Chương 34
Minh Dã
14/06/2017
Liễu Húc trước giờ cũng không là một đứa nhỏ thân thiện, các tiểu tử
nhà khác đang trêu đùa nháo loạn,còn nàng chính là chỉ lẳng lặng xem,
chưa bao giờ tham dự. Thúc thúc Liễu Minh nghĩ đến đây là bởi vì tiểu tử này từ nhỏ đã không có cha mẹ chăm sóc, bản thân mình cũng không hiểu
vì sao lại cùng đứa nhỏ như thế này ở chung, làm cho Liễu Húc tính tình
có chút lạnh bạc, luôn lạnh lùng.
Liễu Minh có chút tự trách mình, dù sao Liễu gia cũng chỉ có hắn cùng Liễu Húc hai người sống nương tựa lẫn nhau, ca ca phó thác cho mình, Liễu Minh tổng là hy vọng Liễu Húc tính tình có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng có làm thế nào tính tình cũng lãnh cãm, cùng người khác ở chung cũng không tốt lên mà tổng là cảm thấy cô đơn.
Cho nên Liễu Minh lần này xuất môn, báo phỏng bằng hữu hoặc du ngoạn mang theo Liễu Húc, không biết rằng làm cho Liễu Húc tiếp xúc với tất cả đa số đều là người trưởng thành, lại làm cho Liễu Húc ngày càng thêm trầm mặc. Liễu Minh dù sao còn rất trẻ tuổi, tự nhiên cho thấy là dùng không đúng phương pháp.
Liễu Minh một thời kinh thành mỹ nam tử, một tay thổi tiêu cừ khôi với phong thái trang nhã tự nhiên, cùng với Nguyên Cương cũng là bằng hữu, cho nên Liễu Minh xem như là khách quen nơi cung đình, Liễu Minh đi tự nhiên cũng mang theo Liễu Húc đến hoàng cung dự yến tiệc.
Liễu Húc có lẽ vĩnh viễn cũng nhớ rõ một ngày như vậy, ở cung đình ngắm hội hoa thượng, người người đều cười đến thực sáng lạn nhưng lại là có chút gì đó hư ảo. Hoàng Hậu cũng cười, nhưng là nụ cười như phóng ra dương quang, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ở chốn cung đình, tổng mọi người đều xinh đẹp, chính thúc thúc mình cũng xem như là nhân tài kiệt xuất, mà những người khác cũng hội trong người một nét tài hoa, nhưng là không có một ai làm cho Liễu Húc một lần cảm giác được rung động như đối với nụ cười tỏa ánh dương ấy của nàng.
Cuối tiệc, Hoàng hậu liền tao nhã hướng cầm nghệ gãy một khúc nhạc góp vui, đem cả yến hội đều dõi theo bóng dáng trang nhã của nàng mà hướng về phía trước, Liễu Húc cũng không ngoại lệ, si mê lắng nghe có chút ngờ nghệch, Liễu Húc đối với âm luật yêu cầu cực cao, chỉ là không bằng với Liễu Minh cao thâm hơn, nhưng Liễu Húc vừa nghe chỉ biết Hoàng Hậu đàn so với tiếng tiêu của thúc thúc thì không hề thất thủ. So sánh thấy có chút không biết tự lượng sức mình. Mặc dù không phải cùng loại nhạc khí nhưng có thể rõ ràng nhận biết là âm vực cao hơn rất nhiều.
Yến hội cuối cùng, đại nhân vật đều chuẩn bị ra về.
“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể dạy ta đánh đàn không?” Liễu Húc thanh âm thanh thúy vang dội, là tiểu cô nương đặc hữu , ở đại điện trung tiếng vọng. Làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh , mà Minh Diệp đang chuẩn bị rời đi thân mình cũng ngừng lại.
Trong lúc đó Liễu Minh lại sợ ngây người, Liễu Húc chưa từng như thế lớn tiếng nói chuyện với ai, chưa từng như thế mà lớn mật, chưa từng như thế mà chủ động yêu cầu qua chuyện gì?
Liễu Húc trước giờ cũng không là một đứa nhỏ thân thiện, các tiểu tử nhà khác đang trêu đùa nháo loạn,còn nàng chính là chỉ lẳng lặng xem, chưa bao giờ tham dự. Thúc thúc Liễu Minh nghĩ đến đây là bởi vì tiểu tử này từ nhỏ đã không có cha mẹ chăm sóc, bản thân mình cũng không hiểu vì sao lại cùng đứa nhỏ như thế này ở chung, làm cho Liễu Húc tính tình có chút lạnh bạc, luôn lạnh lùng.
Liễu Minh có chút tự trách mình, dù sao Liễu gia cũng chỉ có hắn cùng Liễu Húc hai người sống nương tựa lẫn nhau, ca ca phó thác cho mình, Liễu Minh tổng là hy vọng Liễu Húc tính tình có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng có làm thế nào tính tình cũng lãnh cãm, cùng người khác ở chung cũng không tốt lên mà tổng là cảm thấy cô đơn.
Cho nên Liễu Minh lần này xuất môn, báo phỏng bằng hữu hoặc du ngoạn mang theo Liễu Húc, không biết rằng làm cho Liễu Húc tiếp xúc với tất cả đa số đều là người trưởng thành, lại làm cho Liễu Húc ngày càng thêm trầm mặc. Liễu Minh dù sao còn rất trẻ tuổi, tự nhiên cho thấy là dùng không đúng phương pháp.
Liễu Minh một thời kinh thành mỹ nam tử, một tay thổi tiêu cừ khôi với phong thái trang nhã tự nhiên, cùng với Nguyên Cương cũng là bằng hữu, cho nên Liễu Minh xem như là khách quen nơi cung đình, Liễu Minh đi tự nhiên cũng mang theo Liễu Húc đến hoàng cung dự yến tiệc.
Liễu Húc có lẽ vĩnh viễn cũng nhớ rõ một ngày như vậy, ở cung đình ngắm hội hoa thượng, người người đều cười đến thực sáng lạn nhưng lại là có chút gì đó hư ảo. Hoàng Hậu cũng cười, nhưng là nụ cười như phóng ra dương quang, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ở chốn cung đình, tổng mọi người đều xinh đẹp, chính thúc thúc mình cũng xem như là nhân tài kiệt xuất, mà những người khác cũng hội trong người một nét tài hoa, nhưng là không có một ai làm cho Liễu Húc một lần cảm giác được rung động như đối với nụ cười tỏa ánh dương ấy của nàng.
Cuối tiệc, Hoàng hậu liền tao nhã hướng cầm nghệ gãy một khúc nhạc góp vui, đem cả yến hội đều dõi theo bóng dáng trang nhã của nàng mà hướng về phía trước, Liễu Húc cũng không ngoại lệ, si mê lắng nghe có chút ngờ nghệch, Liễu Húc đối với âm luật yêu cầu cực cao, chỉ là không bằng với Liễu Minh cao thâm hơn, nhưng Liễu Húc vừa nghe chỉ biết Hoàng Hậu đàn so với tiếng tiêu của thúc thúc thì không hề thất thủ. So sánh thấy có chút không biết tự lượng sức mình. Mặc dù không phải cùng loại nhạc khí nhưng có thể rõ ràng nhận biết là âm vực cao hơn rất nhiều.
Yến hội cuối cùng, đại nhân vật đều chuẩn bị ra về.
“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể dạy ta đánh đàn không?” Liễu Húc thanh âm thanh thúy vang dội, là tiểu cô nương đặc hữu , ở đại điện trung tiếng vọng. Làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh , mà Minh Diệp đang chuẩn bị rời đi thân mình cũng ngừng lại.
Trong lúc đó Liễu Minh lại sợ ngây người, Liễu Húc chưa từng như thế lớn tiếng nói chuyện với ai, chưa từng như thế mà lớn mật, chưa từng như thế mà chủ động yêu cầu qua chuyện gì?
Liễu Minh có chút tự trách mình, dù sao Liễu gia cũng chỉ có hắn cùng Liễu Húc hai người sống nương tựa lẫn nhau, ca ca phó thác cho mình, Liễu Minh tổng là hy vọng Liễu Húc tính tình có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng có làm thế nào tính tình cũng lãnh cãm, cùng người khác ở chung cũng không tốt lên mà tổng là cảm thấy cô đơn.
Cho nên Liễu Minh lần này xuất môn, báo phỏng bằng hữu hoặc du ngoạn mang theo Liễu Húc, không biết rằng làm cho Liễu Húc tiếp xúc với tất cả đa số đều là người trưởng thành, lại làm cho Liễu Húc ngày càng thêm trầm mặc. Liễu Minh dù sao còn rất trẻ tuổi, tự nhiên cho thấy là dùng không đúng phương pháp.
Liễu Minh một thời kinh thành mỹ nam tử, một tay thổi tiêu cừ khôi với phong thái trang nhã tự nhiên, cùng với Nguyên Cương cũng là bằng hữu, cho nên Liễu Minh xem như là khách quen nơi cung đình, Liễu Minh đi tự nhiên cũng mang theo Liễu Húc đến hoàng cung dự yến tiệc.
Liễu Húc có lẽ vĩnh viễn cũng nhớ rõ một ngày như vậy, ở cung đình ngắm hội hoa thượng, người người đều cười đến thực sáng lạn nhưng lại là có chút gì đó hư ảo. Hoàng Hậu cũng cười, nhưng là nụ cười như phóng ra dương quang, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ở chốn cung đình, tổng mọi người đều xinh đẹp, chính thúc thúc mình cũng xem như là nhân tài kiệt xuất, mà những người khác cũng hội trong người một nét tài hoa, nhưng là không có một ai làm cho Liễu Húc một lần cảm giác được rung động như đối với nụ cười tỏa ánh dương ấy của nàng.
Cuối tiệc, Hoàng hậu liền tao nhã hướng cầm nghệ gãy một khúc nhạc góp vui, đem cả yến hội đều dõi theo bóng dáng trang nhã của nàng mà hướng về phía trước, Liễu Húc cũng không ngoại lệ, si mê lắng nghe có chút ngờ nghệch, Liễu Húc đối với âm luật yêu cầu cực cao, chỉ là không bằng với Liễu Minh cao thâm hơn, nhưng Liễu Húc vừa nghe chỉ biết Hoàng Hậu đàn so với tiếng tiêu của thúc thúc thì không hề thất thủ. So sánh thấy có chút không biết tự lượng sức mình. Mặc dù không phải cùng loại nhạc khí nhưng có thể rõ ràng nhận biết là âm vực cao hơn rất nhiều.
Yến hội cuối cùng, đại nhân vật đều chuẩn bị ra về.
“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể dạy ta đánh đàn không?” Liễu Húc thanh âm thanh thúy vang dội, là tiểu cô nương đặc hữu , ở đại điện trung tiếng vọng. Làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh , mà Minh Diệp đang chuẩn bị rời đi thân mình cũng ngừng lại.
Trong lúc đó Liễu Minh lại sợ ngây người, Liễu Húc chưa từng như thế lớn tiếng nói chuyện với ai, chưa từng như thế mà lớn mật, chưa từng như thế mà chủ động yêu cầu qua chuyện gì?
Liễu Húc trước giờ cũng không là một đứa nhỏ thân thiện, các tiểu tử nhà khác đang trêu đùa nháo loạn,còn nàng chính là chỉ lẳng lặng xem, chưa bao giờ tham dự. Thúc thúc Liễu Minh nghĩ đến đây là bởi vì tiểu tử này từ nhỏ đã không có cha mẹ chăm sóc, bản thân mình cũng không hiểu vì sao lại cùng đứa nhỏ như thế này ở chung, làm cho Liễu Húc tính tình có chút lạnh bạc, luôn lạnh lùng.
Liễu Minh có chút tự trách mình, dù sao Liễu gia cũng chỉ có hắn cùng Liễu Húc hai người sống nương tựa lẫn nhau, ca ca phó thác cho mình, Liễu Minh tổng là hy vọng Liễu Húc tính tình có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng có làm thế nào tính tình cũng lãnh cãm, cùng người khác ở chung cũng không tốt lên mà tổng là cảm thấy cô đơn.
Cho nên Liễu Minh lần này xuất môn, báo phỏng bằng hữu hoặc du ngoạn mang theo Liễu Húc, không biết rằng làm cho Liễu Húc tiếp xúc với tất cả đa số đều là người trưởng thành, lại làm cho Liễu Húc ngày càng thêm trầm mặc. Liễu Minh dù sao còn rất trẻ tuổi, tự nhiên cho thấy là dùng không đúng phương pháp.
Liễu Minh một thời kinh thành mỹ nam tử, một tay thổi tiêu cừ khôi với phong thái trang nhã tự nhiên, cùng với Nguyên Cương cũng là bằng hữu, cho nên Liễu Minh xem như là khách quen nơi cung đình, Liễu Minh đi tự nhiên cũng mang theo Liễu Húc đến hoàng cung dự yến tiệc.
Liễu Húc có lẽ vĩnh viễn cũng nhớ rõ một ngày như vậy, ở cung đình ngắm hội hoa thượng, người người đều cười đến thực sáng lạn nhưng lại là có chút gì đó hư ảo. Hoàng Hậu cũng cười, nhưng là nụ cười như phóng ra dương quang, làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Ở chốn cung đình, tổng mọi người đều xinh đẹp, chính thúc thúc mình cũng xem như là nhân tài kiệt xuất, mà những người khác cũng hội trong người một nét tài hoa, nhưng là không có một ai làm cho Liễu Húc một lần cảm giác được rung động như đối với nụ cười tỏa ánh dương ấy của nàng.
Cuối tiệc, Hoàng hậu liền tao nhã hướng cầm nghệ gãy một khúc nhạc góp vui, đem cả yến hội đều dõi theo bóng dáng trang nhã của nàng mà hướng về phía trước, Liễu Húc cũng không ngoại lệ, si mê lắng nghe có chút ngờ nghệch, Liễu Húc đối với âm luật yêu cầu cực cao, chỉ là không bằng với Liễu Minh cao thâm hơn, nhưng Liễu Húc vừa nghe chỉ biết Hoàng Hậu đàn so với tiếng tiêu của thúc thúc thì không hề thất thủ. So sánh thấy có chút không biết tự lượng sức mình. Mặc dù không phải cùng loại nhạc khí nhưng có thể rõ ràng nhận biết là âm vực cao hơn rất nhiều.
Yến hội cuối cùng, đại nhân vật đều chuẩn bị ra về.
“Hoàng hậu nương nương, ngài có thể dạy ta đánh đàn không?” Liễu Húc thanh âm thanh thúy vang dội, là tiểu cô nương đặc hữu , ở đại điện trung tiếng vọng. Làm cho không khí trong nháy mắt yên tĩnh , mà Minh Diệp đang chuẩn bị rời đi thân mình cũng ngừng lại.
Trong lúc đó Liễu Minh lại sợ ngây người, Liễu Húc chưa từng như thế lớn tiếng nói chuyện với ai, chưa từng như thế mà lớn mật, chưa từng như thế mà chủ động yêu cầu qua chuyện gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.