Chương 109: Kẻ trị tội.
Ngọc Như
13/10/2022
Jiyoung: "Cô còn đau không?"
Yoonji không đáp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt trầm lặng cùng gương mặt lạnh nhìn đến bức tranh sơn dầu phát họa gia đình bốn người hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, mang gương mặt phúc hậu và hài hoà, cả gia đình quây quần cùng nhau trên mâm cơm đơn sơ. Đó chính là thứ mà cả đời Yoonji luôn ghen tị. Giờ mới để ý, Yoongi và Jimin khác xa nhau hoàn toàn, từ xuất thân đến tính cách đều một trời một vực, nhưng trên hết hai người họ chung quy lại sẽ tạo ra một tình yêu khác biệt. Chính cái khác biệt đó là mầm mống để họ nắm tay mà vững đi trên con đường phía trước, dù có thế nào cũng không thể tách rời. Vừa ngắm bức tranh, cô vừa cảm thán câu chuyện hạnh phúc của anh trai.
Yoonji: "Tôi thật sự rất ghen tị với Yoongi!"
Jiyoung uể oải sau những đêm thức trắng chờ cô về, toàn thân anh mệt lả không một chút nào muốn cử động. Anh nằm trên ghế sofa để nghỉ mệt. Khẽ ngước mắt lên khi thấy Yoonji đang ngồi thơ thẩn. Bức ảnh đó là hồi năm mười lăm tuổi anh cùng gia đình chụp chung, sau đó họa bằng tranh sơn dầu, chỉ có duy nhất một tấm để ở đây. Còn những bức khác đều ở nhà riêng của bố mẹ, cách nơi đây rất xa. Jiyoung không hiểu vì sao Jimin không thích ở nhà bố mẹ, nơi đấy rộng, thoải mái hơn khi phải mướn một ngôi nhà trong cái hẽm chật hẹp, vừa xấu vừa không đủ tiện nghi.
Jiyoung tò mò: "Ghen tị điều gì?"
Yoonji: "Không biết, nhưng giờ anh ấy hạnh phúc hơn tôi rất nhiều!"
Bản thân cũng chả biết là đang ghen tị điều gì. Có bạn bè, tình yêu và cả một cuộc đời mới, có suy nghĩ khác biệt so lớn với cô. Ngay cả Yoonji, dù muốn thoát ra khỏi cái bóng của sự việc năm đó cũng hoàn toàn không thể. Khi nhớ lại, việc đã từng bị cưỡng bức rồi bẻ gãy chân suýt chút đã tật nguyền. Dạ dày muốn trào ngược ra ngoài vì thấy sợ.
Nhìn người con gái đang ngồi im lặng, thấy vậy, anh khẽ ngồi dậy bước đến ngồi xuống kế bên.
Jiyoung: "'Cô ganh tị vì anh ấy bây giờ đã có Jimin?"
Yoonji: "Không biết. Chắc là vậy..."
Hai anh em nhà Min rất giống nhau, chỉ có điều đôi mắt là khác. Mắt Yoongi gọi là mắt mèo, khi cười rất đẹp, rất cuốn hút còn cô nàng lại mang đôi mắt tam bạch, cặp mắt đen láy le lói trong ánh đèn điện sáng chói treo trên trần nhà. Đồng tử Yoonji khi đối diện gần anh sẽ giãn ra, điều này làm cho người kia không hiểu vì sao có hiện tượng này. Mắt Yoonji tuy là đôi mắt hiếm, kì lạ nhưng lại hút hồn theo cách riêng. Mỗi khi cô nhìn ngước lên, mọi sự lạnh lùng và cao quý đều hiện rõ nét, ít người khác sở hữu được. Vẻ đẹp ma mị, tàn khốc đều quy tụ vào đôi mắt xinh đẹp. Nó dường như không có hồn, không có sức sống và không có sự ngọt ngào ở đây... Jiyoung nhìn đến ngơ ngẩn, trái tim anh có chút khan khác.
Bất chợt, anh xoa mặt cô.
Jiyoung: "Mắt cô... Đúng thật là đẹp!"
Yoonji ngỡ ngàng: "..."
A. Đúng là điên mà.
Jiyoung gạt sang chỗ khác, anh ngượng ngùng đỏ mặt ho khẽ vài tiếng để lấn át bầu không khí ngượng nghịu do chính mình tạo ra. Yoonji phì cười, mắt lại dán xuống bàn chân, lúc nãy, Jiyoung tốt bụng mang tất chân vào cho để cô giữ ấm, anh bảo thời tiết vào tối vô cùng lạnh, vết thương ở chân sẽ dễ tái phát mà đau nhức nếu không được làm ấm. Như vậy, sẽ không ngủ được. Yoonji tự đặt câu hỏi vì sao trên đời này lại tồn tại một người có thể đối xử tốt với cô mặc dù cô luôn năm lần bảy lượt chơi khâm người đó. Bây giờ, cô thực sự nghĩ anh đích thị là một tên khờ khạo.
Yoonji: "Mắt tôi theo tướng số, là đôi mắt chết yểu, xui xẻo. Chúng không đẹp như anh nói đâu!"
Jiyoung khựng người, vì anh không tin những điều viễn vông như việc con người sinh ra đã có tướng số hay việc bói toán nhảm nhí. Nó là một điều phi khoa học và chẳng hợp lý. Đôi mắt tuyệt đẹp như vậy thì làm sao mà mang đến vận xui, không may. Anh không tin điều viễn vông.
Jiyoung: "Cô đừng quá tin vào việc số mệnh. Đâu phải ai có đôi mắt tam bạch đều xấu số?"
Làm gì có chuyện con người khi sinh ra đều được trời sắp xếp cho số phận khác nhau, đều phải hứng chịu cái số của mình được sắp đặt từ trước. Nếu như vậy việc sinh ra con người thì còn có ý nghĩa gì?. Ngay cả khi họ không làm chủ được vận mệnh của chính họ, phải nhờ vào trời đất định đoạt.
Jiyoung: "Thật nhảm nhí!"
Jiyoung nhớ lại Taehyung cũng có đôi mắt thế này. Chẳng phải anh hạnh phúc, học giỏi và được một người đức cao vọng trọng nuôi nấng thành một con người hoàn hảo, tốt đẹp. Mấy cái đó càng khiến anh không tin về những chuyện tâm linh, thần tiên là có thật. Yoonji cười nhạt, ngó sang người đàn ông đang nghĩ ngợi một số chuyện.
Yoonji: "Tôi tin. Vì tôi luôn là người xui xẻo!"
Không có bạn bè, không có tình yêu và cũng không có một chút quan điểm cá nhân. Sống trong một cơ thể bình thường nhưng tâm hồn đã mục rỗng, chẳng còn luyến tiếc chuyện gì. Tính cách ích kỷ, ngang tàn càng làm cho Yoonji thấy mình cô đơn, không xứng đáng được nhận bất cứ điều hạnh phúc ở trên đời. Ngay cả khóc, cô cũng chưa từng khóc, chỉ rơi đúng hai giọt nước mắt khi hay tin mẹ mất và gặp lại Yoongi.
Anh đoán cô có nhiều muộn phiền suy tư. Dự sẽ hỏi xem cô ra sao, nhưng nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ sáng. Thời gian không cho phép hai người đàm thoại, Jiyoung thúc giục cô đi ngủ vì không muốn cô suy tư thêm.
Yoonji: "Anh ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ!"
Jiyoung: "Không ngủ sớm là xấu xí, mụn thâm, cơ thể gầy yếu và càng ngày càng chết mòn đi đấy!"
Anh như một vị bác sĩ thích càm ràm, luôn miệng nêu lên tác hại của việc thức khuya. Cái miệng hay lãi nhãi bên tai khiến cô nhức cả đầu, bèn xoa xoa vầng thái dương đang giật giật.
Yoonji: "Nói nhiều quá~!"
Jiyoung: "Hả?. Tôi đang lo cho cô đấy, còn bảo tôi nói nhiều?"
Yoonji: "Ai cần anh lo?"
Jiyoung liếc cô: "Thấy mà ghét. Rồi cô định thức đến giờ này làm gì?"
Bàn tay nhỏ nhắn với lấy trong túi áo khoác đặt gần ghế sofa, cô đem ra một gói thuốc lá đưa trước mặt anh. Ý chỉ muốn đi ra ngoài hút thuốc một chút.
Jiyoung nhăn mài: "Cô là con gái đấy, hút thuốc, đi bar, đánh nhau?. Cô tệ nạn hơn tôi nghĩ!"
Yoonji khinh bỉ: "Xì!"
Jiyoung tức giận: "Không được hút!"
Yoonji cười đểu: "Thế tôi hút thì làm gì tôi?"
Anh không vui, còn không biết cô là đang muốn làm hại sức khỏe bản thân hay duy chỉ là một suy nghĩ trẻ con của tuổi nổi loạn. Là một vị bác sĩ nói không với tệ nạn, hoàn toàn nghiêm cấm việc động vào đồ xấu. Một lực giật lấy gói thuốc ném vào sọt rác. Yoonji giật mình trước hành động ngang nhiên, chưa kịp làm gì thì đã bị anh kéo về phòng. Khoảnh khắc đó như một con hổ điên muốn nuốt chửng Yoonji khiến cô ngạc nhiên. Đôi mắt một mí với vẻ ảm đạm khác xa với đôi mắt hay cười như ngày thường bỗng dưng xuất hiện.
Yoonji cười: "Ra là cũng biết lạnh lùng nhỉ?"
Jiyoung: "Tính tình cô như vậy không làm tôi lạnh lùng mới lạ đấy. Ngừng ngay cái việc hút thuốc đi!"
Người đàn ông này... Hoàn toàn đã trở thành một người khác, một người làm cô bất ngờ. Vẻ mặt anh bây giờ, là đang rất tức giận vì thói hư của cô.
Yoonji: "Anh là gì của tôi mà muốn tôi ngừng?"
Jiyoung khựng người: "..."
Yoonji: "Anh là người yêu tôi?. Hay là anh trai tôi?"
Câu hỏi của cô bình thường đến lạ mà anh không tài nào nghĩ ra cách trả lời hợp lý nhất. Jiyoung nắm chặt rồi lại buông lõng bàn tay cô ra, anh đã rất khó chịu. Từ lúc cô đi bar về muộn, trên cổ xuất hiện những dấu hôn. Jiyoung lúc ấy đã cố lờ đi không quan tâm, đến cái lúc mà cô đòi hôn anh, anh nghĩ rằng cô chính là một đứa con gái hư hỏng, muốn làm gì thì làm, bất chấp muốn có được mọi khao khát của chính mình mà lại không để ý đến cảm xúc người khác. Jiyoung nhăn mài, quay ra đằng sau nhìn người con gái tỉnh táo, không còn giọt men nào trong đầu.
Jiyoung: "Tôi là bác sĩ tương lai. Tôi không thích cô hút thuốc"
Yoonji lạnh lùng: "...Đây là lý do?"
Jiyoung: "Ừ. Nên làm ơn, ngủ giúp tôi. Đừng để tôi phải đau đầu vì cô!"
Yoonji lãnh đạm: "Ờ. Ngủ ngon!"
Cô gạt tay anh ra tự mình về phòng. Không thèm quan tâm đến thần sắc anh ra sao. Bác sĩ tương lai?. Một lý do biện minh hết sức nhàm chán như vậy cũng có thể phát ngôn ra ngoài.
Yoonji suy nghĩ: "Ha. Nực cười thật!"
Trời sáng.
Là người thức dậy sớm nhất, Jimin nằm bên cạnh Yoongi ngắm hắn đang say giấc. Từ ngày làm lành với nhau, Yoongi cũng ngủ đều đặn và nhiều hơn. Có thể hiểu hắn thật sự rất an tâm, cũng không còn muộn phiền. Bệnh tình chuyển biến tích cực và không còn thấy việc hắn kích động. Jimin hạnh phúc, mắt dán vào khuôn mặt đang ngủ yên bình. Cõi lòng có chút xao xuyến, nghĩ lại những chuyện xảy ra cứ như là một thước phim. Buồn, vui đều có nhưng cũng thật vừa may, sau những câu chuyện rắc rối xảy đến Yoongi vẫn còn ở bên cậu. Thật hạnh phúc. Jimin trong vô thức, một niềm yêu đương bất chợt hiện hữu trong thần trí trỗi dậy.
Jimin lẩm bẩm: "...Mình muốn có con!"
Yoongi lúc này giả bộ đang ngủ, khi nghe được lời thỉnh cậu đáng yêu thì hạnh phúc biết bao. Cậu muốn có một đứa con?. Nghe thật thú vị. Yoongi mở to mắt nhìn, đôi mắt mèo đang chăm chăm ngắm đối phương. Hắn nở nụ cười chào sáng theo thói quen.
Yoongi: "Chúc em yêu của tôi một ngày đẹp đẽ!"
Hắn cười ranh mãnh. Xoa đầu cậu.
Jimin: "A..a. Anh yêu cũng vậy. Chúc anh ngày tốt lành!"
Cậu xấu hổ co rúm trong lớp chăn dày, rút vào trong lòng hắn. Có thể cảm nhận từ tận tâm can mà nghe được tiếng trái tim hai người đánh liên hồi, dù đã yêu nhau gần hơn một năm nhưng như vậy cả hai cũng không tránh khỏi việc vẫn còn đỏ mặt khi trao nhau những lời yêu thương từ tận đáy lòng.
Yoongi phì cười, hôn lên tóc cậu rồi vuốt ve tấm lưng nhỏ.
Yoongi: "Lúc nãy nói gì thế?"
Jimin ngại ngùng: "A... Em có nói gì đâu. Anh nghe lầm rồi!"
Giờ mà để cho hắn biết cậu muốn có một đứa bé. Suy nghĩ này chắc chắn sẽ làm cho Yoongi thấy bối rối, sợ hắn buồn vì cả hai đều là đàn ông làm sao có con. Jimin lắc đầu, mỉm cười sượng trân nhìn hai bàn tay đan vào nhau. Hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn của cậu, hắn quả là có khiếu chọn đồ. Dù tay cậu có chút mũm mĩm, tròn trịa so với hắn có đôi tay to, thon dài và những sợi dây điện trên mu bàn tay nhưng khi hai bàn tay áp vào nhau thì lại hợp một cách kì lạ. Cậu hạnh phúc ngắm nghía quà hắn tặng cho, thấy mình rất may mắn vì chọn đúng người.
Jimin mỉm cười: "Đẹp quá!"
Yoongi: "Thật vui vì em thích nó"
Một lúc lâu, Yoongi tiện tay nhéo cái má của cậu. Cái má phúng phính, to tròn như bánh bao. Hắn nhéo rất mạnh, làm cậu đau đến mức nhắm chặt hai mắt vào.
Yoongi: "Em dám nói dối?"
Jimin: "Đ...đau. Em đau. Nói.. dối gì cơ?"
Yoongi: "Em bảo muốn có con mà?"
Jimin lúng túng, ánh mắt đảo xung quanh như chính mình thật sự có lỗi. Không dám nhìn biểu hiện của Yoongi, cậu thật sự rất muốn có một đứa con. Dù là không phải máu mủ ruột thịt, nhưng chắc chắn những tình yêu thương sẽ giành trọn cho nó tất. Yoongi phì cười, nhìn cậu giống như một đứa trẻ đang bị phạt. Khuôn mặt đỏ đỏ nhưng rất đáng yêu.
Yoongi: "Không biết là có phải em đã vào giấc mộng tôi không. Nhưng đêm qua, thật sự tôi đã mơ thấy em và tôi có một đứa con. Cả ba sống hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ..."
Jimin nhăn mài, mũi lòng: "..."
Yoongi ôn nhu: "Em muốn có con mà?. Sao chúng ta không thử nhận một đứa bé về nuôi?"
Hắn xoa đầu cậu trấn an.
Yoongi tiếp lời: "Em không cần phải sợ bất cứ điều gì. Hãy lắm những gì em muốn, những điều em nghĩ là những điều tôi chắc chắn sẽ tán thành!"
Jimin: "Nhưng... Có sớm quá không, khi mà chúng ta chưa có công việc ổn định?"
Yoongi phì cười: "Đừng sợ. Rồi sẽ đến lúc nào đó, chúng ta có một đứa trẻ cho riêng mình, em đừng quá lo cho sau này. Tôi cũng rất thích tiếng trẻ con cười khóc quanh nhà mỗi khi đi làm về!"
Jimin ôm hắn: "Thật tốt. Thật may mắn vì anh thích chuyện này. Cảm ơn anh, Yoongi!"
Yoongi cười ôn nhu: "...Có một đứa bé để chăm sóc cũng không tồi đâu!"
Hắn không hứa sẽ cho cậu có cuộc sống tốt nhất trên đời nhưng chắc chắn hắn sẽ khiến cậu hạnh phúc nhất trên thế gian. Yoongi hắn, luôn là người vì người mình yêu làm nên tất cả. Chính hắn cũng rất muốn có được một đứa con, trai hay gái gì cũng được, sau này sẽ không sợ nhà thiếu tiếng cười của con nít. [...]
Yoonji đêm qua không chợp mắt được. Đến khi ngủ được, thức dậy cũng đã quá giờ chiều. Jiyoung cũng không thèm lay cô dậy, mặc cho cô ngủ đến giờ nào thì tuỳ. Yoonji theo thói quen, nhìn cái đầu băng bó vết thương của mình trước gương, thấy dáng vẻ như người đáng thương, khuôn mặt hao gầy cùng với thân hình sụt đi mấy cân. Từ lúc Jimin và Yoongi đi mất thì cô chẳng ăn hạt cơm nào, chỉ uống rượu và ăn một ít mì. Giờ đây khác quái nào một con ma đói, không giống một thiên kim tiểu thư của tập đoàn giàu có. Yoonji phát chán trước hình dáng của mình, nghĩ đến hôm qua, khuôn mặt anh bị cô tổn thương trông rất khó coi. Vẻ mặt nóng giận, u ám và không có chút ánh sáng.
Yoonji hằng giọng, vò đầu: "Má nó!"
...
Jiyoung: "Cô đi đâu?"
Anh đã chuẩn bị cho cô bữa ăn chiều, đầy những món cô thích. Tình trạng của Yoonji dần mất đi sức khỏe, anh không thể để cô tiếp tục sa lầy vào những thứ vô bổ. Mùi đồ ăn bay nghi ngút, Yoonji chả thèm đá động. Đảo mắt tìm ví tiền cất trong túi áo khoác, chả thấy đâu, cô nhăn mài, chất vấn người con trai.
Yoonji: "Tiền tôi đâu?"
Jiyoung ảm đạm: "Đến đây ăn cơm đi"
Yoonji bực mình: "Tôi hỏi tiền để đâu?"
Jiyoung: "Tôi đem vứt sọt rác rồi!"
Yoonji cáu gắt: "Đệt mẹ. Anh bị ngu à?. Anh giỡn mặt với tôi hả?"
Jiyoung không thèm để tâm, cứ như một người đã hoàn toàn khác xa Jiyoung mà cô biết trước đây. Jiyoung phiên bản mới mẻ này với khuôn mặt không một chút vui tươi, hai hàng chân mài đang nhíu chặt vào nhau kéo cô đi ăn cơm. Anh không cho cô rời khỏi nhà nửa bước.
Jiyoung: "Cô đang bị thương. Không được đi đâu hết"
Yoonji: "Đệt mẹ..."
Cô vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Sức mạnh tên điên đó không thể nào phản công nổi, với cả cô còn rất yếu, sức cũng đã giảm đi mấy phần vì bốn ngày chưa được ngủ ngon. Min Yoonji không còn lựa chọn nào ngoài việc im lặng ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn toàn là những món ngon, anh bắt cô cầm đũa. Tiện tay gấp cho cô ít thịt gà, Jiyoung cất công đi mua vào lúc sáng sớm đem về hầm. Anh đã hầm suốt buổi sáng vì không biết khi nào cô tỉnh.
Yoonji bất bình, cau có: "Không muốn ăn!"
Jiyoung: "Ăn đi. Cô đừng mơ tưởng tôi sẽ cho cô ra ngoài chơi đùa. Cô phải ở yên đây đến khi nào bệnh tình tốt lên"
Yoonji: "Con mẹ nó. Đừng có chọc tôi điên, anh là bác sĩ của tôi à?. Lắm chuyện!"
Jiyong: "Tôi đã hứa với Yoongi thay anh ấy chăm sóc cô. Đừng có mà hỗn láo ở đây!"
Yoonji không đáp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt trầm lặng cùng gương mặt lạnh nhìn đến bức tranh sơn dầu phát họa gia đình bốn người hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, mang gương mặt phúc hậu và hài hoà, cả gia đình quây quần cùng nhau trên mâm cơm đơn sơ. Đó chính là thứ mà cả đời Yoonji luôn ghen tị. Giờ mới để ý, Yoongi và Jimin khác xa nhau hoàn toàn, từ xuất thân đến tính cách đều một trời một vực, nhưng trên hết hai người họ chung quy lại sẽ tạo ra một tình yêu khác biệt. Chính cái khác biệt đó là mầm mống để họ nắm tay mà vững đi trên con đường phía trước, dù có thế nào cũng không thể tách rời. Vừa ngắm bức tranh, cô vừa cảm thán câu chuyện hạnh phúc của anh trai.
Yoonji: "Tôi thật sự rất ghen tị với Yoongi!"
Jiyoung uể oải sau những đêm thức trắng chờ cô về, toàn thân anh mệt lả không một chút nào muốn cử động. Anh nằm trên ghế sofa để nghỉ mệt. Khẽ ngước mắt lên khi thấy Yoonji đang ngồi thơ thẩn. Bức ảnh đó là hồi năm mười lăm tuổi anh cùng gia đình chụp chung, sau đó họa bằng tranh sơn dầu, chỉ có duy nhất một tấm để ở đây. Còn những bức khác đều ở nhà riêng của bố mẹ, cách nơi đây rất xa. Jiyoung không hiểu vì sao Jimin không thích ở nhà bố mẹ, nơi đấy rộng, thoải mái hơn khi phải mướn một ngôi nhà trong cái hẽm chật hẹp, vừa xấu vừa không đủ tiện nghi.
Jiyoung tò mò: "Ghen tị điều gì?"
Yoonji: "Không biết, nhưng giờ anh ấy hạnh phúc hơn tôi rất nhiều!"
Bản thân cũng chả biết là đang ghen tị điều gì. Có bạn bè, tình yêu và cả một cuộc đời mới, có suy nghĩ khác biệt so lớn với cô. Ngay cả Yoonji, dù muốn thoát ra khỏi cái bóng của sự việc năm đó cũng hoàn toàn không thể. Khi nhớ lại, việc đã từng bị cưỡng bức rồi bẻ gãy chân suýt chút đã tật nguyền. Dạ dày muốn trào ngược ra ngoài vì thấy sợ.
Nhìn người con gái đang ngồi im lặng, thấy vậy, anh khẽ ngồi dậy bước đến ngồi xuống kế bên.
Jiyoung: "'Cô ganh tị vì anh ấy bây giờ đã có Jimin?"
Yoonji: "Không biết. Chắc là vậy..."
Hai anh em nhà Min rất giống nhau, chỉ có điều đôi mắt là khác. Mắt Yoongi gọi là mắt mèo, khi cười rất đẹp, rất cuốn hút còn cô nàng lại mang đôi mắt tam bạch, cặp mắt đen láy le lói trong ánh đèn điện sáng chói treo trên trần nhà. Đồng tử Yoonji khi đối diện gần anh sẽ giãn ra, điều này làm cho người kia không hiểu vì sao có hiện tượng này. Mắt Yoonji tuy là đôi mắt hiếm, kì lạ nhưng lại hút hồn theo cách riêng. Mỗi khi cô nhìn ngước lên, mọi sự lạnh lùng và cao quý đều hiện rõ nét, ít người khác sở hữu được. Vẻ đẹp ma mị, tàn khốc đều quy tụ vào đôi mắt xinh đẹp. Nó dường như không có hồn, không có sức sống và không có sự ngọt ngào ở đây... Jiyoung nhìn đến ngơ ngẩn, trái tim anh có chút khan khác.
Bất chợt, anh xoa mặt cô.
Jiyoung: "Mắt cô... Đúng thật là đẹp!"
Yoonji ngỡ ngàng: "..."
A. Đúng là điên mà.
Jiyoung gạt sang chỗ khác, anh ngượng ngùng đỏ mặt ho khẽ vài tiếng để lấn át bầu không khí ngượng nghịu do chính mình tạo ra. Yoonji phì cười, mắt lại dán xuống bàn chân, lúc nãy, Jiyoung tốt bụng mang tất chân vào cho để cô giữ ấm, anh bảo thời tiết vào tối vô cùng lạnh, vết thương ở chân sẽ dễ tái phát mà đau nhức nếu không được làm ấm. Như vậy, sẽ không ngủ được. Yoonji tự đặt câu hỏi vì sao trên đời này lại tồn tại một người có thể đối xử tốt với cô mặc dù cô luôn năm lần bảy lượt chơi khâm người đó. Bây giờ, cô thực sự nghĩ anh đích thị là một tên khờ khạo.
Yoonji: "Mắt tôi theo tướng số, là đôi mắt chết yểu, xui xẻo. Chúng không đẹp như anh nói đâu!"
Jiyoung khựng người, vì anh không tin những điều viễn vông như việc con người sinh ra đã có tướng số hay việc bói toán nhảm nhí. Nó là một điều phi khoa học và chẳng hợp lý. Đôi mắt tuyệt đẹp như vậy thì làm sao mà mang đến vận xui, không may. Anh không tin điều viễn vông.
Jiyoung: "Cô đừng quá tin vào việc số mệnh. Đâu phải ai có đôi mắt tam bạch đều xấu số?"
Làm gì có chuyện con người khi sinh ra đều được trời sắp xếp cho số phận khác nhau, đều phải hứng chịu cái số của mình được sắp đặt từ trước. Nếu như vậy việc sinh ra con người thì còn có ý nghĩa gì?. Ngay cả khi họ không làm chủ được vận mệnh của chính họ, phải nhờ vào trời đất định đoạt.
Jiyoung: "Thật nhảm nhí!"
Jiyoung nhớ lại Taehyung cũng có đôi mắt thế này. Chẳng phải anh hạnh phúc, học giỏi và được một người đức cao vọng trọng nuôi nấng thành một con người hoàn hảo, tốt đẹp. Mấy cái đó càng khiến anh không tin về những chuyện tâm linh, thần tiên là có thật. Yoonji cười nhạt, ngó sang người đàn ông đang nghĩ ngợi một số chuyện.
Yoonji: "Tôi tin. Vì tôi luôn là người xui xẻo!"
Không có bạn bè, không có tình yêu và cũng không có một chút quan điểm cá nhân. Sống trong một cơ thể bình thường nhưng tâm hồn đã mục rỗng, chẳng còn luyến tiếc chuyện gì. Tính cách ích kỷ, ngang tàn càng làm cho Yoonji thấy mình cô đơn, không xứng đáng được nhận bất cứ điều hạnh phúc ở trên đời. Ngay cả khóc, cô cũng chưa từng khóc, chỉ rơi đúng hai giọt nước mắt khi hay tin mẹ mất và gặp lại Yoongi.
Anh đoán cô có nhiều muộn phiền suy tư. Dự sẽ hỏi xem cô ra sao, nhưng nhìn đồng hồ đã hơn ba giờ sáng. Thời gian không cho phép hai người đàm thoại, Jiyoung thúc giục cô đi ngủ vì không muốn cô suy tư thêm.
Yoonji: "Anh ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ!"
Jiyoung: "Không ngủ sớm là xấu xí, mụn thâm, cơ thể gầy yếu và càng ngày càng chết mòn đi đấy!"
Anh như một vị bác sĩ thích càm ràm, luôn miệng nêu lên tác hại của việc thức khuya. Cái miệng hay lãi nhãi bên tai khiến cô nhức cả đầu, bèn xoa xoa vầng thái dương đang giật giật.
Yoonji: "Nói nhiều quá~!"
Jiyoung: "Hả?. Tôi đang lo cho cô đấy, còn bảo tôi nói nhiều?"
Yoonji: "Ai cần anh lo?"
Jiyoung liếc cô: "Thấy mà ghét. Rồi cô định thức đến giờ này làm gì?"
Bàn tay nhỏ nhắn với lấy trong túi áo khoác đặt gần ghế sofa, cô đem ra một gói thuốc lá đưa trước mặt anh. Ý chỉ muốn đi ra ngoài hút thuốc một chút.
Jiyoung nhăn mài: "Cô là con gái đấy, hút thuốc, đi bar, đánh nhau?. Cô tệ nạn hơn tôi nghĩ!"
Yoonji khinh bỉ: "Xì!"
Jiyoung tức giận: "Không được hút!"
Yoonji cười đểu: "Thế tôi hút thì làm gì tôi?"
Anh không vui, còn không biết cô là đang muốn làm hại sức khỏe bản thân hay duy chỉ là một suy nghĩ trẻ con của tuổi nổi loạn. Là một vị bác sĩ nói không với tệ nạn, hoàn toàn nghiêm cấm việc động vào đồ xấu. Một lực giật lấy gói thuốc ném vào sọt rác. Yoonji giật mình trước hành động ngang nhiên, chưa kịp làm gì thì đã bị anh kéo về phòng. Khoảnh khắc đó như một con hổ điên muốn nuốt chửng Yoonji khiến cô ngạc nhiên. Đôi mắt một mí với vẻ ảm đạm khác xa với đôi mắt hay cười như ngày thường bỗng dưng xuất hiện.
Yoonji cười: "Ra là cũng biết lạnh lùng nhỉ?"
Jiyoung: "Tính tình cô như vậy không làm tôi lạnh lùng mới lạ đấy. Ngừng ngay cái việc hút thuốc đi!"
Người đàn ông này... Hoàn toàn đã trở thành một người khác, một người làm cô bất ngờ. Vẻ mặt anh bây giờ, là đang rất tức giận vì thói hư của cô.
Yoonji: "Anh là gì của tôi mà muốn tôi ngừng?"
Jiyoung khựng người: "..."
Yoonji: "Anh là người yêu tôi?. Hay là anh trai tôi?"
Câu hỏi của cô bình thường đến lạ mà anh không tài nào nghĩ ra cách trả lời hợp lý nhất. Jiyoung nắm chặt rồi lại buông lõng bàn tay cô ra, anh đã rất khó chịu. Từ lúc cô đi bar về muộn, trên cổ xuất hiện những dấu hôn. Jiyoung lúc ấy đã cố lờ đi không quan tâm, đến cái lúc mà cô đòi hôn anh, anh nghĩ rằng cô chính là một đứa con gái hư hỏng, muốn làm gì thì làm, bất chấp muốn có được mọi khao khát của chính mình mà lại không để ý đến cảm xúc người khác. Jiyoung nhăn mài, quay ra đằng sau nhìn người con gái tỉnh táo, không còn giọt men nào trong đầu.
Jiyoung: "Tôi là bác sĩ tương lai. Tôi không thích cô hút thuốc"
Yoonji lạnh lùng: "...Đây là lý do?"
Jiyoung: "Ừ. Nên làm ơn, ngủ giúp tôi. Đừng để tôi phải đau đầu vì cô!"
Yoonji lãnh đạm: "Ờ. Ngủ ngon!"
Cô gạt tay anh ra tự mình về phòng. Không thèm quan tâm đến thần sắc anh ra sao. Bác sĩ tương lai?. Một lý do biện minh hết sức nhàm chán như vậy cũng có thể phát ngôn ra ngoài.
Yoonji suy nghĩ: "Ha. Nực cười thật!"
Trời sáng.
Là người thức dậy sớm nhất, Jimin nằm bên cạnh Yoongi ngắm hắn đang say giấc. Từ ngày làm lành với nhau, Yoongi cũng ngủ đều đặn và nhiều hơn. Có thể hiểu hắn thật sự rất an tâm, cũng không còn muộn phiền. Bệnh tình chuyển biến tích cực và không còn thấy việc hắn kích động. Jimin hạnh phúc, mắt dán vào khuôn mặt đang ngủ yên bình. Cõi lòng có chút xao xuyến, nghĩ lại những chuyện xảy ra cứ như là một thước phim. Buồn, vui đều có nhưng cũng thật vừa may, sau những câu chuyện rắc rối xảy đến Yoongi vẫn còn ở bên cậu. Thật hạnh phúc. Jimin trong vô thức, một niềm yêu đương bất chợt hiện hữu trong thần trí trỗi dậy.
Jimin lẩm bẩm: "...Mình muốn có con!"
Yoongi lúc này giả bộ đang ngủ, khi nghe được lời thỉnh cậu đáng yêu thì hạnh phúc biết bao. Cậu muốn có một đứa con?. Nghe thật thú vị. Yoongi mở to mắt nhìn, đôi mắt mèo đang chăm chăm ngắm đối phương. Hắn nở nụ cười chào sáng theo thói quen.
Yoongi: "Chúc em yêu của tôi một ngày đẹp đẽ!"
Hắn cười ranh mãnh. Xoa đầu cậu.
Jimin: "A..a. Anh yêu cũng vậy. Chúc anh ngày tốt lành!"
Cậu xấu hổ co rúm trong lớp chăn dày, rút vào trong lòng hắn. Có thể cảm nhận từ tận tâm can mà nghe được tiếng trái tim hai người đánh liên hồi, dù đã yêu nhau gần hơn một năm nhưng như vậy cả hai cũng không tránh khỏi việc vẫn còn đỏ mặt khi trao nhau những lời yêu thương từ tận đáy lòng.
Yoongi phì cười, hôn lên tóc cậu rồi vuốt ve tấm lưng nhỏ.
Yoongi: "Lúc nãy nói gì thế?"
Jimin ngại ngùng: "A... Em có nói gì đâu. Anh nghe lầm rồi!"
Giờ mà để cho hắn biết cậu muốn có một đứa bé. Suy nghĩ này chắc chắn sẽ làm cho Yoongi thấy bối rối, sợ hắn buồn vì cả hai đều là đàn ông làm sao có con. Jimin lắc đầu, mỉm cười sượng trân nhìn hai bàn tay đan vào nhau. Hai chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn của cậu, hắn quả là có khiếu chọn đồ. Dù tay cậu có chút mũm mĩm, tròn trịa so với hắn có đôi tay to, thon dài và những sợi dây điện trên mu bàn tay nhưng khi hai bàn tay áp vào nhau thì lại hợp một cách kì lạ. Cậu hạnh phúc ngắm nghía quà hắn tặng cho, thấy mình rất may mắn vì chọn đúng người.
Jimin mỉm cười: "Đẹp quá!"
Yoongi: "Thật vui vì em thích nó"
Một lúc lâu, Yoongi tiện tay nhéo cái má của cậu. Cái má phúng phính, to tròn như bánh bao. Hắn nhéo rất mạnh, làm cậu đau đến mức nhắm chặt hai mắt vào.
Yoongi: "Em dám nói dối?"
Jimin: "Đ...đau. Em đau. Nói.. dối gì cơ?"
Yoongi: "Em bảo muốn có con mà?"
Jimin lúng túng, ánh mắt đảo xung quanh như chính mình thật sự có lỗi. Không dám nhìn biểu hiện của Yoongi, cậu thật sự rất muốn có một đứa con. Dù là không phải máu mủ ruột thịt, nhưng chắc chắn những tình yêu thương sẽ giành trọn cho nó tất. Yoongi phì cười, nhìn cậu giống như một đứa trẻ đang bị phạt. Khuôn mặt đỏ đỏ nhưng rất đáng yêu.
Yoongi: "Không biết là có phải em đã vào giấc mộng tôi không. Nhưng đêm qua, thật sự tôi đã mơ thấy em và tôi có một đứa con. Cả ba sống hạnh phúc trong ngôi nhà nhỏ..."
Jimin nhăn mài, mũi lòng: "..."
Yoongi ôn nhu: "Em muốn có con mà?. Sao chúng ta không thử nhận một đứa bé về nuôi?"
Hắn xoa đầu cậu trấn an.
Yoongi tiếp lời: "Em không cần phải sợ bất cứ điều gì. Hãy lắm những gì em muốn, những điều em nghĩ là những điều tôi chắc chắn sẽ tán thành!"
Jimin: "Nhưng... Có sớm quá không, khi mà chúng ta chưa có công việc ổn định?"
Yoongi phì cười: "Đừng sợ. Rồi sẽ đến lúc nào đó, chúng ta có một đứa trẻ cho riêng mình, em đừng quá lo cho sau này. Tôi cũng rất thích tiếng trẻ con cười khóc quanh nhà mỗi khi đi làm về!"
Jimin ôm hắn: "Thật tốt. Thật may mắn vì anh thích chuyện này. Cảm ơn anh, Yoongi!"
Yoongi cười ôn nhu: "...Có một đứa bé để chăm sóc cũng không tồi đâu!"
Hắn không hứa sẽ cho cậu có cuộc sống tốt nhất trên đời nhưng chắc chắn hắn sẽ khiến cậu hạnh phúc nhất trên thế gian. Yoongi hắn, luôn là người vì người mình yêu làm nên tất cả. Chính hắn cũng rất muốn có được một đứa con, trai hay gái gì cũng được, sau này sẽ không sợ nhà thiếu tiếng cười của con nít. [...]
Yoonji đêm qua không chợp mắt được. Đến khi ngủ được, thức dậy cũng đã quá giờ chiều. Jiyoung cũng không thèm lay cô dậy, mặc cho cô ngủ đến giờ nào thì tuỳ. Yoonji theo thói quen, nhìn cái đầu băng bó vết thương của mình trước gương, thấy dáng vẻ như người đáng thương, khuôn mặt hao gầy cùng với thân hình sụt đi mấy cân. Từ lúc Jimin và Yoongi đi mất thì cô chẳng ăn hạt cơm nào, chỉ uống rượu và ăn một ít mì. Giờ đây khác quái nào một con ma đói, không giống một thiên kim tiểu thư của tập đoàn giàu có. Yoonji phát chán trước hình dáng của mình, nghĩ đến hôm qua, khuôn mặt anh bị cô tổn thương trông rất khó coi. Vẻ mặt nóng giận, u ám và không có chút ánh sáng.
Yoonji hằng giọng, vò đầu: "Má nó!"
...
Jiyoung: "Cô đi đâu?"
Anh đã chuẩn bị cho cô bữa ăn chiều, đầy những món cô thích. Tình trạng của Yoonji dần mất đi sức khỏe, anh không thể để cô tiếp tục sa lầy vào những thứ vô bổ. Mùi đồ ăn bay nghi ngút, Yoonji chả thèm đá động. Đảo mắt tìm ví tiền cất trong túi áo khoác, chả thấy đâu, cô nhăn mài, chất vấn người con trai.
Yoonji: "Tiền tôi đâu?"
Jiyoung ảm đạm: "Đến đây ăn cơm đi"
Yoonji bực mình: "Tôi hỏi tiền để đâu?"
Jiyoung: "Tôi đem vứt sọt rác rồi!"
Yoonji cáu gắt: "Đệt mẹ. Anh bị ngu à?. Anh giỡn mặt với tôi hả?"
Jiyoung không thèm để tâm, cứ như một người đã hoàn toàn khác xa Jiyoung mà cô biết trước đây. Jiyoung phiên bản mới mẻ này với khuôn mặt không một chút vui tươi, hai hàng chân mài đang nhíu chặt vào nhau kéo cô đi ăn cơm. Anh không cho cô rời khỏi nhà nửa bước.
Jiyoung: "Cô đang bị thương. Không được đi đâu hết"
Yoonji: "Đệt mẹ..."
Cô vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Sức mạnh tên điên đó không thể nào phản công nổi, với cả cô còn rất yếu, sức cũng đã giảm đi mấy phần vì bốn ngày chưa được ngủ ngon. Min Yoonji không còn lựa chọn nào ngoài việc im lặng ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn toàn là những món ngon, anh bắt cô cầm đũa. Tiện tay gấp cho cô ít thịt gà, Jiyoung cất công đi mua vào lúc sáng sớm đem về hầm. Anh đã hầm suốt buổi sáng vì không biết khi nào cô tỉnh.
Yoonji bất bình, cau có: "Không muốn ăn!"
Jiyoung: "Ăn đi. Cô đừng mơ tưởng tôi sẽ cho cô ra ngoài chơi đùa. Cô phải ở yên đây đến khi nào bệnh tình tốt lên"
Yoonji: "Con mẹ nó. Đừng có chọc tôi điên, anh là bác sĩ của tôi à?. Lắm chuyện!"
Jiyong: "Tôi đã hứa với Yoongi thay anh ấy chăm sóc cô. Đừng có mà hỗn láo ở đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.