Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Chương 90: Không xa không rời (Đại Kết Cục 12)
Toán Miêu Nhi
23/06/2015
Người chủ trì nghe say mê, không có quấy nhiễu, bởi vì miếng vải đen trên mặt người đàn ông đã bị nước mắt thấm ướt nhẹp.
"Một ngày kia, cũng là một ngày cuối cùng chúng tôi ly biệt, cô ấy ở bệnh viện sinh con, mà tôi khẩn cấp cần đi ra nước ngoài một chuyến, cô nói với tôi, nhất định phải trở về cùng cô ấy nhìn đứa bé ra đời, sau đó cùng nhau đón năm mới, tôi đã hứa với cô ấy, nhưng sau khi tôi xử lý xong tất cả công việc, không kịp chờ đợi đi lên máy bay, đã gặp phải tai nạn máy bay, não bộ bị thương nghiêm trọng, rơi vào tình trạng sống thực vật, nhưng vợ tôi không oán giận, cô ấy rất giỏi, không muốn sau khi tôi tỉnh lại không giữ được địa vị, một mực giúp tôi xử lý công việc, sợ có một ngày tôi tỉnh lại sẽ hai bàn tay trắng, tất cả mọi người bảo cô ấy nên buông tha, tôi không tỉnh lại nữa, nhưng cô vẫn kiên trì, mặc dù đang ngủ say, nhưng tôi có thể cảm nhận cô ấy đang ở bên cạnh tôi, kể chuyện xưa, kể chuyện cười cho tôi nghe, cô nói cho dù cả đời, cô cũng không sao cả, chỉ cần tôi có thể ở cùng với cô ấy là tốt rồi, cứ như vậy ngày qua ngày, hơn một năm rưỡi, rốt cuộc chờ đến khi tôi tỉnh lại, cô ấy lại bỏ đi!"
"Tại sao cô ấy bỏ đi ?"
Lạc Viêm Hành hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có lẽ cô nghe nói sau khi tôi tỉnh lại sẽ hồi phục thị lực, cô ấy không tin tôi, sợ chồng của mình sẽ mê luyến nơi phồn hoa, sẽ yêu cô gái khác! Đã hơn một năm, tôi không tìm được cô ấy, rất mê man, rất vô dụng, rất nhớ cô ấy."
Người chủ trì bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, Lạc tiên sinh, tôi có thể hiểu tâm tình của ngài lúc này, ngài yên tâm, cô ấy nhất định sẽ trở về! Nghe nói ngài vì cô ấy mang đến một phần quà tặng, như vậy nơi này giao cho ngài, hi vọng vợ của ngài nghe được, sẽ lập tức trở lại bên cạnh ngài."
Khán giả nghe xong trợn mắt hốc mồm, cuối cùng lệ rơi thành sông, tình yêu cảm động như thế thật sự là khó có được.
Long Hổ Hội, hơn phân nửa số người lọt vào trạng thái không thể tưởng tượng nổi, trước kia đại ca không nhìn thấy? Chuyện cười.
Giai điệu quen thuộc vang lên, mọi người hiểu rõ gật đầu, quơ múa đèn dạ quang nhắn nhủ lời chúc phúc.
"Nếu như đôi mắt anh được bình thường như bao người, thì anh có thể dễ dàng phân biệt ngày và đêm,
Cũng có thể tự tin dắt tay em hòa vào đám đông,
Nếu như đôi mắt anh được bình thường như bao người, có thể lái xe đưa em ngao du khắp nơi,
Có thể bất ngờ ôm chặt em từ phía sau lưng,
Nếu như anh có thể nhìn thấy, thì cuộc đời anh sẽ khác,
Những gì anh yêu thích, những việc anh muốn làm, sẽ không thành ra thế này!"
Tiếng hát vô cùng nguyên sơ hoàn toàn chiếm được đồng cảm của tất cả mọi người, âm luật vững vàng, có lẽ trong lòng anh, vợ của anh cũng giống như đôi mắt của anh, không có cô, mặc dù có thể nhìn thấy, cũng không bất kỳ màu sắc nào, bọn họ nhìn ra được anh rất yêu rất yêu vợ của anh, một tình yêu đơn thuần.
Vẻ mặt Lạc Viêm Hành bàng hoàng, đưa tay chặn ngực, thật giống như đối mặt cũng không phải người xem, mà là người đang tưởng nhớ, miếng vải đen sớm bị nước mắt thấm ướt, một chút chất lỏng theo sống mũi trượt vào trong miệng, nhưng không chút nào biết: "Mảng trời đen trước mắt anh không phải màu đen, Thứ màu trắng em nói là như thế nào hả em? Bầu trời xanh mà người khác vẫn nói tới, thì trong tâm trí anh, đó là một phông nền màu xanh, phía sau là những cụm mây trắng, Anh hướng mắt về gương mặt em, nhưng chẳng thể nhìn thấy được gì !"
‘Anh và con đều sẽ chờ em trở về ! ’
‘Chồng à, em cũng yêu anh, sẽ không chạy loạn nữa, anh có thể yên tâm !’
Anh tin tưởng tình cảm là trời ban cho anh, tại sao lại muốn thu hồi? Mặc dù anh biết cô ở nơi nào, nhưng cô không muốn trở lại, anh không thể ép buộc, nếu như chỉ vì anh có thể nhìn thấy, như vậy anh hi vọng nhất định giữ nguyên hiện trạng cũ:
"Có phải Thượng Đế che mành ở trước mắt anh rồi ngài lại quên vén lên,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh biết bốn mùa thay đổi,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh xuyên qua sóng người chật chội,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh đọc kho tàng tri thức bao la,
Bởi vì em là đôi mắt của anh, cho anh nhìn thấy thế giới,
Đang ở trước mắt anh….”
Một bài hát thôi, người ở dưới khán đài quên mất vỗ tay, như đắm chìm trong hình ảnh tưởng tượng xuyên qua ca khúc, Lạc Viêm Hành đưa tay đè lại cặp mắt bị che kín, giương đôi môi tự giễu nói: “Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng tôi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, bởi vì nó làm cho tình cảm của chúng ta không chịu được thử thách, bởi vì nó làm cho em rời bỏ anh, anh đã từng ảo tưởng nếu như ngày nào đó có thể nhìn thấy thế giới này thì tốt biết bao? Nhưng bây giờ anh căm hận đôi mắt này, mặc kệ em có tin hay không, anh cũng sẽ một mực ở nhà chờ em, khi nào em cảm tháy nghĩ thông suốt rồi thì nhanh trở lại, dĩ nhiên, cả đời cũng được, rất nhớ con trai chứ? Anh mang nó tới rồi, nó cũng rất nhớ em, mỗi ngày đòi muốn mẹ!” Nhận lấy đứa bé từ tay thủ hạ đưa tới, đưa microphone nhắm ngay môi đứa bé, dụ dỗ: “Gọi mẹ nhanh trở về!”
Đứa bé bắt được ống nói, ngoan ngoãn gọi: “Mẹ, con nhớ mẹ, nhanh trở về đi!”
Âm thanh non nớt của đứa trẻ thơ lại làm cho dưới khán đài bật tiếng khóc.
Hai cha con một lần nữa cảm kích nhìn vào máy quay khom lưng cúi chào, bởi vì anh biết rõ, cô nhất định nhìn thấy, sau đó xoay người đi ra phía sau khán đài.
Tin tức người đàn ông giàu có hàng tỷ tìm kiếm vợ không tới một ngày mọi nhà đều biết, mặc dù không biết thân phận của người đàn ông, nhưng bọn họ biết anh thật lòng muốn tìm cô gái yêu mến trở về, cho nên gần như vừa thấy mặt đã thảo luận đề tài này, dù sao người này không giống những người khác, thân phận quá đắt giá, càng thêm hâm mộ cô gái được anh tìm kiếm.
Mà người trong cuộc lại đang ngồi ở trước máy truyền hình xem tin tức phát đi phát lại, đầu ngón tay chạm vào màn ảnh vuốt ve qua lại, con trai cũng lớn rồi, dường như Lạc Viêm Hành gầy đi.
“Chị dâu, chị xem anh trai em cũng sắp phát điên rồi, nếu không chúng ta trở về nha?”
Bên trong căn nhà dân đơn sơ chất phác, một cô gái có gương mặt tương tự Lạc Viêm Hành, mặc váy liền áo, vô cùng xinh đẹp tiến lên ôm chặt Trình Thất không thả.
Trình Thất xoay người, yêu thương vòng chắc eo cô gái: “Cô nhìn anh của cô đi, xuất sắc như vậy, mà chị…..” Nếu như cô có vẻ ngoài của Salsa thì tốt biết bao? Mặc dù có mập lên một chút nhưng chỉ là một chút xíu, gương mặt vẫn nhìn thấy xương nhô ra, cho dù khôi phục thành bộ dáng lúc trước thì sao? Mình cũng cảm thấy rất xấu xí.
Vân Tâm chớp chớp mắt to: “Anh của em làm cho chị không có cảm giác an toàn như vậy sao?”
“Aiz! Đợi thêm hai tháng nữa đi?” Cô còn chưa có đủ dũng khí đứng ở trước mặt anh, cũng không biết anh nhìn thấy cô có thất vọng hay không?
Lạc Vân Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, không sai, cô chính là em gái ruột của Lạc Viêm Hành, người đã từng thiếu chút nữa chết chìm, về phần tại sao cô tìm được Trình Thất, vào thời điểm đó, cô sống cùng chồng ở một ngôi làng xa xôi ở tại Anh quốc, chồng là nhà thực vật học, nơi đó không cách nào liên lạc, chờ một lần chính là ba năm, khi trở về, liền nghe nói đến chuyện anh trai thở thành người sống thực vật, cũng nghe nói đến chuyện đã tỉnh lại, lúc anh trai gặp nạn không có ở bên cạnh cho nên rất đau lòng, thay vì trở về cùng với anh, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa, cho nên cô bắt đầu trăm phương ngàn kế do thăm tin tức của Trình Thất.
Là phụ nữ nên hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ, địa phương Trình Thất đi qua cô cũng đã đi tìm, từ Bắc Kinh một đường tìm được thành phố F, sau đó nghĩ đến Trình Thất đã từng sống với cha ở một thôn xóm nhỏ, không ngờ thật đúng là ở chỗ này, thật ra tìm một người cũng không quá khó.
Chị dâu đối với cô rất tốt, ở chung một chỗ cũng hơn nửa năm rồi, cô thích người chị dâu này, để tránh ngày nào đó nữa mất đi liên lạc, cô quyết định chờ đến khi chị dâu và anh trai hợp lại mới ra đi, anh à, tại sao anh đần vậy? Không biết chị ấy ở Bích Vân thôn sao? Không biết Trình lão cửu đã từng nghèo túng, mang theo con gái ẩn cư ở thôn xóm nhỏ?
Tin tức trên TV và các phương tiện radio đã phát hình hơn một tháng, mà từ đầu đến cuối cô gái không có xuất hiện, người đàn ông vẫn ở trong nhà chờ đợi càng ngày càng chán chường, là anh dự đoán sai rồi sao? Cô vẫn không chịu tin anh, hay là cô căn bản không ở chỗ đó? Mà ở nơi rừng núi hoang vắng ngăn cách với bên ngoài?
Cho dù là nơi nào, anh cũng không đợi nổi nữa rồi, ôm lấy đứa bé chui vào trong xe, hất bụi đi.
“Đại ca!” Hàn Dực thấy thế, lập tức báo cho các anh em theo sát.
"Một ngày kia, cũng là một ngày cuối cùng chúng tôi ly biệt, cô ấy ở bệnh viện sinh con, mà tôi khẩn cấp cần đi ra nước ngoài một chuyến, cô nói với tôi, nhất định phải trở về cùng cô ấy nhìn đứa bé ra đời, sau đó cùng nhau đón năm mới, tôi đã hứa với cô ấy, nhưng sau khi tôi xử lý xong tất cả công việc, không kịp chờ đợi đi lên máy bay, đã gặp phải tai nạn máy bay, não bộ bị thương nghiêm trọng, rơi vào tình trạng sống thực vật, nhưng vợ tôi không oán giận, cô ấy rất giỏi, không muốn sau khi tôi tỉnh lại không giữ được địa vị, một mực giúp tôi xử lý công việc, sợ có một ngày tôi tỉnh lại sẽ hai bàn tay trắng, tất cả mọi người bảo cô ấy nên buông tha, tôi không tỉnh lại nữa, nhưng cô vẫn kiên trì, mặc dù đang ngủ say, nhưng tôi có thể cảm nhận cô ấy đang ở bên cạnh tôi, kể chuyện xưa, kể chuyện cười cho tôi nghe, cô nói cho dù cả đời, cô cũng không sao cả, chỉ cần tôi có thể ở cùng với cô ấy là tốt rồi, cứ như vậy ngày qua ngày, hơn một năm rưỡi, rốt cuộc chờ đến khi tôi tỉnh lại, cô ấy lại bỏ đi!"
"Tại sao cô ấy bỏ đi ?"
Lạc Viêm Hành hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có lẽ cô nghe nói sau khi tôi tỉnh lại sẽ hồi phục thị lực, cô ấy không tin tôi, sợ chồng của mình sẽ mê luyến nơi phồn hoa, sẽ yêu cô gái khác! Đã hơn một năm, tôi không tìm được cô ấy, rất mê man, rất vô dụng, rất nhớ cô ấy."
Người chủ trì bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, Lạc tiên sinh, tôi có thể hiểu tâm tình của ngài lúc này, ngài yên tâm, cô ấy nhất định sẽ trở về! Nghe nói ngài vì cô ấy mang đến một phần quà tặng, như vậy nơi này giao cho ngài, hi vọng vợ của ngài nghe được, sẽ lập tức trở lại bên cạnh ngài."
Khán giả nghe xong trợn mắt hốc mồm, cuối cùng lệ rơi thành sông, tình yêu cảm động như thế thật sự là khó có được.
Long Hổ Hội, hơn phân nửa số người lọt vào trạng thái không thể tưởng tượng nổi, trước kia đại ca không nhìn thấy? Chuyện cười.
Giai điệu quen thuộc vang lên, mọi người hiểu rõ gật đầu, quơ múa đèn dạ quang nhắn nhủ lời chúc phúc.
"Nếu như đôi mắt anh được bình thường như bao người, thì anh có thể dễ dàng phân biệt ngày và đêm,
Cũng có thể tự tin dắt tay em hòa vào đám đông,
Nếu như đôi mắt anh được bình thường như bao người, có thể lái xe đưa em ngao du khắp nơi,
Có thể bất ngờ ôm chặt em từ phía sau lưng,
Nếu như anh có thể nhìn thấy, thì cuộc đời anh sẽ khác,
Những gì anh yêu thích, những việc anh muốn làm, sẽ không thành ra thế này!"
Tiếng hát vô cùng nguyên sơ hoàn toàn chiếm được đồng cảm của tất cả mọi người, âm luật vững vàng, có lẽ trong lòng anh, vợ của anh cũng giống như đôi mắt của anh, không có cô, mặc dù có thể nhìn thấy, cũng không bất kỳ màu sắc nào, bọn họ nhìn ra được anh rất yêu rất yêu vợ của anh, một tình yêu đơn thuần.
Vẻ mặt Lạc Viêm Hành bàng hoàng, đưa tay chặn ngực, thật giống như đối mặt cũng không phải người xem, mà là người đang tưởng nhớ, miếng vải đen sớm bị nước mắt thấm ướt, một chút chất lỏng theo sống mũi trượt vào trong miệng, nhưng không chút nào biết: "Mảng trời đen trước mắt anh không phải màu đen, Thứ màu trắng em nói là như thế nào hả em? Bầu trời xanh mà người khác vẫn nói tới, thì trong tâm trí anh, đó là một phông nền màu xanh, phía sau là những cụm mây trắng, Anh hướng mắt về gương mặt em, nhưng chẳng thể nhìn thấy được gì !"
‘Anh và con đều sẽ chờ em trở về ! ’
‘Chồng à, em cũng yêu anh, sẽ không chạy loạn nữa, anh có thể yên tâm !’
Anh tin tưởng tình cảm là trời ban cho anh, tại sao lại muốn thu hồi? Mặc dù anh biết cô ở nơi nào, nhưng cô không muốn trở lại, anh không thể ép buộc, nếu như chỉ vì anh có thể nhìn thấy, như vậy anh hi vọng nhất định giữ nguyên hiện trạng cũ:
"Có phải Thượng Đế che mành ở trước mắt anh rồi ngài lại quên vén lên,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh biết bốn mùa thay đổi,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh xuyên qua sóng người chật chội,
Em là đôi mắt của anh, giúp anh đọc kho tàng tri thức bao la,
Bởi vì em là đôi mắt của anh, cho anh nhìn thấy thế giới,
Đang ở trước mắt anh….”
Một bài hát thôi, người ở dưới khán đài quên mất vỗ tay, như đắm chìm trong hình ảnh tưởng tượng xuyên qua ca khúc, Lạc Viêm Hành đưa tay đè lại cặp mắt bị che kín, giương đôi môi tự giễu nói: “Nếu như có thể lựa chọn, tôi hy vọng tôi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy, bởi vì nó làm cho tình cảm của chúng ta không chịu được thử thách, bởi vì nó làm cho em rời bỏ anh, anh đã từng ảo tưởng nếu như ngày nào đó có thể nhìn thấy thế giới này thì tốt biết bao? Nhưng bây giờ anh căm hận đôi mắt này, mặc kệ em có tin hay không, anh cũng sẽ một mực ở nhà chờ em, khi nào em cảm tháy nghĩ thông suốt rồi thì nhanh trở lại, dĩ nhiên, cả đời cũng được, rất nhớ con trai chứ? Anh mang nó tới rồi, nó cũng rất nhớ em, mỗi ngày đòi muốn mẹ!” Nhận lấy đứa bé từ tay thủ hạ đưa tới, đưa microphone nhắm ngay môi đứa bé, dụ dỗ: “Gọi mẹ nhanh trở về!”
Đứa bé bắt được ống nói, ngoan ngoãn gọi: “Mẹ, con nhớ mẹ, nhanh trở về đi!”
Âm thanh non nớt của đứa trẻ thơ lại làm cho dưới khán đài bật tiếng khóc.
Hai cha con một lần nữa cảm kích nhìn vào máy quay khom lưng cúi chào, bởi vì anh biết rõ, cô nhất định nhìn thấy, sau đó xoay người đi ra phía sau khán đài.
Tin tức người đàn ông giàu có hàng tỷ tìm kiếm vợ không tới một ngày mọi nhà đều biết, mặc dù không biết thân phận của người đàn ông, nhưng bọn họ biết anh thật lòng muốn tìm cô gái yêu mến trở về, cho nên gần như vừa thấy mặt đã thảo luận đề tài này, dù sao người này không giống những người khác, thân phận quá đắt giá, càng thêm hâm mộ cô gái được anh tìm kiếm.
Mà người trong cuộc lại đang ngồi ở trước máy truyền hình xem tin tức phát đi phát lại, đầu ngón tay chạm vào màn ảnh vuốt ve qua lại, con trai cũng lớn rồi, dường như Lạc Viêm Hành gầy đi.
“Chị dâu, chị xem anh trai em cũng sắp phát điên rồi, nếu không chúng ta trở về nha?”
Bên trong căn nhà dân đơn sơ chất phác, một cô gái có gương mặt tương tự Lạc Viêm Hành, mặc váy liền áo, vô cùng xinh đẹp tiến lên ôm chặt Trình Thất không thả.
Trình Thất xoay người, yêu thương vòng chắc eo cô gái: “Cô nhìn anh của cô đi, xuất sắc như vậy, mà chị…..” Nếu như cô có vẻ ngoài của Salsa thì tốt biết bao? Mặc dù có mập lên một chút nhưng chỉ là một chút xíu, gương mặt vẫn nhìn thấy xương nhô ra, cho dù khôi phục thành bộ dáng lúc trước thì sao? Mình cũng cảm thấy rất xấu xí.
Vân Tâm chớp chớp mắt to: “Anh của em làm cho chị không có cảm giác an toàn như vậy sao?”
“Aiz! Đợi thêm hai tháng nữa đi?” Cô còn chưa có đủ dũng khí đứng ở trước mặt anh, cũng không biết anh nhìn thấy cô có thất vọng hay không?
Lạc Vân Tâm bất đắc dĩ lắc đầu, không sai, cô chính là em gái ruột của Lạc Viêm Hành, người đã từng thiếu chút nữa chết chìm, về phần tại sao cô tìm được Trình Thất, vào thời điểm đó, cô sống cùng chồng ở một ngôi làng xa xôi ở tại Anh quốc, chồng là nhà thực vật học, nơi đó không cách nào liên lạc, chờ một lần chính là ba năm, khi trở về, liền nghe nói đến chuyện anh trai thở thành người sống thực vật, cũng nghe nói đến chuyện đã tỉnh lại, lúc anh trai gặp nạn không có ở bên cạnh cho nên rất đau lòng, thay vì trở về cùng với anh, không bằng làm một chút chuyện có ý nghĩa, cho nên cô bắt đầu trăm phương ngàn kế do thăm tin tức của Trình Thất.
Là phụ nữ nên hiểu rõ suy nghĩ của phụ nữ, địa phương Trình Thất đi qua cô cũng đã đi tìm, từ Bắc Kinh một đường tìm được thành phố F, sau đó nghĩ đến Trình Thất đã từng sống với cha ở một thôn xóm nhỏ, không ngờ thật đúng là ở chỗ này, thật ra tìm một người cũng không quá khó.
Chị dâu đối với cô rất tốt, ở chung một chỗ cũng hơn nửa năm rồi, cô thích người chị dâu này, để tránh ngày nào đó nữa mất đi liên lạc, cô quyết định chờ đến khi chị dâu và anh trai hợp lại mới ra đi, anh à, tại sao anh đần vậy? Không biết chị ấy ở Bích Vân thôn sao? Không biết Trình lão cửu đã từng nghèo túng, mang theo con gái ẩn cư ở thôn xóm nhỏ?
Tin tức trên TV và các phương tiện radio đã phát hình hơn một tháng, mà từ đầu đến cuối cô gái không có xuất hiện, người đàn ông vẫn ở trong nhà chờ đợi càng ngày càng chán chường, là anh dự đoán sai rồi sao? Cô vẫn không chịu tin anh, hay là cô căn bản không ở chỗ đó? Mà ở nơi rừng núi hoang vắng ngăn cách với bên ngoài?
Cho dù là nơi nào, anh cũng không đợi nổi nữa rồi, ôm lấy đứa bé chui vào trong xe, hất bụi đi.
“Đại ca!” Hàn Dực thấy thế, lập tức báo cho các anh em theo sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.