Đại Chúa Tể

Chương 1391: Huyết Ma Sơn

Thiên Tằm Thổ Đậu

30/11/2016

Nước trà hóa thành hơi, bay bay trước mắt, hơi nước lạnh như băng đọng trên da thịt trắng nõn của bạch tố tố, khiến cho nàng hơi run rẩy, dù cái tư thế này làm cho nàng vô cùng khuất nhục, nhưng nàng cũng cắn răng chịu đựng, bởi vì nàng hiểu rõ, hi vọng của tất cả sinh linh trên thế giới này đều nằm ở thanh niên trước mắt.

Chỉ cần hắn có thể dạy cho bọn họ loại sức mạnh ấy, như vậy họ cũng sẽ không còn cảm thấy sự tuyệt vọng khi bị nô dịch như trước kia nữa

Vì vậy, nàng quỳ sát trước mặt Mục Trần, bộ dáng mềm yếu, tựa như dê non chờ thịt, thân thề bạch ngọc mềm mại dưới ánh đèn càng tản ra sự ôn nhuận khiến lòng người mê say.

Mục Trần lau đi nước trà trên khóe miệng, vẻ trơn láng mềm mại mượt mà kia khiến cho hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn thẳng phía trước, ho khan : "Ngươi mau mau mặc y phục lên đi"

Nghe thanh âm của Mục Trần, bạch tố tố cắn răng, run rẩy nói: "Xin đại nhân đồng ý"

Mục Trần vung tay lên, quần áo bị nàng cởi ra trên mặt đất lại một lần nữa che thân thể tuyết trắng mềm mại lại, lúc này, hắn mới cúi đầu, nhìn bạch tố tố, trầm giọng nói :"Sức mạnh của ta, thật sự không cách nào truyền thụ cho các ngươi"

Nghe Mục Trần cự tuyệt kiên quyết, sắc mặt bạch tố tố nhất thời tái nhợt, nhưng nàng cũng không dám chọc giận Mục Trần, chỉ có thể lập tức đứng dậy.

Tuy rằng quần áo đã che hơn nửa thân thể mềm mại, nhưng vẫn có một ít da thịt trắng nõn mê người ần hiện, hiển lộ đường cong đầy đặn động lòng người.

"Mặc dù không có biện pháp nào truyền cho các ngươi sức mạnh, nhưng ngươi yên tâm đi, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ huyết tà tộc trên thế giới này, sau đó mới rời đi". Mục Trần nhìn khuôn mặt lê hoa đái vũ kia, trịnh trọng nói.

Bạch tố tố nghe vậy, sắc mặt mới hơi dễ nhìn một chút, nhưng vẫn mang vẻ đáng thương nhìn về phía Mục Trần nói :"Đại nhân xem thường ta sao? nếu không phải là vì tộc nhân, bạch tố tố cho dù chết cũng sẽ không hiến mình như vậy"

Mục Trần lắc đầu một cái, nghiêm mặt nói :"Hoàn toàn ngược lại, ta cũng không xem thường ngươi, hơn nữa còn rất khâm phục"

Một cô gái yếu đuối như nàng, có thể làm tới mức này, thậm chí có thể vì tộc nhân mà từ bỏ tất cả tôn nghiêm, quỳ gối trước mặt hắn, chỉ một điểm này thôi cũng đủ khiến Mục Trần bội phục.

Nhìn thấy ánh mắt chân thành của Mục Trần, trong lòng bạch tố tố cũng khẽ run lên, rồi sau đó một nỗi niềm chua xót dâng lên trong lòng, khiến cho đôi mắt nàng đỏ ừng, trước đây, dù là trước mặt bất kỳ người nào, nàng đều phải tỏ ra cực kỳ kiên cường, nhưng vào giờ phút này, nàng lại có thể bỏ đi lớp ngụy trang kia, hiển lộ ra tính cách vốn có của mình.

"Cám ơn". Nàng nhẹ giọng nói, cảm tạ sự thấu hiểu của Mục Trần đối với nàng.

Mục Trần gật đầu cười, nói :"ngươi cũng cần tin tưởng ta, sức mạnh của ta cũng không phải là không muốn, mà là không có cách nào truyền cho các ngươi được"

Mặc dù bạch tố tố có chút thất vọng, nhưng vẫn gật nhẹ đẩu một cái, sau đó nàng hướng về phía Mục Trần thản nhiên cười một tiếng, có chút hài hước nói: "Như vậy, đại nhân cũng đã mất đi một cơ hội tốt rồi'

"Dĩ nhiên, nếu đại nhân có hứng thú thì cũng có thể theo đuổi ta nha, người theo đuổi ta cũng không ít đâu, so với bọn họ, đại nhân rất là có ưu thế đó"

Mục Trần nghe nàng nói năng lớn mật như vậy thì nhất thời không nhịn được mà ho khan một tiếng, đây là đang trêu đùa hắn sao?

"Khục khục, nói chuyện chính sự đi." Mục Trần không chịu nổi bạch tố tố lớn gan trêu đùa, chỉ có thể vội ho một tiếng, kéo đề tài chính trở lại.



Bạch tố tố thấy dáng vẻ lúng túng của Mục Trần thì cũng che miệng cười khẽ, trong ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, đại nhân trước mắt này cũng thật thú vị, rõ ràng là cường đại như thế, vậy mà vẫn tự khắc chế bản thân rất tốt, không có dao động vì ngoại vật.

Thật ra bạch tố tố cũng hiểu rất rõ sức hấp dẫn của bản thân mình, nàng rất có tự tin đối với dung nhan của bản thân, về điểm này, cứ nhìn vô số ánh mắt ái mộ nàng là có thể nhận ra được.

Vậy mà hiện tại, nàng tự dâng bản thân đến miệng Mục Trần, chỉ cần hắn động lòng một chút là có thể "ăn" nàng từ đầu đến chân không sót thứ gì, vậy mà, từ trực giác của nữ nhân, bạch tố tố có thề cảm nhận được, lúc đối mặt với nàng, rõ ràng Mục Trần vẫn có phản ứng bình thường của một nam nhân, nhưng cuối cùng, Mục Trần cũng không làm cái chuyện kia.

Khi một người có sức mạnh cường đại đến một mức nào đó đủ để coi thường mọi quy tắc, nhưng hắn lại vẫn có thể tự kiềm chế bản thân, điều này hiển nhiên vô cùng hiếm thấy.

Cho nên, lúc này bạch tố tố cảm thấy Mục Trần trước mắt hết sức thú vị.

"Đại nhân, huyết tà tộc có tổng cộng 6 vị huyết ma vương, hiện giờ một vị đã ngã xuống, vậy còn lại năm vị". Bạch tố tố thu liễm tâm thần lại, một lần nữa dâng trà thơm cho Mục Trần, thanh âm êm dịu nói.

"Năm vị huyết ma vương này, có 3 vị trấn giữ huyết ma sơn,còn lại 2 vị khác thì trấn thủ 2 phương 1 tây 1 bắc của thế giới này"

Mục Trần nghe vậy, ánh mắt cũng chợt sáng lên, năm vị huyết ma vương không tập trung ở một chỗ, đối với hắn thì đúng là một cơ hội tuyệt hảo.

Hắn nhìn về phía bạch tố tố, chậm rãi nói : "Nếu 1 đấu 1, bất kỳ một huyết ma vương nào cũng không phải đối thủ của ta, nhưng nếu năm người bọn chúng liên thủ, như vậy cục diện sẽ xuất hiện một chút biến hoa"

"Cho nên, nếu như muốn đảm bảo tất thắng, chúng ta phải giảm số lượng huyết ma vương xuống còn 3 tên"

Sắc mặt bạch tố tố cũng trờ nên ngưng trọng, nàng trầm ngâm một chút, nói : "Nếu như vậy, 2 vị huyết ma vương đang tuần sát khắp thế giới kia chính là đối tượng hạ thủ tốt nhất"

"Đại nhân, ta sẽ hạ lệnh phong tỏa tình báo, không để chuyện nơi này truyền đi, bất quá theo suy đoán của ta, chuyện này chỉ có thể phong tỏa chừng nửa tháng, đến lúc đó, những huyết ma vương khác sẽ nhận ra sự biến mất của vị này"

"Nửa tháng..." Mục Trần khẽ nhíu mày, hai tên huyết ma vương kia hành tung bất định, nếu muốn đi tìm bọn chúng, thời gian nửa tháng có lẽ không dư dả rồi.

"Đại nhân, chuyện tìm hiểu hành tung của 2 vị huyết ma vương kia cứ giao cho ta đi. Ta sẽ không tiếc bất kỳ giá nào tìm hiểu được hành tung của bọn chúng". Bạch tố tố trầm mặc một chút, chợt mỉm cười nói.

"Hả?". Mục Trần có chút kinh ngạc nhìn về phía bạch tố tố, hiển nhiên hắn cũng không ngờ tới, ngay cả tung tích của huyết ma vương cũng có thể biết được.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Mục Trần, bạch tố tố cũng khổ sở cười một tiếng, nhẹ giọng nói :"ở trong huyết tà tộc, bọn ta có không ít tộc nhân, bọn họ đều khuất nhục ần giấu, tóm lại là có thể cho chúng ta chút tin tình báo"

Mục Trần im lặng, hắn có thể biết được, muốn có được những tin tức này sợ rằng phải bỏ ra giá cao.

"Đại nhân cần gì do dự? Chỉ cần có thể đuổi được huyết tà tộc, để cho sinh linh ở cái thế giới này của chúng ta có thể tôn nghiêm mà sống tiếp, dù là phải chết, chúng ta cũng không sợ hãi chút nào". Dường như nhận ra sự do dự của Mục Trần, bạch tố tố ôn nhu nói.



Mục Trần than nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa, tóm lại, vì đại cục thì phải có hy sinh, nếu muốn thập toàn thập mĩ, vẹn cả đôi đường thì thật đúng là có chút ngây thơ.

"vậy chuyện tình báo giao cho các ngươi, còn huyết ma vương giao cho ta". Mục Trần chậm rãi nói.

Bạch tố tố thản nhiên cười một tiếng, cúi người xuống, thân thể mang theo mùi thơm, đồng thời trước ngực cũng hiện ra một mảng da thịt trắng nõn, cực kỳ dụ hoặc, nàng hướng về phía Mục Trần nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Những lúc như vậy, trông đại nhân thật đúng lá khí phách"

Đối với lời trêu chọc của nàng, Mục Trần chỉ có thể bất đắc dĩ cười một cái, sau đó một lần nữa nói: "Ta còn có một chuyện cần ngươi hỗ trợ"

"Đại nhân cứ nói".Bên cạnh, Bạch tố tố hơi có vẻ lười biếng ngồi trên ghế, bàn tay ngọc khẽ vén mái tóc xanh, khẽ mỉm cười, nói :"Chỉ cần đại nhân muốn, ngay cả thiếp đều sẽ là của ngài, chắc chắn sẽ không ai biết gì nói gì"

Mục Trần không nhìn tới nàng, tay áo vung lên, chỉ thấy linh quang từ giữa trán bắn ra, cuối cùng tạo thành một màn sáng linh lực trên không gian trước mắt, bên trong màn sáng có hình ảnh xuất hiện.

Trên mảnh thế giới kia, máu chảy cuồn cuộn, tràn ngập thiên địa, mà ờ trên đỉnh một ngọn núi nguy nga khổng lồ, có mấy đạo quang ảnh phóng lên cao, ờ bầu trời nơi đỏ xuất hiện một vòng xoáy không gian.

Dưới vô số huyết lưu truy đuổi, những quang ảnh kia cuối cùng vọt vào trong vòng xoáy không gian, biến mất.

Hình ảnh này chính là thứ ban đầu Mục Trần lấy được từ chỗ bạch long chí tôn, nghe nói những quang ảnh chạy ra khỏi thế giới này chính là đám người bạch long chí tôn.

Đối với cái thế giới này, Mục Trần cũng gần như không biết tí gì, cho nên hắn hi vọng bạch tố tố có thể nhận ra nơi đám người bạch long chí tôn rời đi, căn cứ vào dự cảm của hắn, ở chỗ đó hắn sẽ có thể triệu hồi được tia chấp niệm mà bạch long chí tôn lưu lại, cũng biết được siêu cấp cơ duyên trong lời hắn rốt cục là cái gì.

"Ta muốn biết chỗ này rốt cục là chỗ nào". Mục Trần chỉ màn sáng linh lực, sau đó xoay đầu lại hỏi bạch tố tố.

Nhưng mà, khi hắn quay đầu lại thì trở nên sửng sốt, bời vì hắn thấy, bạch tố tố vốn đang nở nụ cười thì lúc này lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn màn sáng.

"sao thế?" Mục Trần khẽ nhíu mày.

"đại nhân, sao ngài lại có được những hình ảnh này?!". Bạch tố tố lau nước mắt, khó khăn nói.

Mục Trần nhún vai một cái, nói: "Ta đi tới thế giới này chính là vì một vị tiền bối trong đây nhờ vả, thế nào? Ngươi biết bọn họ sao?"

Bạch tố tố dùng tay lau nước mắt, lẩm bẩm nói :"Thì ra bọn họ cũng không vứt bỏ chúng ta sao..."

Vừa nói, nàng ngẩng mặt, hướng về phía Mục Trần nặng nề gật đầu một cái.

"Đại nhân, bọn họ đều là tổ sư của ta"

"Mà ngọn núi mà đại nhân chỉ kia, trước kia tên là Thánh Long Sơn, mà bây giờ gọi là huyết ma sơn, chính lả tổng bộ của huyết tà tộc"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook