Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Chương 42: Khúc Dị không có tiền đồ
Toán Miêu Nhi
12/01/2015
"Chị Thất, chị. . . . . ." Ma Tử vừa muốn nổi giận nhưng không tìm được lời phản bác, tức chết cô, mặc dù đã từng có một đoạn hôn nhân thất bại, tên Hỗn Cầu kia không phải là loại người tốt gì, ngày ngày ham mê bài bạc, không có việc gì thì đánh cô mấy bạt tay, nhưng dáng dấp cũng không hung hãn như vậy chứ? Mặt mày đầy râu ria, như Trương Phi tái thế, ngoại trừ làn da tương đối trắng, hoàn toàn không có một chút ưu điểm.
Đông Phương Minh kìm nén âm thanh, nói sang chuyện khác: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, Ma Tử, chúng tôi cũng không phải cười cô, là cười tên Khúc Dị kia quá khác người, Chị Thất, chờ sau khi tiền chuyển khoản xong, chúng ta phải đi hộp đêm Đế Hào chè chén một phen, không riêng gì năm năm trước, từ sau khi Phi Vân Bang thành lập đến nay, lần đầu tiên đạt được thành quả khổng lồ, không ăn mừng chúng tôi sẽ không đồng ý đâu!"
Trình Thất liền cười tươi tắn: "Đó là tự nhiên, Tiểu Lan, cũng hai ngày rồi, các người thế nào? Có quen không? Đã nói được 5 triệu, tiền chia không ít, dĩ nhiên, công lao lớn, thưởng thêm 200.000!"
"Chị Thất, chúng tôi không sao, thật ra ban đầu đều lo lắng vớ vẫn!" Tiểu Lan khoát tay, hôm nay thật vui vẻ a, tên Khúc Dị đó quá khác người rồi, chị Ma Tử vẫn có sức hút, có chuyện nhỏ này xen vào đã hoàn toàn dời đi sức chú ý của các cô, ném đi tất cả sợ hãi, đột nhiên cảm thấy ở Phi Vân Bang thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt, tối nay mọi người không say không về!" Trình Thất đạp mạnh cần ga, phóng như bay, ngày hôm nay bang chúng vui mừng! Sau này nên đặt mua mấy chiếc xe như Rolls-Royce hay gì đó, không phải là mộng, điên cuồng xông qua từng đèn đỏ, chuyện như vậy, ngày thường quả quyết không dám, sẽ gặp vô cùng phiền phức, dĩ nhiên, hôm nay lại là chuyện khác.
Ban đêm, cả Phi Vân Bang cổ động ăn mừng, ở bên trong phòng một Tổng Thống Quốc Hào gào thét ầm ĩ, vung quyền, ca hát, nhảy múa, lắc lư vui vẻ.
Mà ở Long Hổ Hội hoàn toàn ngược lại, Hàn Dục nguy hiểm híp mắt báo cáo tin tức đã nhận được, rương súng máy kia: "Xác định là lô hàng của Lam Bang!"
Hai ngày liền đi điều tra nguồn gốc, thấy Lạc Viêm Hành mờ mịt nhìn anh, liền nói: "Đã tra ra là Trình Thất và đám thủ hạ của cô ta, tổng cộng thu vào 70 triệu, buổi chiều hôm nay gửi vào tài khoản ở ngân hàng Bắc khu, trong máy theo dõi xác định là cô, chủ tài khoản là Lăng La Sát, hai ngày trước cô ta đã từng lấy trộm 300 bộ đồng phục cảnh sát, thu mua 300 khẩu súng giả. . . . . . Có thể còn hơn thế!"
Lạc Viêm Hành buông xuống tài liệu trong tay, không thể tin hỏi: "Thật sự là cô ấy?" Xem bộ dạng không giống, cô gái kia ở trước mặt anh biểu hiện rất sợ sệt, hơn nữa còn biết anh kỵ nhất chính là người trong xã hội đen mua bán vũ khí, cô gái đáng chết này..... Ăn gan hùm mật gấu sao?
"Còn chưa hết, thủ hạ của Bạch Long đường nói..... Buổi chiều hôm nay, Khúc Dị thu hồi lại 20000 khẩu súng máy của Mỹ, sự thật là mua của Trình Thất!" 3.500 một khẩu, giá tiền tương đối thấp nhất, lúc đầu nếu sớm biết lô hàng này sẽ tới trong tay Long Hổ Hội, cần gì phải để cảnh sát đi bắt? Tự mình hưởng không phải tốt sao? Chỉ cần khều ngón tay là có thể giải quyết.
Sau một hồi, Lạc Viêm Hành nghe xong sắc mặt đã sớm đen như than, lạnh lùng như Diêm La, tay nắm thành quyền, híp mắt nhìn chằm chằm khẩu súng trên bàn.
"Đại ca anh đến rồi!" Bạch Diệp Thành thấy Khúc Dị đứng ở cửa, chê cười nhắc nhở.
Khúc Dị ho khan một tiếng, tiến vào khom lưng chào: "Anh Hành!"
"Biết tôi gọi cậu tới làm gì không?" Lạc Viêm Hành cũng không ngẩng đầu lên hỏi, thấy đối phương lắc đầu, liền cầm khẩu súng máy trên bàn ném mạnh xuống đất: "Cậu dám nói cậu không biết sao?"
Khúc Dị im lặng ba phút, nhìn chằm chằm khẩu súng máy này không chớp mắt, lúc này mới gật đầu: "Biết!"
trên trán của Lạc Viêm Hành gân xanh nổi lên, đứng dậy đi vòng qua bàn, giơ tay lên vỗ mạnh xuống đầu Khúc Dị: "Cậu là thứ không có tiền đồ!"
"Biết!" Khúc Dị gật đầu, vẻ mặt không nóng không lạnh, thái độ nhìn như biết lỗi nhưng trong lòng có chút ủy khuất.
"Bốp!"
Lại vỗ thêm một cái: "Giống như tám đời chưa từng thấy gái!"
"Biết!"
"Bốp!"
"Vì gái ngay cả bang hội cũng không để ý!"
"Biết!"
Lạc Viêm Hành phát hiện, trừng phạt thủ hạ lửa giận không những không tiêu trừ, ngược lại càng dâng cao, dứt khoát vỗ xuống một cái nữa: "Trừ nói biết, cậu còn có thể nói cái gì?"
Khúc Dị khẽ cúi đầu, bắt đầu im lặng không lên tiếng, mặc dù trên đầu đau rát, nhưng ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
Hàn Dục sớm không nhịn được, tiến lên hung hăng vỗ xuống đầu thủ hạ: "không những cậu làm mất mặt mũi của mình, lần này làm cho cả Long Hổ Hội vì cậu mà cũng giảm xuống một cấp bậc, cũng không nhìn xem cô gái kia thế nào, bộ dạng giống quỷ, ánh mắt cậu đặt trên mông đít hả?"
nói chưa dứt lời, thật bất ngờ, từ trước đến giờ tính tình Khúc Dị rất bình ổn cũng bị phá vỡ, con ngươi chợt lạnh lùng, không hề phân biệt trên dưới, chợt trợn lên giận dữ nhìn lên cấp trên: "Anh có thể nói tôi, về sau nếu để cho tôi nghe được lời nói thế này, chắc chắn anh sẽ biết!"
"Hắc, tên nhóc thối tha cậu, nếu không phải ngày thường thấy cậu biết an phạn, vì Bang hội lập được không ít công lao to lớn, hôm nay tôi sẽ không....." Giơ tay lên cũng muốn đánh, nhưng một lúc lâu cũng không hạ xuống được, đại ca còn ở đây, còn chưa tới phiên anh ta dạy dỗ, đúng vậy a, công lao to lớn, nhiều lần cứu đại ca ở trong nước sôi lửa bỏng, cứu các anh em ở trong nước sôi lửa bỏng, chưa bao giờ hai lòng, nếu không sẽ không gọi tới đây, trực tiếp kéo ra ngoài đập chết, có thể nói, xem như cho tới bây giờ cũng không ai dám nghĩ anh ta cố ý phản bội đại ca, không có việc thì thích đánh cờ bạc, ham mê cờ bạc đến nỗi lừa gạt cả cấp trên.
Lạc Viêm Hành không nghĩ Khúc Dị nghiêm túc như vậy, đánh mấy cái cũng đủ rồi, nếu không thì phải thế nào? Anh tin lúc ban đầu Khúc Dị đi mua hàng, cũng có ý muốn một lưới bắt hết những kẻ không an phận, lấy hàng đi nhưng lại bị sắc đẹp mê hoặc, không phải nói rất xấu không có gì sánh nổi sao? Hơi nghi ngờ nhíu mày, thoáng cảm nhận được toàn thân thủ hạ đè nén tức giận, thật sự không giả sau đó bất đắc dĩ đi tới chỗ ngồi: "Cậu thưởng thức thật đặc biệt, khấu trừ nửa năm tiền lương, phạt cảnh cáo, nếu tái phạm, thì cút đi cùng cô ta đừng trở lại!"
Trình Thất, Trình Thất, anh thật sự nghĩ tốt cho cô, sao có thể xem như cô gái nhỏ đơn thuần của mười bảy năm trước? Cướp hàng thuộc anh còn chưa tính, lại còn bán cho anh lấy tiền, tiền của Lạc Viêm Hành anh dễ lấy như vậy sao? một cô gái có thể đem Long Hổ đùa chơi chóng mặt, chuyện này lộ ra ngoài.....
Mở miệng trách móc thầm mắng một câu, đứng lên nói: "đi tra cho tôi, cô gái kia bây giờ đang ở đâu!"
"không cần tra xét, thu vào được một khoản tiền lớn, sớm đi Đế Hào ăn mừng rồi!" Hàn Dục cùng chung mối thù, hôm nay không xử lí cô là không thể.
"cô ấy còn dám ăn mừng?" Đối với việc Trình Thất cả gan làm loạn, Lạc Viêm Hành một lần nữa lau mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị xe! Tôi muốn nhìn xem bọn họ ăn mừng thế nào!"
Khúc Dị đưa mắt nhìn cấp trên vội vàng đi khỏi, bàn tay sờ sờ hàng râu quai hàm rậm rạp, cũng đi theo ra ngoài.
Đông Phương Minh kìm nén âm thanh, nói sang chuyện khác: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa, Ma Tử, chúng tôi cũng không phải cười cô, là cười tên Khúc Dị kia quá khác người, Chị Thất, chờ sau khi tiền chuyển khoản xong, chúng ta phải đi hộp đêm Đế Hào chè chén một phen, không riêng gì năm năm trước, từ sau khi Phi Vân Bang thành lập đến nay, lần đầu tiên đạt được thành quả khổng lồ, không ăn mừng chúng tôi sẽ không đồng ý đâu!"
Trình Thất liền cười tươi tắn: "Đó là tự nhiên, Tiểu Lan, cũng hai ngày rồi, các người thế nào? Có quen không? Đã nói được 5 triệu, tiền chia không ít, dĩ nhiên, công lao lớn, thưởng thêm 200.000!"
"Chị Thất, chúng tôi không sao, thật ra ban đầu đều lo lắng vớ vẫn!" Tiểu Lan khoát tay, hôm nay thật vui vẻ a, tên Khúc Dị đó quá khác người rồi, chị Ma Tử vẫn có sức hút, có chuyện nhỏ này xen vào đã hoàn toàn dời đi sức chú ý của các cô, ném đi tất cả sợ hãi, đột nhiên cảm thấy ở Phi Vân Bang thật sự rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
"Vậy thì tốt, tối nay mọi người không say không về!" Trình Thất đạp mạnh cần ga, phóng như bay, ngày hôm nay bang chúng vui mừng! Sau này nên đặt mua mấy chiếc xe như Rolls-Royce hay gì đó, không phải là mộng, điên cuồng xông qua từng đèn đỏ, chuyện như vậy, ngày thường quả quyết không dám, sẽ gặp vô cùng phiền phức, dĩ nhiên, hôm nay lại là chuyện khác.
Ban đêm, cả Phi Vân Bang cổ động ăn mừng, ở bên trong phòng một Tổng Thống Quốc Hào gào thét ầm ĩ, vung quyền, ca hát, nhảy múa, lắc lư vui vẻ.
Mà ở Long Hổ Hội hoàn toàn ngược lại, Hàn Dục nguy hiểm híp mắt báo cáo tin tức đã nhận được, rương súng máy kia: "Xác định là lô hàng của Lam Bang!"
Hai ngày liền đi điều tra nguồn gốc, thấy Lạc Viêm Hành mờ mịt nhìn anh, liền nói: "Đã tra ra là Trình Thất và đám thủ hạ của cô ta, tổng cộng thu vào 70 triệu, buổi chiều hôm nay gửi vào tài khoản ở ngân hàng Bắc khu, trong máy theo dõi xác định là cô, chủ tài khoản là Lăng La Sát, hai ngày trước cô ta đã từng lấy trộm 300 bộ đồng phục cảnh sát, thu mua 300 khẩu súng giả. . . . . . Có thể còn hơn thế!"
Lạc Viêm Hành buông xuống tài liệu trong tay, không thể tin hỏi: "Thật sự là cô ấy?" Xem bộ dạng không giống, cô gái kia ở trước mặt anh biểu hiện rất sợ sệt, hơn nữa còn biết anh kỵ nhất chính là người trong xã hội đen mua bán vũ khí, cô gái đáng chết này..... Ăn gan hùm mật gấu sao?
"Còn chưa hết, thủ hạ của Bạch Long đường nói..... Buổi chiều hôm nay, Khúc Dị thu hồi lại 20000 khẩu súng máy của Mỹ, sự thật là mua của Trình Thất!" 3.500 một khẩu, giá tiền tương đối thấp nhất, lúc đầu nếu sớm biết lô hàng này sẽ tới trong tay Long Hổ Hội, cần gì phải để cảnh sát đi bắt? Tự mình hưởng không phải tốt sao? Chỉ cần khều ngón tay là có thể giải quyết.
Sau một hồi, Lạc Viêm Hành nghe xong sắc mặt đã sớm đen như than, lạnh lùng như Diêm La, tay nắm thành quyền, híp mắt nhìn chằm chằm khẩu súng trên bàn.
"Đại ca anh đến rồi!" Bạch Diệp Thành thấy Khúc Dị đứng ở cửa, chê cười nhắc nhở.
Khúc Dị ho khan một tiếng, tiến vào khom lưng chào: "Anh Hành!"
"Biết tôi gọi cậu tới làm gì không?" Lạc Viêm Hành cũng không ngẩng đầu lên hỏi, thấy đối phương lắc đầu, liền cầm khẩu súng máy trên bàn ném mạnh xuống đất: "Cậu dám nói cậu không biết sao?"
Khúc Dị im lặng ba phút, nhìn chằm chằm khẩu súng máy này không chớp mắt, lúc này mới gật đầu: "Biết!"
trên trán của Lạc Viêm Hành gân xanh nổi lên, đứng dậy đi vòng qua bàn, giơ tay lên vỗ mạnh xuống đầu Khúc Dị: "Cậu là thứ không có tiền đồ!"
"Biết!" Khúc Dị gật đầu, vẻ mặt không nóng không lạnh, thái độ nhìn như biết lỗi nhưng trong lòng có chút ủy khuất.
"Bốp!"
Lại vỗ thêm một cái: "Giống như tám đời chưa từng thấy gái!"
"Biết!"
"Bốp!"
"Vì gái ngay cả bang hội cũng không để ý!"
"Biết!"
Lạc Viêm Hành phát hiện, trừng phạt thủ hạ lửa giận không những không tiêu trừ, ngược lại càng dâng cao, dứt khoát vỗ xuống một cái nữa: "Trừ nói biết, cậu còn có thể nói cái gì?"
Khúc Dị khẽ cúi đầu, bắt đầu im lặng không lên tiếng, mặc dù trên đầu đau rát, nhưng ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái.
Hàn Dục sớm không nhịn được, tiến lên hung hăng vỗ xuống đầu thủ hạ: "không những cậu làm mất mặt mũi của mình, lần này làm cho cả Long Hổ Hội vì cậu mà cũng giảm xuống một cấp bậc, cũng không nhìn xem cô gái kia thế nào, bộ dạng giống quỷ, ánh mắt cậu đặt trên mông đít hả?"
nói chưa dứt lời, thật bất ngờ, từ trước đến giờ tính tình Khúc Dị rất bình ổn cũng bị phá vỡ, con ngươi chợt lạnh lùng, không hề phân biệt trên dưới, chợt trợn lên giận dữ nhìn lên cấp trên: "Anh có thể nói tôi, về sau nếu để cho tôi nghe được lời nói thế này, chắc chắn anh sẽ biết!"
"Hắc, tên nhóc thối tha cậu, nếu không phải ngày thường thấy cậu biết an phạn, vì Bang hội lập được không ít công lao to lớn, hôm nay tôi sẽ không....." Giơ tay lên cũng muốn đánh, nhưng một lúc lâu cũng không hạ xuống được, đại ca còn ở đây, còn chưa tới phiên anh ta dạy dỗ, đúng vậy a, công lao to lớn, nhiều lần cứu đại ca ở trong nước sôi lửa bỏng, cứu các anh em ở trong nước sôi lửa bỏng, chưa bao giờ hai lòng, nếu không sẽ không gọi tới đây, trực tiếp kéo ra ngoài đập chết, có thể nói, xem như cho tới bây giờ cũng không ai dám nghĩ anh ta cố ý phản bội đại ca, không có việc thì thích đánh cờ bạc, ham mê cờ bạc đến nỗi lừa gạt cả cấp trên.
Lạc Viêm Hành không nghĩ Khúc Dị nghiêm túc như vậy, đánh mấy cái cũng đủ rồi, nếu không thì phải thế nào? Anh tin lúc ban đầu Khúc Dị đi mua hàng, cũng có ý muốn một lưới bắt hết những kẻ không an phận, lấy hàng đi nhưng lại bị sắc đẹp mê hoặc, không phải nói rất xấu không có gì sánh nổi sao? Hơi nghi ngờ nhíu mày, thoáng cảm nhận được toàn thân thủ hạ đè nén tức giận, thật sự không giả sau đó bất đắc dĩ đi tới chỗ ngồi: "Cậu thưởng thức thật đặc biệt, khấu trừ nửa năm tiền lương, phạt cảnh cáo, nếu tái phạm, thì cút đi cùng cô ta đừng trở lại!"
Trình Thất, Trình Thất, anh thật sự nghĩ tốt cho cô, sao có thể xem như cô gái nhỏ đơn thuần của mười bảy năm trước? Cướp hàng thuộc anh còn chưa tính, lại còn bán cho anh lấy tiền, tiền của Lạc Viêm Hành anh dễ lấy như vậy sao? một cô gái có thể đem Long Hổ đùa chơi chóng mặt, chuyện này lộ ra ngoài.....
Mở miệng trách móc thầm mắng một câu, đứng lên nói: "đi tra cho tôi, cô gái kia bây giờ đang ở đâu!"
"không cần tra xét, thu vào được một khoản tiền lớn, sớm đi Đế Hào ăn mừng rồi!" Hàn Dục cùng chung mối thù, hôm nay không xử lí cô là không thể.
"cô ấy còn dám ăn mừng?" Đối với việc Trình Thất cả gan làm loạn, Lạc Viêm Hành một lần nữa lau mắt nhìn, lạnh lùng nói: "Chuẩn bị xe! Tôi muốn nhìn xem bọn họ ăn mừng thế nào!"
Khúc Dị đưa mắt nhìn cấp trên vội vàng đi khỏi, bàn tay sờ sờ hàng râu quai hàm rậm rạp, cũng đi theo ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.