Chương 443: Tâm sự
Thiên Tằm Thổ Đậu
06/02/2014
Ngoài phòng trúc, bóng cây bao phủ, gió nhẹ thoang thoảng, những chiếc lá vàng rơi nhè nhẹ xuống đất.
Linh Khê tay nhanh thoăn thoắt cạo mặt cho Mục Trần, con dao lạnh buốt khiến hắn cảm thấy lành lạnh, trong lòng lo lắng nhìn người con gái trước mặt.
Đường dao cuối cùng sạt qua mặt Mục Trần, Linh Khê nhìn lại một hồi, rồi mới hài lòng gật đầu:
- Lôi thôi lếch thếch tuy cũng nam tính đấy, nhưng mà ta vẫn thích sạch sẽ cơ.
Mục Trần gãi đầu cười nói:
- Linh Khê tỷ nếu ngày thường không lạnh lùng, mà luôn cười thế này thì không biết có bao người say mê điên đảo...
- Miệng lưỡi trơn tru, tỷ tỷ ta không thích.
Linh Khê mỉm cười, cất dao đi, thân nhiệt của hắn còn vương trên bay tay khiến nàng tim đập hơi nhanh một chút, hai mắt mê mẩn.
- Linh Khê tỷ, giai đoạn tu luyện tiếp theo như thế nào?
Mục Trần tò mò hỏi, hắn chỉ còn ba tháng để tu luyện linh lực. Bản lĩnh thủ đoạn tuyệt chiêu đã nhiều, thì phải có nền tảng linh lực để thi triển nó, không bột đố gột nên hồ mà.
- Chăn phải linh lực của ta là để cho ngươi sao?
Linh Khê nhìn chằm chằm vào chiếc lá rơi trên đất, nhẹ giọng nỉ non.
Mục Trần giật mình, cười nói:
- Linh Khê tỷ đừng đùa, phương pháp đó ta nào dám dùng tới nữa? Mẹ ta mà biết, không đánh chết mới lạ?
Linh Khê nhẹ nhàng đáp lời:
- Thật ra cũng không có gì, trong tộc kia, những ai tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết đều chỉ là kẻ hầu hạ hèn mọn, đến thời điểm sẽ phải hi sinh bản thân cho cường giả được chọn tu luyện dương quyển Đại Phù Đồ quyết....
Mục Trần lẳng lặng nhìn nàng, dáng vẻ cô đơn lẻ loi hơi run rẩy, dường như trong mắt dâng lên một chút ẩm ướt.
- Linh Khê tỷ... tỷ nghi ngờ mẹ ta cho tỷ tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết, mục tiêu là muốn tỷ trở thành người hầu của ta sao?
Mục Trần chậm rãi nói.
Linh Khê khẽ run, nàng ngẩng lên nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt mông lung lắc đầu, bối rối vô cùng:
- Không, ta tuyệt đối không nghi ngờ dì Tịnh! Nếu không có dì Tịnh, ta đã là mộ cái xác lạnh lẽo từ lâu. Dì Tịnh cho ta ý nghĩa sống tiếp, nếu không thì ta cũng chẳng khác một cái xác không hồn.
Một người sống cần phải có niềm tin, cho dù là thù hận. Niềm tin cuộc sống của Linh Khê chính là người nữ dịu dàng đã mang nàng ra khỏi tử vong tuyệt vọng, nếu nàng mất đi niềm tin đó, có lẽ thật sự sống không bằng chết.
Mục Trần thấy Linh Khê hoảng hốt, vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Linh Khê tỷ, có nhiều điều chúng ta chưa thể giải thích rõ ràng, nhưng nếu chúng ta không thể thấy rõ, thì dùng trái tim cảm nhận nó đi, ngươi thấy mẹ ta lừa ngươi sao?
Linh Khê giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng và dì Tịnh đi cùng nhiều năm, tuy trí nhớ hiện tịa còn bị phong ấn, nhưng tình cảm ấm áp còn lưu trong tim không thể giả được.
Mục Trần mỉm cười, nói:
- À há! Xem ra tỷ đang ghen tị với ta....
Linh Khê tròn mắt ngạc nhiên nhìn Mục Trần:
- Ngươi nói xàm cái gì đó.
- Đó là vì tỷ thấy mẹ ta yêu thương ta, ta quá quan trọng với mẹ, khiến cho tỷ nghĩ, mẹ ta vẫn yêu thích nhất là hài tử của người, do đó khiến tỷ cảm thấy mất mát, rồi suy nghĩ lung tung, rồi nói năng linh tinh, rồi cảm xúc lang tang....
Mục Trần nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ lên của Linh Khê, cười nói:
- Có phải sau khi trở về, tỷ hay nghĩ như thế phải không?
Linh Khê đỏ mặt, chột dạ. Nàng cũng không biết hắn nói có đúng hay không, mà cảm xúc của nàng từ khi trở về có một chút gì đó khác lạ.
- Ta xin lỗi...
Linh Khê cúi đầu xấu hổ. Mục Trần là con ruột của dì Tịnh, người tỏ ra yêu mến sâu sắc nhất cũng là chuyện được nhiên, suy nghĩ lan man của nàng thật vô lý.
Mục Trần lắc đầu, hắn cũng hiểu, trước kia mẹ ở cùng Linh Khê, hẳn nhiên là không nhắc đến hắn. Còn Linh Khê lại thần tượng mẫu thân, biến người thành lẽ sống của nàng, tình cảm của nàng dành cho người cực kỳ sâu đậm. Lúc này tự dưng lại có hắn chen vào, lại còn là con ruột của mẫu thân, tình cảm hơn xa so với Linh Khê, nên nàng có cảm giác hụt hẫng là chuyện bình thường.
- Linh Khê tỷ, ta không có ý định tranh đoạt tình cảm gì cả, cũng đừng nghĩ rằng mẹ ta sau khi tìm được ta sẽ xa lánh tỷ. Người vẫn sẽ ở cùng chúng ta, tỷ là tỷ tỷ của ta, ai khi dễ tỷ thì phải coi chừng ta, vậy thì tỷ có thêm một người bảo hộ, tính tới tính lui thì vẫn là chuyện có lời, phải không?
Mục Trần mỉm cười.
Linh Khê ngẩng lên, tên thiếu niên trước mặt bỗng nhiên hiền lành hòa ái, những lời chân thành khiến nàng thỏa dạ, hai mắt cảm động rưng rưng. Xưa nay nàng đối với người khác rất lạnh lùng, không phải do tính cách nàng như thế, mà vì lúc nhỏ trải qua những điều kinh hoàng khiến nàng rất nhạy cảm, có được hơi ấm tình thương thì nắm nó thật chặt, không muốn đánh mất.
Dì Tịnh không phải mẫu thân của nàng, nhưng trong lòng nàng lại không khác gì mẫu thân. Nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất đó thôi, nên rất sợ....
Suy nghĩ miên man khiến cho cảm xúc của nàng trở nên tồi tệ đi nhiều, nhưng những lời nói của Mục Trần khiến cho lòng nàng ấm áp trở lại.
Một tiểu đệ nhỏ tuổi hơn nàng, thực lực yếu hơn nàng, nhưng lại khiến nàng an tâm, thật kỳ quái.
Linh Khê khẽ cười, chỉ vào trán Mục Trần:
- Ngươi yếu hơn ta, làm sao bảo vệ ta?
Mục Trần nhún vai, cười nói:
- Hiện tại thôi, còn say này ta có thể mạnh hơn Linh Khê tỷ, sẽ bảo vệ tỷ.
Nói xong, hắn nhìn Linh Khê, bỡn cợt:
- Nhưng ta không ngờ Linh Khê tỷ mạnh mẽ lại trẻ con như thế, thật là rất đáng yêu đó mà.
Linh Khê đỏ bừng, xấu hổ liếc nhìn hắn:
- Ngươi còn muốn tu luyện không đó?
Mục Trần cười sằng sặc, cũng biết da mặt Linh Khê vốn mỏng, cũng không dám đùa nữa, thực lực Linh Khê mạnh hơn hắn nhiều, muốn "dạy dỗ" hắn thì quá dễ.
- Được rồi, nhưng bây giờ phải nói trước, phương pháp như trước kia không được dùng nữa! Tuy Linh Khê tỷ tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết, nhưng ta tuyệt đối có tâm tư nghĩ rằng tỷ là thị nữ của ta, ta cũng không muốn mẹ nổi giận.
Mục Trần nghiêm mặt nói.
- Ừm, ta biết rồi!
Linh Khê nhẹ nhàng đáp lời, hiền hòa chẳng còn chút phong thái trưởng lão uy nghiêm.
- Vậy ta tu luyện như thế nào?
Mục Trần dò hỏi.
Linh Khê nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi thản nhiên nói:
- Đơn giản, ta sẽ đưa âm quyển Đại Phù Đồ quyết truyền thụ cho ngươi tu luyện. Như vậy ngươi sẽ có được Đại Phù Đồ quyết đầy đủ. Thật ra điều này cũng là ý của dì Tịnh, nhưng người không có thời gian truyền thu cho ngươi, thành ra để ta thay người vậy.
Mục Trần sửng sốt, trong lòng tự dưng thấy nóng lên.
Đại Phù Đồ quyết nguyên bản đầy đủ sao?
Linh Khê tay nhanh thoăn thoắt cạo mặt cho Mục Trần, con dao lạnh buốt khiến hắn cảm thấy lành lạnh, trong lòng lo lắng nhìn người con gái trước mặt.
Đường dao cuối cùng sạt qua mặt Mục Trần, Linh Khê nhìn lại một hồi, rồi mới hài lòng gật đầu:
- Lôi thôi lếch thếch tuy cũng nam tính đấy, nhưng mà ta vẫn thích sạch sẽ cơ.
Mục Trần gãi đầu cười nói:
- Linh Khê tỷ nếu ngày thường không lạnh lùng, mà luôn cười thế này thì không biết có bao người say mê điên đảo...
- Miệng lưỡi trơn tru, tỷ tỷ ta không thích.
Linh Khê mỉm cười, cất dao đi, thân nhiệt của hắn còn vương trên bay tay khiến nàng tim đập hơi nhanh một chút, hai mắt mê mẩn.
- Linh Khê tỷ, giai đoạn tu luyện tiếp theo như thế nào?
Mục Trần tò mò hỏi, hắn chỉ còn ba tháng để tu luyện linh lực. Bản lĩnh thủ đoạn tuyệt chiêu đã nhiều, thì phải có nền tảng linh lực để thi triển nó, không bột đố gột nên hồ mà.
- Chăn phải linh lực của ta là để cho ngươi sao?
Linh Khê nhìn chằm chằm vào chiếc lá rơi trên đất, nhẹ giọng nỉ non.
Mục Trần giật mình, cười nói:
- Linh Khê tỷ đừng đùa, phương pháp đó ta nào dám dùng tới nữa? Mẹ ta mà biết, không đánh chết mới lạ?
Linh Khê nhẹ nhàng đáp lời:
- Thật ra cũng không có gì, trong tộc kia, những ai tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết đều chỉ là kẻ hầu hạ hèn mọn, đến thời điểm sẽ phải hi sinh bản thân cho cường giả được chọn tu luyện dương quyển Đại Phù Đồ quyết....
Mục Trần lẳng lặng nhìn nàng, dáng vẻ cô đơn lẻ loi hơi run rẩy, dường như trong mắt dâng lên một chút ẩm ướt.
- Linh Khê tỷ... tỷ nghi ngờ mẹ ta cho tỷ tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết, mục tiêu là muốn tỷ trở thành người hầu của ta sao?
Mục Trần chậm rãi nói.
Linh Khê khẽ run, nàng ngẩng lên nhìn chằm chằm Mục Trần, ánh mắt mông lung lắc đầu, bối rối vô cùng:
- Không, ta tuyệt đối không nghi ngờ dì Tịnh! Nếu không có dì Tịnh, ta đã là mộ cái xác lạnh lẽo từ lâu. Dì Tịnh cho ta ý nghĩa sống tiếp, nếu không thì ta cũng chẳng khác một cái xác không hồn.
Một người sống cần phải có niềm tin, cho dù là thù hận. Niềm tin cuộc sống của Linh Khê chính là người nữ dịu dàng đã mang nàng ra khỏi tử vong tuyệt vọng, nếu nàng mất đi niềm tin đó, có lẽ thật sự sống không bằng chết.
Mục Trần thấy Linh Khê hoảng hốt, vươn tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói:
- Linh Khê tỷ, có nhiều điều chúng ta chưa thể giải thích rõ ràng, nhưng nếu chúng ta không thể thấy rõ, thì dùng trái tim cảm nhận nó đi, ngươi thấy mẹ ta lừa ngươi sao?
Linh Khê giật mình, nhẹ nhàng lắc đầu. Nàng và dì Tịnh đi cùng nhiều năm, tuy trí nhớ hiện tịa còn bị phong ấn, nhưng tình cảm ấm áp còn lưu trong tim không thể giả được.
Mục Trần mỉm cười, nói:
- À há! Xem ra tỷ đang ghen tị với ta....
Linh Khê tròn mắt ngạc nhiên nhìn Mục Trần:
- Ngươi nói xàm cái gì đó.
- Đó là vì tỷ thấy mẹ ta yêu thương ta, ta quá quan trọng với mẹ, khiến cho tỷ nghĩ, mẹ ta vẫn yêu thích nhất là hài tử của người, do đó khiến tỷ cảm thấy mất mát, rồi suy nghĩ lung tung, rồi nói năng linh tinh, rồi cảm xúc lang tang....
Mục Trần nhìn gương mặt càng lúc càng đỏ lên của Linh Khê, cười nói:
- Có phải sau khi trở về, tỷ hay nghĩ như thế phải không?
Linh Khê đỏ mặt, chột dạ. Nàng cũng không biết hắn nói có đúng hay không, mà cảm xúc của nàng từ khi trở về có một chút gì đó khác lạ.
- Ta xin lỗi...
Linh Khê cúi đầu xấu hổ. Mục Trần là con ruột của dì Tịnh, người tỏ ra yêu mến sâu sắc nhất cũng là chuyện được nhiên, suy nghĩ lan man của nàng thật vô lý.
Mục Trần lắc đầu, hắn cũng hiểu, trước kia mẹ ở cùng Linh Khê, hẳn nhiên là không nhắc đến hắn. Còn Linh Khê lại thần tượng mẫu thân, biến người thành lẽ sống của nàng, tình cảm của nàng dành cho người cực kỳ sâu đậm. Lúc này tự dưng lại có hắn chen vào, lại còn là con ruột của mẫu thân, tình cảm hơn xa so với Linh Khê, nên nàng có cảm giác hụt hẫng là chuyện bình thường.
- Linh Khê tỷ, ta không có ý định tranh đoạt tình cảm gì cả, cũng đừng nghĩ rằng mẹ ta sau khi tìm được ta sẽ xa lánh tỷ. Người vẫn sẽ ở cùng chúng ta, tỷ là tỷ tỷ của ta, ai khi dễ tỷ thì phải coi chừng ta, vậy thì tỷ có thêm một người bảo hộ, tính tới tính lui thì vẫn là chuyện có lời, phải không?
Mục Trần mỉm cười.
Linh Khê ngẩng lên, tên thiếu niên trước mặt bỗng nhiên hiền lành hòa ái, những lời chân thành khiến nàng thỏa dạ, hai mắt cảm động rưng rưng. Xưa nay nàng đối với người khác rất lạnh lùng, không phải do tính cách nàng như thế, mà vì lúc nhỏ trải qua những điều kinh hoàng khiến nàng rất nhạy cảm, có được hơi ấm tình thương thì nắm nó thật chặt, không muốn đánh mất.
Dì Tịnh không phải mẫu thân của nàng, nhưng trong lòng nàng lại không khác gì mẫu thân. Nàng chỉ còn lại một người thân duy nhất đó thôi, nên rất sợ....
Suy nghĩ miên man khiến cho cảm xúc của nàng trở nên tồi tệ đi nhiều, nhưng những lời nói của Mục Trần khiến cho lòng nàng ấm áp trở lại.
Một tiểu đệ nhỏ tuổi hơn nàng, thực lực yếu hơn nàng, nhưng lại khiến nàng an tâm, thật kỳ quái.
Linh Khê khẽ cười, chỉ vào trán Mục Trần:
- Ngươi yếu hơn ta, làm sao bảo vệ ta?
Mục Trần nhún vai, cười nói:
- Hiện tại thôi, còn say này ta có thể mạnh hơn Linh Khê tỷ, sẽ bảo vệ tỷ.
Nói xong, hắn nhìn Linh Khê, bỡn cợt:
- Nhưng ta không ngờ Linh Khê tỷ mạnh mẽ lại trẻ con như thế, thật là rất đáng yêu đó mà.
Linh Khê đỏ bừng, xấu hổ liếc nhìn hắn:
- Ngươi còn muốn tu luyện không đó?
Mục Trần cười sằng sặc, cũng biết da mặt Linh Khê vốn mỏng, cũng không dám đùa nữa, thực lực Linh Khê mạnh hơn hắn nhiều, muốn "dạy dỗ" hắn thì quá dễ.
- Được rồi, nhưng bây giờ phải nói trước, phương pháp như trước kia không được dùng nữa! Tuy Linh Khê tỷ tu luyện âm quyển Đại Phù Đồ quyết, nhưng ta tuyệt đối có tâm tư nghĩ rằng tỷ là thị nữ của ta, ta cũng không muốn mẹ nổi giận.
Mục Trần nghiêm mặt nói.
- Ừm, ta biết rồi!
Linh Khê nhẹ nhàng đáp lời, hiền hòa chẳng còn chút phong thái trưởng lão uy nghiêm.
- Vậy ta tu luyện như thế nào?
Mục Trần dò hỏi.
Linh Khê nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi thản nhiên nói:
- Đơn giản, ta sẽ đưa âm quyển Đại Phù Đồ quyết truyền thụ cho ngươi tu luyện. Như vậy ngươi sẽ có được Đại Phù Đồ quyết đầy đủ. Thật ra điều này cũng là ý của dì Tịnh, nhưng người không có thời gian truyền thu cho ngươi, thành ra để ta thay người vậy.
Mục Trần sửng sốt, trong lòng tự dưng thấy nóng lên.
Đại Phù Đồ quyết nguyên bản đầy đủ sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.