Chương 32: Nếu anh đi.
Ngọc Như
17/09/2022
Sáng hôm sau.
Jimin cong người trong lớp chăn, mở mắt ra theo thói quen quan sát xung quanh một lượt. Ánh sáng đã chiếu rọi vào mắt làm cậu bất giác chau mài khó chịu vô cùng. Đi học đối với cậu như một cực hình từ khi yêu hắn. Cậu trở nên lười biếng trong việc phải thức dậy sớm đến trường ngồi cạnh Yoongi và chỉ muốn ở nhà.
Jimin: "Yoongi?"
Theo thói quen được hình thành từ hôm giờ, cậu với tay sang kế bên, tìm kiếm hơi ấm của người nọ. Nhưng bên chỗ hắn trống vắng làm cậu bật dậy, hoá ra hôm qua hắn ngủ ở ngoài sofa thật.
Cậu nhẹ nhàng đi ra giường để đi kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Không biết từ khi nào mà lại có thói quen rằng không thể nào thở được khi thức dậy mà thiếu vắng đi một người. Cậu muốn hắn gọi mình dậy vào sáng sớm bằng câu "Chào buổi sáng, Jimin", cậu muốn được nghe giọng nói trầm ấm ấy nhất. Cậu muốn nhìn thấy hắn đầu tiên mở mắt, Min Yoongi hắn từ khi nào đã là một phần cuộc sống của cậu mất rồi, từ khi nào đã ngang nhiên bước vào cuộc sống đầy nhàm chán của cậu. Cứ như một vị thần cứu rỗi cuộc đời vô vị của Jimin, Yoongi đến và làm mọi thứ xáo trộn.
Bất giác vừa xuống nhà vừa kêu lớn tên đối phương.
Jimin: "Yoongi. Anh dậy rồi?"
Chờ một chút không có ai đáp lại.
Jimin ngơ ngác nhìn quanh căn nhà bếp lẫn phòng khách rồi lại kêu thêm một tiếng nữa xem có ai hồi đáp hay không.
Jimin: "Yoongi à. Anh có ở đây không, trả lời tôi đi!"
Tất cả đều vắng lặng.
Không một tiếng đáp lễ. Cậu trở nên lo lắng, có chút rối bời hơn khi không thấy người đâu. Nghĩ ngợi rằng hôm qua hắn đã giận cậu nên về nhà hắn rồi?. Nhưng sao lại không báo cho cậu một tiếng, cái con người luôn hành xử những gì mình thích.
Jimin: "Chẳng lẽ về nhà rồi?"
Sự lo lắng kèm thêm chút gì đó gọi sợ hãi bao trùm. Đôi tay nhanh nhẹn cầm điện thoại, cậu lướt đến số máy quen thuộc mà nhớ rất rõ từng chút một. Khẽ bấm phím gọi cho hắn xem sao.
Đến năm cuộc gọi vẫn không thấy ai bắt máy. Cậu thầm nghĩ hắn giận thật, xem ra đã hơi mạnh miệng khen về Hoseok, cậu còn có ý định chọc hắn một xíu, không ngờ hắn lại có thể ghen đến mức rời đi. Jimin lo cho hắn vì thân thể hắn chưa lành bệnh, lỡ như không ăn uống đầy đủ thì sao?.
Gạt qua một bên, cậu chuẩn bị đi học để có thể kịp giờ.
Jimin: "Thôi kệ đi, tặng cho hắn vài cái bánh gì hết giận thôi ấy mà!"
Trường BigHit thân yêu.
Cậu vừa đi vừa cầm máy điện thoại trên tay. Đôi mắt chăm chăm vào màn hình tin nhắn. Cậu nhắn cho hắn rất nhiều tin nhắn đến mức bản thân cũng không đọc hết. Cậu lo... Lo lắm. Không biết tại sao lòng lại có thể bất an nhộn nhào cả lên. Một nỗi sợ vô hình luôn cứ hiện lên trên đầu khiến tay cậu không nhịn nổi mà gõ vào từng chữ cái như tên ngốc.
Rầm
Một top nữ sinh đụng trúng cậu. Ả đầu đàn tên Hesoo quát lớn làm Jimin đứng hình không biết xử lý ra làm sao.
Hesoo: "Mày không đi đường à?"
Cậu cũng chính là người bị ngã luôn mà. Có ai hơn ai đâu mà lại làm quá không biết. Vội đứng dậy, đôi mắt mệt mỏi không thèm nhìn người kia, chỉ đáp một tiếng.
Jimin: "...Tôi xin lỗi!"
Hesoo: "À... Hình như mày là cái thằng thường đi chung với Yoongi nhỉ?"
Mina: "Đúng rồi. Nó đó!"
Nhóm đó cỡ bốn đứa. Hesoo là chị đại khoá trên bị rớt lớp phải học thêm một năm mười hai. Còn ba người kia tên là Mina, Jihye, Eunji. Đứa nào đứa nấy mặt thì cũng xinh nhưng cái nết hãm chả ai chịu được. Đầu năm đầu tháng thích đi kiếm chuyện với nhiều người, dường như bị cả trường ghét và không chơi chung.
Jimin cũng không thèm quan tâm người này là ai.
Jihye sực nhớ: "...Nghe bảo mày thích Yoongi. Ha... Mày là gay hả?"
Jimin: "..."
Mina: "Đệt mẹ, Yoongi cũng biết lựa đứa yêu nhỉ?. Một đứa vừa xấu xí vừa nghèo. Khẩu vị anh ta cũng mặn thật đấy!"
Mina đưa mắt khinh bỉ rồi cười nhếch môi cùng đám bạn ả, sỉ nhục Jimin trước nhiều người. Cậu im lặng, bước đi. Vì cậu quen với việc bị châm chọc, mấy ả cứ thích ức hiếp người khác nên không cần để tâm.
Eunji tức giận: "Nè. Tụi tao đang nói chuyện với mày đó. Đồ thằng gay kinh tởm!"
Jimin: "...Nếu kinh tởm thì xin đừng nói chuyện, nếu không sẽ làm các cô dơ bẩn theo đấy!"
Jimin liếc mắt đanh đá chẳng nể sợ ai. Ả trợn mắt, giơ tay định tát cậu nhưng không thành. Vì Seokjin đang đi đến, ả vội rụt tay lại xem như không có chuyện gì. Buông lời to tiếng nói.
Eunji: "Coi như hôm nay tao không kiếm chuyện với mày. Đi thôi tụi bây!"
Ả và cả đám bỏ đi. Cậu đứng đó lắc đầu, con gái chỉ giỏi cái miệng là hay chứ có làm được tích sự gì. Seokjin hầm mặt đi hiên ngang tới Jimin.
Jimin: "Chuyện gì mà thấy bực vậy?"
Seokjin vò đầu tức giận: "Thì cái tên chết bầm Namjoon chứ ai. Cái đồ chết tiệt... Đúng thật là..."
Cậu bật cười thành tiếng thì ra Seokjin đang nói đến Namjoon, thảo nào đôi má đỏ ửng thế. Là đang giận dỗi cơ đấy. Ấy thế mà bảo là không có cảm tình thì thật là không tin được. Thấy bạn mình cười, anh có chút hoang mang.
Seokjin: "Cười gì cơ?"
Jimin: "À không... Hai người làm tôi mắc cười quá đi!"
Seokjin: "Đến khi hắn tới trường tôi sẽ cho hắn biết tay!"
Jimin: "Hắn làm gì cậu?"
Seokjin ấp úng: "Thì..."
Anh định nói nhưng không thể nói được, chuyện hôm qua anh mà nói ra chắc Jimin cười cho thối mặt. Chỉ là một phút dại khờ thôi mà. Anh lắc đầu không cho Jimin biết. Jimin chỉ cười trừ rồi kéo Seokjin vào lớp khỏi tâm trạng bực dọc.
Jimin: "Thôi chúng ta đi về lớp. Mà cậu có thấy Yoongi đâu không?"
Seokjin: "Không. Chẳng phải cậu và tên đó dính nhau như sam à?"
Đôi mắt cậu buồn bã, lòng thầm nghĩ... Min Yoongi rốt cuộc là hắn ta đã đi đâu. Sao hắn lại không nói tiếng nào mà biến mất như lần trước. Jimin mệt mỏi đi về lớp. Chẳng thèm đoái hoài gì đến ai cả. Hoseok có đến bắt chuyện nhưng Jimin bảo là mệt nên không muốn bàn gì hết. Hoseok dự định rủ cậu cùng đi xem phim với cả bọn, Jimin không muốn đi, chỉ nằm gục xuống bàn chờ đợi Yoongi đến trường, liên tục kiểm tra điện thoại xem hắn có nhắn hay không.
Không. Không một tin nhắn nào, chẳng một cuộc gọi điện đến.
Jimin: "..."
Park Jimin lo lắng bất an trong lòng rằng Yoongi bị bắt về nhà chăng?. Định rằng học xong tiết cuối cậu sẽ đi tìm hắn. Xem hắn đang ở phương trời nào.
Tại nhà Yoongi.
Bàn ghế quăng tứ tung, tiếng đập phá văng vẳng khắp căn phòng rộng. Tạo nên tiếng hỗn loạn rồi dừng lại bất chợt. Tiếng rầm rầm không ngừng rơi của đồ vật bị người nọ điên cuồng xã giận. Chẳng ai khác là Min Yoongi, hắn điên tiết lên chẳng quan tâm đến người trước mặt. Yoongi hết quăng tài liệu, lại chơi trò ném ly vào tường. Âm thanh của ly vỡ nghe đến mức màng nhĩ muốn thủng một lỗ.
Yoongi: "Mẹ kiếp!"
Quản gia và hầu gái đứng đó thành hàng dọc, chân tay run rẩy sợ hãi chẳng biết làm gì, cũng không dám ngước lên nhìn người đang hành xử như một con thú hoang dại. Cách tốt nhất là im lặng với cuộc ẩu đả của đôi bên. Một bên là Min Yoongi như một tên điên lâu ngày không được tự do, còn bên kia đang đứng đó cầm chiếc roi da, đôi mắt chán chường nhìn cảnh vật xung quanh rối loạn. Đó là cha của hắn. Kế bên là mẹ kế của hắn. Khuôn mặt bà lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.
Ông Min: "Có thôi đi ngay không?. Rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hắn đá văng chiếc ghế động vào vách tường tạo ra một tiếng rầm lớn. Lặng lẽ quay sang phía hai người, đôi mắt ánh lên tia đỏ như ác quỷ. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn hai người họ. Mái tóc màu hạt dẻ rối bời, đôi mắt dần đỏ hoe vì tức giận, hắn tức đến nổi mặt hiện đầy gân xanh. Yoongi giở giọng gầm gừ lớn làm cho đám người hầu giật mình.
Yoongi: "Tấm ảnh kỉ niệm của mẹ tôi đâu?"
Ông Min bình thản: "Nó đã cũ, kiếm nó làm gì?"
Yoongi nghiến răng: "Nó đâu?"
Mẹ kế lúc này diễn nét sợ hãi. Chất giọng tựa như một người phụ nữ hiền hậu nói với người con trai mình yêu quý, khuôn mặt bà ta sợ hãi đến mức phát khóc. Thật kinh tởm.
Mẹ kế: "...Mẹ xin lỗi, mẹ thấy nó đã cũ nên mẹ đã bỏ đi!"
Hắn nghe thế lại càng điên tiết hơn. Ngại gì không quẳng vài bình cổ đắt tiền của ba xuống đất, ngại gì không cầm ly thủy tinh vung tay ném vào người đàn bà đứng đó. Ông Min thấy vậy nên vội hạ lệnh cho người đưa vợ mình vào phòng.
Là bà ta đã chọc giận hắn trước, dám lẻn vào phòng của hắn.
Yoongi: "Đệt mẹ. Ai cho bà quăng?..."
Mẹ kế khóc: "...Mẹ xin lỗi"
Yoongi nhíu mài: "Mẹ?. Có câm cái miệng lại chưa?. Muốn vào trại tiếp đúng không?"
Ông Min tức giận: "Đủ rồi, đừng có mà hỗn láo!"
Ba gắt lên, vung roi da định quất vào người hắn nhưng khựng lại, đôi mắt chần chừ không nỡ xuống tay. Hắn nhìn thì một mực mỉm cười nhạt nhẽo. Nhớ lại tuổi thơ của mình lúc trước, ba hắn lúc xưa và bây giờ đã khác nhau nhưng trong thâm tâm... hắn sinh ra chưa từng có ba.
Yoongi: "Chẳng phải ông thích đánh đập mẹ, em gái và tôi ư?. Sao vậy?. Bây giờ mẹ và em đều chết, ông đang hối hận?"
Ông Min hằng giọng: "...Có thôi đi chưa?"
Yoongi: "Tôi vẫn cứ nói. Ông yêu mẹ tôi đéo đâu mà tỏ vẻ ăn năn, ngay từ đầu tôi đã muốn chết theo mẹ, nhưng nhìn người đàn bà đó cao cao tại thượng càng làm tôi khó chịu..."
Ông Min nhăn mài: "Vậy sao không đi theo bà ấy luôn đi?"
Yoongi cay nghiến: "Vì uất ức. Uất ức quá nên đâu thế chết dễ dàng đến vậy!"
Ông Min: "..."
Yoongi: "Tôi là một thằng gay. Ông nghĩ tôi không biết ông muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần?. Nhưng thật tiếc vì năm đó tôi giết người, nên bản thân vào trường giáo dưỡng"
Ba hắn gục mặt xuống lắc đầu. Khuôn mặt thể hiện rõ sự buồn bã, rõ là ba hắn biết chuyện hắn thích đàn ông. Vì thế hắn đã bị xem như một bệnh nhân điên, lúc nào cũng bị đánh đến chết đi sống lại. Lúc nhỏ thì bị đánh vì không tài giỏi, lớn lên bị bắt ép uống thuốc trị tâm thần.
Nếu Yoongi tội nghiệp thứ hai không ai dám dẫn đầu hắn.
Yoongi: "Ha. Đừng cố giả vờ nữa. Hãy cứ đánh cho thỏa thích đến khi ông cảm thấy mãn nguyện!"
Mẹ kế đi ra: "...Được rồi đó Yoongi, là lỗi của mẹ hết cả!"
Yoongi chỉ vào mặt bà ta: "Bà im đi, bà chẳng có quyền gì ở đây cả!"
Ba hắn: "Hai người câm miệng hết đi!"
Ông bất lực vứt roi xuống, gục mặt xuống không muốn nghĩ đến cảnh tượng trong quá khứ. Ông không muốn mình mắc sai lầm đó, cũng đã rất đau khổ vì sự ra đi của bà Min. Đó là nỗi ám ảnh mấy chục năm nay. Yoongi nhìn ngắm tay chân chần chịt vết thương đó roi quất vào, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Yoongi: "Đến chết tôi cũng không muốn tha thứ cho ông. Ông Min!"
Thu dọn đồ đạc của mình, bức ảnh kỉ niệm của mẹ biến mất nên Yoongi mới tức giận như thế. Mẹ, đối với hắn là người mà hắn yêu nhất và cả Yoonji. Chẳng ai khác ngoài hai người họ yêu thương hắn. Bức ảnh đó hắn trân trọng lắm. Đó là thứ hắn có thể giữ lại trên thế gian này. Nhưng bây giờ hắn lại làm mất tấm ảnh đó ngay chính trong căn nhà dơ bẩn này. Hắn cảm thấy mình thật đáng trách phạt. Yoongi lại tát vào má mình một cái mạnh, hắn khó thở vô cùng. Yoongi thầm thì.
Yoongi: "Mẹ ơi, Yoonji ơi. Con yêu hai người lắm. Con rất muốn chết nhưng làm sao đây, con không thể bỏ qua một người tốt bụng như Jimin"
Hắn không muốn bỏ lỡ người tốt như cậu.
Jimin cong người trong lớp chăn, mở mắt ra theo thói quen quan sát xung quanh một lượt. Ánh sáng đã chiếu rọi vào mắt làm cậu bất giác chau mài khó chịu vô cùng. Đi học đối với cậu như một cực hình từ khi yêu hắn. Cậu trở nên lười biếng trong việc phải thức dậy sớm đến trường ngồi cạnh Yoongi và chỉ muốn ở nhà.
Jimin: "Yoongi?"
Theo thói quen được hình thành từ hôm giờ, cậu với tay sang kế bên, tìm kiếm hơi ấm của người nọ. Nhưng bên chỗ hắn trống vắng làm cậu bật dậy, hoá ra hôm qua hắn ngủ ở ngoài sofa thật.
Cậu nhẹ nhàng đi ra giường để đi kiếm tìm bóng hình quen thuộc. Không biết từ khi nào mà lại có thói quen rằng không thể nào thở được khi thức dậy mà thiếu vắng đi một người. Cậu muốn hắn gọi mình dậy vào sáng sớm bằng câu "Chào buổi sáng, Jimin", cậu muốn được nghe giọng nói trầm ấm ấy nhất. Cậu muốn nhìn thấy hắn đầu tiên mở mắt, Min Yoongi hắn từ khi nào đã là một phần cuộc sống của cậu mất rồi, từ khi nào đã ngang nhiên bước vào cuộc sống đầy nhàm chán của cậu. Cứ như một vị thần cứu rỗi cuộc đời vô vị của Jimin, Yoongi đến và làm mọi thứ xáo trộn.
Bất giác vừa xuống nhà vừa kêu lớn tên đối phương.
Jimin: "Yoongi. Anh dậy rồi?"
Chờ một chút không có ai đáp lại.
Jimin ngơ ngác nhìn quanh căn nhà bếp lẫn phòng khách rồi lại kêu thêm một tiếng nữa xem có ai hồi đáp hay không.
Jimin: "Yoongi à. Anh có ở đây không, trả lời tôi đi!"
Tất cả đều vắng lặng.
Không một tiếng đáp lễ. Cậu trở nên lo lắng, có chút rối bời hơn khi không thấy người đâu. Nghĩ ngợi rằng hôm qua hắn đã giận cậu nên về nhà hắn rồi?. Nhưng sao lại không báo cho cậu một tiếng, cái con người luôn hành xử những gì mình thích.
Jimin: "Chẳng lẽ về nhà rồi?"
Sự lo lắng kèm thêm chút gì đó gọi sợ hãi bao trùm. Đôi tay nhanh nhẹn cầm điện thoại, cậu lướt đến số máy quen thuộc mà nhớ rất rõ từng chút một. Khẽ bấm phím gọi cho hắn xem sao.
Đến năm cuộc gọi vẫn không thấy ai bắt máy. Cậu thầm nghĩ hắn giận thật, xem ra đã hơi mạnh miệng khen về Hoseok, cậu còn có ý định chọc hắn một xíu, không ngờ hắn lại có thể ghen đến mức rời đi. Jimin lo cho hắn vì thân thể hắn chưa lành bệnh, lỡ như không ăn uống đầy đủ thì sao?.
Gạt qua một bên, cậu chuẩn bị đi học để có thể kịp giờ.
Jimin: "Thôi kệ đi, tặng cho hắn vài cái bánh gì hết giận thôi ấy mà!"
Trường BigHit thân yêu.
Cậu vừa đi vừa cầm máy điện thoại trên tay. Đôi mắt chăm chăm vào màn hình tin nhắn. Cậu nhắn cho hắn rất nhiều tin nhắn đến mức bản thân cũng không đọc hết. Cậu lo... Lo lắm. Không biết tại sao lòng lại có thể bất an nhộn nhào cả lên. Một nỗi sợ vô hình luôn cứ hiện lên trên đầu khiến tay cậu không nhịn nổi mà gõ vào từng chữ cái như tên ngốc.
Rầm
Một top nữ sinh đụng trúng cậu. Ả đầu đàn tên Hesoo quát lớn làm Jimin đứng hình không biết xử lý ra làm sao.
Hesoo: "Mày không đi đường à?"
Cậu cũng chính là người bị ngã luôn mà. Có ai hơn ai đâu mà lại làm quá không biết. Vội đứng dậy, đôi mắt mệt mỏi không thèm nhìn người kia, chỉ đáp một tiếng.
Jimin: "...Tôi xin lỗi!"
Hesoo: "À... Hình như mày là cái thằng thường đi chung với Yoongi nhỉ?"
Mina: "Đúng rồi. Nó đó!"
Nhóm đó cỡ bốn đứa. Hesoo là chị đại khoá trên bị rớt lớp phải học thêm một năm mười hai. Còn ba người kia tên là Mina, Jihye, Eunji. Đứa nào đứa nấy mặt thì cũng xinh nhưng cái nết hãm chả ai chịu được. Đầu năm đầu tháng thích đi kiếm chuyện với nhiều người, dường như bị cả trường ghét và không chơi chung.
Jimin cũng không thèm quan tâm người này là ai.
Jihye sực nhớ: "...Nghe bảo mày thích Yoongi. Ha... Mày là gay hả?"
Jimin: "..."
Mina: "Đệt mẹ, Yoongi cũng biết lựa đứa yêu nhỉ?. Một đứa vừa xấu xí vừa nghèo. Khẩu vị anh ta cũng mặn thật đấy!"
Mina đưa mắt khinh bỉ rồi cười nhếch môi cùng đám bạn ả, sỉ nhục Jimin trước nhiều người. Cậu im lặng, bước đi. Vì cậu quen với việc bị châm chọc, mấy ả cứ thích ức hiếp người khác nên không cần để tâm.
Eunji tức giận: "Nè. Tụi tao đang nói chuyện với mày đó. Đồ thằng gay kinh tởm!"
Jimin: "...Nếu kinh tởm thì xin đừng nói chuyện, nếu không sẽ làm các cô dơ bẩn theo đấy!"
Jimin liếc mắt đanh đá chẳng nể sợ ai. Ả trợn mắt, giơ tay định tát cậu nhưng không thành. Vì Seokjin đang đi đến, ả vội rụt tay lại xem như không có chuyện gì. Buông lời to tiếng nói.
Eunji: "Coi như hôm nay tao không kiếm chuyện với mày. Đi thôi tụi bây!"
Ả và cả đám bỏ đi. Cậu đứng đó lắc đầu, con gái chỉ giỏi cái miệng là hay chứ có làm được tích sự gì. Seokjin hầm mặt đi hiên ngang tới Jimin.
Jimin: "Chuyện gì mà thấy bực vậy?"
Seokjin vò đầu tức giận: "Thì cái tên chết bầm Namjoon chứ ai. Cái đồ chết tiệt... Đúng thật là..."
Cậu bật cười thành tiếng thì ra Seokjin đang nói đến Namjoon, thảo nào đôi má đỏ ửng thế. Là đang giận dỗi cơ đấy. Ấy thế mà bảo là không có cảm tình thì thật là không tin được. Thấy bạn mình cười, anh có chút hoang mang.
Seokjin: "Cười gì cơ?"
Jimin: "À không... Hai người làm tôi mắc cười quá đi!"
Seokjin: "Đến khi hắn tới trường tôi sẽ cho hắn biết tay!"
Jimin: "Hắn làm gì cậu?"
Seokjin ấp úng: "Thì..."
Anh định nói nhưng không thể nói được, chuyện hôm qua anh mà nói ra chắc Jimin cười cho thối mặt. Chỉ là một phút dại khờ thôi mà. Anh lắc đầu không cho Jimin biết. Jimin chỉ cười trừ rồi kéo Seokjin vào lớp khỏi tâm trạng bực dọc.
Jimin: "Thôi chúng ta đi về lớp. Mà cậu có thấy Yoongi đâu không?"
Seokjin: "Không. Chẳng phải cậu và tên đó dính nhau như sam à?"
Đôi mắt cậu buồn bã, lòng thầm nghĩ... Min Yoongi rốt cuộc là hắn ta đã đi đâu. Sao hắn lại không nói tiếng nào mà biến mất như lần trước. Jimin mệt mỏi đi về lớp. Chẳng thèm đoái hoài gì đến ai cả. Hoseok có đến bắt chuyện nhưng Jimin bảo là mệt nên không muốn bàn gì hết. Hoseok dự định rủ cậu cùng đi xem phim với cả bọn, Jimin không muốn đi, chỉ nằm gục xuống bàn chờ đợi Yoongi đến trường, liên tục kiểm tra điện thoại xem hắn có nhắn hay không.
Không. Không một tin nhắn nào, chẳng một cuộc gọi điện đến.
Jimin: "..."
Park Jimin lo lắng bất an trong lòng rằng Yoongi bị bắt về nhà chăng?. Định rằng học xong tiết cuối cậu sẽ đi tìm hắn. Xem hắn đang ở phương trời nào.
Tại nhà Yoongi.
Bàn ghế quăng tứ tung, tiếng đập phá văng vẳng khắp căn phòng rộng. Tạo nên tiếng hỗn loạn rồi dừng lại bất chợt. Tiếng rầm rầm không ngừng rơi của đồ vật bị người nọ điên cuồng xã giận. Chẳng ai khác là Min Yoongi, hắn điên tiết lên chẳng quan tâm đến người trước mặt. Yoongi hết quăng tài liệu, lại chơi trò ném ly vào tường. Âm thanh của ly vỡ nghe đến mức màng nhĩ muốn thủng một lỗ.
Yoongi: "Mẹ kiếp!"
Quản gia và hầu gái đứng đó thành hàng dọc, chân tay run rẩy sợ hãi chẳng biết làm gì, cũng không dám ngước lên nhìn người đang hành xử như một con thú hoang dại. Cách tốt nhất là im lặng với cuộc ẩu đả của đôi bên. Một bên là Min Yoongi như một tên điên lâu ngày không được tự do, còn bên kia đang đứng đó cầm chiếc roi da, đôi mắt chán chường nhìn cảnh vật xung quanh rối loạn. Đó là cha của hắn. Kế bên là mẹ kế của hắn. Khuôn mặt bà lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.
Ông Min: "Có thôi đi ngay không?. Rốt cuộc là muốn làm gì?"
Hắn đá văng chiếc ghế động vào vách tường tạo ra một tiếng rầm lớn. Lặng lẽ quay sang phía hai người, đôi mắt ánh lên tia đỏ như ác quỷ. Khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm nhìn hai người họ. Mái tóc màu hạt dẻ rối bời, đôi mắt dần đỏ hoe vì tức giận, hắn tức đến nổi mặt hiện đầy gân xanh. Yoongi giở giọng gầm gừ lớn làm cho đám người hầu giật mình.
Yoongi: "Tấm ảnh kỉ niệm của mẹ tôi đâu?"
Ông Min bình thản: "Nó đã cũ, kiếm nó làm gì?"
Yoongi nghiến răng: "Nó đâu?"
Mẹ kế lúc này diễn nét sợ hãi. Chất giọng tựa như một người phụ nữ hiền hậu nói với người con trai mình yêu quý, khuôn mặt bà ta sợ hãi đến mức phát khóc. Thật kinh tởm.
Mẹ kế: "...Mẹ xin lỗi, mẹ thấy nó đã cũ nên mẹ đã bỏ đi!"
Hắn nghe thế lại càng điên tiết hơn. Ngại gì không quẳng vài bình cổ đắt tiền của ba xuống đất, ngại gì không cầm ly thủy tinh vung tay ném vào người đàn bà đứng đó. Ông Min thấy vậy nên vội hạ lệnh cho người đưa vợ mình vào phòng.
Là bà ta đã chọc giận hắn trước, dám lẻn vào phòng của hắn.
Yoongi: "Đệt mẹ. Ai cho bà quăng?..."
Mẹ kế khóc: "...Mẹ xin lỗi"
Yoongi nhíu mài: "Mẹ?. Có câm cái miệng lại chưa?. Muốn vào trại tiếp đúng không?"
Ông Min tức giận: "Đủ rồi, đừng có mà hỗn láo!"
Ba gắt lên, vung roi da định quất vào người hắn nhưng khựng lại, đôi mắt chần chừ không nỡ xuống tay. Hắn nhìn thì một mực mỉm cười nhạt nhẽo. Nhớ lại tuổi thơ của mình lúc trước, ba hắn lúc xưa và bây giờ đã khác nhau nhưng trong thâm tâm... hắn sinh ra chưa từng có ba.
Yoongi: "Chẳng phải ông thích đánh đập mẹ, em gái và tôi ư?. Sao vậy?. Bây giờ mẹ và em đều chết, ông đang hối hận?"
Ông Min hằng giọng: "...Có thôi đi chưa?"
Yoongi: "Tôi vẫn cứ nói. Ông yêu mẹ tôi đéo đâu mà tỏ vẻ ăn năn, ngay từ đầu tôi đã muốn chết theo mẹ, nhưng nhìn người đàn bà đó cao cao tại thượng càng làm tôi khó chịu..."
Ông Min nhăn mài: "Vậy sao không đi theo bà ấy luôn đi?"
Yoongi cay nghiến: "Vì uất ức. Uất ức quá nên đâu thế chết dễ dàng đến vậy!"
Ông Min: "..."
Yoongi: "Tôi là một thằng gay. Ông nghĩ tôi không biết ông muốn đưa tôi vào bệnh viện tâm thần?. Nhưng thật tiếc vì năm đó tôi giết người, nên bản thân vào trường giáo dưỡng"
Ba hắn gục mặt xuống lắc đầu. Khuôn mặt thể hiện rõ sự buồn bã, rõ là ba hắn biết chuyện hắn thích đàn ông. Vì thế hắn đã bị xem như một bệnh nhân điên, lúc nào cũng bị đánh đến chết đi sống lại. Lúc nhỏ thì bị đánh vì không tài giỏi, lớn lên bị bắt ép uống thuốc trị tâm thần.
Nếu Yoongi tội nghiệp thứ hai không ai dám dẫn đầu hắn.
Yoongi: "Ha. Đừng cố giả vờ nữa. Hãy cứ đánh cho thỏa thích đến khi ông cảm thấy mãn nguyện!"
Mẹ kế đi ra: "...Được rồi đó Yoongi, là lỗi của mẹ hết cả!"
Yoongi chỉ vào mặt bà ta: "Bà im đi, bà chẳng có quyền gì ở đây cả!"
Ba hắn: "Hai người câm miệng hết đi!"
Ông bất lực vứt roi xuống, gục mặt xuống không muốn nghĩ đến cảnh tượng trong quá khứ. Ông không muốn mình mắc sai lầm đó, cũng đã rất đau khổ vì sự ra đi của bà Min. Đó là nỗi ám ảnh mấy chục năm nay. Yoongi nhìn ngắm tay chân chần chịt vết thương đó roi quất vào, lẳng lặng rời khỏi phòng.
Yoongi: "Đến chết tôi cũng không muốn tha thứ cho ông. Ông Min!"
Thu dọn đồ đạc của mình, bức ảnh kỉ niệm của mẹ biến mất nên Yoongi mới tức giận như thế. Mẹ, đối với hắn là người mà hắn yêu nhất và cả Yoonji. Chẳng ai khác ngoài hai người họ yêu thương hắn. Bức ảnh đó hắn trân trọng lắm. Đó là thứ hắn có thể giữ lại trên thế gian này. Nhưng bây giờ hắn lại làm mất tấm ảnh đó ngay chính trong căn nhà dơ bẩn này. Hắn cảm thấy mình thật đáng trách phạt. Yoongi lại tát vào má mình một cái mạnh, hắn khó thở vô cùng. Yoongi thầm thì.
Yoongi: "Mẹ ơi, Yoonji ơi. Con yêu hai người lắm. Con rất muốn chết nhưng làm sao đây, con không thể bỏ qua một người tốt bụng như Jimin"
Hắn không muốn bỏ lỡ người tốt như cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.