Đại Ca Xã Hội Đen “Cầm Thú Tinh Khiết”
Chương 28: Người đàn ông kín đáo
Toán Miêu Nhi
12/01/2015
Ngày hôm đó, Phi Vân Bang khai trương cửa hàng rượu thuốc lá, toàn thể khấp khởi vỗ tay, Trình Thất hài lòng nhìn cửa hàng, cuộc sống đã bắt đầu a, rất nhanh, tất cả các ngõ ngách trong thành phố đều trải rộng sản nghiệp Phi Vân Bang: "Đông Phương Minh, cậu và Lộ Băng đi tra cho tôi động tĩnh gần đây của Mạc Trung Hiền và người phụ nữ của anh ta!"
Mặc kệ không khí cao tới đâu, thời tiết sáng sủa đi nữa, mà thù hận này, từ trước đến giờ cô không có lúc nào quên, hơn nữa vui sướng cũng không che đậy được khó chịu trong lòng, đúng, cô là người cực kỳ thù dai, hễ mà người nào chọc phải, chính là không báo không chịu được, mọi người thường nói, chọc người nào cũng có thể nhưng đừng chọc Trần Bì.
"Không thành vấn đề!"
"Còn chuyện của Lam Bang cũng nhìn chằm chằm cho tôi!" Một cô gái không có việc gì ở trong tiệm đi tới đi lui, bắt đầu từ hôm nay, Phi Vân Bang từng bước từng bước nổi lên, cho đến khi không còn người nào dám xem thường mới thôi, Hừ! Đặc biệt là Long Hổ Hội, cái gì Hàn Dục, Bạch Diệp Thành, ở trong mắt cô cũng chỉ là một đám ma-cà-bông nhỏ mà thôi.
Một buổi trưa, Ma Tử thu tiền tới tay như nhũn ra, chậc, chậc, chậc, Chị Thất đi đâu làm thuốc lá? Lại có thể bán được tốt như vậy, đồ của mọi người cũng là thứ mới mẻ, ngay cả cô không nhịn được hít vài hơi, mặc dù chênh lệch khá xa với thứ Chị Thất mang về, nhưng bao bì cũng đủ để đưa tới sự chú ý của mọi người: "Chị Thất, bán 20 bao rồi !" Lúc đầu còn sợ không ai muốn đấy.
Hơn nữa, nhà máy thuốc lá cũng là người cùng đường, chuyên môn làm giả nhãn hiệu, chào giá thấp, thật ra dựa hết vào việc bán thuốc lá này cũng đủ sung sướng không lo cơm áo, chỉ mấy đồng tiền vốn, 40 đồng một bao, lại có thể nhiều người mua như vậy.
"Hay là cô biết ăn nói? Tốt lắm, tôi đi dạo chung quanh trước, buổi tối tính toán kiếm xem bao nhiêu, suy nghĩ thêm người chuyển hàng!" Cho dù kiếm nhiều hay ít, ngày mai cũng có thể cung cấp gấp hai mươi lần, rốt cuộc có thể giúp bang hội vượt qua rồi, thoải mái quá!
"Rầm rầm rầm!"
Còn chưa có ra khỏi phòng, Trình Thất cắn răng nói: "Gõ cái gì gõ? Gõ hư anh đền à?"
Khóe miệng Kỳ Dịch co giật, hung hăng trợn mắt nhìn cô gái một cái, lấy ra một gói thuốc lá nói: "Có Giấy phép buôn bán không?" Khoát khoát tay chỉ thuốc lá, nếu không phải là vừa vặn bắt gặp, sợ rằng lại được chui vào tù, ngay cả anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trình Thất nhìn thấy Kỳ Dịch, hết lo lắng, hai tay nhét vào túi, phách lối ngửa đầu: "Nói nhảm, không phải được anh làm cho sao?"
"Tôi hỏi cô thuốc lá này có giấy phép buôn bán không?" Kỳ Dịch cao giọng, có thể thấy được không phải đang nói đùa.
"Thuốc lá này thế nào?" Sẽ không phải là vì chèn ép cô mà cố ý bới móc chứ? Khoan hãy nói, thuốc lá này thật không có.
Kỳ Dịch nhìn bộ dáng dốt nát của cô gái này cũng biết đã đoán đúng, lạnh lùng nói: "Không muốn vào tù, về sau cấm buôn bán!"
Đáng chết, quả nhiên là tìm đến phiền toái, tiến lên ưỡn ngực khiêu khích: "Nếu tôi vẫn muốn bán?" Mở hài kịch quốc tế sao? Hiện tại thuốc lá đã bán được, há có thể nói thu là thu?
Kỳ Dịch sửa sang lại nón cảnh sát, trừng mắt gằn từng chữ một: "Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp thi hành cưỡng chế với cô!"
"Hắc! Kỳ Dịch, con mẹ nó, anh đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, thế nào? Muốn đánh nhau phải không? Đến đây!" Vén tay áo lên lui về phía sau một bước, làm ra tư thế đánh nhau, ai mà sợ anh, còn dùng biện pháp cưỡng chế, quá càn rỡ.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn một chút bọn thủ hạ, kéo cô gái tới một bên cảnh cáo: "Trình Thất, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô, cô biết thuốc lá này là ai mới có thể hút không?"
"Tôi trông nom khỉ gió nào hút, tóm lại tôi không ép buộc người ta đến mua!" Tại sao người đàn ông này luôn thích cãi nhau với cô? Nếu không phải xem như bạn bè, sớm đã quật ngã rồi.
Chết cũng không hối cải! Kỳ Dịch cũng lười nhiều lời, gọn gàng dứt khoát nói: "Cấp bậc Tỉnh trưởng cũng mới xếp hàng đến chín, xem ra cô thì ngược lại, trực tiếp bán số 02, đứng đầu Trung Quốc mới 01, cô nói cô có thể bán không?"
"Thật . . . . . Thật sao?" Trình Thất lật xem hai bên gói thuốc lá, thuốc lá đặc cung? Lãnh đạo đứng đầu 01, Tỉnh trưởng 09, vậy 02 không phải là. . . . . . My God, đó không phải là dưới một người trên vạn người? Thiếu chút nữa đã dẫm lên cứt chó, vuốt một chút mồ hôi lạnh, hoảng hốt vội nói: "Không đúng. Thuốc lá này là Lạc Viêm Hành cho tôi, anh ta cũng có hút!"
"Anh ta không có!" Kỳ Dịch như đinh chém sắt.
"Thật đó, tôi lừa gạt anh làm gì, thật đó!" Cũng đừng vì chuyện này tóm cô, vậy thì quá oan uổng.
Kỳ Dịch chán nản vặn lông mày: "Tôi nói không có thì không có, Trình Thất, những năm này, cô cũng không uổng công lăn lộn?"
Có ý tứ gì? Làm gì một mực chắc chắn vậy? Chợt ý tưởng lóe lên, Đúng vậy a, Lạc Viêm Hành là Hắc Lão Quỷ, có thể nào 02 lại cho anh ta thuốc lá? Cho dù có, cũng không người thừa nhận, Lạc Viêm Hành đáng chết, bản lĩnh lại có thể lớn như vậy, phải biết loại thuốc lá đặc cung này đừng nói mua, giống như Kỳ Dịch, cả đời cũng không nhất định thấy được, anh ta tốt hơn, có nhiều người lấy ra đưa, không phải là cung cấp súng ống đạn dược cho quốc gia sao? Lại còn kính yêu như vậy?
"Được rồi, được rồi, xem như anh không phải nói, tôi cũng biết nên làm như thế nào!" Chạy vào trong tiệm đem số lượng thuốc lá phát hành toàn bộ thu hồi: "Ma Tử, tôi cho cô biết, thuốc lá này là lão thủ trưởng quốc gia hút, không thể bán nữa, nếu không muốn phiền toái lớn, thu nhanh lên một chút!"
"À? Nghiêm trọng như thế? Tốt!"
Sau khi vội vàng dẹp xong, mới ngồi xuống thở dốc, hù chết cô, tại sao tên cháu trai không nhắc nhở cô? Lại muốn dùng loại biện pháp này lật đổ cô, thật đúng là cao minh, Lạc Viêm Hành, anh giết người không thấy máu đao, chờ đó cho tôi!
Thấy cô gái không ngừng vỗ ngực, Kỳ Dịch nhất thời khì khì cười, nghênh ngang vào nhà, ngồi xổm người xuống trêu ghẹo: "Thế nào? Không phải từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, bây giờ sợ?"
"Ít nói châm chọc đi, chuyện này. . . . . . Cám ơn nha!" Cũng may Kỳ Dịch đến nhắc nhở, nếu không là cái sọt gây rắc rối lớn.
Kỳ Dịch không sao cả lắc đầu: "Tôi cũng là vừa đúng đi ngang qua. . . . . ." Được rồi, là cố ý đi một vòng lớn, ngày thứ nhất khai trương, cũng phải tới chúc mừng, cũng có lẽ muốn hỏi một vấn đề nhỏ bị rối rắm trên một trăm canh giờ: "Cô và anh ta là thật?" Nhìn như không dễ dàng, kì thực lỗ tai lại dựng đứng lên.
Trình Thất nhíu mày: "Cảnh quan đại nhân, lúc nào thì chuyện riêng tư cũng muốn can thiệp?"
"Không nói thì thôi!" Một tên đàn ông liếc một cái, đứng dậy muốn đi.
Người này muốn trở mặt, một cô gái nào đó không nhịn được giải thích: "Tôi và anh ta, căn bản là người của hai thế giới, không thể có khả năng, này, buổi tối tôi mời anh ăn cơm? Báo đáp ân cứu mạng của anh?"
Vẻ mặt tối tăm trong phút chốc đổi thành đùa giỡn, cô gái đang đi vòng qua trước mặt vỗ vai anh, bàn tay to theo thói quen giơ lên vỗ về phía sau ót: "Không biết lớn nhỏ, hôm nay có thể tương đối bận rộn, chẳng qua sẽ cố gắng đi! Chỗ cũ!" Dứt lời, nhanh chóng đi vào xe cảnh sát, hất bụi chạy đi.
"Phốc!" Ma Tử nhìn thấy muốn dở khóc dở cười, chưa bao giờ thấy Kỳ Dịch lại là người đàn ông như vậy, chỉ cảm thấy anh ta rất hung dữ, rất chánh khí, không ngờ về mặt tình cảm kín đáo như vậy, cầu cũng không được, ngay cả cầu cũng không được, vẫn là tương đối bận rộn.
"Có cái gì buồn cười sao?" Trình Thất giống xem kẻ ngốc nhìn về phía thủ hạ.
"Ha ha ha ha ha!"
Ma Tử thật sự nhịn không được, xoay người ôm bụng cười lăn lộn, khẳng định Chị Thất không biết suy nghĩ của Kỳ Dịch, một chậm lụt, một kín đáo, ngược lại hai người phối hợp rất tuyệt.
Trình Thất lắc đầu một cái, nhắm mắt làm ngơ, bước nhanh cách xa, Ma Tử điên rồi!
Mặc kệ không khí cao tới đâu, thời tiết sáng sủa đi nữa, mà thù hận này, từ trước đến giờ cô không có lúc nào quên, hơn nữa vui sướng cũng không che đậy được khó chịu trong lòng, đúng, cô là người cực kỳ thù dai, hễ mà người nào chọc phải, chính là không báo không chịu được, mọi người thường nói, chọc người nào cũng có thể nhưng đừng chọc Trần Bì.
"Không thành vấn đề!"
"Còn chuyện của Lam Bang cũng nhìn chằm chằm cho tôi!" Một cô gái không có việc gì ở trong tiệm đi tới đi lui, bắt đầu từ hôm nay, Phi Vân Bang từng bước từng bước nổi lên, cho đến khi không còn người nào dám xem thường mới thôi, Hừ! Đặc biệt là Long Hổ Hội, cái gì Hàn Dục, Bạch Diệp Thành, ở trong mắt cô cũng chỉ là một đám ma-cà-bông nhỏ mà thôi.
Một buổi trưa, Ma Tử thu tiền tới tay như nhũn ra, chậc, chậc, chậc, Chị Thất đi đâu làm thuốc lá? Lại có thể bán được tốt như vậy, đồ của mọi người cũng là thứ mới mẻ, ngay cả cô không nhịn được hít vài hơi, mặc dù chênh lệch khá xa với thứ Chị Thất mang về, nhưng bao bì cũng đủ để đưa tới sự chú ý của mọi người: "Chị Thất, bán 20 bao rồi !" Lúc đầu còn sợ không ai muốn đấy.
Hơn nữa, nhà máy thuốc lá cũng là người cùng đường, chuyên môn làm giả nhãn hiệu, chào giá thấp, thật ra dựa hết vào việc bán thuốc lá này cũng đủ sung sướng không lo cơm áo, chỉ mấy đồng tiền vốn, 40 đồng một bao, lại có thể nhiều người mua như vậy.
"Hay là cô biết ăn nói? Tốt lắm, tôi đi dạo chung quanh trước, buổi tối tính toán kiếm xem bao nhiêu, suy nghĩ thêm người chuyển hàng!" Cho dù kiếm nhiều hay ít, ngày mai cũng có thể cung cấp gấp hai mươi lần, rốt cuộc có thể giúp bang hội vượt qua rồi, thoải mái quá!
"Rầm rầm rầm!"
Còn chưa có ra khỏi phòng, Trình Thất cắn răng nói: "Gõ cái gì gõ? Gõ hư anh đền à?"
Khóe miệng Kỳ Dịch co giật, hung hăng trợn mắt nhìn cô gái một cái, lấy ra một gói thuốc lá nói: "Có Giấy phép buôn bán không?" Khoát khoát tay chỉ thuốc lá, nếu không phải là vừa vặn bắt gặp, sợ rằng lại được chui vào tù, ngay cả anh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trình Thất nhìn thấy Kỳ Dịch, hết lo lắng, hai tay nhét vào túi, phách lối ngửa đầu: "Nói nhảm, không phải được anh làm cho sao?"
"Tôi hỏi cô thuốc lá này có giấy phép buôn bán không?" Kỳ Dịch cao giọng, có thể thấy được không phải đang nói đùa.
"Thuốc lá này thế nào?" Sẽ không phải là vì chèn ép cô mà cố ý bới móc chứ? Khoan hãy nói, thuốc lá này thật không có.
Kỳ Dịch nhìn bộ dáng dốt nát của cô gái này cũng biết đã đoán đúng, lạnh lùng nói: "Không muốn vào tù, về sau cấm buôn bán!"
Đáng chết, quả nhiên là tìm đến phiền toái, tiến lên ưỡn ngực khiêu khích: "Nếu tôi vẫn muốn bán?" Mở hài kịch quốc tế sao? Hiện tại thuốc lá đã bán được, há có thể nói thu là thu?
Kỳ Dịch sửa sang lại nón cảnh sát, trừng mắt gằn từng chữ một: "Vậy tôi không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp thi hành cưỡng chế với cô!"
"Hắc! Kỳ Dịch, con mẹ nó, anh đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt, thế nào? Muốn đánh nhau phải không? Đến đây!" Vén tay áo lên lui về phía sau một bước, làm ra tư thế đánh nhau, ai mà sợ anh, còn dùng biện pháp cưỡng chế, quá càn rỡ.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn một chút bọn thủ hạ, kéo cô gái tới một bên cảnh cáo: "Trình Thất, tôi không có thời gian đùa giỡn với cô, cô biết thuốc lá này là ai mới có thể hút không?"
"Tôi trông nom khỉ gió nào hút, tóm lại tôi không ép buộc người ta đến mua!" Tại sao người đàn ông này luôn thích cãi nhau với cô? Nếu không phải xem như bạn bè, sớm đã quật ngã rồi.
Chết cũng không hối cải! Kỳ Dịch cũng lười nhiều lời, gọn gàng dứt khoát nói: "Cấp bậc Tỉnh trưởng cũng mới xếp hàng đến chín, xem ra cô thì ngược lại, trực tiếp bán số 02, đứng đầu Trung Quốc mới 01, cô nói cô có thể bán không?"
"Thật . . . . . Thật sao?" Trình Thất lật xem hai bên gói thuốc lá, thuốc lá đặc cung? Lãnh đạo đứng đầu 01, Tỉnh trưởng 09, vậy 02 không phải là. . . . . . My God, đó không phải là dưới một người trên vạn người? Thiếu chút nữa đã dẫm lên cứt chó, vuốt một chút mồ hôi lạnh, hoảng hốt vội nói: "Không đúng. Thuốc lá này là Lạc Viêm Hành cho tôi, anh ta cũng có hút!"
"Anh ta không có!" Kỳ Dịch như đinh chém sắt.
"Thật đó, tôi lừa gạt anh làm gì, thật đó!" Cũng đừng vì chuyện này tóm cô, vậy thì quá oan uổng.
Kỳ Dịch chán nản vặn lông mày: "Tôi nói không có thì không có, Trình Thất, những năm này, cô cũng không uổng công lăn lộn?"
Có ý tứ gì? Làm gì một mực chắc chắn vậy? Chợt ý tưởng lóe lên, Đúng vậy a, Lạc Viêm Hành là Hắc Lão Quỷ, có thể nào 02 lại cho anh ta thuốc lá? Cho dù có, cũng không người thừa nhận, Lạc Viêm Hành đáng chết, bản lĩnh lại có thể lớn như vậy, phải biết loại thuốc lá đặc cung này đừng nói mua, giống như Kỳ Dịch, cả đời cũng không nhất định thấy được, anh ta tốt hơn, có nhiều người lấy ra đưa, không phải là cung cấp súng ống đạn dược cho quốc gia sao? Lại còn kính yêu như vậy?
"Được rồi, được rồi, xem như anh không phải nói, tôi cũng biết nên làm như thế nào!" Chạy vào trong tiệm đem số lượng thuốc lá phát hành toàn bộ thu hồi: "Ma Tử, tôi cho cô biết, thuốc lá này là lão thủ trưởng quốc gia hút, không thể bán nữa, nếu không muốn phiền toái lớn, thu nhanh lên một chút!"
"À? Nghiêm trọng như thế? Tốt!"
Sau khi vội vàng dẹp xong, mới ngồi xuống thở dốc, hù chết cô, tại sao tên cháu trai không nhắc nhở cô? Lại muốn dùng loại biện pháp này lật đổ cô, thật đúng là cao minh, Lạc Viêm Hành, anh giết người không thấy máu đao, chờ đó cho tôi!
Thấy cô gái không ngừng vỗ ngực, Kỳ Dịch nhất thời khì khì cười, nghênh ngang vào nhà, ngồi xổm người xuống trêu ghẹo: "Thế nào? Không phải từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, bây giờ sợ?"
"Ít nói châm chọc đi, chuyện này. . . . . . Cám ơn nha!" Cũng may Kỳ Dịch đến nhắc nhở, nếu không là cái sọt gây rắc rối lớn.
Kỳ Dịch không sao cả lắc đầu: "Tôi cũng là vừa đúng đi ngang qua. . . . . ." Được rồi, là cố ý đi một vòng lớn, ngày thứ nhất khai trương, cũng phải tới chúc mừng, cũng có lẽ muốn hỏi một vấn đề nhỏ bị rối rắm trên một trăm canh giờ: "Cô và anh ta là thật?" Nhìn như không dễ dàng, kì thực lỗ tai lại dựng đứng lên.
Trình Thất nhíu mày: "Cảnh quan đại nhân, lúc nào thì chuyện riêng tư cũng muốn can thiệp?"
"Không nói thì thôi!" Một tên đàn ông liếc một cái, đứng dậy muốn đi.
Người này muốn trở mặt, một cô gái nào đó không nhịn được giải thích: "Tôi và anh ta, căn bản là người của hai thế giới, không thể có khả năng, này, buổi tối tôi mời anh ăn cơm? Báo đáp ân cứu mạng của anh?"
Vẻ mặt tối tăm trong phút chốc đổi thành đùa giỡn, cô gái đang đi vòng qua trước mặt vỗ vai anh, bàn tay to theo thói quen giơ lên vỗ về phía sau ót: "Không biết lớn nhỏ, hôm nay có thể tương đối bận rộn, chẳng qua sẽ cố gắng đi! Chỗ cũ!" Dứt lời, nhanh chóng đi vào xe cảnh sát, hất bụi chạy đi.
"Phốc!" Ma Tử nhìn thấy muốn dở khóc dở cười, chưa bao giờ thấy Kỳ Dịch lại là người đàn ông như vậy, chỉ cảm thấy anh ta rất hung dữ, rất chánh khí, không ngờ về mặt tình cảm kín đáo như vậy, cầu cũng không được, ngay cả cầu cũng không được, vẫn là tương đối bận rộn.
"Có cái gì buồn cười sao?" Trình Thất giống xem kẻ ngốc nhìn về phía thủ hạ.
"Ha ha ha ha ha!"
Ma Tử thật sự nhịn không được, xoay người ôm bụng cười lăn lộn, khẳng định Chị Thất không biết suy nghĩ của Kỳ Dịch, một chậm lụt, một kín đáo, ngược lại hai người phối hợp rất tuyệt.
Trình Thất lắc đầu một cái, nhắm mắt làm ngơ, bước nhanh cách xa, Ma Tử điên rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.