Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Chương 22

Cô Vân Mạn Mạn

24/09/2015

Chương 22

Lão đại ánh mắt khinh bỉ mà nhìn, Khả Mi cũng không hiểu vì sao a!

-Cô Châu bị sốt đến nỗi phải nghỉ làm? Nhưng tại sao hôm qua lại có người thấy cô rảnh rỗi xem mặt kiếm chồng vậy? Cô đối với việc tìm đức lang quân tương lai gấp đến như vậy sao?-Câu nói của lão đại vừa buông, mọi người lập tức không nhanh không chậm mà đồng loạt quay sang nhìn cô.Khả Mi giây phút hiện tại há hốc, không biết nói gì.

Lão đại anh ta sao có thể biết?

-Cô thử trả lời xem tập đoàn này có hay không cần một nhân viên như vậy?-Boss hỏi, cô chỉ cúi đầu, mọi người liền khinh bỉ nhìn.

Không thể trách cô được a! Bây giờ nếu nói có thì cô thật là không muốn đi làm nữa rồi, mà nếu trả lời không thì mọi người sẽ nghĩ sao, cô cũng rất khó sống về sau! Ông trời ơi, sao lại đẩy con vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như thế này cơ chứ?!

-Sao? Không trả lời được?-Đại boss dồn cô vào thế bí, Khả Mi cô khinh.

Sao chứ? Dù gì cô cũng làm bao lâu rồi, hôm qua căn bản mới nghỉ lần đầu tiên.Tại sao lại phải bắt bẻ đến kinh khủng như vậy chứ? Còn không phải là anh ta ghét cô, nếu không thì lão đại đơn giản mắc bệnh lâu năm mà giấu rồi!

-Về vấn đề này, tôi nghĩ …-Lão đại ngân dài, Khả Mi cũng như mọi người nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo.

Đừng có nói là cô bị đuổi nha! Cầu Chúa, anh ta thương người một tí!

-Tháng sau trực tiếp cắt ¼ tiền lương của cô coi như cảnh cáo!-Lời vừa buông chủ tịch đại nhân đã trực tiếp hiên ngang mà rời khỏi, để lại sau lưng không khí ồn ào, náo nhiệt.

-Khả Mi, công nhận cô cũng hay thật, nghỉ làm để đi xem mặt! Đã thế còn nói dối, sao phải làm thế? Cô có biết hôm qua chúng tôi vất vả như thế nào không hả?-Khánh Xuyên đương nhiên không dễ dàng gì mà bỏ qua vụ này rồi.Chống nạnh, mạnh mồm mà hét.

-Hôm qua tôi thật sự là có bệnh, còn việc đi xem mặt thì chỉ đơn giản là cùng bạn …

-Thôi thôi, làm việc! Chúng tôi chẳng rảnh mà nghe cô giải thích này nọ!-Tú Tú đưa tay lên ý bảo Khả Mi ngừng, sau đó trực tiếp trở về bàn làm việc, mọi người cũng nhanh chóng mà giải tán, Kỉ Tâm cũng chỉ nhìn cô rồi lắc đầu.

Khả Mi cảm thấy rất ức chế, cô rõ ràng làm tội tày đình đến như vậy sao? Còn không kể trước kia không ít nhân viên trong tập đoàn nói dối để được nghỉ, cũng bị bắt, thử nhìn lại xem họ có sao không? Lão đại anh ta rõ ràng là công tư không phân mình mà! Lại còn cắt tiền lương của cô, tháng này đã làm không công rồi! Đúng là tức chết cô mà! Nghỉ việc! Nhất định cô phải nghỉ việc! Oài, nếu như có thể…

Khả Mi cứ mải chìm đắm trong tâm trạng thất vọng vì sự thật phũ phàng cho đến lúc tan tầm.Cô thất thểu xách túi ra về.

Không khí trước cửa công ty ồn ào hơn mọi ngày, đám nhân viên nữ không hiểu sao cứ hét lên từng đợt, Khả Mi cũng như mọi người tò mò mà bước ra xem cơ sự.

-Trời ơi, sao lại có người đẹp trai như thế này cơ chứ? Chiếc xe kia cũng sành điệu quá a!

-Đúng là soái ca mà, anh ấy chỉ đứng tựa lưng vào xe thôi mà …

-Á~!

Sau một hồi chật vật, cuối cùng Khả Mi cũng chen chân vào được đám đông, đem mắt đảo một vòng xem rốt cuộc là thứ gì mà lại khiến mọi người phấn khích như thế.Cuối cùng cô cũng thấy, đó là một người đàn ông cao ráo, body cũng rất chuẩn a, mắt đeo kính râm, nhàn nhã mà dựa vào cửa xe, cả người toát ra một tư vị lãng tử.

Chà, thảo nào mấy chị em phụ nữ lại phấn khích đến như vậy! Người này cũng phong cách quá đi! Nhưng mà cô không hiểu tại sao người đàn ông đó lại đứng trước cửa công ty, đợi ai sao?

Không đợi Khả Mi tò mò lâu, bởi vì nhanh chóng sao đó đã có câu trả lời.



Anh chàng đó mắt thấy cô gái mình cần tìm thì liền giơ tay lên vẫy, gọi lớn:

-Châu Khả Mi, em ra đây!

Xẹt, đùng!!!

Sét đánh giữa trời quang, không chỉ mọi người mà Khả Mi cũng kinh hãi vì cái tên mà anh ta vừa mới gọi.Đám phụ nữ giây trước còn kích động như thế mà giây sau đã im bặt, hàng ngàn ánh mắt không hẹn mà hướng Khả Mi phóng tới, còn Khả Mi căn bản là chết đứng.Sao số cô khổ thế này?

-Nhanh lên!-Có vẻ như người đàn ông đó chẳng thèm để thái độ của mọi người vào trong mắt, vội vã nhưng cũng vui vẻ mà giục Khả Mi đang như muốn trốn.Bạn Khả Mi vạch đen đầy mặt.Nhưng anh ta dường như không bận tâm mà trực tiếp bước đến, khoảng cách của hai người rút ngắn.Mọi thứ xung quanh như yên tĩnh một màn, ai cũng mắt to mắt bé mà nhìn sự việc trước mặt, Khả Mi mặc dù rất rất muốn bỏ trốn nhưng không hiểu sao lại không thể nhấc chân được.

-Á~!-Không biết từ lúc nào, người đàn ông đó đã nhanh chóng đứng trước mặt Khả Mi, miệng cười nhẹ khiến bao cô xung quanh một phen nội thương.Anh ta trực tiếp vác Khả Mi lên vai như vác một bao tải.-.-|||

Cửa xe nhẹ nhàng đóng lại, bạn Khả Mi kinh hãi mà bị đưa đi, hơn nửa ngày sau mọi người mới hoàn hồn.

-Kinh thật! Tháng trước thì quyến rũ tổng tài, tháng này đã nhanh chóng quyến rũ một gã khác cũng không kém rồi! Đúng là loại đàn bà rẻ mạt!-Một cô nhân viên dè bỉu, ném ánh mắt khinh bỉ về hướng chiếc xe rời đi, mọi người cũng nháo nhào mà bàn tán theo.

-Sao con ả đó lại được bọn đàn ông vây vào cơ chứ, sắc đẹp sao? Trời ạ, tôi phát điên lên quá!-Người khác như muốn vò đầu bứt tóc.

-Tôi biết anh ta, một trong những kiến trúc sư có tiếng trong ngành, tiền của anh ta kiếm về cũng không phải là ít nha! Tướng mạo, địa vị, mọi thứ đều có, sao lại quen một đứa như thế cơ chứ?!

Trước cửa công ty một màn chửi bới, tranh luận hiếm có xảy ra.Ai cũng lời ra tiếng vào, khí thế tức giận cứ phải nói là chỉ có tăng chứ không giảm.Phía trên cao, tại tầng 22, Lâm Dĩ lạnh lùng mà nhìn xuống, qua lớp kính sát đất có thể nhìn rõ mọi thứ bên dưới.Không biết trên khuôn mặt lãnh khốc đó là đang có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt thâm trầm vẫn trung thành mà nhìn xuống.

-Chủ tịch, đã 8h tối rồi!-Quản lí Trương bước vào, giọng nói cung kính vô hình phá tan bầu không khí yên tĩnh đang bao trùm căn phòng.Lão đại lạnh lùng quay lại nhìn.

-Điều tra cho tôi người đàn ông cùng Khả Mi rời công ty chiều nãy!-Ngữ khí nặc mùi tử khí, lạnh tận xương tủy, quản lí Trương thoáng rùng mình nhưng cũng vâng dạ rồi ra ngoài.

….

Cùng thời điểm đó, tại quán ăn ven đường, Khả Mi và anh chàng đó lại đang rất vui vẻ.

-Anh đúng là có khiếu hài hước mà! Ha ha ha ha…-Sau một hồi ngồi nghe người đàn ông trước mặt kể chuyện tiếu thì Khả Mi không kìm được mà phì cười, bụng cũng rất đau a.

-Trước giờ quên chưa hỏi, quý danh anh là?

-Cứ gọi anh là Trần Khiêm-Anh ta vui vẻ chống cằm mà nhìn Khả Mim không hiểu sao lại thích nhìn cô cười.Phát hiện ánh mắt bất thường của Trần Khiêm, Khả Mi ngại ngùng mà cúi gằm mặt xuống.

-Anh đừng nhìn tôi như vậy, tôi …còn phải ăn mà…

Trần Khiêm chỉ lắc đầu cười khổ trước thái độ của cô, nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ mà nhìn.Không biết bao lâu sau, anh khẽ lên tiếng:

-Em …đồng ý làm bạn gái anh nhé!

-Khụ, khụ, khụ!-Khả Mi tai nghe thấy câu nói này mà không tự chủ ho sặc sụa, mắt phẫn uất mà nhìn người đàn ông trước mặt.

-Anh có biết nói đùa trong lúc người khác ăn uống là tội nặng lắm không?

-Anh không đùa! Nếu em đồng ý thì cho anh biết, nếu không có câu trả lời, anh có thể cho em thời gian!



Thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh ta, Khả Mi cũng tự hiểu là Trần Khiêm nói thật, nhưng cô không hiểu rốt là vì cái gì mà anh ta thích cô.Bộ dạng cũng không phải người đàn ông khó kiếm người yêu, mà ngược lại.Trần Khiêm mắt thấy thái độ của cô cũng chỉ thốt ra một câu:

-Đơn giản chỉ là yêu! Đó là lời giải thích anh có thể cho em!

-Tôi …tôi ăn no rồi! Chúng ta về thôi!-Khả Mi không hiểu vì sao cô lại muốn chạy trốn, cô bây giờ thật sự chỉ muốn về, muốn tránh ánh mắt thâm tình của Trần Khiêm.Đẩy ghế ra đứng dậy, không đợi Khiêm mà cô đã trực tiếp chạy.Trần Khiêm thanh toán rồi vội vã đuổi theo cô.

-Lên xe đi, anh trở về!

-Tôi có thể tự về!-Thấy anh ta cứ lái xe mà đuổi theo Khả Mi thật sự không biết nên là thế nào.

-Anh chỉ nói chứ có bắt ép em đâu, lên xe đi! Việc này em suy nghĩ cũng được mà!-Trần Khiêm khổ sở mà giải thích với cô, không hiểu sao cô gái này lại sợ như vậy!

Khả Mi thấy cứ kẻ ngồi trên xe rượt kẻ chạy bộ cũng kì, mà mọi người bên đường thật sự muốn không để ý cũng rất là khó a! Thế là cô đành bước lên xe, anh cũng nhanh chóng mà lái về nhà cô.



-Cảm ơn! –Vừa mới bước xuống xe mà Khả Mi như đã muốn chạy bán mạng, Trần Khiêm nói với theo:

-Châu Khả Mi, tôi cho em thời gian, đừng bắt tôi đợi quá lâu đấy!-Sau đó cười lớn mà lái xe đi.

Rầm!

Khả Mi đóng sầm cửa lại, Song Linh đang xem phim cũng giật mình mà quay ra nhìn:

-Này, sao vậy? Cậu đang hẹn hò với anh chàng kiến trúc sư đó đấy hả?

-Không …không có…-Khả Mi nhanh chân toan bước vào phòng, Song Linh cũng không có ý định buông tha a.

-Người ta là kiến trúc sư có tiếng, tiền thu vào cứ nói là nuôi được mười con heo như cậu, bộ dạng cũng là thuộc hàng ngũ soái cả, điều quan trọng là anh ta với cậu là thật tâm, cậu chê cái gì hả?!-Song Linh cũng không hiểu vì sao mình lại nổi quạu a.

Tại sao cực phẩm như thế không rớt xuống chỗ cô cơ chứ! Bà nó, đúng là cẩu huyết mà, con bé này có cần đâu!

-Nhưng quan trọng hơn cả là mình không có cảm giác với anh ta, vả lại cũng không có ý định lấy chồng!

-Cô nương ơi cậu không thấy lão gia nhà cậu đang mòn mỏi mong bế cháu sao?-Song Linh cũng gân cổ ra mà thuyết phục.Khả Mi cũng không có ý định tranh cãi tiếp, trực tiếp đi vào nhà tắm.

-Lão đại của cậu lúc nãy có gọi đến đây!-Một câu nói đã thành công mà khiến Khả Mi dừng chân lại, sững sờ quay lại nhìn bạn.

-Sao?

-Anh ta nói, nếu lần sau còn gây mất trật tự như hôm nay thì không cần đến công ty nữa!

-Cái gì cơ?!-Khả Mi tức muốn sùi bọt mép, Song Linh thì chỉ nhún vai tỏ ý không biết.

Lão đại chết tiệt, anh làm tôi điên máu rồi đấy! Nhưng tại sao cứ nhắc đến anh ta là cô lại tức giận thế này?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Boss, Tôi Thích Anh Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook