệng.
Thế nhưng Mạch Ly lại không muốn, cô quay phắt đi.
Chỉ có điều một giây sau đó, cô đã bị Kim tổng nắm cằm ép quay đầu lại. Đôi mắt Kim Triền Húc lúc này cực kì nguy hiểm làm cho Mạch Ly không thể không ngoan ngoãn mà hé miệng ra.
Đút cho cô một chén cháo và một cốc sữa nóng xong Kim tổng mới hài lòng giúp cô lau miệng.
Ngay sau đó, hắn liền ôm ngang người lên đi về phía phòng ngủ chính.
Mạch Ly cảm thấy có điều không ổn, cô ôm cổ hắn để phòng ngừa bản thân ngã xuống đất, nói.
“Anh buông tôi xuống, tôi không muốn về phòng.”
Kim Triền Húc không chiều cô, hắn vỗ nhẹ lên mông người ta một cái khiến cho khuôn mặt cô phải đỏ lừ.
“Em quên mất việc đã đáp ứng với anh đêm qua rồi sao?”
“Tôi đáp ứng anh cái gì?”
“Em nói muốn sinh con cho anh. Thế nên anh nhất định sẽ làm em đến khi nào em mang thai mới thả em xuống giường.”
“Tránh ra đi.”
Kim Triền Húc tự biết đêm qua bản thân dày vò người ta quá đáng, hắn cười nhẹ, sau đó vỗ vỗ lưng cô một cái.
“Được rồi, tỉnh ngủ rồi thì chúng ta xuống nhà ăn sáng thôi.”
“Không muốn.”
Mạch Ly tức muốn chết, bây giờ cô không muốn nghe lời người đàn ông này một chút nào. Toàn thân cô không có chỗ nào là không đau nhức, bây giờ cô không muốn cử động, hơn hết là cô việc gì phải nghe lời hắn nói chứ. Hắn nói cô xuống nhà là cô phải xuống sao?
Đương lúc Mạch Ly còn đang phụng phịu hờn dỗi, người đàn ông kia đã ôm cô lên mà không nói hai lời. Hắn nhấc bổng cô gái còn đang nằm trên giường, đầu hơi nghiêng nhìn cô, gằn giọng.
“Em làm gì cũng được, nhưng không được phép làm thân thể mình gặp vấn đề, bây giờ anh có nghĩa vụ phải chăm sóc thân thể em thật tốt, vì thân thể này cũng là của anh.”
Mạch Ly nghẹn họng nhìn hắn, cô giương mắt lên. Không biết Kim Triền Húc có vấn đề gì mà khuôn mặt hắn lúc này không dễ chịu chút nào.
Biết được Kim tổng ở thế giới này hình như có bệnh thần kinh, Mạch Ly tự biết mà không chọc hắn nữa.
Thấy cô ngoan ngoãn không giãy dụa nữa, Kim Triền Húc mới hài lòng mà ôm người vào phòng tắm, người đàn ông đó tự tay giúp cô làm vệ sinh cá nhân, thậm chí cái việc đáng xấu hổ kia mà Kim tổng cũng muốn tự tay giúp cô luôn.
Mạch Ly túm tay kéo mép váy ngủ bằng lụa xuống, mặt cô lúc này đã đỏ bừng như muốn nhỏ máu, cô đỏ hốc mắt quát lớn.
“Anh… Anh cút ra ngoài!”
Kim Triền Húc vẫn túm lấy váy cô định xốc lên, mặc cho cô kêu gào vẫn chưa có ý định buông ra.
Hắn không muốn xa người tình của hắn một giây nào hết, thế nên lúc cô đi vệ sinh hắn cũng nhất quyết đòi làm giúp cô.
Phải mất vài chục phút sau Mạch Ly mới có thể đuổi hắn ra ngoài thành công, cô liếc mắt ra ngoài, xác định hắn đã đóng cửa thật rồi thì mới bình tĩnh lại.
Sau khi xong việc cô vẫn không muốn ra khỏi phòng nhìn mặt Kim Triền Húc, phải đấu tranh tâm lí một lát cô mới có thể dùng một vẻ mặt bình thường để đối diện hắn.
Xuống nhà ăn sáng, Mạch Ly kinh ngạc phát hiện vậy mà mấy món trên bàn ăn đều là những món ăn mà cô thích. Nhìn về phía Kim Triền Húc đang ngồi sát rạt bên cạnh, cô không thể không nghi ngờ về nam phụ đáng thương trong thế giới này.
Nhìn qua liền biết Kim Triền Húc thích Mạch Ly cuả thế giới này đến phát điên, thế nhưng khi cô xuyên tới đây, Mạch Ly trong sách đã biến thành cô. Là một người khác thì đương nhiên tính cách cũng sẽ khác, chẳng lẽ Kim tổng không nhận ra người hắn thích đã biến thành người khác hay sao?
Cô không muốn chạy nhiệm vụ của thế giới này, cô muốn trở về ngay lập tức, sau khi bị Kim Triền Húc lăn lộn ở trên giường một đêm, cô đã không chịu nổi rồi.
Thế nên Mạch tiểu thư lập tức hạ một quyết tâm to lớn, cô quay sang ngồi đối diện với hắn, hít một hơi thật sâu để chuẩn bị giải thích những việc sau đó.
“Kim Triền Húc.”
Kim tổng vẫn ăn sáng mà không đáp lại cô.
Mạch Ly khó hiểu gọi lại.
“Kim Triền Húc.”
Gọi đến lần thứ ba mà người đàn ông đó vẫn không lên tiếng, sĩ khí mà Mạch Ly gom góp được đã bay biến gần hết. Không biết người đàn ông này bị làm sao, khi cô muốn quay đi chỗ khác để giải quyết bữa sáng thì lúc này người đàn ông ấy mới ưu nhã buông muỗn nĩa bạc trên tay xuống rồi nói với cô.
“Em gọi tôi là gì?”
Mạch Ly khó hiểu gọi tên hắn lần nữa, thế nhưng Kim tổng lại không vui.
“Sai rồi.”
“Đó không phải tên anh hay sao?”
“Người khác gọi tên anh thì được, nhưng em nên gọi anh thế nào? Em gọi đúng thì anh sẽ nghe em nói chuyện, còn không thì thôi.”
Hiển nhiên là Kim tổng đã nhận ra cô có chuyện quan trọng muốn nói, thế nhưng hắn càng muốn giày vò cô nhiều hơn.
Mạch Ly nghe hắn nói vậy thì mới ngẩn ra, đương nhiên là cô hiểu ý của hắn, thế nhưng cô lại không muốn.
Kim tổng thấy cô không muốn gọi cũng không ép, hắn múc một miếng cháo thịt băm lên đặt sát miệng cô, ra hiệu cô mau mở miệng.
Thế nhưng Mạch Ly lại không muốn, cô quay phắt đi.
Chỉ có điều một giây sau đó, cô đã bị Kim tổng nắm cằm ép quay đầu lại. Đôi mắt Kim Triền Húc lúc này cực kì nguy hiểm làm cho Mạch Ly không thể không ngoan ngoãn mà hé miệng ra.
Đút cho cô một chén cháo và một cốc sữa nóng xong Kim tổng mới hài lòng giúp cô lau miệng.
Ngay sau đó, hắn liền ôm ngang người lên đi về phía phòng ngủ chính.
Mạch Ly cảm thấy có điều không ổn, cô ôm cổ hắn để phòng ngừa bản thân ngã xuống đất, nói.
“Anh buông tôi xuống, tôi không muốn về phòng.”
Kim Triền Húc không chiều cô, hắn vỗ nhẹ lên mông người ta một cái khiến cho khuôn mặt cô phải đỏ lừ.
“Em quên mất việc đã đáp ứng với anh đêm qua rồi sao?”
“Tôi đáp ứng anh cái gì?”
“Em nói muốn sinh con cho anh. Thế nên anh nhất định sẽ làm em đến khi nào em mang thai mới thả em xuống giường.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.