Chương 113: Thiên thần ban phát hạnh phúc.
Ngọc Như
13/10/2022
Mùa xuân của chính mình?. Cái mà anh nhắc đến là cái gì?.
Không, cô chỉ cần chờ đợi mùa xuân đến là đủ rồi. Lầm tưởng rằng anh đang cười chê, cô tức giận bỏ về thì anh vội vàng kéo lại. Yoonji hất mạnh tay anh ra, đôi mắt xám xịt không còn một tia sáng khi nghe những lời lẻ có chút tổn thương và đúng như cô thấy, anh có cái đầu suy nghĩ về con người cô một cách thật hạn hẹp.
Yoonji: "Vậy nếu tôi tìm trúng một người không yêu tôi và tôi cũng không yêu anh ta thì sao?"
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp trái tim đang đập dồn dập và đang to dần trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Jiyoung tay vẫn nắm chặt không buông cô nàng, hai bên lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ, không có tí gì là căng thẳng. Bây giờ, tự mình sinh chuyện suy nghĩ linh tinh làm rối tung mọi thứ. Jiyoung không biết nên xử sự làm sao phải phép, người con gái đang run lên vì tức giận. Có lẽ, cô đang tức tới mức run người vì hiểu lầm ý anh truyền đạt.
Jiyoung cuống cuồng: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn cô không thấy khổ sở vì những chuyện đã qua nên mới mạng phép bảo cô đi tìm một ai đó để yêu!"
Yoonji vốn không thèm nghe, vội vàng nghênh cái mặt phỉ bán, ánh mắt vô cùng tàn khốc dùng lời trách móc.
Yoonji: "Tôi đúng là lầm lỗi khi kể chuyện đời tư cho anh. Anh chẳng giúp được cái gì cả!"
Toàn những lời khuyên cô không muốn nghe chút nào. Jiyoung và cô, không tương xứng trong việc an ủi lẫn nhau. Càng nói lại càng bất đồng nhiều thứ nên thôi. Cô quay đầu.
Yoonji nhăn mài: "Tôi muốn về"
Giờ này cũng đã quá khuya, nếu di chuyển mô tô về cũng sẽ phải mất gần một tiếng đồng hồ. Jiyoung sợ cả hai gặp nguy hiểm vì có một khúc đường dài vắng vẻ, xung quanh là rừng rậm, anh nghe tin tức cập nhật trên ti vi đưa tin có bọn cướp hay hoành hành trấn lột tiền, hành vi hung hãn và rất côn đồ. Không ngại ra tay dù bất kì ai, Jiyoung sợ bản thân anh và cô sẽ có chuyện không hay, đành mướn khách sạn gần đấy nghỉ ngơi đến sáng mai mới về Seoul.
Yoonji và Jiyoung nằm cùng nhau trên chiếc giường rộng, không ngờ khách sạn còn vỏn vẹn một phòng. Bất quá, nếu không tiện thì anh sẽ ra ngoài ghế dài nằm. Yoonji cũng không muốn gây khó nhọc, cũng không phải loại người ích kỷ đến mức đuổi người đã trả tiền thuê phòng ra nằm một góc. Nên cô cho anh nằm chung, cả hai chấn giữa một chiếc gói ôm nhỏ.
Trong lúc mê man, Yoonji cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của ai đó chạm đến mặt, rất ấm cũng rất dịu dàng. Đã lâu Yoonji không cảm nhận được cảm giác yên bình, định bắt quả tang anh đang giở trò gì mà đôi mắt nặng trĩu, không thể mở ra xem. Cô đành nằm cuộn tròn, giả vờ đang ngủ. Jiyoung im lặng, từ nãy đến giờ anh cứ nhìn cô đến đờ người. Tâm trí quay cuồng khi cô nằm đối diện anh, gương mặt không một chút âu lo khi ngủ đúng là xinh đẹp. Anh có linh cảm người này mang một bầu tâm sự về tình yêu, khi nhắc đến chủ đề yêu đương cô đều bác bỏ và lầm tưởng anh đang chọc ghẹo, thực chất... Anh muốn xem xem, là anh có thể bước vào cuộc sống của cô được không. Nếu trong tâm của cô đã có đối tượng thì quả là khó khăn.
Jiyoung: "Yoonji, ngủ rồi à?"
Yoonji: "...Sao?"
Jiyoung: "Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy, tôi đã lỡ lời với cô rồi. Tôi hay thiếu suy nghĩ khi giao tiếp, tôi xin lỗi vì đã làm cô bực bội nha"
Yoonji: "..."
Jiyoung: "Yoonji này. Nếu cô thấy không có ai muốn kết đôi, sao cô không thử... Tôi chẳng hạn"
Jiyoung giờ mới biết, bản thân mình thật sự đã rơi vào tay của Yoonji mặc dù cô chẳng làm gì cả. Jiyoung thấy mình đúng là kẻ ngốc, chỉ mới bị cô chọc ghẹo, hôn có một lần thì đã nháo nhào lên. Nhưng nhìn Yoonji với dáng điệu mệt mỏi, lời nói u ám cùng vẻ mặt như một người vô hồn, anh càng thấy trái tim bị lộn ngược, đau khôn xiết.
Yoonji bị lời nói làm cho tỉnh, mí mắt mở to nhìn người đối diện đang thở đều đặn. Park Jiyoung, anh ta thật sự giống y đã đoán trước, hoàn toàn, hoàn toàn bị mắc bẫy. Cô thấy bây giờ rất nực cười, có chút hài hước vì cái người mình thích gây sự, người mà mình đang ganh tị có được cuộc sống tốt đẹp hơn mình lại đang yêu mình. Đúng là một điều rất rất rất thú vị.
Yoonji: "Anh đang thích tôi?"
Jiyoung mím môi, liếc mắt sang nơi khác, hành động xấu hổ thay cho lời không biết diễn đạt.
Dù đáng yêu là vậy. Nhưng Yoonji không muốn anh yêu cô, nên chỉ có thể dừng lại ở mức bình thường. Cũng chỉ muốn nhắc khéo anh, cả hai chỉ là đang mắc vào một mảnh rối ren do chính mình giăng ra.
Yoonji: "Anh đừng lầm tưởng giữa thương hại và thích tôi. Chúng rất mỏng manh đấy"
Jiyoung trầm mặt: "Tôi không thương hại cô, cũng không tội nghiệp, tôi chỉ cảm nhận nỗi đau của cô thôi..."
Yoonji lạnh lùng: "Cảm ơn vì điều đó. Và đừng biến thành Yoongi thứ hai. Anh ấy cũng đã từng nhầm lẫn giữa cảm kích và yêu Jungkook đấy. Suýt chút nữa là bỏ qua một người tốt như Jimin..."
Nhưng, chẳng phải mọi thứ đều được ông trời sắp đặt, tính toán từ trước sao?. Jimin và Yoongi lúc đó cũng đâu có ấn tượng gì nhau, cơ mà sau bao nhiêu lần gặp gỡ định mệnh đã yêu nhau đấy thôi. Jiyoung không hiểu vì sao Yoonji lại nói việc anh lầm tưởng, anh như một người khờ khạo chập chững mới biết yêu, trước đây cũng chưa có cảm giác với những người con gái khác mà kì lạ tới vậy.
Jiyoung: "Nhưng..."
Yoonji: "Đừng lầm tưởng mà hãy suy nghĩ kĩ đi. Vì sao anh thích tôi?"
Jiyoung ấp úng: "Tôi...cũng không biết vì sao thích cô nữa"
Yoonji: "Đấy, ngay cả việc vì sao anh thích tôi anh cũng chả hiểu thì làm sao có thể?"
Yoonji không muốn anh yêu người như mình. Một con người ngay cả cái bóng quá khứ cũng không tài nào thoát ra, ngay cả chưa thể yêu bản thân thì có tư cách gì để mà được yêu?. Cô không muốn anh nhầm lẫn giữa việc thương hại và việc yêu thích một người. Nếu càng lúng sâu, cô sẽ cảm thấy tội lỗi bủa vây.
Yoonji xoay chỗ khác: "Được rồi. Ngủ ngon"
Jiyoung lúng túng: "...N, ngủ ngon"
Sáng hôm sau. Vừa về đến nhà, Yoonji đã tự nhốt mình trong phòng không muốn gặp anh. Bởi vì điều này mà khiến anh nghĩ mình ngốc, tại sao có thể nói những lời thiếu suy nghĩ. Chỉ gây ra nhiều hiểu lầm cho hai bên, làm cả hai khó xử. Jiyoung suy nghĩ rất nhiều những ưu điểm và những hạn chế về cô, để biết vì sao anh yêu cô nhưng thật khó với một người chưa yêu ai như anh, nghĩ đến đầu đều rối mù đến đó.
Jiyoung theo thói quen, sáng hôm nào cũng đi đến bệnh viện thăm một người. Trên tay cầm nào là bánh, trái cây và đồ ăn tự mình chuẩn bị. Từ hổm đến giờ, anh cũng đã học rất nhiều ngôn ngữ, hiểu rất nhiều thứ khi ông ra dấu. Jiyoung vừa bước đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng y tá túc trực bên trong hét lên.
"Bệnh nhân khó thở, mau đem ống thở đến!"
Một giây hoảng hồn, anh đẩy cửa xông vào. Chỉ thấy y tá và bác sĩ gấp gáp truyền ống thở cho một người nằm đó. Ông lão từ đêm qua đến giờ cơ thể yếu sức, tuổi già mắc bệnh đau tim lại hay ra ngoài đêm khuya. Hôm nay, Jiyoung đến trễ hơn mọi khi nên ông Ahn rất lo, không hiểu sao những con cháu trước đây ông đều không nhớ. Duy chỉ có anh là nhớ rất rõ. Jiyoung điếng hồn, ngơ ngác buông hộp thức ăn xuống bàn rồi chạy đến, các y tá thấy thế thì ngăn vội. Jiyoung sốt sắng khi thấy ông lão đang chật vật thở hổn hểnh từng hơi, sức anh rất mạnh, phải mất tầm vài người kéo ra khỏi phòng.
Jiyoung: "Ông ơi, ông có nghe cháu nói không?"
Y tá: "Cậu Jiyoung, cậu không được vào đây đâu. Hãy ra ngoài ngồi chờ đi ạ..."
Jiyoung: "...Ông ơi..."
Căn bản là ông không thể nghe, mắt cứ dán lên trần nhà. Mếu máo khóc.
Bác sĩ Yoon lúc này đã gắn ống thở oxy, tình trạng ông lão cũng khá lên chút ít. Bác sĩ Yoon ra hiệu một bác sĩ khác thay mình đo nhịp tim xem ông có ổn không, xong bón cho ông thuốc trợ tim để ông ngủ một lát.
Jiyoung ngồi ở ghế chờ, run rẩy đưa mắt về phía cửa phòng bệnh im ắng. Mấy phút sau, bác sĩ và y tá bước ra. Y tá Yoon thấy cậu đang khóc thúc thít, ông đi đến vỗ vai ngồi xuống kế bên.
Bác sĩ Yoon: "Cậu yên tâm, ông ấy không sao rồi. Hồi nãy tỉnh dậy, không thấy cậu, ông ấy lo nên chạy đi tìm. Vì vận động mạnh nên bệnh tim tái phát, ông ấy chưa bao giờ kích động như hôm nay. Chắc là sợ cậu không đến"
Jiyoung trách mình vì lề mề chậm chạm suýt làm cho ông xảy ra chuyện lớn. Anh đúng là kẻ rắc rối, đi đến đâu là có chuyện đến đó. Bác sĩ Yoon nhìn cậu con trai đang thầm tự trách, ông mỉm cười an ủi, động viên.
Bác sĩ Yoon: "Đừng tự trách nữa. Ông ấy đã không sao đâu. Mà cũng cảm ơn vì cậu Jiyoung hôm nào cũng đến đây chơi với ông. Bệnh cũng đã tiến triển theo chiều tốt hẳn, cám ơn cậu"
Jiyoung: "Vâng. Ông ấy rất tội nghiệp nên cháu mới đến chơi với ông cho ông đỡ cô đơn"
Bác sĩ thở dài, nghiêng người về phía ghế tựa, lia mắt đến những bệnh nhân và người thăm bệnh đi qua đi lại, rất đông. Jiyoung nhìn dáng vẻ mỏi mệt, đôi mắt xuất hiện nhiều quầng thâm vì trực đêm. Anh tưởng tượng bản thân sau này cũng sẽ giống bác sĩ Yoon. Bác sĩ Yoon tuy là vị bác sĩ mang vẻ ngoài lạnh lùng, tầm ngoài bốn mươi tuổi nhưng lại rất quan tâm đến tất cả bệnh nhân trong đây.
Bác sĩ kể về ông lão, cho cậu hiểu thêm. Lúc trước, vợ ông lão đến đây thường xuyên chăm nom, ông mắc chứng Alzheimer nặng nên bà hay kể câu chuyện tình của hai người bằng ngôn ngữ kí hiệu để ông nhớ. Mong ông ấy sẽ nhớ lại một chút ít, một chút ít không phải là tất cả các kỉ niệm về nhau. Bà lão không muốn ông quên mất bà, cũng không muốn người mình yêu duy nhất còn lại trên cõi đời này quên đi đã từng yêu bà ra sao. Con cháu nhẫn tâm không chịu phụng dưỡng, cứ để ông sống tạm ở bệnh viện. Bà lão và ông lão nương tựa vào nhau. Tuy đã già, nhưng tình yêu của họ lãng mạn còn hơn viên ngọc quý giá nhất trên đời.
Mỗi ngày, mỗi ngày. Đều kể nhau nghe những câu chuyện tình yêu thời trẻ, những kỉ niệm đẹp, đau buồn đều có và cả hạnh phúc cũng có. Khi kể xong, ông lão nhớ lại tất thảy. Mỉm cười, ôm bà lão trìu mến.
Họ lại vui vẻ ở bên nhau.
Nhưng làm gì có ai có thể kể mãi mãi?. Một ngày, bà lão mất trong cơn hoả hạn cùng con cháu, bà không ngờ lần gặp cuối cùng cũng chỉ có thể nói những câu chuyện hồi xưa... Về chuyện tình của chính bà ấy.
Jiyoung tò mò: "Nhưng tại sao, ông ấy lại nhớ rõ việc gia đình đã bị hoả hoạn?"
Bác sĩ Yoon: "Vì quá sốc hoặc quá ấn tượng nên dẫn đến ám ảnh. Cũng giống như việc, ấn tượng khi gặp gỡ cậu đó, ông ấy có thể nhớ cậu rất rõ!"
Jiyoung xót xa: "Ra là vậy... Thật tội nghiệp"
Jiyoung nghe đến đây, vội quẹt đi những dòng nước mắt còn lưu động. Anh ngước lên nhìn ông lão nằm thở đều đặn qua tấm kính nhỏ trong suốt. Anh thấy tan thương với kiếp người chịu nhiều bất hạnh khi về già.
Bác sĩ Yoon vỗ vai: "Cậu là một người tốt, Jiyoung à. Tôi mong cậu sẽ tiếp tục bên cạnh động viên ông ấy. Khi có cậu nói chuyện cùng, ông ấy rất vui vẻ!"
Jiyoung: "Vâng!"
...
"Mình à, tôi sợ một ngày nào đó, khi tôi lỡ đột ngột qua đời. Sẽ không có người kể cho ông nghe câu chuyện của chúng ta, lúc đó ông sẽ không nhớ ông là ai, không nhớ ra tôi và cả kí ức của chúng ta sẽ mãi mãi chìm trong lãng quên. Tôi sợ lắm!"
...
Vì quá yêu nên không thể nhớ rõ, hình bóng của người ông yêu suốt cuộc đời. Vì quá yêu nên chuyện tình đành khép lại. Ông lão từ khi bà lão mất đi, mọi thứ với ông trống rỗng, u ám và không còn một chút ánh sáng. Chẳng còn ai cạnh ông và cũng chẳng còn ai cần đến ông. Cứ như vậy, ông quên đi người ông yêu và cũng quên đi ông là ai, từng yêu và theo đuổi người đó ra sao.
Ông lão nằm trong phòng, đôi mắt già nua cùng đôi môi ú ớ không thành tiếng, ông không biết đó là ai, không nhìn thấy mặt, không một chút kí ức... Thứ hiện hữu trong đầu, chỉ còn lại cái tên ấy..."Kim Hwa"
...
"Kim Hwa, mình không được quên tên tôi đấy, nhớ không?"
"Tôi nhớ mà, tôi sẽ nhớ dù ngày mai thức giấc có quên đi quá khứ. Tôi vẫn sẽ nhớ tên mình mà"
...
Jiyoung: "Bác sĩ Yoon có biết họ hàng của ông lão không?. Vậy ngay cả con cháu còn lại cũng không ai đến?"
Bác sĩ Yoon cố nhớ: "Hình như là còn một người thường đến đây trả tiền viện phí sau đó đi ngay. Tôi sẽ tìm giúp cậu hồ sơ thanh toán, chắc chắn có địa chỉ của người đấy"
Jiyoung: "Vâng. Cảm ơn bác sĩ, tôi hy vọng rằng sẽ có người thân ở bên ông. Vì chẳng có cái gì quý giá bằng tình thân cả, để cho ông có chỗ dựa cuối cùng"
Không, cô chỉ cần chờ đợi mùa xuân đến là đủ rồi. Lầm tưởng rằng anh đang cười chê, cô tức giận bỏ về thì anh vội vàng kéo lại. Yoonji hất mạnh tay anh ra, đôi mắt xám xịt không còn một tia sáng khi nghe những lời lẻ có chút tổn thương và đúng như cô thấy, anh có cái đầu suy nghĩ về con người cô một cách thật hạn hẹp.
Yoonji: "Vậy nếu tôi tìm trúng một người không yêu tôi và tôi cũng không yêu anh ta thì sao?"
Thình thịch, thình thịch.
Nhịp trái tim đang đập dồn dập và đang to dần trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài. Jiyoung tay vẫn nắm chặt không buông cô nàng, hai bên lúc nãy còn nói chuyện vui vẻ, không có tí gì là căng thẳng. Bây giờ, tự mình sinh chuyện suy nghĩ linh tinh làm rối tung mọi thứ. Jiyoung không biết nên xử sự làm sao phải phép, người con gái đang run lên vì tức giận. Có lẽ, cô đang tức tới mức run người vì hiểu lầm ý anh truyền đạt.
Jiyoung cuống cuồng: "Tôi xin lỗi, tôi không có ý đó. Tôi chỉ muốn cô không thấy khổ sở vì những chuyện đã qua nên mới mạng phép bảo cô đi tìm một ai đó để yêu!"
Yoonji vốn không thèm nghe, vội vàng nghênh cái mặt phỉ bán, ánh mắt vô cùng tàn khốc dùng lời trách móc.
Yoonji: "Tôi đúng là lầm lỗi khi kể chuyện đời tư cho anh. Anh chẳng giúp được cái gì cả!"
Toàn những lời khuyên cô không muốn nghe chút nào. Jiyoung và cô, không tương xứng trong việc an ủi lẫn nhau. Càng nói lại càng bất đồng nhiều thứ nên thôi. Cô quay đầu.
Yoonji nhăn mài: "Tôi muốn về"
Giờ này cũng đã quá khuya, nếu di chuyển mô tô về cũng sẽ phải mất gần một tiếng đồng hồ. Jiyoung sợ cả hai gặp nguy hiểm vì có một khúc đường dài vắng vẻ, xung quanh là rừng rậm, anh nghe tin tức cập nhật trên ti vi đưa tin có bọn cướp hay hoành hành trấn lột tiền, hành vi hung hãn và rất côn đồ. Không ngại ra tay dù bất kì ai, Jiyoung sợ bản thân anh và cô sẽ có chuyện không hay, đành mướn khách sạn gần đấy nghỉ ngơi đến sáng mai mới về Seoul.
Yoonji và Jiyoung nằm cùng nhau trên chiếc giường rộng, không ngờ khách sạn còn vỏn vẹn một phòng. Bất quá, nếu không tiện thì anh sẽ ra ngoài ghế dài nằm. Yoonji cũng không muốn gây khó nhọc, cũng không phải loại người ích kỷ đến mức đuổi người đã trả tiền thuê phòng ra nằm một góc. Nên cô cho anh nằm chung, cả hai chấn giữa một chiếc gói ôm nhỏ.
Trong lúc mê man, Yoonji cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của ai đó chạm đến mặt, rất ấm cũng rất dịu dàng. Đã lâu Yoonji không cảm nhận được cảm giác yên bình, định bắt quả tang anh đang giở trò gì mà đôi mắt nặng trĩu, không thể mở ra xem. Cô đành nằm cuộn tròn, giả vờ đang ngủ. Jiyoung im lặng, từ nãy đến giờ anh cứ nhìn cô đến đờ người. Tâm trí quay cuồng khi cô nằm đối diện anh, gương mặt không một chút âu lo khi ngủ đúng là xinh đẹp. Anh có linh cảm người này mang một bầu tâm sự về tình yêu, khi nhắc đến chủ đề yêu đương cô đều bác bỏ và lầm tưởng anh đang chọc ghẹo, thực chất... Anh muốn xem xem, là anh có thể bước vào cuộc sống của cô được không. Nếu trong tâm của cô đã có đối tượng thì quả là khó khăn.
Jiyoung: "Yoonji, ngủ rồi à?"
Yoonji: "...Sao?"
Jiyoung: "Tôi xin lỗi vì chuyện lúc nãy, tôi đã lỡ lời với cô rồi. Tôi hay thiếu suy nghĩ khi giao tiếp, tôi xin lỗi vì đã làm cô bực bội nha"
Yoonji: "..."
Jiyoung: "Yoonji này. Nếu cô thấy không có ai muốn kết đôi, sao cô không thử... Tôi chẳng hạn"
Jiyoung giờ mới biết, bản thân mình thật sự đã rơi vào tay của Yoonji mặc dù cô chẳng làm gì cả. Jiyoung thấy mình đúng là kẻ ngốc, chỉ mới bị cô chọc ghẹo, hôn có một lần thì đã nháo nhào lên. Nhưng nhìn Yoonji với dáng điệu mệt mỏi, lời nói u ám cùng vẻ mặt như một người vô hồn, anh càng thấy trái tim bị lộn ngược, đau khôn xiết.
Yoonji bị lời nói làm cho tỉnh, mí mắt mở to nhìn người đối diện đang thở đều đặn. Park Jiyoung, anh ta thật sự giống y đã đoán trước, hoàn toàn, hoàn toàn bị mắc bẫy. Cô thấy bây giờ rất nực cười, có chút hài hước vì cái người mình thích gây sự, người mà mình đang ganh tị có được cuộc sống tốt đẹp hơn mình lại đang yêu mình. Đúng là một điều rất rất rất thú vị.
Yoonji: "Anh đang thích tôi?"
Jiyoung mím môi, liếc mắt sang nơi khác, hành động xấu hổ thay cho lời không biết diễn đạt.
Dù đáng yêu là vậy. Nhưng Yoonji không muốn anh yêu cô, nên chỉ có thể dừng lại ở mức bình thường. Cũng chỉ muốn nhắc khéo anh, cả hai chỉ là đang mắc vào một mảnh rối ren do chính mình giăng ra.
Yoonji: "Anh đừng lầm tưởng giữa thương hại và thích tôi. Chúng rất mỏng manh đấy"
Jiyoung trầm mặt: "Tôi không thương hại cô, cũng không tội nghiệp, tôi chỉ cảm nhận nỗi đau của cô thôi..."
Yoonji lạnh lùng: "Cảm ơn vì điều đó. Và đừng biến thành Yoongi thứ hai. Anh ấy cũng đã từng nhầm lẫn giữa cảm kích và yêu Jungkook đấy. Suýt chút nữa là bỏ qua một người tốt như Jimin..."
Nhưng, chẳng phải mọi thứ đều được ông trời sắp đặt, tính toán từ trước sao?. Jimin và Yoongi lúc đó cũng đâu có ấn tượng gì nhau, cơ mà sau bao nhiêu lần gặp gỡ định mệnh đã yêu nhau đấy thôi. Jiyoung không hiểu vì sao Yoonji lại nói việc anh lầm tưởng, anh như một người khờ khạo chập chững mới biết yêu, trước đây cũng chưa có cảm giác với những người con gái khác mà kì lạ tới vậy.
Jiyoung: "Nhưng..."
Yoonji: "Đừng lầm tưởng mà hãy suy nghĩ kĩ đi. Vì sao anh thích tôi?"
Jiyoung ấp úng: "Tôi...cũng không biết vì sao thích cô nữa"
Yoonji: "Đấy, ngay cả việc vì sao anh thích tôi anh cũng chả hiểu thì làm sao có thể?"
Yoonji không muốn anh yêu người như mình. Một con người ngay cả cái bóng quá khứ cũng không tài nào thoát ra, ngay cả chưa thể yêu bản thân thì có tư cách gì để mà được yêu?. Cô không muốn anh nhầm lẫn giữa việc thương hại và việc yêu thích một người. Nếu càng lúng sâu, cô sẽ cảm thấy tội lỗi bủa vây.
Yoonji xoay chỗ khác: "Được rồi. Ngủ ngon"
Jiyoung lúng túng: "...N, ngủ ngon"
Sáng hôm sau. Vừa về đến nhà, Yoonji đã tự nhốt mình trong phòng không muốn gặp anh. Bởi vì điều này mà khiến anh nghĩ mình ngốc, tại sao có thể nói những lời thiếu suy nghĩ. Chỉ gây ra nhiều hiểu lầm cho hai bên, làm cả hai khó xử. Jiyoung suy nghĩ rất nhiều những ưu điểm và những hạn chế về cô, để biết vì sao anh yêu cô nhưng thật khó với một người chưa yêu ai như anh, nghĩ đến đầu đều rối mù đến đó.
Jiyoung theo thói quen, sáng hôm nào cũng đi đến bệnh viện thăm một người. Trên tay cầm nào là bánh, trái cây và đồ ăn tự mình chuẩn bị. Từ hổm đến giờ, anh cũng đã học rất nhiều ngôn ngữ, hiểu rất nhiều thứ khi ông ra dấu. Jiyoung vừa bước đến cửa phòng, đã nghe thấy tiếng y tá túc trực bên trong hét lên.
"Bệnh nhân khó thở, mau đem ống thở đến!"
Một giây hoảng hồn, anh đẩy cửa xông vào. Chỉ thấy y tá và bác sĩ gấp gáp truyền ống thở cho một người nằm đó. Ông lão từ đêm qua đến giờ cơ thể yếu sức, tuổi già mắc bệnh đau tim lại hay ra ngoài đêm khuya. Hôm nay, Jiyoung đến trễ hơn mọi khi nên ông Ahn rất lo, không hiểu sao những con cháu trước đây ông đều không nhớ. Duy chỉ có anh là nhớ rất rõ. Jiyoung điếng hồn, ngơ ngác buông hộp thức ăn xuống bàn rồi chạy đến, các y tá thấy thế thì ngăn vội. Jiyoung sốt sắng khi thấy ông lão đang chật vật thở hổn hểnh từng hơi, sức anh rất mạnh, phải mất tầm vài người kéo ra khỏi phòng.
Jiyoung: "Ông ơi, ông có nghe cháu nói không?"
Y tá: "Cậu Jiyoung, cậu không được vào đây đâu. Hãy ra ngoài ngồi chờ đi ạ..."
Jiyoung: "...Ông ơi..."
Căn bản là ông không thể nghe, mắt cứ dán lên trần nhà. Mếu máo khóc.
Bác sĩ Yoon lúc này đã gắn ống thở oxy, tình trạng ông lão cũng khá lên chút ít. Bác sĩ Yoon ra hiệu một bác sĩ khác thay mình đo nhịp tim xem ông có ổn không, xong bón cho ông thuốc trợ tim để ông ngủ một lát.
Jiyoung ngồi ở ghế chờ, run rẩy đưa mắt về phía cửa phòng bệnh im ắng. Mấy phút sau, bác sĩ và y tá bước ra. Y tá Yoon thấy cậu đang khóc thúc thít, ông đi đến vỗ vai ngồi xuống kế bên.
Bác sĩ Yoon: "Cậu yên tâm, ông ấy không sao rồi. Hồi nãy tỉnh dậy, không thấy cậu, ông ấy lo nên chạy đi tìm. Vì vận động mạnh nên bệnh tim tái phát, ông ấy chưa bao giờ kích động như hôm nay. Chắc là sợ cậu không đến"
Jiyoung trách mình vì lề mề chậm chạm suýt làm cho ông xảy ra chuyện lớn. Anh đúng là kẻ rắc rối, đi đến đâu là có chuyện đến đó. Bác sĩ Yoon nhìn cậu con trai đang thầm tự trách, ông mỉm cười an ủi, động viên.
Bác sĩ Yoon: "Đừng tự trách nữa. Ông ấy đã không sao đâu. Mà cũng cảm ơn vì cậu Jiyoung hôm nào cũng đến đây chơi với ông. Bệnh cũng đã tiến triển theo chiều tốt hẳn, cám ơn cậu"
Jiyoung: "Vâng. Ông ấy rất tội nghiệp nên cháu mới đến chơi với ông cho ông đỡ cô đơn"
Bác sĩ thở dài, nghiêng người về phía ghế tựa, lia mắt đến những bệnh nhân và người thăm bệnh đi qua đi lại, rất đông. Jiyoung nhìn dáng vẻ mỏi mệt, đôi mắt xuất hiện nhiều quầng thâm vì trực đêm. Anh tưởng tượng bản thân sau này cũng sẽ giống bác sĩ Yoon. Bác sĩ Yoon tuy là vị bác sĩ mang vẻ ngoài lạnh lùng, tầm ngoài bốn mươi tuổi nhưng lại rất quan tâm đến tất cả bệnh nhân trong đây.
Bác sĩ kể về ông lão, cho cậu hiểu thêm. Lúc trước, vợ ông lão đến đây thường xuyên chăm nom, ông mắc chứng Alzheimer nặng nên bà hay kể câu chuyện tình của hai người bằng ngôn ngữ kí hiệu để ông nhớ. Mong ông ấy sẽ nhớ lại một chút ít, một chút ít không phải là tất cả các kỉ niệm về nhau. Bà lão không muốn ông quên mất bà, cũng không muốn người mình yêu duy nhất còn lại trên cõi đời này quên đi đã từng yêu bà ra sao. Con cháu nhẫn tâm không chịu phụng dưỡng, cứ để ông sống tạm ở bệnh viện. Bà lão và ông lão nương tựa vào nhau. Tuy đã già, nhưng tình yêu của họ lãng mạn còn hơn viên ngọc quý giá nhất trên đời.
Mỗi ngày, mỗi ngày. Đều kể nhau nghe những câu chuyện tình yêu thời trẻ, những kỉ niệm đẹp, đau buồn đều có và cả hạnh phúc cũng có. Khi kể xong, ông lão nhớ lại tất thảy. Mỉm cười, ôm bà lão trìu mến.
Họ lại vui vẻ ở bên nhau.
Nhưng làm gì có ai có thể kể mãi mãi?. Một ngày, bà lão mất trong cơn hoả hạn cùng con cháu, bà không ngờ lần gặp cuối cùng cũng chỉ có thể nói những câu chuyện hồi xưa... Về chuyện tình của chính bà ấy.
Jiyoung tò mò: "Nhưng tại sao, ông ấy lại nhớ rõ việc gia đình đã bị hoả hoạn?"
Bác sĩ Yoon: "Vì quá sốc hoặc quá ấn tượng nên dẫn đến ám ảnh. Cũng giống như việc, ấn tượng khi gặp gỡ cậu đó, ông ấy có thể nhớ cậu rất rõ!"
Jiyoung xót xa: "Ra là vậy... Thật tội nghiệp"
Jiyoung nghe đến đây, vội quẹt đi những dòng nước mắt còn lưu động. Anh ngước lên nhìn ông lão nằm thở đều đặn qua tấm kính nhỏ trong suốt. Anh thấy tan thương với kiếp người chịu nhiều bất hạnh khi về già.
Bác sĩ Yoon vỗ vai: "Cậu là một người tốt, Jiyoung à. Tôi mong cậu sẽ tiếp tục bên cạnh động viên ông ấy. Khi có cậu nói chuyện cùng, ông ấy rất vui vẻ!"
Jiyoung: "Vâng!"
...
"Mình à, tôi sợ một ngày nào đó, khi tôi lỡ đột ngột qua đời. Sẽ không có người kể cho ông nghe câu chuyện của chúng ta, lúc đó ông sẽ không nhớ ông là ai, không nhớ ra tôi và cả kí ức của chúng ta sẽ mãi mãi chìm trong lãng quên. Tôi sợ lắm!"
...
Vì quá yêu nên không thể nhớ rõ, hình bóng của người ông yêu suốt cuộc đời. Vì quá yêu nên chuyện tình đành khép lại. Ông lão từ khi bà lão mất đi, mọi thứ với ông trống rỗng, u ám và không còn một chút ánh sáng. Chẳng còn ai cạnh ông và cũng chẳng còn ai cần đến ông. Cứ như vậy, ông quên đi người ông yêu và cũng quên đi ông là ai, từng yêu và theo đuổi người đó ra sao.
Ông lão nằm trong phòng, đôi mắt già nua cùng đôi môi ú ớ không thành tiếng, ông không biết đó là ai, không nhìn thấy mặt, không một chút kí ức... Thứ hiện hữu trong đầu, chỉ còn lại cái tên ấy..."Kim Hwa"
...
"Kim Hwa, mình không được quên tên tôi đấy, nhớ không?"
"Tôi nhớ mà, tôi sẽ nhớ dù ngày mai thức giấc có quên đi quá khứ. Tôi vẫn sẽ nhớ tên mình mà"
...
Jiyoung: "Bác sĩ Yoon có biết họ hàng của ông lão không?. Vậy ngay cả con cháu còn lại cũng không ai đến?"
Bác sĩ Yoon cố nhớ: "Hình như là còn một người thường đến đây trả tiền viện phí sau đó đi ngay. Tôi sẽ tìm giúp cậu hồ sơ thanh toán, chắc chắn có địa chỉ của người đấy"
Jiyoung: "Vâng. Cảm ơn bác sĩ, tôi hy vọng rằng sẽ có người thân ở bên ông. Vì chẳng có cái gì quý giá bằng tình thân cả, để cho ông có chỗ dựa cuối cùng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.