Chương 21: Da đại ca thật mịn, sờ thích ghê!
Quan Tài Nhỏ Không Tên
25/10/2023
Edit: Pa không đường
Thật là khó chịu, phải xoa một lúc, bao giờ tiểu ra mới được.
Trong đầu cậu ngập tràn bóng hình và khuôn mặt của Nhất Luân Nguyệt, giọng nói ướt át và cảm giác da kề da.
"Đại ca..." Cậu ngửa cổ thở hồng hộc, vừa gọi đại ca vừa vuốt ve cây gậy lớn của mình.
Nhất Luân Nguyệt vốn thuộc dạng mắt tinh tai thính mà thanh âm cùng hơi thở nhuốm đầy mùi dục vọng của Phong Thiếu An truyền đến khiến cơ thể y không tự chủ được đã nổi lên phản ứng, y đặt tay lên, nương theo tiếng thở dốc của Phong Thiếu An rồi thủ dâm dưới nước, ngâm mình trong nước ấm khiến cơ thể càng mẫn cảm hơn, chỉ cần chạm nhẹ một chút đã bật ra âm thanh hưởng thụ.
Một tiếng ấy đã khiến Phong Thiếu An ở cách đó không xa cũng run lên, tê dại từ đỉnh đầu đến gót chân.
Tiếng của đại ca thật kỳ lạ, thật êm tai, cậu cứ muốn nghe mãi.
Tay Nhất Luân Nguyệt đã mau hơn, tiếng nước hòa trong tiếng rên rỉ ngắt quãng khiến Phong Thiếu An càng muốn đi tiểu.
Cậu tăng tốc, tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và ướt át của đại ca rồi chẳng mấy đã thở hồng hộc rồi bắn ra.
Lần này còn tiết ra nhiều hơn lần đầu, hàng chục tia cứ cách quãng bắn ra, đọng lại lại trên cỏ.
Nhất Luân Nguyệt thở dốc, trút hết tinh hoa vào trong suối, y tựa người vào đá rồi thở hổn hển, đưa mắt nhìn chằm chằm về gốc cây to.
"Mình điên thật rồi..." Y tự lẩm bẩm.
Phong Thiếu An rề rà núp sau gốc cây mãi mới vác khuôn mặt đỏ bừng đi ra. "Đại ca, không được ngâm lâu trong suối nước nóng đâu, mau lên đi, Phái Nhi đưa đại ca về nghỉ ngơi."
Thằng nhóc này còn không dám nhìn thẳng vào y, chẳng hiểu sao Nhất Luân Nguyệt cảm thấy tâm trạng vui vẻ, vươn tay nói: "Cởi áo choàng ra, đưa cho ta."
Thằng ranh này giặt áo choàng sạch lắm, Phong Thiếu An cởi áo đưa tới cho y, Nhất Luân Nguyệt trèo lên bờ khoác áo vào.
"Đưa ta về trước rồi mang quần áo đi giặt."
Sau khi Nhất Luân Nguyệt quấn áo choàng, Phong Thiếu An không dám nhìn y, cậu bế y về rồi đặt lên đá, sau đó tới bên hồ giặt quần áo.
Trong thung lũng, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Nhất Luân Nguyệt quấn áo choàng nằm phơi nắng, trong lòng ngổn ngang.
Y chắc chắn Phong Thiếu An đã coi trọng mình, đáng tiếc cái đồ ngốc ấy lại không biết.
Có lẽ cũng biết nhưng chưa thể thích nghi với bước ngoặt ấy.
Nhân tiện, Phong Thiếu An giặt luôn cả quần áo của mình. Trên người cậu chỉ tròng mỗi chiếc quần trong, lộ ra nửa thân trên tráng kiện.
Công bằng mà nói, Nhất Luân Nguyệt rất thích dáng người của Phong Thiếu An, nói cách khác, đã là đàn ông thì ai mà không thích vóc dáng ấy.
Y không khỏi tưởng tượng, nếu đầu óc của Phong Thiếu An chẳng có vấn đề gì thì khi hóa thân thành đại tướng quân rồi khoác lên mình bộ chiến bào sẽ thế nào nhỉ?
Cao lớn, vạm vỡ và đẹp trai, chắc chắn sẽ là phái mạnh trong phái mạnh, là đàn ông đích thực trong đám đàn ông!
Nghĩ đến đây, y không khỏi thở dài, sau khi thở dài một hơi lại tìm ra một cái cớ để tự an ủi phần nào.
Như vậy cũng tốt, cứ sống một đời ngốc nghếch và vô tư đi.
Chỉ là, y đã liên luỵ đến cậu, đáng ra lúc đầu phải nghĩ mọi cách để rời xa thằng ranh này mới phải, nếu được vậy thì có lẽ cậu đã tận hưởng sự náo nhiệt trong đại hội võ lâm rồi trở về thăm người thân ở kinh thành.
Nhất Luân Nguyệt càng áy náy nhiều hơn, hắn không chỉ làm chậm trễ Phong Thiếu An, mà còn khiến cậu đi sai đường, thực sự thấy mình có lỗi với cả nhà Phong tướng quân.
Đêm đó, Phong Thiếu An chủ động rút về ổ của mình, không dám đả động đến chuyện ngủ cùng Nhất Luân Nguyệt nữa. Sau những chuyện xảy ra ở suối nước nóng thì chắc chắn Nhất Luân Nguyệt sẽ không cho phép Phong Thiếu An chạm vào cơ thể mình thêm lần nào nữa.
Nhưng dù vậy, bên cạnh vẫn có hơi thở của Phong Thiếu An, những chuyện ở suối nước nóng cứ như một màn múa rối bóng chiếu lại trong tâm trí của y. Trong lòng rối bời, y nhìn khuôn mặt đang say giấc của Phong Thiếu An, y chỉ xoay người lại rồi thầm niệm nội công tâm pháp.
Thời gian trôi nhanh, hai người đã rơi xuống vực gần một tháng, Nhất Luân Nguyệt ngửa mặt cho Phong Thiếu An lấy Hàn Quang kiếm cạo râu cho mình.
Cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì, ngày thường thì trân quý vô cùng, chỉ hận mỗi ngày không thể lau Hàn Quang kiếm cả chục lần mà từ khi rơi xuống vách đá chỉ mang ra bổ củi, chặt cây, làm cá và tất nhiên phải cạo cả râu cho hai ông lớn nữa.
"Hôm nay, không phải ăn cá nữa chứ hả?"
Hai mươi ngày qua, mấy con cá béo múp trong hồ đều được hầm, nướng đủ kiểu dù ngon đến đâu đi nữa nhưng chẳng có chút gia vị nào thì ngửi thôi cũng muốn oẹ.
Cạo râu xong, Nhất Luân Nguyệt nói: "Chúng ta xuống đó tìm xem còn cái gì khác để ăn không nhé."
Họ bắt được một con thỏ và hái được rất nhiều nấm, đáng tiếc đều là những loại nấm họ chưa thấy bao giờ, Phong Thiếu An nâng niu dùng bữa còn Nhất Luân Nguyệt ăn vào lại thấy bao nhiêu kẻ tiểu nhân đang nhảy nhót trước mặt mình, y khua chân múa tay chạy khắp thung lũng như một kẻ điên, Phong Thiếu An không nhịn được nên cuối cùng phải cho y uống một ngụm máu để bình tĩnh lại.
Từ đó về sau, họ không dám ăn bậy nấm nữa.
Phong Thiếu An rất khéo tay, cậu làm rất nhiều món đồ từ gỗ, trong đó có một chiếc lược còn khắc thêm chữ "Nguyệt" lên đó rồi tặng cho Nhất Luân Nguyệt.
Nhất Luân Nguyệt cầm chiếc lược gỗ lên nhìn ngang nhìn dọc, dù hơi thô ráp nhưng may là vẫn dùng được.
"Phong Thiếu An, ngươi có biết ý nghĩa của chuyện đưa lược không?"
Phong Thiếu An lắc đầu, "Phái Nhi không biết."
Nhất Luân Nguyệt nói: "Ở nhiều nơi, tặng người khác một chiếc lược thì xem như trao tín vật định tình. Ngươi biết tín vật định tình là gì, phải không?"
"..." Phong Thiếu An sửng sốt một lúc rồi tự nhiên đỏ mặt, lúc xem kịch cậu đã tò mò hỏi ma ma xem tín vật định tình là gì, ma ma nói đôi bên phải lòng nhau thì trao cho đối phương một tín vật xem như một minh chứng cho sự kiên định.
"Sao ngươi lại đỏ mặt?" Nhất Luân Nguyệt tiếp tục trêu chọc cậu.
Phong Thiếu An vươn tay định lấy lại chiếc lược gỗ nhưng Nhất Luân Nguyệt lại né được.
"Đưa tận tay rồi còn muốn đòi lại?"
Phong Thiếu An đỏ mặt đáp: "Đó không phải tín vật định tình. Phái Nhi sẽ tặng đại ca cái khác."
Sắc mặt Nhất Luân Nguyệt trầm xuống, y thấy khó chịu trong lòng, "Ngươi đưa cho ta thì là của ta rồi, còn muốn lấy lại? Không có cửa đâu! Tín vật định tình thì làm sao? Tình huynh đệ không phải là tình à?"
Hai mắt của Phong Thiếu An sáng lên, "Đúng vậy, chiếc lược gỗ này là tín vật cho tình cảm huynh đệ giữa Phái Nhi và đại ca!"
Nhất Luân Nguyệt sờ soạng trên người mình một hồi, phát hiện trên người chỉ có mỗi chiếc ngọc bội Bạch Nguyệt nên tháo xuống.
"Có đi có lại, đại ca cũng vậy, ngọc bội này đã bầu bạn với ta suốt bao năm, thưởng cho ngươi,"
Từ nhỏ, bà nội đã dạy cậu không được nhận đồ có giá trị từ người khác nên Phong Thiếu An vội vàng từ chối: "Không được, quý quá, bà nội sẽ không cho Phái Nhi nhận đâu."
Nhất Luân Nguyệt cau mày một lúc rồi ném vào ngực cậu, "Cho ngươi thì là của ngươi, không muốn thì ném đi."
Sao Phong Thiếu An nỡ ném đi cho được nên vội ôm vào trong ngực, "Phái Nhi nhận mà, đại ca đừng tức giận."
Bấy giờ, Nhất Luân Nguyệt mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Thung lũng rất lớn, hai người mất gần một tháng mà chưa dạo hết các ngóc ngách trong trong đó. Hôm nay, họ tìm thấy một cái cây mọc trên vách đá, Phong Thiếu An không biết nhưng Nhất Luân Nguyệt lại rất ngạc nhiên.
"Là quả Thanh Minh! Quả Thanh Minh trong lời đồn!"
Cây nhỏ phủ đầy quả xanh tươi, căng mọng, rất hấp dẫn..
"Quả Thanh Minh là gì?" Phong Thiếu An tò mò.
Nhất Luân Nguyệt phi thân, hái được hai quả, quan sát kỹ càng một lượt rồi hào hứng đáp: "Không còn nghi ngờ gì nữa, là quả Thanh Minh, ta từng thấy nó trong một cuốn y dược cổ của Túc tỷ. Quả Thanh Minh phải mất năm trăm năm mới đơm hoa kết trái, quả này có thể tăng cường kinh mạch, linh hoạt gân cốt, người luyện võ ăn vào có thể tăng tốc độ tu luyện nội lực lên rất nhiều. Nhưng môi trường phát triển của quả Thanh Minh rất khắc nghiệt, Túc tỷ tìm kiếm suốt bao năm mà không thấy nổi cái gốc, lần này chúng ta chẳng những gặp được mà còn kết trái nhiều như vậy!"
Nhất Luân Nguyệt ăn luôn một quả rồi đưa quả còn lại cho Phong Thiếu An, quả này không thể ăn nhiều, chỉ cần một quả là đủ.
Phong Thiếu An thấy hương vị của loại quả này khá ngon, "Ngọt thật."
Tâm tình của Nhất Luân Nguyệt rất tốt, y không vội vã đi tìm đồ ăn nữa mà ngồi xếp bằng tại chỗ bắt đầu điều tức. Phong Thiếu An cũng ngồi bên cạnh y, bắt đầu khảo nghiệm xem nó có thuận lợi cho việc tu luyện nội lực hay không.
Lúc mới bắt đầu thấy vẫn ổn, đan điền hơi nóng nóng, khí huyết nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể nhưng dần dần lại thấy có gì đó không ổn, nóng, cả người nóng bừng, dòng máu như đang sục sôi.
Nhưng y không thể làm gì được, y thử thu hồi nội lực nhưng chân khí trong người chạy quá nhanh, căn bản không cách nào rút lại. Đan điền càng ngày càng nóng, một luồng nhiệt xông thẳng vào giữa hai chân y.
Nhịp tim vừa nóng vừa nhanh, y thở hổn hển, cơ thể sắp nổ tung vì nóng.
Phong Thiếu An đã vận chuyển hết một vòng chu thiên [1] nên thu nội lực lại, bấy giờ y mới nhận ra sự bất thường của Nhất Luân Nguyệt.
"Đại ca!"
Cậu tiến tới chạm vào mặt Nhất Luân Nguyệt, lại thấy nóng đến rùng mình, đã xảy ra chuyện rồi!
Cậu vội vàng ngồi xếp bằng, không ngừng rót chân khí cuồn cuộn vào cơ thể Nhất Luân Nguyệt. Cố gắng xoa dịu luồng chân khí đang chảy xiết trong cơ thể y, dần dần, chân khí đã bình ổn lại, Phong Thiếu An rút nội lực về, Nhất Luân Nguyệt đổ vào lòng cậu.
"Đại ca..."
Cậu lau mồ hôi cho Nhất Luân Nguyệt, so với nhiệt độ hừng hực trong cơ thể thì bàn tay ấy thật mát lạnh.
Tâm trí Nhất Luân Nguyệt hỗn loạn, y chỉ thấy đôi tay đang áp lên mặt mình thật mát mẻ và dễ chịu, y ghì lòng tay ấy lại rồi cọ loạn lên.
Phong Thiếu An chưa bao giờ thấy đại ca có dáng vẻ mê loạn như vậy, cậu ngẩn ngơ ngồi im mặc đại ca càn quấy.
Dần dần, bàn tay của Phong Thiếu An không còn thỏa mãn được Nhất Luân Nguyệt nữa, y cởi kéo áo, lộ ra bờ ngực trắng nõn và núm vú phớt hồng.
Phong Thiếu An vừa liếc cái đã thấy toàn thân nóng bừng, cậu vội vàng chỉnh lại quần áo cho Nhất Luân Nguyệt nhưng không ngờ vừa chạm vào cơ thể Nhất Luân Nguyệt đã bị y ghìm tay lại.
"Thoải mái..." Nhất Luân Nguyệt cảm thán một tiếng, y nắm lấy tay Phong Thiếu An rồi lướt khắp cơ thể mình.
Phong Thiếu An ngây ngốc toàn tập, da của đại ca thật mịn màng, ấm áp và mướt mát, cảm giác thật tuyệt...
"Ưm, a~"
Cậu vô ý chạm phải đầu v* của đại ca, Nhất Luân Nguyệt run rẩy bật ra một tiếng rên nhẹ, sao Phong Thiếu An có thể chịu nổi thanh âm ấy, cậu ôm Nhất Luân Nguyệt, vuốt ve đầu v* nhỏ xinh, ý loạn tình mê hôn y đắm đuối.
Đôi môi mát lạnh chạm vào tai, má rồi tới cổ, đầu v* càng lúc càng cứng hơn bởi sự giày vò trúc trắc của Phong Thiếu An.
Đôi môi đỏ mọng của Nhất Luân Nguyệt hơi hé, y rên rỉ trong khoái cảm, nửa thân dưới của Phong Thiếu An đã nóng như lửa, sớm đã cứng không chịu nổi.
"Đại ca... đại ca..."
Nhất Luân Nguyệt vặn vẹo, phía sau vô tình chạm phải dương v*t của Phong Thiếu An làm cậu rên rỉ, sau đó Phong Thiếu An bị Nhất Luân Nguyệt ấn tay xuống háng, chạm vào cái thứ cũng vừa cứng vừa nóng.
Đại ca cũng muốn đi tiểu ư?
Phong Thiếu An thở hổn hển, nếu không tiểu ra sẽ khó chịu lắm, chẳng trách đại ca lại như thế, giờ đại ca không tỉnh táo nên cậu đành giúp y đi tiểu vậy.
Phong Thiếu An nhặt lại chút tỉnh táo, mạng của đại ca quan trọng hơn, cậu cởi quần của Nhất Luân Nguyệt để giải phóng chú chim cương cứng và nóng bỏng của y.
_____[1] Vòng chu thiên: vòng khí vận hành, chu lưu trong ngày, qua các tạng phủ trong cơ thể căn cứ vào quan hệ biểu lý của các cặp tạng phủ, và tuần tự theo cơ sở Lục Khí đồ. Có hai loại vòng Chu Thiên.Tiểu Chu Thiên có nghĩa là vận chân khí đi một phần nhỏ, nhưng khắp cơ thể. Còn vòng Đại Chu Thiên là vận chân khí đi hết toàn cơ thể.
___
24/10/2023
Thật là khó chịu, phải xoa một lúc, bao giờ tiểu ra mới được.
Trong đầu cậu ngập tràn bóng hình và khuôn mặt của Nhất Luân Nguyệt, giọng nói ướt át và cảm giác da kề da.
"Đại ca..." Cậu ngửa cổ thở hồng hộc, vừa gọi đại ca vừa vuốt ve cây gậy lớn của mình.
Nhất Luân Nguyệt vốn thuộc dạng mắt tinh tai thính mà thanh âm cùng hơi thở nhuốm đầy mùi dục vọng của Phong Thiếu An truyền đến khiến cơ thể y không tự chủ được đã nổi lên phản ứng, y đặt tay lên, nương theo tiếng thở dốc của Phong Thiếu An rồi thủ dâm dưới nước, ngâm mình trong nước ấm khiến cơ thể càng mẫn cảm hơn, chỉ cần chạm nhẹ một chút đã bật ra âm thanh hưởng thụ.
Một tiếng ấy đã khiến Phong Thiếu An ở cách đó không xa cũng run lên, tê dại từ đỉnh đầu đến gót chân.
Tiếng của đại ca thật kỳ lạ, thật êm tai, cậu cứ muốn nghe mãi.
Tay Nhất Luân Nguyệt đã mau hơn, tiếng nước hòa trong tiếng rên rỉ ngắt quãng khiến Phong Thiếu An càng muốn đi tiểu.
Cậu tăng tốc, tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và ướt át của đại ca rồi chẳng mấy đã thở hồng hộc rồi bắn ra.
Lần này còn tiết ra nhiều hơn lần đầu, hàng chục tia cứ cách quãng bắn ra, đọng lại lại trên cỏ.
Nhất Luân Nguyệt thở dốc, trút hết tinh hoa vào trong suối, y tựa người vào đá rồi thở hổn hển, đưa mắt nhìn chằm chằm về gốc cây to.
"Mình điên thật rồi..." Y tự lẩm bẩm.
Phong Thiếu An rề rà núp sau gốc cây mãi mới vác khuôn mặt đỏ bừng đi ra. "Đại ca, không được ngâm lâu trong suối nước nóng đâu, mau lên đi, Phái Nhi đưa đại ca về nghỉ ngơi."
Thằng nhóc này còn không dám nhìn thẳng vào y, chẳng hiểu sao Nhất Luân Nguyệt cảm thấy tâm trạng vui vẻ, vươn tay nói: "Cởi áo choàng ra, đưa cho ta."
Thằng ranh này giặt áo choàng sạch lắm, Phong Thiếu An cởi áo đưa tới cho y, Nhất Luân Nguyệt trèo lên bờ khoác áo vào.
"Đưa ta về trước rồi mang quần áo đi giặt."
Sau khi Nhất Luân Nguyệt quấn áo choàng, Phong Thiếu An không dám nhìn y, cậu bế y về rồi đặt lên đá, sau đó tới bên hồ giặt quần áo.
Trong thung lũng, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Nhất Luân Nguyệt quấn áo choàng nằm phơi nắng, trong lòng ngổn ngang.
Y chắc chắn Phong Thiếu An đã coi trọng mình, đáng tiếc cái đồ ngốc ấy lại không biết.
Có lẽ cũng biết nhưng chưa thể thích nghi với bước ngoặt ấy.
Nhân tiện, Phong Thiếu An giặt luôn cả quần áo của mình. Trên người cậu chỉ tròng mỗi chiếc quần trong, lộ ra nửa thân trên tráng kiện.
Công bằng mà nói, Nhất Luân Nguyệt rất thích dáng người của Phong Thiếu An, nói cách khác, đã là đàn ông thì ai mà không thích vóc dáng ấy.
Y không khỏi tưởng tượng, nếu đầu óc của Phong Thiếu An chẳng có vấn đề gì thì khi hóa thân thành đại tướng quân rồi khoác lên mình bộ chiến bào sẽ thế nào nhỉ?
Cao lớn, vạm vỡ và đẹp trai, chắc chắn sẽ là phái mạnh trong phái mạnh, là đàn ông đích thực trong đám đàn ông!
Nghĩ đến đây, y không khỏi thở dài, sau khi thở dài một hơi lại tìm ra một cái cớ để tự an ủi phần nào.
Như vậy cũng tốt, cứ sống một đời ngốc nghếch và vô tư đi.
Chỉ là, y đã liên luỵ đến cậu, đáng ra lúc đầu phải nghĩ mọi cách để rời xa thằng ranh này mới phải, nếu được vậy thì có lẽ cậu đã tận hưởng sự náo nhiệt trong đại hội võ lâm rồi trở về thăm người thân ở kinh thành.
Nhất Luân Nguyệt càng áy náy nhiều hơn, hắn không chỉ làm chậm trễ Phong Thiếu An, mà còn khiến cậu đi sai đường, thực sự thấy mình có lỗi với cả nhà Phong tướng quân.
Đêm đó, Phong Thiếu An chủ động rút về ổ của mình, không dám đả động đến chuyện ngủ cùng Nhất Luân Nguyệt nữa. Sau những chuyện xảy ra ở suối nước nóng thì chắc chắn Nhất Luân Nguyệt sẽ không cho phép Phong Thiếu An chạm vào cơ thể mình thêm lần nào nữa.
Nhưng dù vậy, bên cạnh vẫn có hơi thở của Phong Thiếu An, những chuyện ở suối nước nóng cứ như một màn múa rối bóng chiếu lại trong tâm trí của y. Trong lòng rối bời, y nhìn khuôn mặt đang say giấc của Phong Thiếu An, y chỉ xoay người lại rồi thầm niệm nội công tâm pháp.
Thời gian trôi nhanh, hai người đã rơi xuống vực gần một tháng, Nhất Luân Nguyệt ngửa mặt cho Phong Thiếu An lấy Hàn Quang kiếm cạo râu cho mình.
Cũng không biết đã tạo cái nghiệp gì, ngày thường thì trân quý vô cùng, chỉ hận mỗi ngày không thể lau Hàn Quang kiếm cả chục lần mà từ khi rơi xuống vách đá chỉ mang ra bổ củi, chặt cây, làm cá và tất nhiên phải cạo cả râu cho hai ông lớn nữa.
"Hôm nay, không phải ăn cá nữa chứ hả?"
Hai mươi ngày qua, mấy con cá béo múp trong hồ đều được hầm, nướng đủ kiểu dù ngon đến đâu đi nữa nhưng chẳng có chút gia vị nào thì ngửi thôi cũng muốn oẹ.
Cạo râu xong, Nhất Luân Nguyệt nói: "Chúng ta xuống đó tìm xem còn cái gì khác để ăn không nhé."
Họ bắt được một con thỏ và hái được rất nhiều nấm, đáng tiếc đều là những loại nấm họ chưa thấy bao giờ, Phong Thiếu An nâng niu dùng bữa còn Nhất Luân Nguyệt ăn vào lại thấy bao nhiêu kẻ tiểu nhân đang nhảy nhót trước mặt mình, y khua chân múa tay chạy khắp thung lũng như một kẻ điên, Phong Thiếu An không nhịn được nên cuối cùng phải cho y uống một ngụm máu để bình tĩnh lại.
Từ đó về sau, họ không dám ăn bậy nấm nữa.
Phong Thiếu An rất khéo tay, cậu làm rất nhiều món đồ từ gỗ, trong đó có một chiếc lược còn khắc thêm chữ "Nguyệt" lên đó rồi tặng cho Nhất Luân Nguyệt.
Nhất Luân Nguyệt cầm chiếc lược gỗ lên nhìn ngang nhìn dọc, dù hơi thô ráp nhưng may là vẫn dùng được.
"Phong Thiếu An, ngươi có biết ý nghĩa của chuyện đưa lược không?"
Phong Thiếu An lắc đầu, "Phái Nhi không biết."
Nhất Luân Nguyệt nói: "Ở nhiều nơi, tặng người khác một chiếc lược thì xem như trao tín vật định tình. Ngươi biết tín vật định tình là gì, phải không?"
"..." Phong Thiếu An sửng sốt một lúc rồi tự nhiên đỏ mặt, lúc xem kịch cậu đã tò mò hỏi ma ma xem tín vật định tình là gì, ma ma nói đôi bên phải lòng nhau thì trao cho đối phương một tín vật xem như một minh chứng cho sự kiên định.
"Sao ngươi lại đỏ mặt?" Nhất Luân Nguyệt tiếp tục trêu chọc cậu.
Phong Thiếu An vươn tay định lấy lại chiếc lược gỗ nhưng Nhất Luân Nguyệt lại né được.
"Đưa tận tay rồi còn muốn đòi lại?"
Phong Thiếu An đỏ mặt đáp: "Đó không phải tín vật định tình. Phái Nhi sẽ tặng đại ca cái khác."
Sắc mặt Nhất Luân Nguyệt trầm xuống, y thấy khó chịu trong lòng, "Ngươi đưa cho ta thì là của ta rồi, còn muốn lấy lại? Không có cửa đâu! Tín vật định tình thì làm sao? Tình huynh đệ không phải là tình à?"
Hai mắt của Phong Thiếu An sáng lên, "Đúng vậy, chiếc lược gỗ này là tín vật cho tình cảm huynh đệ giữa Phái Nhi và đại ca!"
Nhất Luân Nguyệt sờ soạng trên người mình một hồi, phát hiện trên người chỉ có mỗi chiếc ngọc bội Bạch Nguyệt nên tháo xuống.
"Có đi có lại, đại ca cũng vậy, ngọc bội này đã bầu bạn với ta suốt bao năm, thưởng cho ngươi,"
Từ nhỏ, bà nội đã dạy cậu không được nhận đồ có giá trị từ người khác nên Phong Thiếu An vội vàng từ chối: "Không được, quý quá, bà nội sẽ không cho Phái Nhi nhận đâu."
Nhất Luân Nguyệt cau mày một lúc rồi ném vào ngực cậu, "Cho ngươi thì là của ngươi, không muốn thì ném đi."
Sao Phong Thiếu An nỡ ném đi cho được nên vội ôm vào trong ngực, "Phái Nhi nhận mà, đại ca đừng tức giận."
Bấy giờ, Nhất Luân Nguyệt mới lộ ra gương mặt tươi cười.
Thung lũng rất lớn, hai người mất gần một tháng mà chưa dạo hết các ngóc ngách trong trong đó. Hôm nay, họ tìm thấy một cái cây mọc trên vách đá, Phong Thiếu An không biết nhưng Nhất Luân Nguyệt lại rất ngạc nhiên.
"Là quả Thanh Minh! Quả Thanh Minh trong lời đồn!"
Cây nhỏ phủ đầy quả xanh tươi, căng mọng, rất hấp dẫn..
"Quả Thanh Minh là gì?" Phong Thiếu An tò mò.
Nhất Luân Nguyệt phi thân, hái được hai quả, quan sát kỹ càng một lượt rồi hào hứng đáp: "Không còn nghi ngờ gì nữa, là quả Thanh Minh, ta từng thấy nó trong một cuốn y dược cổ của Túc tỷ. Quả Thanh Minh phải mất năm trăm năm mới đơm hoa kết trái, quả này có thể tăng cường kinh mạch, linh hoạt gân cốt, người luyện võ ăn vào có thể tăng tốc độ tu luyện nội lực lên rất nhiều. Nhưng môi trường phát triển của quả Thanh Minh rất khắc nghiệt, Túc tỷ tìm kiếm suốt bao năm mà không thấy nổi cái gốc, lần này chúng ta chẳng những gặp được mà còn kết trái nhiều như vậy!"
Nhất Luân Nguyệt ăn luôn một quả rồi đưa quả còn lại cho Phong Thiếu An, quả này không thể ăn nhiều, chỉ cần một quả là đủ.
Phong Thiếu An thấy hương vị của loại quả này khá ngon, "Ngọt thật."
Tâm tình của Nhất Luân Nguyệt rất tốt, y không vội vã đi tìm đồ ăn nữa mà ngồi xếp bằng tại chỗ bắt đầu điều tức. Phong Thiếu An cũng ngồi bên cạnh y, bắt đầu khảo nghiệm xem nó có thuận lợi cho việc tu luyện nội lực hay không.
Lúc mới bắt đầu thấy vẫn ổn, đan điền hơi nóng nóng, khí huyết nhanh chóng lưu chuyển trong cơ thể nhưng dần dần lại thấy có gì đó không ổn, nóng, cả người nóng bừng, dòng máu như đang sục sôi.
Nhưng y không thể làm gì được, y thử thu hồi nội lực nhưng chân khí trong người chạy quá nhanh, căn bản không cách nào rút lại. Đan điền càng ngày càng nóng, một luồng nhiệt xông thẳng vào giữa hai chân y.
Nhịp tim vừa nóng vừa nhanh, y thở hổn hển, cơ thể sắp nổ tung vì nóng.
Phong Thiếu An đã vận chuyển hết một vòng chu thiên [1] nên thu nội lực lại, bấy giờ y mới nhận ra sự bất thường của Nhất Luân Nguyệt.
"Đại ca!"
Cậu tiến tới chạm vào mặt Nhất Luân Nguyệt, lại thấy nóng đến rùng mình, đã xảy ra chuyện rồi!
Cậu vội vàng ngồi xếp bằng, không ngừng rót chân khí cuồn cuộn vào cơ thể Nhất Luân Nguyệt. Cố gắng xoa dịu luồng chân khí đang chảy xiết trong cơ thể y, dần dần, chân khí đã bình ổn lại, Phong Thiếu An rút nội lực về, Nhất Luân Nguyệt đổ vào lòng cậu.
"Đại ca..."
Cậu lau mồ hôi cho Nhất Luân Nguyệt, so với nhiệt độ hừng hực trong cơ thể thì bàn tay ấy thật mát lạnh.
Tâm trí Nhất Luân Nguyệt hỗn loạn, y chỉ thấy đôi tay đang áp lên mặt mình thật mát mẻ và dễ chịu, y ghì lòng tay ấy lại rồi cọ loạn lên.
Phong Thiếu An chưa bao giờ thấy đại ca có dáng vẻ mê loạn như vậy, cậu ngẩn ngơ ngồi im mặc đại ca càn quấy.
Dần dần, bàn tay của Phong Thiếu An không còn thỏa mãn được Nhất Luân Nguyệt nữa, y cởi kéo áo, lộ ra bờ ngực trắng nõn và núm vú phớt hồng.
Phong Thiếu An vừa liếc cái đã thấy toàn thân nóng bừng, cậu vội vàng chỉnh lại quần áo cho Nhất Luân Nguyệt nhưng không ngờ vừa chạm vào cơ thể Nhất Luân Nguyệt đã bị y ghìm tay lại.
"Thoải mái..." Nhất Luân Nguyệt cảm thán một tiếng, y nắm lấy tay Phong Thiếu An rồi lướt khắp cơ thể mình.
Phong Thiếu An ngây ngốc toàn tập, da của đại ca thật mịn màng, ấm áp và mướt mát, cảm giác thật tuyệt...
"Ưm, a~"
Cậu vô ý chạm phải đầu v* của đại ca, Nhất Luân Nguyệt run rẩy bật ra một tiếng rên nhẹ, sao Phong Thiếu An có thể chịu nổi thanh âm ấy, cậu ôm Nhất Luân Nguyệt, vuốt ve đầu v* nhỏ xinh, ý loạn tình mê hôn y đắm đuối.
Đôi môi mát lạnh chạm vào tai, má rồi tới cổ, đầu v* càng lúc càng cứng hơn bởi sự giày vò trúc trắc của Phong Thiếu An.
Đôi môi đỏ mọng của Nhất Luân Nguyệt hơi hé, y rên rỉ trong khoái cảm, nửa thân dưới của Phong Thiếu An đã nóng như lửa, sớm đã cứng không chịu nổi.
"Đại ca... đại ca..."
Nhất Luân Nguyệt vặn vẹo, phía sau vô tình chạm phải dương v*t của Phong Thiếu An làm cậu rên rỉ, sau đó Phong Thiếu An bị Nhất Luân Nguyệt ấn tay xuống háng, chạm vào cái thứ cũng vừa cứng vừa nóng.
Đại ca cũng muốn đi tiểu ư?
Phong Thiếu An thở hổn hển, nếu không tiểu ra sẽ khó chịu lắm, chẳng trách đại ca lại như thế, giờ đại ca không tỉnh táo nên cậu đành giúp y đi tiểu vậy.
Phong Thiếu An nhặt lại chút tỉnh táo, mạng của đại ca quan trọng hơn, cậu cởi quần của Nhất Luân Nguyệt để giải phóng chú chim cương cứng và nóng bỏng của y.
_____[1] Vòng chu thiên: vòng khí vận hành, chu lưu trong ngày, qua các tạng phủ trong cơ thể căn cứ vào quan hệ biểu lý của các cặp tạng phủ, và tuần tự theo cơ sở Lục Khí đồ. Có hai loại vòng Chu Thiên.Tiểu Chu Thiên có nghĩa là vận chân khí đi một phần nhỏ, nhưng khắp cơ thể. Còn vòng Đại Chu Thiên là vận chân khí đi hết toàn cơ thể.
___
24/10/2023
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.