Chương 81: Tổn thương.
Ngọc Như
27/09/2022
"Nếu em phản bội tôi, tôi sẽ giết em!"
...
Jimin: "Tình hình chân anh ấy sao rồi ạ?"
Bác sĩ Yoon: "Tình hình cậu Min rất tệ, do mất máu quá nhiều nên buộc phải truyền máu gấp, mặc dù không sao nhưng phải nhập viện để xem tình trạng. Với cả cậu ấy bị sốc và kích động trong thời gian dài dẫn đến tâm trạng cực kì nhạy cảm. Tôi nghĩ cậu nên cho cậu ấy có không gian riêng"
Jimin luống cuống: "Anh ấy sẽ ổn chứ ạ?. Tôi thật sự rất lo cho tình trạng anh ấy..."
Bác sĩ Yoon trấn an: "Cậu Park đừng quá đau lòng, cậu Min sẽ ổn thôi"
Bác sĩ trầm ngâm, đôi mắt sầu não tìm đến bệnh án của người được nhắc đến, khuôn mặt thoáng bất lực khi đề cập đến vấn đề ấy. Năm hai mươi chín tuổi ông đã là bác sĩ tài giỏi sau mười một năm đào tạo chuyên sâu vào ngành ngoại khoa và tâm lý trị liệu, gặp được Min Yoongi lúc đó là một cậu nhóc nhỏ con có khuôn mặt ảm đạm và lạnh lùng đến mức ông cứ tưởng là một cổ máy biết đi. Khi tiếp xúc với cậu nhóc đó, chẳng thấy một nụ cười nào cong lên, tay chi chít những vết bầm đỏ do bị roi đánh, một gương mặt vô cảm và không có sức sống. Ông thấy rất thương cảm cho Yoongi của hồi nhỏ đã phải chịu áp bức tâm lý bởi sự ganh đua của ba.
Bác sĩ Yoon: "Chỉ có thể dựa vào tinh thần của cậu ấy thôi. Bệnh trầm cảm khó trị dứt, tôi đã miệt mài theo dõi cậu ấy tận gần hai năm trời mới có kết quả tích cực hơn một chút. Nếu cậu ấy tuyệt vọng một lần nữa, bệnh sẽ càng khó chữa!"
Jimin nghe vậy mới hiểu được tình hình hắn hiện giờ, sóng mũi cay cay, đỏ mắt quay nhẹ sang nơi khác. Cậu bật khóc, khóc một cách tức tưởi và đầy oán trách bản thân mình ngu ngốc vì Yoongi đã vì cậu mà thành ra vậy. Jimin giờ đây chỉ biết cúi đầu cầu xin bác sĩ.
Jimin: "Làm ơn. Hãy giúp anh ấy hết bệnh, thưa bác sĩ!"
Bác sĩ Yoon: "Cậu Park đừng kích động. Phải xem cậu ấy thế nào đã. Vài ngày cậu hãy đến đây, còn bây giờ cứ để cậu Min một mình"
Jimin: "Vậy mong bác sĩ trông chừng anh ấy giúp cháu ạ. Cảm ơn bác sĩ!"
Bác sĩ Yoon: "Cậu cứ yên tâm!"
Cậu biết giờ Yoongi cũng không muốn gặp mình, cả hai lúc nãy cãi nhau rất to tiếng. Jimin nóng giận theo vì hắn không hiểu ý mình, cậu chỉ muốn nhắc lại chưa từng yêu ai ngoài hắn. Nhưng Yoongi ích kỷ, không thèm nghe cậu giải thích.
Jimin lại nhớ đến khoảnh khắc, tức đến mức đem chuyện hắn qua lại với nhiều người nhưng cậu cũng chẳng quan tâm mà yêu hắn đấy thôi, đem chuyện của mấy năm trước ra chất vấn, Yoongi đứng hình, một giây tự tát vào mặt mình rất mạnh.
Yoongi gầm gừ: "Phải. Người như tôi nên chết đi thì đúng!"
Yoongi nghĩ, người như hắn cũng chẳng vừa gì, cũng làm tình rất nhiều người, đáng nhẽ không nên can thiệp vào cuộc sống cậu thì đúng hơn. Lại nói tiếp.
Yoongi: "Tôi quên mất mình cũng không có tư cách để đối chấp chuyện của em"
Jimin thất thần nhớ lại một lát, nhìn đồng hồ cũng đã quá giờ khuya, cậu nhanh chân đứng dậy rồi chào bác sĩ.
Rời khỏi bệnh viện, đôi mắt buồn rười rượi gửi lại nơi mình mới vừa đi ra, nơi có ánh đèn sáng rực ở tầng hai, cậu thở mạnh vì cơn lạnh của gió tuyết. Rất muốn ở bên hắn bây giờ, nhưng không thể, chỉ có thể chờ vài ngày mới có thể đến thăm.
...
"Yoongi, mày nghĩ mày sẽ có thể chôn giấu kí ức khốn nạn của mày?"
"Yoongi, để tao nhắc cho mày nhớ, luật nhân quả sẽ không bỏ quên đứa đồ tể như mày. Sẽ sớm thôi, mày sẽ phải hứng chịu nổi đau mất đi tất cả. Người mày yêu sẽ rời bỏ mày, người mày xem là bạn sẽ phản bội mày, người mày đối tốt sẽ hất hủi mày, mày sẽ chết một cách đau đớn, sẽ ám ảnh quá khứ mãi mãi!"
"Bởi vì tao chính là mày, tao là Suga"
...
Yoongi choàng tỉnh giấc giữa đêm, dáng vẻ kiệt sức với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mở to nhìn lên bức tường trắng, đồng tử co giãn liên tục đảo xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Yoongi: "Jimin. Em đâu rồi?"
Yoongi thức dậy sau một giấc mơ đáng sợ, đáng sợ hơn cả là không thấy Jimin bên cạnh, định vội bước đi tìm cậu thì bước được một chút đã vội té ngã, buộc hắn phải ngồi lại giường. Yoongi nhìn chung quanh thấy toàn màu trắng, lại được nghe những thanh âm liên tục vang lên trong đầu, những tiếng cười khúc khích của đàn ông và phụ nữ, những tiếng khóc ai oán của những người vô tội. Yoongi đều nghe được hết. Hắn sợ hãi, rùng mình bịt chặt tai không muốn nghe nữa. Tất cả đều chửi rủa hắn, tất cả đều muốn một ý nguyện duy nhất.
"Min Yoongi, mày đi chết đi. Mày nghĩ bọn tao sẽ cầu nguyện để mày được hạnh phúc?"
"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?. Mày phải sống cuộc đời đau khổ, phải bị lương tâm dằn vặt mà chết. Tụi tao mới hả dạ. Hahaha"
"Hahahaha"
Yoongi không chịu nổi hét toáng lên, hắn cũng không còn lí trí để mà giữ vững. Yoongi càng sợ, những tiếng rủa hắn càng lan vọng ra từ mọi ngóc ngách căn phòng, mùi thuốc khử trùng và ánh đèn sáng chiếu rọi, Yoongi không thể giữ tâm tư mình tránh kích động.
Yoongi gào toáng: "A. Đệt mẹ, chó chết cái bọn khốn khiếp này"
Hắn liên tục hét, khuôn mặt trắng bệch nhìn vào hư không. Liên tục chỉ tay vào cái gì đó không rõ. Các y tá nghe được tiếng hét thì xông vào phòng, chỉ biết nhìn chứ không dám động đến. Yoongi tuy mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, sức lực vẫn vượt trội rất nhiều. Liền tay ném hết những đồ đạc xung quanh.
Yoongi: "Thật ghê tởm. Tụi mày cút xuống địa ngục đi. Tụi mày nghĩ tụi mày chết rồi thì tao sẽ không giết tụi mày được nữa sao?"
Yoongi điên cuồng xã giận, hắn đập phá mọi thứ. Âm thanh đồ vật rơi loạn cả lên, quang cảnh lúc đó cực kì đáng sợ.
Yoongi đã điên, hắn đã phát điên. Không tìm thấy Jimin, hắn điên loạn hơn.
Yoongi: "A. Đệt mẹ nó. Jimin, em đang ở đâu?. Ra đây cho tôi, đệt mẹ, đệt mẹ"
Nhận ra bản thân bị bỏ rơi, tâm trạng hắn như bị cướp đi ánh sáng, những kí ức đau buồn hiện rõ trước mắt. Yoongi cười ồ lên. Liên tục cào cấu vào da thịt mình bằng mảnh thuỷ tinh của ly nước mà hắn vừa đập bể, dùng sức cứa vào tay rất sâu làm máu bắn ra ướt đẫm sàn, cứa đến mức máu tuôn thành dòng.
Yoongi: "Tao sẽ giết hết bọn mày"
Hắn bắt đầu cười dại.
Bác sĩ Yoon nhanh chân từ phòng riêng chạy đến, ra lệnh đám y tá giữ tay và chân hắn lại. Tránh hắn sinh thêm kích động mạnh. Sức hắn phải cộng vào năm người mới có thể giữ chặt cơ thể.
Y tá: "Mau giữ bệnh nhân lại!"
Bác sĩ Yoon: "Bệnh nhân có dấu hiệu hoang tưởng nặng, mau đem thuốc an thần đến. Mau!"
Bác sĩ Yoon là bác sĩ điều trị vết thương cho hắn, ông lấy ra kim tiêm rồi ấn vào cổ tay người nằm đó. Yoongi vẫn cố sức hét thất thanh điên cuồng, hắn như con thú dữ bị áp bức muốn vùng dậy. Sau một lúc bị kiềm kẹp, Yoongi mới dần ngừng hét, hắn rơi vào trạng thái hôn mê từ từ. Đám người kia thở phào, đặt hắn nằm ngay ngắn rồi chuyển vào phòng bệnh khác.
Jimin cách hai ngày đến thăm, cậu có đem một ít cháo thịt cho hắn tẩm bổ, nghe bác sĩ phỏng đoán Yoongi hắn đã rơi vào chứng trầm cảm sinh thêm bệnh hoang tưởng mỗi đêm và có xu hướng thích làm đau bản thân. Jimin nghe xong vô cùng sốt ruột, vội chạy đến phòng bệnh xem sao.
Chỉ thấy Yoongi ngồi dựa lưng vào giường, ánh mắt mang nhiều nỗi tâm sự ngắm bình minh dần lên. Yoongi không thể ngủ, chỉ ngủ được một lát lại không thể ngủ tiếp, bên tai luôn ám ảnh nụ cười của những người hắn từng giết. Yoongi cũng không thèm quan tâm cậu đang đi đến, Jimin nhìn sơ lược cơ thể hắn, người hắn qua lớp áo bệnh nhân đã gầy gò đến mức xanh xao, cơ bắp cũng không còn thấy rõ, khuôn mặt nhợt nhạt đến mức làm người khác phát sợ. Yoongi của lúc này trông rất thảm.
Jimin chỉ biết gượng gạo ngồi kế bên, lay vai hắn mỉm cười rất tươi.
Jimin: "Em đến rồi đây. Anh đang ngắm gì mà hăng say thế?"
Jimin chau mài khẽ khi hắn không thèm trả lời, cũng không thèm quay sang nhìn cậu một cái, hắn chỉ ngồi đó như một tượng sáp, ngồi rất lâu cũng không nhúc nhích. Jimin đành cất trái cây vào trong tủ lạnh nhỏ bên giường, đôi tay nhẹ nhàng lấy muỗng múc cho hắn một bát cháo nóng.
Jimin: "Anh đói chưa?. Em có nấu cháo cho anh đây!"
Yoongi vẫn không đá động gì tới lời cậu. Jimin cầm bát cháo trên tay, bát cháo toả ra hương thơm nghi ngút, mùi rất thơm, hắn cũng không ngó qua. Chỉ biết cắn móng tay, nhìn chăm chăm vào ánh mặt trời đang dần lên cao.
Jimin sợ móng tay tội nghiệp bị thương, Yoongi lúc trước cũng có tật cắn móng tay đến mức móng sưng lên và chảy máu. Cậu đã khuyên hắn nên bỏ, vậy mà cuối cùng cũng quay về thói cũ. Jimin để bát cháo qua một bên, kéo tay hắn ra xa miệng, sự chú ý đập vào vết thương rất sâu ngay cổ tay.
Jimin hoảng hốt: "Anh bị điên à?. Sao lại làm thế này?"
Yoongi không trả lời. Ánh mắt thẩn thơ quay sang một bên, quả là đúng như lời bác sĩ, hắn đã quay về con người của hai năm trước, còn tồi tệ hơn. Jimin có nằm mơ cũng không nghĩ Yoongi sẽ lại tiếp tục mắc bệnh trầm cảm lần thứ hai. Jimin lặng người. Cậu nghĩ bâng quơ, Yoongi vì chuyện cậu đã hôn Hoseok, nghĩ cậu sẽ phản hắn nên mới gạch tay để chết.
Yoongi thật ngốc!.
Jimin liên tưởng nếu hắn chết, sau này khi không có hắn cùng cậu sống, cậu sẽ không còn là cậu nữa. Có khi còn tội hơn Yoongi, Jimin liên tưởng nhiều thì ý chí cậu vụt lên. Không muốn Yoongi đau khổ nữa.
Jimin: "Đừng mà. Nghe em giải thích rồi hả lạnh nhạt với em cũng không muộn..."
Jimin khó chịu, cậu bật khóc ôm cánh tay hắn thật chặt. Cậu không phải là loại người lăng nhăng muốn hôn ai là hôn, không phải loại người khi say lại làm chuyện điên rồ đến mức này, cho dù Hoseok có ép bức cậu, cậu thà chết còn hơn phục tùng.
Jimin: "Yoongi, không phải như anh nghĩ đâu. Nụ hôn và cả dấu hôn em cũng không biết sao Hoseok lại làm vậy. Chính em đang rất hoang mang!"
Jimin thở mạnh, cảm giác lòng rối như tơ và muốn cho người yêu mình biết chỉ là hiểu nhầm. Tất cả là hiểu nhầm, không phải cậu muốn như thế.
Yoongi điềm tĩnh quay sang, nghe được giọng của ai đó nên hắn dán đôi chân mài vào nhau. Hất tay cậu ra, Yoongi dùng tay bóp chặt má cậu, dù tay bị thương nhưng sức lực vẫn rất đáng sợ. Jimin như muốn gãy cơ hàm vì đau, cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn người con trai đang ngồi đó. Yoongi của hôm nay thật thô bạo và lãnh đạm biết bao nhiêu, cứ như là lần gặp gỡ đầu tiên.
Yoongi nghiêng đầu một bên, khuôn mặt tò mò kèm lời nói oán trách.
Yoongi: "Này, đã ngủ với nhau chưa?"
Cậu ngạc nhiên đến mức tai gần bị lãng, không tin chính miệng người mình yêu có thể thốt ra lời đấy. Lời nói chua ngoa, không cần nghe cậu giải thích, không cần quan tâm đến những gì cậu nói, Yoongi phì cười, hắn cười đến mức tiếng của hắn vang dội cả phòng bệnh. Jimin mềm nhũng tay chân, chỉ biết nắm chặt một góc áo của mình.
Yoongi ghét nhất là bị lừa dối.
Hắn không chấp nhận thứ mình đang sở hữu bị người khác chạm đến, lại càng ghét Jimin trưng bộ mặt hoảng sợ như thể mong hắn đừng biết.
Yoongi: "Chắc đã làm tình rồi nên mới hốt hoảng đến vậy!"
Jimin: "Không có. Cho dù giết chết em, em cũng chưa từng!"
Yoongi: "...Vậy em cho tôi giết Hoseok nhé?"
...
Jimin: "Tình hình chân anh ấy sao rồi ạ?"
Bác sĩ Yoon: "Tình hình cậu Min rất tệ, do mất máu quá nhiều nên buộc phải truyền máu gấp, mặc dù không sao nhưng phải nhập viện để xem tình trạng. Với cả cậu ấy bị sốc và kích động trong thời gian dài dẫn đến tâm trạng cực kì nhạy cảm. Tôi nghĩ cậu nên cho cậu ấy có không gian riêng"
Jimin luống cuống: "Anh ấy sẽ ổn chứ ạ?. Tôi thật sự rất lo cho tình trạng anh ấy..."
Bác sĩ Yoon trấn an: "Cậu Park đừng quá đau lòng, cậu Min sẽ ổn thôi"
Bác sĩ trầm ngâm, đôi mắt sầu não tìm đến bệnh án của người được nhắc đến, khuôn mặt thoáng bất lực khi đề cập đến vấn đề ấy. Năm hai mươi chín tuổi ông đã là bác sĩ tài giỏi sau mười một năm đào tạo chuyên sâu vào ngành ngoại khoa và tâm lý trị liệu, gặp được Min Yoongi lúc đó là một cậu nhóc nhỏ con có khuôn mặt ảm đạm và lạnh lùng đến mức ông cứ tưởng là một cổ máy biết đi. Khi tiếp xúc với cậu nhóc đó, chẳng thấy một nụ cười nào cong lên, tay chi chít những vết bầm đỏ do bị roi đánh, một gương mặt vô cảm và không có sức sống. Ông thấy rất thương cảm cho Yoongi của hồi nhỏ đã phải chịu áp bức tâm lý bởi sự ganh đua của ba.
Bác sĩ Yoon: "Chỉ có thể dựa vào tinh thần của cậu ấy thôi. Bệnh trầm cảm khó trị dứt, tôi đã miệt mài theo dõi cậu ấy tận gần hai năm trời mới có kết quả tích cực hơn một chút. Nếu cậu ấy tuyệt vọng một lần nữa, bệnh sẽ càng khó chữa!"
Jimin nghe vậy mới hiểu được tình hình hắn hiện giờ, sóng mũi cay cay, đỏ mắt quay nhẹ sang nơi khác. Cậu bật khóc, khóc một cách tức tưởi và đầy oán trách bản thân mình ngu ngốc vì Yoongi đã vì cậu mà thành ra vậy. Jimin giờ đây chỉ biết cúi đầu cầu xin bác sĩ.
Jimin: "Làm ơn. Hãy giúp anh ấy hết bệnh, thưa bác sĩ!"
Bác sĩ Yoon: "Cậu Park đừng kích động. Phải xem cậu ấy thế nào đã. Vài ngày cậu hãy đến đây, còn bây giờ cứ để cậu Min một mình"
Jimin: "Vậy mong bác sĩ trông chừng anh ấy giúp cháu ạ. Cảm ơn bác sĩ!"
Bác sĩ Yoon: "Cậu cứ yên tâm!"
Cậu biết giờ Yoongi cũng không muốn gặp mình, cả hai lúc nãy cãi nhau rất to tiếng. Jimin nóng giận theo vì hắn không hiểu ý mình, cậu chỉ muốn nhắc lại chưa từng yêu ai ngoài hắn. Nhưng Yoongi ích kỷ, không thèm nghe cậu giải thích.
Jimin lại nhớ đến khoảnh khắc, tức đến mức đem chuyện hắn qua lại với nhiều người nhưng cậu cũng chẳng quan tâm mà yêu hắn đấy thôi, đem chuyện của mấy năm trước ra chất vấn, Yoongi đứng hình, một giây tự tát vào mặt mình rất mạnh.
Yoongi gầm gừ: "Phải. Người như tôi nên chết đi thì đúng!"
Yoongi nghĩ, người như hắn cũng chẳng vừa gì, cũng làm tình rất nhiều người, đáng nhẽ không nên can thiệp vào cuộc sống cậu thì đúng hơn. Lại nói tiếp.
Yoongi: "Tôi quên mất mình cũng không có tư cách để đối chấp chuyện của em"
Jimin thất thần nhớ lại một lát, nhìn đồng hồ cũng đã quá giờ khuya, cậu nhanh chân đứng dậy rồi chào bác sĩ.
Rời khỏi bệnh viện, đôi mắt buồn rười rượi gửi lại nơi mình mới vừa đi ra, nơi có ánh đèn sáng rực ở tầng hai, cậu thở mạnh vì cơn lạnh của gió tuyết. Rất muốn ở bên hắn bây giờ, nhưng không thể, chỉ có thể chờ vài ngày mới có thể đến thăm.
...
"Yoongi, mày nghĩ mày sẽ có thể chôn giấu kí ức khốn nạn của mày?"
"Yoongi, để tao nhắc cho mày nhớ, luật nhân quả sẽ không bỏ quên đứa đồ tể như mày. Sẽ sớm thôi, mày sẽ phải hứng chịu nổi đau mất đi tất cả. Người mày yêu sẽ rời bỏ mày, người mày xem là bạn sẽ phản bội mày, người mày đối tốt sẽ hất hủi mày, mày sẽ chết một cách đau đớn, sẽ ám ảnh quá khứ mãi mãi!"
"Bởi vì tao chính là mày, tao là Suga"
...
Yoongi choàng tỉnh giấc giữa đêm, dáng vẻ kiệt sức với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, đôi mắt mở to nhìn lên bức tường trắng, đồng tử co giãn liên tục đảo xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.
Yoongi: "Jimin. Em đâu rồi?"
Yoongi thức dậy sau một giấc mơ đáng sợ, đáng sợ hơn cả là không thấy Jimin bên cạnh, định vội bước đi tìm cậu thì bước được một chút đã vội té ngã, buộc hắn phải ngồi lại giường. Yoongi nhìn chung quanh thấy toàn màu trắng, lại được nghe những thanh âm liên tục vang lên trong đầu, những tiếng cười khúc khích của đàn ông và phụ nữ, những tiếng khóc ai oán của những người vô tội. Yoongi đều nghe được hết. Hắn sợ hãi, rùng mình bịt chặt tai không muốn nghe nữa. Tất cả đều chửi rủa hắn, tất cả đều muốn một ý nguyện duy nhất.
"Min Yoongi, mày đi chết đi. Mày nghĩ bọn tao sẽ cầu nguyện để mày được hạnh phúc?"
"Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?. Mày phải sống cuộc đời đau khổ, phải bị lương tâm dằn vặt mà chết. Tụi tao mới hả dạ. Hahaha"
"Hahahaha"
Yoongi không chịu nổi hét toáng lên, hắn cũng không còn lí trí để mà giữ vững. Yoongi càng sợ, những tiếng rủa hắn càng lan vọng ra từ mọi ngóc ngách căn phòng, mùi thuốc khử trùng và ánh đèn sáng chiếu rọi, Yoongi không thể giữ tâm tư mình tránh kích động.
Yoongi gào toáng: "A. Đệt mẹ, chó chết cái bọn khốn khiếp này"
Hắn liên tục hét, khuôn mặt trắng bệch nhìn vào hư không. Liên tục chỉ tay vào cái gì đó không rõ. Các y tá nghe được tiếng hét thì xông vào phòng, chỉ biết nhìn chứ không dám động đến. Yoongi tuy mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, sức lực vẫn vượt trội rất nhiều. Liền tay ném hết những đồ đạc xung quanh.
Yoongi: "Thật ghê tởm. Tụi mày cút xuống địa ngục đi. Tụi mày nghĩ tụi mày chết rồi thì tao sẽ không giết tụi mày được nữa sao?"
Yoongi điên cuồng xã giận, hắn đập phá mọi thứ. Âm thanh đồ vật rơi loạn cả lên, quang cảnh lúc đó cực kì đáng sợ.
Yoongi đã điên, hắn đã phát điên. Không tìm thấy Jimin, hắn điên loạn hơn.
Yoongi: "A. Đệt mẹ nó. Jimin, em đang ở đâu?. Ra đây cho tôi, đệt mẹ, đệt mẹ"
Nhận ra bản thân bị bỏ rơi, tâm trạng hắn như bị cướp đi ánh sáng, những kí ức đau buồn hiện rõ trước mắt. Yoongi cười ồ lên. Liên tục cào cấu vào da thịt mình bằng mảnh thuỷ tinh của ly nước mà hắn vừa đập bể, dùng sức cứa vào tay rất sâu làm máu bắn ra ướt đẫm sàn, cứa đến mức máu tuôn thành dòng.
Yoongi: "Tao sẽ giết hết bọn mày"
Hắn bắt đầu cười dại.
Bác sĩ Yoon nhanh chân từ phòng riêng chạy đến, ra lệnh đám y tá giữ tay và chân hắn lại. Tránh hắn sinh thêm kích động mạnh. Sức hắn phải cộng vào năm người mới có thể giữ chặt cơ thể.
Y tá: "Mau giữ bệnh nhân lại!"
Bác sĩ Yoon: "Bệnh nhân có dấu hiệu hoang tưởng nặng, mau đem thuốc an thần đến. Mau!"
Bác sĩ Yoon là bác sĩ điều trị vết thương cho hắn, ông lấy ra kim tiêm rồi ấn vào cổ tay người nằm đó. Yoongi vẫn cố sức hét thất thanh điên cuồng, hắn như con thú dữ bị áp bức muốn vùng dậy. Sau một lúc bị kiềm kẹp, Yoongi mới dần ngừng hét, hắn rơi vào trạng thái hôn mê từ từ. Đám người kia thở phào, đặt hắn nằm ngay ngắn rồi chuyển vào phòng bệnh khác.
Jimin cách hai ngày đến thăm, cậu có đem một ít cháo thịt cho hắn tẩm bổ, nghe bác sĩ phỏng đoán Yoongi hắn đã rơi vào chứng trầm cảm sinh thêm bệnh hoang tưởng mỗi đêm và có xu hướng thích làm đau bản thân. Jimin nghe xong vô cùng sốt ruột, vội chạy đến phòng bệnh xem sao.
Chỉ thấy Yoongi ngồi dựa lưng vào giường, ánh mắt mang nhiều nỗi tâm sự ngắm bình minh dần lên. Yoongi không thể ngủ, chỉ ngủ được một lát lại không thể ngủ tiếp, bên tai luôn ám ảnh nụ cười của những người hắn từng giết. Yoongi cũng không thèm quan tâm cậu đang đi đến, Jimin nhìn sơ lược cơ thể hắn, người hắn qua lớp áo bệnh nhân đã gầy gò đến mức xanh xao, cơ bắp cũng không còn thấy rõ, khuôn mặt nhợt nhạt đến mức làm người khác phát sợ. Yoongi của lúc này trông rất thảm.
Jimin chỉ biết gượng gạo ngồi kế bên, lay vai hắn mỉm cười rất tươi.
Jimin: "Em đến rồi đây. Anh đang ngắm gì mà hăng say thế?"
Jimin chau mài khẽ khi hắn không thèm trả lời, cũng không thèm quay sang nhìn cậu một cái, hắn chỉ ngồi đó như một tượng sáp, ngồi rất lâu cũng không nhúc nhích. Jimin đành cất trái cây vào trong tủ lạnh nhỏ bên giường, đôi tay nhẹ nhàng lấy muỗng múc cho hắn một bát cháo nóng.
Jimin: "Anh đói chưa?. Em có nấu cháo cho anh đây!"
Yoongi vẫn không đá động gì tới lời cậu. Jimin cầm bát cháo trên tay, bát cháo toả ra hương thơm nghi ngút, mùi rất thơm, hắn cũng không ngó qua. Chỉ biết cắn móng tay, nhìn chăm chăm vào ánh mặt trời đang dần lên cao.
Jimin sợ móng tay tội nghiệp bị thương, Yoongi lúc trước cũng có tật cắn móng tay đến mức móng sưng lên và chảy máu. Cậu đã khuyên hắn nên bỏ, vậy mà cuối cùng cũng quay về thói cũ. Jimin để bát cháo qua một bên, kéo tay hắn ra xa miệng, sự chú ý đập vào vết thương rất sâu ngay cổ tay.
Jimin hoảng hốt: "Anh bị điên à?. Sao lại làm thế này?"
Yoongi không trả lời. Ánh mắt thẩn thơ quay sang một bên, quả là đúng như lời bác sĩ, hắn đã quay về con người của hai năm trước, còn tồi tệ hơn. Jimin có nằm mơ cũng không nghĩ Yoongi sẽ lại tiếp tục mắc bệnh trầm cảm lần thứ hai. Jimin lặng người. Cậu nghĩ bâng quơ, Yoongi vì chuyện cậu đã hôn Hoseok, nghĩ cậu sẽ phản hắn nên mới gạch tay để chết.
Yoongi thật ngốc!.
Jimin liên tưởng nếu hắn chết, sau này khi không có hắn cùng cậu sống, cậu sẽ không còn là cậu nữa. Có khi còn tội hơn Yoongi, Jimin liên tưởng nhiều thì ý chí cậu vụt lên. Không muốn Yoongi đau khổ nữa.
Jimin: "Đừng mà. Nghe em giải thích rồi hả lạnh nhạt với em cũng không muộn..."
Jimin khó chịu, cậu bật khóc ôm cánh tay hắn thật chặt. Cậu không phải là loại người lăng nhăng muốn hôn ai là hôn, không phải loại người khi say lại làm chuyện điên rồ đến mức này, cho dù Hoseok có ép bức cậu, cậu thà chết còn hơn phục tùng.
Jimin: "Yoongi, không phải như anh nghĩ đâu. Nụ hôn và cả dấu hôn em cũng không biết sao Hoseok lại làm vậy. Chính em đang rất hoang mang!"
Jimin thở mạnh, cảm giác lòng rối như tơ và muốn cho người yêu mình biết chỉ là hiểu nhầm. Tất cả là hiểu nhầm, không phải cậu muốn như thế.
Yoongi điềm tĩnh quay sang, nghe được giọng của ai đó nên hắn dán đôi chân mài vào nhau. Hất tay cậu ra, Yoongi dùng tay bóp chặt má cậu, dù tay bị thương nhưng sức lực vẫn rất đáng sợ. Jimin như muốn gãy cơ hàm vì đau, cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn người con trai đang ngồi đó. Yoongi của hôm nay thật thô bạo và lãnh đạm biết bao nhiêu, cứ như là lần gặp gỡ đầu tiên.
Yoongi nghiêng đầu một bên, khuôn mặt tò mò kèm lời nói oán trách.
Yoongi: "Này, đã ngủ với nhau chưa?"
Cậu ngạc nhiên đến mức tai gần bị lãng, không tin chính miệng người mình yêu có thể thốt ra lời đấy. Lời nói chua ngoa, không cần nghe cậu giải thích, không cần quan tâm đến những gì cậu nói, Yoongi phì cười, hắn cười đến mức tiếng của hắn vang dội cả phòng bệnh. Jimin mềm nhũng tay chân, chỉ biết nắm chặt một góc áo của mình.
Yoongi ghét nhất là bị lừa dối.
Hắn không chấp nhận thứ mình đang sở hữu bị người khác chạm đến, lại càng ghét Jimin trưng bộ mặt hoảng sợ như thể mong hắn đừng biết.
Yoongi: "Chắc đã làm tình rồi nên mới hốt hoảng đến vậy!"
Jimin: "Không có. Cho dù giết chết em, em cũng chưa từng!"
Yoongi: "...Vậy em cho tôi giết Hoseok nhé?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.