Chương 222: Tây Thiên giới
Thiên Tằm Thổ Đậu
11/10/2013
- Lạc Thần tộc. . .
Mục Trần lẩm bẩm nhìn Lý Huyền Thông. Trước đây một thời gian, hắn vào mua đồ trong Linh Trị điện cũng có nghe lão nhân trong đó thốt lên cái tên Lạc Thần tộc, bất quá hắn chẳng có thông tin gì cả. Đại Thiên thế giới quá rộng lớn, không nói tới Bắc Linh cảnh bé nhỏ quê hắn, cho dù là Bắc Thương linh viện này cũng chỉ là một ngôi sao trong dãy ngân hà vô số trên kia.
Có nhiều thứ Mục Trần căn bản không thể biết hết, thậm chí là chưa có tư cách để biết.
- Trong Đại Thiên thế giới có nhiều chủng tộc truyền thừa từ xưa, ví như Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc, họ là những chủng tộc danh tiếng lẫy lừng Đại Thiên thế giới. Còn Lạc Thần tộc, lại là một trong số đó. Thời kỳ hoàng kim, thực lực Lạc Thần tộc còn vĩ đại hơn họ bây giờ. Thậm chí cả nội tình của Bắc Thương linh viện này cũng không thể nói là mạnh hơn họ được bao nhiêu.
Mục Trần trợn mắt kinh ngạc. Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc mạnh mẽ thế nào, hắn cũng không biết rõ lắm. Nhưng Bắc Thương linh viện thì tuyệt đối khủng bố. Hiện tại những người mà hắn tiếp xúc chỉ như phần nổi của tảng băng. Vậy mà Lạc Thần tộc của Lạc Li lại có thực lực đáng kinh ngạc thế sao?
- Đương nhiên. . . đó chỉ là thời kỳ hoàng kim xa vắng.....
Lý Huyền Thông hoài niệm liếc nhìn Mục Trần:
- Lạc Thần tộc ở phía cực tây của Đại Thiên thế giới, một nơi gọi là Tây Thiên giới. Nơi đó đại lục đông đúc, thế lực như sao trời, trong đó có tứ đại thần tộc là kẻ thống trị Tây Thiên giới. Vô số những thế lực lớn nhỏ đều tôn họ là vương giả, dựa vào bọn họ để sinh tồn.
- Tứ đại thần tộc?
- Ừ, Lạc Thần tộc, đứng nhất. Tứ đại thần tộc đã sống ở Tây Thiên giới nhiều ngàn năm, bao lần công phạt lẫn nhau, huyết cừu vô số, khó mà rửa sạch. Có thể nói là kẻ thù truyền kiếp không chết không ngừng. Lạc Thần tộc từng là kẻ đứng đầu mạnh nhất trong tứ tộc. Ba tộc kia đều bị áp chế, không dám gây hấn mạnh mẽ. Chỉ đáng tiếc, năm tháng là số mệnh, đã khiến cho Lạc Thần tộc bây giờ điêu tàn, đến nỗi cần một cô gái nhỏ để cứu vớt nó.
Lý Huyền Thông cười giễu lắc đầu.
Mục Trần nhíu mày. "Cô gái nhỏ"? chẳng lẽ là Lạc Li sao?
- Vài trăm năm nay, nhân tài của Lạc Thần tộc rơi rớt, phần lớn tộc nhân hạch tâm của Lạc Thần hoàng tộc chỉ như lũ giòi bọ, khiến cho con quái vật khổng lồ chỉ còn là mặt trời buổi chiều tà. Người thân của Lạc Li chỉ biết đắm chìm trong vinh quang quá khứ, chẳng hề biết được Lạc Thần tộc vốn đã tan hoang.
Lý Huyền Thông cất giọng giễu cợt.
- Hơn mười năm trước, phụ thân Lạc Li cũng là một người ưu tú trong nhiều năm nay. Hắn tiếp nhận kế thừa của Lạc Thần tộc, khiến nó có một chút ánh sáng le lói. Đáng tiếc trong một trận chiến với Lực Thần tộc, hắn bị vây chặt mà thương mệnh thân vong....
- Hắn ngã xuống, Lạc Thần tộc như trọng thương. Gia gia của Lạc Li, Lạc Thiên Thần lại phải rời khỏi thâm sơn, trực tiếp điều hành Lạc Thần tộc khổng lồ. Lão rất tuyệt vọng, trong cả Lạc Thần tộc to lớn như vậy cũng không tìm ra được một nhân tài đích thực. May mắn Lạc Li dần dần lớn lên lại thể hiện thiên phú ưu việt của phụ thân.
- Vì thế, từ khi còn là cô bé con, nàng đã được Lạc Thiên Thần định là Lạc Hoàng kế nhiệm. Đó cũng là số phận nàng sẽ phải nhận lấy truyền thừa khủng bố nhiều ngàn năm của tộc. Cùng với sự mong chờ của hơn 10tr tộc nhân, nàng sẽ trở thành nữ hoàng của tộc, bảo vệ họ khỏi những cuộc chiến tàn khốc không ngừng mà sinh tồn ở Tây Thiên giới.
Lý Huyền Thông híp mắt, nhớ tới cô bé nhỏ vốn phải được vô ưu vô lo vui vẻ đùa chơi, thì lại chịu sự giám sát của Lạc Thiên Thần đứng dưới thác Thông Thiên cầm lấy thanh kiếm, thân hình tí hon chống lại thác nước khổng lồ, không biết bao lần trọng thương.
Nàng ôm trường kiếm uất ức mà khóc, không ai an ủi, chỉ có gia gia nghiêm khắc với tiếng quát chói tai. Phụ thân nàng chết khi nàng còn quá nhỏ, chỉ còn lại mẫu thân bệnh tật bầu bạn. Nàng cũng hiểu, nàng không thể than thở khóc lóc với mẫu thân, chỉ càng khiến mẫu thân thêm đau lòng, bệnh tật càng thêm nặng nề.
Khi lần đầu tiên Lý Huyền Thông gặp Lạc Li, đó là lúc cô bé ôm chặt trường kiếm khóc thút thíc sau một tảng đá. Nhưng bản tính quật cường của nàng đã cầm lại nước mắt, tiếp tục đối diện thác dữ tu luyện.
Trên mái tiểu lâu, Mục Trần trầm tư, tâm tình bất chợt cũng đau lòng khôn tả.
- Thời gian Lạc Li ở cạnh ngươi cũng không còn nhiều....
Lý Huyền Thông nhẹ giọng nói.
- Tại sao?
Mục Trần cả kinh.
- Vì Lạc Thiên Thần đã không còn bao lâu nữa, nhiều lắm là 5 năm, đại nạn của lão sẽ tới. Trước lúc đó, lão nhất định sẽ gọi Lạc Li trở về nhận truyền thừa. Vả lại trong thời gian này Lạc Li cũng phải cấp tốc tiến vào Chí Tôn cảnh. Nếu không, Lạc Thần tộc tất nhiên sẽ bị ba tộc còn lại công chiếm. Với thâm cừu huyết hận của bọn họ, lúc đó Lạc Thần hoàng tộc có lẽ tan cửa nát nhà, thậm chí tộc nhân bình thường của Lạc Thần tộc cũng sẽ máu chảy thành sông. Chuyện như thế xảy ra ở Tây Thiên giới không có gì lạ cả.
Lý Huyền Thông thản nhiên nói.
- Chí Tôn?
Mục Trần trợn mắt. Sau Thông Thiên cảnh chính là Chí Tôn cảnh. Chí Tôn phân cửu phẩm, nhất phẩm là thấp, cửu phẩm cao nhất. Trên cửu phâm lại phân thành hai tầng Thiên Chí Tôn và Địa Chí Tôn.
Chí Tôn cảnh, chính là cường giả chân chính cao cấp tung hoành Đại Thiên thế giới, tuyệt đối có năng lực đứng đầu một đại lục. Cửu phẩm Chí Tôn đã rất khủng bố, nhưng đến Địa Chí Tôn và Thiên Chí Tôn thì càng kinh hoàng, đó sẽ là một cái tên vang vọng một phương trời Đại Thiên thế giới, mỗi người là một tuyệt đỉnh cao thủ đương thời.
Thế mà Lạc Li, phài trong 5 năm đạt tới Chí Tôn cảnh?
- Với chủng tộc khổng lồ như vậy, để có thể trở thành hoàng tộc, Chí Tôn là yêu cầu thấp nhất. Lạc Thiên Thần hiện tại chính là cường giả Địa Chí Tôn. Bất quá lão từng bị trọng thương quá nặng, hiện tại phải đối diện với đại nạn lâm đầu, đành phải dùng thời gian cuối cùng giở hết mọi thủ đoạn tạo ra một hoàng đế ít nhất có thể chống đỡ cục diện cho Lạc Thần tộc sau khi lão không còn nữa.
- Người được chọn cụng chỉ có Lạc Li, nàng là người có huyết thống thuần khiết nhất. Chỉ có nàng mới có thể đón nhận được truyền thừa này, tỉ lệ thành công mới cao một chút.
Lý Huyền Thông chậm rãi nói tiếp.
- Tỉ lệ thành công sẽ cao một chút?
Mục Trần biến sắc, nói vậy chẳng lẽ có thể thất bại?
- Trên thế giới không có sức mạnh nào không không mà có, cần phải có mạo hiểm. Một khi truyền thừa thất bại, Lạc Li hiển nhiên sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng chuyện này cũng không còn biện pháp khác, thời gian Lạc Thiên Thần không còn nhiều. Một khi giờ đã đến, Lạc Li nhất định phải quay về Lạc Thần tộc. Mà lúc đó có thể là nửa năm sau, cũng có thể là một năm sau. . . nhưng đó là điều chung quy sẽ đến.
Lý Huyền Thông cười trào phúng:
- Lạc Thần tộc đáng thương, một thời đỉnh phong, trong tộc cùng lúc có một tượng đài Thiên Chí Tôn, hai Địa Chí Tôn, khiến cho ba thần tộc kia kinh sợ không dám tác loạn, uy danh hiển hách Đại Thiên thế giới. Ai có ngờ được, ngàn năm sau chỉ còn một lão già sắp chết đau khổ chống đỡ, rồi đặt hết hi vọng cuối cùng lên vai một cô gái yếu đuối.
- Bây giờ ngươi đã biết vì sao Lạc Li luôn phải liều mạng tu luyện chứ?
Lý Huyền Thông quay nhìn sang Mục Trần, thanh âm buồn bã.
Mục Trần chậm rãi gật đầu. Khó trách Lý Huyền Thông bảo rằng bản thân hắn níu chân Lạc Li. Đối với nàng thời gian chính là thứ xa xỉ, nàng vì hắn mà tới Bắc Thương linh viện này. . . Tình cảm thật sâu nặng.
Lý Huyền Thông nhìn chằm chằm Mục Trần, khóe miệng chua xót:
- Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc có gì tốt nhỉ/
Mục Trần siết chặt bàn tay:
- Nàng đến lúc đó nhất định phải trở về nhận truyền thừa sao?
Lý Huyền Thông gật đầu, nói:
- Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện níu kéo nàng như vậy, nếu nàng vì ngươi mà ở lại, e rằng cũng chẳng vui vẻ gì đâu.
- Ta không ích kỷ như vậy.
Mục Trần cười giễu.
- Hiện nay Lạc Thần tộc suy sụp, nhưng đàn sói vẫn chưa dám lai phạm, vì còn có Lạc Thiên Thần, hùng sư dù già vẫn còn uy, vả lại vì hơn mười năm trước, Lạc Thiên Thần từng làm một việc tốt, cứu một người trẻ tuổi đến từ hạ vị diện.
Lý Huyền Thông nói.
- Hả?
Mục Trần ngạc nhiên, không hiểu được chuyện này thì quan hệ gì.
Lý Huyền Thông ngẩng lên nhìn trăng, gương mặt lãnh ngạo trở nên tôn sùng:
- Người trẻ tuổi đó bây giờ đã là bá chủ một phương Đại Thiên thế giới, danh tiếng rung trời.
- Hắn là ai vậy?
Mục Trần tò mò hỏi.
Đôi mắt Lý Huyền Thông phấn khích hừng hực:
- Hắn từng đi xuyên qua Đại Thiên thế giới, ngay cả Hỏa Linh tộc có vị lão tổ Thiên Chí Tôn cảnh cũng không ngăn được, để hắn thong thả rời đi, khiến cho danh vọng vang khắp Đại Thiên thế giới.
- Hắn gọi là Viêm Đế, Tiêu Viêm.
Mục Trần lẩm bẩm nhìn Lý Huyền Thông. Trước đây một thời gian, hắn vào mua đồ trong Linh Trị điện cũng có nghe lão nhân trong đó thốt lên cái tên Lạc Thần tộc, bất quá hắn chẳng có thông tin gì cả. Đại Thiên thế giới quá rộng lớn, không nói tới Bắc Linh cảnh bé nhỏ quê hắn, cho dù là Bắc Thương linh viện này cũng chỉ là một ngôi sao trong dãy ngân hà vô số trên kia.
Có nhiều thứ Mục Trần căn bản không thể biết hết, thậm chí là chưa có tư cách để biết.
- Trong Đại Thiên thế giới có nhiều chủng tộc truyền thừa từ xưa, ví như Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc, họ là những chủng tộc danh tiếng lẫy lừng Đại Thiên thế giới. Còn Lạc Thần tộc, lại là một trong số đó. Thời kỳ hoàng kim, thực lực Lạc Thần tộc còn vĩ đại hơn họ bây giờ. Thậm chí cả nội tình của Bắc Thương linh viện này cũng không thể nói là mạnh hơn họ được bao nhiêu.
Mục Trần trợn mắt kinh ngạc. Băng Linh tộc, Hỏa Linh tộc mạnh mẽ thế nào, hắn cũng không biết rõ lắm. Nhưng Bắc Thương linh viện thì tuyệt đối khủng bố. Hiện tại những người mà hắn tiếp xúc chỉ như phần nổi của tảng băng. Vậy mà Lạc Thần tộc của Lạc Li lại có thực lực đáng kinh ngạc thế sao?
- Đương nhiên. . . đó chỉ là thời kỳ hoàng kim xa vắng.....
Lý Huyền Thông hoài niệm liếc nhìn Mục Trần:
- Lạc Thần tộc ở phía cực tây của Đại Thiên thế giới, một nơi gọi là Tây Thiên giới. Nơi đó đại lục đông đúc, thế lực như sao trời, trong đó có tứ đại thần tộc là kẻ thống trị Tây Thiên giới. Vô số những thế lực lớn nhỏ đều tôn họ là vương giả, dựa vào bọn họ để sinh tồn.
- Tứ đại thần tộc?
- Ừ, Lạc Thần tộc, đứng nhất. Tứ đại thần tộc đã sống ở Tây Thiên giới nhiều ngàn năm, bao lần công phạt lẫn nhau, huyết cừu vô số, khó mà rửa sạch. Có thể nói là kẻ thù truyền kiếp không chết không ngừng. Lạc Thần tộc từng là kẻ đứng đầu mạnh nhất trong tứ tộc. Ba tộc kia đều bị áp chế, không dám gây hấn mạnh mẽ. Chỉ đáng tiếc, năm tháng là số mệnh, đã khiến cho Lạc Thần tộc bây giờ điêu tàn, đến nỗi cần một cô gái nhỏ để cứu vớt nó.
Lý Huyền Thông cười giễu lắc đầu.
Mục Trần nhíu mày. "Cô gái nhỏ"? chẳng lẽ là Lạc Li sao?
- Vài trăm năm nay, nhân tài của Lạc Thần tộc rơi rớt, phần lớn tộc nhân hạch tâm của Lạc Thần hoàng tộc chỉ như lũ giòi bọ, khiến cho con quái vật khổng lồ chỉ còn là mặt trời buổi chiều tà. Người thân của Lạc Li chỉ biết đắm chìm trong vinh quang quá khứ, chẳng hề biết được Lạc Thần tộc vốn đã tan hoang.
Lý Huyền Thông cất giọng giễu cợt.
- Hơn mười năm trước, phụ thân Lạc Li cũng là một người ưu tú trong nhiều năm nay. Hắn tiếp nhận kế thừa của Lạc Thần tộc, khiến nó có một chút ánh sáng le lói. Đáng tiếc trong một trận chiến với Lực Thần tộc, hắn bị vây chặt mà thương mệnh thân vong....
- Hắn ngã xuống, Lạc Thần tộc như trọng thương. Gia gia của Lạc Li, Lạc Thiên Thần lại phải rời khỏi thâm sơn, trực tiếp điều hành Lạc Thần tộc khổng lồ. Lão rất tuyệt vọng, trong cả Lạc Thần tộc to lớn như vậy cũng không tìm ra được một nhân tài đích thực. May mắn Lạc Li dần dần lớn lên lại thể hiện thiên phú ưu việt của phụ thân.
- Vì thế, từ khi còn là cô bé con, nàng đã được Lạc Thiên Thần định là Lạc Hoàng kế nhiệm. Đó cũng là số phận nàng sẽ phải nhận lấy truyền thừa khủng bố nhiều ngàn năm của tộc. Cùng với sự mong chờ của hơn 10tr tộc nhân, nàng sẽ trở thành nữ hoàng của tộc, bảo vệ họ khỏi những cuộc chiến tàn khốc không ngừng mà sinh tồn ở Tây Thiên giới.
Lý Huyền Thông híp mắt, nhớ tới cô bé nhỏ vốn phải được vô ưu vô lo vui vẻ đùa chơi, thì lại chịu sự giám sát của Lạc Thiên Thần đứng dưới thác Thông Thiên cầm lấy thanh kiếm, thân hình tí hon chống lại thác nước khổng lồ, không biết bao lần trọng thương.
Nàng ôm trường kiếm uất ức mà khóc, không ai an ủi, chỉ có gia gia nghiêm khắc với tiếng quát chói tai. Phụ thân nàng chết khi nàng còn quá nhỏ, chỉ còn lại mẫu thân bệnh tật bầu bạn. Nàng cũng hiểu, nàng không thể than thở khóc lóc với mẫu thân, chỉ càng khiến mẫu thân thêm đau lòng, bệnh tật càng thêm nặng nề.
Khi lần đầu tiên Lý Huyền Thông gặp Lạc Li, đó là lúc cô bé ôm chặt trường kiếm khóc thút thíc sau một tảng đá. Nhưng bản tính quật cường của nàng đã cầm lại nước mắt, tiếp tục đối diện thác dữ tu luyện.
Trên mái tiểu lâu, Mục Trần trầm tư, tâm tình bất chợt cũng đau lòng khôn tả.
- Thời gian Lạc Li ở cạnh ngươi cũng không còn nhiều....
Lý Huyền Thông nhẹ giọng nói.
- Tại sao?
Mục Trần cả kinh.
- Vì Lạc Thiên Thần đã không còn bao lâu nữa, nhiều lắm là 5 năm, đại nạn của lão sẽ tới. Trước lúc đó, lão nhất định sẽ gọi Lạc Li trở về nhận truyền thừa. Vả lại trong thời gian này Lạc Li cũng phải cấp tốc tiến vào Chí Tôn cảnh. Nếu không, Lạc Thần tộc tất nhiên sẽ bị ba tộc còn lại công chiếm. Với thâm cừu huyết hận của bọn họ, lúc đó Lạc Thần hoàng tộc có lẽ tan cửa nát nhà, thậm chí tộc nhân bình thường của Lạc Thần tộc cũng sẽ máu chảy thành sông. Chuyện như thế xảy ra ở Tây Thiên giới không có gì lạ cả.
Lý Huyền Thông thản nhiên nói.
- Chí Tôn?
Mục Trần trợn mắt. Sau Thông Thiên cảnh chính là Chí Tôn cảnh. Chí Tôn phân cửu phẩm, nhất phẩm là thấp, cửu phẩm cao nhất. Trên cửu phâm lại phân thành hai tầng Thiên Chí Tôn và Địa Chí Tôn.
Chí Tôn cảnh, chính là cường giả chân chính cao cấp tung hoành Đại Thiên thế giới, tuyệt đối có năng lực đứng đầu một đại lục. Cửu phẩm Chí Tôn đã rất khủng bố, nhưng đến Địa Chí Tôn và Thiên Chí Tôn thì càng kinh hoàng, đó sẽ là một cái tên vang vọng một phương trời Đại Thiên thế giới, mỗi người là một tuyệt đỉnh cao thủ đương thời.
Thế mà Lạc Li, phài trong 5 năm đạt tới Chí Tôn cảnh?
- Với chủng tộc khổng lồ như vậy, để có thể trở thành hoàng tộc, Chí Tôn là yêu cầu thấp nhất. Lạc Thiên Thần hiện tại chính là cường giả Địa Chí Tôn. Bất quá lão từng bị trọng thương quá nặng, hiện tại phải đối diện với đại nạn lâm đầu, đành phải dùng thời gian cuối cùng giở hết mọi thủ đoạn tạo ra một hoàng đế ít nhất có thể chống đỡ cục diện cho Lạc Thần tộc sau khi lão không còn nữa.
- Người được chọn cụng chỉ có Lạc Li, nàng là người có huyết thống thuần khiết nhất. Chỉ có nàng mới có thể đón nhận được truyền thừa này, tỉ lệ thành công mới cao một chút.
Lý Huyền Thông chậm rãi nói tiếp.
- Tỉ lệ thành công sẽ cao một chút?
Mục Trần biến sắc, nói vậy chẳng lẽ có thể thất bại?
- Trên thế giới không có sức mạnh nào không không mà có, cần phải có mạo hiểm. Một khi truyền thừa thất bại, Lạc Li hiển nhiên sẽ hương tiêu ngọc vẫn. Nhưng chuyện này cũng không còn biện pháp khác, thời gian Lạc Thiên Thần không còn nhiều. Một khi giờ đã đến, Lạc Li nhất định phải quay về Lạc Thần tộc. Mà lúc đó có thể là nửa năm sau, cũng có thể là một năm sau. . . nhưng đó là điều chung quy sẽ đến.
Lý Huyền Thông cười trào phúng:
- Lạc Thần tộc đáng thương, một thời đỉnh phong, trong tộc cùng lúc có một tượng đài Thiên Chí Tôn, hai Địa Chí Tôn, khiến cho ba thần tộc kia kinh sợ không dám tác loạn, uy danh hiển hách Đại Thiên thế giới. Ai có ngờ được, ngàn năm sau chỉ còn một lão già sắp chết đau khổ chống đỡ, rồi đặt hết hi vọng cuối cùng lên vai một cô gái yếu đuối.
- Bây giờ ngươi đã biết vì sao Lạc Li luôn phải liều mạng tu luyện chứ?
Lý Huyền Thông quay nhìn sang Mục Trần, thanh âm buồn bã.
Mục Trần chậm rãi gật đầu. Khó trách Lý Huyền Thông bảo rằng bản thân hắn níu chân Lạc Li. Đối với nàng thời gian chính là thứ xa xỉ, nàng vì hắn mà tới Bắc Thương linh viện này. . . Tình cảm thật sâu nặng.
Lý Huyền Thông nhìn chằm chằm Mục Trần, khóe miệng chua xót:
- Tiểu tử nhà ngươi rốt cuộc có gì tốt nhỉ/
Mục Trần siết chặt bàn tay:
- Nàng đến lúc đó nhất định phải trở về nhận truyền thừa sao?
Lý Huyền Thông gật đầu, nói:
- Ngươi đừng có nghĩ đến chuyện níu kéo nàng như vậy, nếu nàng vì ngươi mà ở lại, e rằng cũng chẳng vui vẻ gì đâu.
- Ta không ích kỷ như vậy.
Mục Trần cười giễu.
- Hiện nay Lạc Thần tộc suy sụp, nhưng đàn sói vẫn chưa dám lai phạm, vì còn có Lạc Thiên Thần, hùng sư dù già vẫn còn uy, vả lại vì hơn mười năm trước, Lạc Thiên Thần từng làm một việc tốt, cứu một người trẻ tuổi đến từ hạ vị diện.
Lý Huyền Thông nói.
- Hả?
Mục Trần ngạc nhiên, không hiểu được chuyện này thì quan hệ gì.
Lý Huyền Thông ngẩng lên nhìn trăng, gương mặt lãnh ngạo trở nên tôn sùng:
- Người trẻ tuổi đó bây giờ đã là bá chủ một phương Đại Thiên thế giới, danh tiếng rung trời.
- Hắn là ai vậy?
Mục Trần tò mò hỏi.
Đôi mắt Lý Huyền Thông phấn khích hừng hực:
- Hắn từng đi xuyên qua Đại Thiên thế giới, ngay cả Hỏa Linh tộc có vị lão tổ Thiên Chí Tôn cảnh cũng không ngăn được, để hắn thong thả rời đi, khiến cho danh vọng vang khắp Đại Thiên thế giới.
- Hắn gọi là Viêm Đế, Tiêu Viêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.