Đại Chúa Tể

Chương 1135: Oan gia ngõ hẹp

Thiên Tằm Thổ Đậu

11/04/2016

Mục Trần từ trong làn khói độc trùng điệp xuyên ra, đã bắt gặp một tia ánh mắt giống như lợi kiếm bén nhọn nhìn chăm chăm vào hắn, hắn nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau là bóng dáng của Hạ Vũ.

Khóe miệng Hạ Vũ nhếch lên, kèm theo giọng mỉa mai trêu tức, hiển nhiên đối với việc gặp Mục Trần tại nơi này, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn rất mừng rỡ.

Mà đối với ánh mắt này của Hạ Vũ, Mục Trần hơi kinh ngạc nhưng sau đó khôi phục lại bình tĩnh, sâu trong ánh mắt hắn đồng dạng cũng lóe lên một chi sắc bén.

Khi tiến vào Thượng Cổ Thiên Cung bên trong không gian thông đạo, tên Hạ Vũ này lòng dạ khó lường, ý đồ đánh vỡ thông đạo bọn hắn, để bọn hắn chết bên trong không gian loạn lưu, quả nhiên là tâm địa độc ác.

"Ha ha, Mục huynh xem ra ngươi từ bên trong Long Đảo đã có thu hoạch, không biết có thể cho ta xem qua một lần hay không?" Hạ Vũ đứng xa xa nhìn Mục Trần, mỉm cười ôn hòa nói.

Quanh thân Hạ Vũ, ánh mắt hơn mười vị cường giả đều bất thiện nhìn chằm chằm Mục Trần, giống như sói đói đang nhìn chằm chằm vào con cừu non.

Đương nhiên, bọn hắn cũng thật có lực lượng, đội hình này, thật sự cường hãn đến kinh người, gần mười vị Cường Giả Bảng đứng đầu trên 10 vị trí đàu Thiên La đại lục, năm người đứng đầu, thực lực bước vào Cửu phẩm đỉnh phong, còn Hạ Vũ càng khủng bố hơn, hắn bài danh thứ tư, thực lực bước vào Cửu phẩm viên mãn, chính là thế hệ trẻ tuổi đứng đầu bên trong Thiên La đại lục. Mà trước mắt Mục Trần chỉ là một tên tiểu tử mới bước vào Cửu phẩm mà thôi, lật tay liền có thể hạ gục.

Sau lưng Hạ Vũ, Hạ Hoằng với một cánh tay bị gãy ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm Mục Trần, trong mắt của hắn tràn đầy khoái ý, hiển nhiên là đang nghĩ đến việc Mục Trần sẽ rơi vào trong tay sau lần này.

Phương hướng xung quanh thạch đảo, những thế lực khác nhìn thấy màn này, cũng âm thầm lắc đầu, ánh mắt thương hại nhìn về Mục Trần, gia hỏa này thật là không may. Vừa ra, liền va vào đám người Hạ Vũ.

Mà tính tình Hạ Vũ, nếu là rơi vào trong tay của hắn, mặc kệ Mục Trần có hay không có thu được bảo bối nào bên trong Long Đảo, cũng phải róc thịt róc da.

Trong lúc bao nhiêu cặp mắt thương hại đang nhìn vào Mục Trần thì hắn vẫn hướng về phía Hạ Vũ cười cười, sau đó lắc đầu nói: "Ngươi với ta không quen, nên không nhất thiết phải xem."

Nghe Mục Trần trả lời, Hạ Vũ lập tức giật mình lắc đầu bật cười. Bọn người xung quanh hắn cũng bật cười theo mà nói

"Ngươi, một tên ngu xuẩn, còn tưởng Hạ huynh muốn nói chuyện phím với ngươi sao?" bên cạnh Hạ Vũ, một vị nam tử cười nói cũng lúc đó quanh thân hắn nhộn nhạo linh lực cường đại ba động mắt lộ hung quang, cười gằn nói: "Ngươi đã không ngoan ngoãn qua lại đây, vậy để ta đến "Mời" ngươi đến đây."

"Oanh!"

Vào lúc này linh lực bàng bạc lập tức từ cơ thể hắn bộc phát ra, loại trình độ này hiển nhiên đã là bước vào Cửu phẩm đỉnh phong chân chính, mà người này cũng không phải là yếu ớt. Bên trên Cường Giả Bảng, xếp hạng thứ mười lăm, cũng có thể coi là nhân vật thiên kiêu.

Linh lực phun trào, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện phía trước Mục Trần, sau đó vươn bàn tay lớn ra trong nháy mắt hóa thành cánh tay dài trăm trượng nắm vào đầu của Mục Trần đánh tới ý đồ bắt hắn.

Mà khi người ra tay, cũng là dẫn tới ánh mắt kinh ngạc của vô số cường giả kèm theo tiếng kinh hô: "Đó là bài danh mười lăm trên Cường Giả Bảng Cự Linh Thủ Lô Cầu."

"Nhục thân tên Lô Cầu này cực mạnh từng một quyền đánh chết ba vị Cửu phẩm Chí Tôn."

"Tiểu tử kia cũng không biết trời cao đất rộng, dám mạnh miệng trước mặt Hạ Vũ, coi như hắn đem bảo bối giao ra cũng phải bị đánh cho tàn phế."

Mặc cho mọi người đang kinh hô, Mục Trần chỉ ngẩng đầu nhìn đại thủ đang phóng tới, con ngươi đen kịt dường như có hàn quang lướt qua, trong nháy mắt kim quang xung quanh thân thể hắn đột nhiên phun trào, trên thể nội có tiếng long ngâm phượng hót quanh quẩn. Bên trên cánh tay phải hắn, Chân Long cùng Chân Phượng chi linh nổi lên, long trảo Phượng Dực duỗi ra, vừa lúc năm ngón tay Mục Trần hòa quyện cùng một chỗ.

Một cỗ lực lượng đáng sợ, giống như lũ ống, từ bên trong cánh tay Mục Trần bạo phát ra.

Mặt hắn không biểu tình, trực tiếp đấm ra một quyền, kim quang phóng lên tận trời, cùng cự chưởng cứng đối cứng va vào nhau.

"Đồ chán sống!"



Lô Cầu nhìn thấy Mục Trần dám cùng hắn cứng đối cứng, thần sắc trên khuôn mặt càng dữ tợn, bất quá, miệng hắn đang cười, đột nhiên con ngươi thít chặt.

Bởi vì hắn cảm giác được, một cỗ lực lượng sơn băng địa liệt đáng sợ, từ trên nắm tay mục trần, điên cuồng đi ra.

Trong lúc mơ hồ, hắn nghe được tiếng long ngâm phượng hót.

Oanh!

Mắt thường có thể thấy sóng linh lực xung kích trực tiếp trên bầu trời nổ tung, bao phủ phạm vi vạn trượng, vô số cường giả nhìn vào phạm vi va chạm sắc đột nhiên biến đổi, dường như nhìn thấy được chuyện gì bất ngờ.

Bởi vì bọn họ nhìn thấy, tại bên trong vị trí va chạm, thân thể Lô Cầu vào lúc này như gặp phải trọng kích, chật vật bay ra ngoài!

Hắn lại bị một tên mới bước vào Cửu phẩm như Mục Trần, đánh một quyền bay ngược ra ngoài!

"Làm sao có thể!" sắc mặt hoảng sợ từ vô số cường giả, hiển nhiên là không cách nào tưởng tượng ra được cảnh tượng trước mắt này vậy mà đó là sự thật, bọn hắn vẫn nghĩ, đáng lý ra là Mục Trần sẽ bị một chưởng của Lô Cầu đánh trọng thương mới phải!

Oanh!

Mặc kệ bọn hắn tưởng tượng ra tình cảnh gì, nhưng đích thực lúc này thân thể Lô Cầu đang chật vật bay rớt ra ngoài, ngay cả Hạ Vũ cũng chú ý tới một màn này, ánh mắt ngưng tụ, sắc mặt hắn hờ hững, bàn tay xòe ra, nhấn vào không trung một cái, thân thể Lô Cầu giống như bị một bàn tay vô hình giữ lại không lui được nửa bước.

"Ha ha, thật sự là lợi hại…" Hạ Vũ hướng về phía Mục Trần cười nhạt một tiếng, thần sắc vẫn không có quá nhiều thay đổi, bởi vì cục diện trước mắt hắn tự tin Mục Trần có cánh cũng khó thoát.

Một tên Lô Cầu, tuy nói cũng có chút bản sự, nhưng ở hắn bên bên trong đội hình này, nhân vật như hắn còn có vài người.

"Giao ra bảo bối từ bên trong Long Đảo, tự đoạn một tay, ta có thể thả ngươi đi." mí mắt Hạ Vũ cụp xuống, hời hợt nói.

Mục Trần nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng, dù chưa nói chuyện, nhưng thái độ này hiển nhiên đã là không cần nói cũng biết.

Mắt Hạ Vũ cụp xuống hàn mang lạnh lẽo ngưng tụ, hắn tự nghĩ tên Mục Trần này, thật sự ngu không ai bằng, cho nên ngay thân phận và vị trí của hắn mà Mục Trần không nhìn ra, hết lần này tới lần khác còn thể hiện ra bộ dáng tự tin thật sự là tự tìm đường chết.

Hắn giơ bàn tay lên, hiển nhiên là muốn để cho người thủ hạ xuất thủ. Bởi vì hắn cảm thấy Mục Trần không đủ tư cách để hắn xuất thủ.

Ngay lúc Hạ Vũ giơ tay lên, đột nhiên sương độc xung quanh Long đảo chấn động, thêm ba đạo quang ảnh lướt ra sau đó dừng lại sau lưng Mục Trần.

"Chậc chậc…Mục Trần, ngươi quả là tên gây chuyện, mới bước ra khỏi lớp sương mù mà đã gặp phải phiền phức à nha?" một tiếng cười duyên êm tai kèm theo âm thanh truyền ra.

Lâm Tĩnh, Tiêu Tiêu, Cửu U đột nhiên xuất hiện khiến đám người của Đại Hạ hoàng triều khẽ giật mình, nhưng nhìn thấy ba thân ảnh nữ nhân phía sau liền thả lỏng một chút.

"Ha ha, hóa ra là ba cô vợ nhỏ xinh đẹp, tiểu tử ngươi cho rằng ngươi có thể có được sự bảo vệ từ ba nàng hay sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên đem bảo bối từ Long Đảo đưa ra đây." bên cạnh Hạ Vũ, một tên nam tử xấu xí nhìn đến tam nữ, con mắt không khỏi sáng lên, âm trầm cười.

Lời vừa mới nói ra từ miệng, đôi mắt đẹp của Tiêu Tiêu trở nên lạnh lùng, chợt nàng giơ tay lên vỗ vào chân không một cái.

Ba!



hông gian tựa hồ ba động một chút, tiếp theo trên mặt tên kia vang lên một tiếng “CHÁT” một dấu tay đỏ tươi xuất hiện trên mặt, tiếp theo là ngã nhào bay xa mấy vòng mới đứng lại.

"Ngươi!"

Vô số cường giả của Đại Hạ hoàng triều lập tức giật mình, ánh mắt hung hăn nhìn về phía Tiêu Tiêu, không ai nghĩ trong tình huốn này, lại có người còn dám chủ động xuất thủ đối với bọn hắn.

Ánh mắt Hạ Vũ co lại, bởi vì hắn nhìn ra một chưởng tùy ý của Tiêu Tiêu, đến tột cùng là quỷ mị tới bậc nào.

Nữ tử yêu mị động lòng người này quả là không đơn giản.

"Ha ha, bảo bối bên trong Long Đảo là do chúng ta vất vả có được, dựa vào cái gì mà cho các ngươi?" Lâm Tĩnh khẽ cười một tiếng, lơ đãng nói.

Sau lưng Hạ Vũ, Hạ Hoằng bật cười, nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào chúng ta mạnh hơn các ngươi, chỉ bằng Hạ Vũ huynh với danh phận Kim Long đệ tử!"

Lời vừa nói ra, lập tức gây nên rất nhiều âm thanh xôn xao, từng đạo từng đạo ánh mắt kinh sợ nhìn về phía Hạ Vũ, bởi vì cường giả tiến vào nơi này, đều thu được lệnh bài biểu trưng cho thân phận, cho nên bọn hắn rõ ràng, Kim Long đệ tử bên trong Thượng Cổ Thiên Cung tượng trưng cho thân phận gì.

Hạ Vũ cũng không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm bốn người Mục Trần, mơ hồ hắn cảm thấy một ít bất an sắp tới.

Ánh mắt bốn người Mục Trần cũng có chút bất ngờ dị nhìn thoáng qua Hạ Vũ, hiển nhiên là không ngờ tới tên này cũng lấy được lệnh bài tượng trưng cho thân phận Kim Long đệ tử, việc này nói lên hắn mạnh hơn Tô Khinh Ngâm.

Mặc dù kinh ngạc nhưng bốn người Mục Trần không như đám người xung quanh tỏ ra kính sợ, ngược lại là nhìn nhau trên mặt đều hiện lên một nét cổ quái.

"Kim Long đệ tử sao?" Lâm Tĩnh mỉm cười, nhìn thấy nụ cười này, Mục Trần biết nàng sắp sửa làm ra một sự kiện sôi nổi nữa rồi.

Quả nhiên, ngọc thủ Lâm Tĩnh nắm lại, kim quang xuất hiện trong tay nàng mang nhẹ nhàng sáng lên, cột sáng phóng lên tận trời, tựa hồ là có kim sắc Cự Long xoay quanh.

Cột sáng Kim sắc bắn thẳng lên trời, vô số cường giả bên phe Đại Hạ hoàng triều khẽ giật mình, ánh mắt hoảng sợ vô cùng nhìn tới tấm lệnh bài màu vang óng trong tay Lâm Tĩnh.

Ngay cả sắc mặt Hạ Vũ cũng không nhịn được biến đổi.

"Cái kia…Đó là Kim long lệnh bài?!"

Đông đảo cường giả giữa thiên địa hoảng sợ nghẹn ngào, ai có thể nghĩ tới nữ hài mới nhìn qua xinh đẹp như thế lại đoạt được lệnh bài tượng trưng cho thân phận Kim Long đệ tử? !

Tiêu Tiêu nhìn thấy cảnh này, cũng là chớp chớp đôi mắt đẹp, chợt nàng hướng về phía Hạ Vũ mở ra một nụ cười động lòng người, sau đó ngọc thủ cũng nắm lại, một tấm lệnh bài màu vàng óng xuất hiện, lại một cột sáng kim sắc phóng lên tận trời.

Mục Trần thấy hành động của hai nữ tử này, không nhịn được cười một tiếng, hắn nhìn thấy sắc mặt khó coi của Hạ Vũ, trong lòng cũng là dâng lên một cỗ khoái cảm, đầu ngón tay hắn cũng ngoe ngoảy, thêm một tấm lệnh bài màu vàng óng khác lại thoáng hiện ra.

Oanh!

Ba cột sáng kim sắc bên phe Mục Trần phóng lên tận trời, thanh thế cuồn cuộn, cực kỳ kinh người.

Mà trái lại nhóm cường giả Đại Hạ hoàng triều, đều là trợn mắt há mồm, ngay cả sắc mặt Hạ Hoằng lúc trước cưa bom xịt cũng trở nên trắng bệch, hắn không nghĩ đến, hắn chỉ muốn dùng thân phận Kim Long đệ của Hạ Vũ áp chế tinh thần đối phương một chút, nhưng có thể nào ngờ, bốn người Mục Trần không những không bị áp chết mà lật tay liền móc ra ba tấm Kim long lệnh bài…

Mục Trần nhìn qua sắc mặt trắng bệch của Hạ Hoằng, lại nhìn về phía Hạ Vũ, ôn hòa cười một tiếng, nói: "Kim Long đệ tử? Thật sự là khéo, chúng ta cũng là Kim Long đệ tử…"​

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook