Chương 213: Cao sơn thiên trì âm dương đãng
Vụ Ngoại Giang Sơn
06/07/2017
Ba người hoàn thành nhiệm vụ cứu viện, xoay người rời khỏi, Vương Ngũ ở phía sau bọn họ nói: “Đa tạ sư bá đến cứu viện! Cung tiễn sư bá!”
Mọi người cũng nói theo như thế.
Chờ Hổ Thiện chân nhân biến mất, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về, trở lại Đại Danh phủ, mọi người mau thu thập hành lý, lập tức rời khỏi chốn thị phi này!”
A Tửu nói: “Ta đã nói, Lạc Ly là thiên tuyệt họa tinh, các ngươi xem, đi tới nơi nào nơi đó gặp chuyện không may, trước đó hoàn hảo, người này vừa tới đã khiến một tả đạo biến mất!”
Lạc Ly thở dài một tiếng, nói: “A Tửu sư huynh, xin đừng nói!”
A Tửu cười ha ha, nói: “Đi thôi, đi thôi, ngươi đã làm rồi mà còn sợ người khác nói nữa, chúng ta mau nhanh chan chạy trốn về thôi!”
Nói xong, mọi ngượi ngự kiếm bay lên, Vương Ngũ nhìn qua, nói: “Lạc Ly cùng Lục Chu đều có chim đại bàng, thả ra ngoài đi, ài, ta mệt quá không muốn ngự kiếm đi đường nữa!”
Tất cả mọi người đều như thế, thân thể đều mệt nhọc, không muốn ngự kiếm phi hành, Lạc Ly cùng Lục Chu nhìn nhau, hai người cùng nhau thả ra lễ vật mà Thiên Đô đưa cho bọn họ.
Hai con chim đại bằng nháy mắt xuất hiện, chỉ thấy hai con chim đại bàng này, một con màu vàng, một con toàn thân lôi điện.
Hai con chim đại bàng thu cánh lại, hai chân chồm hỗm, thân hình lớn khoảng mười trượng, hai mắt vàng ánh như nhật nguyệt híp nửa, đầu hơi nghiêng nghiêng. Tuy chỉ ngồi chồm hỗm lẳng lặng ở kia thế nhưng một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên địa ùa tới.
Hô hấp thôn nhật nguyệt, thổ nạp chấn càn khôn.
Đây là chim đại bàng nuốt mây, che trời, cánh chấn chín vạn dặm, cái thế vô cùng.
Thế nhưng của Lục Chu là kim sí đại bằng, Lạc Ly là lôi bằng, có một chút khác biệt nhỏ!
Nhìn hai con chim bằng này, Vương Ngũ chỉ một ngón tay, mọi người leo lên kim sí đại bàng của Lục Chu, Lạc Ly thu hồi lôi bằng, sau đó con chim đại bằng đập cánh bay trở về Đại Danh phủ.
Đến Đại Danh phủ, Vương Ngũ gọi Ninh Thiên Tuyết, Phạm Vô Kiếp đến, không dừng lại nữa mà leo lên đại bằng bay ngay về phía đông!
Mệt mỏi chỉ là lấy cớ, Vương Ngũ A Tửu muốn giữ lại khí lực, ứng đối khi có chuyện xảy ra.
Bay được ngàn dặm, Kim Sí Đại Bằng mệt mỏi vô cùng, Lục Chu thu hồi lại. Lạc Ly thả Lôi Bằng ra, mọi người leo lên Lôi Bằng, tiếp tục chạy đi, Lôi Bằng bay không được nữa thì hai bên lại đổi chỗ, cứ thế ngày đêm không nghỉ, sau ba ngày ba đêm, cuối cùng phía trước xuất hiện một mảng sơn mạch, Vương Ngũ thở một hơi dài, lúc này mọi người mới dừng lại.
Vương Ngũ phóng Hỗn Nguyên Ngoại Viện ra, mọi người vào ở, ở đây nghỉ một đêm.
Tuy không ai nói nhưng mọi người biết lí do Vương Ngũ chạy như thế là muốn chạy khỏi chỗ thị phi Đại Danh phủ, bất kể ra sao, một tả đạo biến mất, chuyện này nói đến cũng không nhỏ!
Ngay lúc nghỉ ngơi, A Tửu lặng lẽ rời khỏi, đến ngày hôm sau hắn mới trở lại, nhìn mọi người nói:
“Tốt lắm, không có chuyện gì cả, tin tức siêu độ Lục Lục Hồ Lô đã truyền đến nơi này, không sao cả, mọi người cứ đi bình thường thôi!”
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục đi tới, thế nhưng không cưỡi chim đại bàng nữa mà tiếp tục tổ trận ngự kiếm bay đi. Đàn núi này tên là đàn sơn Hoành Xa, dưới sự dẫn dắt của Vương Ngũ, mọi người đi vào sơn mạch mênh mông này!
Tiến vào trong đại sơn, càng đi thì thế núi càng hiểm trở, hung cầm mãnh thú bắt đầu xuất hiện từ từ, dọc đường đi này lại do đám người Lục Chu ra tay, giết chết tất cả yêu ma quỷ quái chặn đường.
Hình như trong sự kiện Thiên Lãng môn, đám người Lục Chu đã bị kích thích, lúc này chiến đấu rất liều mạng, mấy người bọn họ nhanh chóng trưởng thành. Thật ra những yêu ma quỷ quái đó cũng không mạnh, Lạc Ly không có tư cách ra tay, chỉ có thể nhìn, thế nhưng hắn cũng không ở không mà bắt đầu tu luyện.
Trước là luyện khí, sau mới luyện pháp.
Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, Ngũ Hành Thuẫn, sau đó bắt đầu tu luyện Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm, Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Chân Tự Tại Luyện Khí Quyết, Thái Hư Thiên Diễn Thái Thượng Cảm Ứng Thái Vi Động Chân Kinh, chờ buổi tối mọi người nghỉ ngơi thì tu luyện Sinh Tử Khô Vinh Kiếp.
Xong xuôi, Lạc Ly bắt đầu kiểm kê thu hoạch của trận chiến lần này. Đầu tiên là trước khi lão tổ Thiên Lãng môn xuất hiện, Lãng Thiên Quyển đưa cho Lạc Ly lễ vật chừng một vạn linh thạch. Có số linh thạch này, tài sản Lạc Ly lại đạt tới bốn vạn linh thạch!
Sau đó là thu hoạch bốn thiện đức, tới khi này Lạc Ly đã có sáu thiện đức, bảy thiện công. Cuối cùng là mười hai thẻ tre ngọc, Lạc Ly nhìn qua, trong đó ghi chép toàn bộ bí pháp của Thiên Lãng môn, từ Luyện Khí kì tới cảnh giới Phản Hư, gần như toàn bộ bí pháp đều nằm trong thẻ tre ngọc này.
Ngoại trừ thu hoạch ở Thiên Lãng môn, Lạc Ly còn được một pháp bảo nhất giai Nam Hiên Bắc Nhạc Trúc từ Thất Trúc sư huynh.
Pháp bảo này, Lạc Ly thoải mái luyện hóa, sau khi luyện hóa bảo này, Lạc Ly khi dùng Long Viêm Hỗn Nguyên Chùy kiếm ý thì có thể dung nhập bảo vật này vào trong đó, uy lực của Hỗn Nguyên Chùy tăng chừng ba thành.
Cuối cùng chính là Lôi Bằng mà Thiên Đô sư huynh tặng cho Lạc Ly, Lôi Bằng này thuộc loại sinh linh triệu hồi, bình thường dùng phương thức hình xăm bám vào tay trái Lạc Ly. Mỗi ngày có thể triệu hồi tối đa ba canh giờ, có thể dùng nó làm tọa kỵ, ngự sử phi hành hoặc cũng có thể cho nó tham giá chiến đấu, Lôi Bằng này có thể thả ra vô tận lôi điện, rất không tệ.
Lôi Bằng cũng bị Lạc Ly nhanh chóng luyện hóa xong, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lạc Ly, thế nhưng mỗi ngày cần đút Lôi Bằng ăn ba viên linh thạch, duy trì nó tồn tại.
Nếu triệu hồi tham gia chiến đấu hoặc làm tọa kỵ thì phải bổ sung linh thạch nhằm cung cấp động lực linh khí, nếu Lạc Ly có Chúng Sinh Lâm của riêng mình thì có thể thả nó vào trong đó, không cần tiêu hao linh thạch.
Sau khi luyện hóa Lôi Bằng, Lạc Ly duỗi tay cầm một viên linh thạch thượng phẩm, dù sao cũng là Thiên Lãng môn tặng không, đút trực tiếp cho Lôi Bằng, trong vòng hai năm dù chiến đấu mỗi ngày thì Lôi Bằng cũng không có chuyện.
Ngoại ra còn có di vật mà phụ thân Mạc Tú Lan để lại cho Mạc Tú Lan, trước đó Mạc Tú Lan vứt tùy ý, Lạc Ly nhận lấy rồi thu vào!
Di vật này là một viên cầu vô dụng không có chỗ nào kì dị, thế nhưng Lạc Ly vẫn cảm thấy không đúng, đặt nó chung chỗ với mười hai thảo nhân thảo mã, tấm bia đá bể nát cùng tấm áo da thú nọ.
Ngày thứ năm tiến vào đàn sơn Hoành Xa, Lạc Ly rốt cuộc cũng cô đọng ra mầm móng chân pháp của Ngũ Hành Thuẫn.
Việc này không dựa vào Tiểu Vô Tướng Chân Giải cường hóa mà hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính mình, tu luyện từng chút một cô đọng ra
Động nhẹ một cái, chân khí hộ tráo nhất thời hóa thành hộ thuẫn do ngũ hành quang hoa kết hợp lại thành, hộ thuẫn ngũ quang hợp nhất trái lại không có một tia hào quang, xoay xung quanh Lạc Ly, không hề bắt mắt!
Lạc Ly khẽ gật đầu, bắt đầu thí nghiệm diệu dụng của Ngũ Hành Thuẫn này.Ngũ Hành Thuẫn, pháp thuật này rất huyền diệu, chỉ cần thuẫn này vừa xuất hiện thì có thể kháng cự bất cứ đòn công kích nào của kẻ địch, bất kể pháp khí công kích hay nhục thân công kích hay pháp thuật oanh kích thì Ngũ Hành Thuẫn có thể ngăn chặn toàn bộ, có thể nói đây là pháp thuật phòng ngự toàn phương vị, toàn tần đạo.
Ngũ Hành Thuẫn vừa xuất hiện, nhận phải công kích, tiêu hao chân khí trong cơ thể để duy trì thuẫn, chỉ cần Lạc Ly chân khí bất diệt thì thương tổn sẽ không có tác dụng lên người Lạc Ly, hiệu quả giống như Tử Vi Thiên Giáp Phù mà hồi trước Lạc Ly luyện chế, thế nhưng chân khí tiêu hao lại tiết kiệm gấp mười.
Ngoài ra, Lạc Ly có thể dùng thuẫn này thi triển ngũ hành độn thuật, vào thời khắc nguy cấp, mượn dùng thổ độn thủy độn bỏ chảy tức khắc. Thế nhưng độn thuật này so với thần thông Na Di của Lạc Ly thì bất kể tốc độ hay lượng chân khí tiêu hao đều kém vô số lần, không có ý nghĩa gì quá lớn với Lạc Ly.
Đàn sơn Hoành Xa này, đám Lạc Ly mất hơn hai mươi ngày mới đi xuyên qua, rời khỏi đại sơn, phía trước xuất hiện một con sông lớn.
Con sông lớn này mênh mông vô bờ, sâu chừng trăm dặm, nước sông mênh mông mãnh liệt, chảy cuồn cuộn về phía trước, đây là Mân Giang.
Nhìn thấy Mân Giang, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói:
“Các vị, vượt qua Mân Giang, đi tiếp về trước ba trăm dặm chính là Nam Hải! Chúng ta xuyên qua Nam Hải, đi tiếp về phía trước chính là Tuyên Châu Hỗn Nguyên Tông. Chỉ cần qua hơn một tháng nữa thì chúng ta có thể về nhà rồi.”
Nghe thế, mọi người phát ra tiếng hoan hô, cuối cùng cũng sắp tới Hỗn Nguyên tông, mọi người cao hứng không thôi!
Hơn hai mươi ngày trong đàn sơn Hoành Xa này, mọi người đều mệt mỏi không ít, nhìn thấy Mân Giang, chỉ hận không thể chui vào trong nước, tắm rửa thật sạch, thế nhưng khi mọi người đi tới cạnh bờ thì nhất thời phát hiện nước sông Mân Giang rất bẩn, nước màu đen vàng, rất nhiều phù sa, tắm lúc này, sau khi đi xuống, cả người đã biến thành tượng đất, căn bản không có cách nào tắm rửa.
Cho dù ở cạnh bờ cũng không cách nào tắm rửa, thật sự khiến người ta khó chịu.
Vương Ngũ nói: “Các ngươi đừng gấp, đi theo ta nào…”
Vương Ngũ nhìn Mân Giang, chọn một phương hướng, sau đó bay về phía thượng du Mân Giang, mọi người theo sát phía sau, bay khoảng trăm dặm, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, chảy xuống từ đàn sơn Hoành Xa, chảy vào lòng sông Mân Giang.
Con sông đó thủy chất trong suốt, không bẩn như Mân Giang, nhất thời mọi người hoan hô một tiếng, muốn nhảy vào nghịch nước, Vương Ngũ nói: “Chờ một lát, tiếp tục đi theo ta!”
Mang theo mọi người đi theo dòng nước này, bay ngược trở về đàn sơn Hoành Xa, bay khoảng mấy chục dặm, phía trước xuất hiện một tòa núi cao, trong đó có rất nhiều thác nước chảy xuống, tụ tập thành con sông này.
Bay lên theo hướng thác nước, nhất thời mọi người cảm thấy trong nước chứa đựng vô tận nhiệt khí, Lệ Đấu Lượng lập tức hô: “Suối nước nóng, suối nước nóng, đây là suối nước nóng!”
Vương Ngũ cười ha ha, nói: “Phải, đây là một trong những mục đích mà chúng ta vòng vo nhiều đường như thế! Nơi này có suối nước nóng tốt nhất Liễu Châu, mọi người hãy hưởng thụ đi nào!”
Từ từ mọi ngườ bay lên phía trên đỉnh núi này, chỉ thấy trên đỉnh núi có một thiên trì, thiên trì này hình tròn, tỏa ra vô tận nhiệt khí, nước suối trong hồ phun ra mãnh liệt, nước suối văng ra ngoài núi đá xung quanh hồ, sau đó tụ tập thành sông, hình thành thác nước, chảy ra ngoài núi.
Vương Ngũ nói: “Nơi này gọi là Âm Dương Đãng, thiên trì xuất hiện trên núi, trong hồ trào ra vô tận nước suối nóng, mọi người nghỉ ngơi ở đây, tắm táp thoải mái đi!”
Mọi người hoan hô, muốn nhảy vào nước.
A Tửu ở một bên nói: “Mặt khác nói thêm một câu, thí luyện thứ bốn ở ngay chỗ này!”
Mọi người nhất thời kêu rên. Thí luyện lại tới nữa rồi!
Mọi người vào nước, mặc kệ chút nữa thí luyện như thế nào, phải thả lỏng ở suối nước nóng trước rồi tính sau.
Sau khi vào nước, tự nhiên nam nữ tách ra, Lạc Ly cùng nam đệ tử ở một bên, Lục Thanh cùng ba nữ đệ tử ở xa bên kia, căn bản không nhìn tới. Mọi người cùng nhau ngâm suối nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt do suối nước sóng mang tới.
Lạc Ly vào nước, nhịn không được lặn xuống phía dưới, ai biết lặn mấy chục trượng cũng không thấy đáy, hắn vội vàng quay trở lên mặt nước, đạp nước vui chơi.
Mọi người đều như thế, đều không chạm tới đáy hồ, ở trên mặt hồ ngâm nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt vô tận này.
Ôn tuyền này rất nóng, nhiệt độ cao đun nước sôi ùn ục, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.
Qua nửa canh giờ, Vương Ngũ quát: “Được rồi, tập hợp hết cho ta!”
Theo hắn la lên, nhất thời đông đảo đệ tử tụ tập lại trên mặt nước thiên trì, Vương Ngũ nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, nói:
“Cửu môn thí luyện của Hỗn Nguyên tông, thí luyện thứ bốn, hiện tại bắt đầu!
Cửa thí luyện này không gì khác, chính là các ngươi dùng ngũ hành độn thuật lặn xuống đáy đồ thiên trì Âm Dương Đãng, nhặt cho ta một viên đá dưới đáy hồ thiên trì.”
A Tửu ở bên cạnh nói: “Đá đáy hồ của thiên trì Âm Dương Đãng là một tảng đá kỳ dị, hình trứng, bề mặt như thái cực, hắc bạch giao nhau, rất dễ nhận biết, các ngươi lặn xuống đó, nhặt đá đáy hồ này!
Hy vọng các ngươi lượng sức mà đi, thấy rõ lực lượng của mình, thấy rõ con đường của mình, hồ Âm Dương Đãng càng lặn sâu thì càng nguy hiểm, trong đó có vô số mạch nước ngầm, đừng thể hiện, cẩn thận tránh sơ sảy đánh mất tánh mạng của mình!”
Vương Ngũ nói: “Tốt lắm, nhớ kĩ, ai là người đầu tiên nhặt được thì người đó là người đứng nhất, thưởng Lệ Thải Vũ Linh Tước Kiếm một cây. Mặt khác, không thu thập được cũng không có trừng phạt, tự giải quyết cho tốt! Tốt lắm, thí luyện bắt đầu!”
Theo hắn ra lệnh, trên người đám Lạc Ly dâng lên ngũ hành độn thuật, sau đó mượn dụng thủy độn trong ngũ hành độn thuật phóng xuống đáy hồ thiên trì.
Chớp mắt, từng đạo quang ảnh lặn xuống đáy hồ, đã lâu không thí luyện nên ai nấy đều ra sức liều mạng, đều muốn tranh đoạt hạng thứ nhất.
Nhìn thấy bọn họ chui vào đáy hồ, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói: “Hi vọng bọn họ sớm hiểu được ý nghĩa chân chính của lần thí luyện này.”
A Tửu nói: “Tên Phạm Vô Kiếp kia ỷ vào quan hệ, đã sớm thăm dò trình tự cùng mục tiêu thí luyện của cửu môn thí luyện của chúng ta, xem nhẹ hắn đi thôi!
Trong những người này, ta lo lắng nhất là Lạc Ly, hy vọng hắn hiểu sớm, có đôi khi từ bỏ cũng là một loại thành công!”
Vương Ngũ gật đầu nói: “Hi vọng hắn có thể hiểu sớm, ta cũng rất lo cho hắn!”
Đám Lạc Ly liều mạng phóng xuống đáy hồ, thế nhưng sau khi vào nước, chớp mắt đã xuống dưới nước mấy trăm trượng nhưng cũng không nhìn thấy đáy hồ. Hồ nước này cũng không tối đen, sâu dưới nước có một ánh sáng kỳ dị, có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài mười trượng.
Tiếp tục lặn xuống, một trăm mười trượng một trăm hai mươi trượng, một trăm ba mươi trượng…
Một trăm sáu mươi trượng, một trăm bảy mươi trượng, một trăm tám mươi trượng, hai trăm trượng!
Mọi người cũng nói theo như thế.
Chờ Hổ Thiện chân nhân biến mất, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói: “Đi thôi, chúng ta đi về, trở lại Đại Danh phủ, mọi người mau thu thập hành lý, lập tức rời khỏi chốn thị phi này!”
A Tửu nói: “Ta đã nói, Lạc Ly là thiên tuyệt họa tinh, các ngươi xem, đi tới nơi nào nơi đó gặp chuyện không may, trước đó hoàn hảo, người này vừa tới đã khiến một tả đạo biến mất!”
Lạc Ly thở dài một tiếng, nói: “A Tửu sư huynh, xin đừng nói!”
A Tửu cười ha ha, nói: “Đi thôi, đi thôi, ngươi đã làm rồi mà còn sợ người khác nói nữa, chúng ta mau nhanh chan chạy trốn về thôi!”
Nói xong, mọi ngượi ngự kiếm bay lên, Vương Ngũ nhìn qua, nói: “Lạc Ly cùng Lục Chu đều có chim đại bàng, thả ra ngoài đi, ài, ta mệt quá không muốn ngự kiếm đi đường nữa!”
Tất cả mọi người đều như thế, thân thể đều mệt nhọc, không muốn ngự kiếm phi hành, Lạc Ly cùng Lục Chu nhìn nhau, hai người cùng nhau thả ra lễ vật mà Thiên Đô đưa cho bọn họ.
Hai con chim đại bằng nháy mắt xuất hiện, chỉ thấy hai con chim đại bàng này, một con màu vàng, một con toàn thân lôi điện.
Hai con chim đại bàng thu cánh lại, hai chân chồm hỗm, thân hình lớn khoảng mười trượng, hai mắt vàng ánh như nhật nguyệt híp nửa, đầu hơi nghiêng nghiêng. Tuy chỉ ngồi chồm hỗm lẳng lặng ở kia thế nhưng một cỗ ngạo khí bễ nghễ thiên địa ùa tới.
Hô hấp thôn nhật nguyệt, thổ nạp chấn càn khôn.
Đây là chim đại bàng nuốt mây, che trời, cánh chấn chín vạn dặm, cái thế vô cùng.
Thế nhưng của Lục Chu là kim sí đại bằng, Lạc Ly là lôi bằng, có một chút khác biệt nhỏ!
Nhìn hai con chim bằng này, Vương Ngũ chỉ một ngón tay, mọi người leo lên kim sí đại bàng của Lục Chu, Lạc Ly thu hồi lôi bằng, sau đó con chim đại bằng đập cánh bay trở về Đại Danh phủ.
Đến Đại Danh phủ, Vương Ngũ gọi Ninh Thiên Tuyết, Phạm Vô Kiếp đến, không dừng lại nữa mà leo lên đại bằng bay ngay về phía đông!
Mệt mỏi chỉ là lấy cớ, Vương Ngũ A Tửu muốn giữ lại khí lực, ứng đối khi có chuyện xảy ra.
Bay được ngàn dặm, Kim Sí Đại Bằng mệt mỏi vô cùng, Lục Chu thu hồi lại. Lạc Ly thả Lôi Bằng ra, mọi người leo lên Lôi Bằng, tiếp tục chạy đi, Lôi Bằng bay không được nữa thì hai bên lại đổi chỗ, cứ thế ngày đêm không nghỉ, sau ba ngày ba đêm, cuối cùng phía trước xuất hiện một mảng sơn mạch, Vương Ngũ thở một hơi dài, lúc này mọi người mới dừng lại.
Vương Ngũ phóng Hỗn Nguyên Ngoại Viện ra, mọi người vào ở, ở đây nghỉ một đêm.
Tuy không ai nói nhưng mọi người biết lí do Vương Ngũ chạy như thế là muốn chạy khỏi chỗ thị phi Đại Danh phủ, bất kể ra sao, một tả đạo biến mất, chuyện này nói đến cũng không nhỏ!
Ngay lúc nghỉ ngơi, A Tửu lặng lẽ rời khỏi, đến ngày hôm sau hắn mới trở lại, nhìn mọi người nói:
“Tốt lắm, không có chuyện gì cả, tin tức siêu độ Lục Lục Hồ Lô đã truyền đến nơi này, không sao cả, mọi người cứ đi bình thường thôi!”
Ngày hôm sau, mọi người tiếp tục đi tới, thế nhưng không cưỡi chim đại bàng nữa mà tiếp tục tổ trận ngự kiếm bay đi. Đàn núi này tên là đàn sơn Hoành Xa, dưới sự dẫn dắt của Vương Ngũ, mọi người đi vào sơn mạch mênh mông này!
Tiến vào trong đại sơn, càng đi thì thế núi càng hiểm trở, hung cầm mãnh thú bắt đầu xuất hiện từ từ, dọc đường đi này lại do đám người Lục Chu ra tay, giết chết tất cả yêu ma quỷ quái chặn đường.
Hình như trong sự kiện Thiên Lãng môn, đám người Lục Chu đã bị kích thích, lúc này chiến đấu rất liều mạng, mấy người bọn họ nhanh chóng trưởng thành. Thật ra những yêu ma quỷ quái đó cũng không mạnh, Lạc Ly không có tư cách ra tay, chỉ có thể nhìn, thế nhưng hắn cũng không ở không mà bắt đầu tu luyện.
Trước là luyện khí, sau mới luyện pháp.
Hỗn Nguyên Chùy, Tu La Trảm, Ngũ Hành Thuẫn, sau đó bắt đầu tu luyện Vô Vọng Thiên Tuệ Kiếm, Hỗn Nguyên Tiểu Ngũ Hành Chân Tự Tại Luyện Khí Quyết, Thái Hư Thiên Diễn Thái Thượng Cảm Ứng Thái Vi Động Chân Kinh, chờ buổi tối mọi người nghỉ ngơi thì tu luyện Sinh Tử Khô Vinh Kiếp.
Xong xuôi, Lạc Ly bắt đầu kiểm kê thu hoạch của trận chiến lần này. Đầu tiên là trước khi lão tổ Thiên Lãng môn xuất hiện, Lãng Thiên Quyển đưa cho Lạc Ly lễ vật chừng một vạn linh thạch. Có số linh thạch này, tài sản Lạc Ly lại đạt tới bốn vạn linh thạch!
Sau đó là thu hoạch bốn thiện đức, tới khi này Lạc Ly đã có sáu thiện đức, bảy thiện công. Cuối cùng là mười hai thẻ tre ngọc, Lạc Ly nhìn qua, trong đó ghi chép toàn bộ bí pháp của Thiên Lãng môn, từ Luyện Khí kì tới cảnh giới Phản Hư, gần như toàn bộ bí pháp đều nằm trong thẻ tre ngọc này.
Ngoại trừ thu hoạch ở Thiên Lãng môn, Lạc Ly còn được một pháp bảo nhất giai Nam Hiên Bắc Nhạc Trúc từ Thất Trúc sư huynh.
Pháp bảo này, Lạc Ly thoải mái luyện hóa, sau khi luyện hóa bảo này, Lạc Ly khi dùng Long Viêm Hỗn Nguyên Chùy kiếm ý thì có thể dung nhập bảo vật này vào trong đó, uy lực của Hỗn Nguyên Chùy tăng chừng ba thành.
Cuối cùng chính là Lôi Bằng mà Thiên Đô sư huynh tặng cho Lạc Ly, Lôi Bằng này thuộc loại sinh linh triệu hồi, bình thường dùng phương thức hình xăm bám vào tay trái Lạc Ly. Mỗi ngày có thể triệu hồi tối đa ba canh giờ, có thể dùng nó làm tọa kỵ, ngự sử phi hành hoặc cũng có thể cho nó tham giá chiến đấu, Lôi Bằng này có thể thả ra vô tận lôi điện, rất không tệ.
Lôi Bằng cũng bị Lạc Ly nhanh chóng luyện hóa xong, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Lạc Ly, thế nhưng mỗi ngày cần đút Lôi Bằng ăn ba viên linh thạch, duy trì nó tồn tại.
Nếu triệu hồi tham gia chiến đấu hoặc làm tọa kỵ thì phải bổ sung linh thạch nhằm cung cấp động lực linh khí, nếu Lạc Ly có Chúng Sinh Lâm của riêng mình thì có thể thả nó vào trong đó, không cần tiêu hao linh thạch.
Sau khi luyện hóa Lôi Bằng, Lạc Ly duỗi tay cầm một viên linh thạch thượng phẩm, dù sao cũng là Thiên Lãng môn tặng không, đút trực tiếp cho Lôi Bằng, trong vòng hai năm dù chiến đấu mỗi ngày thì Lôi Bằng cũng không có chuyện.
Ngoại ra còn có di vật mà phụ thân Mạc Tú Lan để lại cho Mạc Tú Lan, trước đó Mạc Tú Lan vứt tùy ý, Lạc Ly nhận lấy rồi thu vào!
Di vật này là một viên cầu vô dụng không có chỗ nào kì dị, thế nhưng Lạc Ly vẫn cảm thấy không đúng, đặt nó chung chỗ với mười hai thảo nhân thảo mã, tấm bia đá bể nát cùng tấm áo da thú nọ.
Ngày thứ năm tiến vào đàn sơn Hoành Xa, Lạc Ly rốt cuộc cũng cô đọng ra mầm móng chân pháp của Ngũ Hành Thuẫn.
Việc này không dựa vào Tiểu Vô Tướng Chân Giải cường hóa mà hoàn toàn dựa vào sự cố gắng của chính mình, tu luyện từng chút một cô đọng ra
Động nhẹ một cái, chân khí hộ tráo nhất thời hóa thành hộ thuẫn do ngũ hành quang hoa kết hợp lại thành, hộ thuẫn ngũ quang hợp nhất trái lại không có một tia hào quang, xoay xung quanh Lạc Ly, không hề bắt mắt!
Lạc Ly khẽ gật đầu, bắt đầu thí nghiệm diệu dụng của Ngũ Hành Thuẫn này.Ngũ Hành Thuẫn, pháp thuật này rất huyền diệu, chỉ cần thuẫn này vừa xuất hiện thì có thể kháng cự bất cứ đòn công kích nào của kẻ địch, bất kể pháp khí công kích hay nhục thân công kích hay pháp thuật oanh kích thì Ngũ Hành Thuẫn có thể ngăn chặn toàn bộ, có thể nói đây là pháp thuật phòng ngự toàn phương vị, toàn tần đạo.
Ngũ Hành Thuẫn vừa xuất hiện, nhận phải công kích, tiêu hao chân khí trong cơ thể để duy trì thuẫn, chỉ cần Lạc Ly chân khí bất diệt thì thương tổn sẽ không có tác dụng lên người Lạc Ly, hiệu quả giống như Tử Vi Thiên Giáp Phù mà hồi trước Lạc Ly luyện chế, thế nhưng chân khí tiêu hao lại tiết kiệm gấp mười.
Ngoài ra, Lạc Ly có thể dùng thuẫn này thi triển ngũ hành độn thuật, vào thời khắc nguy cấp, mượn dùng thổ độn thủy độn bỏ chảy tức khắc. Thế nhưng độn thuật này so với thần thông Na Di của Lạc Ly thì bất kể tốc độ hay lượng chân khí tiêu hao đều kém vô số lần, không có ý nghĩa gì quá lớn với Lạc Ly.
Đàn sơn Hoành Xa này, đám Lạc Ly mất hơn hai mươi ngày mới đi xuyên qua, rời khỏi đại sơn, phía trước xuất hiện một con sông lớn.
Con sông lớn này mênh mông vô bờ, sâu chừng trăm dặm, nước sông mênh mông mãnh liệt, chảy cuồn cuộn về phía trước, đây là Mân Giang.
Nhìn thấy Mân Giang, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói:
“Các vị, vượt qua Mân Giang, đi tiếp về trước ba trăm dặm chính là Nam Hải! Chúng ta xuyên qua Nam Hải, đi tiếp về phía trước chính là Tuyên Châu Hỗn Nguyên Tông. Chỉ cần qua hơn một tháng nữa thì chúng ta có thể về nhà rồi.”
Nghe thế, mọi người phát ra tiếng hoan hô, cuối cùng cũng sắp tới Hỗn Nguyên tông, mọi người cao hứng không thôi!
Hơn hai mươi ngày trong đàn sơn Hoành Xa này, mọi người đều mệt mỏi không ít, nhìn thấy Mân Giang, chỉ hận không thể chui vào trong nước, tắm rửa thật sạch, thế nhưng khi mọi người đi tới cạnh bờ thì nhất thời phát hiện nước sông Mân Giang rất bẩn, nước màu đen vàng, rất nhiều phù sa, tắm lúc này, sau khi đi xuống, cả người đã biến thành tượng đất, căn bản không có cách nào tắm rửa.
Cho dù ở cạnh bờ cũng không cách nào tắm rửa, thật sự khiến người ta khó chịu.
Vương Ngũ nói: “Các ngươi đừng gấp, đi theo ta nào…”
Vương Ngũ nhìn Mân Giang, chọn một phương hướng, sau đó bay về phía thượng du Mân Giang, mọi người theo sát phía sau, bay khoảng trăm dặm, phía trước xuất hiện một con sông nhỏ, chảy xuống từ đàn sơn Hoành Xa, chảy vào lòng sông Mân Giang.
Con sông đó thủy chất trong suốt, không bẩn như Mân Giang, nhất thời mọi người hoan hô một tiếng, muốn nhảy vào nghịch nước, Vương Ngũ nói: “Chờ một lát, tiếp tục đi theo ta!”
Mang theo mọi người đi theo dòng nước này, bay ngược trở về đàn sơn Hoành Xa, bay khoảng mấy chục dặm, phía trước xuất hiện một tòa núi cao, trong đó có rất nhiều thác nước chảy xuống, tụ tập thành con sông này.
Bay lên theo hướng thác nước, nhất thời mọi người cảm thấy trong nước chứa đựng vô tận nhiệt khí, Lệ Đấu Lượng lập tức hô: “Suối nước nóng, suối nước nóng, đây là suối nước nóng!”
Vương Ngũ cười ha ha, nói: “Phải, đây là một trong những mục đích mà chúng ta vòng vo nhiều đường như thế! Nơi này có suối nước nóng tốt nhất Liễu Châu, mọi người hãy hưởng thụ đi nào!”
Từ từ mọi ngườ bay lên phía trên đỉnh núi này, chỉ thấy trên đỉnh núi có một thiên trì, thiên trì này hình tròn, tỏa ra vô tận nhiệt khí, nước suối trong hồ phun ra mãnh liệt, nước suối văng ra ngoài núi đá xung quanh hồ, sau đó tụ tập thành sông, hình thành thác nước, chảy ra ngoài núi.
Vương Ngũ nói: “Nơi này gọi là Âm Dương Đãng, thiên trì xuất hiện trên núi, trong hồ trào ra vô tận nước suối nóng, mọi người nghỉ ngơi ở đây, tắm táp thoải mái đi!”
Mọi người hoan hô, muốn nhảy vào nước.
A Tửu ở một bên nói: “Mặt khác nói thêm một câu, thí luyện thứ bốn ở ngay chỗ này!”
Mọi người nhất thời kêu rên. Thí luyện lại tới nữa rồi!
Mọi người vào nước, mặc kệ chút nữa thí luyện như thế nào, phải thả lỏng ở suối nước nóng trước rồi tính sau.
Sau khi vào nước, tự nhiên nam nữ tách ra, Lạc Ly cùng nam đệ tử ở một bên, Lục Thanh cùng ba nữ đệ tử ở xa bên kia, căn bản không nhìn tới. Mọi người cùng nhau ngâm suối nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt do suối nước sóng mang tới.
Lạc Ly vào nước, nhịn không được lặn xuống phía dưới, ai biết lặn mấy chục trượng cũng không thấy đáy, hắn vội vàng quay trở lên mặt nước, đạp nước vui chơi.
Mọi người đều như thế, đều không chạm tới đáy hồ, ở trên mặt hồ ngâm nước nóng, hưởng thụ cảm giác khoái hoạt vô tận này.
Ôn tuyền này rất nóng, nhiệt độ cao đun nước sôi ùn ục, khiến cho người ta có cảm giác thoải mái vô cùng.
Qua nửa canh giờ, Vương Ngũ quát: “Được rồi, tập hợp hết cho ta!”
Theo hắn la lên, nhất thời đông đảo đệ tử tụ tập lại trên mặt nước thiên trì, Vương Ngũ nhìn bọn họ, khẽ gật đầu, nói:
“Cửu môn thí luyện của Hỗn Nguyên tông, thí luyện thứ bốn, hiện tại bắt đầu!
Cửa thí luyện này không gì khác, chính là các ngươi dùng ngũ hành độn thuật lặn xuống đáy đồ thiên trì Âm Dương Đãng, nhặt cho ta một viên đá dưới đáy hồ thiên trì.”
A Tửu ở bên cạnh nói: “Đá đáy hồ của thiên trì Âm Dương Đãng là một tảng đá kỳ dị, hình trứng, bề mặt như thái cực, hắc bạch giao nhau, rất dễ nhận biết, các ngươi lặn xuống đó, nhặt đá đáy hồ này!
Hy vọng các ngươi lượng sức mà đi, thấy rõ lực lượng của mình, thấy rõ con đường của mình, hồ Âm Dương Đãng càng lặn sâu thì càng nguy hiểm, trong đó có vô số mạch nước ngầm, đừng thể hiện, cẩn thận tránh sơ sảy đánh mất tánh mạng của mình!”
Vương Ngũ nói: “Tốt lắm, nhớ kĩ, ai là người đầu tiên nhặt được thì người đó là người đứng nhất, thưởng Lệ Thải Vũ Linh Tước Kiếm một cây. Mặt khác, không thu thập được cũng không có trừng phạt, tự giải quyết cho tốt! Tốt lắm, thí luyện bắt đầu!”
Theo hắn ra lệnh, trên người đám Lạc Ly dâng lên ngũ hành độn thuật, sau đó mượn dụng thủy độn trong ngũ hành độn thuật phóng xuống đáy hồ thiên trì.
Chớp mắt, từng đạo quang ảnh lặn xuống đáy hồ, đã lâu không thí luyện nên ai nấy đều ra sức liều mạng, đều muốn tranh đoạt hạng thứ nhất.
Nhìn thấy bọn họ chui vào đáy hồ, Vương Ngũ thở một hơi dài, nói: “Hi vọng bọn họ sớm hiểu được ý nghĩa chân chính của lần thí luyện này.”
A Tửu nói: “Tên Phạm Vô Kiếp kia ỷ vào quan hệ, đã sớm thăm dò trình tự cùng mục tiêu thí luyện của cửu môn thí luyện của chúng ta, xem nhẹ hắn đi thôi!
Trong những người này, ta lo lắng nhất là Lạc Ly, hy vọng hắn hiểu sớm, có đôi khi từ bỏ cũng là một loại thành công!”
Vương Ngũ gật đầu nói: “Hi vọng hắn có thể hiểu sớm, ta cũng rất lo cho hắn!”
Đám Lạc Ly liều mạng phóng xuống đáy hồ, thế nhưng sau khi vào nước, chớp mắt đã xuống dưới nước mấy trăm trượng nhưng cũng không nhìn thấy đáy hồ. Hồ nước này cũng không tối đen, sâu dưới nước có một ánh sáng kỳ dị, có thể nhìn thấy cảnh sắc ngoài mười trượng.
Tiếp tục lặn xuống, một trăm mười trượng một trăm hai mươi trượng, một trăm ba mươi trượng…
Một trăm sáu mươi trượng, một trăm bảy mươi trượng, một trăm tám mươi trượng, hai trăm trượng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.