Đại Ca Xã Hội Đen Không Phải Là Thế Thân!
Chương 15: Hẹn nhau
Hoàng Kim (Aiko)
05/07/2024
Việc ký hợp đồng với công ty X sao rồi?
Phan Diệp Chân để điện thoại sang một bên mà bắt đầu công việc của bản thân. Dạo gần đây chuyện của công ty hơi rối một chút, do đó mà mấy nay hắn cũng ít khi được nghỉ ngơi.
- Ổn thõa rồi Phan tổng! Bên đó đồng ý với dự án của chúng ta, chưa kể điều kiện cũng vô cùng hợp lý!
Tạ Hiểu đưa hợp đồng cho Phan Diệp Chân coi. Sau đó đứng một bên mà tận tình giải thích.
- Tốt, mấy ngày sau cậu giúp tôi hẹn chủ tịch Diệp của họ, dù sao chúng ta cũng tính sẽ hợp tác lâu dài Mà, tối nay đâu chúng ta còn việc gì cần giải quyét không?
Gõ gõ ngón tay lên thành bàn tạo thành thanh âm lộc cộc. Phan Diệp Chân rũ mắt nhìn xuống màn hình điện thoại của mình. Hiện tại vẫn còn sớm. Nếu có công việc thì có thể giải quyết tiếp.
.........
- Hmm bộ nào thì oke nhỉ?
Thẩm Lạc Tình suy tư nhìn đống đồ trong tủ quần áo. Đồ cậu đa số màu đen nên cũng dễ phối. Thường ngày cũng không quan tâm nhiều về chuyện ăn mặc. Hôm nay có thể xem là một trong ít những lần hiếm có.
- Cái này...cái này...hay cái này?
Thẩm Lạc Tình nhìn ba bộ đồ trên tay mà vẫn chưa đưa ra được sự lựa chọn. Cậu ngẫm ngẫm, sau đó liền quăng hết ba bộ lên giường. Kế đó chụp hình lại gửi sang Lý Sâm đang rãnh rỗi.
'Cái nào được?'
Lý Sâm bên này vừa nói chuyện với ông nội Thẩm xong về tình hình của bang hội. Bởi lẽ y là cánh tay đắc lực của Thẩm Lạc Tình chưa kể còn được đích thân ông nội Thẩm nhận làm cháu. Do đó có thể nói quyền hành cũng không ít.
“Ảnh gửi gì vậy?”
Lý Sâm tò mò mở điện thoại lên xem thử. Vừa thấy là hình ảnh quần áo liền nghệch mặt khó hiểu.
“Đù lần đầu tiên thấy ổng hỏi ý kiến mình! Chắc sắp có bão quá!”
Lý Sâm thầm tự nhủ trong lòng nhưng mà vẫn trả lời cậu rất nhanh chóng và đàng hoàng. Dù sao y cũng không muốn bị đúm vô đầu đâu. Thẩm Lạc Tình ra tay nặng muốn chết, có thèm phân biệt thân với thù đâu! Nên là né được thì ngu gì không né!
'Mắt nhìn cũng được, chốt!'
Nhìn tin nhắn của đại ca nhà mình Lý Sâm càng cảm thấy nhân sinh bây giờ đang thay đổi. Chắc chắn y đoán không sai, Thẩm Lạc Tình rơi vào lưới tình rồi! Chắc chắn là mê muội hết thuốc cứu!
..........
Quán ăn Hương Vị..
- Ông chủ..ông chủ không xong rồi!!!
Một nhân viên phục vụ hớt ha hớt hải chạy vào chỗ ông chủ đang ngồi thong thả đếm tiền của mình. Do bị làm phiền nên vị ông chủ kia không hề khách khí mà lớn tiếng quát tháo tên nhân viên bất lịch sự kia.
- Mày làm gì như ăn cướp đến tới nơi vậy hả?
Mấy thằng ranh con này sao có thể hiểu được thú vui đếm tiền của ông ta chứ? Chậc, chỉ có những người đẳng cấp như ông ta mới làm được thôi!
Nhấp nhẹ một ngụm trà cho tâm hồn thanh thản. Giới trẻ bây giờ sống vội vội vàng vàng, không có còn giữ được cái chất riêng hồi xưa của ông ta. Do đó nên mới không thể cùng đẳng cấp được, quả thật là đáng tiếc!
- Hơn cả cướp nữa đó!! Là Thẩm...Thẩm..THẨM LẠC TÌNH ĐẾN!
- Phụt! What, mày nói ai cơ?
Nước trà chưa kịp xuống cổ họng đã phải phun ngược ra. Ông chủ quán ăn Hương Vị hai mắt mở to như gặp quỷ, biểu cảm vô cùng khó coi và có chút đáng sợ.
- Thẩm Lạc Tình anh ta đến kìa!! Mặt mày còn bặm trợn lắm!
Nghe nhân viên quán mình miêu tả, ông chủ cũng bắt đầu cảm thấy lo lo trong người. Ông lau lau mồ hôi trên trán, sau đó tính trấn an thằng nhóc kia trong khi chính mình đã hồn bay phách lạc.
- Cái quán này không tính tiếp khách à?
Thẩm Lạc Tình mặt mày nhăn nhăn nhó nhó. Trong cậu như là đi đòi nợ đến nơi. Nhân viên phục vụ kia nhìn mà thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên dễ hiểu.
“Sao mà xui vậy trời!!! Cứu tôi cứu tôi! Ác bá đến rồi!!!”
- Ông...ông chủ giờ chúng ta...
Nhân viên nam kia mồ hôi đã chảy ròng ròng. Cậu ta nhìn ông chủ nhà mình đợi chỉ thị, hai chân đã run rẩy đến nơi rồi. Người ngoài nhìn vô thì có thể cho rằng hai người họ làm quá nhưng mà những chuyện Thẩm Lạc Tình từng làm ở quán của họ không ít đâu! Nào là đánh nhau trong quán, nào là đập bàn đập ghế. Chưa kể còn tặng thêm mấy pha cảnh sát ghé thăm. Ông chủ quán tuy không có bị bệnh tim nhưng thêm mấy pha như vậy nữa thì không chắc.
- Mày...mày ra mày coi người ta kêu gì đấy!
Ông chủ né Thẩm Lạc Tình như né tà. Do đó chỉ có thể đẩy nhân viên của mình lên thế mạng.
Xin lỗi mày, tao phải lo cho mạng tao trước đã! Thượng lộ bình an đi nhóc, cái quán này sẽ luôn nhớ đến công ơn của mày!
“Làm cái quần què gì vậy trời?!
Nhìn hai người kia cứ đẩy qua đẩy lại, Thẩm Lạc Tình không khỏi chau mày ghét bỏ. Rồi có muốn bán không đây, cái quán này hôm nay làm ăn gì kỳ vậy? Sắc mặt cậu lại khẽ chuyển. Lần này trông còn dữ tợn hơn. Làm hai người kia tăng thêm phần sợ hãi.
- Ông...ông chủ phải tăng tiền cho con!
Nhân viên kia nói xong liền nuốt một ngụm nước bọt, sau đó sợ sệt mà tiến lại chỗ của cậu đang ngồi.
Phan Diệp Chân để điện thoại sang một bên mà bắt đầu công việc của bản thân. Dạo gần đây chuyện của công ty hơi rối một chút, do đó mà mấy nay hắn cũng ít khi được nghỉ ngơi.
- Ổn thõa rồi Phan tổng! Bên đó đồng ý với dự án của chúng ta, chưa kể điều kiện cũng vô cùng hợp lý!
Tạ Hiểu đưa hợp đồng cho Phan Diệp Chân coi. Sau đó đứng một bên mà tận tình giải thích.
- Tốt, mấy ngày sau cậu giúp tôi hẹn chủ tịch Diệp của họ, dù sao chúng ta cũng tính sẽ hợp tác lâu dài Mà, tối nay đâu chúng ta còn việc gì cần giải quyét không?
Gõ gõ ngón tay lên thành bàn tạo thành thanh âm lộc cộc. Phan Diệp Chân rũ mắt nhìn xuống màn hình điện thoại của mình. Hiện tại vẫn còn sớm. Nếu có công việc thì có thể giải quyết tiếp.
.........
- Hmm bộ nào thì oke nhỉ?
Thẩm Lạc Tình suy tư nhìn đống đồ trong tủ quần áo. Đồ cậu đa số màu đen nên cũng dễ phối. Thường ngày cũng không quan tâm nhiều về chuyện ăn mặc. Hôm nay có thể xem là một trong ít những lần hiếm có.
- Cái này...cái này...hay cái này?
Thẩm Lạc Tình nhìn ba bộ đồ trên tay mà vẫn chưa đưa ra được sự lựa chọn. Cậu ngẫm ngẫm, sau đó liền quăng hết ba bộ lên giường. Kế đó chụp hình lại gửi sang Lý Sâm đang rãnh rỗi.
'Cái nào được?'
Lý Sâm bên này vừa nói chuyện với ông nội Thẩm xong về tình hình của bang hội. Bởi lẽ y là cánh tay đắc lực của Thẩm Lạc Tình chưa kể còn được đích thân ông nội Thẩm nhận làm cháu. Do đó có thể nói quyền hành cũng không ít.
“Ảnh gửi gì vậy?”
Lý Sâm tò mò mở điện thoại lên xem thử. Vừa thấy là hình ảnh quần áo liền nghệch mặt khó hiểu.
“Đù lần đầu tiên thấy ổng hỏi ý kiến mình! Chắc sắp có bão quá!”
Lý Sâm thầm tự nhủ trong lòng nhưng mà vẫn trả lời cậu rất nhanh chóng và đàng hoàng. Dù sao y cũng không muốn bị đúm vô đầu đâu. Thẩm Lạc Tình ra tay nặng muốn chết, có thèm phân biệt thân với thù đâu! Nên là né được thì ngu gì không né!
'Mắt nhìn cũng được, chốt!'
Nhìn tin nhắn của đại ca nhà mình Lý Sâm càng cảm thấy nhân sinh bây giờ đang thay đổi. Chắc chắn y đoán không sai, Thẩm Lạc Tình rơi vào lưới tình rồi! Chắc chắn là mê muội hết thuốc cứu!
..........
Quán ăn Hương Vị..
- Ông chủ..ông chủ không xong rồi!!!
Một nhân viên phục vụ hớt ha hớt hải chạy vào chỗ ông chủ đang ngồi thong thả đếm tiền của mình. Do bị làm phiền nên vị ông chủ kia không hề khách khí mà lớn tiếng quát tháo tên nhân viên bất lịch sự kia.
- Mày làm gì như ăn cướp đến tới nơi vậy hả?
Mấy thằng ranh con này sao có thể hiểu được thú vui đếm tiền của ông ta chứ? Chậc, chỉ có những người đẳng cấp như ông ta mới làm được thôi!
Nhấp nhẹ một ngụm trà cho tâm hồn thanh thản. Giới trẻ bây giờ sống vội vội vàng vàng, không có còn giữ được cái chất riêng hồi xưa của ông ta. Do đó nên mới không thể cùng đẳng cấp được, quả thật là đáng tiếc!
- Hơn cả cướp nữa đó!! Là Thẩm...Thẩm..THẨM LẠC TÌNH ĐẾN!
- Phụt! What, mày nói ai cơ?
Nước trà chưa kịp xuống cổ họng đã phải phun ngược ra. Ông chủ quán ăn Hương Vị hai mắt mở to như gặp quỷ, biểu cảm vô cùng khó coi và có chút đáng sợ.
- Thẩm Lạc Tình anh ta đến kìa!! Mặt mày còn bặm trợn lắm!
Nghe nhân viên quán mình miêu tả, ông chủ cũng bắt đầu cảm thấy lo lo trong người. Ông lau lau mồ hôi trên trán, sau đó tính trấn an thằng nhóc kia trong khi chính mình đã hồn bay phách lạc.
- Cái quán này không tính tiếp khách à?
Thẩm Lạc Tình mặt mày nhăn nhăn nhó nhó. Trong cậu như là đi đòi nợ đến nơi. Nhân viên phục vụ kia nhìn mà thấy sợ hãi cũng là điều đương nhiên dễ hiểu.
“Sao mà xui vậy trời!!! Cứu tôi cứu tôi! Ác bá đến rồi!!!”
- Ông...ông chủ giờ chúng ta...
Nhân viên nam kia mồ hôi đã chảy ròng ròng. Cậu ta nhìn ông chủ nhà mình đợi chỉ thị, hai chân đã run rẩy đến nơi rồi. Người ngoài nhìn vô thì có thể cho rằng hai người họ làm quá nhưng mà những chuyện Thẩm Lạc Tình từng làm ở quán của họ không ít đâu! Nào là đánh nhau trong quán, nào là đập bàn đập ghế. Chưa kể còn tặng thêm mấy pha cảnh sát ghé thăm. Ông chủ quán tuy không có bị bệnh tim nhưng thêm mấy pha như vậy nữa thì không chắc.
- Mày...mày ra mày coi người ta kêu gì đấy!
Ông chủ né Thẩm Lạc Tình như né tà. Do đó chỉ có thể đẩy nhân viên của mình lên thế mạng.
Xin lỗi mày, tao phải lo cho mạng tao trước đã! Thượng lộ bình an đi nhóc, cái quán này sẽ luôn nhớ đến công ơn của mày!
“Làm cái quần què gì vậy trời?!
Nhìn hai người kia cứ đẩy qua đẩy lại, Thẩm Lạc Tình không khỏi chau mày ghét bỏ. Rồi có muốn bán không đây, cái quán này hôm nay làm ăn gì kỳ vậy? Sắc mặt cậu lại khẽ chuyển. Lần này trông còn dữ tợn hơn. Làm hai người kia tăng thêm phần sợ hãi.
- Ông...ông chủ phải tăng tiền cho con!
Nhân viên kia nói xong liền nuốt một ngụm nước bọt, sau đó sợ sệt mà tiến lại chỗ của cậu đang ngồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.