Chương 5
Trương Nhược Dư
07/05/2024
Nửa tiếng sau, ở cửa một trung tâm thương mại nào đó.
Nhìn cao ốc trước mặt, tôi hơi kinh ngạc, đây vốn là trung tâm thương mại đắt tiền nhất, không đâu sánh bằng.
Nghe nói quần áo bên trong mấy vạn, còn thượng hạng nhất... một cô gái nghèo như tôi không thể tưởng tượng nổi.
"Bỏ đi." Tôi túm túm ống tay áo Trình Tử Dịch: "Đến chỗ khác đi."
"Tại sao?"
Tôi trầm mặc một lát, buồn bực nói: "Em cũng không muốn ngồi ghế đại tẩu còn chưa nóng, anh đã bị mua đến phá sản."
Trình Tử Dịch sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: "Yên tâm, nếu dễ dàng bị em mua đến phá sản như vậy thì đã không phải là ông chủ khai thác mỏ."
Sau đó tôi bị Trình Tử Dịch cứng rắn kéo vào trong.
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà sau khi đi dạo một cửa tiệm xong, nhìn giá tiền tôi sợ choáng váng.
Tôi chính là một cô gái nghèo bình thường, fan nhan sắc, yêu cửa miệng, sẽ gọi chồng ở bài đăng của soái ca nổi tiếng, trừ cái gương mặt nhìn cũng coi như không tệ này ra, tầm thường lại nghèo hèn, mỗi bộ quần áo bình thường tôi mua đắt lắm cũng mấy trăm tệ, mua một cái áo lông hơn một ngàn tệ cũng đau lòng hết mấy tháng.
Nhưng mà ở đây chỉ chọn đại một bộ quần áo, gần như cũng đã bằng giá cả tủ quần áo của tôi rồi.
Sặc. Mặc dù biết Trình Tử Dịch là một ông chủ khai thác mỏ, nhưng mà tôi thực sự chưa từng mơ mộng viển vông về chuyện cô bé lọ lem có thể thay đổi thành công chúa này.
Kéo Trình Tử Dịch ra khỏi cửa tiệm, tôi nhỏ giọng hỏi anh:
"Anh ăn ngay nói thật, cho em một giá cao nhất, trong lòng em không nắm chắc."
Trình Tử Dịch cúi đầu nhìn tôi.
Mặc dù ăn mặc có vẻ hơi quê mùa, tất nhiên là mùi tiền vẫn xen lẫn trong vẻ quê mùa này, nhưng mà vẻ mặt và cử chỉ của anh đều cực kỳ tự nhiên, không hề có cảm giác đi dạo ở cửa hàng cao xa, trái lại còn bước chân khoan khoái nhẹ nhàng như là đi dạ ở chợ bán thức ăn vậy.
Anh cao hơi tôi, hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng tôi.
"Hạn mức cao nhất của anh là..."
Giơ tay lên xoa xoa tóc tôi, Trình Tử Dịch tiếp tục nói:
"Không có hạn mức cao nhất."
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, tiện thể kéo tay tôi: "Đi thôi, thấy thích cứ thử, tiền mấy năm nay ông đây kiếm được không phải là giữ lại cho em sao, hết lại kiếm."
Dứt lời, tôi đã bị anh kéo đi rồi.
Lời này vừa quê mùa vừa ngang tàng, nhưng mà... tôi thích.
Quả nhiên, tôi cười đại ca quê mùa, đại ca cười tôi nghèo.
Dưới sự bắt ép của Trình Tử Dịch, từ đầu đến chân tôi đều thay đổi.
Đó còn là dưới sự cố gắng hết sức ngăn cản của tôi, Trình Tử Dịch thực sự thổ hào, thấy quần áo đẹp thì gần như là mắt không thèm liếc trực tiếp gói lại, tôi hoảng sợ ngăn cản anh rất nhiều lần, cuối cùng chọn mua một bộ váy này.
Đùa gì chứ?
Tôi thành đại tẩu, tiền của đại ca chính là tiền của tôi, dùng tiền của mình mua quần áo đắt như vậy, tôi đau lòng đó...
Trình Tử Dịch còn muốn dẫn tôi sang tiệm khác, lại bị tôi kéo đi mất.
Tôi kéo anh thẳn đến cửa hàng quần áo nam.
Quần áo quê mùa như vậy làm phí đi gương mặt đó của Trình Tử Dịch.
Dưới sự bắt ép dụ dỗ mạnh mẽ của tôi, Trình Tử Dịch cởi áo lông chồn, tháo dây chuyền vàng, cũng thay một bộ từ đầu đến chân.
Cửa phòng thay quần áo.
Tôi khoanh tay đánh giá anh, sặc.
Quả nhiên là nguồn gốc tốt, đây đâu còn là đại ca thổ hào trước đây?
Thật ra cũng không mặc gì đặc biệt, chỉ là phối hợp kinh điển nhất:
Áo gió màu đen, áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, thêm một đôi dày da.
Nhưng mà, Trình Tử Dịch thật sự bẩm sinh như một cái móc treo đồ, mỗi bộ quần áo mặc lên người anh đều đẹp.
Một tay anh cầm túi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: "Thế nào?"
Tôi liên tục gật đầu.
Cực kỳ đẹp trai, đẹp trai như trai đẹp trên video mà mỗi lần xem tôi đều muốn lè lưỡi liếm màn hình.
Thật ra suy nghĩ kỹ lại thì với vẻ ngoài đặc biệt thổ hào kia mà ngay lần gặp đầu tiên đã có thể nhờ gương mặt khiến tôi choáng váng, thì khi thay quần áo xong sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng mà...
Tên Trình Tử Dịch này chỉ đẹp trai được ba giây.
Khó khăn lắm mới đổi quần áo tăng khí khái, chưa đến hai phút anh đã xì hơi, cúi đầu nhìn đi nhìn lại, kéo tới kéo lui: "Sơ Sơ, anh vẫn cảm thấy áo lông chồn đẹp."
"..."
"Câm miệng." Tôi khoác cánh tay anh: "Đi tính tiền đi."
Trình Tử Dịch không lay chuyển được tôi, chỉ có thể mặc bộ đồ đó đi tính tiền.
Nhưng mà tôi hoàn toàn không ngờ, thanh toán tiền xong vẫn còn gặp sự cố.
Tính tiền xong, tôi kéo Trình Tử Dịch ra ngoài.
Lại đúng lúc gặp một cô gái ở cửa, rất xinh đẹp, xinh đẹp đến có thể dùng chữ choáng ngợp để miêu tả.
Cửa rất rộng, ba người chúng tôi hoàn toàn có thể song song đi vào cùng lúc, nhưng mà khi cô gái kia đối diện với chúng tôi thì dừng lại.
Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua, lại nhận ra Trình Tử Dịch có gì đó không đúng.
Vào khoảnh khắc ngẩng đầu kia, cơ thể anh bỗng căng cứng hơn vài lần.
Cùng lúc đó, cô gái đối diện quan sát Trình Tử Dịch một lượt, mở miệng cười:
"Trình Tử Dịch, đã lâu không gặp, xem ra gu thẩm mĩ của anh tăng lên rất nhiều."
Trình Tử Dịch không trả lời, chỉ hơi nhíu mày nhìn cô ta.
Tôi bắt đầu lo lắng, mặc dù có chậm hiểu hơn nữa cũng phải đoán được gì đó.
Cô gái đẹp choáng ngợp trước mặt tám phần mười chính là đại tẩu tiền nhiệm rồi...
10.
Đại tẩu mới đối mặt với đại tẩu cũ.
Sặc.
Tôi tỉ mỉ quan sát đối phương một chút, sau đó, lòng tự tin thoáng sụp đổ đôi chút.
Về mặt ngoại hình, đối phương thật sự không có gì để kén chọn, eo thon chân dài, gương mặt đẹp choáng ngợp, điều duy nhất khiến tôi kinh ngạc đó là...
Đại tẩu tiền nhiệm xinh đẹp không gì sánh bằng, Trình Tử Dịch lại có thể còn trinh.
Nếu như không phải tự mình kiểm hàng, có khi tôi sẽ thật sự nghi ngờ anh không được.
Nhưng mà, bên này tôi vẫn còn chưa suy nghĩ xong, lửa đạn của đại tẩu cũ đã bắn đến tôi.
Rất hiển nhiên, cùng lúc tôi quan sát cô ta, cô ta cũng đang quan sát tôi, nhưng mà...
Rất hiển nhiên, đối phương cũng không xem tôi ra gì.
Cô ta nhìn tôi cười: "Trình Tử Dịch, vị này là... thư ký mới của anh à?"
Tôi âm thầm liếc mắt, đang định đáp trả, Trình Tử Dịch lại giành mở miệng trước.
Anh siết chặt lấy tay của tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
"Đây là bạn gái tôi, theo vai vế, cô nên gọi một câu chị dâu."
Cô ta nhíu mày: "Trình Tử Dịch, tôi là bạn gái cũ, nếu bàn thì cũng là tiền bối của cô ta mới đúng."
Trình Tử Dịch nhíu mày: "Sao, lựa chọn lấy em trai của tôi, thấy bạn gái tôi còn không gọi một tiếng chị dâu?"
Sặc.
Tôi hóng chuyện có chút sảng khoái.
Tóm lại... vị này là đại tẩu cũ ngoại tình với em trai của Trình Tử Dịch?
Cũng không thể mãi im lặng không nói gì, tôi hắng giọng, cười mở miệng: "Vậy thì xem ra, tôi gọi theo Trình Tử Dịch gọi cô là em dâu cũng không quá đáng nhỉ?"
Nói xong, tôi khoác chặt cánh tay Trình Tử Dịch: "Đúng là gu thẩm mỹ của anh tăng lên nhiều, dù sao thì phụ nữ bên cạnh đại diện cho mắt thẩm mỹ của đàn ông."
Dù có không sánh bằng thì cũng phải nói một hai câu hay ho, nói xong, tôi cũng không cho cô ta cơ hội đáp trả, cười cười, kéo Trình Tử Dịch rời đi.
Cô gái này vẫn như cũ cản trước không nhường đường, tôi bèn đâm thẳng đi đến.
Lấy cố tình đối đầu vô tình, bạn gái cũ còn cao hơn Trình Tử Dịch mấy cm bị đụng một cái lảo đảo, thuận thế nhường đường.
Tâm trạng tôi cực tốt kéo Trình Tử Dịch rời đi, cũng không quên bắt đầu nhiều chuyện:
"Trình Tử Dịch, đó là bạn gái cũ của anh à?"
"Ừm."
"Chạy theo em trai anh?"
"Đúng vậy."
Tôi không hiểu, người này muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tiền có tiền, dáng người cũng tuyệt nhất.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ là hơi quê mùa một chút.
Hơn nữa...
Tôi bắt đầu quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, quê mùa thì quê mùa, không phải là thay đồ là xong sao.
Sau khi Trình Tử Dịch thay đồ xong thì thật sự có dáng vẻ quyền lực, dù sao cũng là một đại thúc trưởng thành có tiền.
Điều kiện tiên quyết chính là anh đừng mở miệng nói chuyện.
Vừa mở miệng là sụp đổ.
Quả nhiên, chỉ một giây sau, Trình Tử Dịch kéo tôi ra khỏi trung tâm thương mại: "Đậu xanh lạnh quá, đi, anh đây dẫn em đi ăn lẩu nhúng nhé?"
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng: "Đi đâu? Rửa chén?"
Trình Tử Dịch suýt bị nước miếng của mình sặc chết: "Anh nói, dẫn em đi ăn lẩu."
"Được."
Lẩu là món tôi thích ăn nhất, không gì sánh bằng.
Chúng tôi chọn một quán lẩu hot nhất gần đó, chọn một vị trí gần cửa sổ.
Lẩu nóng và mùa đông tất nhiên là sự phối hợp tuyệt vời.
Biết Trình Tử Dịch giàu, tôi cũng không khách sáo với anh, gọi tràn đầy cả bàn.
Nhưng mà lẩu này vẫn chưa được ăn, trái lại đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bàn bên cạnh đánh nhau.
Đánh nhau cũng thôi đi, còn cmn ném nồi, một nồi lẩu nóng trực tiếp bị ném, vạ lây đến người ngồi sát bên là tôi và Trình Tử Dịch rồi.
Một phần nước nóng bắn sang đây, Trình Tử Dịch phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người chắn cho tôi, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Nước nóng rơi xuống trên cánh tay tôi, nóng không gì sánh được.
Tôi hét lên một tiếng, Trình Tử Dịch lập tức vòng qua cái bàn chạy đến bên cạnh kiểm tra vết thương, lại dẫn tôi đến phòng vệ sinh dùng nước đá rửa.
Phục vụ của tiệm phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đưa thuốc bôi phỏng đến.
Bôi thuốc cho tôi, Trình Tử Dịch dẫn tôi đến chỗ ngồi bên cạnh, anh đỡ tôi ngồi xuống một cái bàn trống, giọng nói dịu dàng:
"Đợi anh một chút, anh sang xem thử."
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh đi hóng chuyện, bèn gật đầu.
Nhóm đánh nhau bên kia vẫn còn đang lôi kéo nhau, khách trong tiệm vây quanh xem, các nhân viên phục vụ cẩn thận bước lên khuyên can, nhưng không có tác dụng.
Sau đó, Trình Tử Dịch đẩy nhóm người ra đi vào.
Bỗng nhìn thấy tư thế đi của anh, tôi lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Tên này làm gì đi hóng chuyện, rõ ràng là đi gây chuyện mà.
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng đi theo.
Nhưng mà đã muộn
Nhìn cao ốc trước mặt, tôi hơi kinh ngạc, đây vốn là trung tâm thương mại đắt tiền nhất, không đâu sánh bằng.
Nghe nói quần áo bên trong mấy vạn, còn thượng hạng nhất... một cô gái nghèo như tôi không thể tưởng tượng nổi.
"Bỏ đi." Tôi túm túm ống tay áo Trình Tử Dịch: "Đến chỗ khác đi."
"Tại sao?"
Tôi trầm mặc một lát, buồn bực nói: "Em cũng không muốn ngồi ghế đại tẩu còn chưa nóng, anh đã bị mua đến phá sản."
Trình Tử Dịch sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: "Yên tâm, nếu dễ dàng bị em mua đến phá sản như vậy thì đã không phải là ông chủ khai thác mỏ."
Sau đó tôi bị Trình Tử Dịch cứng rắn kéo vào trong.
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà sau khi đi dạo một cửa tiệm xong, nhìn giá tiền tôi sợ choáng váng.
Tôi chính là một cô gái nghèo bình thường, fan nhan sắc, yêu cửa miệng, sẽ gọi chồng ở bài đăng của soái ca nổi tiếng, trừ cái gương mặt nhìn cũng coi như không tệ này ra, tầm thường lại nghèo hèn, mỗi bộ quần áo bình thường tôi mua đắt lắm cũng mấy trăm tệ, mua một cái áo lông hơn một ngàn tệ cũng đau lòng hết mấy tháng.
Nhưng mà ở đây chỉ chọn đại một bộ quần áo, gần như cũng đã bằng giá cả tủ quần áo của tôi rồi.
Sặc. Mặc dù biết Trình Tử Dịch là một ông chủ khai thác mỏ, nhưng mà tôi thực sự chưa từng mơ mộng viển vông về chuyện cô bé lọ lem có thể thay đổi thành công chúa này.
Kéo Trình Tử Dịch ra khỏi cửa tiệm, tôi nhỏ giọng hỏi anh:
"Anh ăn ngay nói thật, cho em một giá cao nhất, trong lòng em không nắm chắc."
Trình Tử Dịch cúi đầu nhìn tôi.
Mặc dù ăn mặc có vẻ hơi quê mùa, tất nhiên là mùi tiền vẫn xen lẫn trong vẻ quê mùa này, nhưng mà vẻ mặt và cử chỉ của anh đều cực kỳ tự nhiên, không hề có cảm giác đi dạo ở cửa hàng cao xa, trái lại còn bước chân khoan khoái nhẹ nhàng như là đi dạ ở chợ bán thức ăn vậy.
Anh cao hơi tôi, hơi cúi người, ánh mắt nhìn thẳng tôi.
"Hạn mức cao nhất của anh là..."
Giơ tay lên xoa xoa tóc tôi, Trình Tử Dịch tiếp tục nói:
"Không có hạn mức cao nhất."
Nói xong, anh đứng thẳng dậy, tiện thể kéo tay tôi: "Đi thôi, thấy thích cứ thử, tiền mấy năm nay ông đây kiếm được không phải là giữ lại cho em sao, hết lại kiếm."
Dứt lời, tôi đã bị anh kéo đi rồi.
Lời này vừa quê mùa vừa ngang tàng, nhưng mà... tôi thích.
Quả nhiên, tôi cười đại ca quê mùa, đại ca cười tôi nghèo.
Dưới sự bắt ép của Trình Tử Dịch, từ đầu đến chân tôi đều thay đổi.
Đó còn là dưới sự cố gắng hết sức ngăn cản của tôi, Trình Tử Dịch thực sự thổ hào, thấy quần áo đẹp thì gần như là mắt không thèm liếc trực tiếp gói lại, tôi hoảng sợ ngăn cản anh rất nhiều lần, cuối cùng chọn mua một bộ váy này.
Đùa gì chứ?
Tôi thành đại tẩu, tiền của đại ca chính là tiền của tôi, dùng tiền của mình mua quần áo đắt như vậy, tôi đau lòng đó...
Trình Tử Dịch còn muốn dẫn tôi sang tiệm khác, lại bị tôi kéo đi mất.
Tôi kéo anh thẳn đến cửa hàng quần áo nam.
Quần áo quê mùa như vậy làm phí đi gương mặt đó của Trình Tử Dịch.
Dưới sự bắt ép dụ dỗ mạnh mẽ của tôi, Trình Tử Dịch cởi áo lông chồn, tháo dây chuyền vàng, cũng thay một bộ từ đầu đến chân.
Cửa phòng thay quần áo.
Tôi khoanh tay đánh giá anh, sặc.
Quả nhiên là nguồn gốc tốt, đây đâu còn là đại ca thổ hào trước đây?
Thật ra cũng không mặc gì đặc biệt, chỉ là phối hợp kinh điển nhất:
Áo gió màu đen, áo sơ mi trắng, quần tây dài đen, thêm một đôi dày da.
Nhưng mà, Trình Tử Dịch thật sự bẩm sinh như một cái móc treo đồ, mỗi bộ quần áo mặc lên người anh đều đẹp.
Một tay anh cầm túi, hơi nghiêng đầu nhìn tôi: "Thế nào?"
Tôi liên tục gật đầu.
Cực kỳ đẹp trai, đẹp trai như trai đẹp trên video mà mỗi lần xem tôi đều muốn lè lưỡi liếm màn hình.
Thật ra suy nghĩ kỹ lại thì với vẻ ngoài đặc biệt thổ hào kia mà ngay lần gặp đầu tiên đã có thể nhờ gương mặt khiến tôi choáng váng, thì khi thay quần áo xong sao có thể không khiến người ta kinh ngạc.
Nhưng mà...
Tên Trình Tử Dịch này chỉ đẹp trai được ba giây.
Khó khăn lắm mới đổi quần áo tăng khí khái, chưa đến hai phút anh đã xì hơi, cúi đầu nhìn đi nhìn lại, kéo tới kéo lui: "Sơ Sơ, anh vẫn cảm thấy áo lông chồn đẹp."
"..."
"Câm miệng." Tôi khoác cánh tay anh: "Đi tính tiền đi."
Trình Tử Dịch không lay chuyển được tôi, chỉ có thể mặc bộ đồ đó đi tính tiền.
Nhưng mà tôi hoàn toàn không ngờ, thanh toán tiền xong vẫn còn gặp sự cố.
Tính tiền xong, tôi kéo Trình Tử Dịch ra ngoài.
Lại đúng lúc gặp một cô gái ở cửa, rất xinh đẹp, xinh đẹp đến có thể dùng chữ choáng ngợp để miêu tả.
Cửa rất rộng, ba người chúng tôi hoàn toàn có thể song song đi vào cùng lúc, nhưng mà khi cô gái kia đối diện với chúng tôi thì dừng lại.
Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua, lại nhận ra Trình Tử Dịch có gì đó không đúng.
Vào khoảnh khắc ngẩng đầu kia, cơ thể anh bỗng căng cứng hơn vài lần.
Cùng lúc đó, cô gái đối diện quan sát Trình Tử Dịch một lượt, mở miệng cười:
"Trình Tử Dịch, đã lâu không gặp, xem ra gu thẩm mĩ của anh tăng lên rất nhiều."
Trình Tử Dịch không trả lời, chỉ hơi nhíu mày nhìn cô ta.
Tôi bắt đầu lo lắng, mặc dù có chậm hiểu hơn nữa cũng phải đoán được gì đó.
Cô gái đẹp choáng ngợp trước mặt tám phần mười chính là đại tẩu tiền nhiệm rồi...
10.
Đại tẩu mới đối mặt với đại tẩu cũ.
Sặc.
Tôi tỉ mỉ quan sát đối phương một chút, sau đó, lòng tự tin thoáng sụp đổ đôi chút.
Về mặt ngoại hình, đối phương thật sự không có gì để kén chọn, eo thon chân dài, gương mặt đẹp choáng ngợp, điều duy nhất khiến tôi kinh ngạc đó là...
Đại tẩu tiền nhiệm xinh đẹp không gì sánh bằng, Trình Tử Dịch lại có thể còn trinh.
Nếu như không phải tự mình kiểm hàng, có khi tôi sẽ thật sự nghi ngờ anh không được.
Nhưng mà, bên này tôi vẫn còn chưa suy nghĩ xong, lửa đạn của đại tẩu cũ đã bắn đến tôi.
Rất hiển nhiên, cùng lúc tôi quan sát cô ta, cô ta cũng đang quan sát tôi, nhưng mà...
Rất hiển nhiên, đối phương cũng không xem tôi ra gì.
Cô ta nhìn tôi cười: "Trình Tử Dịch, vị này là... thư ký mới của anh à?"
Tôi âm thầm liếc mắt, đang định đáp trả, Trình Tử Dịch lại giành mở miệng trước.
Anh siết chặt lấy tay của tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc:
"Đây là bạn gái tôi, theo vai vế, cô nên gọi một câu chị dâu."
Cô ta nhíu mày: "Trình Tử Dịch, tôi là bạn gái cũ, nếu bàn thì cũng là tiền bối của cô ta mới đúng."
Trình Tử Dịch nhíu mày: "Sao, lựa chọn lấy em trai của tôi, thấy bạn gái tôi còn không gọi một tiếng chị dâu?"
Sặc.
Tôi hóng chuyện có chút sảng khoái.
Tóm lại... vị này là đại tẩu cũ ngoại tình với em trai của Trình Tử Dịch?
Cũng không thể mãi im lặng không nói gì, tôi hắng giọng, cười mở miệng: "Vậy thì xem ra, tôi gọi theo Trình Tử Dịch gọi cô là em dâu cũng không quá đáng nhỉ?"
Nói xong, tôi khoác chặt cánh tay Trình Tử Dịch: "Đúng là gu thẩm mỹ của anh tăng lên nhiều, dù sao thì phụ nữ bên cạnh đại diện cho mắt thẩm mỹ của đàn ông."
Dù có không sánh bằng thì cũng phải nói một hai câu hay ho, nói xong, tôi cũng không cho cô ta cơ hội đáp trả, cười cười, kéo Trình Tử Dịch rời đi.
Cô gái này vẫn như cũ cản trước không nhường đường, tôi bèn đâm thẳng đi đến.
Lấy cố tình đối đầu vô tình, bạn gái cũ còn cao hơn Trình Tử Dịch mấy cm bị đụng một cái lảo đảo, thuận thế nhường đường.
Tâm trạng tôi cực tốt kéo Trình Tử Dịch rời đi, cũng không quên bắt đầu nhiều chuyện:
"Trình Tử Dịch, đó là bạn gái cũ của anh à?"
"Ừm."
"Chạy theo em trai anh?"
"Đúng vậy."
Tôi không hiểu, người này muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn tiền có tiền, dáng người cũng tuyệt nhất.
Khuyết điểm duy nhất có lẽ là hơi quê mùa một chút.
Hơn nữa...
Tôi bắt đầu quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, quê mùa thì quê mùa, không phải là thay đồ là xong sao.
Sau khi Trình Tử Dịch thay đồ xong thì thật sự có dáng vẻ quyền lực, dù sao cũng là một đại thúc trưởng thành có tiền.
Điều kiện tiên quyết chính là anh đừng mở miệng nói chuyện.
Vừa mở miệng là sụp đổ.
Quả nhiên, chỉ một giây sau, Trình Tử Dịch kéo tôi ra khỏi trung tâm thương mại: "Đậu xanh lạnh quá, đi, anh đây dẫn em đi ăn lẩu nhúng nhé?"
Tôi vẫn chưa kịp phản ứng: "Đi đâu? Rửa chén?"
Trình Tử Dịch suýt bị nước miếng của mình sặc chết: "Anh nói, dẫn em đi ăn lẩu."
"Được."
Lẩu là món tôi thích ăn nhất, không gì sánh bằng.
Chúng tôi chọn một quán lẩu hot nhất gần đó, chọn một vị trí gần cửa sổ.
Lẩu nóng và mùa đông tất nhiên là sự phối hợp tuyệt vời.
Biết Trình Tử Dịch giàu, tôi cũng không khách sáo với anh, gọi tràn đầy cả bàn.
Nhưng mà lẩu này vẫn chưa được ăn, trái lại đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Bàn bên cạnh đánh nhau.
Đánh nhau cũng thôi đi, còn cmn ném nồi, một nồi lẩu nóng trực tiếp bị ném, vạ lây đến người ngồi sát bên là tôi và Trình Tử Dịch rồi.
Một phần nước nóng bắn sang đây, Trình Tử Dịch phản ứng rất nhanh, lập tức nghiêng người chắn cho tôi, nhưng mà vẫn chậm một bước.
Nước nóng rơi xuống trên cánh tay tôi, nóng không gì sánh được.
Tôi hét lên một tiếng, Trình Tử Dịch lập tức vòng qua cái bàn chạy đến bên cạnh kiểm tra vết thương, lại dẫn tôi đến phòng vệ sinh dùng nước đá rửa.
Phục vụ của tiệm phản ứng rất nhanh, nhanh chóng đưa thuốc bôi phỏng đến.
Bôi thuốc cho tôi, Trình Tử Dịch dẫn tôi đến chỗ ngồi bên cạnh, anh đỡ tôi ngồi xuống một cái bàn trống, giọng nói dịu dàng:
"Đợi anh một chút, anh sang xem thử."
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ anh đi hóng chuyện, bèn gật đầu.
Nhóm đánh nhau bên kia vẫn còn đang lôi kéo nhau, khách trong tiệm vây quanh xem, các nhân viên phục vụ cẩn thận bước lên khuyên can, nhưng không có tác dụng.
Sau đó, Trình Tử Dịch đẩy nhóm người ra đi vào.
Bỗng nhìn thấy tư thế đi của anh, tôi lập tức cảm thấy có gì không đúng.
Tên này làm gì đi hóng chuyện, rõ ràng là đi gây chuyện mà.
Lòng tôi căng thẳng, vội vàng đi theo.
Nhưng mà đã muộn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.