Chương 43: Một Nhà Chu Đại Sơn
Thanh Sam Cách
05/03/2022
Bộ Phàm thở dài, nhìn về phía hai phu thê đang đứng một bên.
Dáng vẻ của hai phu thê này chất phác giản dị, vóc dáng gầy còm, trên người người mặc áo gai vá chằng vá đụp, mặt mũi tràn đầy xanh xao, đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.
"Thôn trưởng ca ca, ta và muội muội không trộm trứng gà trong nhà!"
Lúc này sau lưng của đôi phu thê có một nữ hài nhỏ gầy khúm núm nói, bên cạnh nàng còn có nữ hài càng gầy nhỏ hơn nàng đứng gắt gao nắm lấy tay tỷ tỷ.
Tiểu nữ hài nói chuyện tên là Tiểu Thảo, bên cạnh là muội muội của nàng Tiểu Hoa.
"Hay cho đồ phá của nhà ngươi không biết xấu hổ, các ngươi không ăn vụng, vậy thì trứng gà còn có thể tự mọc cánh bay hay sao?" Chu bà tử phá la giọng mắng to.
"Khụ khụ, Chu nãi nãi, chú ý lời nói của ngươi!"
Bộ Phàm vội ho một tiếng.
Kỳ thực đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy Chu bà tử mắng tôn nữ của mình như vậy.
Trước kia hắn còn nghe thấy những lời hung ác hơn.
Nhớ đến lần trước, Chu bà tử không thấy đồ trang sức, hoài nghi là Tiểu Thảo Tiểu Hoa trộm liền lấy tế trúc quật các nàng, vi nương của các nàng bảo vệ các nàng, cũng bị Chu bà tử mạnh mẽ dùng tế trúc quật.
Nếu không phải lúc ấy hắn kịp thời ra tay ngăn lại, chỉ sợ ba mẫu tử sẽ bị Chu bà tử đánh chết tươi.
Sau khi tra rõ, là do Chu bà tử mang đồ trang sức tới nơi khác rồi quên.
Bộ Phàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói ra thì Chu bà tử này có ba nam một nữ, nữ nhi ở một gia đình trên trấn, nghe nói sống tạm bợ không tệ, ba nhi tử, lần lượt gọi là Đại Xuyên, Đại Sơn, Đại Hà.
Mà Tiểu Thảo Tiểu Hoa bị Chu bà tử hoài nghi ăn trộm trứng gà là khuê nữ của Đại Sơn, xếp hàng lão nhị.
Con mắt Bộ Phàm nhìn đám người nhà Chu bà ở đây.
Một nhà Đại Sơn đều mặc chút ít vải rách áo gai, người nào cũng gầy như que củi, mà một nhà Đại Xuyên, Đại Hà và Chu bà tử nam phúc hậu, nữ sắc mặt đỏ hồng, cũng mặc vải vóc không rẻ.
Kỳ thực nhà Chu bà tử có hơn mười mẫu đất, ở trong thôn thì nhà bọn họ xem như giàu có.
Cho nên, bọn họ ăn mặc như vậy ngược lại không có gì.
Chỉ là vừa so sánh cả hai, luôn cảm giác một nhà Đại Sơn không phải ruột thịt của Chu bà tử.
Nhưng sự thực là Đại Sơn cũng thật sự do Chu bà tử mang thai mười tháng sinh ra.
Chỉ là vì sao lại đối đãi khác biệt như vậy?
Thật sự cũng có nguyên nhân.
Nghe nói năm đó khi Chu bà tử sinh Đại Sơn, thiếu chút khó sinh mà chết, cho nên đối xử tệ với Đại Sơn, người suýt làm bà ta mất mạng cũng có thể hiểu được.
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của Bộ Phàm.
Chỉ là trước đây khi trượng phu của Chu bà tử còn sống, Chu bà tử không dám bắt nạt một nhà Đại Sơn trắng trợn như vậy.
Nhưng từ sau khi Chu lão đầu qua đời, một nhà Đại Sơn ngày càng lụn bại.
"Chu nãi nãi, cũng chỉ là hai quả trứng gà, lão nhân gia ngươi cần phải như vậy không?" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, một quả trứng gà một đồng tiền, hai quả là hai văn tiền, có thể mua bao nhiêu thứ!" Chu nãi nãi nói.
Ha ha!
Gia cảnh nhà ngươi như thế sẽ thiếu một hai văn tiền kia?
Chỉ là hắn không thể nói lời này ra khỏi miệng.
Cuối cùng Chu nãi nãi này cũng không phải đèn đã cạn dầu, chọc tới bà ta, bà ta có thể sử dụng nước bọt làm người chết đuối.
Trước đây cũng đã có chiến tích.
Nghe nói có gia đình đắc tội Chu nãi nãi này, bị bà ta mắng bảy ngày, vậy mới kinh động đến lão thôn trưởng Vương Trường Quý ra tay ngăn lại.
"Được rồi!"
Bộ Phàm nhìn người Chu gia một chút.
Nhất là lúc nhìn lướt qua hài tử hai nhà Đại Xuyên và Đại Hà.
"Là ai trộm trứng gà thì đứng ra, tục ngữ nói biết sai có thể sửa đổi, không gì tốt hơn, nhận cái sai, việc này sẽ kết thúc."
"Ta nói tiểu thôn trưởng, ngươi tìm ăn trộm, làm gì nhìn tiểu hài nhà ta, hài tử Kim Bảo và Ngân Bảo nhà ta rất nghe lời." Thê tử Đại Xuyên thấy Bộ Phàm nhìn vào hài tử nhà mình, trong lòng không phục nói.
Khóe miệng Bộ Phàm co quắp.
Hai nhi tử da tựa như con khỉ của ngươi mà nghe lời?
Vậy thì hài tử trong thôn đều là bé ngoan.
"Trứng gà chính là do hai tiểu tiện nhân kia trộm!"
Lúc này, Chu gia Chu Kim Bảo chỉ vào Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, kiêu căng nói.
Bộ Phàm nhướng mày, nhìn về phía thê tử Đại Xuyên.
"Thẩm, ngươi giáo dục hài tử như vậy sao? Tiểu Thảo, Tiểu Hoa dù gì cũng là đường tỷ muội của hắn, có người nào nói đường tỷ muội của mình như thế không?"
Thôn dân chung quanh cũng hiểu được Chu Kim Bảo rất không có quy củ.
Dù thế nào Tiểu Thảo, Tiểu Hoa cũng là đường muội của hắn, vậy mà hắn dám gọi đường muội của mình là tiểu tiện nhân, bọn họ đều chỉ trỏ một nhà Đại Xuyên.
"Các ngươi nói cái gì vậy? Kim Bảo của nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các ngươi cũng so đo với một hài tử sao?"
Chu bà tử giống như bao che cho nhi tử, kéo Chu Kim Bảo ra sau lưng mình. Chu Kim Bảo lại không sợ trời không sợ đất, hắn còn làm mặt quỷ với Bộ Phàm.
Quả nhiên sau lưng mỗi một hùng hài tử, đều là hùng trưởng bối.
"Nếu ngươi nói Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đã trộm trứng gà vậy ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy tận mắt không?" Bộ Phàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Kim Bảo hỏi.
"Đương nhiên!" Kim Bảo ngẩng đầu nói.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi đã nghe thấy chưa? Chính là hai con sói mắt trắng này lấy trứng gà trong nhà. Hôm nay ta không đánh chết hai con sói mắt trắng này, tên của Chu bà tử ta sẽ viết ngược lại!"
Nói xong Chu bà tử tức giận vô cùng, bà ta đang muốn cầm lấy cái chổi bên cạnh.
"Đánh! Đánh, đánh chết hai con sói mắt trắng này!" Chu Kim Bảo ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Đủ rồi!" Sắc mặt Bộ Phàm trầm xuống, nói: "Chuyện này còn chưa biết rõ ràng. Chỉ bằng một câu nói của hài tử đã nhận định ai là người ăn trộm trứng gà, như vậy cũng quá qua loa rồi. Có phải mấy người các ngươi không để thôn trưởng như ta vào mắt không?"
"Tiểu thôn trưởng, sao ngươi lại nói như vậy chứ?"
Chu bà tử thu lại cái chổi, cười làm lành nói.
Dáng vẻ của hai phu thê này chất phác giản dị, vóc dáng gầy còm, trên người người mặc áo gai vá chằng vá đụp, mặt mũi tràn đầy xanh xao, đứng ở nơi đó không biết nên nói cái gì.
"Thôn trưởng ca ca, ta và muội muội không trộm trứng gà trong nhà!"
Lúc này sau lưng của đôi phu thê có một nữ hài nhỏ gầy khúm núm nói, bên cạnh nàng còn có nữ hài càng gầy nhỏ hơn nàng đứng gắt gao nắm lấy tay tỷ tỷ.
Tiểu nữ hài nói chuyện tên là Tiểu Thảo, bên cạnh là muội muội của nàng Tiểu Hoa.
"Hay cho đồ phá của nhà ngươi không biết xấu hổ, các ngươi không ăn vụng, vậy thì trứng gà còn có thể tự mọc cánh bay hay sao?" Chu bà tử phá la giọng mắng to.
"Khụ khụ, Chu nãi nãi, chú ý lời nói của ngươi!"
Bộ Phàm vội ho một tiếng.
Kỳ thực đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn thấy Chu bà tử mắng tôn nữ của mình như vậy.
Trước kia hắn còn nghe thấy những lời hung ác hơn.
Nhớ đến lần trước, Chu bà tử không thấy đồ trang sức, hoài nghi là Tiểu Thảo Tiểu Hoa trộm liền lấy tế trúc quật các nàng, vi nương của các nàng bảo vệ các nàng, cũng bị Chu bà tử mạnh mẽ dùng tế trúc quật.
Nếu không phải lúc ấy hắn kịp thời ra tay ngăn lại, chỉ sợ ba mẫu tử sẽ bị Chu bà tử đánh chết tươi.
Sau khi tra rõ, là do Chu bà tử mang đồ trang sức tới nơi khác rồi quên.
Bộ Phàm cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Nói ra thì Chu bà tử này có ba nam một nữ, nữ nhi ở một gia đình trên trấn, nghe nói sống tạm bợ không tệ, ba nhi tử, lần lượt gọi là Đại Xuyên, Đại Sơn, Đại Hà.
Mà Tiểu Thảo Tiểu Hoa bị Chu bà tử hoài nghi ăn trộm trứng gà là khuê nữ của Đại Sơn, xếp hàng lão nhị.
Con mắt Bộ Phàm nhìn đám người nhà Chu bà ở đây.
Một nhà Đại Sơn đều mặc chút ít vải rách áo gai, người nào cũng gầy như que củi, mà một nhà Đại Xuyên, Đại Hà và Chu bà tử nam phúc hậu, nữ sắc mặt đỏ hồng, cũng mặc vải vóc không rẻ.
Kỳ thực nhà Chu bà tử có hơn mười mẫu đất, ở trong thôn thì nhà bọn họ xem như giàu có.
Cho nên, bọn họ ăn mặc như vậy ngược lại không có gì.
Chỉ là vừa so sánh cả hai, luôn cảm giác một nhà Đại Sơn không phải ruột thịt của Chu bà tử.
Nhưng sự thực là Đại Sơn cũng thật sự do Chu bà tử mang thai mười tháng sinh ra.
Chỉ là vì sao lại đối đãi khác biệt như vậy?
Thật sự cũng có nguyên nhân.
Nghe nói năm đó khi Chu bà tử sinh Đại Sơn, thiếu chút khó sinh mà chết, cho nên đối xử tệ với Đại Sơn, người suýt làm bà ta mất mạng cũng có thể hiểu được.
Tất nhiên đây chỉ là suy đoán của Bộ Phàm.
Chỉ là trước đây khi trượng phu của Chu bà tử còn sống, Chu bà tử không dám bắt nạt một nhà Đại Sơn trắng trợn như vậy.
Nhưng từ sau khi Chu lão đầu qua đời, một nhà Đại Sơn ngày càng lụn bại.
"Chu nãi nãi, cũng chỉ là hai quả trứng gà, lão nhân gia ngươi cần phải như vậy không?" Bộ Phàm bất đắc dĩ nói.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt, một quả trứng gà một đồng tiền, hai quả là hai văn tiền, có thể mua bao nhiêu thứ!" Chu nãi nãi nói.
Ha ha!
Gia cảnh nhà ngươi như thế sẽ thiếu một hai văn tiền kia?
Chỉ là hắn không thể nói lời này ra khỏi miệng.
Cuối cùng Chu nãi nãi này cũng không phải đèn đã cạn dầu, chọc tới bà ta, bà ta có thể sử dụng nước bọt làm người chết đuối.
Trước đây cũng đã có chiến tích.
Nghe nói có gia đình đắc tội Chu nãi nãi này, bị bà ta mắng bảy ngày, vậy mới kinh động đến lão thôn trưởng Vương Trường Quý ra tay ngăn lại.
"Được rồi!"
Bộ Phàm nhìn người Chu gia một chút.
Nhất là lúc nhìn lướt qua hài tử hai nhà Đại Xuyên và Đại Hà.
"Là ai trộm trứng gà thì đứng ra, tục ngữ nói biết sai có thể sửa đổi, không gì tốt hơn, nhận cái sai, việc này sẽ kết thúc."
"Ta nói tiểu thôn trưởng, ngươi tìm ăn trộm, làm gì nhìn tiểu hài nhà ta, hài tử Kim Bảo và Ngân Bảo nhà ta rất nghe lời." Thê tử Đại Xuyên thấy Bộ Phàm nhìn vào hài tử nhà mình, trong lòng không phục nói.
Khóe miệng Bộ Phàm co quắp.
Hai nhi tử da tựa như con khỉ của ngươi mà nghe lời?
Vậy thì hài tử trong thôn đều là bé ngoan.
"Trứng gà chính là do hai tiểu tiện nhân kia trộm!"
Lúc này, Chu gia Chu Kim Bảo chỉ vào Tiểu Thảo và Tiểu Hoa, kiêu căng nói.
Bộ Phàm nhướng mày, nhìn về phía thê tử Đại Xuyên.
"Thẩm, ngươi giáo dục hài tử như vậy sao? Tiểu Thảo, Tiểu Hoa dù gì cũng là đường tỷ muội của hắn, có người nào nói đường tỷ muội của mình như thế không?"
Thôn dân chung quanh cũng hiểu được Chu Kim Bảo rất không có quy củ.
Dù thế nào Tiểu Thảo, Tiểu Hoa cũng là đường muội của hắn, vậy mà hắn dám gọi đường muội của mình là tiểu tiện nhân, bọn họ đều chỉ trỏ một nhà Đại Xuyên.
"Các ngươi nói cái gì vậy? Kim Bảo của nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Các ngươi cũng so đo với một hài tử sao?"
Chu bà tử giống như bao che cho nhi tử, kéo Chu Kim Bảo ra sau lưng mình. Chu Kim Bảo lại không sợ trời không sợ đất, hắn còn làm mặt quỷ với Bộ Phàm.
Quả nhiên sau lưng mỗi một hùng hài tử, đều là hùng trưởng bối.
"Nếu ngươi nói Tiểu Thảo, Tiểu Hoa đã trộm trứng gà vậy ta hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy tận mắt không?" Bộ Phàm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Chu Kim Bảo hỏi.
"Đương nhiên!" Kim Bảo ngẩng đầu nói.
"Tiểu thôn trưởng, ngươi đã nghe thấy chưa? Chính là hai con sói mắt trắng này lấy trứng gà trong nhà. Hôm nay ta không đánh chết hai con sói mắt trắng này, tên của Chu bà tử ta sẽ viết ngược lại!"
Nói xong Chu bà tử tức giận vô cùng, bà ta đang muốn cầm lấy cái chổi bên cạnh.
"Đánh! Đánh, đánh chết hai con sói mắt trắng này!" Chu Kim Bảo ở một bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Đủ rồi!" Sắc mặt Bộ Phàm trầm xuống, nói: "Chuyện này còn chưa biết rõ ràng. Chỉ bằng một câu nói của hài tử đã nhận định ai là người ăn trộm trứng gà, như vậy cũng quá qua loa rồi. Có phải mấy người các ngươi không để thôn trưởng như ta vào mắt không?"
"Tiểu thôn trưởng, sao ngươi lại nói như vậy chứ?"
Chu bà tử thu lại cái chổi, cười làm lành nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.