Chương 11
Cô Vân Mạn Mạn
14/08/2015
Chương 11
Kể từ ngày không biết ngu ngốc gì mà kí vào giấy bán thân với lão đại, Khả Mi cô liền sống không bằng chết.Gỉa sử một tuần qua cô không những làm nhân viên”thấp cổ bé họng”nơi bộ phận tài vụ mà còn kiêm luôn chức bưng trà rót nước cho các vị cấp cao.Cái đó không phải là nhiệm vụ của thư kí sao? Điều đáng uất hận là cô vẫn phải ngày ngày tăng ca miễn cưỡng để hoàn thành xong công việc chính của mình tại phòng tài vụ.
Tháng này lại làm không công rồi!
Khả Mi đáng thương ngáp một cái rõ to, ngao ngán nhìn đồng hồ đeo tay, đã 11h rồi.Một tuần qua bạn Khả Mi mới hiểu thế nào là sống không bằng chết mà các cụ thường nói.Lê tấm thân tàn về nhà, cô chẳng còn sức đâu mà đi tắm nữa, trực tiếp chết trên giường.
-Khả Mi, cậu về rồi đấy hả?-Song Linh đứng bên ngoài lo lắng hỏi.
-Ừm.
Cô lơ đễnh trả lời.Cô muốn ngủ! Cô muốn ngủ a!
Chính vì cái ý nghĩ đó mà bạn Khả Mi nhanh trí giả chết đến khi cô bạn nói chán rồi bỏ về phòng.
---------------0o0------------
Reeng, reeng, reeng!
Tiếng chuông điện thoại nhàm chán của Khả Mi reo inh ỏi, phá tan bầu không khí trong lành của sáng sớm.Khả Mi chẳng thèm bận tâm vẫn không có ý định bắt máy.
-Này, mới sáng sớm mà ai gọi thế hả?-Song Linh càu nhàu sang đến tận phòng của cô.Khả Mi lại lười biếng mà miễn cưỡng lấy chân khều khều điện thoại.
-Alô?
-Cô Châu…
Á, chủ tịch!
Cả người Khả Mi như lắp lò xo mà lập tức bật dậy, vui vẻ trả lời:
-Chủ tịch cần gì sao?-Lão đại khốn kiếp, anh không có gì làm sao mà sáng sớm đã tính gây rối rồi hả?
-Cô Châu, file tài liệu tôi đã gửi qua máy tính cô rồi, tôi cần nó trong cuộc họp sáng nay!
Ách, chẳng lẽ bảo mình chạy lên công ty sao? Mới có 6h thôi nha!
-Chủ tịch …cái đó ….bây giờ mới ….
-Hai tỷ!-Câu còn chưa nói hết, Khả Mi đã bị lão đại trực tiếp đe dọa.
-Tôi đến ngay!
Châu Khả Mi nghe đến hai tỷ mà mặt xanh như tàu lá chuối, lập tức bằng tốc độ hỏa tiễn mà lao đến công ty.
-Á, cô Châu, sao hôm nay cô lại đi làm sớm thế hả?-Vừa mới bước đến cửa của tập đoàn bác bảo vệ đã vui vẻ bắt chuyện.Cô thật ngưỡng mộ nha, mới sáng sớm mà bác bảo vệ đã tích cực như thế!
Châu Khả Mi vui vẻ cười lại, định bụng phải photo sớm rồi chuồn về nhà đến 8h mới lên nhưng lại chợt cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
-Cái đó, bác biết cháu sao?-Thật là đáng nghi hoặc nha, tập đoàn có hàng ngàn nhân viên như thế tại sao bác bảo vệ có thể biết cô được cơ chứ?
-Dào ôi, cô Châu thật khéo đùa! Cả cái tập đoàn này ai mà chẳng biết đến cô là người mà chủ tịch để ý cơ chứ!-Bạn Khả Mi một huyệt chết đứng.
Cái gì cơ?! Người mà chủ tịch để ý sao? Thanh danh, còn đâu là thanh danh của cô nữa cơ chứ?! Ôi, cuộc sống”an phận thủ thường”dường như đã xa cô rồi sao?
Bạn Khả Mi đáng thương trong tâm trạng sốc toàn tập mà bay lên tầng 3, đằng sau bác bảo vệ vẫn kiên trì hướng cô mà vẫy tay.Bác ấy đang toan tính cái gì a?
…
Đến tận 7h bạn Khả Mi đáng thương mới photo xong bản tài liệu mà lão đại cần, điều đó đồng nghĩa với việc cô không thể về nhà được nữa, đành đánh một giấc ở công ty luôn vậy!Thầm nhủ như thế nên cô không ngần ngại mà trực tiếp nằm bẹp trên bàn.
-Này, sắp có lương rồi phải không?
-Chà, tôi cũng mong quá đi!
Đúng một tiếng sau, mọi người trong bộ phận đến coi như là đầy đủ.Thế là nghiễm nhiên họ thấy cảnh Châu Khả Mi đang đánh cờ với Chu Công.Chà, cũng thoải mái quá ha!
-Khả Mi, cô đang làm gì ở đây vậy? Dậy mau!-Kỉ Tâm nhanh chóng chạy lại lay bạn Khả Mi dậy.Cô ngơ ngác nhìn mọi người.
-Hi…-Khả Mi cười gượng.
-Khả Mi ngủ ngon không?-Mọi người ai cũng mắt cười mà nhìn cô, bạn Khả Mi phút chốc lạnh gáy.
-Được rồi, làm việc thôi! Châu Khả Mi, cô đã thoải mái tinh thần để làm việc chưa?-Trưởng nhóm vốn dĩ nghĩ cô là dựa hơi chủ tịch mà ghét bây giờ lại còn ghét thêm.
-Tôi …tôi có thể làm việc được rồi!-Mọi người trong phòng lại nhanh chóng ai vào chỗ người ấy, Khả Mi cũng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần là chủ tịch hôm nay đừng có mắc chứng khó ở mà gọi cô nữa.Thế nhưng…
-Khả Mi, thư kí gọi cô lên phòng nhân sự!-Trưởng phòng thông báo một câu mọi người liền không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Khả Mi.
-Chà, bây giờ Khả Mi cũng không còn là của riêng phòng tài vụ nữa rồi!-Khánh Xuyên mỉa mai.
-Khả Mi, cô còn không mau đi đi!-Tú Tú chẳng biết là thiện ý hay là ý đồ gì mà tốt bụng nhắc nhở cô, Khả Mi ngơ ngác lên phòng nhân sự.
Có chuyện gì vậy ta? Hơi đâu lại gọi cô lên phòng nhân sự !
Khả Mi trong trạng thái một bụng nghi ngờ mà lên lầu 4.
-Cho hỏi, tôi được gọi lên đây làm gì vậy ?-Mọi người trong phòng nhân sự thấy Khả Mi thì thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi vẫn tiếp tục làm việc.
Qúa đáng nha ! Cô cũng đâu có rảnh đâu !
-Anh này, cho tôi hỏi…-Câu còn chưa nói hết Khả Mi đã nhanh chóng bị hóa đá khi người đàn ông đó quay lại.Là …là lão đại nha !
-Theo tôi !-Ném lại một câu, đại boss tiêu sái mà bước vào bên trong, còn bạn Khả Mi vẫn chết đứng mãi đến nửa ngày sau mới hoàn hồn mà chạy vào trong.
-A, chủ tịch !-Nhân viên phòng nhân sự thấy thánh thượng thân chính xuống đây thì hồn vía bị dọa bay sạch, không nói được gì.
-Cô cứ làm việc đi ! Hồ sơ của những người xin việc đâu ?
-Dạ, lát nữa sẽ có người mang lên ạ !-Một cô nhân viên khúm núm nói, mắt Khả Mi thấy cô ta thở còn không ra hơi.Cô có thể thông cảm a !
-Không cần phiền, mọi người ở đây bận rộn như thế tôi không biết sao ! Tôi sẽ kêu người bê !
Chà, lão đại cũng có lúc nhân từ, thấu hiểu như vậy sao ? Cô bây giờ bỗng dưng cảm thấy lão đại vĩ đại vô cùng.Khả Mi ánh mắt đầy sùng bái mà nhìn ông chủ của mình, mọi người trong phòng nhân sự cũng không ngoại lệ.
Ông chủ thật sự vĩ đại a!
-Khả Mi, cô bê lên phòng tôi!
Câu nói của lão đại vừa buông ra nhanh chóng khiến Khả Mi ngỡ ngàng, trợn hỏa nhìn lão đại.
-Cái đó …chủ tịch, anh chẳng phải bảo…
-Cô không phải là người sao?
Chủ tịch anh ta dùng bộ mặt hết sức nghiêm túc nhìn cô, Khả Mi nhanh chóng hóa đá còn mọi người phải cố nín cười đến biến dạng.Thế là bạn Khả Mi đáng thương bất đắc dĩ bê theo một chồng hồ sơ đến nỗi muốn gãy cả tay mà lẽo đẽo theo đại boss lên tầng 22 dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Đời này cô không muốn sống nữa!!!
-Được rồi, cô đặt ở đây!-Giọng nói lạnh lẽo của lão đại vô tình kéo tâm hồn đang ức chế tận nơi đâu của Khả Mi xuống, cô vội vã làm theo lệnh.
Được rồi, Khả Mi mày chắc có thể đi rồi!
Nghĩ đoạn, cô nhẹ nhàng hướng phía cửa mà tiến nhưng chân còn chưa kịp bước lão đại đã nhanh chóng gọi giật lại:
-Cô Châu, cô tính đi đâu thế? Lại đây đọc từng hồ sơ của từng người cho tôi nghe, tôi còn rất nhiều việc!
Khả Mi ngàn vạn lần không muốn quay người lại đợi đến khi lão đại khó chịu mà giục lần thứ hai mới miễn cưỡng bước đến.Thế là ngày hôm đó cô đứng cả nửa ngày trời để đọc cho lão đại nghe, mọi người thì thấy bạn Khả Mi mãi không ra mà sinh hiểu lầm.Cô gái đó cùng chủ tịch làm gì bên trong? Danh tiếng của Khả Mi cứ thế mà như diều gặp gió mà bay cao đến ngay cả bác dọn vệ sinh của tòa nhà Lâm thị cũng biết.
Kể từ ngày không biết ngu ngốc gì mà kí vào giấy bán thân với lão đại, Khả Mi cô liền sống không bằng chết.Gỉa sử một tuần qua cô không những làm nhân viên”thấp cổ bé họng”nơi bộ phận tài vụ mà còn kiêm luôn chức bưng trà rót nước cho các vị cấp cao.Cái đó không phải là nhiệm vụ của thư kí sao? Điều đáng uất hận là cô vẫn phải ngày ngày tăng ca miễn cưỡng để hoàn thành xong công việc chính của mình tại phòng tài vụ.
Tháng này lại làm không công rồi!
Khả Mi đáng thương ngáp một cái rõ to, ngao ngán nhìn đồng hồ đeo tay, đã 11h rồi.Một tuần qua bạn Khả Mi mới hiểu thế nào là sống không bằng chết mà các cụ thường nói.Lê tấm thân tàn về nhà, cô chẳng còn sức đâu mà đi tắm nữa, trực tiếp chết trên giường.
-Khả Mi, cậu về rồi đấy hả?-Song Linh đứng bên ngoài lo lắng hỏi.
-Ừm.
Cô lơ đễnh trả lời.Cô muốn ngủ! Cô muốn ngủ a!
Chính vì cái ý nghĩ đó mà bạn Khả Mi nhanh trí giả chết đến khi cô bạn nói chán rồi bỏ về phòng.
---------------0o0------------
Reeng, reeng, reeng!
Tiếng chuông điện thoại nhàm chán của Khả Mi reo inh ỏi, phá tan bầu không khí trong lành của sáng sớm.Khả Mi chẳng thèm bận tâm vẫn không có ý định bắt máy.
-Này, mới sáng sớm mà ai gọi thế hả?-Song Linh càu nhàu sang đến tận phòng của cô.Khả Mi lại lười biếng mà miễn cưỡng lấy chân khều khều điện thoại.
-Alô?
-Cô Châu…
Á, chủ tịch!
Cả người Khả Mi như lắp lò xo mà lập tức bật dậy, vui vẻ trả lời:
-Chủ tịch cần gì sao?-Lão đại khốn kiếp, anh không có gì làm sao mà sáng sớm đã tính gây rối rồi hả?
-Cô Châu, file tài liệu tôi đã gửi qua máy tính cô rồi, tôi cần nó trong cuộc họp sáng nay!
Ách, chẳng lẽ bảo mình chạy lên công ty sao? Mới có 6h thôi nha!
-Chủ tịch …cái đó ….bây giờ mới ….
-Hai tỷ!-Câu còn chưa nói hết, Khả Mi đã bị lão đại trực tiếp đe dọa.
-Tôi đến ngay!
Châu Khả Mi nghe đến hai tỷ mà mặt xanh như tàu lá chuối, lập tức bằng tốc độ hỏa tiễn mà lao đến công ty.
-Á, cô Châu, sao hôm nay cô lại đi làm sớm thế hả?-Vừa mới bước đến cửa của tập đoàn bác bảo vệ đã vui vẻ bắt chuyện.Cô thật ngưỡng mộ nha, mới sáng sớm mà bác bảo vệ đã tích cực như thế!
Châu Khả Mi vui vẻ cười lại, định bụng phải photo sớm rồi chuồn về nhà đến 8h mới lên nhưng lại chợt cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
-Cái đó, bác biết cháu sao?-Thật là đáng nghi hoặc nha, tập đoàn có hàng ngàn nhân viên như thế tại sao bác bảo vệ có thể biết cô được cơ chứ?
-Dào ôi, cô Châu thật khéo đùa! Cả cái tập đoàn này ai mà chẳng biết đến cô là người mà chủ tịch để ý cơ chứ!-Bạn Khả Mi một huyệt chết đứng.
Cái gì cơ?! Người mà chủ tịch để ý sao? Thanh danh, còn đâu là thanh danh của cô nữa cơ chứ?! Ôi, cuộc sống”an phận thủ thường”dường như đã xa cô rồi sao?
Bạn Khả Mi đáng thương trong tâm trạng sốc toàn tập mà bay lên tầng 3, đằng sau bác bảo vệ vẫn kiên trì hướng cô mà vẫy tay.Bác ấy đang toan tính cái gì a?
…
Đến tận 7h bạn Khả Mi đáng thương mới photo xong bản tài liệu mà lão đại cần, điều đó đồng nghĩa với việc cô không thể về nhà được nữa, đành đánh một giấc ở công ty luôn vậy!Thầm nhủ như thế nên cô không ngần ngại mà trực tiếp nằm bẹp trên bàn.
-Này, sắp có lương rồi phải không?
-Chà, tôi cũng mong quá đi!
Đúng một tiếng sau, mọi người trong bộ phận đến coi như là đầy đủ.Thế là nghiễm nhiên họ thấy cảnh Châu Khả Mi đang đánh cờ với Chu Công.Chà, cũng thoải mái quá ha!
-Khả Mi, cô đang làm gì ở đây vậy? Dậy mau!-Kỉ Tâm nhanh chóng chạy lại lay bạn Khả Mi dậy.Cô ngơ ngác nhìn mọi người.
-Hi…-Khả Mi cười gượng.
-Khả Mi ngủ ngon không?-Mọi người ai cũng mắt cười mà nhìn cô, bạn Khả Mi phút chốc lạnh gáy.
-Được rồi, làm việc thôi! Châu Khả Mi, cô đã thoải mái tinh thần để làm việc chưa?-Trưởng nhóm vốn dĩ nghĩ cô là dựa hơi chủ tịch mà ghét bây giờ lại còn ghét thêm.
-Tôi …tôi có thể làm việc được rồi!-Mọi người trong phòng lại nhanh chóng ai vào chỗ người ấy, Khả Mi cũng thầm cầu nguyện ngàn vạn lần là chủ tịch hôm nay đừng có mắc chứng khó ở mà gọi cô nữa.Thế nhưng…
-Khả Mi, thư kí gọi cô lên phòng nhân sự!-Trưởng phòng thông báo một câu mọi người liền không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn Khả Mi.
-Chà, bây giờ Khả Mi cũng không còn là của riêng phòng tài vụ nữa rồi!-Khánh Xuyên mỉa mai.
-Khả Mi, cô còn không mau đi đi!-Tú Tú chẳng biết là thiện ý hay là ý đồ gì mà tốt bụng nhắc nhở cô, Khả Mi ngơ ngác lên phòng nhân sự.
Có chuyện gì vậy ta? Hơi đâu lại gọi cô lên phòng nhân sự !
Khả Mi trong trạng thái một bụng nghi ngờ mà lên lầu 4.
-Cho hỏi, tôi được gọi lên đây làm gì vậy ?-Mọi người trong phòng nhân sự thấy Khả Mi thì thoáng ngỡ ngàng, nhưng rồi vẫn tiếp tục làm việc.
Qúa đáng nha ! Cô cũng đâu có rảnh đâu !
-Anh này, cho tôi hỏi…-Câu còn chưa nói hết Khả Mi đã nhanh chóng bị hóa đá khi người đàn ông đó quay lại.Là …là lão đại nha !
-Theo tôi !-Ném lại một câu, đại boss tiêu sái mà bước vào bên trong, còn bạn Khả Mi vẫn chết đứng mãi đến nửa ngày sau mới hoàn hồn mà chạy vào trong.
-A, chủ tịch !-Nhân viên phòng nhân sự thấy thánh thượng thân chính xuống đây thì hồn vía bị dọa bay sạch, không nói được gì.
-Cô cứ làm việc đi ! Hồ sơ của những người xin việc đâu ?
-Dạ, lát nữa sẽ có người mang lên ạ !-Một cô nhân viên khúm núm nói, mắt Khả Mi thấy cô ta thở còn không ra hơi.Cô có thể thông cảm a !
-Không cần phiền, mọi người ở đây bận rộn như thế tôi không biết sao ! Tôi sẽ kêu người bê !
Chà, lão đại cũng có lúc nhân từ, thấu hiểu như vậy sao ? Cô bây giờ bỗng dưng cảm thấy lão đại vĩ đại vô cùng.Khả Mi ánh mắt đầy sùng bái mà nhìn ông chủ của mình, mọi người trong phòng nhân sự cũng không ngoại lệ.
Ông chủ thật sự vĩ đại a!
-Khả Mi, cô bê lên phòng tôi!
Câu nói của lão đại vừa buông ra nhanh chóng khiến Khả Mi ngỡ ngàng, trợn hỏa nhìn lão đại.
-Cái đó …chủ tịch, anh chẳng phải bảo…
-Cô không phải là người sao?
Chủ tịch anh ta dùng bộ mặt hết sức nghiêm túc nhìn cô, Khả Mi nhanh chóng hóa đá còn mọi người phải cố nín cười đến biến dạng.Thế là bạn Khả Mi đáng thương bất đắc dĩ bê theo một chồng hồ sơ đến nỗi muốn gãy cả tay mà lẽo đẽo theo đại boss lên tầng 22 dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Đời này cô không muốn sống nữa!!!
-Được rồi, cô đặt ở đây!-Giọng nói lạnh lẽo của lão đại vô tình kéo tâm hồn đang ức chế tận nơi đâu của Khả Mi xuống, cô vội vã làm theo lệnh.
Được rồi, Khả Mi mày chắc có thể đi rồi!
Nghĩ đoạn, cô nhẹ nhàng hướng phía cửa mà tiến nhưng chân còn chưa kịp bước lão đại đã nhanh chóng gọi giật lại:
-Cô Châu, cô tính đi đâu thế? Lại đây đọc từng hồ sơ của từng người cho tôi nghe, tôi còn rất nhiều việc!
Khả Mi ngàn vạn lần không muốn quay người lại đợi đến khi lão đại khó chịu mà giục lần thứ hai mới miễn cưỡng bước đến.Thế là ngày hôm đó cô đứng cả nửa ngày trời để đọc cho lão đại nghe, mọi người thì thấy bạn Khả Mi mãi không ra mà sinh hiểu lầm.Cô gái đó cùng chủ tịch làm gì bên trong? Danh tiếng của Khả Mi cứ thế mà như diều gặp gió mà bay cao đến ngay cả bác dọn vệ sinh của tòa nhà Lâm thị cũng biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.