Chương 14
Minh Dã
14/06/2017
Sau đó, Cung Tuế Hàn bị ném vào phòng giam không ai ngó ngàng đến. Vì nàng được xem như trọng phạm, nên bị nhốt cách li ở một gian, trừ lúc
nhận cơm ra thì không còn gặp bất kì ai.
Những tia sáng nhợt nhạt, mùi nấm mốc và sự ẩm thấp trong không khí, tất cả những việc đó khiến cho thần kinh của Cung Tuế Hàn cảm thấy bó buộc.
Đừng thấy Cung Tuế Hàn là một người vô tư, thật sự nàng rất sợ phải ở những nơi không hề có bóng người, nếu không nàng đã chẳng luôn tìm người để đối lí.
Mông bị đánh sáu mươi đại bản gần như muốn khai hoa rồi, chỉ có thể nằm rạp trê mặt đất, thi thoảng nghe thấy tiếng chít chít của chuột, ngoài ra không hề có thanh âm con người, nàng sợ đau, nhưng càng sợ hoàn cảnh như thế.
Nàng cảm thấy hối hận vì nhận tội, nếu không, cứ ở ngoài kia bị đánh, vẫn còn tốt hơn trong này, vẫn còn có thể thấy người, nhưng hiện tại... Mặt đất lạnh như băng áp vào thân thể, nàng cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Cung Tuế Hàn là người vô cùng không có cảm giác an toàn, vô cùng sợ cô độc, nàng sợ sự cô độc hơn bất kì thứ gì.
Tính cách vô tư của nàng là do bẩm sinh, nhưng cho dù người có vô tư đến mấy, cũng phải có phần u ám, dù không nhiều, nhưng vào lúc cô độc lại bắt đầu lan tràn.
Nàng không thích cảm xúc mà nàng đang phải đối mặt, thế nên, nàng không bao giờ cho cảm xúc này có cơ hội kéo dài.
"Thêm một đứa cũng không sao, bớt một đứa cũng chẳng mất mát gì..."
Nàng không hiểu vì sao khi bị nhốt trong ngục, cứ luôn nhớ đến câu nói này của Nguyên Mẫn, sau đó, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo mà đau đớn.
Lúc này, nàng mới hiểu, không phải tim nàng có vấn đề, là vì câu nói đó nên lòng nàng mới đau đến thế, vì khi nàng không nghĩ đến, thì nàng không đau.
Có chăng nàng sẽ buộc phải chết ở nơi này đây, chết ở chốn này, Cung Bình, Cung Lạc cũng không biết, mà dù cho có biết, họ cũng chưa chắc đã thương tâm, họ không chỉ vẻ ngoài giống mẫu thân, cả tính cách cũng giống, đều là những người lãnh tình, như lúc cha mất, nương một chút cũng không hề thương tâm.
Những người xung quanh nàng đều như thế, tiên sinh cũng thế, đệ đệ cũng thế, muội muội e rằng cũng thế, năm xưa lúc Cung Lạc rời đi, nàng lớn hơn nhiều nhưng lại khóc thê thảm, Cung Lạc một giọt lệ cũng chẳng hề rơi.
Những điều này Cung Tuế Hàn thường ngày chắc chắn sẽ không nhớ đến, nhưng giờ phút này lại bắt đầu lan man nghĩ đến, thì ra nàng bi kịch đến thế, nàng có tồn tại hay không, với những người khác vốn không quan trọng.
Cách suy nghĩ này là tiêu cực nhất của Cung Tuế Hàn từ nhỏ đến cái tuổi hai mươi này.
Nếu như Nguyên Mẫn không nói câu ấy, có thể Cung Tuế Hàn sẽ vĩnh viễn không có quãng thời gian tiêu cực đến thế, Nguyên Mẫn nói câu đấy, sát thương quả thật quá lớn rồi, khiến một kẻ không và cũng sẽ không hề suy nghĩ nhiều, bắt đầu suy tư, đủ để thấy vết thương sâu cỡ nào.
Cung Tuế Hàn mãi đến rất lâu sau này mới hiểu được, vì sao Nguyên Mẫn tùy ý nói một câu, cũng có thể khiến nàng khó chịu đến thế.
Cang, tiếng cái khóa lớn bị mở, có người đưa cơm đến, khiến Cung Tuế Hàn nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ lung tung vào tiềm thức, vẻ tự ti bi ai của nàng khi nãy nhanh chóng biến mất, trở nên vui mừng, cuối cùng cũng có người đến rồi.
"Dậy ăn cơm!" Kẻ đưa cơm không chút khách khí đá Cung Tuế Hàn một cái.
Cung Tuế Hàn cũng chẳng hề để ý, chỉ lo tìm chủ đề để tán gẫu với kẻ đưa cơm, chỉ hi vọng hắn có thể lưu lại một chút, lúc không có người thật quá khó chịu rồi.
Ngục tốt không thể hiểu được là, hắn ở thiên lao làm việc cũng đã không ít năm, chỉ chưa hề thấy qua kẻ nào nói nhiều như thế, vừa đến đưa cơm, lập tức lại chít chít chách chách không ngừng, một chút cũng không.
...
Nói lung tung hỗn tạp một trận. Cung Tuế Hàn nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là một diễn thuyết gia giỏi.
Cung Tuế Hàn luôn thích nói chuyện, chỉ là gần đây ở cạnh Nguyên Mẫn không dám nhiều lời, nàng vừa nói nhiều, sắc mặt Nguyên Mẫn lại trầm xuống, nàng lại không dám nói nữa.
"Ngươi nói xem Hoàng thượng hiện đang làm gì?" Chắc là đang phê tấu chương rồi, nàng luôn rất bận mà.
"Ngươi lo Hoàng thượng làm gì! Tự mà lo thân ngươi đi!"
Thật không biết trời cao đất dày, hiện tại hắn đang ngồi tù, không chừng, hôm sau sẽ bị lôi ra trảm, lại còn rảnh hơi lo chuyện bao đồng.
"Không biết nàng có còn nhớ ta..."
Cung Tuế Hàn thấp giọng nói, kì thật đa phần đều đang tự nói với chính mình, không có lý do gì, chỉ là nàng hi vọng lúc nhàn rỗi, Nguyên Mẫn có thể một chút nhớ đến, nhưng cũng biết khả năng không lớn.
Ngục tốt khinh thường nhìn nàng, Hoàng thượng sao có thể nhớ đến hạng vô danh tiểu tốt như ngươi, ta đây làm việc biết bao nhiêu năm nay, cũng chưa hề gặp qua Hoàng thượng, hắn á, Hoàng thượng mà có thể nhớ đến, trời cũng sập xuống rồi
"Hoàng thượng ngày lo trăm công ngàn việc, có thể nhớ đến ngươi, ngươi nằm mơ đi!"
Ngục tốt không chút khách khí nói, cứ ngồi mà mơ giữa ban ngày đi, thôi rồi, lại bị hắn kéo dài thời gian, rõ ràng lúc vào đã quyết định, một câu cũng không trả lời hắn, sao lại bị hắn dẫn dụ thế này.
"Đi, không nói nhiều với ngươi nữa, ta vẫn còn rất nhiều việc, còn đến mấy tên phạm nhân vẫn chưa nhận cơm."
"Ngươi không lưu lại một chút nữa à?"
Cung Tuế Hàn thiết tha nhìn hắn, bây giờ chỉ cần có người trò chuyện với nàng là được, với cả vị đại thúc này tuy rằng biểu hiện lãnh mạc, kì thật cũng là một người không tệ, Cung Tuế Hàn lại bệnh cũ tái phát rồi, chỉ cần đối với nàng có chút ân huệ, nàng lại cảm thấy đó là người tốt.
Ngục tốt nhìn Cung Tuế Hàn vẻ tội nghiệp đáng thương, sao lại cực kì giống con hoàng cẩu già nhà mình nuôi đến thế, mõi lần ăn cơm đều nhìn ta như thế, khiến hắn không thể tự chủ mà thêm cơm cho nó. Nhưng, là một đại nam nhân, mang cái vẻ mặt đáng thương thế thì còn ra gì nữa! Ngục tốt ép bản thân không được mềm lòng. Làm việc này bấy lâu, không được có tình cảm với bất kì phạm nhân nào, đó là đại kị, đồng tình cũng không được, nếu không mỗi ngày phải đưa những kẻ này lên đoạn đầu đài, chẳng phải gây khó cho bản thân sao!
Những năm nay, cứ gặp những phạm nhân nghênh đến tống vãng, quả thật, có chút chai sạn rồi, nhưng tên Cung Tuế Hàn này lại khiến hắn có chút không kìm nén được, không phải là kẻ đại ác gì, là một kẻ rất đơn giản, nếu chết thế này thì thật có chút đáng tiếc.
Cảm tình là do tiếp xúc nhiều với nhau mà ra, ngày ngày trò chuyện nửa canh giờ với một kẻ xa lạ, cho dù là xa lạ đến mấy cũng có chút ít cảm tình.
Mà tên phạm nhân bình thường nào lại giống như Cung Tuế Hàn như vậy níu giữa ngục tốt nói chuyện chứ?
Ngục tốt dù có chút không nỡ, nhưng, thật tình không thể nói tiếp được, nếu cứ tiếp túc nói, sẽ có phiền phức a. Vội vàng khóa ổ khóa lại, rời khỏi rồi.
Cung Tuế Hàn người đang biến mất, thứ đang chờ đợi nàng lại là sự tịch mịch và cô độc vô hạn.
Nhưng đã nói nửa canh giờ rồi, trong lòng cũng thấy thư thái chút ít, cũng không còn nghĩ ngợi lung tung nữa, cảm thấy có hơi mệt không lâu sau đã mơ màng ngủ mất, chỉ là vết thương trên mông và sự lãnh lẽo ẩm thấp của ngục tù, cho dù là nàng hay bất cứ ai cũng cảm thấy không an ổn, góc mi cau lại thật chặt.
Duyệt xong quyển, Lâm Trọng Văn cảm thấy việc của Cung Tuế Hàn có chuyển cơ rồi, nhưng vừa nghe, Cung Tuế Hàn nhận tội rồi, liền cảm thấy tức đến trợn trắng mắt, cái thằng ngốc này, không biết tội này lớn đến mức nào, tùy tiện qua loa nhận.
Vốn dĩ hắn dự định duyệt xong quyển sẽ đi thăm Cung Tuế Hàn, quyền lực ít ra cũng có thể làm được điều này, chỉ sợ hắn ở trong ngục qua không tốt, giờ lại như thế, thành ra đi không được, lại còn lặn lội khắp nơi vì việc của hắn, Lâm Trọng Văn cảm thấy cả đời này mệt nhất là lần này, mà người gây nên việc này lại chính là cái tên ngốc Cung Tuế Hàn kia.
Lâm Trọng Văn dường như cả đời chưa từng phải nén giận đến thế, dựa vào cái gì hắn lại lo lắng cho đến Cung Tuế Hàn như thế, nhưng hắn cảm thấy nếu lúc trước không vì thấy Cung Tuế Hàn thú vị, rồi đi tìm Tiêu Thường, có thể Cung Tuế Hàn cũng không cần chịu cảnh tù túng thế này rồi, đối với hắn cũng có chút trách nhiệm.
Nhưng Lâm Trọng Văn lại không nghĩ rằng nếu thay bằng kẻ khác, hắn sẽ chẳng buồn ngó ngàng đến, cho dù kẻ khác chết vì hắn, đối với hắn mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có, Lâm Trọng Văn chính là người như thế, sao lại tùy tiện vì một kẻ nào đó mà lao tâm qua như thế, cho dù là người nhà cũng chẳng được vậy.
Nhất định là bị nụ cười của tên ngốc Cung Tuế Hàn đó mê hoặc, mới không nhẫn tâm, nhất định là vì Cung Tuế Hàn thường ngày cứ chít chít chách chách luôn miệng không ngừng, giờ đột nhiên lại yên tĩnh đến thế, mới không quen, tuyệt đối là thói quen, Lâm Trọng Văn liều mạng thuyết phục bản thân.
Cung Tuế Hàn vẫn đang buồn rầu, Hoàng thượng không nhớ đến ta thì thôi, Lâm Trọng Văn thường ngày đối với ta tốt thế, sao cũng chẳng đến thăm ta, xem ra trong hoạn nạn mới biết chân tình a, không ngờ rằng, Lâm Trọng Văn vì nàng mà mệt dở sống dở chết.
Nếu Lâm Trọng Văn đi gặp Cung Tuế Hàn, có thể vận mệnh của Cung Tuế Hàn, Nguyên Mẫn, Lâm Trọng Văn ba người họ đã thay đổi rồi.
Đối với Lâm Trọng Văn mà nói, cơ hội chỉ có một lần, nếu không biết tận dụng, sẽ không còn lần nào nữa.
"Cung..." Nguyên Mẫn vừa mở miệng, nhận thức được hiện tại đang hầu hạ bên cạnh mình đã không phải Cung Tuế Hàn, sao lại nhắc đến nàng rồi, nàng cứ ngỡ Cung Tuế Hàn không thể nào lưu lại trong tâm mình lâu được, thật ngoài ý muốn.
Cung Tuế Hàn là dạng, lúc ở, thì như không khí vậy, lúc vắng rồi, sự tồn tại của nàng mới xuất hiện.
Nhưng nàng nghĩ đến việc Cung Tuế Hàn mới bị đánh hai mươi đại bản đã nhận tội rồi, lại cảm thấy buồn cười, e là Cung Tuế Hàn còn chẳng biết tội mà nàng nhận vô cùng nghiêm trọng, tên ngốc ấy!
Những tia sáng nhợt nhạt, mùi nấm mốc và sự ẩm thấp trong không khí, tất cả những việc đó khiến cho thần kinh của Cung Tuế Hàn cảm thấy bó buộc.
Đừng thấy Cung Tuế Hàn là một người vô tư, thật sự nàng rất sợ phải ở những nơi không hề có bóng người, nếu không nàng đã chẳng luôn tìm người để đối lí.
Mông bị đánh sáu mươi đại bản gần như muốn khai hoa rồi, chỉ có thể nằm rạp trê mặt đất, thi thoảng nghe thấy tiếng chít chít của chuột, ngoài ra không hề có thanh âm con người, nàng sợ đau, nhưng càng sợ hoàn cảnh như thế.
Nàng cảm thấy hối hận vì nhận tội, nếu không, cứ ở ngoài kia bị đánh, vẫn còn tốt hơn trong này, vẫn còn có thể thấy người, nhưng hiện tại... Mặt đất lạnh như băng áp vào thân thể, nàng cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Cung Tuế Hàn là người vô cùng không có cảm giác an toàn, vô cùng sợ cô độc, nàng sợ sự cô độc hơn bất kì thứ gì.
Tính cách vô tư của nàng là do bẩm sinh, nhưng cho dù người có vô tư đến mấy, cũng phải có phần u ám, dù không nhiều, nhưng vào lúc cô độc lại bắt đầu lan tràn.
Nàng không thích cảm xúc mà nàng đang phải đối mặt, thế nên, nàng không bao giờ cho cảm xúc này có cơ hội kéo dài.
"Thêm một đứa cũng không sao, bớt một đứa cũng chẳng mất mát gì..."
Nàng không hiểu vì sao khi bị nhốt trong ngục, cứ luôn nhớ đến câu nói này của Nguyên Mẫn, sau đó, trong lòng lại cảm thấy lạnh lẽo mà đau đớn.
Lúc này, nàng mới hiểu, không phải tim nàng có vấn đề, là vì câu nói đó nên lòng nàng mới đau đến thế, vì khi nàng không nghĩ đến, thì nàng không đau.
Có chăng nàng sẽ buộc phải chết ở nơi này đây, chết ở chốn này, Cung Bình, Cung Lạc cũng không biết, mà dù cho có biết, họ cũng chưa chắc đã thương tâm, họ không chỉ vẻ ngoài giống mẫu thân, cả tính cách cũng giống, đều là những người lãnh tình, như lúc cha mất, nương một chút cũng không hề thương tâm.
Những người xung quanh nàng đều như thế, tiên sinh cũng thế, đệ đệ cũng thế, muội muội e rằng cũng thế, năm xưa lúc Cung Lạc rời đi, nàng lớn hơn nhiều nhưng lại khóc thê thảm, Cung Lạc một giọt lệ cũng chẳng hề rơi.
Những điều này Cung Tuế Hàn thường ngày chắc chắn sẽ không nhớ đến, nhưng giờ phút này lại bắt đầu lan man nghĩ đến, thì ra nàng bi kịch đến thế, nàng có tồn tại hay không, với những người khác vốn không quan trọng.
Cách suy nghĩ này là tiêu cực nhất của Cung Tuế Hàn từ nhỏ đến cái tuổi hai mươi này.
Nếu như Nguyên Mẫn không nói câu ấy, có thể Cung Tuế Hàn sẽ vĩnh viễn không có quãng thời gian tiêu cực đến thế, Nguyên Mẫn nói câu đấy, sát thương quả thật quá lớn rồi, khiến một kẻ không và cũng sẽ không hề suy nghĩ nhiều, bắt đầu suy tư, đủ để thấy vết thương sâu cỡ nào.
Cung Tuế Hàn mãi đến rất lâu sau này mới hiểu được, vì sao Nguyên Mẫn tùy ý nói một câu, cũng có thể khiến nàng khó chịu đến thế.
Cang, tiếng cái khóa lớn bị mở, có người đưa cơm đến, khiến Cung Tuế Hàn nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ lung tung vào tiềm thức, vẻ tự ti bi ai của nàng khi nãy nhanh chóng biến mất, trở nên vui mừng, cuối cùng cũng có người đến rồi.
"Dậy ăn cơm!" Kẻ đưa cơm không chút khách khí đá Cung Tuế Hàn một cái.
Cung Tuế Hàn cũng chẳng hề để ý, chỉ lo tìm chủ đề để tán gẫu với kẻ đưa cơm, chỉ hi vọng hắn có thể lưu lại một chút, lúc không có người thật quá khó chịu rồi.
Ngục tốt không thể hiểu được là, hắn ở thiên lao làm việc cũng đã không ít năm, chỉ chưa hề thấy qua kẻ nào nói nhiều như thế, vừa đến đưa cơm, lập tức lại chít chít chách chách không ngừng, một chút cũng không.
...
Nói lung tung hỗn tạp một trận. Cung Tuế Hàn nếu ở thời hiện đại chắc chắn sẽ là một diễn thuyết gia giỏi.
Cung Tuế Hàn luôn thích nói chuyện, chỉ là gần đây ở cạnh Nguyên Mẫn không dám nhiều lời, nàng vừa nói nhiều, sắc mặt Nguyên Mẫn lại trầm xuống, nàng lại không dám nói nữa.
"Ngươi nói xem Hoàng thượng hiện đang làm gì?" Chắc là đang phê tấu chương rồi, nàng luôn rất bận mà.
"Ngươi lo Hoàng thượng làm gì! Tự mà lo thân ngươi đi!"
Thật không biết trời cao đất dày, hiện tại hắn đang ngồi tù, không chừng, hôm sau sẽ bị lôi ra trảm, lại còn rảnh hơi lo chuyện bao đồng.
"Không biết nàng có còn nhớ ta..."
Cung Tuế Hàn thấp giọng nói, kì thật đa phần đều đang tự nói với chính mình, không có lý do gì, chỉ là nàng hi vọng lúc nhàn rỗi, Nguyên Mẫn có thể một chút nhớ đến, nhưng cũng biết khả năng không lớn.
Ngục tốt khinh thường nhìn nàng, Hoàng thượng sao có thể nhớ đến hạng vô danh tiểu tốt như ngươi, ta đây làm việc biết bao nhiêu năm nay, cũng chưa hề gặp qua Hoàng thượng, hắn á, Hoàng thượng mà có thể nhớ đến, trời cũng sập xuống rồi
"Hoàng thượng ngày lo trăm công ngàn việc, có thể nhớ đến ngươi, ngươi nằm mơ đi!"
Ngục tốt không chút khách khí nói, cứ ngồi mà mơ giữa ban ngày đi, thôi rồi, lại bị hắn kéo dài thời gian, rõ ràng lúc vào đã quyết định, một câu cũng không trả lời hắn, sao lại bị hắn dẫn dụ thế này.
"Đi, không nói nhiều với ngươi nữa, ta vẫn còn rất nhiều việc, còn đến mấy tên phạm nhân vẫn chưa nhận cơm."
"Ngươi không lưu lại một chút nữa à?"
Cung Tuế Hàn thiết tha nhìn hắn, bây giờ chỉ cần có người trò chuyện với nàng là được, với cả vị đại thúc này tuy rằng biểu hiện lãnh mạc, kì thật cũng là một người không tệ, Cung Tuế Hàn lại bệnh cũ tái phát rồi, chỉ cần đối với nàng có chút ân huệ, nàng lại cảm thấy đó là người tốt.
Ngục tốt nhìn Cung Tuế Hàn vẻ tội nghiệp đáng thương, sao lại cực kì giống con hoàng cẩu già nhà mình nuôi đến thế, mõi lần ăn cơm đều nhìn ta như thế, khiến hắn không thể tự chủ mà thêm cơm cho nó. Nhưng, là một đại nam nhân, mang cái vẻ mặt đáng thương thế thì còn ra gì nữa! Ngục tốt ép bản thân không được mềm lòng. Làm việc này bấy lâu, không được có tình cảm với bất kì phạm nhân nào, đó là đại kị, đồng tình cũng không được, nếu không mỗi ngày phải đưa những kẻ này lên đoạn đầu đài, chẳng phải gây khó cho bản thân sao!
Những năm nay, cứ gặp những phạm nhân nghênh đến tống vãng, quả thật, có chút chai sạn rồi, nhưng tên Cung Tuế Hàn này lại khiến hắn có chút không kìm nén được, không phải là kẻ đại ác gì, là một kẻ rất đơn giản, nếu chết thế này thì thật có chút đáng tiếc.
Cảm tình là do tiếp xúc nhiều với nhau mà ra, ngày ngày trò chuyện nửa canh giờ với một kẻ xa lạ, cho dù là xa lạ đến mấy cũng có chút ít cảm tình.
Mà tên phạm nhân bình thường nào lại giống như Cung Tuế Hàn như vậy níu giữa ngục tốt nói chuyện chứ?
Ngục tốt dù có chút không nỡ, nhưng, thật tình không thể nói tiếp được, nếu cứ tiếp túc nói, sẽ có phiền phức a. Vội vàng khóa ổ khóa lại, rời khỏi rồi.
Cung Tuế Hàn người đang biến mất, thứ đang chờ đợi nàng lại là sự tịch mịch và cô độc vô hạn.
Nhưng đã nói nửa canh giờ rồi, trong lòng cũng thấy thư thái chút ít, cũng không còn nghĩ ngợi lung tung nữa, cảm thấy có hơi mệt không lâu sau đã mơ màng ngủ mất, chỉ là vết thương trên mông và sự lãnh lẽo ẩm thấp của ngục tù, cho dù là nàng hay bất cứ ai cũng cảm thấy không an ổn, góc mi cau lại thật chặt.
Duyệt xong quyển, Lâm Trọng Văn cảm thấy việc của Cung Tuế Hàn có chuyển cơ rồi, nhưng vừa nghe, Cung Tuế Hàn nhận tội rồi, liền cảm thấy tức đến trợn trắng mắt, cái thằng ngốc này, không biết tội này lớn đến mức nào, tùy tiện qua loa nhận.
Vốn dĩ hắn dự định duyệt xong quyển sẽ đi thăm Cung Tuế Hàn, quyền lực ít ra cũng có thể làm được điều này, chỉ sợ hắn ở trong ngục qua không tốt, giờ lại như thế, thành ra đi không được, lại còn lặn lội khắp nơi vì việc của hắn, Lâm Trọng Văn cảm thấy cả đời này mệt nhất là lần này, mà người gây nên việc này lại chính là cái tên ngốc Cung Tuế Hàn kia.
Lâm Trọng Văn dường như cả đời chưa từng phải nén giận đến thế, dựa vào cái gì hắn lại lo lắng cho đến Cung Tuế Hàn như thế, nhưng hắn cảm thấy nếu lúc trước không vì thấy Cung Tuế Hàn thú vị, rồi đi tìm Tiêu Thường, có thể Cung Tuế Hàn cũng không cần chịu cảnh tù túng thế này rồi, đối với hắn cũng có chút trách nhiệm.
Nhưng Lâm Trọng Văn lại không nghĩ rằng nếu thay bằng kẻ khác, hắn sẽ chẳng buồn ngó ngàng đến, cho dù kẻ khác chết vì hắn, đối với hắn mà nói một chút ảnh hưởng cũng không có, Lâm Trọng Văn chính là người như thế, sao lại tùy tiện vì một kẻ nào đó mà lao tâm qua như thế, cho dù là người nhà cũng chẳng được vậy.
Nhất định là bị nụ cười của tên ngốc Cung Tuế Hàn đó mê hoặc, mới không nhẫn tâm, nhất định là vì Cung Tuế Hàn thường ngày cứ chít chít chách chách luôn miệng không ngừng, giờ đột nhiên lại yên tĩnh đến thế, mới không quen, tuyệt đối là thói quen, Lâm Trọng Văn liều mạng thuyết phục bản thân.
Cung Tuế Hàn vẫn đang buồn rầu, Hoàng thượng không nhớ đến ta thì thôi, Lâm Trọng Văn thường ngày đối với ta tốt thế, sao cũng chẳng đến thăm ta, xem ra trong hoạn nạn mới biết chân tình a, không ngờ rằng, Lâm Trọng Văn vì nàng mà mệt dở sống dở chết.
Nếu Lâm Trọng Văn đi gặp Cung Tuế Hàn, có thể vận mệnh của Cung Tuế Hàn, Nguyên Mẫn, Lâm Trọng Văn ba người họ đã thay đổi rồi.
Đối với Lâm Trọng Văn mà nói, cơ hội chỉ có một lần, nếu không biết tận dụng, sẽ không còn lần nào nữa.
"Cung..." Nguyên Mẫn vừa mở miệng, nhận thức được hiện tại đang hầu hạ bên cạnh mình đã không phải Cung Tuế Hàn, sao lại nhắc đến nàng rồi, nàng cứ ngỡ Cung Tuế Hàn không thể nào lưu lại trong tâm mình lâu được, thật ngoài ý muốn.
Cung Tuế Hàn là dạng, lúc ở, thì như không khí vậy, lúc vắng rồi, sự tồn tại của nàng mới xuất hiện.
Nhưng nàng nghĩ đến việc Cung Tuế Hàn mới bị đánh hai mươi đại bản đã nhận tội rồi, lại cảm thấy buồn cười, e là Cung Tuế Hàn còn chẳng biết tội mà nàng nhận vô cùng nghiêm trọng, tên ngốc ấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.