Đại Chúa Tể

Chương 884: Bản tôn Thiên Trận Hoàng

Thiên Tằm Thổ Đậu

05/11/2015

Oanh!

Ngay lúc Thạch Ấn cổ xưa trong tay Chiêm Đài Lưu Ly bạo vỡ, hào quang chói mắt rực rỡ phô thiên cái địa từ đó mãnh liệt bắn ra, khiến cả mảnh không gian sáng như ban ngày.

Hưu! Hưu!

Hào quang tràn ngập, 1 thanh âm phô thiên cái địa xé gió vang lên, từ bên trong hào quang bay ra vô số đạo lưu quang, mỗi một đạo liền bao lấy từng đạo chiến văn " .

Chiến văn phóng lên trời, liền xông về mảnh khu vực hắc ám, sau đó cùng những chùm tia sáng xám từ đỉnh đầu những thạch quân bắn ra mà hội tụ dung hợp lại với nhau.

Ông ông!

Nương theo sự dung hợp, những chùm tia sáng kia trong khoảnh khắc dùng một loại tốc độ kinh người bành trướng, chiến ý cực cuồng bạo tựa núi lửa tại phun trào, chỉ chực chờ bộc phát.

Ánh sáng mãnh liệt phóng lên trời, xua tan cả mảnh khu vực Hắc Ám, cuối cùng lao cả vào chiếc ghế đá đang phủ đầy chiến văn đằng kia.

Ghế đá cổ xưa kịch liệt run rẩy, những chiến văn trên đó đều sáng lên, dường như đang muốn lấy lại lực lượng ngày đó.

Rầm rầm!

Bốn đạo xiềng xích chiến văn từ ghế đá bắn ra hào quang chói mắt, mơ hồ tràn ngập chiến ý kinh người.

Biến hóa chỉ trong thời gian ngắn ngủi, "Thiên Trận Hoàng" vừa mới hạ sát thủ đối với Mục Trần, sau một khắc, cảm nhận được động tĩnh cực lớn phía dưới truyền lại, trên khuôn mặt vặn vẹo lập tức bừng lên vẻ kinh hãi.

"Không!"

Tiếng rít thê lương cất lên, một nữa phù văn mặt quỷ màu đen cấp tốc nhúc nhích lấy, điên cuồng phun ra hắc khí ăn mòn, ý đồ chống cự lại chiến ý trên chiến văn xiềng xích.

Bành!

Bất quá, chiến trận ở phiến khu vực này hiển nhiên đã được Chiêm Đài Lưu Ly chính thức thúc dục, lực lượng cường hãn vô cùng, hơn nữa trước trước vì chém giết Mục Trần, bản thân lực lượng của nó đã bị phân tán, cho nên lúc này phản kháng cũng không có nhiều tác dụng, bốn đạo chiến văn xiềng xích gắt gao khổn trói lấy tứ chi, bành một tiếng, dùng một tư thái sét đánh không kịp bưng tai, thô bạo kéo nó về tòa ghế đá tràn ngập chiến văn.

Rống!

"Thiên Trận Hoàng" điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ thẫm, nó hiển nhiên đã nhận ra nguy hiểm trí mạng, nó biết rõ, một khi kéo về ghế đá, nó thật sự sẽ bị tòa chiến trận chính thức trấn giết.

Hôm nay nó không phải ở trạng thái đỉnh phong của ngàn vạn năm trước.

Nhưng bất luận phản kháng cỡ nào, tất cả chỉ là muối bỏ bể, thân hình của nó chật vật bị kéo xuống, cuối cùng trực tiếp bị cưỡng ép ngồi xuống ghế đá.

"Ta muốn giết các ngươi!"

Ngay lúc bị trói vào ghế đá, "Thiên Trận Hoàng" đột nhiên quăng ánh mắt điên cuồng về phía Mục Trần, một tiếng thét dài, lập tức một nữa phù văn mặt quỷ bắn về phía Mục Trần, hiển nhiên, nó là có ý định cá chết lưới rách.

Mục Trần đang toàn lực cấp tốc trở lui, nhìn thấy một màn này, sắc mặt liền biến đổi, Phượng cánh cấp tốc chấn động, Linh lực trong cơ thể điên cuồng khởi động, tốc độ đẩy lên tối đa, trên bầu trời xẹt qua từng đạo tàn ảnh mơ hồ.

Hắn cảm giác được "Thiên Trận Hoàng" lực lượng trong chiêu phản công cuối cùng này có bao nhiêu đáng sợ, nếu như bị đánh trúng, mặc dù nhục thể của hắn như sắt như đồng, chỉ sợ cũng sẽ là lá khô trước gió.



Bành! Bành!

Một đạo lưu quang tối tăm cấp tốc xẹt đến, đi đến đâu không gian bị ăn mòn đến đó, tốc độ nhanh như điện xẹt, chỉ mấy tức thời gian liền xuất hiện trước mắt Mục Trần, càng lúc càng gần.

Mục Trần nhìn đến cái ánh sáng âm u càng ngày càng gần, hung hăng cắn răng một cái, hắn đã hiểu được là không cách nào tránh né, kim quang trong cơ thể bắt đầu khởi động, Long Phượng Kim Giáp lại lần nữa thoáng hiện, trước ngực, Chân Long chi văn du động, Linh lực hùng hồn ngưng tụ tại quanh thân, hiển nhiên hắn muốn đem tất thủ đoạn đều thúc dục chuẩn bị đón đỡ.

Tuy nói hắn biết ngạnh kháng là cách không hay chút nào, nhưng hắn hiện tại đã không còn lựa chọn nào khác!

Một tia ánh sáng âm u đã hiện ra trước mặt hắn.

Nhưng ngay lúc Mục Trần chuẩn bị sẵn sằng nghênh đón công kích, bên trên ghế đá, một thanh âm thê lương vang vọng, những đạo sáng ngời chiến văn trên ghế đá đang chậm rãi nhúc nhích, cuối cùng như những con sâu tiến về thân thể của Thiên Trận Hoàng, từ từ bao trùm mà nuốt lấy.

Hắc khí sền sệt quanh thân Thiên Trận Hoàng nhanh chóng tiêu tán, phù văn quỷ trên khuôn mặt phát ra thanh âm rít gào thê lương, hắc khí dần tiêu tán càng lúc càng mờ nhạt.

Chiến văn cuối cùng triệt triệt để để đem "Thiên Trận Hoàng" bao trùm, sát na cuối cùng, âm thanh rít gào chói tai đột nhiên ngừng lại.

Phù văn quỷ dị trên mặt đồng dạng bị chiến văn hòa tan.

Ngay khi mặt quỷ bị hòa tan, nữa đạo mặt quỷ sắp đánh trúng Mục Trần cũng là phát ra thanh âm thê lương, phịch một tiếng, lăng không vỡ vụn, biến thành những quang điểm màu đen tung bay.

Mục Trần vốn đã võ trang đầy đủ lập tức ngẩn người, hắn như trút được gánh nặng thở dài một hơi, lúc này hắn mới phát giác phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Công kích vừa rồi, hắn không có tuyệt đối nắm chắc có thể đón đỡ, trước chỉ tận hết sức liều mạng một lần mà thôi.

Bất quá có thể không cần đi trên lưỡi dao như thế, đối với Mục Trần mà nói, tự nhiên là có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm.

Mục Trần xóa đi mồ hôi lạnh trên trán, đem phòng ngự quanh thân triệt hạ, lúc này một đạo âm thanh xé gió cũng truyền đến, Chiêm Đài Lưu Ly đã xuất hiện bên cạnh hắn.

Khuôn mặt Chiêm Đài Lưu Ly cũng có chút tái nhợt, trước đó nàng cũng là tiêu hao không nhỏ a.

"Đa tạ rồi." Mục Trần nhìn Chiêm Đài Lưu Ly, vừa cười vừa nói. Ngữ khí của hắn so với trước đó hiển nhiên ôn hòa hơn rất nhiều, Chiêm Đài Lưu Ly cũng không động tay động chân trong hợp tác lần này, việc này đã chiếm được của hắn một ít tín nhiệm, ít nhất, hắn không có phòng bị lấy nàng như khi vừa mới gặp.

Chiêm Đài Lưu Ly cất giọng nhỏ nhẹ, nói: "Khó có ai đã không nắm chắt ta sẽ lừa gạt về sau, lại còn có thể đem mạng nhỏ giao cho ta, đã như vầy, ta nghĩ cũng không thể để ngươi thất vọng?"

Mục Trần cười nói: "Hợp tác vui sướng."

Trước đó, khi Chiêm Đài Lưu Ly trêu đùa hắn, hắn cũng không để tâm, bởi vì nếu như đổi lại là hắn, hắn cũng có thể làm như vậy, dù sao lúc ấy trong mắt Chiêm Đài Lưu Ly, có lẽ hắn cũng chỉ là tay đấm miễn phí.

Mà bây giờ tình trạng đã khác, song phương đã ở cùng một cái thuyền, lúc này mới là chân chính hợp tác. Mà Chiêm Đài Lưu Ly cũng không có đem phần tín nhiệm này của Mục Trần ném đi, làm cho Mục Trần đối với nàng cũng là có hảo cảm hơn.

Chiêm Đài Lưu Ly gật đầu nhẹ, nàng ném ánh mắt về phía ghế đá bên trong, nàng và Mục Trần liếc nhau, hai người cẩn thận từng tí lướt tới, cuối cùng đã vào địa phương trăm trượng bên ngoài ghế đá.

Hai người ngừng lại, không lỗ mãng tiến đến gần, cả 2 đều không rõ Tà Linh trong cơ thể Thiên Trận Hoàng đã được gạt bỏ hay chưa, nếu khinh xuất tới gần có thể chính là chui đầu vào miệng cọp.

Hai người cẩn thận nhìn ghế đá, trên đó, Thiên Trận Hoàng đang bị chiến văn rậm rạp chằng chịt bao trùm, cảnh tượng diễn ra gần mười phút đồng hồ, sau đó Mục Trần hai người nhận thấy những chiến văn kia bắt đầu ảm đạm, cuối cùng từ từ tiêu tán.

Chiến văn tiêu tán, hai người lập tức kéo căng thân thể, Linh lực bắt đầu khởi động, chuẩn bị ứng phó biến cố.



Chiến văn cuối cùng trên thân thể Thiên Trận Hoàng triệt để tiêu tán, diện mục hắn lần nữa hiển hiện, chỉ khác là thay cho vẻ dữ tợn cùng vặn vẹo, chính là một khuôn mặt bình thản, tuy có chút tái nhợt như trước, nhưng lại thiếu đi một phần âm trầm.

Hắn tĩnh tọa trên ghế đá, hai mắt nhắm chặt bỗng nhúc nhích, trước ánh mắt đề phòng cùng khẩn trương của Mục Trần cùng Chiêm Đài Lưu Ly, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Vốn là một đôi mắt trống rỗng, hiện tại phảng phất ngưng tụ hào quang, ánh mắt tang thương cùng với cơ trí xuất hiện thay cho đôi đồng tử trống rỗng trước đó.

Hắn giương đôi mắt, chuyển động cái cổ cứng ngắc, cúi đầu nhìn bàn tay, mảnh khu vực hắc ám, cùng với thạch quân bên dưới, cuối cùng thở dài.

"Ngàn vạn năm đã qua, đạo Tà Linh kia cuối cùng đã bị trấn giết ư" thanh âm của hắn có chút khàn khàn, so với trước đó, ít đi một phần chói tai, nhiều hơn một phần tang thương cảm giác.

Mục Trần cùng Chiêm Đài Lưu Ly hai mặt nhìn nhau, không dám ra nói tiếng nào.

Bóng người trên ghế đá ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Mục Trần hai người, trước ánh mắt đó, thân thể Mục Trần hai người đều căng cứng, bảo trì tư thái đề phòng.

"Là các ngươi kích hoạt chiến trận, trấn giết đạo Tà Linh kia, hơn nữa làm thần trí ta lưu lại tỉnh lại a?" Đạo nhân ảnh kia nhìn Mục Trần hai người, ôn hòa cười nói.

Mục Trần cùng Chiêm Đài Lưu Ly liếc nhau, sau đó gật đầu.

"Không biết tiền bối là...." Mục Trần do dự một chút, cẩn thận hỏi dò.

Đạo nhân ảnh kia nghe vậy, liền mỉm cười, hắn giơ chưởng lên, nhẹ nhàng chúi xuống, lập tức bàng bạc chiến ý phô thiên cái địa bên dưới lập tức an tĩnh lại, cuối cùng tuôn trở về chi thạch quân kia.

Nhìn chiêu thức ấy, Mục Trần cùng Chiêm Đài Lưu Ly như trút được gánh nặng, bừng lên sự vui mừng, bởi vì có thể khống chế chiến ý của thạch quân dễ dàng như thế, ngoại trừ bản tôn của Thiên Trận Hoàng, còn có thể là người phương nào?

Trong không gian đỏ sậm, hào quang bắt đầu khởi động, khu trừ bớt rất nhiều hắc ám chi khí trong đó, bên trên ghế đá, Thiên Trận Hoàng tiện tay vung khẽ, điều khiển chiến ý lượn quanh một vòng, dọn dẹp sạch sẽ hắc khí còn sót lại, đối với cảnh này, Mục Trần cùng Chiêm Thai Lưu Ly đều là kinh hãi không thôi.

Thiên Trận Hoàng nhìn không gian trước mắt, cảnh tượng cùng năm đó không có sai biệt, nhưng hắn minh bạch đại thế giới hôm nay đã xoay vần, Đấu Chuyển Tinh Di.

Ánh mắt Thiên Trận Hoàng dừng lại ở Thạch Quân bên dưới, trong mắt ánh lên một niềm thương cảm, năm đó vì trợ giúp hắn trấn áp Tà Linh, những người này đã chủ động thúc giục Linh lực, hóa hóa thành tượng đá, vĩnh cửu trấn áp ở chỗ này.

Mục Trần cùng Chiêm Thai Lưu Ly nhìn nhau, cũng không quấy rầy tâm trạng sầu não của Thiên Trận Hoàng, bọn hắn biết rõ đây chỉ là một đạo Thần Phách lưu lại, nếu là gây phiền hắn, khiến hắn trực tiếp tiêu tán, như vậy công sức cố gắng mạo hiểm xông vào đây, chẳng phải liền triệt để uổng phí.

Cũng may Thiên Trận Hoàng cũng không sầu não quá lâu, lát sau hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Mục Trần hai người cười nói: "Hai người các ngươi tuổi còn nhỏ, nhưng có thể xông tới đây, hơn nữa đem Tà Linh trấn giết, thật là làm cho ta có chút ít thưởng thức”

"Vãn bối may mắn lấy được một đạo Chiến Ấn còn sót lại ở chỗ tiền bối mới có thể mượn nhờ mà kích hoạt chiến trận tiền bối lưu lại, nếu không, bằng vào năng lực của 2 ta, quyết không thể là đối thủ của Tà Linh kia." Chiêm Thai Lưu Ly vừa nói vừa đưa tay ra, trên tay nàng còn 1 ít mảnh vụn đá, đúng là sau khi Thạch Ấn nổ tung còn lưu lại.

Thiên Trận Hoàng nhấc tay, những mảnh vụn trong tay Chiêm Đài Lưu Ly liền bay vào lòng bàn tay hắn, hắn liếc qua rồi nói: "Nguyên lai là "Thạch Chiến Ấn" năm đó ta lưu lại, nha đầu ngươi ngược lại là cùng ta có duyên."

Chiêm Thai Lưu Ly nghe vậy, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia sợ hãi lẫn vui mừng, chợt nàng nhìn Mục Trần, nói: "Tiền bối, lần này có thể trấn giết Tà Linh, nếu không phải là hắn mạo hiểm ngăn trở Tà Linh một đoạn thời gian, có lẽ chúng ta cũng không cách nào đem người tỉnh lại. . ."

Mục Trần nghe được Chiêm Thai Lưu Ly vì hắn mà trần tình cũng khẽ giật mình, hắn gật đầu bày tỏ lòng biết ơn, nàng cũng không một mình tham công, khiến cho hắn hảo cảm đại thăng, Chiêm Thai Lưu Ly so với Tiêu Thiên, tính cách cũng mạnh hơn vô số lần, chính là một người có thể kết giao.

Thiên Trận Hoàng nở nụ cười, chợt nói đầy thâm ý: "Tuy nói ta lâm vào ngủ say, nhưng về sau đã mơ hồ tỉnh lại, nếu là ngươi một mình tham công, có lẽ ta đã không đặt vào mắt."

Bên trong tiếng cười có ý tứ thưởng thức không nhỏ, hiển nhiên Chiêm Thai Lưu Ly vô tình kể, ngược lại làm cho Thiên Trận Hoàng thưởng thức thêm không ít, này cũng xem như là làm việc tốt được báo đáp.

Chiêm Thai Lưu Ly cùng Mục Trần liếc nhau, nàng vụng trộm vỗ vỗ bộ ngực, tỏ ra bộ dạng may mắn chuột sa hũ gạo, Mục Trần thấy cũng nhịn không được mà cười, Chiêm Thai Lưu Ly này nói đi nói lại cũng chỉ là một thiếu nữ so với hắn lớn hơn một tuổi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook