Chương 46: Lão Khất Cái, Lão Quét Rác Cũng Không Thể Coi Thường
Thanh Sam Cách
05/03/2022
"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ngươi phải nhớ kỹ một chuyện. Thời điểm không có thực lực phải cố gắng làm một người khiêm tốn, chờ tới khi ngươi có thực lực ngươi muốn chơi kiểu gì thì chơi!"
Bộ Phàm cảm thấy mình cần phải giáo dục một ít tư tưởng cho Hoả Kỳ Lân trước, ai biết nó có thể gây ra phiền toái cho hắn hay không.
"Nhưng ta là yêu mà!" Hoả Kỳ Lân đáng yêu nói.
Bộ Phàm: “…”
…
Đêm khuya.
Một bóng người chân đạp hư không, đứng ở trên bầu trời nhà Chu lão tứ, bên người hắn còn có một con chó nhỏ và một con lừa.
Người này không phải người khác, đúng là Bộ Phàm, cùng với những con động vật nhỏ của hắn.
"Các ngươi theo ta làm cái gì?" Bộ Phàm không biết phải nói gì.
"Chúng ta tới xem ngươi muốn làm cái gì?" Hoả Kỳ Lân nói.
"Đói!" Tiểu bạch lư rống lên một tiếng.
"Tiểu Bạch nói, nó cũng giống ta!" Hoả Kỳ Lân phiên dịch.
"Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu được nó có ý gì!"
Bộ Phàm vỗ trán, tại sao hắn lại giữ lại người thiếu thông minh như vậy, không đúng, là yêu thiếu thông minh.
"Các ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng đánh thức nhà người ta!"
Bộ Phàm thấp giọng cảnh cáo Hoả Kỳ Lân và tiểu bạch lư.
Hoả Kỳ Lân nhìn sắc trời, phán đoán: "Đêm khuya trăng thanh gió mát, thích hợp để giết người phóng hỏa, hay là ngươi tính toán…”
"Bụp!"
Hoả Kỳ Lân nhất thời ôm đầu đầy đau đớn, hai mắt nó đẫm lệ lưng tròng nói: "Tại sao ngươi đánh ta?"
"Ít đọc những câu chuyện vô bổ đó đi, cái gì mà đêm khuya, cái gì mà giết người? Chúng ta là người văn minh, từ trước đến nay chỉ động khẩu chứ không động thủ!" Bộ Phàm giáo huấn.
"Thế mà vừa nãy ngươi lại đánh ta!" Hoả Kỳ Lân hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói.
“..."
"Ta… chỉ vuốt ngươi, không phải đánh!" Bộ Phàm sửa lại lời của nó.
"Ngươi nghĩ rằng ta tin sao?" Hoả Kỳ Lân nói.
"Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta tin là được!" Bộ Phàm mặt không đỏ, thở không gấp nói.
Lúc sau mặc kệ ánh mắt nén giận của Hoả Kỳ Lân, bọn họ xuất hiện ở trong phòng của Chu bà tử.
"Các ngươi im lặng một lát cho ta!"
Sau khi Bộ Phàm thấp giọng phân phó một tiếng, hắn khép lại hai mắt, hai tay rất nhanh bấm niệm thần chú, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Hoả Kỳ Lân tò mò nhìn xem hắn đang làm cái gì.
"Mở cho ta!"
Bỗng nhiên Bộ Phàm khẽ quát một tiếng, hai mắt đột nhiên mở ra, con ngươi lóe ra lam quang yêu diễm, tiếp sau, từ ngón tay hắn bắn ra, một đoàn quang điểm dừng lại trên người Chu bà tử.
"Đây là tiên pháp?" Hoả Kỳ Lân kinh ngạc.
…
Một đêm này, Chu bà tử ngủ rất thoải mái.
Phải biết rằng từ lúc lớn lên tới giờ, bà ta rất ít khi ngủ được say như vậy.
Tới ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, vốn tâm tình bà ta không tồi. Cho tới khi thấy thê tử Đại Sơn mang quần áo đi giặt bị rách, trong lòng Chu bà tử không hiểu vì sao lại tức giận đến thế, bà ta cầm cái chổi muốn xua đi ngôi sao xui xẻo này.
"Đánh chết ngươi cái đồ xui xẻo này. Ngay cả giặt quần áo cũng giặt không xong, đem ngươi về đây có ích lợi gì chứ? Bây giờ ta phải bảo Đại Sơn bỏ ngươi, cho ngươi quay về nhà mẹ đẻ nghèo đến độ cơm cũng không có mà ăn kia đi."
"Đừng, nương, tức phụ biết sai rồi!" Thê tử Đại Sơn đau khổ cầu xin.
"Nãi! Đừng đuổi nương của ta đi, chúng ta sẽ chăm chỉ làm việc!"
Tiểu Thảo, Tiểu Hoa thấy nương bị đánh, đều chạy tới xin Chu bà tử đừng đánh. Nhưng Chu bà tử đâu có để ý nhiều như vậy, bà ta đánh luôn cả Tiểu Thảo, Tiểu Hoa.
"Cút đi xa một chút cho lão nương, đúng là một nhà xui xẻo!"
Chu bà tử vừa đánh vừa mắng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, những người khác của Chu gia thì đứng một bên xem kịch vui.
"Ta nói thê tử Nhị đệ à, ngươi có biết bộ quần áo này chính là bộ mà nương thích nhất hay không? Tại sao ngươi lại huỷ nó đi chứ?" Thê tử Đại Xuyên ở một bên quái gở nói.
"Đúng vậy, bộ quần áo này chính là phu quân của ta đặt may trên trấn, trị giá không ít bạc, cho dù bán cả ngươi và hai khuê nữ kia của ngươi cũng không đủ để bồi thường đâu!" Thê tử Chu Đại Hà cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Thê tử Chu Đại Sơn vừa nghe lời này, cũng không dám cầu xin tha thứ, chỉ đành mặc cho Chu bà tử đánh.
"Nương, cầu ngươi đừng đánh, lại đánh nữa nương của Tiểu Thảo sẽ chết mất!" Chu Đại Sơn quỳ gối trước mặt Chu bà tử, dập đầu thật mạnh mấy cái, còn nghe rõ cả tiếng vang.
"Đánh chết, ta lại cưới cho ngươi một thê tử khác!" Chu bà tử vẫn không có ý tứ dừng tay.
"Ta không cần, ta chỉ muốn nương của Tiểu Thảo thôi, cầu ngươi tha cho nương của Tiểu Thảo đi mà!" Chu Đại Sơn lại dập đầu thêm mấy cái thật nặng, âm thanh vang lên.
"Tức chết ta rồi. Hôm nay ta phải đánh, ngay cả con sói mắt trắng nhà ngươi ta cũng đánh!"
Chu bà tử vốn chẳng yêu thương gì nhi tử thứ hai này, bây giờ bà ta thấy hắn không nghe lời như vậy, lập tức cầm lấy cái chổi đánh lên người Chu Đại Sơn.
"Bụp bụp!"
Chu Đại Sơn quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để cho Chu bà tử đánh.
"Chu nãi nãi, ngươi đánh đủ rồi. Đánh chết người chính là một tội rất nặng đó!"
Bộ Phàm nhận được tin tức. Hắn mang theo tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân chạy tới ngay. Đến nơi vừa lúc chứng kiến một màn này, hắn nghiêm túc nhìn Chu bà tử nói.
"Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Quần áo bị hỏng rồi có thể mua cái mới, cũng có thể đổi, nhưng một khi người ta mất mạng rồi, không thể cứu được nữa!"
"Ta nể mặt mũi thôn trưởng, mới tha cho các ngươi, nhưng mà hôm nay các ngươi đều nhịn đói cho ta!" Chu bà tử thở phì phì nói.
Sau đó Bộ Phàm chỉ đơn giản nhìn thoáng qua người một nhà Chu Đại Sơn. Bọn họ chỉ bị một chút thương tích ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
"Đề nghị kia của ta, ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút!" Bộ Phàm nhìn hai tiểu nha đầu đáng thương, âm thầm thở dài nói.
"Tạ ơn thôn trưởng!" Chu Đại Sơn cúi đầu nói.
Bộ Phàm lắc đầu, hắn cũng không muốn xen vào chuyện của Chu Đại Sơn nữa.
Ngày tiếp theo Chu bà tử vẫn như trước, cứ không có chuyện gì làm là lại mang người một nhà Chu Đại Sơn ra xả giận. Kể cả nấu cơm không ngon, hay làm việc không nhanh nhẹn, bọn họ sẽ bị bà ta cầm chổi đánh, hoặc là phạt một ngày không được ăn cơm.
Bộ Phàm cảm thấy mình cần phải giáo dục một ít tư tưởng cho Hoả Kỳ Lân trước, ai biết nó có thể gây ra phiền toái cho hắn hay không.
"Nhưng ta là yêu mà!" Hoả Kỳ Lân đáng yêu nói.
Bộ Phàm: “…”
…
Đêm khuya.
Một bóng người chân đạp hư không, đứng ở trên bầu trời nhà Chu lão tứ, bên người hắn còn có một con chó nhỏ và một con lừa.
Người này không phải người khác, đúng là Bộ Phàm, cùng với những con động vật nhỏ của hắn.
"Các ngươi theo ta làm cái gì?" Bộ Phàm không biết phải nói gì.
"Chúng ta tới xem ngươi muốn làm cái gì?" Hoả Kỳ Lân nói.
"Đói!" Tiểu bạch lư rống lên một tiếng.
"Tiểu Bạch nói, nó cũng giống ta!" Hoả Kỳ Lân phiên dịch.
"Không cần ngươi nói, ta cũng hiểu được nó có ý gì!"
Bộ Phàm vỗ trán, tại sao hắn lại giữ lại người thiếu thông minh như vậy, không đúng, là yêu thiếu thông minh.
"Các ngươi cẩn thận một chút cho ta, đừng đánh thức nhà người ta!"
Bộ Phàm thấp giọng cảnh cáo Hoả Kỳ Lân và tiểu bạch lư.
Hoả Kỳ Lân nhìn sắc trời, phán đoán: "Đêm khuya trăng thanh gió mát, thích hợp để giết người phóng hỏa, hay là ngươi tính toán…”
"Bụp!"
Hoả Kỳ Lân nhất thời ôm đầu đầy đau đớn, hai mắt nó đẫm lệ lưng tròng nói: "Tại sao ngươi đánh ta?"
"Ít đọc những câu chuyện vô bổ đó đi, cái gì mà đêm khuya, cái gì mà giết người? Chúng ta là người văn minh, từ trước đến nay chỉ động khẩu chứ không động thủ!" Bộ Phàm giáo huấn.
"Thế mà vừa nãy ngươi lại đánh ta!" Hoả Kỳ Lân hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói.
“..."
"Ta… chỉ vuốt ngươi, không phải đánh!" Bộ Phàm sửa lại lời của nó.
"Ngươi nghĩ rằng ta tin sao?" Hoả Kỳ Lân nói.
"Mặc kệ ngươi tin hay không tin, ta tin là được!" Bộ Phàm mặt không đỏ, thở không gấp nói.
Lúc sau mặc kệ ánh mắt nén giận của Hoả Kỳ Lân, bọn họ xuất hiện ở trong phòng của Chu bà tử.
"Các ngươi im lặng một lát cho ta!"
Sau khi Bộ Phàm thấp giọng phân phó một tiếng, hắn khép lại hai mắt, hai tay rất nhanh bấm niệm thần chú, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ.
Hoả Kỳ Lân tò mò nhìn xem hắn đang làm cái gì.
"Mở cho ta!"
Bỗng nhiên Bộ Phàm khẽ quát một tiếng, hai mắt đột nhiên mở ra, con ngươi lóe ra lam quang yêu diễm, tiếp sau, từ ngón tay hắn bắn ra, một đoàn quang điểm dừng lại trên người Chu bà tử.
"Đây là tiên pháp?" Hoả Kỳ Lân kinh ngạc.
…
Một đêm này, Chu bà tử ngủ rất thoải mái.
Phải biết rằng từ lúc lớn lên tới giờ, bà ta rất ít khi ngủ được say như vậy.
Tới ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, vốn tâm tình bà ta không tồi. Cho tới khi thấy thê tử Đại Sơn mang quần áo đi giặt bị rách, trong lòng Chu bà tử không hiểu vì sao lại tức giận đến thế, bà ta cầm cái chổi muốn xua đi ngôi sao xui xẻo này.
"Đánh chết ngươi cái đồ xui xẻo này. Ngay cả giặt quần áo cũng giặt không xong, đem ngươi về đây có ích lợi gì chứ? Bây giờ ta phải bảo Đại Sơn bỏ ngươi, cho ngươi quay về nhà mẹ đẻ nghèo đến độ cơm cũng không có mà ăn kia đi."
"Đừng, nương, tức phụ biết sai rồi!" Thê tử Đại Sơn đau khổ cầu xin.
"Nãi! Đừng đuổi nương của ta đi, chúng ta sẽ chăm chỉ làm việc!"
Tiểu Thảo, Tiểu Hoa thấy nương bị đánh, đều chạy tới xin Chu bà tử đừng đánh. Nhưng Chu bà tử đâu có để ý nhiều như vậy, bà ta đánh luôn cả Tiểu Thảo, Tiểu Hoa.
"Cút đi xa một chút cho lão nương, đúng là một nhà xui xẻo!"
Chu bà tử vừa đánh vừa mắng, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, những người khác của Chu gia thì đứng một bên xem kịch vui.
"Ta nói thê tử Nhị đệ à, ngươi có biết bộ quần áo này chính là bộ mà nương thích nhất hay không? Tại sao ngươi lại huỷ nó đi chứ?" Thê tử Đại Xuyên ở một bên quái gở nói.
"Đúng vậy, bộ quần áo này chính là phu quân của ta đặt may trên trấn, trị giá không ít bạc, cho dù bán cả ngươi và hai khuê nữ kia của ngươi cũng không đủ để bồi thường đâu!" Thê tử Chu Đại Hà cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Thê tử Chu Đại Sơn vừa nghe lời này, cũng không dám cầu xin tha thứ, chỉ đành mặc cho Chu bà tử đánh.
"Nương, cầu ngươi đừng đánh, lại đánh nữa nương của Tiểu Thảo sẽ chết mất!" Chu Đại Sơn quỳ gối trước mặt Chu bà tử, dập đầu thật mạnh mấy cái, còn nghe rõ cả tiếng vang.
"Đánh chết, ta lại cưới cho ngươi một thê tử khác!" Chu bà tử vẫn không có ý tứ dừng tay.
"Ta không cần, ta chỉ muốn nương của Tiểu Thảo thôi, cầu ngươi tha cho nương của Tiểu Thảo đi mà!" Chu Đại Sơn lại dập đầu thêm mấy cái thật nặng, âm thanh vang lên.
"Tức chết ta rồi. Hôm nay ta phải đánh, ngay cả con sói mắt trắng nhà ngươi ta cũng đánh!"
Chu bà tử vốn chẳng yêu thương gì nhi tử thứ hai này, bây giờ bà ta thấy hắn không nghe lời như vậy, lập tức cầm lấy cái chổi đánh lên người Chu Đại Sơn.
"Bụp bụp!"
Chu Đại Sơn quỳ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, tùy ý để cho Chu bà tử đánh.
"Chu nãi nãi, ngươi đánh đủ rồi. Đánh chết người chính là một tội rất nặng đó!"
Bộ Phàm nhận được tin tức. Hắn mang theo tiểu bạch lư và Hoả Kỳ Lân chạy tới ngay. Đến nơi vừa lúc chứng kiến một màn này, hắn nghiêm túc nhìn Chu bà tử nói.
"Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao? Quần áo bị hỏng rồi có thể mua cái mới, cũng có thể đổi, nhưng một khi người ta mất mạng rồi, không thể cứu được nữa!"
"Ta nể mặt mũi thôn trưởng, mới tha cho các ngươi, nhưng mà hôm nay các ngươi đều nhịn đói cho ta!" Chu bà tử thở phì phì nói.
Sau đó Bộ Phàm chỉ đơn giản nhìn thoáng qua người một nhà Chu Đại Sơn. Bọn họ chỉ bị một chút thương tích ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là ổn.
"Đề nghị kia của ta, ngươi có thể suy nghĩ thêm một chút!" Bộ Phàm nhìn hai tiểu nha đầu đáng thương, âm thầm thở dài nói.
"Tạ ơn thôn trưởng!" Chu Đại Sơn cúi đầu nói.
Bộ Phàm lắc đầu, hắn cũng không muốn xen vào chuyện của Chu Đại Sơn nữa.
Ngày tiếp theo Chu bà tử vẫn như trước, cứ không có chuyện gì làm là lại mang người một nhà Chu Đại Sơn ra xả giận. Kể cả nấu cơm không ngon, hay làm việc không nhanh nhẹn, bọn họ sẽ bị bà ta cầm chổi đánh, hoặc là phạt một ngày không được ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.