Chương 78: Nguyên Hi x Cung Lạc (2)
Minh Dã
14/06/2017
Cung Lạc cảm giác rất rõ ràng, Lạc Hi lần này trở về đã thay đổi,
nàng dường như là cố ý tránh tiếp xúc với mình, đặc biệt là trong lúc có người ngoài, loại cảm giác càng rõ, Cung Lạc đối với suy đoán của bản
thân vô cùng không thích.
“Ta làm cho ngươi chán ghét sao?” Cung Lạc đi thẳng vào vấn đề, nàng không thích dịu dàng nịnh nọt hay hỏi khéo léo.
“Không có, ta yêu thương ngươi còn không kịp mà” Nguyên Hi cười làm lành, nàng không nghĩ tới Tiểu Nhạc lại nhạy cảm như vậy
“Thật sao? Vậy tại sao lại né tránh va chạm với ta?” Cung Lạc tới gần Nguyên Hi, tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng nàng đã đứng cao ngang mặt Nguyên Hi, không những thế lại còn mang phong thái là muốn cưỡng chế, làm cho Nguyên Hi không thể nào thở nổi. Quả nhiên, Tiểu Nhạc có bản chất cọp mẹ, khi không bộc phát thì giống con mèo, nhưng khi phát khí thì chính là đậm đà mùi vị uy hiếp.
“Không phải… ta sợ người khác hiểu lầm, ngươi không biết đâu, bên ngoài đã lan truyền đến như thế nào rồi, ta coi ngươi như là nữ tử nhưng người khác đều nói ta coi ngươi như là người vợ!” Nguyên Hi nhanh chóng giải thích.
“Ngươi quản được người khác nói gì sao?” Cung Lạc hiển nhiên là biết rõ lời đồn đại bên ngoài, nhưng người ta có nói làm sao thì nàng một chút cũng không thèm để ý “Hơn nữa, ta không phải con gái của ngươi, ngươi cũng không phải mẹ ta, mẹ ta đã sớm chết rồi!” Cung Lạc thanh âm có chút lãnh, nàng không thích chính là nữ nhân, rất cần nhiều thứ, nhiều thứ ấy là cái gì, nàng còn chưa có suy nghĩ qua, chờ đến lúc suy nghĩ cẩn thận sẽ nói sau.
Nguyên Hi đối với Cung Lạc lại phủ định mối quan hệ này, nàng nhưng lại có chút bi thương, bởi vì chính nàng là một bên tình nguyện, Nguyên Hi nhíu mày.
“Đừng nhíu mày, ta rất đau lòng!” Chứng kiến thấy Nguyên Hi nhíu mày, Cung Lạc liền lấy tay xoa nhẹ mặt Nguyên Hi, có thể nói trong thiên hạ này không có một cặp mẹ con nào lại tạo nên không khí ấm áp mà mang theo một phần ám mụi như thế. Cung Lạc cũng không nhận thức được, nàng khi ở cùng Nguyên Hi cũng chưa từng thấy qua cảm giác như đối với mẫu thân mà dịu dàng, phần dịu dàng này còn mang theo cảm giác nóng rực, cái này tuyệt đối không phải là kiểu tình thâm, Cung Lạc trong lòng cũng hiểu được.
Là cái gì? Nàng cũng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc qua, nàng chỉ biết là, loại cảm giác này cứ tăng dần theo tuổi của nàng, càng ngày càng mãnh liệt…
Cung Lạc biết là, nàng cần vây khốn Lạc Hi, một chút cũng không thể để cho Lạc Hi giãy giụa, nàng không cần dùng thủ đoạn gì. Bởi vì đời này của nàng đã định là dây dưa không rõ rồi. Là yêu sao? Bất kể có phải hay không nếu là tình yêu có thế vây khốn Lạc Hi, vậy thì dùng tình yêu vậy.
Cung Lạc trong tâm chợt như thức dậy, là vô cùng nồng liệt, cũng vô cùng ích kỷ.
Nguyên Hi trước kia chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này đại não như muốn nở ra. Lưu lão bà đã nói “Nàng tuyệt đối không đơn thuần xem ông chủ là cha!” Ầm ầm, Nguyên Hi đem Cung Lạc đẩy ra, chính xác, không có một người nào, không, phải nói là không có một nữ nhân nào dùng đôi mắt nóng rực như vậy nhìn nàng, nóng như rực lửa làm cho Nguyên Hi cảm thấy kinh hãi.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại lầm lỗi như vậy? Nguyên Hi nhớ rõ bản thân nàng chưa từng có làm qua bất cứ điều gì khiến Tiểu Nhạc hiểu lầm, ít nhất cho tới bây giờ nàng luôn coi Tiểu Nhạc như là nữ tử, cưng chìu chăm sóc và quan tâm, từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ đẩy qua Tiểu Nhạc, nhưng Tiểu Nhạc càng ngày càng quá phận hành động, nàng chưa từng thấy qua là có chuyện gì không ổn nhưng quan trọng hơn.. các nàng đều là hai nữ nhân …
Nguyên Hi kinh ngạc, lại dùng sức rất nhiều, Cung Lạc bị lảo đảo một chút rồi mới đứng vững, Lạc Hi chưa từng như vậy mà dùng sức đẩy nàng, Cung Lạc ánh mắt tối sầm, hành động vừa rồi của Nguyên Hi lại làm tổn thương cho nàng.
“Tiểu Nhạc, ngươi không cần phải uống thuốc nữa… sau này… cũng không cần lặp lại hành động thân mật như vậy…” Nguyên Hi hốt hoảng nói. Nguyên Hi tự trách mình nhiều một chút, cảm thấy trước đây đã không uốn nắn Tiểu Nhạc, vô luận là hành động hay tính cách, nhưng nàng cũng đành chịu, tính cách Cung Lạc, từ đầu đến cuối cũng chưa được uốn nắn qua, bất luận là trước kia hay là tương lai. Có lẽ đã dịu đi, nhưng thực sự chính là không có cách nào uốn nắn cả.
“Ta thích ngươi, không phải là nữ nhân đối với mẫu thân mình thích, mà là thích khi muốn tồn tại loại tình cảm lâu dài..!” Cung Lạc nói một câu lại tới gần một bước, Nguyên Hi theo bản năng liền lui về sau từng bước, Cung Lạc rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bắt lấy Nguyên Hi, không suy nghĩ gì liền hôn Nguyên Hi, Nguyên Hi lúc này thất kinh liền giãy dụa.
“Ba!”.. Âm thanh phát ra quanh quẩn trong phòng, hiển nhiên hai người đều ngây ngẩn cả người. Hai người vẫn còn chưa dự đoán được, tình thế sẽ có lúc không khống chế được, Nguyên Hi lúc này vạn phần hối hận, bản thân nàng cho tới bây giờ luôn luyến tiếc thương yêu Tiểu Nhạc, lúc này nàng lại làm Tiểu Nhạc bị thương, bản thân nàng cả nghĩ cũng nghĩ được sẽ có ngày ra tay đả thương Tiểu Nhạc.
Cung Lạc lúc này tất nhiên càng không tin, Nguyên Hi thế nhưng lại đánh mình, không phải là cái đau ở mặt làm cho nàng khó chịu, mà chính là trong lòng đau đến không chịu được.
“Ta gần gũi như vậy, ngươi khó có thể tiếp nhận sao?” Cung Lạc âm thanh hơi run, lại có phần lạnh lùng, Nguyên Hi biết, nàng đã làm Tiểu Nhạc tổn thương, nhưng nàng lại không thể tiếp tục đã sai lại càng sai, Tiểu Nhạc phải được gả cho một nam nhân tốt, tương lai của Tiểu Nhạc nàng cũng đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, nàng không cho phép bản thân mình sẽ có lúc hủy hại tương lai Tiểu Nhạc.
“Đúng vậy, thực chán ghét, ta thấy thật ghê tởm! Vô luân nói như thế nào, chúng ta đều là nữ nhân, ta thích nam nhân. Ngươi biết không, ta đã lập gia đình, ta yêu người nam nhân kia,đó là Phò mã, ngươi cũng biết, chính là Ngôn Du, kinh thành đệ nhất Đại công tử, đó chính là trượng phu của ta. Ta chấp nhận đến Tấn Dương thành chính là vì thay hắn túc trực bên linh cữu, hơn nữa ta đã thề về sau cũng ở vậy suốt đời, đó là lời thề của Lạc Hòa công chúa, ngươi ở kinh thành nhiều năm như vậy, cũng nên biết! Ta thích nam nhân, Tiểu Nhạc ngươi cũng thích nam nhân, ngươi còn nhỏ, hiện tại không hiểu, về sau khi gặp sẽ liền hiểu rõ!” Nguyên Hi vì muốn gia tăng sức thuyết phục liền đêm thân thể bí mật của mình đều nói ra. Kỳ thật khi Tiểu Nhạc hôn nàng không hề bài xích, chỉ là… chuyện ngoài ý muốn.
“Ta làm cho người ghê tởm, ta sẽ không bao giờ lặp lại. Còn ta có thích hay không thích nam nhân, đó là chuyện của ta, từ nay về sau cũng là chuyện của ta, ta với ngươi không có quan hệ gì cả, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!” Cung Lạc chảy nước mắt, mỗi một câu đều nhấn mạnh từng chữ, nàng nàng không muốn quanh co, càng không muốn van xin đòi hỏi, nếu không chiếm được thì nàng toàn bộ đều từ bỏ “Đương nhiên mạng này của ta là do ngươi cứu, ngươi muốn khi nào về cũng được, ta không sao cả, bệnh của ta sớm đã tốt rồi, trách nhiệm của ngươi từ đây cũng hết!”
“Tiểu Nhạc, ngươi không nên như vậy!” Nguyên Hi trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, nàng phải giải thích cho Tiểu Nhạc hiểu, nhưng.. vừa rồi nàng nói là ân đoạn nghĩa tuyệt, Tiểu Nhạc đã nói đoạn nhất định sẽ đoạn, chẳng lẽ từ nay về sau lại đối với nhau như người xa lạ sao? Nàng không cần phải như vậy, rõ ràng không cần phải như vậy…
Cung Lạc rơi lệ, làm cho Nguyên Hi như bị hù dọa một phen.
“Trong cuộc sống này, nếu khóc thì họ sẽ quan tâm đến sao…” Cung Lạc đối với bất cứ điều gì cũng không quan tâm, không để ý, bản thân nàng trước kia cũng đã từng nói qua, nàng trả lời như vậy và còn bỏ thêm một câu “Bất quá, về sau ta sẽ tuyệt đối không rơi lệ”
“Tiểu Nhạc, là ta không tốt, ngươi đừng khóc!” Nguyên Hi đau lòng không thôi, nàng không muốn kết quả này, nàng nắm lấy tay Cung Lạc, không cho Cung Lạc rời đi.
“Vì không muốn cho ngươi ghê tởm, tốt nhất ngươi nên buông tay. Ngươi hãy suy nghĩ cho rõ ràng, chỉ có hai con đường, không có con đường thứ ba!” Cung Lạc giọng điệu không một chút thương lượng!
Một là nàng rời đi, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Một là nàng lưu lại, hai người ở cùng nhau, dây dưa cả đời.
Không có điều thứ ba sao? Nguyên Hi khó xử nghĩ đến, đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy được Tiểu Nhạc thực sự đoạn tuyệt, không để cho người khác có một con đường sống.
“Cho ta suy nghĩ một buổi tối, chỉ cần một buổi tối!” Nguyên Hi kéo dài thời gian, nàng nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp.
**
“Tiểu Nhạc!” Nguyên Hi bưng thuốc vào phòng.
“Quyết định xong chưa?” Cung Lạc hỏi, trong lòng ngập trời sóng to nhưng mặt không hề lộ ra vẻ gì khác thường.
“Hết bệnh rồi, nhưng thuốc vẫn phải uống, ngươi trước tiên đem thuốc uống hết đã, rồi ta thay ngươi thoa vết thương trên mặt sau đó sẽ nói cho ngươi biết” Nguyên Hi vẫn như trước cười vô cùng ấm áp, lại một lần nữa làm cho Cung Lạc vạn phần mê luyến.
Nguyên Hi nhìn Cung Lạc tiếp nhận thuốc, lập tức đã muốn uống, tâm nàng lại chần chừ “Đợi một chút!” Nguyên Hi không khỏi kêu lên một tiếng, trong lòng giãy dụa không ngừng.
“Như thế nào đây?” Cung Lạc hỏi
“Không có việc gì!” Nguyên Hi lại quyết t âm, như vậy là tốt rồi, Tiểu Nhạc sẽ không rời đi, cũng sẽ không làm khó nàng, hết thẩy mọi chuyện đều có thể trở lại như trước.
Cung Lạc đem thuốc một hơi uống sạch, sau khi buông bát liền nói “Nói đi, ngươi cho ta uống cái gì?” Cung Lạc có chút châm chọc hỏi;
“Ngươi biết… thuốc… vậy tại sao còn uống?” Nguyên Hi thực kinh ngạc.
“Ta đã nói rồi, mạng của ta là của ngươi, ngươi cho ta uống gì đều được!” Cung Lạc lãnh giọng.
“Vong Ưu Thảo!” Nguyên Hi vẻ mặt áy náy trả lời
Gương mặt xinh đẹp của Cung Lạc lại lộ ra vài phần tuyệt vọng, sau đó nàng lại cất tiếng cười to “Ha Ha! Như vậy là ngươi có thể đem ta vứt bỏ rồi, hảo phương pháp, hảo phương pháp..” Cung Lạc đều cười ra nước mắt, có lẽ lần này lệ thật sự rơi…
“Tiểu Nhạc…” Bộ dạng này của Cung Lạc làm cho Nguyên Hi cảm thấy sợ hãi, nàng liền nghĩ muốn tới tới ôm lấy Cung Lạc, nhưng Cung Lạc đột nhiên lại bất ngờ điểm lấy huyệt đạo của nàng, mang theo tuyệt vọng và hận ý nhìn nàng một cái, tiếp đến biến mất trong bóng đêm.
Sau đếm đó, Nguyên Hi không còn gặp lại nàng!
Nguyên Hi ở một bên chăm sóc Cung Lạc, nhớ lại tới khoảnh khắc đó liền dừng lại.
“Kỳ thật, nàng có thể tránh đi được mà!” Cung Lạc sau khi thương thế ổn định, Nguyên Hi mới hỏi Hưu Nguyệt.
“Đại khái là vậy, nếu như ta chỉ một mũi tên bắn một người thì nàng khẳng định không tránh khỏi, nhưng năm mủi tên thì chất lượng không bằng một mủi tên được. Ta nghe nói lúc đó nàng cùng ngươi nói chuyện rất chăm chú hoặc có thể là do nàng chán sống!” Hưu Nguyệt không phủ nhận, Cung Lạc bản thân không né, nhưng mai mắn lại không sao.
“Nàng đã từng nói, tính mạng nàng là của ta, nàng tuyệt đối sẽ không phản kháng, nhưng ta làm sao lại có thể làm cho nàng tổn thương đây?” Nguyên Hi đau lòng nói;
“Ngươi sẽ không tìm ta để tính sổ đi? Phải biết rằn, ta chính là cứu nàng, nếu là người khác bắn thì nàng có thể sống sao? Ngươi đừng nói là không biết a!” Thật không biết phân biệt, nhưng quên đi dù sao ta là người cao thượng, coi như làm việc tốt không cần ơn báo đáp vậy.
Nguyên Hi bị Hưu Nguyệt nhắc nhở, ý thức đột nhiên nhớ được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tại sao Tiểu Nhạc lại biết long mạch ở đâu, lại còn muốn cho phát nổ, Mẫn nhi lại lo lắng như vậy, nếu như bản thân nàng không nhớ lời nhắc nhở thì các đại nội cao thử có thể buông tha Tiểu Nhạc sao?
“Tiểu Nhạc sẽ cùng ta quay về Tấn Dương thành, ta không trở về kinh, ta sẽ cam đoan Tiểu Nhạc sẽ không trở về Tuyên Hòa huyện!” Nhiệm vụ của Mẫn nhi coi như nàng đã làm xong rồi, lúc này cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
“Ngươi không phải là nói đi với ta sao? Chính ngươi nên nói với Nguyên Mẫn. Nguyên Mẫn cũng không nể mặt ta, nhưng sẽ nể mặt ngươi!” Hưu Nguyệt khoát tay chặn lại, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
“Ta làm cho ngươi chán ghét sao?” Cung Lạc đi thẳng vào vấn đề, nàng không thích dịu dàng nịnh nọt hay hỏi khéo léo.
“Không có, ta yêu thương ngươi còn không kịp mà” Nguyên Hi cười làm lành, nàng không nghĩ tới Tiểu Nhạc lại nhạy cảm như vậy
“Thật sao? Vậy tại sao lại né tránh va chạm với ta?” Cung Lạc tới gần Nguyên Hi, tuy rằng chỉ mới mười bốn tuổi, nhưng nàng đã đứng cao ngang mặt Nguyên Hi, không những thế lại còn mang phong thái là muốn cưỡng chế, làm cho Nguyên Hi không thể nào thở nổi. Quả nhiên, Tiểu Nhạc có bản chất cọp mẹ, khi không bộc phát thì giống con mèo, nhưng khi phát khí thì chính là đậm đà mùi vị uy hiếp.
“Không phải… ta sợ người khác hiểu lầm, ngươi không biết đâu, bên ngoài đã lan truyền đến như thế nào rồi, ta coi ngươi như là nữ tử nhưng người khác đều nói ta coi ngươi như là người vợ!” Nguyên Hi nhanh chóng giải thích.
“Ngươi quản được người khác nói gì sao?” Cung Lạc hiển nhiên là biết rõ lời đồn đại bên ngoài, nhưng người ta có nói làm sao thì nàng một chút cũng không thèm để ý “Hơn nữa, ta không phải con gái của ngươi, ngươi cũng không phải mẹ ta, mẹ ta đã sớm chết rồi!” Cung Lạc thanh âm có chút lãnh, nàng không thích chính là nữ nhân, rất cần nhiều thứ, nhiều thứ ấy là cái gì, nàng còn chưa có suy nghĩ qua, chờ đến lúc suy nghĩ cẩn thận sẽ nói sau.
Nguyên Hi đối với Cung Lạc lại phủ định mối quan hệ này, nàng nhưng lại có chút bi thương, bởi vì chính nàng là một bên tình nguyện, Nguyên Hi nhíu mày.
“Đừng nhíu mày, ta rất đau lòng!” Chứng kiến thấy Nguyên Hi nhíu mày, Cung Lạc liền lấy tay xoa nhẹ mặt Nguyên Hi, có thể nói trong thiên hạ này không có một cặp mẹ con nào lại tạo nên không khí ấm áp mà mang theo một phần ám mụi như thế. Cung Lạc cũng không nhận thức được, nàng khi ở cùng Nguyên Hi cũng chưa từng thấy qua cảm giác như đối với mẫu thân mà dịu dàng, phần dịu dàng này còn mang theo cảm giác nóng rực, cái này tuyệt đối không phải là kiểu tình thâm, Cung Lạc trong lòng cũng hiểu được.
Là cái gì? Nàng cũng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc qua, nàng chỉ biết là, loại cảm giác này cứ tăng dần theo tuổi của nàng, càng ngày càng mãnh liệt…
Cung Lạc biết là, nàng cần vây khốn Lạc Hi, một chút cũng không thể để cho Lạc Hi giãy giụa, nàng không cần dùng thủ đoạn gì. Bởi vì đời này của nàng đã định là dây dưa không rõ rồi. Là yêu sao? Bất kể có phải hay không nếu là tình yêu có thế vây khốn Lạc Hi, vậy thì dùng tình yêu vậy.
Cung Lạc trong tâm chợt như thức dậy, là vô cùng nồng liệt, cũng vô cùng ích kỷ.
Nguyên Hi trước kia chưa từng cảm thấy có gì không ổn, nhưng lúc này đại não như muốn nở ra. Lưu lão bà đã nói “Nàng tuyệt đối không đơn thuần xem ông chủ là cha!” Ầm ầm, Nguyên Hi đem Cung Lạc đẩy ra, chính xác, không có một người nào, không, phải nói là không có một nữ nhân nào dùng đôi mắt nóng rực như vậy nhìn nàng, nóng như rực lửa làm cho Nguyên Hi cảm thấy kinh hãi.
Tại sao, tại sao lại có thể như vậy, tại sao lại lầm lỗi như vậy? Nguyên Hi nhớ rõ bản thân nàng chưa từng có làm qua bất cứ điều gì khiến Tiểu Nhạc hiểu lầm, ít nhất cho tới bây giờ nàng luôn coi Tiểu Nhạc như là nữ tử, cưng chìu chăm sóc và quan tâm, từ trước tới giờ nàng cũng chưa bao giờ đẩy qua Tiểu Nhạc, nhưng Tiểu Nhạc càng ngày càng quá phận hành động, nàng chưa từng thấy qua là có chuyện gì không ổn nhưng quan trọng hơn.. các nàng đều là hai nữ nhân …
Nguyên Hi kinh ngạc, lại dùng sức rất nhiều, Cung Lạc bị lảo đảo một chút rồi mới đứng vững, Lạc Hi chưa từng như vậy mà dùng sức đẩy nàng, Cung Lạc ánh mắt tối sầm, hành động vừa rồi của Nguyên Hi lại làm tổn thương cho nàng.
“Tiểu Nhạc, ngươi không cần phải uống thuốc nữa… sau này… cũng không cần lặp lại hành động thân mật như vậy…” Nguyên Hi hốt hoảng nói. Nguyên Hi tự trách mình nhiều một chút, cảm thấy trước đây đã không uốn nắn Tiểu Nhạc, vô luận là hành động hay tính cách, nhưng nàng cũng đành chịu, tính cách Cung Lạc, từ đầu đến cuối cũng chưa được uốn nắn qua, bất luận là trước kia hay là tương lai. Có lẽ đã dịu đi, nhưng thực sự chính là không có cách nào uốn nắn cả.
“Ta thích ngươi, không phải là nữ nhân đối với mẫu thân mình thích, mà là thích khi muốn tồn tại loại tình cảm lâu dài..!” Cung Lạc nói một câu lại tới gần một bước, Nguyên Hi theo bản năng liền lui về sau từng bước, Cung Lạc rốt cục cũng không thể nhịn được nữa, bắt lấy Nguyên Hi, không suy nghĩ gì liền hôn Nguyên Hi, Nguyên Hi lúc này thất kinh liền giãy dụa.
“Ba!”.. Âm thanh phát ra quanh quẩn trong phòng, hiển nhiên hai người đều ngây ngẩn cả người. Hai người vẫn còn chưa dự đoán được, tình thế sẽ có lúc không khống chế được, Nguyên Hi lúc này vạn phần hối hận, bản thân nàng cho tới bây giờ luôn luyến tiếc thương yêu Tiểu Nhạc, lúc này nàng lại làm Tiểu Nhạc bị thương, bản thân nàng cả nghĩ cũng nghĩ được sẽ có ngày ra tay đả thương Tiểu Nhạc.
Cung Lạc lúc này tất nhiên càng không tin, Nguyên Hi thế nhưng lại đánh mình, không phải là cái đau ở mặt làm cho nàng khó chịu, mà chính là trong lòng đau đến không chịu được.
“Ta gần gũi như vậy, ngươi khó có thể tiếp nhận sao?” Cung Lạc âm thanh hơi run, lại có phần lạnh lùng, Nguyên Hi biết, nàng đã làm Tiểu Nhạc tổn thương, nhưng nàng lại không thể tiếp tục đã sai lại càng sai, Tiểu Nhạc phải được gả cho một nam nhân tốt, tương lai của Tiểu Nhạc nàng cũng đã vạch ra một kế hoạch hoàn hảo, nàng không cho phép bản thân mình sẽ có lúc hủy hại tương lai Tiểu Nhạc.
“Đúng vậy, thực chán ghét, ta thấy thật ghê tởm! Vô luân nói như thế nào, chúng ta đều là nữ nhân, ta thích nam nhân. Ngươi biết không, ta đã lập gia đình, ta yêu người nam nhân kia,đó là Phò mã, ngươi cũng biết, chính là Ngôn Du, kinh thành đệ nhất Đại công tử, đó chính là trượng phu của ta. Ta chấp nhận đến Tấn Dương thành chính là vì thay hắn túc trực bên linh cữu, hơn nữa ta đã thề về sau cũng ở vậy suốt đời, đó là lời thề của Lạc Hòa công chúa, ngươi ở kinh thành nhiều năm như vậy, cũng nên biết! Ta thích nam nhân, Tiểu Nhạc ngươi cũng thích nam nhân, ngươi còn nhỏ, hiện tại không hiểu, về sau khi gặp sẽ liền hiểu rõ!” Nguyên Hi vì muốn gia tăng sức thuyết phục liền đêm thân thể bí mật của mình đều nói ra. Kỳ thật khi Tiểu Nhạc hôn nàng không hề bài xích, chỉ là… chuyện ngoài ý muốn.
“Ta làm cho người ghê tởm, ta sẽ không bao giờ lặp lại. Còn ta có thích hay không thích nam nhân, đó là chuyện của ta, từ nay về sau cũng là chuyện của ta, ta với ngươi không có quan hệ gì cả, chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt!” Cung Lạc chảy nước mắt, mỗi một câu đều nhấn mạnh từng chữ, nàng nàng không muốn quanh co, càng không muốn van xin đòi hỏi, nếu không chiếm được thì nàng toàn bộ đều từ bỏ “Đương nhiên mạng này của ta là do ngươi cứu, ngươi muốn khi nào về cũng được, ta không sao cả, bệnh của ta sớm đã tốt rồi, trách nhiệm của ngươi từ đây cũng hết!”
“Tiểu Nhạc, ngươi không nên như vậy!” Nguyên Hi trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, nàng phải giải thích cho Tiểu Nhạc hiểu, nhưng.. vừa rồi nàng nói là ân đoạn nghĩa tuyệt, Tiểu Nhạc đã nói đoạn nhất định sẽ đoạn, chẳng lẽ từ nay về sau lại đối với nhau như người xa lạ sao? Nàng không cần phải như vậy, rõ ràng không cần phải như vậy…
Cung Lạc rơi lệ, làm cho Nguyên Hi như bị hù dọa một phen.
“Trong cuộc sống này, nếu khóc thì họ sẽ quan tâm đến sao…” Cung Lạc đối với bất cứ điều gì cũng không quan tâm, không để ý, bản thân nàng trước kia cũng đã từng nói qua, nàng trả lời như vậy và còn bỏ thêm một câu “Bất quá, về sau ta sẽ tuyệt đối không rơi lệ”
“Tiểu Nhạc, là ta không tốt, ngươi đừng khóc!” Nguyên Hi đau lòng không thôi, nàng không muốn kết quả này, nàng nắm lấy tay Cung Lạc, không cho Cung Lạc rời đi.
“Vì không muốn cho ngươi ghê tởm, tốt nhất ngươi nên buông tay. Ngươi hãy suy nghĩ cho rõ ràng, chỉ có hai con đường, không có con đường thứ ba!” Cung Lạc giọng điệu không một chút thương lượng!
Một là nàng rời đi, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.
Một là nàng lưu lại, hai người ở cùng nhau, dây dưa cả đời.
Không có điều thứ ba sao? Nguyên Hi khó xử nghĩ đến, đây là lần đầu tiên, nàng cảm thấy được Tiểu Nhạc thực sự đoạn tuyệt, không để cho người khác có một con đường sống.
“Cho ta suy nghĩ một buổi tối, chỉ cần một buổi tối!” Nguyên Hi kéo dài thời gian, nàng nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp.
**
“Tiểu Nhạc!” Nguyên Hi bưng thuốc vào phòng.
“Quyết định xong chưa?” Cung Lạc hỏi, trong lòng ngập trời sóng to nhưng mặt không hề lộ ra vẻ gì khác thường.
“Hết bệnh rồi, nhưng thuốc vẫn phải uống, ngươi trước tiên đem thuốc uống hết đã, rồi ta thay ngươi thoa vết thương trên mặt sau đó sẽ nói cho ngươi biết” Nguyên Hi vẫn như trước cười vô cùng ấm áp, lại một lần nữa làm cho Cung Lạc vạn phần mê luyến.
Nguyên Hi nhìn Cung Lạc tiếp nhận thuốc, lập tức đã muốn uống, tâm nàng lại chần chừ “Đợi một chút!” Nguyên Hi không khỏi kêu lên một tiếng, trong lòng giãy dụa không ngừng.
“Như thế nào đây?” Cung Lạc hỏi
“Không có việc gì!” Nguyên Hi lại quyết t âm, như vậy là tốt rồi, Tiểu Nhạc sẽ không rời đi, cũng sẽ không làm khó nàng, hết thẩy mọi chuyện đều có thể trở lại như trước.
Cung Lạc đem thuốc một hơi uống sạch, sau khi buông bát liền nói “Nói đi, ngươi cho ta uống cái gì?” Cung Lạc có chút châm chọc hỏi;
“Ngươi biết… thuốc… vậy tại sao còn uống?” Nguyên Hi thực kinh ngạc.
“Ta đã nói rồi, mạng của ta là của ngươi, ngươi cho ta uống gì đều được!” Cung Lạc lãnh giọng.
“Vong Ưu Thảo!” Nguyên Hi vẻ mặt áy náy trả lời
Gương mặt xinh đẹp của Cung Lạc lại lộ ra vài phần tuyệt vọng, sau đó nàng lại cất tiếng cười to “Ha Ha! Như vậy là ngươi có thể đem ta vứt bỏ rồi, hảo phương pháp, hảo phương pháp..” Cung Lạc đều cười ra nước mắt, có lẽ lần này lệ thật sự rơi…
“Tiểu Nhạc…” Bộ dạng này của Cung Lạc làm cho Nguyên Hi cảm thấy sợ hãi, nàng liền nghĩ muốn tới tới ôm lấy Cung Lạc, nhưng Cung Lạc đột nhiên lại bất ngờ điểm lấy huyệt đạo của nàng, mang theo tuyệt vọng và hận ý nhìn nàng một cái, tiếp đến biến mất trong bóng đêm.
Sau đếm đó, Nguyên Hi không còn gặp lại nàng!
Nguyên Hi ở một bên chăm sóc Cung Lạc, nhớ lại tới khoảnh khắc đó liền dừng lại.
“Kỳ thật, nàng có thể tránh đi được mà!” Cung Lạc sau khi thương thế ổn định, Nguyên Hi mới hỏi Hưu Nguyệt.
“Đại khái là vậy, nếu như ta chỉ một mũi tên bắn một người thì nàng khẳng định không tránh khỏi, nhưng năm mủi tên thì chất lượng không bằng một mủi tên được. Ta nghe nói lúc đó nàng cùng ngươi nói chuyện rất chăm chú hoặc có thể là do nàng chán sống!” Hưu Nguyệt không phủ nhận, Cung Lạc bản thân không né, nhưng mai mắn lại không sao.
“Nàng đã từng nói, tính mạng nàng là của ta, nàng tuyệt đối sẽ không phản kháng, nhưng ta làm sao lại có thể làm cho nàng tổn thương đây?” Nguyên Hi đau lòng nói;
“Ngươi sẽ không tìm ta để tính sổ đi? Phải biết rằn, ta chính là cứu nàng, nếu là người khác bắn thì nàng có thể sống sao? Ngươi đừng nói là không biết a!” Thật không biết phân biệt, nhưng quên đi dù sao ta là người cao thượng, coi như làm việc tốt không cần ơn báo đáp vậy.
Nguyên Hi bị Hưu Nguyệt nhắc nhở, ý thức đột nhiên nhớ được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tại sao Tiểu Nhạc lại biết long mạch ở đâu, lại còn muốn cho phát nổ, Mẫn nhi lại lo lắng như vậy, nếu như bản thân nàng không nhớ lời nhắc nhở thì các đại nội cao thử có thể buông tha Tiểu Nhạc sao?
“Tiểu Nhạc sẽ cùng ta quay về Tấn Dương thành, ta không trở về kinh, ta sẽ cam đoan Tiểu Nhạc sẽ không trở về Tuyên Hòa huyện!” Nhiệm vụ của Mẫn nhi coi như nàng đã làm xong rồi, lúc này cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
“Ngươi không phải là nói đi với ta sao? Chính ngươi nên nói với Nguyên Mẫn. Nguyên Mẫn cũng không nể mặt ta, nhưng sẽ nể mặt ngươi!” Hưu Nguyệt khoát tay chặn lại, sau khi nói xong liền xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.