Chương 88: Thay đổi.
Ngọc Như
29/09/2022
"Wooin. Mở miệng ra nào. Aaa!"
Người con trai mang nét ủ rũ cùng đôi mắt đen hun hút đang nhìn đến một góc phòng. Khuôn mặt không bộc lộ một tí gọi là cảm xúc, dáng vẻ thì gầy yếu xanh xao, hai tay bị xích vào cạnh giường. Nhìn người ấy ngồi ngây ngốc nửa ngày cũng không nhúc nhích, chỉ biết chăm chăm vào chiếc đồng hồ gần đó, đôi mắt đảo liên tục đến quả lắc đồng hồ không ngừng hoạt động, miệng thì cứ lẩm bẩm một câu.
"Đáng sợ quá!"
Hoseok không thể bón một thìa cháo nào vào dạ dày của cậu. Đành bất lực đặt lại tô cháo trên bàn. Anh không biết Wooin đang nghĩ gì, hỏi cái gì mà đáng sợ nhưng Wooin cứ không nói, ngồi thơ thẫn lặp đi lặp lại một câu nói quen thuộc. "Đáng sợ quá!"
Đã qua ba ngày anh rước cậu về biệt thự của Yoongi nằm cách xa thành phố, ở đây có cây cỏ, hoa lá bao trùm, rất tĩnh lặng, rất ít xe cộ qua lại, nói chung rất thích hợp để phục hồi thần trí của Wooin. Wooin tuy bị bệnh đã mấy năm nhưng dấu hiệu chỉ dừng lại ở mức mơ mơ màng màng, cũng không phát bệnh nặng như những bệnh nhân khác trong bệnh viện, vẫn còn biết cách sinh hoạt giống người bình thường nhưng có điều lâu lâu lại bảo với anh có người muốn đến đây lấy mạng. Hoseok không nghĩ cũng biết người đó là ai. Những lần đó, anh chỉ biết dùng sự chân thành nhìn ái nhân, xoa xoa đầu rồi mỉm cười.
Wooin cứ cách vài ngày, đến đêm sẽ tái phát bệnh hoang tưởng. Thông thường thời điểm phát bệnh gần tám giờ tối, sau hơn hai tiếng la hét đập đồ thì sẽ trở về lại trạng thái bình thường. Lúc còn nằm viện, bác sĩ và y tá rất đau đầu nghiên cứu về nguyên nhân ảnh hưởng vì trong lúc kích động cậu cũng không ho he nửa lời, đơn giản bản thân đập đồ để phát tiết. Sau đó lại ngủ thiếp đi vì đuối sức.
Mỗi lần cậu không kiềm chế được sẽ có anh bên cạnh để rút ngắn thời gian phát bệnh. Và hôm nay, chính là ngày cậu sẽ phát bệnh hoang tưởng tiếp tục.
Cậu vẫn y như vậy, không nhìn anh cũng không làm gì. Rất ngoan ngoãn. Hoseok nén một tiếng thở dài, đưa đôi mắt mỏi mệt đến chiếc đồng hồ phát ra tiếng tích tắc liền hồi. Đúng là đồ vật, chạy hoài không biết than thở, ấy vậy mà khi thấy Wooin trong trạng thái không có hồn phách này lại càng khiến anh thấy bản thân anh dường như kiệt quệ. Anh lại thấy đau lòng và còn trách cứ bản thân, Hoseok cõi lòng tan nát chạm vào đôi tay đầy vết thương của người trước mặt, này là việc cậu tự gạch tay trong lúc y tá bón cho ăn. Khi Wooin không thích thứ gì, cậu sẽ tự làm đau chính mình để từ chối. Hành động vô cùng liều lĩnh và không suy nghĩ, đúng chỉ có Wooin.
Hoseok: "...Khi nào em mới tỉnh táo lại?"
Wooin lẩm bẩm: "Đáng sợ quá!"
Hoseok: "Làm ơn nói chuyện với anh đi!"
Wooin: "Đáng sợ quá!"
Hoseok nhăn mài: "Rốt cuộc em sợ gì?"
Vẫn câu nói cũ qua bao ngày, vẫn là cái giao diện bất cần đời trao cho anh. Wooin mang trong mình gương mặt bần thần đến mức cứ ngỡ đã chai sạn vì lâu chưa cười, nét vui tươi cũng biến mất mà thay vào là vẻ u uất đến mức bi thương. Thật tội nghiệp.
Hoseok bất lực. Càng bất lực thì lại càng yêu Wooin sâu đậm, không nỡ để cậu phải chịu thiệt thòi thêm. Anh bèn đứng dậy, kéo đầu cậu về phía mình. Khuôn mặt anh lộ rõ đau lòng, ánh mắt đăm chiêu nhiều suy nghĩ bởi khuôn mặt xinh đẹp ấy bị chai sạn bởi những quá khứ đau buồn.
Hoseok: "Anh muốn nhìn thấy em cười. Wooin, anh yêu em nhiều lắm"
Wooin: "..."
Hoseok: "Em đang sợ điều gì?. Nói anh biết đi, anh sẽ đuổi nó ra khỏi cuộc đời em. Hãy nói cho anh biết thứ em đang sợ là gì?"
Wooin lẩm bẩm tiếp: "Đáng sợ quá!"
Hoseok: "Đáng sợ?. Ai?. Suga?"
Ngay lập tức, Wooin dùng ánh mắt căm phẫn nhìn sang. Đôi mắt trống rỗng lúc nãy không còn đâu, chỉ còn lại sự ai oán và tức giận. Wooin toang định bật dậy thì không thành, bởi chân cậu đang chấn thương do té cầu thang vào lần trước có ý định bỏ trốn. Chân cậu được xích vào nhau. Đủ hiểu Hoseok đề cao cảnh giác thế nào, anh sợ có khi Wooin tức giận không rõ lý do mà bỏ chạy hay tự làm đau bản thân nên mới làm vậy với cậu.
Wooin dùng ánh mắt đề phòng xen lẫn hận thù, miệng luôn phát ra tiếng gầm gừ điên dại. Hoseok khá hoảng nhưng cũng không làm gì, anh chỉ ngồi đó nhìn cậu vùng vẫy như con thú nhỏ bị mắc kẹt trong bẫy, chẳng cách nào thoát ra. Hoseok tự dưng mặt mài biến sắc, nét mặt biến đổi từ dịu dàng chuyển sang đằng đằng sát khí.
Hoseok: "Quên quá khứ đi!"
Wooin hét lên: "...Đáng sợ quá!"
Hoseok nhăn mài: "Đừng bắt anh phải tẩy não em!!"
Wooin: "ĐÁNG SỢ QUÁ. AH!!!. ĐÁNG SỢ QUÁ!!!"
Tiếng la hét thất thanh trong cơn tuyết trắng xoá đang tung bay giữa trời cùng âm thanh dây xích va đập vào nhau kêu lên không ngừng. Wooin mang tâm trạng vô cùng sợ hãi nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt nhiều quầng thâm mở to cùng nước mắt rơi lã chã. Cậu sợ. Cậu sợ hãi cái thứ gì đó đến mức phát điên, thần hồn cũng không thể giữ mình tỉnh táo.
Wooin: "Làm ơn tha tôi. Hức, hức!"
Hoseok thở dài, đôi mắt lo toang cùng sự tuyệt vọng vì chưa thấy bệnh tình người mình yêu tiến triển tốt, có khi ở đây còn xấu đi. Hoseok đã xin ông Jung đến một nơi an tĩnh để ôn thi tốt kì thi cuối cấp nên mới có thể ở bên cạnh cậu giờ này. Mà cũng chỉ được đáp lại là sự mệt mỏi, kiệt sức và đau lòng. Hoseok ôm chằm lấy cậu, anh muốn cậu thôi đi cái trò nhớ về quá khứ, anh muốn cùng cậu sống ở hiện tại và sau này.
Hoseok: "Làm ơn, đừng vậy mà Wooin, làm ơn đi. Cầu xin em đấy!"
Bỗng, sợi dây xích bị lỏng ra. Wooin thừa cơ mà đẩy Hoseok ra khỏi người mình. Cậu bèn cầm chiếc cốc ở tủ vô thức ném mạnh vào đầu Hoseok.
Jimin và Yoongi hôm nay đến thăm Wooin, cậu có đem một ít thức ăn và một ít trái cây. Chưa gì vào nhà đã nghe tiếng la hét trong phòng ngủ, Jimin và Yoongi nhanh chóng di chuyển đến, được mở mang tầm mắt thấy cảnh cậu con trai nọ dám cả gan dùng ly vung mạnh vào đầu Hoseok. Anh loạng choạng ôm đầu ngã xuống đất. Người con trai kia không màn đến anh ra làm sao, mục đích chỉ muốn lấy chìa khoá để mở còng chân ra.
Jimin thấy vậy, vội đi đến chỗ Hoseok đỡ anh dậy, còn Yoongi bình thản nhanh tay nhanh mắt chộp lấy chìa khoá về tay. Còn mỉm cười diễu cợt. Không biết có nhớ hắn là ai không, mà miệng run rẩy đến mức muốn cắn vào nhau.
Yoongi: "Nhớ tôi không?"
Wooin hoảng sợ: "...Ha...ha!"
Wooin co rúm người lại, thở mạnh đến mức có thể nghe được rõ mồn một, toàn thân cậu không ngừng ớn lạnh khi thấy người lạ. Nhìn người trước mắt không rời. Wooin lắc đầu, cậu khóc lóc, hai tay bèn chấp vào nhau ra hiệu cầu xin.
Wooin: "Không nhớ... Làm ơn, tha cho tôi!. Tôi biết sai rồi!"
Yoongi: "Không nhớ?. Quên nhanh vậy sao?. Mới có mấy năm thôi mà"
Wooin hoàn toàn không biết Yoongi chính là Suga năm đó.
Hoseok ôm đầu, anh bèn kéo Yoongi lùi về phía sau tránh để Wooin hoảng sợ. Anh cũng không màn vết thương đang chảy máu, tuy rất đau nhưng khi thấy cậu như vậy, anh cũng không còn gì để đau khổ hơn nữa. Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, xoa xoa tấm lưng còi cộc, hao gầy vì sụt cân. Wooin khóc nức nở, chỉ biết bấu chặt vào cổ áo anh, miệng không ngừng lặp lại "Tha cho tôi!".
Hoseok: "Ổn rồi, có anh đây!"
Yoongi thầm nghĩ, nếu hắn mà là Hoseok thì chắc đã không nhân nhượng mà đứng đó cho cậu ta lộng hành, không coi trời đất ra cái gì. Hắn sẽ một tay tát thẳng vào mặt đối phương cho đến khi người kia tỉnh táo luôn thì thôi chứ không rảnh mà thể hiện hành động dịu dàng như anh. Hoseok đúng là người đàn ông ôn nhu nhất quả đất mà Jimin từng biết nhưng với Yoongi thì chỉ là một thằng đực rựa nhu nhược.
Sau khi băng bó lại vết thương cho Hoseok.
Jimin: "Có việc gì mà cậu ấy kích động đến vậy?"
Hoseok pha cho hai người một ly cafe nóng. Anh ngồi ngay ngắn về chỗ cũ, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ trầm trọng. Mấy hôm liền anh đã chăm sóc cậu đến tờ mờ sáng mà không nghỉ ngơi, đồ ăn thì được người hầu nấu còn anh sẽ trực tiếp bón cho, bón được vài thìa là anh mừng lắm rồi. Hoseok muốn dành hết tình yêu thương cho Wooin, một lòng mong cậu mau khỏi để cùng anh sống vui vẻ.
Hoseok mệt mỏi, anh xoa xoa vầng thái dương.
Hoseok: "Wooin không ngừng lẩm bẩm có gì đó đáng sợ, hỏi em ấy sợ cái gì thì không thèm nói, tôi tức quá nên mới đề cập đến Suga, em ấy kích động quá nên vậy đấy!"
Yoongi ngồi thưởng thức tách trà trên tay, nghe được tổng quát ngọn ngành không khỏi khinh bỉ. Vậy mà bảo là sẽ cố gắng chữa bệnh, cái này đích thị là đang châm ngòi cho cơn điên cậu ta hoành hành.
Yoongi: "Cậu bị ngu à?. Mắc cái đéo gì lại nói đến tôi?. Muốn mau khỏi thì đừng có nhắc về quá khứ!"
Jimin thấy hắn quá lời, bèn đánh vào tay hắn một cái. Yoongi lúc nào cũng thích gì nói đó, không coi ai ra gì.
Jimin: "Nói chuyện đàng hoàng xíu đi!"
Yoongi: "Em thấy tôi nói sai?"
Jimin: "Không phải sai nhưng cách nói chuyện của anh khiến người khác tổn thương. Hoseok cũng đã khổ lắm rồi, anh nên an ủi cậu ấy"
Rồi cậu lại rời về phòng xem tình hình của Wooin thế nào. Jimin để cho hai người nói chuyện thì tiện hơn.
Hoseok: "Lúc trước cậu bị trầm cảm, Jimin đã kêu cậu vượt qua còn gì?. Nếu không nhớ lại quá khứ mà vụt lên thì cũng không có cách nào lành bệnh nhanh. Tôi muốn Wooin đối mặt với cú sốc, có vậy em ấy mới hoàn toàn tỉnh táo"
Yoongi: "Tôi bị trầm cảm chứ không phải tâm thần!"
Hoseok: "Cậu đã từng gạch tay rồi la hét toáng loạn. Cậu không nhớ sao?. Cái đó cũng như một thằng điên chứ là gì nữa?"
Yoongi hết chối cãi. Chỉ biết quay sang chỗ khác nghĩ ngợi lúc lâu. Lại vò đầu nhìn lên trần nhà.
Yoongi: "Tẩy não cậu ta mẹ nó đi!"
Hoseok cũng nghĩ đến cách này, thật sự cũng đã mấy phần lực bất tòng tâm nghĩ đến cách nhanh nhất là xoá bỏ đoạn ký ức lúc đó. Nhưng anh không làm được, anh không muốn Wooin trở thành một kẻ ngu ngốc phải học lại từ đầu, cũng không muốn xoá đi những kí ức vui vẻ của hai người ở New York. Hoseok không phải ích kỷ, mà phương pháp này rất không an toàn, đôi khi ảnh hưởng đến tâm lý cậu sau này. Cuối cùng, Hoseok vẫn hoàn không thể.
Anh mệt nhoài ngã lưng về sofa, đôi tay thon dài nắm chặt điếu thuốc đã vơi đi một nửa. Anh chỉ cầm chứ không hút, vì không có hứng thú.
Hoseok: "Cậu cứ mời bác sĩ về đây. Bao nhiêu chi phí tôi đều lo!"
Yoongi: "Phục cậu rồi. Tôi đã gọi ông ấy, giờ đang trên đường về nước. Vài ngày nữa sẽ đến đây, cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ lo cho cậu!"
Hoseok: "Không cần đâu. Làm phiền cậu với Jimin nhiều rồi. Tôi không thích nợ nần một gã như cậu lắm!"
Hoseok ghét mắc ơn người khác, Yoongi thì ghét bị dính líu vào những chuyện không đâu. Hai người này rất hợp tính hợp tình, nếu ở chung lâu chắc chắn còn thân nhau nhiều hơn. Có điều, Yoongi và Hoseok không ưa nhau từ trước nên khó mà bộc lộ hết tâm tình cho đối phương hiểu mình ra sao. Nếu Hoseok không muốn mắc nợ, hắn cũng không ép.
Yoongi: "Vậy chúc cậu Wooin sớm bình phục!"
Jimin ngồi trông chừng cũng đã hơn một tiếng, chỉ biết im lặng nhìn người con trai nằm mê man ở đó. Vội lia mắt tới khuôn mặt đang thở đều đều, lúc này có vẻ rất ôn hoà. Mặc dầu có nhiều quầng thâm ở mắt cùng với đôi má hốc hác thô kệch nhưng ngũ quan vẫn sắc sảo không thua kém ai. Hàng lông mài thanh tú, mũi cao, mắt sâu cùng với đôi môi khô khan mấp máy vì mất nước, ấy vậy mà vẫn xinh đẹp đến mức hoang đường. Jimin nhìn lâu còn bị hút hồn, cậu còn phải thốt lên sao lại có người đẹp đến vậy?. Đẹp hơn cả Yoongi hay Jungkook nữa. Nhan sắc nếu dùng từ ngữ hoa mĩ, tráng lệ cũng không thể tả hết.
Ôi, tóc cậu ta cũng rất mềm mịn. Tuy lâu ngày chưa cắt nhưng rất đẹp, sợi tóc khoẻ và óng mượt, mái tóc màu vàng nhạt phủ gần hết khuôn mặt. Nhìn rất lãng tử. Có nét của người phương Tây.
Hoá ra, đây chính là người Hoseok yêu bất chấp và luôn tìm cách báo thù, đúng là vì một mỹ nhân như vậy rất đáng. Anh không màn đối đầu với ai, dù là Yoongi hay ông trùm khét tiếng, ngay cả bạn bè thơ ấu như Jimin anh còn có thể phản được, dùng cậu như công cụ để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Jimin không ghét Hoseok, vì cậu biết anh có lý do. Cậu cũng chưa bao giờ ghét người vô cớ.
Jimin: "Hoseok rất yêu cậu. Nên cậu nhất định đừng phụ tấm lòng cậu ấy!"
Sau một lúc lâu, Wooin chợt tỉnh giấc. Thấy Jimin, khuôn mặt đề phòng, vội bật dậy nhưng Jimin ghì cậu xuống.
Jimin: "Cậu nằm yên đi. Chân cậu đang bị thương đó!"
Wooin: "???"
Jimin sực nhớ: "Cậu khát nước có đúng không?"
Jimin gót nước cam ép trong chai ra ngoài ly, song đưa đến tay Wooin. Nghe bảo Wooin bướng còn hơn lúc Yoongi nằm viện, khó lắm mới bón cháo cho được vài thìa, không biết Jimin có thể thuyết phục người này uống nước không đây.
Jimin: "Uống đi. Đây là cam ép nhà tôi trồng đó. Không có phun thuốc đâu"
Cậu nói xong lại cười tít mắt. Wooin mới đầu nghi ngờ chỉ nhìn ly nước cam không thèm uống nhưng vì cổ họng quá khô khốc nên đành nhấp môi vài ngụm. Jimin thấy vậy thì cười tươi hơn, xem ra nói chuyện vui vẻ thì cậu ta sẽ nghe lời.
Wooin lâu ngay chưa uống nước cam, giờ uống lại thấy rất ngon, vị rất ngọt và thanh. Thần sắc cũng trở nên dễ nhìn hơn, đôi mắt chạm đến người con trai đang ngây ngô gọt lê. Quả lê to tròn có màu vàng nhạt óng ánh, Wooin nhìn mỏi cả mắt, tay không tự chủ cầm một quả cắn dù chưa gọt vỏ. Jimin hoang mang, bật cười.
Jimin: "Chắc cậu đói lắm nhỉ?. Đừng ăn cả vỏ thế chứ, tôi sẽ gọt ngay!"
Wooin: "..."
Jimin: "Lê này cũng là tôi trồng đó, thấy tôi giỏi chưa?. Nhà tôi trồng nhiều loại trái cây lắm"
Wooin: "..."
Jimin: "Này, Wooin, cứ gọi tôi là Jimin!"
Wooin không đáp, chỉ ăn lấy ăn để quả lê trong tay một cách rất ngon lành như lâu ngày chưa được ăn. Wooin cảm nhận vị giác đang dần được cải thiện, cũng cảm thấy có vị ngọt chứ không thấy đăng đắng như mấy lần trước ăn cháo.
Jimin: "Sau này cậu lành bệnh. Tôi sẽ dẫn cậu về vườn nhà tôi chơi. Bảo đảm cậu thích!"
Wooin chỉ biết cắm đầu ăn lê. Jimin cũng không trách vì biết bệnh tình Wooin cũng chưa đến mức ta hỏi thì người trả lời ngay. Jimin vẫn thích độc thoại một mình nói chuyện vui vẻ, lúc Yoongi nằm viện cậu cũng thường nói một mình, vì sợ Yoongi sẽ nhàm chán nên dù hắn có trả lời hay không cậu vẫn cứ luyên thuyên kể chuyện hài cho hắn nghe. Jimin vừa cắt vài miếng lê lên dĩa thì Wooin đã chợp lấy ngấu nghiến.
Jimin: "Đừng ăn quá nhanh sẽ nghẹn đấy. Uống thêm nước cam này!"
Wooin: "..."
Jimin: "Wooin này. Ngon chứ?"
Wooin: "Ngon!"
Jimin bất ngờ vì nãy giờ nói một mình cũng có người đáp lời. Giọng nói quả thực rất hay, có chút ngọt ngào và rất êm tai. Đúng là hoàn hảo quá mức...
Wooin đang ăn ngon miệng, đôi má phúng phính đầy ấp trái cây trong đấy. Khẽ dừng động tác, Wooin ngẩn ngơ đến mức ngốc nghếch. Đôi mắt cậu dịch chuyển phía sau lưng Jimin, rồi lại rưng rưng sắp khóc. Jimin thấy lạ, bèn quay ra sau. Chỉ thấy Hoseok và Yoongi đứng đó.
Wooin thấy trên đầu anh băng vải trắng, lòng ngực cậu lại lan truyền một cảm giác ê ẩm đến khó chịu. Nhớ lại hình ảnh lúc nãy, cậu nỡ tay ném ly vào đầu anh. Wooin nuốt hết thức ăn xuống dạ dày, khuôn mặt trắng bệch như thể đã làm chuyện gì đó gây hại người khác. Ừ, chính cậu là thủ phạm gây ra vết thương đó kia mà?.
Cái đó cậu không cố ý... Chỉ là, có người luôn thì thầm vào tai cậu bảo cậu "Hãy chết đi!". Cậu sợ lắm!.
Wooin gục mặt bật khóc.
Jimin một phen có cảm giác giống như bản thân chọc ghẹo được một đứa trẻ dù không làm gì. Chỉ biết dời đĩa hoa quả sang một bên, tay không ngừng xoa xoa đầu cậu con trai. Trời mẹ ơi, khóc mà cũng đáng yêu quá thể.
Jimin lúng túng: "Sao vậy?"
Thanh quản Wooin run lên, cậu dùng tay lau đi nước mắt không ngừng rơi. Càng lau càng khóc nhiều thêm. Như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn, chỉ có thể vang lên tiếng nấc cụt.
Wooin: "Hức. Hoseok... Bị thương, đau quá... Trái tim đau quá. Hức hức!"
Người con trai mang nét ủ rũ cùng đôi mắt đen hun hút đang nhìn đến một góc phòng. Khuôn mặt không bộc lộ một tí gọi là cảm xúc, dáng vẻ thì gầy yếu xanh xao, hai tay bị xích vào cạnh giường. Nhìn người ấy ngồi ngây ngốc nửa ngày cũng không nhúc nhích, chỉ biết chăm chăm vào chiếc đồng hồ gần đó, đôi mắt đảo liên tục đến quả lắc đồng hồ không ngừng hoạt động, miệng thì cứ lẩm bẩm một câu.
"Đáng sợ quá!"
Hoseok không thể bón một thìa cháo nào vào dạ dày của cậu. Đành bất lực đặt lại tô cháo trên bàn. Anh không biết Wooin đang nghĩ gì, hỏi cái gì mà đáng sợ nhưng Wooin cứ không nói, ngồi thơ thẫn lặp đi lặp lại một câu nói quen thuộc. "Đáng sợ quá!"
Đã qua ba ngày anh rước cậu về biệt thự của Yoongi nằm cách xa thành phố, ở đây có cây cỏ, hoa lá bao trùm, rất tĩnh lặng, rất ít xe cộ qua lại, nói chung rất thích hợp để phục hồi thần trí của Wooin. Wooin tuy bị bệnh đã mấy năm nhưng dấu hiệu chỉ dừng lại ở mức mơ mơ màng màng, cũng không phát bệnh nặng như những bệnh nhân khác trong bệnh viện, vẫn còn biết cách sinh hoạt giống người bình thường nhưng có điều lâu lâu lại bảo với anh có người muốn đến đây lấy mạng. Hoseok không nghĩ cũng biết người đó là ai. Những lần đó, anh chỉ biết dùng sự chân thành nhìn ái nhân, xoa xoa đầu rồi mỉm cười.
Wooin cứ cách vài ngày, đến đêm sẽ tái phát bệnh hoang tưởng. Thông thường thời điểm phát bệnh gần tám giờ tối, sau hơn hai tiếng la hét đập đồ thì sẽ trở về lại trạng thái bình thường. Lúc còn nằm viện, bác sĩ và y tá rất đau đầu nghiên cứu về nguyên nhân ảnh hưởng vì trong lúc kích động cậu cũng không ho he nửa lời, đơn giản bản thân đập đồ để phát tiết. Sau đó lại ngủ thiếp đi vì đuối sức.
Mỗi lần cậu không kiềm chế được sẽ có anh bên cạnh để rút ngắn thời gian phát bệnh. Và hôm nay, chính là ngày cậu sẽ phát bệnh hoang tưởng tiếp tục.
Cậu vẫn y như vậy, không nhìn anh cũng không làm gì. Rất ngoan ngoãn. Hoseok nén một tiếng thở dài, đưa đôi mắt mỏi mệt đến chiếc đồng hồ phát ra tiếng tích tắc liền hồi. Đúng là đồ vật, chạy hoài không biết than thở, ấy vậy mà khi thấy Wooin trong trạng thái không có hồn phách này lại càng khiến anh thấy bản thân anh dường như kiệt quệ. Anh lại thấy đau lòng và còn trách cứ bản thân, Hoseok cõi lòng tan nát chạm vào đôi tay đầy vết thương của người trước mặt, này là việc cậu tự gạch tay trong lúc y tá bón cho ăn. Khi Wooin không thích thứ gì, cậu sẽ tự làm đau chính mình để từ chối. Hành động vô cùng liều lĩnh và không suy nghĩ, đúng chỉ có Wooin.
Hoseok: "...Khi nào em mới tỉnh táo lại?"
Wooin lẩm bẩm: "Đáng sợ quá!"
Hoseok: "Làm ơn nói chuyện với anh đi!"
Wooin: "Đáng sợ quá!"
Hoseok nhăn mài: "Rốt cuộc em sợ gì?"
Vẫn câu nói cũ qua bao ngày, vẫn là cái giao diện bất cần đời trao cho anh. Wooin mang trong mình gương mặt bần thần đến mức cứ ngỡ đã chai sạn vì lâu chưa cười, nét vui tươi cũng biến mất mà thay vào là vẻ u uất đến mức bi thương. Thật tội nghiệp.
Hoseok bất lực. Càng bất lực thì lại càng yêu Wooin sâu đậm, không nỡ để cậu phải chịu thiệt thòi thêm. Anh bèn đứng dậy, kéo đầu cậu về phía mình. Khuôn mặt anh lộ rõ đau lòng, ánh mắt đăm chiêu nhiều suy nghĩ bởi khuôn mặt xinh đẹp ấy bị chai sạn bởi những quá khứ đau buồn.
Hoseok: "Anh muốn nhìn thấy em cười. Wooin, anh yêu em nhiều lắm"
Wooin: "..."
Hoseok: "Em đang sợ điều gì?. Nói anh biết đi, anh sẽ đuổi nó ra khỏi cuộc đời em. Hãy nói cho anh biết thứ em đang sợ là gì?"
Wooin lẩm bẩm tiếp: "Đáng sợ quá!"
Hoseok: "Đáng sợ?. Ai?. Suga?"
Ngay lập tức, Wooin dùng ánh mắt căm phẫn nhìn sang. Đôi mắt trống rỗng lúc nãy không còn đâu, chỉ còn lại sự ai oán và tức giận. Wooin toang định bật dậy thì không thành, bởi chân cậu đang chấn thương do té cầu thang vào lần trước có ý định bỏ trốn. Chân cậu được xích vào nhau. Đủ hiểu Hoseok đề cao cảnh giác thế nào, anh sợ có khi Wooin tức giận không rõ lý do mà bỏ chạy hay tự làm đau bản thân nên mới làm vậy với cậu.
Wooin dùng ánh mắt đề phòng xen lẫn hận thù, miệng luôn phát ra tiếng gầm gừ điên dại. Hoseok khá hoảng nhưng cũng không làm gì, anh chỉ ngồi đó nhìn cậu vùng vẫy như con thú nhỏ bị mắc kẹt trong bẫy, chẳng cách nào thoát ra. Hoseok tự dưng mặt mài biến sắc, nét mặt biến đổi từ dịu dàng chuyển sang đằng đằng sát khí.
Hoseok: "Quên quá khứ đi!"
Wooin hét lên: "...Đáng sợ quá!"
Hoseok nhăn mài: "Đừng bắt anh phải tẩy não em!!"
Wooin: "ĐÁNG SỢ QUÁ. AH!!!. ĐÁNG SỢ QUÁ!!!"
Tiếng la hét thất thanh trong cơn tuyết trắng xoá đang tung bay giữa trời cùng âm thanh dây xích va đập vào nhau kêu lên không ngừng. Wooin mang tâm trạng vô cùng sợ hãi nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt nhiều quầng thâm mở to cùng nước mắt rơi lã chã. Cậu sợ. Cậu sợ hãi cái thứ gì đó đến mức phát điên, thần hồn cũng không thể giữ mình tỉnh táo.
Wooin: "Làm ơn tha tôi. Hức, hức!"
Hoseok thở dài, đôi mắt lo toang cùng sự tuyệt vọng vì chưa thấy bệnh tình người mình yêu tiến triển tốt, có khi ở đây còn xấu đi. Hoseok đã xin ông Jung đến một nơi an tĩnh để ôn thi tốt kì thi cuối cấp nên mới có thể ở bên cạnh cậu giờ này. Mà cũng chỉ được đáp lại là sự mệt mỏi, kiệt sức và đau lòng. Hoseok ôm chằm lấy cậu, anh muốn cậu thôi đi cái trò nhớ về quá khứ, anh muốn cùng cậu sống ở hiện tại và sau này.
Hoseok: "Làm ơn, đừng vậy mà Wooin, làm ơn đi. Cầu xin em đấy!"
Bỗng, sợi dây xích bị lỏng ra. Wooin thừa cơ mà đẩy Hoseok ra khỏi người mình. Cậu bèn cầm chiếc cốc ở tủ vô thức ném mạnh vào đầu Hoseok.
Jimin và Yoongi hôm nay đến thăm Wooin, cậu có đem một ít thức ăn và một ít trái cây. Chưa gì vào nhà đã nghe tiếng la hét trong phòng ngủ, Jimin và Yoongi nhanh chóng di chuyển đến, được mở mang tầm mắt thấy cảnh cậu con trai nọ dám cả gan dùng ly vung mạnh vào đầu Hoseok. Anh loạng choạng ôm đầu ngã xuống đất. Người con trai kia không màn đến anh ra làm sao, mục đích chỉ muốn lấy chìa khoá để mở còng chân ra.
Jimin thấy vậy, vội đi đến chỗ Hoseok đỡ anh dậy, còn Yoongi bình thản nhanh tay nhanh mắt chộp lấy chìa khoá về tay. Còn mỉm cười diễu cợt. Không biết có nhớ hắn là ai không, mà miệng run rẩy đến mức muốn cắn vào nhau.
Yoongi: "Nhớ tôi không?"
Wooin hoảng sợ: "...Ha...ha!"
Wooin co rúm người lại, thở mạnh đến mức có thể nghe được rõ mồn một, toàn thân cậu không ngừng ớn lạnh khi thấy người lạ. Nhìn người trước mắt không rời. Wooin lắc đầu, cậu khóc lóc, hai tay bèn chấp vào nhau ra hiệu cầu xin.
Wooin: "Không nhớ... Làm ơn, tha cho tôi!. Tôi biết sai rồi!"
Yoongi: "Không nhớ?. Quên nhanh vậy sao?. Mới có mấy năm thôi mà"
Wooin hoàn toàn không biết Yoongi chính là Suga năm đó.
Hoseok ôm đầu, anh bèn kéo Yoongi lùi về phía sau tránh để Wooin hoảng sợ. Anh cũng không màn vết thương đang chảy máu, tuy rất đau nhưng khi thấy cậu như vậy, anh cũng không còn gì để đau khổ hơn nữa. Anh nhẹ nhàng ôm cậu vào trong lòng, xoa xoa tấm lưng còi cộc, hao gầy vì sụt cân. Wooin khóc nức nở, chỉ biết bấu chặt vào cổ áo anh, miệng không ngừng lặp lại "Tha cho tôi!".
Hoseok: "Ổn rồi, có anh đây!"
Yoongi thầm nghĩ, nếu hắn mà là Hoseok thì chắc đã không nhân nhượng mà đứng đó cho cậu ta lộng hành, không coi trời đất ra cái gì. Hắn sẽ một tay tát thẳng vào mặt đối phương cho đến khi người kia tỉnh táo luôn thì thôi chứ không rảnh mà thể hiện hành động dịu dàng như anh. Hoseok đúng là người đàn ông ôn nhu nhất quả đất mà Jimin từng biết nhưng với Yoongi thì chỉ là một thằng đực rựa nhu nhược.
Sau khi băng bó lại vết thương cho Hoseok.
Jimin: "Có việc gì mà cậu ấy kích động đến vậy?"
Hoseok pha cho hai người một ly cafe nóng. Anh ngồi ngay ngắn về chỗ cũ, đôi mắt mệt mỏi vì thiếu ngủ trầm trọng. Mấy hôm liền anh đã chăm sóc cậu đến tờ mờ sáng mà không nghỉ ngơi, đồ ăn thì được người hầu nấu còn anh sẽ trực tiếp bón cho, bón được vài thìa là anh mừng lắm rồi. Hoseok muốn dành hết tình yêu thương cho Wooin, một lòng mong cậu mau khỏi để cùng anh sống vui vẻ.
Hoseok mệt mỏi, anh xoa xoa vầng thái dương.
Hoseok: "Wooin không ngừng lẩm bẩm có gì đó đáng sợ, hỏi em ấy sợ cái gì thì không thèm nói, tôi tức quá nên mới đề cập đến Suga, em ấy kích động quá nên vậy đấy!"
Yoongi ngồi thưởng thức tách trà trên tay, nghe được tổng quát ngọn ngành không khỏi khinh bỉ. Vậy mà bảo là sẽ cố gắng chữa bệnh, cái này đích thị là đang châm ngòi cho cơn điên cậu ta hoành hành.
Yoongi: "Cậu bị ngu à?. Mắc cái đéo gì lại nói đến tôi?. Muốn mau khỏi thì đừng có nhắc về quá khứ!"
Jimin thấy hắn quá lời, bèn đánh vào tay hắn một cái. Yoongi lúc nào cũng thích gì nói đó, không coi ai ra gì.
Jimin: "Nói chuyện đàng hoàng xíu đi!"
Yoongi: "Em thấy tôi nói sai?"
Jimin: "Không phải sai nhưng cách nói chuyện của anh khiến người khác tổn thương. Hoseok cũng đã khổ lắm rồi, anh nên an ủi cậu ấy"
Rồi cậu lại rời về phòng xem tình hình của Wooin thế nào. Jimin để cho hai người nói chuyện thì tiện hơn.
Hoseok: "Lúc trước cậu bị trầm cảm, Jimin đã kêu cậu vượt qua còn gì?. Nếu không nhớ lại quá khứ mà vụt lên thì cũng không có cách nào lành bệnh nhanh. Tôi muốn Wooin đối mặt với cú sốc, có vậy em ấy mới hoàn toàn tỉnh táo"
Yoongi: "Tôi bị trầm cảm chứ không phải tâm thần!"
Hoseok: "Cậu đã từng gạch tay rồi la hét toáng loạn. Cậu không nhớ sao?. Cái đó cũng như một thằng điên chứ là gì nữa?"
Yoongi hết chối cãi. Chỉ biết quay sang chỗ khác nghĩ ngợi lúc lâu. Lại vò đầu nhìn lên trần nhà.
Yoongi: "Tẩy não cậu ta mẹ nó đi!"
Hoseok cũng nghĩ đến cách này, thật sự cũng đã mấy phần lực bất tòng tâm nghĩ đến cách nhanh nhất là xoá bỏ đoạn ký ức lúc đó. Nhưng anh không làm được, anh không muốn Wooin trở thành một kẻ ngu ngốc phải học lại từ đầu, cũng không muốn xoá đi những kí ức vui vẻ của hai người ở New York. Hoseok không phải ích kỷ, mà phương pháp này rất không an toàn, đôi khi ảnh hưởng đến tâm lý cậu sau này. Cuối cùng, Hoseok vẫn hoàn không thể.
Anh mệt nhoài ngã lưng về sofa, đôi tay thon dài nắm chặt điếu thuốc đã vơi đi một nửa. Anh chỉ cầm chứ không hút, vì không có hứng thú.
Hoseok: "Cậu cứ mời bác sĩ về đây. Bao nhiêu chi phí tôi đều lo!"
Yoongi: "Phục cậu rồi. Tôi đã gọi ông ấy, giờ đang trên đường về nước. Vài ngày nữa sẽ đến đây, cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ lo cho cậu!"
Hoseok: "Không cần đâu. Làm phiền cậu với Jimin nhiều rồi. Tôi không thích nợ nần một gã như cậu lắm!"
Hoseok ghét mắc ơn người khác, Yoongi thì ghét bị dính líu vào những chuyện không đâu. Hai người này rất hợp tính hợp tình, nếu ở chung lâu chắc chắn còn thân nhau nhiều hơn. Có điều, Yoongi và Hoseok không ưa nhau từ trước nên khó mà bộc lộ hết tâm tình cho đối phương hiểu mình ra sao. Nếu Hoseok không muốn mắc nợ, hắn cũng không ép.
Yoongi: "Vậy chúc cậu Wooin sớm bình phục!"
Jimin ngồi trông chừng cũng đã hơn một tiếng, chỉ biết im lặng nhìn người con trai nằm mê man ở đó. Vội lia mắt tới khuôn mặt đang thở đều đều, lúc này có vẻ rất ôn hoà. Mặc dầu có nhiều quầng thâm ở mắt cùng với đôi má hốc hác thô kệch nhưng ngũ quan vẫn sắc sảo không thua kém ai. Hàng lông mài thanh tú, mũi cao, mắt sâu cùng với đôi môi khô khan mấp máy vì mất nước, ấy vậy mà vẫn xinh đẹp đến mức hoang đường. Jimin nhìn lâu còn bị hút hồn, cậu còn phải thốt lên sao lại có người đẹp đến vậy?. Đẹp hơn cả Yoongi hay Jungkook nữa. Nhan sắc nếu dùng từ ngữ hoa mĩ, tráng lệ cũng không thể tả hết.
Ôi, tóc cậu ta cũng rất mềm mịn. Tuy lâu ngày chưa cắt nhưng rất đẹp, sợi tóc khoẻ và óng mượt, mái tóc màu vàng nhạt phủ gần hết khuôn mặt. Nhìn rất lãng tử. Có nét của người phương Tây.
Hoá ra, đây chính là người Hoseok yêu bất chấp và luôn tìm cách báo thù, đúng là vì một mỹ nhân như vậy rất đáng. Anh không màn đối đầu với ai, dù là Yoongi hay ông trùm khét tiếng, ngay cả bạn bè thơ ấu như Jimin anh còn có thể phản được, dùng cậu như công cụ để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Jimin không ghét Hoseok, vì cậu biết anh có lý do. Cậu cũng chưa bao giờ ghét người vô cớ.
Jimin: "Hoseok rất yêu cậu. Nên cậu nhất định đừng phụ tấm lòng cậu ấy!"
Sau một lúc lâu, Wooin chợt tỉnh giấc. Thấy Jimin, khuôn mặt đề phòng, vội bật dậy nhưng Jimin ghì cậu xuống.
Jimin: "Cậu nằm yên đi. Chân cậu đang bị thương đó!"
Wooin: "???"
Jimin sực nhớ: "Cậu khát nước có đúng không?"
Jimin gót nước cam ép trong chai ra ngoài ly, song đưa đến tay Wooin. Nghe bảo Wooin bướng còn hơn lúc Yoongi nằm viện, khó lắm mới bón cháo cho được vài thìa, không biết Jimin có thể thuyết phục người này uống nước không đây.
Jimin: "Uống đi. Đây là cam ép nhà tôi trồng đó. Không có phun thuốc đâu"
Cậu nói xong lại cười tít mắt. Wooin mới đầu nghi ngờ chỉ nhìn ly nước cam không thèm uống nhưng vì cổ họng quá khô khốc nên đành nhấp môi vài ngụm. Jimin thấy vậy thì cười tươi hơn, xem ra nói chuyện vui vẻ thì cậu ta sẽ nghe lời.
Wooin lâu ngay chưa uống nước cam, giờ uống lại thấy rất ngon, vị rất ngọt và thanh. Thần sắc cũng trở nên dễ nhìn hơn, đôi mắt chạm đến người con trai đang ngây ngô gọt lê. Quả lê to tròn có màu vàng nhạt óng ánh, Wooin nhìn mỏi cả mắt, tay không tự chủ cầm một quả cắn dù chưa gọt vỏ. Jimin hoang mang, bật cười.
Jimin: "Chắc cậu đói lắm nhỉ?. Đừng ăn cả vỏ thế chứ, tôi sẽ gọt ngay!"
Wooin: "..."
Jimin: "Lê này cũng là tôi trồng đó, thấy tôi giỏi chưa?. Nhà tôi trồng nhiều loại trái cây lắm"
Wooin: "..."
Jimin: "Này, Wooin, cứ gọi tôi là Jimin!"
Wooin không đáp, chỉ ăn lấy ăn để quả lê trong tay một cách rất ngon lành như lâu ngày chưa được ăn. Wooin cảm nhận vị giác đang dần được cải thiện, cũng cảm thấy có vị ngọt chứ không thấy đăng đắng như mấy lần trước ăn cháo.
Jimin: "Sau này cậu lành bệnh. Tôi sẽ dẫn cậu về vườn nhà tôi chơi. Bảo đảm cậu thích!"
Wooin chỉ biết cắm đầu ăn lê. Jimin cũng không trách vì biết bệnh tình Wooin cũng chưa đến mức ta hỏi thì người trả lời ngay. Jimin vẫn thích độc thoại một mình nói chuyện vui vẻ, lúc Yoongi nằm viện cậu cũng thường nói một mình, vì sợ Yoongi sẽ nhàm chán nên dù hắn có trả lời hay không cậu vẫn cứ luyên thuyên kể chuyện hài cho hắn nghe. Jimin vừa cắt vài miếng lê lên dĩa thì Wooin đã chợp lấy ngấu nghiến.
Jimin: "Đừng ăn quá nhanh sẽ nghẹn đấy. Uống thêm nước cam này!"
Wooin: "..."
Jimin: "Wooin này. Ngon chứ?"
Wooin: "Ngon!"
Jimin bất ngờ vì nãy giờ nói một mình cũng có người đáp lời. Giọng nói quả thực rất hay, có chút ngọt ngào và rất êm tai. Đúng là hoàn hảo quá mức...
Wooin đang ăn ngon miệng, đôi má phúng phính đầy ấp trái cây trong đấy. Khẽ dừng động tác, Wooin ngẩn ngơ đến mức ngốc nghếch. Đôi mắt cậu dịch chuyển phía sau lưng Jimin, rồi lại rưng rưng sắp khóc. Jimin thấy lạ, bèn quay ra sau. Chỉ thấy Hoseok và Yoongi đứng đó.
Wooin thấy trên đầu anh băng vải trắng, lòng ngực cậu lại lan truyền một cảm giác ê ẩm đến khó chịu. Nhớ lại hình ảnh lúc nãy, cậu nỡ tay ném ly vào đầu anh. Wooin nuốt hết thức ăn xuống dạ dày, khuôn mặt trắng bệch như thể đã làm chuyện gì đó gây hại người khác. Ừ, chính cậu là thủ phạm gây ra vết thương đó kia mà?.
Cái đó cậu không cố ý... Chỉ là, có người luôn thì thầm vào tai cậu bảo cậu "Hãy chết đi!". Cậu sợ lắm!.
Wooin gục mặt bật khóc.
Jimin một phen có cảm giác giống như bản thân chọc ghẹo được một đứa trẻ dù không làm gì. Chỉ biết dời đĩa hoa quả sang một bên, tay không ngừng xoa xoa đầu cậu con trai. Trời mẹ ơi, khóc mà cũng đáng yêu quá thể.
Jimin lúng túng: "Sao vậy?"
Thanh quản Wooin run lên, cậu dùng tay lau đi nước mắt không ngừng rơi. Càng lau càng khóc nhiều thêm. Như một đứa trẻ bị mẹ đánh đòn, chỉ có thể vang lên tiếng nấc cụt.
Wooin: "Hức. Hoseok... Bị thương, đau quá... Trái tim đau quá. Hức hức!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.