Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 8: Chuyện của băng hội
Hoàng Kim (Aiko)
05/07/2024
Anh chơi lớn vậy luôn đó hả???
Lý Sâm bỡ ngỡ nhìn đại ca của mình. Hai tròng mắt như muốn lòi ra ngoài tới nơi. Gì mà hợp đồng tình yêu rồi thế thân các kiểu, sao mà giống mấy bộ truyện ngôn tình rồi đam mỹ bách hợp ngược luyến tàn tâm quá vậy? Eo, đừng nói là thiệt à nha!!!
- Mày bị úng não à? Có vậy thôi mà cũng làm lố lăng! Tao với thằng cha họ Phan đó là đôi bên cùng có lợi! Mà nha, mày không được để ông già biết! Nếu không tao cắt!
Thẩm Lạc Tình làm dấu xẹt ngang cổ khiến Lý Sâm vội vã đặt dấu X lên miệng. Yên tâm đi anh già, y còn yêu mạng của mình lắm. Không có ngu mà đi mách lẻo đâu!!
- Mà anh có chắc là không bị thiệt không vậy? Sao em nghi quá!
Lý Sâm thật thà nói ra suy nghĩ của mình nhưng cuối cùng lại bị lườm một cái muốn cháy cả da đầu.
- Mày nghĩ tao là ai? Tao yếu đuối nhu nhược lắm chắc? Có chịu thiệt thì cũng là thằng cha kia, chứ mà là tao? Làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Thẩm Lạc Tình cười khinh một cái. Cậu mà trong thế hèn hả? Mơ đi, tu trăm kiếp cũng không thấy được cảnh đó đâu!
- Rồi rồi, anh là nhất! Anh nói vậy thì em cũng yên tâm!
Lý Sâm cũng thở phào ra. Y lo thì cũng đúng thôi bởi lẽ trông cậu lưu manh thô lỗ vậy đấy nên đó giờ làm gì có mảnh tình giắt vai nào. Hồi đó khi học cấp ba Thẩm Lạc Tình có thích một thằng nhóc, cuối cùng vì cái vẻ côn đồ lại khiến người ta sợ bỏ chạy xa tám mét. Từ đó làm như ổng có thù với tình yêu, né nó luôn cho tới tận giờ. Cái này tính ra cũng dở khóc dở cười lắm chứ...
Mà thôi quá khứ “huy hoàng” không nên nhắc lại, nếu không lại ăn hành oan uổng!
.........
Mấy ngày sau...
Tinh! Tinh!
- Ể? Ai nhắn anh liên miên vậy?
Lý Sâm ngồi ăn mì bên cạnh cũng phải chu mỏ sang nhiều chuyện một phen. Từ lúc mà hai người đi xe từ nhà đến quán ăn này điện thoại của Thẩm Lạc Tình cứ reo mãi không ngừng. Cậu cũng rất hợp tác, hai mắt dính liền vô điện thoại, nếu đó không phải tiếng tin nhắn y còn cho rằng nhìn như vậy cả ngày sẽ kiếm được bộn tiền.
- Cũng không có gì, bàn bạc chút việc!
Thẩm Lạc Tình quơ tay gắp một đũa mì đưa lên miệng. Quán ăn thân thuộc đúng là ngon khó tả. Lâu lâu yên bình vậy cũng đỡ, chứ cứ đánh đấm quài mất sức chán lại còn mau già. Như vậy có kiếm tiền cũng chẳng tiêu được bao nhiêu!
- Bàn bạc việc? Anh cũng có việc để bàn à?
- Mày câm cái mỏ của mày lại? Không thì tao xé xác!
Kế đó Lý Sâm liền cụp đuôi lại mà tiếp tục ngoan ngoãn dùng bữa. Y chịu thua là được chứ gì? Sao mà cứ áp bức y hoài!! Y muốn đình công, y muốn anh Phi!!!!!
“Tên này cũng rành về mấy bang hội lắm chứ...”
Thẩm Lạc Tình bắt đầu có cái nhìn khác về Phan Diệp Chân. Chuyện thì ban nãy hắn có nhắn tin cho cậu về một băng nhóm mới nổi. Lúc đầu cậu cũng không quan tâm lắm nhưng mà sau đó thì nghe hắn bảo băng nhóm này mượn danh là đàn em của cậu đi gây chuyện, chưa kể lại còn làm chuyện không đúng đắn. Ban đầu cậu nửa tin nửa nghi nhưng mà nhắn hỏi đứa đàn em chuyên quản trách đám nhỏ bên dưới thì quả thật nhận lại câu trả lời giống hắn. Chỉ là chưa truy được manh mối nên bọn nó không dám báo với cậu, đợi có đầy đủ bằng chứng rồi mới nói. Và kết quả của chuyện giấu diếm là bị cậu mắng cho một trận ra trò.
Làm xã hội đen không khác nào bước chân vào cửa tử. Mấy đứa may mắn thì gia đình mẹ già con trẻ, anh chị em còn sống, không may thì mồ côi tứ cố vô thân. Mấy chuyện sinh tử này nọ như đụng độ băng phái lớn, cảnh sát, hàng cấm đều không phải chuyện cỏn con gì. Do đó có gì phải báo cho người đứng đầu biết trước để có thể nhanh chóng tìm ra phương án thích hợp. Cậu cũng hiểu đàn em của mình không muốn cậu bận tâm vào mấy chuyện nhỏ này. Nhưng mà ai biết được chuyện có thật sự nhỏ hay không? Người ta thường bảo một con sâu làm rầu nồi canh mà. Cẩn trọng trước đã rồi tính.
'Dù sao chúng ta đang hợp tác mà, tôi giúp đỡ cậu cũng là điều chí phải'
Thẩm Lạc Tình nhìn tin nhắn kèm theo biểu tượng icon mặt cười tự nhiên cảm thấy có chút thả lỏng. Tên này nhìn thì lạnh lùng khó gần nhưng xem ra tính tình cũng ổn. Ít ra thì hiện tại cậu chưa thấy mặt tiểu nhân của hắn nên cứ cho hắn là người tốt trước đi.
'Ờ, sau này nếu cần gì thì cứ nói với tôi! Trong khả năng thì Thẩm Lạc Tình sẽ không bỏ mặc!'
Trong giang hồ trọng nhất chữ nghĩa. Có qua thì sẽ có lại, muốn người khác uy phục thì phải làm cho người ta tôn trọng mình trước.
'Thật sao?'
'Đương nhiên! Tôi chưa từng thất hứa với ai!'
Thẩm Lạc Tình vừa gửi tin nhắn xong thì đã bị Lý Sâm gọi một tiếng. Chỉ là đột nhiên sắc mặt của y rất tệ, hai mày chau lại vô cùng căng thẳng.
Lý Sâm bỡ ngỡ nhìn đại ca của mình. Hai tròng mắt như muốn lòi ra ngoài tới nơi. Gì mà hợp đồng tình yêu rồi thế thân các kiểu, sao mà giống mấy bộ truyện ngôn tình rồi đam mỹ bách hợp ngược luyến tàn tâm quá vậy? Eo, đừng nói là thiệt à nha!!!
- Mày bị úng não à? Có vậy thôi mà cũng làm lố lăng! Tao với thằng cha họ Phan đó là đôi bên cùng có lợi! Mà nha, mày không được để ông già biết! Nếu không tao cắt!
Thẩm Lạc Tình làm dấu xẹt ngang cổ khiến Lý Sâm vội vã đặt dấu X lên miệng. Yên tâm đi anh già, y còn yêu mạng của mình lắm. Không có ngu mà đi mách lẻo đâu!!
- Mà anh có chắc là không bị thiệt không vậy? Sao em nghi quá!
Lý Sâm thật thà nói ra suy nghĩ của mình nhưng cuối cùng lại bị lườm một cái muốn cháy cả da đầu.
- Mày nghĩ tao là ai? Tao yếu đuối nhu nhược lắm chắc? Có chịu thiệt thì cũng là thằng cha kia, chứ mà là tao? Làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Thẩm Lạc Tình cười khinh một cái. Cậu mà trong thế hèn hả? Mơ đi, tu trăm kiếp cũng không thấy được cảnh đó đâu!
- Rồi rồi, anh là nhất! Anh nói vậy thì em cũng yên tâm!
Lý Sâm cũng thở phào ra. Y lo thì cũng đúng thôi bởi lẽ trông cậu lưu manh thô lỗ vậy đấy nên đó giờ làm gì có mảnh tình giắt vai nào. Hồi đó khi học cấp ba Thẩm Lạc Tình có thích một thằng nhóc, cuối cùng vì cái vẻ côn đồ lại khiến người ta sợ bỏ chạy xa tám mét. Từ đó làm như ổng có thù với tình yêu, né nó luôn cho tới tận giờ. Cái này tính ra cũng dở khóc dở cười lắm chứ...
Mà thôi quá khứ “huy hoàng” không nên nhắc lại, nếu không lại ăn hành oan uổng!
.........
Mấy ngày sau...
Tinh! Tinh!
- Ể? Ai nhắn anh liên miên vậy?
Lý Sâm ngồi ăn mì bên cạnh cũng phải chu mỏ sang nhiều chuyện một phen. Từ lúc mà hai người đi xe từ nhà đến quán ăn này điện thoại của Thẩm Lạc Tình cứ reo mãi không ngừng. Cậu cũng rất hợp tác, hai mắt dính liền vô điện thoại, nếu đó không phải tiếng tin nhắn y còn cho rằng nhìn như vậy cả ngày sẽ kiếm được bộn tiền.
- Cũng không có gì, bàn bạc chút việc!
Thẩm Lạc Tình quơ tay gắp một đũa mì đưa lên miệng. Quán ăn thân thuộc đúng là ngon khó tả. Lâu lâu yên bình vậy cũng đỡ, chứ cứ đánh đấm quài mất sức chán lại còn mau già. Như vậy có kiếm tiền cũng chẳng tiêu được bao nhiêu!
- Bàn bạc việc? Anh cũng có việc để bàn à?
- Mày câm cái mỏ của mày lại? Không thì tao xé xác!
Kế đó Lý Sâm liền cụp đuôi lại mà tiếp tục ngoan ngoãn dùng bữa. Y chịu thua là được chứ gì? Sao mà cứ áp bức y hoài!! Y muốn đình công, y muốn anh Phi!!!!!
“Tên này cũng rành về mấy bang hội lắm chứ...”
Thẩm Lạc Tình bắt đầu có cái nhìn khác về Phan Diệp Chân. Chuyện thì ban nãy hắn có nhắn tin cho cậu về một băng nhóm mới nổi. Lúc đầu cậu cũng không quan tâm lắm nhưng mà sau đó thì nghe hắn bảo băng nhóm này mượn danh là đàn em của cậu đi gây chuyện, chưa kể lại còn làm chuyện không đúng đắn. Ban đầu cậu nửa tin nửa nghi nhưng mà nhắn hỏi đứa đàn em chuyên quản trách đám nhỏ bên dưới thì quả thật nhận lại câu trả lời giống hắn. Chỉ là chưa truy được manh mối nên bọn nó không dám báo với cậu, đợi có đầy đủ bằng chứng rồi mới nói. Và kết quả của chuyện giấu diếm là bị cậu mắng cho một trận ra trò.
Làm xã hội đen không khác nào bước chân vào cửa tử. Mấy đứa may mắn thì gia đình mẹ già con trẻ, anh chị em còn sống, không may thì mồ côi tứ cố vô thân. Mấy chuyện sinh tử này nọ như đụng độ băng phái lớn, cảnh sát, hàng cấm đều không phải chuyện cỏn con gì. Do đó có gì phải báo cho người đứng đầu biết trước để có thể nhanh chóng tìm ra phương án thích hợp. Cậu cũng hiểu đàn em của mình không muốn cậu bận tâm vào mấy chuyện nhỏ này. Nhưng mà ai biết được chuyện có thật sự nhỏ hay không? Người ta thường bảo một con sâu làm rầu nồi canh mà. Cẩn trọng trước đã rồi tính.
'Dù sao chúng ta đang hợp tác mà, tôi giúp đỡ cậu cũng là điều chí phải'
Thẩm Lạc Tình nhìn tin nhắn kèm theo biểu tượng icon mặt cười tự nhiên cảm thấy có chút thả lỏng. Tên này nhìn thì lạnh lùng khó gần nhưng xem ra tính tình cũng ổn. Ít ra thì hiện tại cậu chưa thấy mặt tiểu nhân của hắn nên cứ cho hắn là người tốt trước đi.
'Ờ, sau này nếu cần gì thì cứ nói với tôi! Trong khả năng thì Thẩm Lạc Tình sẽ không bỏ mặc!'
Trong giang hồ trọng nhất chữ nghĩa. Có qua thì sẽ có lại, muốn người khác uy phục thì phải làm cho người ta tôn trọng mình trước.
'Thật sao?'
'Đương nhiên! Tôi chưa từng thất hứa với ai!'
Thẩm Lạc Tình vừa gửi tin nhắn xong thì đã bị Lý Sâm gọi một tiếng. Chỉ là đột nhiên sắc mặt của y rất tệ, hai mày chau lại vô cùng căng thẳng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.