Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Chương 64: Giả bộ không thấy?

Toán Miêu Nhi

06/04/2015

Hôm sau, cô gái kéo rương hành lý đơn giản đứng ở ngoài cửa lớn Nhà họ Lạc, trong lúc chờ đợi, cẩn thận liếc nhìn bản đồ, không nhìn không biết, không ngờ thành Vatican nhỏ bé này vẫn rất nổi tiếng, nơi trú đóng nhà thờ lớn nhất thế giới, đáng quý hơn chính là tiểu vương Quốc này còn nằm trong lòng thành phố Roma của Ý, nước Ý to lớn thế nào chịu được?

Cho rằng Đài Loan cách rất xa Đại lục? Thậm chí nghĩ đến biện pháp thu phục, làm sao dễ dàng tha thứ cho một nước ở trong nước khác xây dựng một quốc gia?

Không phải là trụ sở chính của Thiên Chúa Giáo sao? Lạc Viêm Hành biết tiếng ý không? Cô không biết, tự nhiên hi vọng anh cũng không biết, dễ xử lý chuyện chứ sao.

Giáo đường lớn nhất thế giới, rất đồ sộ sao? Nuốt nước miếng, còn sống có thể đi được loại địa phương này, chết cũng không tiếc, hết cách rồi, cả đời không có ra khỏi nhà đi xa, có thể không giống cắn phải thuốc lắc sao.

"Đại ca, thật không để cho chúng tôi đi theo sao?"

"Như vậy không tốt đâu?"

Hàn Dục và Khâu Hạo Vũ hốt hoảng hỏi tới, quá nguy hiểm, mặc dù Trình Thất không ra tay với anh, nhưng khó tránh khỏi người có lòng nổi lên ý xấu xa, hơn nữa cho tới bây giờ đại ca cũng không một thân một mình trốn đi, anh làm sao biết quay trở về?

Lạc Viêm Hành càng nghe, sắc mặt càng đen, xuống xe nói: "Tất cả đi xuống, với người bên ngoài thì nói tôi bị cảm mạo phong hàn, phải tĩnh dưỡng một thời gian!" Không cho từ chối ra lệnh, thậm chí đem bông tai, máy trợ thính, một loạt thiết bị trợ giúp toàn bộ bỏ đi, lấy ra một cái kính bảo hộ màu đen đeo lên xong, lúc này mới can đảm bước đi về phía cô gái.

"Anh. . . . . . Anh làm cái gì?" Mang đồ chơi kia, còn thấy được sao?

Người đàn ông mím chặt môi mỏng, không kiên nhẫn nói: "Đêm qua mắt bị ánh sáng quá mạnh kích thích, bác sĩ nói ít nhất không được nhìn ánh sáng, cho dù tháo xuống lúc này cũng không nhìn thấy gì, khoảng mấy ngày nữa là có thể tốt! Trình bang chủ, chúng ta đi như thế nào?" Giang hai tay ra, lúc này cả người anh đơn giản, trừ giấy tờ và tiền bạc, không có gì cả.

Khâu Hạo Vũ cầm lấy một túi hành lý kín đáo đưa cho Trình Thất, kê vào lỗ tai cảnh cáo nói: "Ít giở trò, nếu không sẽ cho cô đẹp mắt!"

"Ồ!" Trình Thất liếc một cái: "Yên tâm, tôi còn không dám đắc tội với lãnh đạo tương lai, tất cả đều đã sắp xếp xong, đến đó rồi, tôi sẽ mua cho anh ấy chiếc thẻ nội địa. . . . . ."

"Không cần, điện thoại di động của đại ca kết nối toàn thế giới!" Khâu Hạo Vũ giống nhìn một cô gái nào đó ngu ngốc, không có kiến thức.

Kết nối toàn thế giới? Vậy phải làm sao bây giờ? Vô luận như thế nào, phải dùng mã số của Lạc Viêm Hành, như vậy Thủ trưởng La mới có thể tin tưởng, quên đi, vấn đề này, đến lúc đó rồi nói, đeo ba lô xong, kéo rương hành lý dắt tay của người đàn ông: "Đi theo bước chân của tôi!" Làm sao mắt bị thương cho được? Rõ ràng cố ý tăng thêm công việc của cô không phải sao?

Cô mới không tin anh nhìn không thấy, dĩ nhiên, dưới tình huống mang bịt mắt, quả thật không nhìn thấy.

Trong một tích tắc Lạc Viêm Hành bị nắm tay, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn, có mừng như điên, khẩn trương, lo lắng, kể từ sau khi bị mù, lần đầu rời xa bọn thủ hạ, cuộc hành trình này, anh thật đi được hết sao? Trên đường có thể xảy ra chuyện gì hay không? Đủ loại suy nghĩ không tự tin vẫn không bù được cảm giác vui sướng muốn rời xa nhà tù.

Đợi đến khi chiếc xe kia hất bụi rời đi, Hàn Dục mới nói: "Có được không?"

"Để anh ấy đi thôi!" Khâu Hạo Vũ mơ hồ không rõ gật đầu, lúc này nhất định đại ca rất kích động chứ? Hạo Vũ hiểu anh, giống như một con chim ngày ngày ở trong tù, cả ngày nhìn thế giới đầy màu sắc bên ngoài, nhưng không cách nào tự do tung bay, rốt cuộc có một ngày có thể bay lượn, trong lòng không có bất kỳ thứ gì có thể thay thế được.

Hi vọng Trình Thất có thể thật sự mang tới cho anh vui vẻ, trong mơ hồ đã có thể kết luận, đại ca yêu cô gái này rồi, yêu đến mức không cách nào tự kềm chế, yêu đến mức lựa chọn tin tưởng vô điều kiện, yêu đến mức nguyện ý đi cùng cô.

Như vậy Trình Thất thì sao? Cô ấy yêu đại ca không? Chỉ là trên đời này có bao nhiêu cô gái không yêu thích đại ca?

Ở bên trong xe, Lạc Viêm Hành giống như đại gia ôm ngực nhắm mắt nghỉ ngơi, Trình Thất vừa lái xe vừa ríu rít giảng giải: "Anh biết không? Thành Vatican là Thiên đường cách Thượng Đế rất gần, tôi nghĩ linh hồn chúa Jesus nhất định ở bên trong, hơn nữa điều này có thể có ý nghĩa, Giáo Hoàng cầm quyền, có bao nhiêu tín đồ Cơ Đốc Giáo cả đời mà không đi đến với chúa Jesus, chúng ta may mắn đã tu luyện ba đời. . . . . ." Hoàn toàn quên người đàn ông bên cạnh, đừng nói là Tòa thành Vatican, bất kỳ nơi nào mà người khác không thể đi, chỉ cần anh không mở miệng, dù chỉ là một câu nói.

"Đáng tiếc, bây giờ tôi nhìn không thấy gì!"

Trình Thất thầm nghĩ, tôi thấy là được rồi, anh không nhìn thấy là hay nhất đấy, vẫn an ủi: "Tôi cũng không phải là chưa từng thấy anh không thấy gì, anh yên tâm, sẽ để cho anh giống như lạc vào thế giới kỳ lạ, có tôi ở đây, không cần lo lắng!" Chẳng lẽ thật không nhìn thấy? Aiz, xem ra phải mang thêm mấy bình nước.

Lạc Viêm Hành bật cười, cuối cùng gật đầu một cái, đúng vậy a, cô cũng không phải chưa từng thấy qua: "Hiện tại đến đâu rồi?"

"Sắp đến sân bay rồi, chúng ta đi chuyến bay tốc hành, vé máy bay tôi đã mua xong rồi, Lạc Nhị gia, anh phải tin tưởng năng lực xử lý công việc của tôi, khách sạn bên kia tôi cũng đặt xong, chờ hưởng phúc đi!" Áp lực như núi a, hiện tại khác nào mang theo một người mù? Không phải là chơi hai ngày sao. . . . . . Liếc trộm quần áo của người đàn ông một cái, đoán không sai, hẳn là giấu ở trong túi áo lót, hừ hừ, vật nhỏ, không bao lâu nữa sẽ đến trong tay chị.

Ở trong khoang máy bay hạng nhất, Trình Thất tuỳ tiện bắt chéo chân, nhìn chung quanh, đây chính là máy bay, khi còn bé luôn nhìn những thứ kia xuyên qua trong tầng mây, từ trước mắt từng điểm từng điểm xẹt qua, kéo ra cái đuôi thật dài, cô luôn suy nghĩ, người ở bên trong muốn đi đến nơi nào? Các loại ước ao ghen tị, lúc này nói không phấn chấn là giả.



Lạc Viêm Hành nhận thấy được một loạt động tác rất nhỏ của cô gái, lần đầu tiên? Như vậy đợi có trò hay để xem rồi.

"Này, này này người người đàn ông kia, nhìn kỹ xem, tại sao vẫn bịt mắt?"

"Tôi cũng đang tự hỏi đây!"

Trình Thất thấy nữ tiếp viên hàng không nhìn người đàn ông giống như con sói nhìn thấy con mồi, loại cảm giác này đã không phải là lần đầu tiên, trong lòng vô cùng đè nén, nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy đàn ông à? Hung hăng ném cho người đàn ông ánh mắt xem thường, tại sao không có người nào nhìn cô chằm chằm? Không tự chủ bật thốt lên: "Một đám mê trai!"

Lạc Viêm Hành nhíu mày, bốn chữ này giống như bà lão ăn phải giấm chua, cố ý tốt bụng nói với đám tiếp viên: "Các người nói cái này sao!" Chỉ chỉ băng bịt mắt: "Gần đây mắt có chút đau, vẫn còn ở giai đoạn trị liệu!"

Trình Thất thấy người đàn ông kiên nhẫn giải thích, cười rất nhiệt tình như thế, chỉ là dáng dấp của mấy nữ tiếp viên hàng không cũng không tồi, đàn ông vẫn là đàn ông, không chống cự nổi đồ đồng phục hấp dẫn nữ tiếp viên hàng không, mỗi lần nói chuyện với nữ tiếp viên hàng không, người đàn ông bên cạnh cũng thèm nhỏ dãi, không ngờ này lão đại của Long Hổ cũng chỉ là người phàm tục mà thôi.

"Có muốn để lại số điện thoại hay không?" Trình Thất nhẹ giọng hỏi.

Lạc Viêm Hành kéo môi, miệng đầy răng trắng tinh nhìn không sót một cái gì, có thể thấy được lúc này rất vui vẻ: "Cái này có thể được!" Cúi đầu rút ra bút ngòi vàng, cầm lấy tờ giấy sau lưng giả vờ muốn viết xuống dãy số.

Tên khốn kiếp này, cô đứng đầu một bang làm người phục vụ cho anh, lại còn tới làm trái lại, lạnh lùng nói: "Vậy anh đi cùng các cô ấy là được rồi, đi cùng tôi làm gì?" Trừng mắt liếc, nhìn phía ngoài cửa sổ, trượt lâu như vậy, tại sao vẫn không bay? Chợt đôi tay bắt được hai bên tay vịn, tốc độ trở nên càng ngày nhanh, trong lúc thân máy bay bay lên không trong nháy mắt, hai mắt nhắm chặt, cảm thấy một bàn tay to bao trùm mu bàn tay mình, vẫn cắn chặt hàm răng.

Lạc Viêm Hành nghĩ tới cô gái hoảng sợ, chỉ là không ngờ hoảng sợ như vậy, nghiêng người kéo vào trong ngực, an ủi: "Không phải sợ, máy bay đều như vậy, chờ một chút sẽ hết ngay!" Thấy cô gái nghiêng đầu, chỉ có thể đầu hàng trước, cánh môi như có như không đụng vào khuyên tai, đầu độc nói: "Trong lòng tôi, cô vĩnh viễn đẹp nhất!"

"Anh bệnh thần kinh hả? Nói hoang đường chuyện gì thế?" Đẩy ra, sửa sang lại quần áo, máy bay đều như vậy sao? Còn tưởng rằng mới vừa rồi sắp xảy ra tai nạn, sau khi điều chỉnh tốt tư thế, mới buồn bực cau mày, tại sao vô duyên vô cớ nói ra lời này? Đẹp nhất. . . . . . Rõ ràng rất xấu xí có được hay không? Trước kia cô cũng cảm giác mình rất xinh đẹp, sau khi tất cả mọi người bác bỏ, cô không thể không tin tưởng, thật ra vóc dáng cũng bình thường.

Đưa tay bắt đầu quạt gió mãnh liệt, tại sao đột nhiên nóng như vậy? Ngàn vạn lần không được tin tưởng chuyện hoang đường của tên cháu trai này, cũng chỉ là muốn Phi Vân Bang về sau qui thuận anh mà thôi, nhất định là như vậy, người đàn ông cũng không nói gì nữa, bộ dạng đang chuẩn bị ngủ, cho đến khi máy bay xông lên trời cao, vừa bắt đầu còn có chút vui tai vui mắt, khi liên tục mười phút đều là mây trời trắng xóa, cũng mất đi hăng hái, thật sự không chịu nổi loại im lặng này, vừa vặn khoang hạng nhất không người, nữ tiếp viên hàng không cũng không biết đi về phía nào, nhỏ giọng nói: "Nếu không phải thời gian quá gấp, sẽ dẫn anh đi tìm sư bá của tôi, không chừng một thời gian, ông ấy nhất định có thể trị hết con mắt của anh!"

"Sư bá?"

Nói đến sư bá, Trình Thất nhất thời tự hào khen lấy khen để: "Trước kia tôi có một vị sư phụ, nhưng ông ấy đã qua đời rồi, ông ấy có một người sư đệ, cũng chính là sư bá của tôi, rất thông thạo kiến thức y học, bất kỳ là chứng bệnh khó thế nào đến chỗ của ông ấy cũng không thành vấn đề, trước kia mở phòng khám bệnh, nhưng mà bởi vì thuốc tây càng ngày càng mở rộng, còn có bệnh viện tây y càng ngày càng nhiều, ông ấy bị buộc đóng cửa, về quê làm ruộng rồi!"

"Thầy thuốc dạo sao?" Lạc Viêm Hành không quan tâm.

"Anh đừng xem thường ông ấy, ông ấy rất lợi hại, chỉ là không gặp được Bá Nhạc mà thôi (*), lúc ấy quá nghèo, cả đời thất bại một lần, sau lần đó, ông ấy vẫn chưa gượng dậy nổi, bệnh ung thư biết chứ? Tôi nhớ rõ khi còn bé, có một người bệnh bệnh ung thư, người người đều nói anh ta sống không quá ba năm, mà sư bá của tôi vừa ra tay, ngày ấy tôi rời khỏi, người nọ vẫn còn sống mười năm a, giống như người bình thường không có sao!" Đã thật lâu cô cũng chưa từng gặp sư bá rồi, căn bản không có việc gì cô sẽ không đi tìm ông ấy, từ nhỏ ông lão kia cũng không thích cô: "Nói thật, tôi rất nhớ ông ấy!" Một câu nói, nói xong rất không còn hơi sức.

(*) Bá Nhạc là người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

"Nhớ ông ấy thì đi thăm ông ấy đi !"

Trình Thất lắc đầu một cái: "Ông ấy không chịu gặp tôi đâu!"

Lạc Viêm Hành nghe thấy không khỏi bất đắc dĩ: "Vì sao?"

"Bởi vì. . . . . . Làm cho ông ấy mệt mỏi chính là tôi, trong lòng tôi, sư phụ là cao thủ giỏi võ nhất thiên hạ, còn sư bá là thần y số một trên đời, gặp phải người thân mang chứng bệnh hiểm nghèo, đương nhiên tôi muốn giới thiệu cho ông ấy, là một người bệnh bệnh tiểu đường, đó là một loại tật bệnh rất đáng sợ, lúc ấy đối với chứng bệnh ấy sư bá cũng không quá hiểu rõ, nên ông ấy vẫn rất cẩn thận cẩn thận, mà tôi. . . . . . Tôi. . . . . . Chỉ là để cho cô ấy uống một chai nước đường, cô liền té ngã bất tỉnh, lúc té xỉu đụng phải vật bén nhọn, bắp đùi chảy máu, chảy máu, làm thế nào cũng không ngừng lại được, sư bá giằng co một buổi tối, đã dùng hết tất cả phương pháp, cũng không có thể cầm máu, sau đó không thể không đưa đến bệnh viện tây y, vốn là cô gái kia ít nhất còn có thể sống hai mươi ba mươi năm, cứu thì cứu được rồi, nhưng phải phẫu thuật cắt bỏ bắp đùi!" Không hề đau thương vì cô gái, mà là vì sư bá, đều do cô hại ông ấy.

"Sau đó thì sao?"

Cô gái xoa xoa gương mặt, khổ sở nói: "Sau khi người nhà cô gái tố kiện sư bá lên tòa án, giống như anh nghĩ, nói ông ấy là một thầy lang băm, cộng thêm thật không có bằng cấp hành nghề, phải bồi thường táng gia bại sản, mặc dù sau đó sư bá lại mở phòng khám tại nhà, nhưng không còn đứng vững được nữa, người nhà cô gái cách năm ba ngày đến mắng chửi ông ấy, từ đó về sau, sư bá cũng không để ý đến tôi, cũng không còn trách mắng tôi, sau khi sư phụ chết, ông ấy liền trở về quê, thật ra sư bá là một người tốt, vì trị bệnh cứu người, mỗi tháng phải đi ra ngoài một tuần lễ, vào núi đào thuốc, đi khắp Đại Giang Nam Bắc, vì vậy đã bỏ lỡ chuyện lập gia đình, đến bây giờ cũng chỉ một mình cô đơn, sắp sáu mươi rồi, không biết hiện tại đã có bạn già hay không!"

Khẳng định là không có, một người nghèo tay trắng, người nào gả cho ông ấy?

Lạc Viêm Hành không còn khinh miệt nữa, cười nói: "Hoa Đà sống dậy cũng chẳng qua là thế!" Mặc kệ trước kia y thuật như thế nào, vì hành y cứu người, có thể cả đời cô độc, lần đầu nghe nói có loại người như thế tồn tại.

"Sau khi lớn lên, tôi cũng nghĩ như vậy, vốn muốn dẫn Salsa đi, bất quá tôi nghĩ bản lãnh của ông ấy lớn hơn nữa cũng chỉ là người phàm, Salsa là trời sanh tàn tật, Hoa Đà cũng không phục hồi được!" Nói xong cũng kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông, tại sao cô tiết lộ chuyện này với anh, lo lắng nói: "Anh quản tốt cái miệng của mình!"

Mặc dù người đàn ông kinh ngạc, cũng không có phản ứng quá lớn: "Cô nói Salsa bị tàn tật? Tàn tật chỗ nào?" Nghe Hạo Vũ nói, cô bé kia rất thần kì, không người nào có thể sánh được, lấy một địch một trăm, sợ rằng Long Hổ cũng không tìm ra được một người tài có thể đấu súng với cô, loại người như thế, làm sao có thể tàn tật?



Trình Thất thở dài: "Có phải các người cảm thấy cô ấy và người bình thường không khác nhau lắm hay không? Biết ăn nói? Thật ra IQ của cô ấy không tới mười tuổi, suy nghĩ đơn giản, trí nhớ kém, chỉ có tài bắn súng là không có trở ngại, lúc đầu tôi cũng cảm thấy cô ấy và người bình thường không khác nhau lắm, sau khi để cho cô viết chữ, tôi tin cô ấy chỉ là một đứa bé, hiện tại ngay cả tên cũng không viết được!"

"Không trách được lần đó tức giận như vậy!" Thì ra còn có chuyện này, nói như thế, xem như Hạo Vũ gieo gió gặt bão, vẫn không hiểu tại sao cô gái này đối chọi gay gắt với anh, hiện tại hiểu ra, lần nữa bao trùm tay nhỏ bé hơi lạnh: "Thật xin lỗi!"

"Ha ha, anh nói là chuyện kia à? Cũng đã qua rồi, không có gì, hơn nữa tôi cũng không phải là bị người hại, cũng may Salsa suy nghĩa rất đơn giản, bây giờ có thể nói có thể cười, sớm quên rồi!"

Lại có thể nói xin lỗi cô, hôm nay thế nào vậy? Muốn lấy lòng, chẳng lẽ nhận thấy được cái gì chứ? Cho nên mới lấy lòng cô? Cố gắng kích thích cô đồng tình? Liếc nhìn bàn tay to cầm chặt bàn của mình, ngón tay cũng đẹp mắt như vậy, dù sao chỉ chung đụng mấy ngày mà thôi, giả cũng tốt, cứ thuận theo tự nhiên đi!

Lạc Viêm Hành vẫn ngửa đầu nghỉ ngơi dưỡng sức, ngón cái nhịp nhàng ma sát bàn tay mềm mại của cô gái, có một số việc, đã rất rõ ràng, nhưng cô gái này ăn ở quá hai lòng, cần phải từng bước từng bước, vì gần một bước chứng minh, ngày càng tệ hại hơn, không cho từ chối mười ngón tay đan nhau.

Trình Thất ho khan hai tiếng, không có phản bác, có gì xin lỗi? Cũng không phải là đại cô nương lần đầu lên kiệu hoa, chuyện thân mật cũng đã làm, nắm tay mà thôi, nắm tay à, nếu tất cả đều là sự thật thì tốt biết bao?

Hai người cũng không hỏi nhiều, theo đuổi suy nghĩ của mình, cứ nắm tay tại một chỗ, lúc xuống máy bay cũng không phân ra, cô gái muốn tránh thoát, người đàn ông lợi dụng không thấy được đường mà từ chối, dính lấy giống như nhựa cao su, ra sân bay, thuê xe, đi lễ, cùng nhau ngồi hàng sau, một đường không biết bị bao nhiêu người nhìn ngó, chính là chết cũng không chia lìa.

Một cô gái nào đó miệng đắng lưỡi khô lau mồ hôi: "Tôi nói anh bạn già, nơi này anh không cần nhìn đường sao?"

Lạc Viêm Hành cười lạnh một tiếng, quay đầu miễn cưỡng nói: "Tôi làm sao biết Trình bang chủ có thể trả thù bất cứ lúc nào hay không? Chưa quen cuộc sống nơi đây, tôi đi nơi nào tìm cô?"

Vậy cũng không cần ở trong xe tay nắm tay chứ? Mắc cở chết người, nhưng sức lực không bằng người, quên đi, nhân nhượng dắt đi, dù sao không người nào nhận biết bọn họ, sau khi trút bỏ phiền não, nhìn ngoài cửa xe kinh hô: "Rất nhiều kiến trúc cổ kính, anh xem. . . . . . Quên, tôi đã nói với anh, bên ngoài tất cả đều là người ngoại quốc, còn có rất nhiều người da đen, rất nhiều trai đẹp ngoại quốc. . . . . ."

Người đàn ông hít sâu một hơi, im re.

Đến khách sạn, Trình Thất mới thoát khỏi cao dán chó, rốt cuộc là thuê một gian hay hai gian? Hai gian, xuống tay không tiện, đưa ra một ngón tay, cầm lấy thẻ mở cửa phòng, cười khổ nói: "Buôn bán quá đắc đỏ, chỉ một gian, anh yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy đến anh!"

Trên mặt Lạc Viêm Hành lộ vẻ khó xử, nhưng tay đã đưa ra: "Không sao cả!"

"Hai cái giường, anh ngủ bên kia, tôi ngủ bên này, ngày mai chúng ta phải đi giáo đường St. Peter, tôi đi lễ trước, anh đi tắm đi!" Lấy ra toàn bộ quần áo trong rương hành lý, con ngươi nhìn chằm chằm người nào đó đang cởi quần áo, đúng đúng đúng, áo khoác để lại nơi đó, làm quá tuyệt vời, nhưng anh cũng không thể cởi hết chỉ còn một cái quần cộc chứ?

"Cô không muốn mang tôi đi sao?" Âm thanh hơi có vẻ thất vọng, làm sao lại hai giường vậy?

Trong đầu Trình Thất đều là con dấu, thẻ điện thoại, ngoan ngoãn tiến lên dắt tay của người đàn ông, xả xong nước ấm, lúc này bộ mặt phớt tỉnh rời khỏi, nhân tiện kéo đóng cửa phòng, vẻ mặt lập tức trở nên tàn nhẫn, cho rằng nói lời dễ nghe, nắm nắm tay liền tha thứ cho anh? Đang trình diễn trò hài quốc tế sao, không làm cho anh bại liệt nửa người đã không tệ rồi.

Mặt không vẻ gì đi tới quần áo bên cạnh, cầm lên tây trang lật xem lung tung, không buông tha bất kỳ một cái túi nào, thật đúng là ở bên trong trong túi tìm ra con dấu trông mòn con mắt, chính là nó. . . . . . Hai mươi tỷ, tìm được nơi cất giấu, như vậy kế tiếp sẽ dễ làm, bây giờ vẫn chưa thể cầm, cô suy nghĩ ý muốn tìm biện pháp để cho người của Long Hổ không liên lạc được với Lạc Viêm Hành, mà không sinh nghi, cũng không thể có chút sai lầm.

Để tránh bứt dây động rừng, nhanh chóng nhét về, khôi phục nguyên dạng, tiếp tục trở lại trước rương hành lý, không nhịn được nâng lên tay trái, lòng bàn tay giống như còn giữ lại nhiệt độ của đối phương, cái này rất giống là một loại châm chọc, mỗi lần đều đánh một cái tát cho thêm một viên đường, mà một tát này lần này, thật quá đau rồi.

Bởi vì hai tỷ, mất đi hai mươi tỷ, còn phải ứng phó với Trần Vĩnh Bình, anh sẽ hối hận.

Đêm nước lạ không giống với Trung Quốc, ngồi ở cửa sổ sát đất trước, hai người nói chuyện khi còn bé của nhau, trò chuyện vô cùng hợp ý nhau, nhìn ánh đèn lấp lánh ngoài cửa sổ, cô gái không khỏi cảm thán: "Nước ngoài chính là nước ngoài, có cảm thấy tâm thần sảng khoái hay không?" Tại sao lại quên người đàn ông không nhìn thấy? Giải thích: "Hiện tại chúng ta ở tại lầu 15, gần như có thể nhìn thấy phân nửa Tòa thành Vatican, kiến trúc vô cùng xinh đẹp, hơn nữa tôi phát hiện không khí bên này không hề bị ô nhiễm, lần đầu tiên thấy nhiều ngôi sao, chi chít, tỏa sáng lấp lánh như vậy!"

Lạc Viêm Hành nghe vậy ngẩng đầu lên, trong phòng tối đen như mực, cũng tháo ra bịt mắt, khôi phục bình thường, trong đầu bắt đầu khắc họa lên cảnh đẹp theo lời cô gái, nhưng anh biết, trong lòng người đui thế giới là trừu tượng, vẫn giống như thấy được ánh sao đầy trời, về phần đô thị phồn hoa, thật sự tưởng tượng không ra, so với cảnh đẹp cô gái nếu nói, hai người yên lặng ngồi chung một chỗ như vậy, tốt hơn so với bất cứ điều gì khác.

Đột nhiên phát hiện, quen biết nhau lâu như vậy, cũng không nghiêm túc hôn nhau, tay đã đưa ra hành động, đầu ngón tay lại tiếp xúc được khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc, vừa đến gần vừa khàn khàn nói: "Có thể không?"

Dĩ nhiên Trình Thất biết đối phương đang nói cái gì, xuyên qua ánh trăng, thấy rõ đáy mắt trong suốt của người đàn ông in bóng mình, cảnh tượng mập mờ như thế, thật có chút không muốn từ chối, rất nhanh, người này sẽ biến mất trong thế giới của cô, trong lòng không khỏi thương cảm, lúc cánh môi hấp dẫn muốn hôn đến thì tự giễu cười nói: "Là chúng ta quá phóng túng rồi sao? Chuyện tùy tiện như vậy cũng có thể làm!" Không phải chỉ có giữa người tình mới có thể lên giường, mới có thể hôn môi sao?

Mà bọn họ cái gì cũng đều làm rồi, nhưng ngay cả tâm ý của đối phương cũng không biết, sau đó không lâu còn phải đường ai nấy đi.

Lạc Viêm Hành trừng phạt, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái: "Nghĩ gì thế? Dĩ nhiên không thể tùy tiện!"

"Nhưng tôi. . . . . . Ưmh!" Rõ ràng không phải lần đầu tiên, cũng đã làm chuyện quá đáng hơn, rõ ràng tay chân luống cuống, cả người như nhũn ra, chẳng lẽ đây chính là tình yêu tuyệt vọng?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook