Chương 2: Đừng chia tay được không ạ?
La Bặc Tinh
24/05/2022
Nghe nói trước đây Tống Ngọc không hề ngốc, bởi vì hồi còn nhỏ cứu người ta, về nhà bị phát sốt, đợi đến khi phát hiện ra thì đã trở thành ngốc. Lớn lên rồi cậu lại giống như hồi bé, ở trên xe buýt thấy việc nghĩa thì hăng hái làm, sau đó được phóng viên trong thành phố này đưa tin, một số trường đại học đã làm đơn xin chính sách đặc cách cho cậu đi học trực tiếp, cho nên cậu mới có thể vào đại học K.
Mặc dù Tô Triết và Tống Ngọc đã hòa hợp, nhưng hắn sĩ diện, vừa mới chia tay đã quay lại, chuyện này thật quá giả tạo. Tô Triết không muốn để người khác biết nên hắn nói với Tống Ngọc rằng: " Đừng để người khác phát hiện hai chúng ta đang yêu đương nhé." Tống Ngọc ngoan ngoãn đồng ý.
Tối hôm đó, Tô Triết đưa Tống Ngọc về nhà, trên đường đi Tống Ngọc cứ luôn kéo kéo vạt áo của hắn, Tô Triết liền nắm lấy tay cậu. Tống Ngọc đột nhiên co rúm ra sau cứ như thể bị phỏng tới nơi, nhưng cậu rụt tay lại, ngược lại càng khiến cho Tô Triết nảy sinh hứng thú, hắn bá đạo mà lôi kéo tay của Tống Ngọc.
Khi đến dưới nhà thì Tô Triết bảo: " Sáng mai tôi sẽ đến đón em, chúng mình cùng nhau đi ăn."
Bé ngốc ngây ngô gật đầu. Trên đường trở về, Tô Triết gọi hệ thống ra và hỏi: " Tao thật sự thích em ấy ư?" Giọng nói của hệ thống mang theo một chút cảm giác máy móc, không hề có cảm xúc của con người: " Phải!"
Tô Triết tò mò hỏi: " Vậy sau cùng thì tao và em ấy có ở bên nhau không?"
Hệ thống đáp: " Không, cậu vẫn luôn rất hối hận." Nói xong câu đó hệ thống liền biến mất.
Tô Triết sững sờ, sau khi trở về cả đêm ngủ không ngon, hắn nằm trên giường trằn trọc nghĩ: " Sao mình có thể thích em ấy được cơ chứ?" Ngày hôm sau, thấy ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, hắn liền bắt đầu chạy và tập thể dục, kết quả là chạy ra ngoài được một lúc thì mới nhận ra rằng mình đang chạy về hướng nhà của Tống Ngọc. Vốn định chạy một vòng rồi về, kết quả hơn năm giờ thì phát hiện có người ở đó, Tô Triết vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là bé ngốc nhà mình hay sao: " Sao em lại ở đây?"
Tống Ngọc đáp: " Em đợi anh đến đón em."
Tô Triết nhíu mày: " Không phải là em không ngủ cả đêm đấy chứ!" Tống Ngọc chột dạ lắc đầu.
Tô Triết kéo cậu cùng đi ăn, trên phố cổ này bán rất nhiều đồ ăn vặt, bọn họ cùng nhau uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy, sau khi ăn xong còn nói: " Buổi trưa tôi sẽ không đến tìm em đâu. Đợi buổi tối tôi tan học rồi bọn mình cùng nhau về nhà." Tống Ngọc gật đầu, sau đó cúi đầu cười khúc khích. Trong lòng Tô Triết giống như bị một nhánh lông chim cọ qua cọ lại ngưa ngứa: " Sao lại vui như vậy?"
Bé ngốc nói: " Em không biết, chỉ là thấy vui thôi à!"
Tô Triết nhéo nhéo mặt của cậu: " Ngốc quá!" Sau đó tâm trạng không biết vì sao cũng trở nên phấn chấn hơn. Ngày hôm qua cả đêm không ngủ mà lên lớp, nên hắn lại bắt đầu nằm sấp ngáy khò khò, chờ đến khi tỉnh dậy thì mới phát hiện đã là giữa trưa rồi. Hắn muốn ra ngoài ăn cơm thì Lý Gia Luân sang đây tìm hắn: " Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn đi. Chú của tôi mới mở một cửa hàng, ăn cực kỳ ngon, hiện tại đang là cửa hàng rất nổi tiếng ở trên mạng đó. Người khác có ước cũng không được vị trí đó đâu."
Ánh mắt của Tô Triết sáng lên: " Tôi nghe nói là quán bọn họ có món tôm hùm rất ngon, ông cho tôi số để đặt trước đi, tôi có việc."
Lý Gia Luân nói: " Không phải chứ, ông định dùng cách này để đi tán gái à. Lần này lại là ai thế?"
Tô Triết đáp: " Đếch cần ông quan tâm." Sau đó dùng số này, định mời Tống Ngọc ăn xả láng một chầu.
Tống Ngọc hẳn là đang ăn gì đó ở trong nhà ăn nhỉ, hắn đến nhà ăn thì phát hiện không có người ở đó. Tô Triết lại vào trường đi tìm xung quanh, nhưng vẫn không có, hắn không phải là người dễ tính nên có hơi bực mình.
Đúng vào lúc này, hệ thống đột nhiên nhảy ra: " Đi cứu cậu ấy đi." Sau đó là một đoạn video ngắn nhảy ra một chỗ, là giảng đường trong khu nhà cũ bị bỏ hoang.
Tô Triết đã nghe qua những tin đồn kỳ lạ. Hắn nghe kể một câu chuyện có thật rằng có những phần tử phạm pháp không biết lấy từ đâu ra một số loại thuốc kỳ kỳ quái quái, rồi dùng cách này để uy hiếp sinh viên, bọn họ đều đã bị nghiêm cấm bằng sắc lệnh, cũng có người phạm tội bị bắt vào được mấy tháng, về sau lại thôi.
Mục tiêu của đám cặn bã này vậy mà lại nhằm vào Tống Ngọc, bỗng nhiên hắn cảm thấy nóng giận trong lòng, bước nhanh rồi chạy mất hút. Hắn vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của Tống Ngọc, trong lòng Tô Triết cảm thấy căng thẳng không rõ lý do, lúc này liền nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên từ bên trong.
" Người khác tuy ngốc nhưng được cái đẹp mắt. Mày không biết đâu, ở ngoài kia có những kẻ biến thái thích ngắm nam sinh xinh đẹp như thế này. Khi đến thời điểm, bọn tao sẽ quay nhiều video hơn và bán cho các trang web ấy."
Tống Ngọc khóc nói: " Mấy người đừng qua đây, Tô Triết sẽ trừng trị mấy người!"
Nghe thấy tin này, đám học sinh bất lương cười haha thật to: " Tô Triết sẽ không đến đâu, thằng đó kiêu ngạo như thế thì sao có thể ở bên một thằng ngốc như mày?"
Tống Ngọc nói: " Anh ấy nhất định sẽ đến, anh ấy sẽ đến cứu tôi!"
Tô Triết thực sự không nghe nổi nữa, tức giận đạp tung cánh cửa, liền thấy bọn họ đang cầm một lọ gì đó định đổ vào trong miệng của Tống Ngọc. Mắt Tô Triết đỏ cả lên, cuối cùng đánh hai người kia ngã xuống đất ngay lập tức. Tô Triết đã tập võ từ khi còn nhỏ, và bây giờ hắn đang phát điên. Giống như một con sư tử giận dữ, tổng cộng chỉ có ba người thì sao có thể là đối thủ của Tô Triết.
Bọn họ nhanh chóng bị hắn đánh ngã xuống đất, rồi lập tức gọi điện báo cảnh sát, sau đó hắn cởi áo trên người mình ra choàng lên người của Tống Ngọc và để cậu đi trước. Qua một lúc sau thì cảnh sát đến, máy quay phim, thuốc cấm, dây thừng, thậm chí còn có cả dao tự chế, mấy thứ này thế mà lại xuất hiện ở trong trường học, đúng là bằng chứng không thể chối cãi. Cảnh sát bắt giữ người đi và bảo Tô Triết là người tố giác, cũng đi theo để viết biên bản.
Đợi đến khi Tô Triết ra ngoài liền nhìn thấy Tống Ngọc đang ngồi dưới bóng cây bên ngoài đồn cảnh sát.
Ở trong đó Tô Triết nghe nói có một băng nhóm tội phạm toàn quốc, quay phim chụp ảnh sinh viên đại học rồi đe dọa, những nạn nhân đó tuyệt nhiên không dám nói ra những việc đã trải qua khi làm người bị hại. Nghĩ đến chuyện ghê tởm như vậy xém chút nữa đã xảy ra với Tống Ngọc, lại nghĩ sao vừa nãy không đánh chết bọn khốn đó luôn cho rồi, Tống Ngọc vốn có bệnh ngốc, không được bắt nạt em ấy như thế.
Tống Ngọc nói: " Anh không sao chứ!" Tô Triết thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tống Ngọc ngốc cũng rất tốt, ít nhất sẽ không biết trên thực tế có những người ghê tởm như vậy. Tô Triết nói với Tống Ngọc: " Chúng mình cùng đi ăn đi, tôi đói rồi."
Tống Ngọc gật đầu ngay lập tức, bọn họ liền đến cửa hàng nổi tiếng trên mạng kia, bên ngoài đã có một hàng dài xếp hàng. Có người nói bếp trưởng ở đây là một đầu bếp vô cùng giỏi giang, vừa đoạt giải thưởng từ nước ngoài trở về, Tô Triết gọi trước một bàn tiệc tôm hùm, Tống Ngọc cũng thích ăn, hơn nữa khi cậu ăn đồ ăn ngon, đôi mắt của cậu cong lên trông rất đáng yêu. Từ trước tới nay Tô Triết chưa từng quan tâm đến người khác, nhưng thấy Tống Ngọc vui vẻ, hắn liền bắt đầu đút cho cậu ăn.
Chỉ có điều qua một lúc sau, Tống Ngọc xoa xoa bụng nhỏ của mình: " Em không ăn nổi nữa."
Tô Triết cũng thò sang sờ soạng một phen, cảm thấy phần bụng dưới thực sự đã nhô lên: " Vậy thì thôi!" Không hiểu sao còn có chút tiếc nuối, sau đó ăn sạch sành sanh mấy món còn thừa trên bàn: " Về sau nếu em gặp nguy hiểm thì hãy tới tìm tôi."
Tống Ngọc đáp: " Nhưng chúng mình không được để cho người khác biết đúng không ạ? Nếu em nói là đến tìm anh thì sẽ bị lộ đấy!"
Tô Triết có chút chán nản, sao vào chuyện này thì lại lanh lợi như vậy?. Tống Ngọc lén nhìn Tô Triết: " Chúng mình có thể đừng chia tay được không ạ?"
Sau đó Tô Triết dùng nĩa xiên một miếng thịt tôm hùm nướng, nhét vào miệng của cậu: " Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
Ăn xong, Tô Triết dẫn theo Tống Ngọc cùng đi. Khi đi ra thì trông thấy Lý Gia Luân và mấy người anh em khác, bọn họ nói: " Ôi vãi, ông rủ cả cậu ta cùng đi à? Không phải hai người đã chia tay rồi sao?"
Rõ ràng những lời này đã chọc trúng điểm nhột của Tống Ngọc, Tống Ngọc lập tức nhảy ra: " Chúng tôi không có..." Sau đó Tô Triết liền che miệng cậu lại và nói với đám bạn thân: " Các ông mau đi ăn đi, bọn tôi còn có việc đây." Rồi dẫn Tống Ngọc cùng đi ra ngoài.
Tống Ngọc có chút không vui: " Tại sao bọn họ lại nói như vậy chứ?" Dù cho cậu có ngốc đến đâu thì cũng biết đó không phải là những lời tốt đẹp: " Chị của em cũng thích anh, anh sẽ vì chị ấy mà bỏ rơi em sao?"
Tô Triết nói: " Em coi tôi thành loại người gì, người khác thích tôi thì tôi phải thích lại à. Vậy có nhiều người thích tôi lắm, làm sao tôi có thể thích hết được!"
Sau đó Tống Ngọc mang theo ánh mắt đầy mong đợi nói với hắn: " Vậy anh có thích em không?"
Tô Triết ở bên cạnh hừ một tiếng thật lâu: " Thích em ở điểm gì?" Sau đó hắn dùng tay nhéo nhéo mặt của Tống Ngọc: " Thích em ngốc hả!"
Cuối cùng bọn họ đi dạo trên sân vắng và trở về trường, đột nhiên bé ngốc trông thấy một quả bóng trên sân thể dục: " Chúng mình cùng chơi đi!"
Tô Triết hiếm khi thấy cậu hào hứng như vậy nên hắn bảo: " Được thôi, em làm thủ môn, còn tôi tới đá!"
Trình độ của Tô Triết vẫn rất cao, hắn luôn là nhân vật chủ chốt của đội bóng, chỉ cần là hắn đá thì trên căn bản lần nào Tống Ngọc cũng bắt hụt. Mỗi lần đập bóng không được thì đều nhìn hắn một cách tội nghiệp, lúc này Tô Triết sẽ cố ý đá một quả vào trong lồng ngực của Tống Ngọc, sau khi Tống Ngọc bắt được bóng thì sẽ rất vui vẻ. Dáng vẻ nhỏ nhắn khiến Tô Triết không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hai tấm, bộ dạng ngây ngốc ôm bóng của Tống Ngọc thật là làm cho người ta yêu thích.
Tô Triết đi qua lau mồ hôi cho Tống Ngọc: " Thấy tôi đá thế nào?" Tống Ngọc trịnh trọng đáp: " Giỏi lắm ạ, đều bắn vào trong!"
Tô Triết nói: " Bé ngoan không được nói mấy câu đó."
Sau đó hắn thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, rõ ràng em ấy chỉ nói mấy lời ngốc nghếch thôi mà, sao cơ thể của mình lại nổi lên một số phản ứng kỳ quái.
Tống Ngọc không biết mình nói sai cái gì nên không dám nói nữa. Tô Triết kéo cậu cùng về lớp học.
Tống Ngọc muốn giãy ra, nhưng cậu càng giãy, Tô Triết càng siết chặt hơn, mãi cho đến lớp mới chịu buông ra. Về lớp rồi Tô Triết vẫn ngồi cùng Tống Ngọc, Tô Triết nằm bò ra bàn liền ngủ mất, Tống Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Tô Triết. Bọn họ không làm phiền đến người khác, nhưng rất nhiều người âm thầm suy đoán liệu hai người có tái hợp hay không. Bị Tống Mỹ Hoa thấy được, cô ta gần như nghiến răng kèn kẹt.
Tối hôm đó, Tô Triết đưa Tống Ngọc về nhà.
Tống Ngọc bị Tống Mỹ Hoa ép vào một góc, cô ta nhìn chằm chằm như hổ đói và hỏi: " Hai người đã quay lại với nhau rồi sao?" Tống Ngọc không nói gì, Tống Mỹ Hoa lại nói: " Sao mày cứ luôn cướp đồ của tao thế? Từ khi mày tỉnh táo tới khi ngu đần!"
Tống Ngọc là một ngôi sao ở trong tiểu khu, hai lần thấy việc nghĩa hăng hái làm, từ bé đã thích sạch sẽ và có lễ phép, tuy rằng cậu ngốc nhưng từ đứa trẻ tới con cún con, ai cũng rất quý cậu, chỉ cần ra ngoài cửa là mọi người đều sẽ khen ngợi cậu.
Tống Mỹ Hoa thực sự rất thích Tô Triết, cô ta biết giữa cả hai có khoảng cách, nếu Tô Triết yêu người khác thì cô ta sẽ không oán giận, kết quả lại bị thằng ngu Tống Ngọc này cướp mất, thật là vượt ngoài sức chịu đựng của cô ta.
Sau khi Tống Ngọc bị đánh sẽ không đánh trả mà là chạy đến phòng ba mẹ để mách.
Bình thường cậu đều tìm đến ba của mình, nhưng lần này ba bất ngờ chọn giúp cho Tống Mỹ Hoa: " Con bé đánh con nhất định là vì con không đúng!"
Tống Ngọc cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ nhưng không dám nói gì, chỉ là vô cùng nhớ Tô Triết.
Trở về phòng, vừa đúng lúc Tô Triết gọi điện thoại tới, Tống Ngọc có chút nghẹn ngào, Tô Triết ở đầu bên kia lập tức tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy hỏi: " Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Tống Ngọc đáp: " Em không sao, chỉ là em rất nhớ anh thôi."
Tô Triết bị lấy lòng: " Sao một ngày không gặp mà như cách ba mùa thu thế?"
Tống Ngọc có chút khác thường nói: " Em vô cùng nhớ anh!" Cuộc trò chuyện của Tô Triết ngừng lại một lúc rồi hắn nói: " Thật là hết cách với em!", cuối cùng thì cúp điện thoại. Qua khoảng nửa giờ, Tô Triết gọi điện đến bảo Tống Ngọc mở cửa sổ ra. Ngay khi Tống Ngọc vừa mở cửa, tâm tình bỗng chốc nhảy vọt lên, cậu phát hiện Tô Triết đang đứng ở tầng dưới nhà mình. Khi Tống Ngọc vội vàng đi xuống lầu, cậu đã nhảy chân sáo vào trong vòng tay của Tô Triết.
Tô Triết nói: " Vui đến thế à?"
Tống Ngọc đáp: " Nhìn thấy anh liền vui vẻ!" Cậu không biết rằng tất cả những chuyện này đều bị Tống Mỹ Hoa đang ở trong phòng của nhà họ Tống thu hết vào mắt, tức đến nỗi khuôn mặt của cô ta biến dạng.
Mặc dù Tô Triết và Tống Ngọc đã hòa hợp, nhưng hắn sĩ diện, vừa mới chia tay đã quay lại, chuyện này thật quá giả tạo. Tô Triết không muốn để người khác biết nên hắn nói với Tống Ngọc rằng: " Đừng để người khác phát hiện hai chúng ta đang yêu đương nhé." Tống Ngọc ngoan ngoãn đồng ý.
Tối hôm đó, Tô Triết đưa Tống Ngọc về nhà, trên đường đi Tống Ngọc cứ luôn kéo kéo vạt áo của hắn, Tô Triết liền nắm lấy tay cậu. Tống Ngọc đột nhiên co rúm ra sau cứ như thể bị phỏng tới nơi, nhưng cậu rụt tay lại, ngược lại càng khiến cho Tô Triết nảy sinh hứng thú, hắn bá đạo mà lôi kéo tay của Tống Ngọc.
Khi đến dưới nhà thì Tô Triết bảo: " Sáng mai tôi sẽ đến đón em, chúng mình cùng nhau đi ăn."
Bé ngốc ngây ngô gật đầu. Trên đường trở về, Tô Triết gọi hệ thống ra và hỏi: " Tao thật sự thích em ấy ư?" Giọng nói của hệ thống mang theo một chút cảm giác máy móc, không hề có cảm xúc của con người: " Phải!"
Tô Triết tò mò hỏi: " Vậy sau cùng thì tao và em ấy có ở bên nhau không?"
Hệ thống đáp: " Không, cậu vẫn luôn rất hối hận." Nói xong câu đó hệ thống liền biến mất.
Tô Triết sững sờ, sau khi trở về cả đêm ngủ không ngon, hắn nằm trên giường trằn trọc nghĩ: " Sao mình có thể thích em ấy được cơ chứ?" Ngày hôm sau, thấy ngoài cửa sổ tờ mờ sáng, hắn liền bắt đầu chạy và tập thể dục, kết quả là chạy ra ngoài được một lúc thì mới nhận ra rằng mình đang chạy về hướng nhà của Tống Ngọc. Vốn định chạy một vòng rồi về, kết quả hơn năm giờ thì phát hiện có người ở đó, Tô Triết vừa nhìn đã nhận ra đây không phải là bé ngốc nhà mình hay sao: " Sao em lại ở đây?"
Tống Ngọc đáp: " Em đợi anh đến đón em."
Tô Triết nhíu mày: " Không phải là em không ngủ cả đêm đấy chứ!" Tống Ngọc chột dạ lắc đầu.
Tô Triết kéo cậu cùng đi ăn, trên phố cổ này bán rất nhiều đồ ăn vặt, bọn họ cùng nhau uống sữa đậu nành và ăn bánh quẩy, sau khi ăn xong còn nói: " Buổi trưa tôi sẽ không đến tìm em đâu. Đợi buổi tối tôi tan học rồi bọn mình cùng nhau về nhà." Tống Ngọc gật đầu, sau đó cúi đầu cười khúc khích. Trong lòng Tô Triết giống như bị một nhánh lông chim cọ qua cọ lại ngưa ngứa: " Sao lại vui như vậy?"
Bé ngốc nói: " Em không biết, chỉ là thấy vui thôi à!"
Tô Triết nhéo nhéo mặt của cậu: " Ngốc quá!" Sau đó tâm trạng không biết vì sao cũng trở nên phấn chấn hơn. Ngày hôm qua cả đêm không ngủ mà lên lớp, nên hắn lại bắt đầu nằm sấp ngáy khò khò, chờ đến khi tỉnh dậy thì mới phát hiện đã là giữa trưa rồi. Hắn muốn ra ngoài ăn cơm thì Lý Gia Luân sang đây tìm hắn: " Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn đi. Chú của tôi mới mở một cửa hàng, ăn cực kỳ ngon, hiện tại đang là cửa hàng rất nổi tiếng ở trên mạng đó. Người khác có ước cũng không được vị trí đó đâu."
Ánh mắt của Tô Triết sáng lên: " Tôi nghe nói là quán bọn họ có món tôm hùm rất ngon, ông cho tôi số để đặt trước đi, tôi có việc."
Lý Gia Luân nói: " Không phải chứ, ông định dùng cách này để đi tán gái à. Lần này lại là ai thế?"
Tô Triết đáp: " Đếch cần ông quan tâm." Sau đó dùng số này, định mời Tống Ngọc ăn xả láng một chầu.
Tống Ngọc hẳn là đang ăn gì đó ở trong nhà ăn nhỉ, hắn đến nhà ăn thì phát hiện không có người ở đó. Tô Triết lại vào trường đi tìm xung quanh, nhưng vẫn không có, hắn không phải là người dễ tính nên có hơi bực mình.
Đúng vào lúc này, hệ thống đột nhiên nhảy ra: " Đi cứu cậu ấy đi." Sau đó là một đoạn video ngắn nhảy ra một chỗ, là giảng đường trong khu nhà cũ bị bỏ hoang.
Tô Triết đã nghe qua những tin đồn kỳ lạ. Hắn nghe kể một câu chuyện có thật rằng có những phần tử phạm pháp không biết lấy từ đâu ra một số loại thuốc kỳ kỳ quái quái, rồi dùng cách này để uy hiếp sinh viên, bọn họ đều đã bị nghiêm cấm bằng sắc lệnh, cũng có người phạm tội bị bắt vào được mấy tháng, về sau lại thôi.
Mục tiêu của đám cặn bã này vậy mà lại nhằm vào Tống Ngọc, bỗng nhiên hắn cảm thấy nóng giận trong lòng, bước nhanh rồi chạy mất hút. Hắn vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc của Tống Ngọc, trong lòng Tô Triết cảm thấy căng thẳng không rõ lý do, lúc này liền nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên từ bên trong.
" Người khác tuy ngốc nhưng được cái đẹp mắt. Mày không biết đâu, ở ngoài kia có những kẻ biến thái thích ngắm nam sinh xinh đẹp như thế này. Khi đến thời điểm, bọn tao sẽ quay nhiều video hơn và bán cho các trang web ấy."
Tống Ngọc khóc nói: " Mấy người đừng qua đây, Tô Triết sẽ trừng trị mấy người!"
Nghe thấy tin này, đám học sinh bất lương cười haha thật to: " Tô Triết sẽ không đến đâu, thằng đó kiêu ngạo như thế thì sao có thể ở bên một thằng ngốc như mày?"
Tống Ngọc nói: " Anh ấy nhất định sẽ đến, anh ấy sẽ đến cứu tôi!"
Tô Triết thực sự không nghe nổi nữa, tức giận đạp tung cánh cửa, liền thấy bọn họ đang cầm một lọ gì đó định đổ vào trong miệng của Tống Ngọc. Mắt Tô Triết đỏ cả lên, cuối cùng đánh hai người kia ngã xuống đất ngay lập tức. Tô Triết đã tập võ từ khi còn nhỏ, và bây giờ hắn đang phát điên. Giống như một con sư tử giận dữ, tổng cộng chỉ có ba người thì sao có thể là đối thủ của Tô Triết.
Bọn họ nhanh chóng bị hắn đánh ngã xuống đất, rồi lập tức gọi điện báo cảnh sát, sau đó hắn cởi áo trên người mình ra choàng lên người của Tống Ngọc và để cậu đi trước. Qua một lúc sau thì cảnh sát đến, máy quay phim, thuốc cấm, dây thừng, thậm chí còn có cả dao tự chế, mấy thứ này thế mà lại xuất hiện ở trong trường học, đúng là bằng chứng không thể chối cãi. Cảnh sát bắt giữ người đi và bảo Tô Triết là người tố giác, cũng đi theo để viết biên bản.
Đợi đến khi Tô Triết ra ngoài liền nhìn thấy Tống Ngọc đang ngồi dưới bóng cây bên ngoài đồn cảnh sát.
Ở trong đó Tô Triết nghe nói có một băng nhóm tội phạm toàn quốc, quay phim chụp ảnh sinh viên đại học rồi đe dọa, những nạn nhân đó tuyệt nhiên không dám nói ra những việc đã trải qua khi làm người bị hại. Nghĩ đến chuyện ghê tởm như vậy xém chút nữa đã xảy ra với Tống Ngọc, lại nghĩ sao vừa nãy không đánh chết bọn khốn đó luôn cho rồi, Tống Ngọc vốn có bệnh ngốc, không được bắt nạt em ấy như thế.
Tống Ngọc nói: " Anh không sao chứ!" Tô Triết thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy Tống Ngọc ngốc cũng rất tốt, ít nhất sẽ không biết trên thực tế có những người ghê tởm như vậy. Tô Triết nói với Tống Ngọc: " Chúng mình cùng đi ăn đi, tôi đói rồi."
Tống Ngọc gật đầu ngay lập tức, bọn họ liền đến cửa hàng nổi tiếng trên mạng kia, bên ngoài đã có một hàng dài xếp hàng. Có người nói bếp trưởng ở đây là một đầu bếp vô cùng giỏi giang, vừa đoạt giải thưởng từ nước ngoài trở về, Tô Triết gọi trước một bàn tiệc tôm hùm, Tống Ngọc cũng thích ăn, hơn nữa khi cậu ăn đồ ăn ngon, đôi mắt của cậu cong lên trông rất đáng yêu. Từ trước tới nay Tô Triết chưa từng quan tâm đến người khác, nhưng thấy Tống Ngọc vui vẻ, hắn liền bắt đầu đút cho cậu ăn.
Chỉ có điều qua một lúc sau, Tống Ngọc xoa xoa bụng nhỏ của mình: " Em không ăn nổi nữa."
Tô Triết cũng thò sang sờ soạng một phen, cảm thấy phần bụng dưới thực sự đã nhô lên: " Vậy thì thôi!" Không hiểu sao còn có chút tiếc nuối, sau đó ăn sạch sành sanh mấy món còn thừa trên bàn: " Về sau nếu em gặp nguy hiểm thì hãy tới tìm tôi."
Tống Ngọc đáp: " Nhưng chúng mình không được để cho người khác biết đúng không ạ? Nếu em nói là đến tìm anh thì sẽ bị lộ đấy!"
Tô Triết có chút chán nản, sao vào chuyện này thì lại lanh lợi như vậy?. Tống Ngọc lén nhìn Tô Triết: " Chúng mình có thể đừng chia tay được không ạ?"
Sau đó Tô Triết dùng nĩa xiên một miếng thịt tôm hùm nướng, nhét vào miệng của cậu: " Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
Ăn xong, Tô Triết dẫn theo Tống Ngọc cùng đi. Khi đi ra thì trông thấy Lý Gia Luân và mấy người anh em khác, bọn họ nói: " Ôi vãi, ông rủ cả cậu ta cùng đi à? Không phải hai người đã chia tay rồi sao?"
Rõ ràng những lời này đã chọc trúng điểm nhột của Tống Ngọc, Tống Ngọc lập tức nhảy ra: " Chúng tôi không có..." Sau đó Tô Triết liền che miệng cậu lại và nói với đám bạn thân: " Các ông mau đi ăn đi, bọn tôi còn có việc đây." Rồi dẫn Tống Ngọc cùng đi ra ngoài.
Tống Ngọc có chút không vui: " Tại sao bọn họ lại nói như vậy chứ?" Dù cho cậu có ngốc đến đâu thì cũng biết đó không phải là những lời tốt đẹp: " Chị của em cũng thích anh, anh sẽ vì chị ấy mà bỏ rơi em sao?"
Tô Triết nói: " Em coi tôi thành loại người gì, người khác thích tôi thì tôi phải thích lại à. Vậy có nhiều người thích tôi lắm, làm sao tôi có thể thích hết được!"
Sau đó Tống Ngọc mang theo ánh mắt đầy mong đợi nói với hắn: " Vậy anh có thích em không?"
Tô Triết ở bên cạnh hừ một tiếng thật lâu: " Thích em ở điểm gì?" Sau đó hắn dùng tay nhéo nhéo mặt của Tống Ngọc: " Thích em ngốc hả!"
Cuối cùng bọn họ đi dạo trên sân vắng và trở về trường, đột nhiên bé ngốc trông thấy một quả bóng trên sân thể dục: " Chúng mình cùng chơi đi!"
Tô Triết hiếm khi thấy cậu hào hứng như vậy nên hắn bảo: " Được thôi, em làm thủ môn, còn tôi tới đá!"
Trình độ của Tô Triết vẫn rất cao, hắn luôn là nhân vật chủ chốt của đội bóng, chỉ cần là hắn đá thì trên căn bản lần nào Tống Ngọc cũng bắt hụt. Mỗi lần đập bóng không được thì đều nhìn hắn một cách tội nghiệp, lúc này Tô Triết sẽ cố ý đá một quả vào trong lồng ngực của Tống Ngọc, sau khi Tống Ngọc bắt được bóng thì sẽ rất vui vẻ. Dáng vẻ nhỏ nhắn khiến Tô Triết không nhịn được lấy điện thoại ra chụp hai tấm, bộ dạng ngây ngốc ôm bóng của Tống Ngọc thật là làm cho người ta yêu thích.
Tô Triết đi qua lau mồ hôi cho Tống Ngọc: " Thấy tôi đá thế nào?" Tống Ngọc trịnh trọng đáp: " Giỏi lắm ạ, đều bắn vào trong!"
Tô Triết nói: " Bé ngoan không được nói mấy câu đó."
Sau đó hắn thầm mắng chính mình không biết xấu hổ, rõ ràng em ấy chỉ nói mấy lời ngốc nghếch thôi mà, sao cơ thể của mình lại nổi lên một số phản ứng kỳ quái.
Tống Ngọc không biết mình nói sai cái gì nên không dám nói nữa. Tô Triết kéo cậu cùng về lớp học.
Tống Ngọc muốn giãy ra, nhưng cậu càng giãy, Tô Triết càng siết chặt hơn, mãi cho đến lớp mới chịu buông ra. Về lớp rồi Tô Triết vẫn ngồi cùng Tống Ngọc, Tô Triết nằm bò ra bàn liền ngủ mất, Tống Ngọc ngồi bên cạnh nhìn Tô Triết. Bọn họ không làm phiền đến người khác, nhưng rất nhiều người âm thầm suy đoán liệu hai người có tái hợp hay không. Bị Tống Mỹ Hoa thấy được, cô ta gần như nghiến răng kèn kẹt.
Tối hôm đó, Tô Triết đưa Tống Ngọc về nhà.
Tống Ngọc bị Tống Mỹ Hoa ép vào một góc, cô ta nhìn chằm chằm như hổ đói và hỏi: " Hai người đã quay lại với nhau rồi sao?" Tống Ngọc không nói gì, Tống Mỹ Hoa lại nói: " Sao mày cứ luôn cướp đồ của tao thế? Từ khi mày tỉnh táo tới khi ngu đần!"
Tống Ngọc là một ngôi sao ở trong tiểu khu, hai lần thấy việc nghĩa hăng hái làm, từ bé đã thích sạch sẽ và có lễ phép, tuy rằng cậu ngốc nhưng từ đứa trẻ tới con cún con, ai cũng rất quý cậu, chỉ cần ra ngoài cửa là mọi người đều sẽ khen ngợi cậu.
Tống Mỹ Hoa thực sự rất thích Tô Triết, cô ta biết giữa cả hai có khoảng cách, nếu Tô Triết yêu người khác thì cô ta sẽ không oán giận, kết quả lại bị thằng ngu Tống Ngọc này cướp mất, thật là vượt ngoài sức chịu đựng của cô ta.
Sau khi Tống Ngọc bị đánh sẽ không đánh trả mà là chạy đến phòng ba mẹ để mách.
Bình thường cậu đều tìm đến ba của mình, nhưng lần này ba bất ngờ chọn giúp cho Tống Mỹ Hoa: " Con bé đánh con nhất định là vì con không đúng!"
Tống Ngọc cảm thấy có chỗ nào đó kỳ kỳ nhưng không dám nói gì, chỉ là vô cùng nhớ Tô Triết.
Trở về phòng, vừa đúng lúc Tô Triết gọi điện thoại tới, Tống Ngọc có chút nghẹn ngào, Tô Triết ở đầu bên kia lập tức tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy hỏi: " Em rốt cuộc làm sao vậy?"
Tống Ngọc đáp: " Em không sao, chỉ là em rất nhớ anh thôi."
Tô Triết bị lấy lòng: " Sao một ngày không gặp mà như cách ba mùa thu thế?"
Tống Ngọc có chút khác thường nói: " Em vô cùng nhớ anh!" Cuộc trò chuyện của Tô Triết ngừng lại một lúc rồi hắn nói: " Thật là hết cách với em!", cuối cùng thì cúp điện thoại. Qua khoảng nửa giờ, Tô Triết gọi điện đến bảo Tống Ngọc mở cửa sổ ra. Ngay khi Tống Ngọc vừa mở cửa, tâm tình bỗng chốc nhảy vọt lên, cậu phát hiện Tô Triết đang đứng ở tầng dưới nhà mình. Khi Tống Ngọc vội vàng đi xuống lầu, cậu đã nhảy chân sáo vào trong vòng tay của Tô Triết.
Tô Triết nói: " Vui đến thế à?"
Tống Ngọc đáp: " Nhìn thấy anh liền vui vẻ!" Cậu không biết rằng tất cả những chuyện này đều bị Tống Mỹ Hoa đang ở trong phòng của nhà họ Tống thu hết vào mắt, tức đến nỗi khuôn mặt của cô ta biến dạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.