Đại Chúa Tể

Chương 1351: Đạt được truyền thừa

Thiên Tằm Thổ Đậu

11/10/2016

- Thật sự vẫn được?

trên tế đàn, Mục Trần ngạc nhiên nhìn tru ma lệnh trên tay đang loé lên kim quang, bên trên, 3 chữ Tru Ma Vương màu vàng kim, tản ra khí thế uy nghiêm.

kết quả này hiển nhiên cũng có chút ngoài dự liệu của hắn, dù sao lúc trước hắn cũng chỉ là nhanh trí một chút, muốn thử xem chút tiểu xảo này có tác dụng hay không, nào ngờ lại thật sự được.

- haha, tru ma vương thượng vị địa chí tôn.

Bên cạnh, ý chí của phù đồ lão tổ hưng phấn, hắn nhìn tru ma lệnh vàng kim trong tay Mục Trần, khuôn mặt già nua cũng không nhịn được có sự vui mừng nồng đậm.

ở thời thượng cổ, đại thiên cung chính là tồn tại đỉnh cao, cho nên phù đồ lão tổ cũng biết rõ, trong đại thiên cung tru ma vương có sức ảnh hưởng bực nào, có thể không khách khí mà nói,trên đại thiên thế giới mỗi vị tru ma vương đều cỏ địa vị to lớn, dậm chân một cái là cả thế giới đều rung chuyển.

Vậy mà hiện giờ đột nhiên lại thò ra một vị tru ma vương chỉ là thượng vị địa chí tôn, đây quả thực là chuyện kỳ lạ chưa từng có.

- Từ nay về sau, đại thiên cung lại có thêm một tru ma vương yếu nhất trong lịch sử.

Phù đồ lão tổ hài hước cười nói.

Mục Trần sắc mặt đen sì, mặc dù hắn cảm thấy chuyện này cũng có chút kỳ quặc, nhưng chẳng phải vừa rồi hắn làm như vậy cũng cỏ một phần do phù đồ lão tổ giật dây hay sao?

phụt.

đột nhiên có âm thanh vỡ vụn rất bé vang lên, đạo ma ảnh kia cũng dần bé lại, mà khí tức đã từng khiến Mục Trần sợ hãi kia cũng bắt đầu chôn vùi.

Lúc này Mục Trần biết, vị huyết cương thiên ma đế này đã hoàn toàn bỏ mạng.

Mặc dù huyết cương thiên ma đế vẫn lạc nhưng ở đó đạo ma ảnh vẫn chấn động như cũ, mơ hồ có tiếng gầm nhẹ truyền ra:

- thả ta ra!

Đó là thanh âm của thi thiên u. Mục Trần nhíu mày, xem ra do tàn hồn của huyết cương thiên ma đế vỡ vụn nên thi thiên u cũng đã lấy lại quyền điều khiển cơ thề.

- Giờ xử lý thế nào?

Phù đồ lão tổ nhìn về phía Mục Trần, tuỳ ý nói.

- Giải quyết hết!

Mục Trần không chút do dự nói, thi thiên u này chính là ngoại vực tà tộc, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn, nếu hôm nay đã bắt được thì tất nhiên không có lý nào lại tha cả.

- vậy thì giải quyết hết đi

Giọng nói của phù đò lão tổ lãnh đạm, giống như chỉ đang xử lý một con kiến vậy, dĩ nhiên, thực lực của thi thiên u trong mắt hắn thật đúng là không hơn con kiến tý nào.

Nghe âm thanh của 2 người, bên trong phong ma đồ, thi thiên u nhất thời điên cuồng giãy dụa, nhưng bất luận hắn giãy dụa thế nào đều không thể thoát khỏi trói buộc của phong ma đồ.

Rốt cục, hắn cũng chỉ có thể ngừng lại, thanh âm oán độc truyền ra Mục Trần, hôm nay ngươi giết ra, thi ma tộc ta cùng ngươi nhất định sẽ không chết không ngừng.

Mục Trần nghe vậy chỉ cười khẩy một tiếng, đại thiên thế giới cùng ngoại vực tà tộc vốn đã là thù địch của nhau, dù không có thi thiên u đi nữa, một khi Mục Trần gặp người của thi ma tộc, sợ rằng kết cục vẫn sẽ là không chết không dừng.

- vậy ta ờ đại thiên thế giới này, chờ thi ma tộc các ngươi tới không chết không dừng.

Mục Trần cười lạnh nói.

Thi thiên u còn muốn tiếp tục doạ dẫm, nhưng phù đồ lão tổ đã trực tiếp đưa tay chà xuống như chà vết mực, xoá bỏ hoàn toàn thân ảnh của thi thiên u trong phong ma đồ.

Vì thế, thi thiên u ngay cả hét thảm một tiếng cũng không kịp, lập tức tiêu tán khỏi thiên địa.

Mà sau khi thi thiên u tiêu tán, trong phong ma đồ, chợt có một luồng khí đen vô cùng nhạt trào ra, sau đó lượn quanh thân thể Mục Trần.

Một màn này khiến cho Mục Trần kinh hãi, khởi động linh lực cố gắng chống đỡ hắc khí, nhưng mà hắc khí chỉ chạm vào thân thể của hắn một cái liền nhanh chóng tiêu tán đi.

- tiền bối, đây là chuyện gì?

Mục Trần nhìn thấy thân thể không có gì khác thường, nhíu mày hỏi.



Phù đồ lão tổ không thèm đề ý, cười cười, nói:

- Đây là một loại thi khí, cũng không có tổn thương gì, nhưng lại dễ dàng để thi ma tộc phát hiện, đây cũng là thủ đoạn của ma tể tử kia, muốn để thi ma tộc báo thù cho hắn.

Lúc này Mục Trần mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, thi ma tộc kia có lẽ cũng lợi hại, nhưng hắn cũng không sợ, bời vì một khi có cường giả thi ma tộc xuất hiện trên đại thiên thế giới thì căn bản cũng không cần hắn ra tay, tự nhiên sẽ có thiên chí tôn từ các phe chạy tới dọn dẹp.

hắn cũng không tin rằng chỉ bằng một thi ma tộc cũng dám phát động xâm lấn đại thiên thế giới.

- có thể tiêu trừ được không?

Tuy rằng không sợ nhưng cẩn thận vẫn hơn, Mục Trần dò hỏi.

Phù đồ lão tổ lắc đầu một cái, nói Đây là do tên ma tể tử kia thiêu đốt ma hồn bản mệnh tạo thành một luồng thi khí, nếu như ta còn sống tất nhiên là dễ dàng xoá được, nhưng bấy giờ cũng có chút khó.

Mục Trần nghe vậy cũng chỉ nhún vai, cũng không để ý thêm nữa, mà là nhìn chằm chằm vào phong ma đồ, vẫn có chút không tên lòng, nói

- Huyết cương thiên ma đế kia thật sự chết rồi?

Dù sao đã là thiên ma đế, sức sống chắc chắn phải cực kỳ ương ngạnh, kinh khủng.

Phù đò lão tổ gật đầu, nói:

- Ngày nay hắn chẳng qua chỉ còn là một tàn hồn mà thôi, có thiên đế kiếm trợ giúp thì hoàn toàn có thể giết chết.

vừa nói, tay hắn nhấc lên, thiên đế kiếm hoá thành một dòng kiếm quang bắn tới, rốt cục một lần nữa hoá thành một thanh thuỷ tinh trường kiếm cổ xưa, rơi vào trong tay.

Phù đồ lão tổ trả thiên đế kiếm lại cho Mục Trần, nói:

- Thời kỳ đỉnh phong, thiên đế kiếm có thể so với thánh phẩm tuyệt thế thánh vật, nhưng đáng tiếc là hiện giờ sức mạnh của nó cũng đã tiêu hao gần như cạn kiệt, hơn nữa trải qua đại chiến cùng với năm tháng ăn mòn, mặc dù sau này có khôi phục được, chỉ sợ cũng thoái hoá xuống tiên phẩm.

Nói đến đây, thanh âm của hắn có chút tiếc nuối, dù sao đối với thánh phẩm thiên chí tôn mà nói, thánh phẩm tuyệt thế thánh vật cũng cực kỳ trân quý, dù là phong ma kính trong tay hắn cũng mới chỉ là tiên phẩm mà thôi.

Mục Trần gật đầu một cái, nhận lấy thiên đế kiếm, hiện giờ thiên đế kiếm đã hoàn toàn ảm đạm, thân kiếm cổ xưa giống như phủ đầy bụi bặm, không cách nào xoá được.

Mục Trần biết cái này là do sức mạnh của thiên đế kiếm đã tiêu hao cạn kiệt, trừ khi một ngày hắn có thể đột phá đến thiên chí tôn, nếu không thiên đế kiếm cũng không thể nào phát ra kiếm quang huy hoàng khi xưa nữa.

- yên tâm đi, đợi đến khi ta đột phá đến thiên chí tôn, nhất định sẽ cho ngươi một lần nữa thấy ánh mặt trời

Mục Trần vuốt ve thân kiếm, thấp giọng nói.

Ông.

Thiên đế kiếm khẽ chấn động, dường như phát ra tiếng ngân vang cổ xưa.

Mục Trần thu hồi thiên đế kiếm, sau đó đưa tầm mắt nhìn lên, hiện giờ xung quanh tế đàn, đám ngoại vực tà tộc kia đã cuống cuồng chạy trốn, còn cường giả đại thiên thế giới cũng đang đuổi giết không tha.

Nhưng mà, ở cách tế đàn không xa, vẫn có một vài thản ảnh đứng trên không trung, ánh mắt không ngừng bắn về phía tế đàn.

Hai người trước mắt đúng là huyền la cùng mặc tâm, hiển nhiên bọn hắn vẫn chưa cam tâm đề Mục Trần đoạt được truyền thừa từ phù đồ lão tổ.

- Tiền bối, lần này coi như nhiệm vụ của ta đã hoàn thành viên mãn phải không?

Dĩ nhiên Mục Trần biết tâm địa hiểm ác của 2 tên này, cho nên lúc này cũng không kéo dài thêm nữa, trực tiếp hỏi ý của phù đồ lão tổ, muốn nhanh chóng thu bát bộ phù đồ vào tay.

ý chí của phù đồ lão tổ nghe vậy cũng gật đầu cười, hắn vốn chỉ trông cậy có thể mượn tay Mục Trần khiến huyết cương thiên ma đế không thoát được đã là tốt rồi, vậy mà Mục Trần có thể giúp hắn trực tiếp giết bỏ tàn hồn huyết cương thiên ma đế, vậy nên nhiệm vụ lần này đã hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn được.

- Vậy tiền bối định cho vãn bối thù lao thế nào?

Mục Trần cũng không dấu diếm ý tứ gì nữa, trực tiếp mặt dầy hỏi thẳng.

Phù đồ lão tổ cũng bị sự dứt khoát của Mục Trần làm cho ngẩn ra, chợt có chút dở khóc dở cười:

-Tiểu tử ngươi đúng là hám lợi!.

Mục Trần cười nhạt, nói:

- Ta cô độc một mình, tất cả cơ duyên đều dùng tính mạng đánh đổi, cũng không giống vài kẻ dựa dẫm vào núi lớn, cái gì cũng dễ dàng



Nụ cười trên khuôn mặt già nua của phù đồ lão tổ thu lại, hắn tất nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của Mục Trần, hiển nhiên ân oán của Mục Trần và phù đồ cổ tộc tương đối sâu.

Vù vù!

ở nơi xa, thân ảnh của mặc tâm, huyền la cũng vọt tới, rơi lên tế đàn.

- Hậu bối tử tôn, ra mắt lão tổ

Hai người cung kính hành lễ, dáng vẻ khiêm tốn đến cực hạn.

Phù đồ lão tổ cũng gật đầu với họ một cái.

Ánh mắt huyền la quét qua Mục Trần một cái, sau đó ôm quyền với lão tổ, nói:

- lão tổ, hai người chúng ta ang trách nhiệm nặng nề, muốn đem bát bộ phù đồ mà ngài sáng tạo quay lại tộc, mong lão tổ vì truyền thừa của gia tộc, giao bát bộ phù đồ cho chúng ta, hậu bối tử tôn chúng ta không dám quên ơn!

- Đúng vậy lão tổ, truyền thừa của ngài đã lưu lạc ngài vạn năm, tạo thành tổn thất không thề bù đắp với tộc, nghĩ tới, có lẽ ngài cũng sẽ hy vọng truyền thừa của mình sẽ tiếp tục truyền từ đời này sang đời khác trong tộc chứ ạ?

Bên cạnh, mặc tâm cũng cung kính nói.

Mục Trần mặt trầm như nước, thế nhưng sâu trong con ngươi đã thoáng hiện lên ý lạnh, hai tên này dám cướp đoạt chiến lợi phẩm ngay trước mặt hắn, hiển nhiên đã làm cho hắn cực kỳ tức giận.

Bọn khốn kiếp này, khi đối chiến với thi thiên u, đối diện với huyết cương thiên ma đế thì chạy còn nhanh hơn chó chạy, hiện giờ thấy nguy hiềm đã giải trừ thì vẫn còn mặt mũi đi ra cướp đồ của hắn.

Phù đồ lão tổ nhìn 2 người huyền la, mặc tâm, chậm rãi nói:

- Trước đó lão phu cũng đã nói, ai có thể trợ giúp ta, giải quyết huyết cương thiên ma đế thì sẽ dành đại lễ cho kẻ đó, mà Mục Trần lại làm được

Huyền la, mặc tâm quýnh lên, vội vàng nói:

- Lão tổ, tên Mục Trần này chính là tội tử, có rất nhiều khoảng cách với tộc ta, nếu như hắn đạt được bát bộ phù đồ thì sẽ như hổ thêm cánh, hắn vốn đã sinh oán khí với nội tộc, sợ rằng đến lúc đó sẽ dùng tuyệt thế thần thông của lão tổ gây nên sát nghiệt với tộc ta!

Nghe lời này, Phù Đồ lão tổ cũng nhíu mày, có chút trầm mặc.

Thấy lời nói của mình có hiệu quả, sâu trong mắt huyền la, mặc tâm đều thoáng hiện vẻ vui mừng khó có thể nhận ra.

Phù đồ lão tổ chăm chú nhìn Mục Trần sắc mặt không cảm xúc, một lúc lâu sau mới nói:

- Mục Trần, lão phu có điều muốn hỏi

- Mời tiền bối nói

Phù đồ lão tổ than nhẹ một tiếng, nói "Vạn nhất sau này ngươi có xung đột với phù đò cổ tộc, khi đỏ ngươi làm thế nào?"

Mục Trần trầm mặc, hiển nhiên lúc này câu trả lời tốt nhất là phủ nhận xung đột, nhưng hắn không thể nào nói được, bởi vì sau này vì mẫu thân của hắn, chắc chắn hắn sẽ có xung đột cùng phù đồ cổ tộc.

Hơn nữa nếu gượng ép phủ nhận cũng không thể qua được ánh mắt tinh đời của phù đồ lão tổ.

Đã như vậy,Mục Trần ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào mắt phù đồ lão tổ, nói từng chữ một

- Bất kể thế nào, tất cả mọi chuyện vãn bối sẽ đo theo tâm của mình

Bất kể lúc đó quan hệ giữa hắn và phù đồ cổ tộc ra sao, hắn cũng sẽ không liên luỵ tới người vô tội, cũng sẽ không sợ nọ sợ kia, tất cả theo bản tâm mình.

Bên cạnh, huyền la, mặc tâm nghe thất Mục Trần lại ngu xuẩn đến mức không phủ nhận, trên khuôn mặt nhất thời hiện lên vẻ vui mừng khó có thể che dấu, bọn họ ngẩng đầu, quả nhiên là thấy phù đồ lão tổ đang chăm chú nhìn Mục Trần.

Mà Mục Trần cũng không chút sợ hãi nào nhìn thẳng vào mắt hắn.

ánh mắt 2 người nhìn nhau trong chốc lát, hai người huyền la liền kinh ngạc khi nhìn thấy, trên mặt phù đồ lão tổ hiện lên một nụ cười vui mừng.

- Đi theo tâm, thật tốt, một người có thể động thân nghênh chiến tà ma trong lúc nguy cấp, tâm của hắn, lão phu tin tưởng!

- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là người thừa kế của bát bộ phù đồ!

ở bên cạnh, sắc mặt 2 người huyền la, mặc tâm trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook