Chương 49: Giải cứu (phần 1).
Ngọc Như
17/09/2022
Đã qua mấy ngày, Yoongi vẫn đang thực thi kế hoạch giải cứu, lòng hắn rối bời nhưng có lẽ người đang rầu rỉ, than thở lo âu hơn hắn đó chính là ba mẹ Jimin. Ông bà chạy đôn chạy đáo đi tìm kiếm mọi nơi, nhờ đến lực lượng cảnh sát nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả vì Yoongi cũng chẳng nói gì thêm cho họ biết.
Hắn không muốn đám cảnh sát ngu dốt phá hỏng kế hoạch hắn lẻn vào ngôi nhà hoang ở ngoài thành phố. Để hắn một mình cứu cậu, xem ra còn được việc hơn.
...Mẹ Jimin lo lắng con mình, bảo với chồng.
Bà Park: "Đã nhờ đến cảnh sát nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nếu không tìm thấy nó, chắc tôi chết mất..."
Ông Park trấn an: "Bà yên tâm đi, Jimin nó sẽ không sao đâu!"
Ông Park an ủi vợ, trấn an tinh thần để bà không hoảng loạn chạy đi tìm con trong vô vọng. Một lát sau, ông đi nhanh đến nắm cổ áo người con trai đang im lặng suy nghĩ, một lực hắn cũng không phản kháng.
Ông Park quát lớn: "Tất cả là tại cậu, nếu ngày hôm đó cậu không nổi máu ghen của cậu thì nó đâu bỏ đi. Jimin bị bắt cóc dở sống dở chết thể nào cậu vẫn ngồi im thế kia?. Cậu có tình người không?"
Bà Park can ngăn: "Kìa mình. Đừng làm vậy. Cậu Yoongi cũng đã khổ sở lắm rồi. Đừng trách cậu ấy thêm!"
Hắn vẫn một mặt không lo lắng, dáng vẻ bất cần không một chút buồn bã. Điều đó khiến Ông Park nghĩ tâm rằng Yoongi chỉ chơi đùa con trai ông chứ không thật lòng, vì nếu yêu, hắn đã làm mặt lo lắng, bất an thay vì không biểu hiện gì thêm.
Ông Park: "Làm sao cậu có thể bình tĩnh đến ớn lạnh thế hả?. Cậu không lo sao?"
Yoongi: "...Cháu rất lo cho em ấy. Nhưng xin lỗi bác, vì cháu mắc chứng mù cảm xúc, nên cháu..."
Ông Park khó tin: "Không thể nào. Sao có thể chứ?. Rõ ràng là cậu có thể cười nói vui vẻ được mà?"
Yoongi: "Cháu học đó ạ. Vì là một người không sống trong sự bất an nên cháu cũng không biết biểu hiện vẻ mặt sợ hãi là thế nào... Cháu xin lỗi"
Chỉ có cõi lòng hắn từng chút một đau đớn. Riêng nét mặt vẫn tỉnh bơ mà thôi. Nếu ông Park có thể cảm nhận chúng, chắc chắn sẽ không khiển trách như lúc nãy.
Ông Park: "...Xin lỗi cậu. Tôi quá lời rồi. Chắc cậu sống vật vã lắm"
Yoongi: "Cũng không hẳn đâu ạ"
Hắn buông lời trấn an hai người tiếp.
Yoongi: "Hai bác cứ yên tâm, cháu sẽ mang em ấy về!"
Ông Park: "Làm thế nào?. Cậu mang nó về bằng cách nào trong khi tung tích của nó phía bên cảnh sát vẫn là con số không?"
Ông Park dùng cặp mắt buồn bã đau khổ.
Yoongi vỗ lưng nhẹ người đàn ông kia, ngay từ đầu, hắn đã xem ba mẹ cậu chính là người thân của mình.
Yoongi: "Cháu biết chỗ nơi Jimin bị nhốt, sẽ trong nay mai cháu sẽ đến chỗ đó!"
Ông Park: "Tôi sẽ nói với cảnh sát đi với cậu!"
Mẹ Jimin tuy vẫn trách hắn vì do hắn bất cẩn mà Jimin con trai bà mới bị người lạ bắt đi, nhưng cũng vô cùng thương hắn vì bất chấp một mình đi cứu người.
Nhưng thực chất, nó không dễ như hắn nghĩ.
Ông Park giờ mới thôi ngừng kéo cổ áo hắn giơ cao lên, tuy ông đã lớn tuổi nhưng sức còn mạnh vô cùng, nắm cổ áo một tên nhãi ranh như hắn dễ như trở lòng bàn tay. Yoongi lắc đầu, dùng đôi mắt trìu mến, chân thành với hai bác.
Yoongi: "Hai bác không cần cho cảnh sát đi cùng cháu đâu. Càng ít người càng dễ cứu Jimin ra hơn với lại đám cảnh sát kia cũng chả làm được tích sự gì"
Ông Park: "Sao cậu biết họ không làm được gì?. Cậu lấy gì ra đảm bảo sẽ đưa con trai tôi về yên bình?"
Ông Park vẫn một mực không tin cậu.
Yoongi dùng đôi mắt lạnh lùng, đầy kiên quyết nhìn ông, hắn thổ lộ bằng cả tấm chân tình. Bèn nhìn đến dao gọt hoa quả trên bàn.
Yoongi: "Cháu đảm bảo bằng cả mạng sống, nếu Jimin có điều gì bất trắc cháu sẽ tự biết cháu nên làm gì!"
Nghe hắn nói với ngữ khí kiên quyết, cứng cáp. Lời nói với chất giọng trầm trầm có điều gì ẩn sâu trong câu nói ấy khiến hai người kia chỉ ết gật đầu coi như là tin tưởng lần này sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt. Chỉ mong Jimin không xảy ra chuyện gì xấu. Bằng không, chính là ngàn mũi kim xuyên tim.
Yoongi: "Vậy hai bác nghỉ ngơi đi ạ, tối mai Jimin sẽ về với hai người!"
Ông Park: "Được, tôi tin ở cậu"
Bà Park: "Cậu Min cũng cẩn thận đấy nhé!"
Yoongi: "Vâng"
Tối hôm đó...
Yoongi một mình phóng xe ra ngoài thành phố với vẻ mặt hết sức điềm đạm, ánh mắt lóe lên tia lửa tức giận. Chắc Jimin chờ hắn đến cứu lâu lắm rồi, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào đưa Jimin thoát khỏi nơi quỷ quái đấy.
Ai lại muốn bắt cóc cậu quả thật rất gan dạ. Chiếc xe BMW-i8 phóng thẳng qua con trên con đường cao tốc rời thành phố Seoul. Chạy được một lúc lâu, hắn rẽ sang con đường mòn nhỏ, nơi đó bao phủ toàn cây là cây, khung cảnh hai bên đường tối om và ẩm thấp. Không khí bắt đầu lạnh dần xuống. Nơi đó rất yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có chiếc xe đang lăn bánh nhanh trên đường cùng sự nóng vội của Yoongi.
Chạy một đoạn, Yoongi thấy một căn nhà hoang nằm sừng sững ở đó, tấp vào một góc cây cổ thụ lớn gần đó. Tắt máy xe và các thiết bị để không ai chú ý, ánh đèn điện ngoài đường chiếu sáng một ít, đủ để hắn nhìn được cảnh vật xung quanh. Hắn thở mạnh một hơi, ra sau cốp xe lấy súng.
Yoongi trở về dáng vẻ hai năm trước, chân nhanh nhạy phóng ngay sau phía cửa sổ quan sát. Hắn thấy người phụ nữ cùng với gã đàn ông to cao đang đứng nói chuyện với một chàng trai bị trói chặt trên ghế. Cuộc đối thoại của họ chỉ là những tiếng to nhỏ không nghe rõ. Chàng trai đang bị trói vùng vẫy, không tài nào thoát ra vì trói quá chặt. Cậu nhăn mài.
Jimin: "Rốt cuộc các người muốn gì?"
Gã ta: "Câm miệng đi, mày muốn chết à?"
Jimin: "Bắt tôi mấy ngày nay không cho ăn uống, không nói gì cũng không làm gì hết?. Các người rảnh rỗi lắm à"
Gã ta: "Cái thằng ranh con này..."
Người đàn bà kia đang trùm kín đầu kín mặt, Yoongi quan sát kĩ cũng không biết là ai, còn tên kia thì hắn nhận ra ngay. Hình xăm sói xám đập vào mắt hắn đầu tiên. Một tên ác đồ luôn gây cảm giác buồn nôn cho hắn. Gã đó là người thân cận với tổ chức nhưng không được tính nhiệm, sau này bị đuổi ra khỏi thế giới ngầm vì phản bội ông trùm. Tưởng đã chết ai ngờ lại còn sống, đúng là dai như đĩa đói.
Người đàn bà nhanh tay bóp miệng cậu lại, ánh mắt bực tức. Lời nói đầy ấn ý bên trong.
Bà ta: "Nếu không phải mày là cái đinh cần phải nhổ bỏ ngay lập tức thì còn lâu mày mới được đến nơi đây đấy"
Jimin nhăn nhó: "Bà nói gì vậy?. Tôi không hiểu lại càng không biết bà là ai. Bà muốn gì?"
Bà ta: "Hừ, muốn biết chứ gì. Vậy tao kể cho mày nghe"
Bà ta không nói không rằng gì thêm, cởi bỏ lớp khăn che mặt. Khi lớp khăn rơi xuống đất. Jimin trợn mắt, cau mài khi thấy người đàn bà đó lại là mẹ của Yoongi. Không, là mẹ kế của hắn. Cậu không tin vào mắt mình.
Jimin lắp bắp: "Phu... nhân Cha Areum?. Mẹ kế... Yoongi?"
Mẹ kế Yoongi: "Đúng vậy, ta là mẹ kế của Yoongi. Thế nào?. Bất ngờ lắm chứ?"
Yoongi đứng đó, không còn một tí gì gọi là ôn hòa. Trên mặt hắn nổi gân xanh, bao nhiêu gân tay đều hiển thị rõ ràng hết, hắn nắm chặt bàn tay lại đến bật máu. Nghiến răng khi nhìn thấy hung thủ là mẹ kế của hắn, ả đàn bà ác độc đáng ghê tởm đó dám bắt cóc cậu.
Bà ta mỉm cười, nở lên một nụ cười tàn ác sau lớp mặt nạ xinh đẹp. Nhìn vô cùng điên loạn khiến Jimin ngỡ ngàng. Không tin chính mắt người bắt cóc mình lại là người này.
Jimin không hiểu: "Sao phu nhân lại bắt tôi?"
Mẹ kế Yoongi: "Ha, nói thế nào nhỉ?. Chắc là vì tao thấy ghét mày ngay từ lần đầu gặp mặt nên mới làm vậy!"
Bà ta nói xong vội nắm tóc cậu giật ngược lên trên, cậu đau đớn cau có mặt mài chỉ biết cắn răng chịu đựng những lần bị bà ta đánh vô cớ. Tổng thể, trên khuôn mặt xinh xắn đã bị bà ta đánh những ba mươi lần từ ngày bị bắt về đây.
Jimin: "Tại sao?. Tôi đâu làm gì bà cũng đâu gây thù với bà?"
Mẹ kế Yoongi tức giận: "Không cần gây thù chuốc oán gì hết, vì khi mày vừa nói mày là bạn của Yoongi thì tao đã ghét mày rồi. Loại thấp hèn ti tiện như mày làm sao là bạn của nó chứ?"
Jimin: "...Chỉ vậy thôi?. Mà bà có thể bắt một người rồi ra tay đánh đập?"
Mẹ kế Yoongi: "Mày đáng bị ăn đòn. Thằng ranh"
Jimin im lặng không nói gì.
Chát chát
Những cái bạt tay liên tiếp đánh vào má chẳng cần lý do, chẳng cần làm sai chuyện gì. Hễ im lặng là bị ăn tát, cậu cũng không hiểu vì sao một người phụ nữ xinh đẹp như thế này lại quá tàn độc. Vì cậu là loại thấp hèn, nghèo nên mới bị ghét?.
Mẹ kế Yoongi: "Vậy mày có muốn biết, vì sao tao bắt cóc mày không?"
Jimin: "..."
Cậu ngước lên nhìn bà ta bằng đôi mắt đau đớn nước mắt tràn ra bên ngoài. Vì đau quá nên cậu đã khóc.
Mẹ kế Yoongi: "Đệt mẹ, tao ghét nhất là cái khuôn mặt giả bộ ngây thơ này để dụ dỗ Yoongi"
Bà ta nắm đầu cậu, giật mạnh thêm về phía sau. Mặt đối mặt. Giọng nói truyền đến hai bên tai cậu.
Mẹ kế Yoongi: "Vì tao yêu nó. Vì tao yêu Yoongi đấy!"
Bà ta bật cười trong điên loạn, khuôn mặt nham hiểm, độc ác với đôi mắt trợn tròn khi phát ra những tiếng nói như đang gào toáng. Bà ta yêu Yoongi. Mẹ kế có tâm tư với con trai riêng của chồng sao. Sao bà lại có thể?.
Jimin nhíu mài, thất thần hỏi lại.
Jimin: "Sao bà lại...sao bà lại yêu Yoongi?. Bà là mẹ kế anh ấy cơ mà?"
Mẹ kế Yoongi: "Ai bảo tao không được yêu nó, ai cấm cản?. Nếu không có mày, thì Yoongi sẽ không rời khỏi biệt thự. Lúc đó tao và nó sẽ "vui vẻ" cùng nhau!"
Jimin tức điên: "Bà câm đi, sao bà lại có thể nói những từ bỉ ổi, vô sĩ như vậy?"
Jimin quát lớn, ngăn cấm không cho bà ta nói những từ không biết ngượng miệng. Loại đàn bà lăng loàn, mất nết. Loại hư thân dám mơ tư tưởng với con trai riêng của chồng mình. Thật là không biết liêm sĩ, không biết nhục nhã.
Bà ta nghe thế thì ngừng cười, ra lệnh cho tên kia ra ngoài. Chỉ còn một mình bà ta ở lại với Jimin. Một lúc sau, bà ta nhếch môi cười đắc ý. Lấy ra trong túi áo một chiếc điện thoại.
Bà ta: "Hừm, chắc Yoongi bỏ mày rồi. Cũng đúng thôi, loại hạ đẳng dốt nát như mày Yoongi cũng nhanh chán lắm đấy. Yoongi xuất thân cao quý, thượng lưu thì làm sao có thể yêu mày lâu dài được chứ?"
Jimin cười khẩy: "Tôi biết anh ấy sẽ đến đây ngay, sẽ cứu tôi ra khỏi người đàn bà ghê tởm như bà!"
Jimin lại nói: "Bà không xứng là mẹ của anh ấy!"
Bà ta vẫn bình thản trả lời như không hề bực tức. Thái độ rất vui vẻ.
Mẹ kế Yoongi: "Người tình thì hợp hơn!"
Hắn không muốn đám cảnh sát ngu dốt phá hỏng kế hoạch hắn lẻn vào ngôi nhà hoang ở ngoài thành phố. Để hắn một mình cứu cậu, xem ra còn được việc hơn.
...Mẹ Jimin lo lắng con mình, bảo với chồng.
Bà Park: "Đã nhờ đến cảnh sát nhưng cũng chẳng thể làm gì. Nếu không tìm thấy nó, chắc tôi chết mất..."
Ông Park trấn an: "Bà yên tâm đi, Jimin nó sẽ không sao đâu!"
Ông Park an ủi vợ, trấn an tinh thần để bà không hoảng loạn chạy đi tìm con trong vô vọng. Một lát sau, ông đi nhanh đến nắm cổ áo người con trai đang im lặng suy nghĩ, một lực hắn cũng không phản kháng.
Ông Park quát lớn: "Tất cả là tại cậu, nếu ngày hôm đó cậu không nổi máu ghen của cậu thì nó đâu bỏ đi. Jimin bị bắt cóc dở sống dở chết thể nào cậu vẫn ngồi im thế kia?. Cậu có tình người không?"
Bà Park can ngăn: "Kìa mình. Đừng làm vậy. Cậu Yoongi cũng đã khổ sở lắm rồi. Đừng trách cậu ấy thêm!"
Hắn vẫn một mặt không lo lắng, dáng vẻ bất cần không một chút buồn bã. Điều đó khiến Ông Park nghĩ tâm rằng Yoongi chỉ chơi đùa con trai ông chứ không thật lòng, vì nếu yêu, hắn đã làm mặt lo lắng, bất an thay vì không biểu hiện gì thêm.
Ông Park: "Làm sao cậu có thể bình tĩnh đến ớn lạnh thế hả?. Cậu không lo sao?"
Yoongi: "...Cháu rất lo cho em ấy. Nhưng xin lỗi bác, vì cháu mắc chứng mù cảm xúc, nên cháu..."
Ông Park khó tin: "Không thể nào. Sao có thể chứ?. Rõ ràng là cậu có thể cười nói vui vẻ được mà?"
Yoongi: "Cháu học đó ạ. Vì là một người không sống trong sự bất an nên cháu cũng không biết biểu hiện vẻ mặt sợ hãi là thế nào... Cháu xin lỗi"
Chỉ có cõi lòng hắn từng chút một đau đớn. Riêng nét mặt vẫn tỉnh bơ mà thôi. Nếu ông Park có thể cảm nhận chúng, chắc chắn sẽ không khiển trách như lúc nãy.
Ông Park: "...Xin lỗi cậu. Tôi quá lời rồi. Chắc cậu sống vật vã lắm"
Yoongi: "Cũng không hẳn đâu ạ"
Hắn buông lời trấn an hai người tiếp.
Yoongi: "Hai bác cứ yên tâm, cháu sẽ mang em ấy về!"
Ông Park: "Làm thế nào?. Cậu mang nó về bằng cách nào trong khi tung tích của nó phía bên cảnh sát vẫn là con số không?"
Ông Park dùng cặp mắt buồn bã đau khổ.
Yoongi vỗ lưng nhẹ người đàn ông kia, ngay từ đầu, hắn đã xem ba mẹ cậu chính là người thân của mình.
Yoongi: "Cháu biết chỗ nơi Jimin bị nhốt, sẽ trong nay mai cháu sẽ đến chỗ đó!"
Ông Park: "Tôi sẽ nói với cảnh sát đi với cậu!"
Mẹ Jimin tuy vẫn trách hắn vì do hắn bất cẩn mà Jimin con trai bà mới bị người lạ bắt đi, nhưng cũng vô cùng thương hắn vì bất chấp một mình đi cứu người.
Nhưng thực chất, nó không dễ như hắn nghĩ.
Ông Park giờ mới thôi ngừng kéo cổ áo hắn giơ cao lên, tuy ông đã lớn tuổi nhưng sức còn mạnh vô cùng, nắm cổ áo một tên nhãi ranh như hắn dễ như trở lòng bàn tay. Yoongi lắc đầu, dùng đôi mắt trìu mến, chân thành với hai bác.
Yoongi: "Hai bác không cần cho cảnh sát đi cùng cháu đâu. Càng ít người càng dễ cứu Jimin ra hơn với lại đám cảnh sát kia cũng chả làm được tích sự gì"
Ông Park: "Sao cậu biết họ không làm được gì?. Cậu lấy gì ra đảm bảo sẽ đưa con trai tôi về yên bình?"
Ông Park vẫn một mực không tin cậu.
Yoongi dùng đôi mắt lạnh lùng, đầy kiên quyết nhìn ông, hắn thổ lộ bằng cả tấm chân tình. Bèn nhìn đến dao gọt hoa quả trên bàn.
Yoongi: "Cháu đảm bảo bằng cả mạng sống, nếu Jimin có điều gì bất trắc cháu sẽ tự biết cháu nên làm gì!"
Nghe hắn nói với ngữ khí kiên quyết, cứng cáp. Lời nói với chất giọng trầm trầm có điều gì ẩn sâu trong câu nói ấy khiến hai người kia chỉ ết gật đầu coi như là tin tưởng lần này sẽ hoàn thành nhiệm vụ tốt. Chỉ mong Jimin không xảy ra chuyện gì xấu. Bằng không, chính là ngàn mũi kim xuyên tim.
Yoongi: "Vậy hai bác nghỉ ngơi đi ạ, tối mai Jimin sẽ về với hai người!"
Ông Park: "Được, tôi tin ở cậu"
Bà Park: "Cậu Min cũng cẩn thận đấy nhé!"
Yoongi: "Vâng"
Tối hôm đó...
Yoongi một mình phóng xe ra ngoài thành phố với vẻ mặt hết sức điềm đạm, ánh mắt lóe lên tia lửa tức giận. Chắc Jimin chờ hắn đến cứu lâu lắm rồi, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào đưa Jimin thoát khỏi nơi quỷ quái đấy.
Ai lại muốn bắt cóc cậu quả thật rất gan dạ. Chiếc xe BMW-i8 phóng thẳng qua con trên con đường cao tốc rời thành phố Seoul. Chạy được một lúc lâu, hắn rẽ sang con đường mòn nhỏ, nơi đó bao phủ toàn cây là cây, khung cảnh hai bên đường tối om và ẩm thấp. Không khí bắt đầu lạnh dần xuống. Nơi đó rất yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có chiếc xe đang lăn bánh nhanh trên đường cùng sự nóng vội của Yoongi.
Chạy một đoạn, Yoongi thấy một căn nhà hoang nằm sừng sững ở đó, tấp vào một góc cây cổ thụ lớn gần đó. Tắt máy xe và các thiết bị để không ai chú ý, ánh đèn điện ngoài đường chiếu sáng một ít, đủ để hắn nhìn được cảnh vật xung quanh. Hắn thở mạnh một hơi, ra sau cốp xe lấy súng.
Yoongi trở về dáng vẻ hai năm trước, chân nhanh nhạy phóng ngay sau phía cửa sổ quan sát. Hắn thấy người phụ nữ cùng với gã đàn ông to cao đang đứng nói chuyện với một chàng trai bị trói chặt trên ghế. Cuộc đối thoại của họ chỉ là những tiếng to nhỏ không nghe rõ. Chàng trai đang bị trói vùng vẫy, không tài nào thoát ra vì trói quá chặt. Cậu nhăn mài.
Jimin: "Rốt cuộc các người muốn gì?"
Gã ta: "Câm miệng đi, mày muốn chết à?"
Jimin: "Bắt tôi mấy ngày nay không cho ăn uống, không nói gì cũng không làm gì hết?. Các người rảnh rỗi lắm à"
Gã ta: "Cái thằng ranh con này..."
Người đàn bà kia đang trùm kín đầu kín mặt, Yoongi quan sát kĩ cũng không biết là ai, còn tên kia thì hắn nhận ra ngay. Hình xăm sói xám đập vào mắt hắn đầu tiên. Một tên ác đồ luôn gây cảm giác buồn nôn cho hắn. Gã đó là người thân cận với tổ chức nhưng không được tính nhiệm, sau này bị đuổi ra khỏi thế giới ngầm vì phản bội ông trùm. Tưởng đã chết ai ngờ lại còn sống, đúng là dai như đĩa đói.
Người đàn bà nhanh tay bóp miệng cậu lại, ánh mắt bực tức. Lời nói đầy ấn ý bên trong.
Bà ta: "Nếu không phải mày là cái đinh cần phải nhổ bỏ ngay lập tức thì còn lâu mày mới được đến nơi đây đấy"
Jimin nhăn nhó: "Bà nói gì vậy?. Tôi không hiểu lại càng không biết bà là ai. Bà muốn gì?"
Bà ta: "Hừ, muốn biết chứ gì. Vậy tao kể cho mày nghe"
Bà ta không nói không rằng gì thêm, cởi bỏ lớp khăn che mặt. Khi lớp khăn rơi xuống đất. Jimin trợn mắt, cau mài khi thấy người đàn bà đó lại là mẹ của Yoongi. Không, là mẹ kế của hắn. Cậu không tin vào mắt mình.
Jimin lắp bắp: "Phu... nhân Cha Areum?. Mẹ kế... Yoongi?"
Mẹ kế Yoongi: "Đúng vậy, ta là mẹ kế của Yoongi. Thế nào?. Bất ngờ lắm chứ?"
Yoongi đứng đó, không còn một tí gì gọi là ôn hòa. Trên mặt hắn nổi gân xanh, bao nhiêu gân tay đều hiển thị rõ ràng hết, hắn nắm chặt bàn tay lại đến bật máu. Nghiến răng khi nhìn thấy hung thủ là mẹ kế của hắn, ả đàn bà ác độc đáng ghê tởm đó dám bắt cóc cậu.
Bà ta mỉm cười, nở lên một nụ cười tàn ác sau lớp mặt nạ xinh đẹp. Nhìn vô cùng điên loạn khiến Jimin ngỡ ngàng. Không tin chính mắt người bắt cóc mình lại là người này.
Jimin không hiểu: "Sao phu nhân lại bắt tôi?"
Mẹ kế Yoongi: "Ha, nói thế nào nhỉ?. Chắc là vì tao thấy ghét mày ngay từ lần đầu gặp mặt nên mới làm vậy!"
Bà ta nói xong vội nắm tóc cậu giật ngược lên trên, cậu đau đớn cau có mặt mài chỉ biết cắn răng chịu đựng những lần bị bà ta đánh vô cớ. Tổng thể, trên khuôn mặt xinh xắn đã bị bà ta đánh những ba mươi lần từ ngày bị bắt về đây.
Jimin: "Tại sao?. Tôi đâu làm gì bà cũng đâu gây thù với bà?"
Mẹ kế Yoongi tức giận: "Không cần gây thù chuốc oán gì hết, vì khi mày vừa nói mày là bạn của Yoongi thì tao đã ghét mày rồi. Loại thấp hèn ti tiện như mày làm sao là bạn của nó chứ?"
Jimin: "...Chỉ vậy thôi?. Mà bà có thể bắt một người rồi ra tay đánh đập?"
Mẹ kế Yoongi: "Mày đáng bị ăn đòn. Thằng ranh"
Jimin im lặng không nói gì.
Chát chát
Những cái bạt tay liên tiếp đánh vào má chẳng cần lý do, chẳng cần làm sai chuyện gì. Hễ im lặng là bị ăn tát, cậu cũng không hiểu vì sao một người phụ nữ xinh đẹp như thế này lại quá tàn độc. Vì cậu là loại thấp hèn, nghèo nên mới bị ghét?.
Mẹ kế Yoongi: "Vậy mày có muốn biết, vì sao tao bắt cóc mày không?"
Jimin: "..."
Cậu ngước lên nhìn bà ta bằng đôi mắt đau đớn nước mắt tràn ra bên ngoài. Vì đau quá nên cậu đã khóc.
Mẹ kế Yoongi: "Đệt mẹ, tao ghét nhất là cái khuôn mặt giả bộ ngây thơ này để dụ dỗ Yoongi"
Bà ta nắm đầu cậu, giật mạnh thêm về phía sau. Mặt đối mặt. Giọng nói truyền đến hai bên tai cậu.
Mẹ kế Yoongi: "Vì tao yêu nó. Vì tao yêu Yoongi đấy!"
Bà ta bật cười trong điên loạn, khuôn mặt nham hiểm, độc ác với đôi mắt trợn tròn khi phát ra những tiếng nói như đang gào toáng. Bà ta yêu Yoongi. Mẹ kế có tâm tư với con trai riêng của chồng sao. Sao bà lại có thể?.
Jimin nhíu mài, thất thần hỏi lại.
Jimin: "Sao bà lại...sao bà lại yêu Yoongi?. Bà là mẹ kế anh ấy cơ mà?"
Mẹ kế Yoongi: "Ai bảo tao không được yêu nó, ai cấm cản?. Nếu không có mày, thì Yoongi sẽ không rời khỏi biệt thự. Lúc đó tao và nó sẽ "vui vẻ" cùng nhau!"
Jimin tức điên: "Bà câm đi, sao bà lại có thể nói những từ bỉ ổi, vô sĩ như vậy?"
Jimin quát lớn, ngăn cấm không cho bà ta nói những từ không biết ngượng miệng. Loại đàn bà lăng loàn, mất nết. Loại hư thân dám mơ tư tưởng với con trai riêng của chồng mình. Thật là không biết liêm sĩ, không biết nhục nhã.
Bà ta nghe thế thì ngừng cười, ra lệnh cho tên kia ra ngoài. Chỉ còn một mình bà ta ở lại với Jimin. Một lúc sau, bà ta nhếch môi cười đắc ý. Lấy ra trong túi áo một chiếc điện thoại.
Bà ta: "Hừm, chắc Yoongi bỏ mày rồi. Cũng đúng thôi, loại hạ đẳng dốt nát như mày Yoongi cũng nhanh chán lắm đấy. Yoongi xuất thân cao quý, thượng lưu thì làm sao có thể yêu mày lâu dài được chứ?"
Jimin cười khẩy: "Tôi biết anh ấy sẽ đến đây ngay, sẽ cứu tôi ra khỏi người đàn bà ghê tởm như bà!"
Jimin lại nói: "Bà không xứng là mẹ của anh ấy!"
Bà ta vẫn bình thản trả lời như không hề bực tức. Thái độ rất vui vẻ.
Mẹ kế Yoongi: "Người tình thì hợp hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.