Đại Đạo Chi Thượng (Dịch Full)
Chương 57: Như Kính Thần Linh 1
Trạch Trư
21/06/2024
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Sa bà bà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi chuyện biến đổi quá nhanh khiến bà hoa cả mắt.
Trần Thực thở phào một hơi dài, tháo chiếc đèn đồng sừng dê sau lưng xuống, mỉm cười: "Bà bà, ta đã tìm thấy chiếc đèn đồng bà đánh rơi rồi!"
Bất chợt, bà lão run rẩy chạy tới, ôm chầm lấy hắn, thân thể run lên bần bật, nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Bé ngoan, bé của ta, bà bà sẽ không bao giờ để con mạo hiểm nữa!"
Bà lão khóc rất thương tâm, dường như không còn để ý tới chiếc đèn đồng mà mình hằng mong mỏi, khiến Trần Thực có phần sợ hãi.
Sa bà bà ôm chặt lấy hắn như thể người thân ruột thịt, không muốn buông tay.
Qua một hồi lâu, Sa bà bà mới buông Trần Thực ra, lau đi dòng lệ trên má, kiểm tra kỹ lưỡng xem hắn có bị thương ở đâu không, thấy hắn bình an vô sự mới yên lòng.
"Bà bà, người không sao chứ?" Trần Thực dè dặt hỏi.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Sa bà bà bất giác nhớ tới con trai mình, nước mắt lại tuôn rơi.
"Thiên Vũ - con trai ta - cũng thông minh lanh lợi như ngươi vậy, nếu như nó còn sống, giờ này chắc đã yên bề gia thất, ta cũng đã có cháu bồng. Cháu nội của ta chắc cũng tầm tuổi con bây giờ."
Lời nói của bà lão chất chứa bao nỗi niềm. Nhìn thấy Trần Thực thoát chết từ cõi âm trở về, bà lại nhớ tới con trai của mình - Hướng Thiên Vũ.
Hướng Thiên Vũ thông minh lanh lợi, ngộ tính hơn người, khi đó cũng chỉ trạc mười mấy tuổi.
Con trai thường nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện, Hướng Thiên Vũ là vậy.
Có lúc nó bướng bỉnh khiến bà chỉ muốn đánh cho một trận nên thân, nhưng cũng có lúc nó lại rất ngoan ngoãn, ân cần hỏi han, chăm sóc bà.
Bà hết mực yêu thương đứa con trai này, chỉ có điều năm đó bà còn mải mê theo đuổi tham vọng của bản thân. Bà am hiểu về hồn phách, muốn đột phá cảnh giới cao hơn nhưng không thể nào lĩnh ngộ được, nên đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Đó là lẻn vào cõi âm, tìm kiếm một loại kỳ thạch chỉ có ở nơi đó - Tam Sinh thạch.
Nếu có thể luyện chế Tam Sinh thạch thành đan dược, sau khi uống vào sẽ giác ngộ được kiếp trước, hóa giải tu vi kiếp trước thành tu vi của hiện tại, từ đó đột phá đến cảnh giới mới.
Có điều, cõi âm không phải nơi ai muốn vào là được, người muốn vào đó phải là tinh hồn đồng nam hoặc đồng nữ.
Tinh hồn đồng nam thuần dương, có thể chống lại âm khí xâm nhập, tránh được hồn phi phách tán.
Tinh hồn đồng nữ thuần âm, vào cõi âm cũng không bị tổn hao quá nhiều.
Sa bà bà không tin tưởng người ngoài, hơn nữa Tam Sinh thạch lại vô cùng quý hiếm, nên đã quyết định để con trai mình - Hướng Thiên Vũ - lén vào cõi âm tìm kiếm Tam Sinh thạch cho bà.
Vì an nguy của Hướng Thiên Vũ, Sa bà bà đã chuẩn bị kỹ lưỡng rất nhiều thứ: phù lục, bảo ấn hộ mệnh, pháp thuật, bảo huyết,... Sau khi đã trang bị đầy đủ mọi thứ, bà mới để hồn phách Hướng Thiên Vũ ly thể tiến vào cõi âm.
Hướng Thiên Vũ là một đứa trẻ hiểu chuyện, vì bà mà làm chuyện nguy hiểm như vậy nhưng không hề oán trách hay cự tuyệt.
Thế nhưng, Hướng Thiên Vũ lại không thể trở về.
Sa bà bà chờ đợi suốt bảy ngày, Hướng Thiên Vũ vẫn bặt vô âm tín.
Bảy ngày là một cột mốc, hồn phách tu sĩ ly thể, trong vòng bảy ngày thân xác vẫn còn sống, sau bảy ngày thân xác sẽ chết đi, bắt đầu phân hủy.
Con trai của bà đã chết.
Đứa con trai vừa nghịch ngợm vừa hiểu chuyện của bà đã chết.
Hồn phách của nó lạc lõng nơi cõi âm, không tìm được đường về.
Cái chết của con trai là một cú sốc quá lớn đối với Sa bà bà. Cũng chính vì chuyện này mà vợ chồng bà ly tán, trở thành người dưng. Cả cuộc đời này, Sa bà bà sống trong nỗi dằn vặt và hối hận.
Năm đó, Trần Dần - ông nội của Trần Thực - tìm đến bà, cầu xin bà ra tay cứu giúp. Ban đầu, bà từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thực bà lại nhớ đến con trai của mình, nên đã đồng ý mạo hiểm tính mạng vượt qua hai cõi âm dương để chiêu hồn cho Trần Thực.
Cũng chính bởi vậy mà Sa bà bà đã đắc tội với thế lực lớn nơi cõi âm, kết oán kết thù, không thể quay lại đó được nữa nếu không sẽ bị vây công.
Sa bà bà khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Trần Thực.
"Bà bà sẽ không bao giờ để con mạo hiểm như vậy nữa." Giọng bà nhỏ nhẹ.
Trần Thực giơ chiếc đèn đồng sừng dê lên, cười nói: "Chiếc đèn bà bà muốn tìm có phải là cái này không?"
Sa bà bà lấy lại tinh thần, gật đầu: "Vì cái thứ này mà suýt nữa con phải mất mạng, tiểu Thập có hận bà bà không?"
Trần Thực lắc đầu: “Gia gia con nói, năm đó bà bà đã giúp con rất nhiều, con phải báo đáp ân tình của bà bà."
Nghe vậy, Sa bà bà cảm thấy ấm lòng, nước mắt lại chực trào ra. Bà vội vàng nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau trở về thôi."
Hai người cùng nhau trở về.
"Chiếc đèn này là bảo vật của Âm Sai Quỷ Vương, tên là Dương Giác Thiên Linh đăng, có thể soi sáng hai cõi âm dương, nhìn thấu cả U Minh, uy lực vô cùng mạnh mẽ."
Sa bà bà nói về lai lịch của chiếc Dương Giác Thiên Linh đăng: "Năm đó, ta cùng với mấy lão già kia hợp sức mới chống đỡ được uy lực của nó, đánh cho Mã Diện Quỷ Vương trọng thương. Mã Diện Quỷ Vương mang theo chiếc đèn rơi xuống Vong Xuyên Hà. Ta tưởng chắc chắn hắn đã chết, không ngờ hắn lại mượn dòng nước Vong Xuyên Hà để sống sót, sống đến tận bây giờ."
Nói đến đây, Sa bà bà không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nếu như Mã Diện Quỷ Vương còn chút hơi sức, chỉ e một luồng chân khí cũng đủ khiến Trần Thực tan xương nát thịt.
"Chiếc đèn này, ta sẽ cất giữ giúp con, sau này ngươi muốn lấy lúc nào cũng được." Sa bà bà nói.
Hai người trở về Cương Tử thôn. Trời đã sẩm tối, một con chó đen lớn đang ngồi chờ ở đầu thôn.
Trần Thực vội vàng chạy tới: "Hắc Oa, gia hia bảo ngươi tới gọi ta về nhà ăn cơm à?"
Hắc Oa vẫy đuôi mừng rỡ.
Sa bà bà nói: "Tiểu Thập, con về nhà với Hắc Oa trước đi, ngày mai lại đến đây, ta dẫn con đi tìm ngôi miếu cổ."
Trần Thực vội vàng cảm ơn.
Sa bà bà dõi mắt nhìn một người một chó đi xa, trong lòng không khỏi cảm khái.
"Giống hệt Thiên Vũ lúc nhỏ. Cũng thông minh, cũng lanh lợi, cũng ương bướng như vậy. Đã hứa với ai việc gì là nhất định phải làm cho bằng được."
Bà trở về chỗ ở, đặt chiếc Dương Giác Thiên Linh Đăng lên bàn, chiếc bàn kêu lên một tiếng "cọt kẹt".
Lúc Trần Thực xách, chiếc đèn đồng này có vẻ không nặng lắm, nhưng thực chất cũng phải đến hơn ba trăm cân.
Sa bà bà lấy ra một cây trâm bạc, khẽ khều tim đèn.
Tim đèn được cắm tại đỉnh đầu của người đồng ở trên lưng dê, trong bụng người đồng là dầu thắp, mặc dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng dầu vẫn còn rất nhiều.
Khi tim đèn được khều lên một chút, sắc mặt người đồng bỗng trở nên kỳ quái, há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Sa bà bà ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi chuyện biến đổi quá nhanh khiến bà hoa cả mắt.
Trần Thực thở phào một hơi dài, tháo chiếc đèn đồng sừng dê sau lưng xuống, mỉm cười: "Bà bà, ta đã tìm thấy chiếc đèn đồng bà đánh rơi rồi!"
Bất chợt, bà lão run rẩy chạy tới, ôm chầm lấy hắn, thân thể run lên bần bật, nghẹn ngào không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Bé ngoan, bé của ta, bà bà sẽ không bao giờ để con mạo hiểm nữa!"
Bà lão khóc rất thương tâm, dường như không còn để ý tới chiếc đèn đồng mà mình hằng mong mỏi, khiến Trần Thực có phần sợ hãi.
Sa bà bà ôm chặt lấy hắn như thể người thân ruột thịt, không muốn buông tay.
Qua một hồi lâu, Sa bà bà mới buông Trần Thực ra, lau đi dòng lệ trên má, kiểm tra kỹ lưỡng xem hắn có bị thương ở đâu không, thấy hắn bình an vô sự mới yên lòng.
"Bà bà, người không sao chứ?" Trần Thực dè dặt hỏi.
Nghe thấy giọng nói của hắn, Sa bà bà bất giác nhớ tới con trai mình, nước mắt lại tuôn rơi.
"Thiên Vũ - con trai ta - cũng thông minh lanh lợi như ngươi vậy, nếu như nó còn sống, giờ này chắc đã yên bề gia thất, ta cũng đã có cháu bồng. Cháu nội của ta chắc cũng tầm tuổi con bây giờ."
Lời nói của bà lão chất chứa bao nỗi niềm. Nhìn thấy Trần Thực thoát chết từ cõi âm trở về, bà lại nhớ tới con trai của mình - Hướng Thiên Vũ.
Hướng Thiên Vũ thông minh lanh lợi, ngộ tính hơn người, khi đó cũng chỉ trạc mười mấy tuổi.
Con trai thường nghịch ngợm nhưng cũng rất hiểu chuyện, Hướng Thiên Vũ là vậy.
Có lúc nó bướng bỉnh khiến bà chỉ muốn đánh cho một trận nên thân, nhưng cũng có lúc nó lại rất ngoan ngoãn, ân cần hỏi han, chăm sóc bà.
Bà hết mực yêu thương đứa con trai này, chỉ có điều năm đó bà còn mải mê theo đuổi tham vọng của bản thân. Bà am hiểu về hồn phách, muốn đột phá cảnh giới cao hơn nhưng không thể nào lĩnh ngộ được, nên đã nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Đó là lẻn vào cõi âm, tìm kiếm một loại kỳ thạch chỉ có ở nơi đó - Tam Sinh thạch.
Nếu có thể luyện chế Tam Sinh thạch thành đan dược, sau khi uống vào sẽ giác ngộ được kiếp trước, hóa giải tu vi kiếp trước thành tu vi của hiện tại, từ đó đột phá đến cảnh giới mới.
Có điều, cõi âm không phải nơi ai muốn vào là được, người muốn vào đó phải là tinh hồn đồng nam hoặc đồng nữ.
Tinh hồn đồng nam thuần dương, có thể chống lại âm khí xâm nhập, tránh được hồn phi phách tán.
Tinh hồn đồng nữ thuần âm, vào cõi âm cũng không bị tổn hao quá nhiều.
Sa bà bà không tin tưởng người ngoài, hơn nữa Tam Sinh thạch lại vô cùng quý hiếm, nên đã quyết định để con trai mình - Hướng Thiên Vũ - lén vào cõi âm tìm kiếm Tam Sinh thạch cho bà.
Vì an nguy của Hướng Thiên Vũ, Sa bà bà đã chuẩn bị kỹ lưỡng rất nhiều thứ: phù lục, bảo ấn hộ mệnh, pháp thuật, bảo huyết,... Sau khi đã trang bị đầy đủ mọi thứ, bà mới để hồn phách Hướng Thiên Vũ ly thể tiến vào cõi âm.
Hướng Thiên Vũ là một đứa trẻ hiểu chuyện, vì bà mà làm chuyện nguy hiểm như vậy nhưng không hề oán trách hay cự tuyệt.
Thế nhưng, Hướng Thiên Vũ lại không thể trở về.
Sa bà bà chờ đợi suốt bảy ngày, Hướng Thiên Vũ vẫn bặt vô âm tín.
Bảy ngày là một cột mốc, hồn phách tu sĩ ly thể, trong vòng bảy ngày thân xác vẫn còn sống, sau bảy ngày thân xác sẽ chết đi, bắt đầu phân hủy.
Con trai của bà đã chết.
Đứa con trai vừa nghịch ngợm vừa hiểu chuyện của bà đã chết.
Hồn phách của nó lạc lõng nơi cõi âm, không tìm được đường về.
Cái chết của con trai là một cú sốc quá lớn đối với Sa bà bà. Cũng chính vì chuyện này mà vợ chồng bà ly tán, trở thành người dưng. Cả cuộc đời này, Sa bà bà sống trong nỗi dằn vặt và hối hận.
Năm đó, Trần Dần - ông nội của Trần Thực - tìm đến bà, cầu xin bà ra tay cứu giúp. Ban đầu, bà từ chối, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thực bà lại nhớ đến con trai của mình, nên đã đồng ý mạo hiểm tính mạng vượt qua hai cõi âm dương để chiêu hồn cho Trần Thực.
Cũng chính bởi vậy mà Sa bà bà đã đắc tội với thế lực lớn nơi cõi âm, kết oán kết thù, không thể quay lại đó được nữa nếu không sẽ bị vây công.
Sa bà bà khẽ thở dài, đưa tay xoa đầu Trần Thực.
"Bà bà sẽ không bao giờ để con mạo hiểm như vậy nữa." Giọng bà nhỏ nhẹ.
Trần Thực giơ chiếc đèn đồng sừng dê lên, cười nói: "Chiếc đèn bà bà muốn tìm có phải là cái này không?"
Sa bà bà lấy lại tinh thần, gật đầu: "Vì cái thứ này mà suýt nữa con phải mất mạng, tiểu Thập có hận bà bà không?"
Trần Thực lắc đầu: “Gia gia con nói, năm đó bà bà đã giúp con rất nhiều, con phải báo đáp ân tình của bà bà."
Nghe vậy, Sa bà bà cảm thấy ấm lòng, nước mắt lại chực trào ra. Bà vội vàng nói: "Trời sắp tối rồi, chúng ta mau trở về thôi."
Hai người cùng nhau trở về.
"Chiếc đèn này là bảo vật của Âm Sai Quỷ Vương, tên là Dương Giác Thiên Linh đăng, có thể soi sáng hai cõi âm dương, nhìn thấu cả U Minh, uy lực vô cùng mạnh mẽ."
Sa bà bà nói về lai lịch của chiếc Dương Giác Thiên Linh đăng: "Năm đó, ta cùng với mấy lão già kia hợp sức mới chống đỡ được uy lực của nó, đánh cho Mã Diện Quỷ Vương trọng thương. Mã Diện Quỷ Vương mang theo chiếc đèn rơi xuống Vong Xuyên Hà. Ta tưởng chắc chắn hắn đã chết, không ngờ hắn lại mượn dòng nước Vong Xuyên Hà để sống sót, sống đến tận bây giờ."
Nói đến đây, Sa bà bà không khỏi rùng mình sợ hãi.
Nếu như Mã Diện Quỷ Vương còn chút hơi sức, chỉ e một luồng chân khí cũng đủ khiến Trần Thực tan xương nát thịt.
"Chiếc đèn này, ta sẽ cất giữ giúp con, sau này ngươi muốn lấy lúc nào cũng được." Sa bà bà nói.
Hai người trở về Cương Tử thôn. Trời đã sẩm tối, một con chó đen lớn đang ngồi chờ ở đầu thôn.
Trần Thực vội vàng chạy tới: "Hắc Oa, gia hia bảo ngươi tới gọi ta về nhà ăn cơm à?"
Hắc Oa vẫy đuôi mừng rỡ.
Sa bà bà nói: "Tiểu Thập, con về nhà với Hắc Oa trước đi, ngày mai lại đến đây, ta dẫn con đi tìm ngôi miếu cổ."
Trần Thực vội vàng cảm ơn.
Sa bà bà dõi mắt nhìn một người một chó đi xa, trong lòng không khỏi cảm khái.
"Giống hệt Thiên Vũ lúc nhỏ. Cũng thông minh, cũng lanh lợi, cũng ương bướng như vậy. Đã hứa với ai việc gì là nhất định phải làm cho bằng được."
Bà trở về chỗ ở, đặt chiếc Dương Giác Thiên Linh Đăng lên bàn, chiếc bàn kêu lên một tiếng "cọt kẹt".
Lúc Trần Thực xách, chiếc đèn đồng này có vẻ không nặng lắm, nhưng thực chất cũng phải đến hơn ba trăm cân.
Sa bà bà lấy ra một cây trâm bạc, khẽ khều tim đèn.
Tim đèn được cắm tại đỉnh đầu của người đồng ở trên lưng dê, trong bụng người đồng là dầu thắp, mặc dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng dầu vẫn còn rất nhiều.
Khi tim đèn được khều lên một chút, sắc mặt người đồng bỗng trở nên kỳ quái, há miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.