Chương 25
Minh Dã
14/06/2017
Cung Tuế Hàn ngồi trên mặt đất rất lâu, cảm giác sợ hãi đã dần dần tiêu tan, lúc này não mới bắt đầu chuyển động.
Cung Tuế Hàn ngẩn ngơ nhìn bóng hình của Nguyên Mẫn, cảm thấy thật xa xăm, tại sao, trong lòng cảm thấy khó chịu đến thế? Tại sao khi nãy lại sợ hãi đến thế? Cung Tuế Hàn cảm thấy trong lòng rất nhiều câu hỏi, một chút cũng không thể giải quyết được. Hoàng thượng nói nàng không phải người tốt, nàng trước giờ đã không hề phân chia ranh giới giữa người tốt và người xấu, trong lòng nàng không để ý việc này. Phải biết lòng Cung Tuế Hàn trước giờ vẫn thiên vị thế.
Giết người và ta có liên quan sao? Hình như không. Nguyên nhân mà Cung Tuế Hàn phân tích ra, là khi nãy cảm thấy sợ vì Nguyên Mẫn nói đến giết người, mà bản thân lại là kẻ sợ chết.Cung Tuế Hàn đem nguyên nhân khi nãy sợ hãi kết luận là do bản thân gan nhỏ sợ chết. Mà nếu Hoàng thượng không giết nàng, thế thì không còn tồn tại nguyên nhân sợ hãi nữa. Giết người khác, và giết mình là hai chuyện khác nhau, chỉ là cảm thấy vẫn là nên ít giết người thì tốt hơn, Phật gia có nói nhân quả báo ứng, giết quá nhiều người thì không tốt, Cung Tuế Hàn nhớ ra nên nhắc Hoàng thượng bớt giết người, nếu không sẽ có báo ứng, nghĩ đến việc Nguyên Mẫn có thể sẽ phải chịu báo ứng gì, Cung Tuế Hàn lại không tử chủ mà thay nàng lo lắng, hoàn toàn quên mất việc khi nãy bị nàng dọa đến mức gan cũng sắp nứt ra rồi.
Những kẻ hay quên, chắc là sẽ dễ dễ dàng vui vẻ, chí ít, Cung Tuế Hàn hiện tại hồi phục bình thường, so với người khi nãy tựa như hai người khác nhau. Nói đến thì, Cung Tuế Hàn, thật sự cũng không thể coi là người tốt, chỉ là một kẻ sẽ không chủ động đi hại người khác, những cũng đừng chỉ mong nàng có nhiều thiện lương, ít ra thì, lớn đến thế này, những việc tốt Cung Tuế Hàn làm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng đã bỏ qua một vài việc chẳng vẻ vang gì, chỉ riêng việc từng trộm đào của nhà Lão Vương ở thôn lân cận, thật tình nhìn quá ngon, nhất thời nhịn không được, nên đã trộm về, tuy rằng sau khi ăn xong, mới có chút lương tâm bất an. Đương nhiên việc xấu hơn nữa thì không có rồi, và cũng không có gan làm, nhưng nàng cảm thấy bản thân cách tiêu chuẩn người tốt quá xa rồi. Nàng vẫn cảm thấy bản thân thật cũng có chút học thức, nàng cũng đọc qua kinh Phật, ấn tượng sâu đậm nhất của nàng là, Phật có nói qua, bị người ta đánh mặt bên trái, nên đưa cả mặt bên phải ra cho người ta đánh, nhưng nàng cảm thấy thế này thật quá vớ vẩn rồi, bị người ta đánh, không đánh lại thì thôi, nhưng lại còn đưa ra để người ta đánh tiếp, thật quá khờ rồi. Nếu là nàng chắc là sẽ không đánh trả, nhưng tuyệt đối sẽ che mặt không để bị đánh nữa, nói thế thì, đã cách loại người tốt mà Phật nói cả một đoạn lớn, thế nên Cung Tuế Hàn cũng không bao giờ cảm thấy bản thân là người tốt. Cùng lắm, là một người an phận.
Vì phẩm đức giác ngộ của bản thân chẳng cao gì, nên yêu cầu đối với người khác cũng không quá cao, người bị giết, cũng chẳng liên quan tới mình, thế nên vô cùng dễ hiểu là việc đó chẳng có gì quan trọng.
Kì thật rất bội phục Cung Tuế Hàn, phân tích vấn đề luôn có thể bỏ lơ trọng điểm, đem vấn đề vốn dĩ rất nghiêm trọng ra phân tích cái, thế là biến thành chẳng quan trọng gì rồi. Đặc tính này chắc là không cắt đứt quan hệ với những tháng ngày có thể sống vô tư của nàng.
Bản thân không bị dọa chạy, chứng tỏ không phải thích kiểu nông cạn, mà là rất nghiêm túc thích, chỉ là vô tri thì làm sao giải thích nhỉ? Cung Tuế Hàn không rõ rồi, nàng bất luận chỗ nào cũng không cảm thấy bản thân rất vô tri a! Nàng đương nhiên biết Hoàng thượng là phải giết rất nhiều người, dù sao Minh sử nàng cũng chép chẳng ít, chương nào đó chẳng phải viết là, Hoàng đế nào đó lại giết đại thần nào đó, lúc đó vẫn còn nhớ được một trong số đó, giết người mới là nhiều, giết hình như hơn mười vạn người rồi! Chỉ là Hoàng thượng khi đó không dùng bộ dáng đáng sợ như thế nói với nàng, nàng cũng sẽ không bị dọa.
Kể ra cũng là, Nguyên Mẫn thật đánh giá Cung Tuế Hàn quá thấp rồi, nàng nếu biết Cung Tuế Hàn có thể đại khái trả bài Minh sử, e là lại phải kinh ngạc một phen, Cung Tuế Hàn trong mắt Nguyên Mẫn cái gì cũng không biết, thật ra thì không hẳn, Cung Tuế Hàn cái gì cũng biết một ít, nhưng đều là sơ sơ. Lịch sử đôi khi giống như một quyển bách khoa toàn thư, xem nhiều rồi, cũng sẽ biết đôi chút. Nhưng Cung Tuế Hàn trong số Thập tam sử, cũng chỉ biết mỗi Minh sử, chép quá nhiều lần rồi, không biết thì cũng phải biết. Chỉ là nàng không cách nào đem quyền mưu và thực tại áp dụng với nhau, lý luận và thực tại là hoàn toàn khác xa. Thế nên Cung Tuế Hàn đối với quyền mưu, vẫn như cũ giống tờ giấy trắng, không mảy may biết chút gì. Nói cách khác, nàng có thể biết nên tồn tại hiện tượng nào đó, nhưng tại sao tồn tại thì không biết. Giống như, nàng biết Hoàng đế có khi phải giết rất nhiều người, nhưng tại sao lại phải giết rất nhiều người, nàng không rõ lắm, chỉ là cảm thấy những kẻ đó chắc là không nghe lời lắm.
Sau khi Cung Tuế Hàn nghĩ ngợi lung tung xong, thấy Nguyên Mẫn vẫn như cũ đứng ở cửa sổ ngây ngẩn người, thân ảnh cho người khác cảm thấy vô cùng lạnh lùng, kì thật Hoàng thượng cũng là một hài tử cô đơn, Cung Tuế Hàn nghĩ, nàng luôn không để người khác tiếp cận, hễ đến gần là hung dữ, Cung Tuế Hàn bĩu môi nghĩ đến, nhưng bản thân luôn thấy không phải tư vị, hoặc có thể do bản thân sợ cô đơn, nhìn thấy người khác cô đơn, nên mới có cảm giác thông bệnh tương lân, nên mới không nỡ thôi!
Cung Tuế Hàn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, nàng rốt cuộc bị vấn đề gì vây lấy, không biết làm sao giải quyết, cứ phải làm một kẻ hiếu thắng, không chịu nói với người khác, tự mình giữ kín, sau đó không vui, sau đó... Kẻ đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản, việc có thể nói với người khác, thì chẳng phải việc khó khăn gì rồi, nếu không nói, thì cũng không thể tìm người khác giúp đỡ, lại càng khó hơn a!
Cung Tuế Hàn bò dậy, chạy đến sau lưng Nguyên Mẫn, vô cùng khẽ giật y phục của Nguyên Mẫn cái, tùy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là còn chút di chứng sợ!
Nguyên Mẫn xoay đầu, nói thật thì, Cung Tuế Hàn lại lần nữa khiến nàng bất ngờ rồi, nàng cứ nghĩ, Cung Tuế Hàn chịu giáo huấn rồi, sẽ biết sợ từ đó không dám ở trước mặt nàng làm càng, không ngờ lại phục hồi nhanh đến thế, Cung Tuế Hàn quả nhiên không phải người thường, phải nói gan nàng to hơn rồi, hay là nói nàng khuyết căn huyền.
Dễ dàng thấy, Cung Tuế Hàn vẫn còn chút sợ hãi, nhưng đôi mắt thì lấp lánh phát sáng, cực kì giống như sủng vật muốn lấy lòng, lại muốn được vỗ về.
"Hoàng thượng, ta nghĩ kĩ rồi!" Cung Tuế Hàn rất nghiêm túc nói với Nguyên Mẫn.
"Gì?" Nguyên Mẫn cảm thấy nói chuyện với Cung Tuế Hàn, tư duy phải nhảy nhót vô cùng nhanh, vì tư duy của Cung Tuế Hàn căn bản chẳng phải tư duy bình thường.
"Ta vẫn là quyết định thích ngươi, cho dù ngươi là người xấu cũng không sao, ngươi giết bao nhiêu người cũng không sao." Cung Tuế Hàn vô cùng thận trọng nói.
Nguyên Mẫ không ngờ rằng Cung Tuế Hàn vẫn còn nghĩ về chuyện này, nàng lúc đó không hề để ý nó là thật, chỉ là lúc đó nghe thấy chữ thích, khiến bản thân nghĩ đến kí ức không vui vẻ gì, và cũng giận lây cho Cung Tuế Hàn. Sau khi nàng phát tiết xong, sớm đã bình tĩnh lại rồi, nàng chỉ là cần một chỗ để phát tiết, nhưng rất ít có người nào, có thể để mình phát tiết, khi xưa vẫn luôn nhịn nhẫn. Kì thật cũng là, thân phận của Nguyên Mẫn Nguyên Mẫn cũng xác thực chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, ít nhiều cũng có chút nhâm tính, chỉ là thứ nhâm tính này, sau năm tuổi đã không dùng đến.
Nhưng nghe thấy vẻ nghiêm túc như thế này của Cung Tuế Hàn, cảm thấy rất buồn cười, Nguyên Mẫn đột nhiên cảm thấy, bị một người như thế thích cũng không tệ, chí ít sau này có thể tìm nàng trút giận. Bất quá cho dù không bị Cung Tuế Hàn thích, nàng cũng sớm đã đối với Cung Tuế Hàn trút không biết bao nhiêu cái giận rồi.
"Ta không thích ngươi." Nguyên Mẫn muốn thấy phản ứng của Cung Tuế Hàn, trong tình cảnh không được đáp trả này, sẽ vẫn thích không?
"A?" Cung Tuế Hàn thất vọng cái, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại, "Không sao, ta thích ngươi là được rồi."
"Là kẻ xấu, giết bao nhiêu người cũng không sao?" Nguyên Mẫn lại hỏi, Nguyên Mẫn không thích Cung Tuế Hàn đinh ninh nàng là người tốt, vì nàng căn bản là không phải, hoặc sâu trong tiềm thức, nàng không hi vọng Cung Tuế Hàn sau này hối hận.
"Ân!" Cung Tuế Hàn gật đầu, việc này nàng đã nghĩ qua rồi, không vấn đề gì.
"Ngu ngốc!" Nguyên Mẫn thốt ra hai chữ, tuy rằng cảm thấy hành vi của Cung Tuế Hàn so với ngu ngốc không có gì khác, nhưng trong cách nhìn của nàng, làm một việc biết chắc không được đáp trả, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới làm. Nhưng không hiểu vì sao, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
"Hể?" Cung Tuế Hàn kì thật muốn phản bác một câu, thật ra ta không ngốc
Cung Tuế Hàn ngẩn ngơ nhìn bóng hình của Nguyên Mẫn, cảm thấy thật xa xăm, tại sao, trong lòng cảm thấy khó chịu đến thế? Tại sao khi nãy lại sợ hãi đến thế? Cung Tuế Hàn cảm thấy trong lòng rất nhiều câu hỏi, một chút cũng không thể giải quyết được. Hoàng thượng nói nàng không phải người tốt, nàng trước giờ đã không hề phân chia ranh giới giữa người tốt và người xấu, trong lòng nàng không để ý việc này. Phải biết lòng Cung Tuế Hàn trước giờ vẫn thiên vị thế.
Giết người và ta có liên quan sao? Hình như không. Nguyên nhân mà Cung Tuế Hàn phân tích ra, là khi nãy cảm thấy sợ vì Nguyên Mẫn nói đến giết người, mà bản thân lại là kẻ sợ chết.Cung Tuế Hàn đem nguyên nhân khi nãy sợ hãi kết luận là do bản thân gan nhỏ sợ chết. Mà nếu Hoàng thượng không giết nàng, thế thì không còn tồn tại nguyên nhân sợ hãi nữa. Giết người khác, và giết mình là hai chuyện khác nhau, chỉ là cảm thấy vẫn là nên ít giết người thì tốt hơn, Phật gia có nói nhân quả báo ứng, giết quá nhiều người thì không tốt, Cung Tuế Hàn nhớ ra nên nhắc Hoàng thượng bớt giết người, nếu không sẽ có báo ứng, nghĩ đến việc Nguyên Mẫn có thể sẽ phải chịu báo ứng gì, Cung Tuế Hàn lại không tử chủ mà thay nàng lo lắng, hoàn toàn quên mất việc khi nãy bị nàng dọa đến mức gan cũng sắp nứt ra rồi.
Những kẻ hay quên, chắc là sẽ dễ dễ dàng vui vẻ, chí ít, Cung Tuế Hàn hiện tại hồi phục bình thường, so với người khi nãy tựa như hai người khác nhau. Nói đến thì, Cung Tuế Hàn, thật sự cũng không thể coi là người tốt, chỉ là một kẻ sẽ không chủ động đi hại người khác, những cũng đừng chỉ mong nàng có nhiều thiện lương, ít ra thì, lớn đến thế này, những việc tốt Cung Tuế Hàn làm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cũng đã bỏ qua một vài việc chẳng vẻ vang gì, chỉ riêng việc từng trộm đào của nhà Lão Vương ở thôn lân cận, thật tình nhìn quá ngon, nhất thời nhịn không được, nên đã trộm về, tuy rằng sau khi ăn xong, mới có chút lương tâm bất an. Đương nhiên việc xấu hơn nữa thì không có rồi, và cũng không có gan làm, nhưng nàng cảm thấy bản thân cách tiêu chuẩn người tốt quá xa rồi. Nàng vẫn cảm thấy bản thân thật cũng có chút học thức, nàng cũng đọc qua kinh Phật, ấn tượng sâu đậm nhất của nàng là, Phật có nói qua, bị người ta đánh mặt bên trái, nên đưa cả mặt bên phải ra cho người ta đánh, nhưng nàng cảm thấy thế này thật quá vớ vẩn rồi, bị người ta đánh, không đánh lại thì thôi, nhưng lại còn đưa ra để người ta đánh tiếp, thật quá khờ rồi. Nếu là nàng chắc là sẽ không đánh trả, nhưng tuyệt đối sẽ che mặt không để bị đánh nữa, nói thế thì, đã cách loại người tốt mà Phật nói cả một đoạn lớn, thế nên Cung Tuế Hàn cũng không bao giờ cảm thấy bản thân là người tốt. Cùng lắm, là một người an phận.
Vì phẩm đức giác ngộ của bản thân chẳng cao gì, nên yêu cầu đối với người khác cũng không quá cao, người bị giết, cũng chẳng liên quan tới mình, thế nên vô cùng dễ hiểu là việc đó chẳng có gì quan trọng.
Kì thật rất bội phục Cung Tuế Hàn, phân tích vấn đề luôn có thể bỏ lơ trọng điểm, đem vấn đề vốn dĩ rất nghiêm trọng ra phân tích cái, thế là biến thành chẳng quan trọng gì rồi. Đặc tính này chắc là không cắt đứt quan hệ với những tháng ngày có thể sống vô tư của nàng.
Bản thân không bị dọa chạy, chứng tỏ không phải thích kiểu nông cạn, mà là rất nghiêm túc thích, chỉ là vô tri thì làm sao giải thích nhỉ? Cung Tuế Hàn không rõ rồi, nàng bất luận chỗ nào cũng không cảm thấy bản thân rất vô tri a! Nàng đương nhiên biết Hoàng thượng là phải giết rất nhiều người, dù sao Minh sử nàng cũng chép chẳng ít, chương nào đó chẳng phải viết là, Hoàng đế nào đó lại giết đại thần nào đó, lúc đó vẫn còn nhớ được một trong số đó, giết người mới là nhiều, giết hình như hơn mười vạn người rồi! Chỉ là Hoàng thượng khi đó không dùng bộ dáng đáng sợ như thế nói với nàng, nàng cũng sẽ không bị dọa.
Kể ra cũng là, Nguyên Mẫn thật đánh giá Cung Tuế Hàn quá thấp rồi, nàng nếu biết Cung Tuế Hàn có thể đại khái trả bài Minh sử, e là lại phải kinh ngạc một phen, Cung Tuế Hàn trong mắt Nguyên Mẫn cái gì cũng không biết, thật ra thì không hẳn, Cung Tuế Hàn cái gì cũng biết một ít, nhưng đều là sơ sơ. Lịch sử đôi khi giống như một quyển bách khoa toàn thư, xem nhiều rồi, cũng sẽ biết đôi chút. Nhưng Cung Tuế Hàn trong số Thập tam sử, cũng chỉ biết mỗi Minh sử, chép quá nhiều lần rồi, không biết thì cũng phải biết. Chỉ là nàng không cách nào đem quyền mưu và thực tại áp dụng với nhau, lý luận và thực tại là hoàn toàn khác xa. Thế nên Cung Tuế Hàn đối với quyền mưu, vẫn như cũ giống tờ giấy trắng, không mảy may biết chút gì. Nói cách khác, nàng có thể biết nên tồn tại hiện tượng nào đó, nhưng tại sao tồn tại thì không biết. Giống như, nàng biết Hoàng đế có khi phải giết rất nhiều người, nhưng tại sao lại phải giết rất nhiều người, nàng không rõ lắm, chỉ là cảm thấy những kẻ đó chắc là không nghe lời lắm.
Sau khi Cung Tuế Hàn nghĩ ngợi lung tung xong, thấy Nguyên Mẫn vẫn như cũ đứng ở cửa sổ ngây ngẩn người, thân ảnh cho người khác cảm thấy vô cùng lạnh lùng, kì thật Hoàng thượng cũng là một hài tử cô đơn, Cung Tuế Hàn nghĩ, nàng luôn không để người khác tiếp cận, hễ đến gần là hung dữ, Cung Tuế Hàn bĩu môi nghĩ đến, nhưng bản thân luôn thấy không phải tư vị, hoặc có thể do bản thân sợ cô đơn, nhìn thấy người khác cô đơn, nên mới có cảm giác thông bệnh tương lân, nên mới không nỡ thôi!
Cung Tuế Hàn mơ mơ hồ hồ cảm thấy, nàng rốt cuộc bị vấn đề gì vây lấy, không biết làm sao giải quyết, cứ phải làm một kẻ hiếu thắng, không chịu nói với người khác, tự mình giữ kín, sau đó không vui, sau đó... Kẻ đơn giản, suy nghĩ cũng đơn giản, việc có thể nói với người khác, thì chẳng phải việc khó khăn gì rồi, nếu không nói, thì cũng không thể tìm người khác giúp đỡ, lại càng khó hơn a!
Cung Tuế Hàn bò dậy, chạy đến sau lưng Nguyên Mẫn, vô cùng khẽ giật y phục của Nguyên Mẫn cái, tùy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là còn chút di chứng sợ!
Nguyên Mẫn xoay đầu, nói thật thì, Cung Tuế Hàn lại lần nữa khiến nàng bất ngờ rồi, nàng cứ nghĩ, Cung Tuế Hàn chịu giáo huấn rồi, sẽ biết sợ từ đó không dám ở trước mặt nàng làm càng, không ngờ lại phục hồi nhanh đến thế, Cung Tuế Hàn quả nhiên không phải người thường, phải nói gan nàng to hơn rồi, hay là nói nàng khuyết căn huyền.
Dễ dàng thấy, Cung Tuế Hàn vẫn còn chút sợ hãi, nhưng đôi mắt thì lấp lánh phát sáng, cực kì giống như sủng vật muốn lấy lòng, lại muốn được vỗ về.
"Hoàng thượng, ta nghĩ kĩ rồi!" Cung Tuế Hàn rất nghiêm túc nói với Nguyên Mẫn.
"Gì?" Nguyên Mẫn cảm thấy nói chuyện với Cung Tuế Hàn, tư duy phải nhảy nhót vô cùng nhanh, vì tư duy của Cung Tuế Hàn căn bản chẳng phải tư duy bình thường.
"Ta vẫn là quyết định thích ngươi, cho dù ngươi là người xấu cũng không sao, ngươi giết bao nhiêu người cũng không sao." Cung Tuế Hàn vô cùng thận trọng nói.
Nguyên Mẫ không ngờ rằng Cung Tuế Hàn vẫn còn nghĩ về chuyện này, nàng lúc đó không hề để ý nó là thật, chỉ là lúc đó nghe thấy chữ thích, khiến bản thân nghĩ đến kí ức không vui vẻ gì, và cũng giận lây cho Cung Tuế Hàn. Sau khi nàng phát tiết xong, sớm đã bình tĩnh lại rồi, nàng chỉ là cần một chỗ để phát tiết, nhưng rất ít có người nào, có thể để mình phát tiết, khi xưa vẫn luôn nhịn nhẫn. Kì thật cũng là, thân phận của Nguyên Mẫn Nguyên Mẫn cũng xác thực chỉ là thiếu nữ mười tám tuổi, ít nhiều cũng có chút nhâm tính, chỉ là thứ nhâm tính này, sau năm tuổi đã không dùng đến.
Nhưng nghe thấy vẻ nghiêm túc như thế này của Cung Tuế Hàn, cảm thấy rất buồn cười, Nguyên Mẫn đột nhiên cảm thấy, bị một người như thế thích cũng không tệ, chí ít sau này có thể tìm nàng trút giận. Bất quá cho dù không bị Cung Tuế Hàn thích, nàng cũng sớm đã đối với Cung Tuế Hàn trút không biết bao nhiêu cái giận rồi.
"Ta không thích ngươi." Nguyên Mẫn muốn thấy phản ứng của Cung Tuế Hàn, trong tình cảnh không được đáp trả này, sẽ vẫn thích không?
"A?" Cung Tuế Hàn thất vọng cái, nhưng lại rất nhanh khôi phục lại, "Không sao, ta thích ngươi là được rồi."
"Là kẻ xấu, giết bao nhiêu người cũng không sao?" Nguyên Mẫn lại hỏi, Nguyên Mẫn không thích Cung Tuế Hàn đinh ninh nàng là người tốt, vì nàng căn bản là không phải, hoặc sâu trong tiềm thức, nàng không hi vọng Cung Tuế Hàn sau này hối hận.
"Ân!" Cung Tuế Hàn gật đầu, việc này nàng đã nghĩ qua rồi, không vấn đề gì.
"Ngu ngốc!" Nguyên Mẫn thốt ra hai chữ, tuy rằng cảm thấy hành vi của Cung Tuế Hàn so với ngu ngốc không có gì khác, nhưng trong cách nhìn của nàng, làm một việc biết chắc không được đáp trả, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới làm. Nhưng không hiểu vì sao, tâm tình lại tốt hơn nhiều.
"Hể?" Cung Tuế Hàn kì thật muốn phản bác một câu, thật ra ta không ngốc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.