Đại Boss Xinh Đẹp: Trả Vớ Tôi Về
Chương 3: Chương 3: Trả vớ tôi về
Mộc Tuệ
05/08/2018
[Tôi nguyện lấy thân để bù đấp cho em...]
-------
Anh quần áo chỉnh tề đứng trước giường nhìn cô đang xù lông mà thích thú.
"Anh nhìn cái gì không hiểu tôi nói gì à..." Cô thấy ánh mắt của hắn mà đâm ra bực tức liền vơ lấy những thứ xung quanh mà ném vào người anh rồi hét lớn lên.
"Mèo hoang...em nổi giận rất đáng yêu" anh đưa tay chụp lấy chiếc vớ đang bay đến trước mặt mình mà cười nói.
"Ai mèo hoang, tên đáng ghét...anh mới là mèo hoang cả nhà anh đều là mèo hoang....trả vớ đây cho tôi" cô xù lông hét lớn lên.
"Không phải em cho tôi à..." Anh cầm chiếc vớ trên tay mà lắc lắc rồi cười nói.
"Trả vớ cho tôi....rồi cút đi" cô gom áo quần của mình lại rồi mặc vào, mãi nói mà quên bén mặc áo quần vào, thật mất mặt.
"Vậy thì chịu trách nhiệm với tôi mđi, tôi mất đời trai vì em rồi" anh một tay đút vào túi quần bước đến kề sát vào mặt cô.
"Anh...vô liêm sĩ, tôi không đòi anh chịu trách nhiệm thì thôi anh còn dám lôi trách nhiệm ra để nói với tôi à" Cô nghe xong thì lập tức xù lông lên mắng thẳng vào mặt anh.
"Vậy....ý em là muốn tôi chịu trách nhiệm với em" anh cười nham hiểm nhìn cô. Bằng mọi cách anh đều phải mang được con mèo hoang này về nhà để thuần phục mới được.
"Khụ...ai nói là tôi cần chứ, tôi không cần...giờ thì đưa vớ cho tôi rồi cút đi" cô sặc, hắn cái gì cũng có thể nói được vậy sao, hừ tốt nhất là không nên dính vào loại người này.
"Em nỡ lòng nào đuổi tôi như vậy???" Anh xụ mặt nhìn cô.
Đúng thật anh là loại người mặt dày, không biết xấu hổ mà.
Cũng thật, nếu để cho mọi người biết vị tổng tài lạnh lùng không gần nữ giới tàn nhẫn mà họ từng biết đang ăn vạ đòi chịu trách nhiệm với một học sinh lớp 12 thì hẳn là chết lên chết xuống rất nhiều lần đi.
"Trả vớ cho tôi về..." Cô một bên chân mang vớ một bên trống trơn, chống hai tay nhìn anh mà hét lớn.
Cái tên mặt dày này, làm gì thì làm chứ, trời lạnh thế này tính để cô một bên có bên không mang giày mà ra ngoài sao, hừ đúng là yêu nghiệt.
"Em muốn cái này...." Anh cầm chiếc vớ trên tay nhìn cô mà lắc qua lắc lại, cười nói.
"Đúng... Đưa đây"
"Vậy trả đời trai cho tôi..." Hai mắt anh long lanh nhìn cô, khuôn mặt đáng thương đến cực độ.
Quả thật ngay cả anh cũng không biết rằng, trước mặt cô gái này anh lại bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy.
"Hừ...vậy anh trả đời gái lại cho tôi" cô đùng đùng tức giận chóng hông hét lớn đến cực độ.
"Được, tôi sẽ trả dần cho em...tôi nguyện lấy thân mình để bù đấp cho em"
-------
Anh quần áo chỉnh tề đứng trước giường nhìn cô đang xù lông mà thích thú.
"Anh nhìn cái gì không hiểu tôi nói gì à..." Cô thấy ánh mắt của hắn mà đâm ra bực tức liền vơ lấy những thứ xung quanh mà ném vào người anh rồi hét lớn lên.
"Mèo hoang...em nổi giận rất đáng yêu" anh đưa tay chụp lấy chiếc vớ đang bay đến trước mặt mình mà cười nói.
"Ai mèo hoang, tên đáng ghét...anh mới là mèo hoang cả nhà anh đều là mèo hoang....trả vớ đây cho tôi" cô xù lông hét lớn lên.
"Không phải em cho tôi à..." Anh cầm chiếc vớ trên tay mà lắc lắc rồi cười nói.
"Trả vớ cho tôi....rồi cút đi" cô gom áo quần của mình lại rồi mặc vào, mãi nói mà quên bén mặc áo quần vào, thật mất mặt.
"Vậy thì chịu trách nhiệm với tôi mđi, tôi mất đời trai vì em rồi" anh một tay đút vào túi quần bước đến kề sát vào mặt cô.
"Anh...vô liêm sĩ, tôi không đòi anh chịu trách nhiệm thì thôi anh còn dám lôi trách nhiệm ra để nói với tôi à" Cô nghe xong thì lập tức xù lông lên mắng thẳng vào mặt anh.
"Vậy....ý em là muốn tôi chịu trách nhiệm với em" anh cười nham hiểm nhìn cô. Bằng mọi cách anh đều phải mang được con mèo hoang này về nhà để thuần phục mới được.
"Khụ...ai nói là tôi cần chứ, tôi không cần...giờ thì đưa vớ cho tôi rồi cút đi" cô sặc, hắn cái gì cũng có thể nói được vậy sao, hừ tốt nhất là không nên dính vào loại người này.
"Em nỡ lòng nào đuổi tôi như vậy???" Anh xụ mặt nhìn cô.
Đúng thật anh là loại người mặt dày, không biết xấu hổ mà.
Cũng thật, nếu để cho mọi người biết vị tổng tài lạnh lùng không gần nữ giới tàn nhẫn mà họ từng biết đang ăn vạ đòi chịu trách nhiệm với một học sinh lớp 12 thì hẳn là chết lên chết xuống rất nhiều lần đi.
"Trả vớ cho tôi về..." Cô một bên chân mang vớ một bên trống trơn, chống hai tay nhìn anh mà hét lớn.
Cái tên mặt dày này, làm gì thì làm chứ, trời lạnh thế này tính để cô một bên có bên không mang giày mà ra ngoài sao, hừ đúng là yêu nghiệt.
"Em muốn cái này...." Anh cầm chiếc vớ trên tay nhìn cô mà lắc qua lắc lại, cười nói.
"Đúng... Đưa đây"
"Vậy trả đời trai cho tôi..." Hai mắt anh long lanh nhìn cô, khuôn mặt đáng thương đến cực độ.
Quả thật ngay cả anh cũng không biết rằng, trước mặt cô gái này anh lại bộc lộ nhiều cảm xúc đến vậy.
"Hừ...vậy anh trả đời gái lại cho tôi" cô đùng đùng tức giận chóng hông hét lớn đến cực độ.
"Được, tôi sẽ trả dần cho em...tôi nguyện lấy thân mình để bù đấp cho em"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.