Chương 107: Suy nghĩ thông suốt!
Minh Dã
15/06/2017
Sau khi Độc Cô Giới chết Cung Tuế Hàn đang làm gì đây?
Cung Tuế Hàn lúc này vừa xé mãn thầu, xé thành một miếng rất nhỏ, sau đó chậm rãi đưa vào miệng nhai, chậm rãi ăn, thực sự mà nói đây không phải là cách ăn mãn thầu của Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn thường là cắn từng miếng to mà ăn, ăn như vậy mới thấy thích thú. Nhưng lúc này Cung Tuế Hàn lại theo bản năng làm thành động tác này, vừa ăn nước mắt vừa chảy ra, cũng không biết tại sao, nhưng cảm thấy trong lòng lại rất chua xót.
Người bên đường nhìn thấy Cung Tuế Hàn vừa ăn vừa rơi lệ thì như bị dọa. Cung Tuế Hàn sau khi trở về, so với bình thường thì đều tốt cả, thế nhưng cũng có những tình huống khá thất thường. Giống như lúc này, cách ăn mãn thầu nhã nhặn như thế này không phải là cách thức thường ngày của Cung Tuế Hàn, mà Cung Tuế Hàn không phải cũng có thể hành động được, dường như giống như bị cái gì đó ám ảnh, hoàn toàn không giống với Cung Tuế Hàn. Hơn thế nữa lại vô duyên vô cớ rơi lệ, đúng là không bình thường. Đôi lúc lại vô duyên vô cớ ngẩn người, hỏi tới thì mặt lại chẳng biết gì nhìn lên, cảm giác giống như hồn phiêu phách lạc vậy. Ngoài những lúc ấy thì Cung Tuế Hàn vẫn rất bình thường.
Giống như, bình thường đối với người khác nói chuyện cũng tuyệt đối sẽ hơn hai câu, đôi lúc cũng bị người khác kêu ca là bà cô không chồng nhưng cũng xuy xuy vài câu cho qua.
Lúc Cung Tuế Hàn mở tiệm bán mãn thầu nhỏ, buôn bán thực tốt lắm, mọi người đến ăn rất đông, Cung Tuế Hàn hàng ngày vì vậy cũng không có thời gian mà thất thần, buôn bán thuận lợi nên liền rất thích. Buôn bán tốt, kiếm tiền nhiều, nhân khí vượng, người sáng mắt cũng rất nhiều, trong lúc buôn bán cũng gặp gỡ rất nhiều người nên có thể tán gẫu cùng họ, lao động mệt mõi sẽ không suy nghĩ nên Cung Tuế Hàn đối với việc buôn bán này thực rất vừa lòng.
Nhàn rỗi thì có thể đi xa nhà thăm người thân, ở hai nơi, một là Tấn Dương phủ công chúa, nơi đó cũng không phải là nơi núi rừng thưa thớt. Tiểu Nhạc và công chúa ở nơi đó rất nổi tiếng, nàng đến coi như cũng được nhờ, đến phủ công chúa đối với nàng mà nói thực sự rất thích. Còn Tiểu Bình, thật là đáng thương, ở nơi không có hàng xóm, cũng không có dân làng nào sinh sống, thật không có chút náo nhiệt, thậm chí còn không được ăn ngon, nàng vì không chịu được cô đơn tịch mich nên liền trở về nhà. Tất nhiên bản thân Cung Bình cũng hi vọng tỷ ty của mình rời khỏi nhanh chóng, bởi vì nàng thực sự quá ồn ào.
“Đại nữ nhân, tại sao lại khóc?” Lộ phương hỏi Cung Tuế Hàn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Cung Tuế Hàn sau khi xuất cung cũng liền đổi lại y phục. Nhưng người qua đường cảm thấy bộ dáng Cung Tuế Hàn có điểm kì lạ nên cũng cố gắng hỏi thăm như thế nào, bởi vì trước đây mười mấy năm chung sống ở nơi này hắn thực sự không phát hiện ra, nhưng sau khi Cung Tuế Hàn từ kinh thành trở về, vóc dáng hai mươi bảy tuổi lúc này so với bản thân hắn nhìn còn nhỏ hơn, thoạt nhìn so với thời gian sáu bảy năm trước trước khi đi kinh thành cũng không có gì khác biệt lắm.
Bất quá lộ phương cũng có ba đứa nhi đồng, thì chuyện già hơn là chuyện bình thường. Chẳng qua diện mạo của Cung Tuế Hàn thoạt nhìn lại không hề có chút thay đổi nào, Cung Tuế Hàn tính khí cũng không có gì tiến bộ, vẫn là tính cách của Cung Tuế Hàn. Lúc này người phụ nữ qua đường liền làm phép thử “Đã bao nhiêu lần ta đều gọi là A Tuế, chưa bao giờ gọi qua ngươi là Đại nữ nhân, có phải gọi như vậy trong lòng thấy khó chịu nên mới rớt nước mắt không?!”
Cung Tuế Hàn lau nước mắt, trong lòng khó chịu có chút sợ, bởi nàng cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy.
“A Tuế à, có phải ở kinh thành ngươi bị cái gì đó không sạch sẽ ám không? Nhìn giống như…” Lộ phương càng nói càng cảm thấy có vẻ như thế.
“Thật sao? Vô duyên vô cớ lại thấy khó chịu, là vì sao? Làm sao bây giờ?” Cung Tuế Hàn khẩn trương hỏi, Cung Tuế Hàn là người cứ gặp chuyện gì thì liền hoảng loạn. Vốn đã không thông minh, nên lúc khẩn trương nàng lại càng không thông minh.
“Còn nhớ không? Ở sát thôn có Vương bà chuyên đánh tiểu nhân… nên đi xem!”
“Được! Lập tức đi..” Cung Tuế Hàn đã hành động liền nhanh đi.
Thực tế chính minh rằng… mê tính dị đoan chính là lừa gạt người. Cung Tuế Hàn rốt cục cũng bị lừa ba lượng bạc, ba lượng đối với Cung Tuế Hàn mà nói trong một tháng vẫn có khả năng kiếm lại được, nhưng nàng vẫn cảm giác mùi vị như nửa sống nửa chết, cũng xác định là bản thân mất sạch nhưng nàng vẫn cao hứng quay trở về.
Nhưng không đến nửa tháng, nàng lại thất thường rơi lệ, cuối cùng Cung Tuế Hàn cũng ý thức được bản thân nàng đã bị lừa
“A Phương, tối hôm qua ta lại có cảm giác khó chịu mà khóc, có phải là bị lừa không đây?” Cung Tuế Hàn đến gặp người đã chỉ điểm cho nàng.
Sự thật lại tiếp tục chứng minh về sự hiểu biết của các nông phụ ở thôn quê.
“Xem ra thứ dơ bẩn ở trong người ngươi quá lợi hại, Vương bà công lực không đủ”
“Vậy ba lượng bạc kia làm sao bây giờ?” Cung Tuế Hàn hỏi, giờ nàng cảm thấy đau lòng muốn chết vì đã bỏ ra ba lượng bạc.
“Vẫn còn cách khác, thử đi đến thôn bên cạnh, xuống đó tìm thầy Lý xem cho, nhưng có vẻ tốn nhiều hơn một chút, năm lượng bạc!” Lộ phương lại đưa ra ý tưởng tồi.
“Dù sao cũng đã bị nhiều năm mà không thấy có thay đổi gì… Không đi!” Cung Tuế Hàn tiếc tiền nên quyết định không đi, hơn nữa còn cảm giác trong người cái thứ kia thực sự lợi hại, thầy Lý nhất định cũng giải quyết không xong. Chỉ cảm thấy bản thân mình có gì đó quả thật không giống người bình thường, mọi thứ càng tệ hơn nếu cố gắng nhờ người khác loại trừ… Đúng là không ai ngoài an ủi bản thân Cung Tuế Hàn tốt bằng nàng.
Độc Cô Giới bị giết được vài tháng thì tin tức cuối cùng cũng tới tay những người ở Tuyên Hòa huyện, Cung Tuế Hàn khi nghe được tin thì trong lòng đột ngột lại vô cùng cao hứng, nàng quyết định làm mãn thầu miễn phí tặng cho mọi người, phải hiểu rằng Cung Tuế Hàn từ trước tới giờ chỉ biết đi lĩnh đồ miễn phí chứ chưa bao giờ sẽ tặng đồ miễn phí cho người khác. Bản thân Cung Tuế Hàn cũng không biết tại sao lại vui vẻ như vậy.
Vốn dĩ là mình không biết Độc Cô Giới là ai, nhưng tại sao nghe tin hắn chết mình lại cao hứng như vậy đây?
Cung Tuế Hàn cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ nhận ra một điều là sau khi nghe được tin tức đó thì ba tháng tiếp theo nàng lại không còn vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu trong lòng nữa. Xem ra giết Độc Cô Giới so với đập tiểu nhân còn hữu dụng hơn nhiều, Hoàng thượng hẳn là nên giết nhiều hơn một chút!
Đầu năm thứ mười lăm, Nguyên Mẫn đã đăng cơ được mười lăm năm. Thật lâu sau cũng chiếm lĩnh được Tây Mạc, nàng dùng thời gian bốn năm để xoa dịu lòng dân và để nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục dùng những những chính sách chặt chẽ dần dần đưa Tây Mạc vào lãnh thổ của Đại Dĩnh sau đó đổi tên Tây Mạc thành Tây Xuyên.
Nguyên Mẫn trước ba mươi tuổi, đã đem lãnh thổ của quốc gia mở rộng hơn rất nhiều so với thời của Minh Huyền đế, thời khắc này đối với nàng mà nói mục đích đã đạt được, nhưng trong lòng Nguyên Mẫn lại không có niềm vui sướng.
Đầu năm mới có một buổi lễ lớn về tu thư đã diễn ra, đầu tiên chính là do Lâm Trọng Văn bắt đầu soạn tu văn, sau đó do Nhiếp Huyền Cơ cùng những người khác trong chuyên môn tiếp tục công việc, cuối cùng mười hai năm diễn ra bảy lần sửa chữa, dùng hơn vạn người và in lưu hành toàn thư hai mươi vạn quyển, bao gồm tất cả các khía cạnh tập hợp các sự kiện kinh đi ển, như lịch sử, nông nghiệp, văn hóa và địa lý… không chỗ nào là không đầy đủ.
Từ trước đến nay trong lịch sử không có cuộc tu thư nào quy mô lớn và đầy đủ đến như vậy, hơn nữa còn là quyển sử thư hoàn thiện nhất, chất lượng nhất, trở thành một quyển sử sách mẫu mực mà tất cả các quan văn đều ca tụng.
Lúc này tất cả các quan văn võ trong triều đều đem Nguyên Mẫn ra so sánh với các vị vua trong lịch sử trước đây không hề thua kém hơn.
Nguyên Mẫn lúc này hai mươi chín tuổi lẻ tám tháng, trong lúc quyển sử thư do nàng ban hành sau buổi lễ công bố thì nàng liền sinh ra vô số mất mát. Nàng đã từng đứng ở đỉnh núi cao, sau đó lại mất nhưng nàng lại tiếp tục leo lên. Nàng thực sự chán ghét cảm giác này, sự mệt mõi lại tiếp tục bủa quây. Nguyên Mẫn đem tấu chương ra, cũng chỉ võn vẹn năm cái không nhiều lắm. Diệp Dân năm đó cũng được thăng chức làm Tả thừa tướng, Diệp Dân khá tài giỏi vì vậy cũng có nhiều việc nàng không cần thân lực thân vi.
Nhưng… đế vương rảnh rỗi thật khác với thời gian vô cùng bận rộn trước đây, đột nhiên lại rảnh rỗi sẽ biến thành cảm giác đáng sợ, bởi vì nếu quá rãnh rỗi thì đại não sẽ chợt trống trãi, khi quá trống trãi thì sẽ bắt đầu nghĩ tới những chuyện rất bình thường, ví như cái tên Cung Tuế Hàn sẽ đột ngột được xuất hiện thường xuyên hơn.
Hoàng thượng đột nhiên muốn ăn mãn thầu, ngự trù lúc này liền đem vào nhưng sau đó lại bị đưa đem đi vô số lần, tiếp đến tính khí Hoàng thượng chợt thay đổi, làm cho tất cả các ngự trù đều như bị dọa.
Giống như gần đây số lần Hoàng thượng ngẩn người càng lúc càng nhiều… Dường như việc trong lòng Nguyên Mẫn khó chịu, cảm giác khó chịu này rõ ràng là do Cung Tuế Hàn.
Những năm gần đây, thiên hạ thái bình, quốc gia không có chuyện gì lớn xảy ra. Quốc sư dường như có cũng như không, Hưu Nguyệt cũng quay trở về nơi của mình, tiếp tục làm đạo sĩ giang hồ vì vậy phủ Quốc sư cũng trở nên trống không. Nhưng hiệp ước của Âm dương môn với Nguyên thị lại đến, tất nhiên Hưu Nguyệt cơ bản không cần gì mấy loại hiệp ước vì vậy cũng không quan tâm mà liền quay về Âm dương môn để lại tín vật ở Nguyên thị mà không đến lấy, cho nên Tuệ Hân vì vậy liền thay sư tỷ đến làm tròn bổn sự.
“Hoàng thượng, tại hạ muốn lấy lại tín vật của bổn môn để quay về!” Tuệ Hân nói, đúng mực và cấp bậc lễ nghĩa.
“Vậy sao? Đã đến giờ rồi sao?” Âm dương môn trước đây đã đồng ý phụ trợ Nguyên thị Ngũ đại, giờ rốt cục đã đến, tất nhiên lấy lại tín vật của Âm dương môn là điều thỏa đáng, tín vật đó là Âm dương cực ngọc.
“Đúng vậy, Hoàng thượng vô cùng lợi hại, chỉ mới mười lăm năm đã đem toàn bộ những thế lực uy hiếp đến giang sơn của Nguyên gia mà tiêu trừ, Đại Dĩnh ít nhất cũng có thể thái bình trăm năm, cho nên nhiệm vụ của Âm dương môn cũng đã hoàn thành” Tuệ Hân chân thật nói.
“Cái này sao?” Nguyên Mẫn liền đem viên ngọc từ nhỏ đã đem theo bên người đưa cho Tuệ Hân. Ngọc cũng rất bình thường, nhưng từ lúc Nguyên Mẫn mới sinh ra, Nguyên Cương đã đeo vào người cho Nguyên Mẫn.
“Đúng vậy, đừng nhìn ngọc bội bình thường nhưng ngọc lại rất hữu dụng, có thể trừ tà phù hộ phúc đức, cường thân kiện thể… Hoàng thượng từ nhỏ chỉ sinh bệnh không đáng kể, hẳn đã luôn đeo ngọc bên người ” Tuệ Hân tiếp nhận ngọc, cẩn thận cất kỹ.
“Ngươi so với Hưu Nguyệt thật được, Hưu Nguyệt thực sự rất đáng ghét!” Nguyên Mẫn lại khó có được cảm giác thoải mái mà nói.
“Sư tỷ có tính cách bá đạo nhưng tâm địa thật ra rất tốt!” Tuệ Hân nói về Hưu Nguyệt lại mang theo chút sủng nịnh.
Nguyên Mẫn lúc này không nói gì chỉ có chút cô quạnh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, mọi người ai cũng không cô đơn, chỉ còn riêng nàng là cô độc.
“Hoàng thượng, tại hạ mấy năm trước có gặp một người, cũng vô tình coi qua cho y một quẻ, người này nhất định sẽ cô quạnh cả quãng đời còn lại, người này cũng không hẳn xa lạ gì với Hoàng thượng, chính là Cung Tuế Hàn! Tại hạ đoán, hẳn không ai yêu Hoàng thượng hơn người này, bằng không sẽ không đối với Hoàng thượng tin tưởng. Ta nhớ sư tỷ đã từng nói qua, Cung Tuế Hàn tiếp tục lựa chọn mất trí nhớ, nhưng trước khi mất trí nhớ cũng đã nói một câu cuối cùng: không muốn gây trở ngại Nguyên Hân Nhược làm một minh quân. Vì sao lại sợ ảnh hưởng đến Hoàng thượng làm một minh quân? Có phải hay không có chút mất mát đây? Hoàng thượng có thể nghĩ lại, có nhiều thứ thật không thể bỏ qua” Tuệ Hân sau khi nói xong, dần dần đi xa, có một số việc thì phải do bản thân mình nghĩ thông suốt mới được.
Nguyên Mẫn hí mắt, trong lòng có hàng vạn nghìn suy nghĩ. Dựa vào cái gì mà nói mình không thương Cung Tuế Hàn, nếu không yêu thì mỗi đêm sẽ không mơ thấy Cung Tuế Hàn rồi bừng tỉnh thức dậy, phát hiện ra chiếc gối đã ướt, từ trước đến giờ Nguyên Mẫn chưa bao giờ rơi lệ, nhưng lại rơi lệ vì Cung Tuế Hàn trong mơ bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ rõ. Nếu không yêu, sẽ không nghĩ tới Cung Tuế Hàn thì tâm liền run rẩy đau đớn… Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều nói rằng Nguyên Mẫn ta có tâm địa sắt đá? Lâm Trọng Văn, Tỉnh Dịch, Hưu Nguyệt, Vân Phi, Tuệ Hân… tất cả các ngươi dựa vào cái gì cho rằng Nguyên Mẫn là người sắt đá?
Điều làm cho Nguyên Mẫn để ý nhất chính là câu nói cuối cùng của Cung Tuế Hàn. Cung Tuế Hàn, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nguyên Mẫn nắm chặt long ỷ dùng sức đến mu bàn tay đều hiện lên gân xanh, dần dần khóe miệng của Nguyên Mân cũng nhếch lên, mỉm cười như hoa nở, Cung Tuế Hàn, lần này lại tiếp tục dùng mưu kế. Chỉ là, Cung Tuế Hàn làm sao dám chắc chắc, dám lựa chọn? Làm sao lại dám xác định, mình làm Hoàng đế còn không chắc chắn… tại sao lại dám đem toàn bộ kết quả đặt lên người mình đặt cược? Nếu mình mãi không nghĩ thông suốt thì nhất định phải chờ rất lâu, nếu cả cuộc đời đều nghĩ mãi không rõ thì đồng nghĩa với sự cô độc cả đời, nhưng… cô độc không chỉ Cung Tuế Hàn ngươi!
Đúng vậy, Cung Tuế Hàn đang đợi Nguyên Mẫn, chờ đợi Nguyên Mẫn sau khi đạt tới toàn bộ nguyện vọng thì sẽ quay về tìm nàng, nàng đợi, đợi Nguyên Mẫn chắc chắn sẽ vì nàng mà rời bỏ đế vị. Chỉ cần Nguyên Mẫn làm Hoàng đế thì Nguyễn Mẫn chính là hạ nhân của chính Nguyên Mẫn chứ không phải là Nguyên Hân Nhược của Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn chỉ cần Nguyên Hân Nhược bởi vì Cung Tuế Hàn rất tham lam cũng rất ích kỷ. Khi yêu ai cũng ích kỷ, Cung Tuế Hàn dùng cách ở thật xa, không hẹn mà chờ đợi, chờ đợi ngày Nguyên Mẫn nghĩ thông suốt, dùng biện pháp cho Nguyên Mẫn để tìm cách mang lại hạnh phúc cho cả hai người. Dùng chuyện tính chuyện xem ra Cung Tuế Hàn đã trả giá quá lớn, nhưng nếu thắng thì cũng được rất nhiều hồi báo.
Nguyên Mẫn suy nghĩ, có lẽ sau khi mất trí nhớ Cung Tuế Hàn cũng không đau khổ nhiều mà khi còn là Đoạn Minh Hoàng và đưa ra chủ ý này mới là đau khổ nhất, khi đó trong lòng đã muốn thừa nhận bao nhiêu thống khổ, quyết định ở xa không hẹn mà chờ đợi thì có bao nhiêu là đau buồn, lỡ như nếu thua… Nguyên Mẫn ý thức được, Cung Tuế Hàn so với nàng còn yêu nhiều hơn, còn vượt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Mình lúc này quả thật đã bị Cung Tuế Hàn vây khốn, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị tính kế. Cung Tuế Hàn, ngươi thắng rồi!
Nguyên Mẫn lắc đầu nghĩ đến, bất kể có phí tổn ván bài hay không thì chỉ có Cung Tuế Hàn ngu ngốc kia mới có thể làm được. Cung Tuế Hàn ở bên đây cũng so vói Nguyên Mẫn có sự giải thích rõ ràng hơn. Tòa giang sơn này chính là gánh nặng ở trên người Nguyên Mẫn, nếu không gỡ xuống thì trong lòng Nguyên Mẫn vĩnh viễn cũng chỉ có đệ vị. Sau này chỉ có thể đạt được hết nguyện vọng của đế vương thì mới có thể tự chủ động mà gỡ xuống gánh nặng, bởi vì lúc đó cũng đã đạt được kỳ vọng cũng như hứa hẹn với Nguyên Cương và cũng đạt được mục đích của bản thân mình.
Có thể nói mục đích và trách nhiệm quá nặng người, hoàn toàn chỉ là do con người tự thích ngược thân.
Đến một lúc, giang sơn không còn là điều quan trọng nữa thì Cung Tuế Hàn mới có thể trở thành điều quan trọng với Nguyên Mẫn.
Cung Tuế Hàn lúc này vừa xé mãn thầu, xé thành một miếng rất nhỏ, sau đó chậm rãi đưa vào miệng nhai, chậm rãi ăn, thực sự mà nói đây không phải là cách ăn mãn thầu của Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn thường là cắn từng miếng to mà ăn, ăn như vậy mới thấy thích thú. Nhưng lúc này Cung Tuế Hàn lại theo bản năng làm thành động tác này, vừa ăn nước mắt vừa chảy ra, cũng không biết tại sao, nhưng cảm thấy trong lòng lại rất chua xót.
Người bên đường nhìn thấy Cung Tuế Hàn vừa ăn vừa rơi lệ thì như bị dọa. Cung Tuế Hàn sau khi trở về, so với bình thường thì đều tốt cả, thế nhưng cũng có những tình huống khá thất thường. Giống như lúc này, cách ăn mãn thầu nhã nhặn như thế này không phải là cách thức thường ngày của Cung Tuế Hàn, mà Cung Tuế Hàn không phải cũng có thể hành động được, dường như giống như bị cái gì đó ám ảnh, hoàn toàn không giống với Cung Tuế Hàn. Hơn thế nữa lại vô duyên vô cớ rơi lệ, đúng là không bình thường. Đôi lúc lại vô duyên vô cớ ngẩn người, hỏi tới thì mặt lại chẳng biết gì nhìn lên, cảm giác giống như hồn phiêu phách lạc vậy. Ngoài những lúc ấy thì Cung Tuế Hàn vẫn rất bình thường.
Giống như, bình thường đối với người khác nói chuyện cũng tuyệt đối sẽ hơn hai câu, đôi lúc cũng bị người khác kêu ca là bà cô không chồng nhưng cũng xuy xuy vài câu cho qua.
Lúc Cung Tuế Hàn mở tiệm bán mãn thầu nhỏ, buôn bán thực tốt lắm, mọi người đến ăn rất đông, Cung Tuế Hàn hàng ngày vì vậy cũng không có thời gian mà thất thần, buôn bán thuận lợi nên liền rất thích. Buôn bán tốt, kiếm tiền nhiều, nhân khí vượng, người sáng mắt cũng rất nhiều, trong lúc buôn bán cũng gặp gỡ rất nhiều người nên có thể tán gẫu cùng họ, lao động mệt mõi sẽ không suy nghĩ nên Cung Tuế Hàn đối với việc buôn bán này thực rất vừa lòng.
Nhàn rỗi thì có thể đi xa nhà thăm người thân, ở hai nơi, một là Tấn Dương phủ công chúa, nơi đó cũng không phải là nơi núi rừng thưa thớt. Tiểu Nhạc và công chúa ở nơi đó rất nổi tiếng, nàng đến coi như cũng được nhờ, đến phủ công chúa đối với nàng mà nói thực sự rất thích. Còn Tiểu Bình, thật là đáng thương, ở nơi không có hàng xóm, cũng không có dân làng nào sinh sống, thật không có chút náo nhiệt, thậm chí còn không được ăn ngon, nàng vì không chịu được cô đơn tịch mich nên liền trở về nhà. Tất nhiên bản thân Cung Bình cũng hi vọng tỷ ty của mình rời khỏi nhanh chóng, bởi vì nàng thực sự quá ồn ào.
“Đại nữ nhân, tại sao lại khóc?” Lộ phương hỏi Cung Tuế Hàn đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ. Cung Tuế Hàn sau khi xuất cung cũng liền đổi lại y phục. Nhưng người qua đường cảm thấy bộ dáng Cung Tuế Hàn có điểm kì lạ nên cũng cố gắng hỏi thăm như thế nào, bởi vì trước đây mười mấy năm chung sống ở nơi này hắn thực sự không phát hiện ra, nhưng sau khi Cung Tuế Hàn từ kinh thành trở về, vóc dáng hai mươi bảy tuổi lúc này so với bản thân hắn nhìn còn nhỏ hơn, thoạt nhìn so với thời gian sáu bảy năm trước trước khi đi kinh thành cũng không có gì khác biệt lắm.
Bất quá lộ phương cũng có ba đứa nhi đồng, thì chuyện già hơn là chuyện bình thường. Chẳng qua diện mạo của Cung Tuế Hàn thoạt nhìn lại không hề có chút thay đổi nào, Cung Tuế Hàn tính khí cũng không có gì tiến bộ, vẫn là tính cách của Cung Tuế Hàn. Lúc này người phụ nữ qua đường liền làm phép thử “Đã bao nhiêu lần ta đều gọi là A Tuế, chưa bao giờ gọi qua ngươi là Đại nữ nhân, có phải gọi như vậy trong lòng thấy khó chịu nên mới rớt nước mắt không?!”
Cung Tuế Hàn lau nước mắt, trong lòng khó chịu có chút sợ, bởi nàng cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy.
“A Tuế à, có phải ở kinh thành ngươi bị cái gì đó không sạch sẽ ám không? Nhìn giống như…” Lộ phương càng nói càng cảm thấy có vẻ như thế.
“Thật sao? Vô duyên vô cớ lại thấy khó chịu, là vì sao? Làm sao bây giờ?” Cung Tuế Hàn khẩn trương hỏi, Cung Tuế Hàn là người cứ gặp chuyện gì thì liền hoảng loạn. Vốn đã không thông minh, nên lúc khẩn trương nàng lại càng không thông minh.
“Còn nhớ không? Ở sát thôn có Vương bà chuyên đánh tiểu nhân… nên đi xem!”
“Được! Lập tức đi..” Cung Tuế Hàn đã hành động liền nhanh đi.
Thực tế chính minh rằng… mê tính dị đoan chính là lừa gạt người. Cung Tuế Hàn rốt cục cũng bị lừa ba lượng bạc, ba lượng đối với Cung Tuế Hàn mà nói trong một tháng vẫn có khả năng kiếm lại được, nhưng nàng vẫn cảm giác mùi vị như nửa sống nửa chết, cũng xác định là bản thân mất sạch nhưng nàng vẫn cao hứng quay trở về.
Nhưng không đến nửa tháng, nàng lại thất thường rơi lệ, cuối cùng Cung Tuế Hàn cũng ý thức được bản thân nàng đã bị lừa
“A Phương, tối hôm qua ta lại có cảm giác khó chịu mà khóc, có phải là bị lừa không đây?” Cung Tuế Hàn đến gặp người đã chỉ điểm cho nàng.
Sự thật lại tiếp tục chứng minh về sự hiểu biết của các nông phụ ở thôn quê.
“Xem ra thứ dơ bẩn ở trong người ngươi quá lợi hại, Vương bà công lực không đủ”
“Vậy ba lượng bạc kia làm sao bây giờ?” Cung Tuế Hàn hỏi, giờ nàng cảm thấy đau lòng muốn chết vì đã bỏ ra ba lượng bạc.
“Vẫn còn cách khác, thử đi đến thôn bên cạnh, xuống đó tìm thầy Lý xem cho, nhưng có vẻ tốn nhiều hơn một chút, năm lượng bạc!” Lộ phương lại đưa ra ý tưởng tồi.
“Dù sao cũng đã bị nhiều năm mà không thấy có thay đổi gì… Không đi!” Cung Tuế Hàn tiếc tiền nên quyết định không đi, hơn nữa còn cảm giác trong người cái thứ kia thực sự lợi hại, thầy Lý nhất định cũng giải quyết không xong. Chỉ cảm thấy bản thân mình có gì đó quả thật không giống người bình thường, mọi thứ càng tệ hơn nếu cố gắng nhờ người khác loại trừ… Đúng là không ai ngoài an ủi bản thân Cung Tuế Hàn tốt bằng nàng.
Độc Cô Giới bị giết được vài tháng thì tin tức cuối cùng cũng tới tay những người ở Tuyên Hòa huyện, Cung Tuế Hàn khi nghe được tin thì trong lòng đột ngột lại vô cùng cao hứng, nàng quyết định làm mãn thầu miễn phí tặng cho mọi người, phải hiểu rằng Cung Tuế Hàn từ trước tới giờ chỉ biết đi lĩnh đồ miễn phí chứ chưa bao giờ sẽ tặng đồ miễn phí cho người khác. Bản thân Cung Tuế Hàn cũng không biết tại sao lại vui vẻ như vậy.
Vốn dĩ là mình không biết Độc Cô Giới là ai, nhưng tại sao nghe tin hắn chết mình lại cao hứng như vậy đây?
Cung Tuế Hàn cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ nhận ra một điều là sau khi nghe được tin tức đó thì ba tháng tiếp theo nàng lại không còn vô duyên vô cớ cảm thấy khó chịu trong lòng nữa. Xem ra giết Độc Cô Giới so với đập tiểu nhân còn hữu dụng hơn nhiều, Hoàng thượng hẳn là nên giết nhiều hơn một chút!
Đầu năm thứ mười lăm, Nguyên Mẫn đã đăng cơ được mười lăm năm. Thật lâu sau cũng chiếm lĩnh được Tây Mạc, nàng dùng thời gian bốn năm để xoa dịu lòng dân và để nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục dùng những những chính sách chặt chẽ dần dần đưa Tây Mạc vào lãnh thổ của Đại Dĩnh sau đó đổi tên Tây Mạc thành Tây Xuyên.
Nguyên Mẫn trước ba mươi tuổi, đã đem lãnh thổ của quốc gia mở rộng hơn rất nhiều so với thời của Minh Huyền đế, thời khắc này đối với nàng mà nói mục đích đã đạt được, nhưng trong lòng Nguyên Mẫn lại không có niềm vui sướng.
Đầu năm mới có một buổi lễ lớn về tu thư đã diễn ra, đầu tiên chính là do Lâm Trọng Văn bắt đầu soạn tu văn, sau đó do Nhiếp Huyền Cơ cùng những người khác trong chuyên môn tiếp tục công việc, cuối cùng mười hai năm diễn ra bảy lần sửa chữa, dùng hơn vạn người và in lưu hành toàn thư hai mươi vạn quyển, bao gồm tất cả các khía cạnh tập hợp các sự kiện kinh đi ển, như lịch sử, nông nghiệp, văn hóa và địa lý… không chỗ nào là không đầy đủ.
Từ trước đến nay trong lịch sử không có cuộc tu thư nào quy mô lớn và đầy đủ đến như vậy, hơn nữa còn là quyển sử thư hoàn thiện nhất, chất lượng nhất, trở thành một quyển sử sách mẫu mực mà tất cả các quan văn đều ca tụng.
Lúc này tất cả các quan văn võ trong triều đều đem Nguyên Mẫn ra so sánh với các vị vua trong lịch sử trước đây không hề thua kém hơn.
Nguyên Mẫn lúc này hai mươi chín tuổi lẻ tám tháng, trong lúc quyển sử thư do nàng ban hành sau buổi lễ công bố thì nàng liền sinh ra vô số mất mát. Nàng đã từng đứng ở đỉnh núi cao, sau đó lại mất nhưng nàng lại tiếp tục leo lên. Nàng thực sự chán ghét cảm giác này, sự mệt mõi lại tiếp tục bủa quây. Nguyên Mẫn đem tấu chương ra, cũng chỉ võn vẹn năm cái không nhiều lắm. Diệp Dân năm đó cũng được thăng chức làm Tả thừa tướng, Diệp Dân khá tài giỏi vì vậy cũng có nhiều việc nàng không cần thân lực thân vi.
Nhưng… đế vương rảnh rỗi thật khác với thời gian vô cùng bận rộn trước đây, đột nhiên lại rảnh rỗi sẽ biến thành cảm giác đáng sợ, bởi vì nếu quá rãnh rỗi thì đại não sẽ chợt trống trãi, khi quá trống trãi thì sẽ bắt đầu nghĩ tới những chuyện rất bình thường, ví như cái tên Cung Tuế Hàn sẽ đột ngột được xuất hiện thường xuyên hơn.
Hoàng thượng đột nhiên muốn ăn mãn thầu, ngự trù lúc này liền đem vào nhưng sau đó lại bị đưa đem đi vô số lần, tiếp đến tính khí Hoàng thượng chợt thay đổi, làm cho tất cả các ngự trù đều như bị dọa.
Giống như gần đây số lần Hoàng thượng ngẩn người càng lúc càng nhiều… Dường như việc trong lòng Nguyên Mẫn khó chịu, cảm giác khó chịu này rõ ràng là do Cung Tuế Hàn.
Những năm gần đây, thiên hạ thái bình, quốc gia không có chuyện gì lớn xảy ra. Quốc sư dường như có cũng như không, Hưu Nguyệt cũng quay trở về nơi của mình, tiếp tục làm đạo sĩ giang hồ vì vậy phủ Quốc sư cũng trở nên trống không. Nhưng hiệp ước của Âm dương môn với Nguyên thị lại đến, tất nhiên Hưu Nguyệt cơ bản không cần gì mấy loại hiệp ước vì vậy cũng không quan tâm mà liền quay về Âm dương môn để lại tín vật ở Nguyên thị mà không đến lấy, cho nên Tuệ Hân vì vậy liền thay sư tỷ đến làm tròn bổn sự.
“Hoàng thượng, tại hạ muốn lấy lại tín vật của bổn môn để quay về!” Tuệ Hân nói, đúng mực và cấp bậc lễ nghĩa.
“Vậy sao? Đã đến giờ rồi sao?” Âm dương môn trước đây đã đồng ý phụ trợ Nguyên thị Ngũ đại, giờ rốt cục đã đến, tất nhiên lấy lại tín vật của Âm dương môn là điều thỏa đáng, tín vật đó là Âm dương cực ngọc.
“Đúng vậy, Hoàng thượng vô cùng lợi hại, chỉ mới mười lăm năm đã đem toàn bộ những thế lực uy hiếp đến giang sơn của Nguyên gia mà tiêu trừ, Đại Dĩnh ít nhất cũng có thể thái bình trăm năm, cho nên nhiệm vụ của Âm dương môn cũng đã hoàn thành” Tuệ Hân chân thật nói.
“Cái này sao?” Nguyên Mẫn liền đem viên ngọc từ nhỏ đã đem theo bên người đưa cho Tuệ Hân. Ngọc cũng rất bình thường, nhưng từ lúc Nguyên Mẫn mới sinh ra, Nguyên Cương đã đeo vào người cho Nguyên Mẫn.
“Đúng vậy, đừng nhìn ngọc bội bình thường nhưng ngọc lại rất hữu dụng, có thể trừ tà phù hộ phúc đức, cường thân kiện thể… Hoàng thượng từ nhỏ chỉ sinh bệnh không đáng kể, hẳn đã luôn đeo ngọc bên người ” Tuệ Hân tiếp nhận ngọc, cẩn thận cất kỹ.
“Ngươi so với Hưu Nguyệt thật được, Hưu Nguyệt thực sự rất đáng ghét!” Nguyên Mẫn lại khó có được cảm giác thoải mái mà nói.
“Sư tỷ có tính cách bá đạo nhưng tâm địa thật ra rất tốt!” Tuệ Hân nói về Hưu Nguyệt lại mang theo chút sủng nịnh.
Nguyên Mẫn lúc này không nói gì chỉ có chút cô quạnh nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, mọi người ai cũng không cô đơn, chỉ còn riêng nàng là cô độc.
“Hoàng thượng, tại hạ mấy năm trước có gặp một người, cũng vô tình coi qua cho y một quẻ, người này nhất định sẽ cô quạnh cả quãng đời còn lại, người này cũng không hẳn xa lạ gì với Hoàng thượng, chính là Cung Tuế Hàn! Tại hạ đoán, hẳn không ai yêu Hoàng thượng hơn người này, bằng không sẽ không đối với Hoàng thượng tin tưởng. Ta nhớ sư tỷ đã từng nói qua, Cung Tuế Hàn tiếp tục lựa chọn mất trí nhớ, nhưng trước khi mất trí nhớ cũng đã nói một câu cuối cùng: không muốn gây trở ngại Nguyên Hân Nhược làm một minh quân. Vì sao lại sợ ảnh hưởng đến Hoàng thượng làm một minh quân? Có phải hay không có chút mất mát đây? Hoàng thượng có thể nghĩ lại, có nhiều thứ thật không thể bỏ qua” Tuệ Hân sau khi nói xong, dần dần đi xa, có một số việc thì phải do bản thân mình nghĩ thông suốt mới được.
Nguyên Mẫn hí mắt, trong lòng có hàng vạn nghìn suy nghĩ. Dựa vào cái gì mà nói mình không thương Cung Tuế Hàn, nếu không yêu thì mỗi đêm sẽ không mơ thấy Cung Tuế Hàn rồi bừng tỉnh thức dậy, phát hiện ra chiếc gối đã ướt, từ trước đến giờ Nguyên Mẫn chưa bao giờ rơi lệ, nhưng lại rơi lệ vì Cung Tuế Hàn trong mơ bao nhiêu lần nàng cũng không nhớ rõ. Nếu không yêu, sẽ không nghĩ tới Cung Tuế Hàn thì tâm liền run rẩy đau đớn… Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều nói rằng Nguyên Mẫn ta có tâm địa sắt đá? Lâm Trọng Văn, Tỉnh Dịch, Hưu Nguyệt, Vân Phi, Tuệ Hân… tất cả các ngươi dựa vào cái gì cho rằng Nguyên Mẫn là người sắt đá?
Điều làm cho Nguyên Mẫn để ý nhất chính là câu nói cuối cùng của Cung Tuế Hàn. Cung Tuế Hàn, rốt cuộc muốn làm cái gì? Nguyên Mẫn nắm chặt long ỷ dùng sức đến mu bàn tay đều hiện lên gân xanh, dần dần khóe miệng của Nguyên Mân cũng nhếch lên, mỉm cười như hoa nở, Cung Tuế Hàn, lần này lại tiếp tục dùng mưu kế. Chỉ là, Cung Tuế Hàn làm sao dám chắc chắc, dám lựa chọn? Làm sao lại dám xác định, mình làm Hoàng đế còn không chắc chắn… tại sao lại dám đem toàn bộ kết quả đặt lên người mình đặt cược? Nếu mình mãi không nghĩ thông suốt thì nhất định phải chờ rất lâu, nếu cả cuộc đời đều nghĩ mãi không rõ thì đồng nghĩa với sự cô độc cả đời, nhưng… cô độc không chỉ Cung Tuế Hàn ngươi!
Đúng vậy, Cung Tuế Hàn đang đợi Nguyên Mẫn, chờ đợi Nguyên Mẫn sau khi đạt tới toàn bộ nguyện vọng thì sẽ quay về tìm nàng, nàng đợi, đợi Nguyên Mẫn chắc chắn sẽ vì nàng mà rời bỏ đế vị. Chỉ cần Nguyên Mẫn làm Hoàng đế thì Nguyễn Mẫn chính là hạ nhân của chính Nguyên Mẫn chứ không phải là Nguyên Hân Nhược của Cung Tuế Hàn, Cung Tuế Hàn chỉ cần Nguyên Hân Nhược bởi vì Cung Tuế Hàn rất tham lam cũng rất ích kỷ. Khi yêu ai cũng ích kỷ, Cung Tuế Hàn dùng cách ở thật xa, không hẹn mà chờ đợi, chờ đợi ngày Nguyên Mẫn nghĩ thông suốt, dùng biện pháp cho Nguyên Mẫn để tìm cách mang lại hạnh phúc cho cả hai người. Dùng chuyện tính chuyện xem ra Cung Tuế Hàn đã trả giá quá lớn, nhưng nếu thắng thì cũng được rất nhiều hồi báo.
Nguyên Mẫn suy nghĩ, có lẽ sau khi mất trí nhớ Cung Tuế Hàn cũng không đau khổ nhiều mà khi còn là Đoạn Minh Hoàng và đưa ra chủ ý này mới là đau khổ nhất, khi đó trong lòng đã muốn thừa nhận bao nhiêu thống khổ, quyết định ở xa không hẹn mà chờ đợi thì có bao nhiêu là đau buồn, lỡ như nếu thua… Nguyên Mẫn ý thức được, Cung Tuế Hàn so với nàng còn yêu nhiều hơn, còn vượt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Mình lúc này quả thật đã bị Cung Tuế Hàn vây khốn, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện bị tính kế. Cung Tuế Hàn, ngươi thắng rồi!
Nguyên Mẫn lắc đầu nghĩ đến, bất kể có phí tổn ván bài hay không thì chỉ có Cung Tuế Hàn ngu ngốc kia mới có thể làm được. Cung Tuế Hàn ở bên đây cũng so vói Nguyên Mẫn có sự giải thích rõ ràng hơn. Tòa giang sơn này chính là gánh nặng ở trên người Nguyên Mẫn, nếu không gỡ xuống thì trong lòng Nguyên Mẫn vĩnh viễn cũng chỉ có đệ vị. Sau này chỉ có thể đạt được hết nguyện vọng của đế vương thì mới có thể tự chủ động mà gỡ xuống gánh nặng, bởi vì lúc đó cũng đã đạt được kỳ vọng cũng như hứa hẹn với Nguyên Cương và cũng đạt được mục đích của bản thân mình.
Có thể nói mục đích và trách nhiệm quá nặng người, hoàn toàn chỉ là do con người tự thích ngược thân.
Đến một lúc, giang sơn không còn là điều quan trọng nữa thì Cung Tuế Hàn mới có thể trở thành điều quan trọng với Nguyên Mẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.