Đại Đạo Độc Hành

Chương 206: Chỉ biết cúi đầu vẫy đuôi nhận sai

Vụ Ngoại Giang Sơn

04/07/2017

Lãng Thiên Quyển nhìn thấy đám Lạc Ly chỉ hận không thể lập tức ra tay, biến bọn họ thành tro bụi, thế nhưng làm chủ một môn phái, hắn không vô tri như đám người Mạc Tú Lan nghĩ rằng đám Lạc Ly là tán tu, hắn vẫn cẩn thận thi pháp thăm dò.

Bí pháp thăm dò, nhất thời phát hiện ấn ký Hỗn Nguyên tông để lại trên người đám Lạc Ly:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Cảm nhận được ấn ký này, Lãng Thiên Quyển không khỏi cười khổ một cái, lửa giận gì, phẫn giận gì, toàn bộ tiêu tán, chỉ còn cười khổ trong lòng! Hỗn Nguyên tông chính là thượng môn, Thiên Lãng môn chỉ là tả đạo, căn bản không cách nào so sánh được, hơn nữa mấy tháng trước Hỗn Nguyên tông đại phá Vạn Thú tông, khí thế càng hăng, Lãng Thiên Quyển trừ cười khổ, không còn cách nào khác, bắt tới chi bằng chưa bắt!

Thế nhưng đối phương không có tổn thất, vẫn còn đường sống cứu vãn, Lãng Thiên Quyển quát: “Thiên lãng khởi cuồng triều, phiên giang đảo hải. Bổn tọa chính là tông chủ Thiên Lãng môn, các ngươi vì sao tập kích tu sĩ Thiên Lãng môn ta?”

Tuy nói rống giận nhưng lời nói vô cùng vớt vát, Lạc Ly vừa nghe đã hiểu, hắn mỉm cười trả lời: “Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn! Chúng ta là tu sĩ Hỗn Nguyên tông, hôm nay tới đây…”

Lạc Ly chậm rãi kể lại chuyện vừa rồi, Lãng Thiên Quyển nghe xong, nhướng mày, nói: “Là vậy sao? Ta lập tức phái người đi điều tra, yên tâm, ta tuyệt đối không thiên vị đệ tử, tuyệt đối công chính.

Nếu các vị thiên thiếu không nói sai, Thiên Lãng môn ta tất nhiên sẽ nhận lỗi, đưa hậu lễ, thế nhưng, hiện tại mời các vị tiên thiếu đến Thiên Lãng môn ta ở lại một lát.”

Chuyện đến nước này cũng chỉ có thể như thế, những tiểu tu sĩ Hỗn Nguyên tông kia tất có trưởng bối chống lưng, cho nên trước để bọn họ vào Thiên Lãng môn làm khách, đợi trưởng bối xuất hiện, nhận lỗi, giải quyết việc này.

Nghe như thế, Lạc Ly lặng lẽ thu hồi Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi, xem ra chuyện có thể chuyển cơ, ôm quyền nói: “Mời tiền bối dẫn đường.”

Lãng Thiên Quyển gật đầu, xoay người dẫn đường, cũng không uy hiếp hay áp bức gì, giống như đang mời đám Lạc Ly vào môn phái làm khách.

Lục Chu nhỏ giọng nói: “Làm gì thế, vô số người vây bắt chúng ta, bắt xong lại bày ra dáng vẻ như thế? Chẳng lẽ vừa rồi chỉ là chơi đùa sao? Tấu hài sao?”

Lục Thanh nói: “Ta thấy thân phận đệ tử Hỗn Nguyên tông của chúng ta có tác dụng, Hỗn Nguyên tông, Hỗn Nguyên tông, không ngờ chỉ một cái tên thôi lại có uy lực lớn như thế!”

Lệ Đấu Lượng nói: “Ý là, không cần đánh, chúng ta lại trở thành khách, còn có thể được tặng hậu hĩnh, thiệt hay giả vậy?”

Lạc Ly gật đầu nói: “Chắc là như thế!”

Tiếng nói chuyện của bọn họ tuy nhẹ nhưng lại bị Lãng Thiên Quyển nghe thấy, mặt hắn đỏ lên, nhưng biết làm thế nào, môn phái nhỏ muốn tồn tại tiếp, có khi phải trả giá rất lớn, có khi phải không biết xấu hổ.

Một đường đi tới, không lâu sau đã tới xe bay của Thiên Lãng môn, mọi người lên xe, trên xe bày đủ các loại linh quả quý hiếm, mặc sức nhấm nháp.

Mấy Kim Đan chân nhân lấy Lãng Thiên Quyển cầm đầu một đường nói chuyện phiếm với đám Lạc Ly, cười cười nói nói, cứ như thế chuyện ùm beng này chấm dứt bằng việc Lãng Thiên Quyển mời đám Lạc Ly tới Thiên Lãng môn làm khách.

Vô số đệ tử Thiên Lãng môn tham gia vây bắt đứng xa xa nhìn thấy cảnh này, cắn chặt răng, nhưng có năng lực làm cái gì chứ. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đối tượng bị mình vây bắt nghênh ngang ngồi phi xa tốt nhất của Thiên Lãng môn, đi vào tông môn Thiên Lãng môn, hưởng thụ đãi ngộ khách quý long trọng nhất.

Xe bay tiến tới, đám người Lạc Ly lại quay trở lại Thiên Lãng môn, thế nhưng lần này không như lần trước, ngay cả đại môn cũng không vào được, mà trải thảm đỏ, tiếng trống vang trời, được người mời vào Thiên Lãng môn.

Đến Thiên Lãng môn, đám Lạc Ly lập tức hưởng thụ đãi ngộ của khách quý, Lãng Thiên Quyển không chút để ý cảnh giới chênh lệch của hai bên mà khách khách khí khí khoản đãi bọn họ, khiến đám Lạc Ly có cảm giác như đang ở nhà. Đến Thiên Lãng môn, Lãng Thiên Quyển bắt đầu điều tra ngay lập tức, việc này xảy ra ở cửa sơn môn, nơi đó có thủy kính ghi hình, Lãng Thiên Quyển lập tức lấy hình ảnh ra, xem lại từ đầu.

Nhìn thấy hình ảnh này, Lãng Thiên Quyển không khỏi nhíu mày, chuyện này càng hết cách, sai nằm ở Thiên Lãng môn, người ta vạn dặm đưa di vật tới, thế mà đối đãi người ta như thế, ngay cả lời cảm ơn cũng không có, thật sự không có lời nào để nói.

Được người khác chiêu đãi nhiệt tình như thế, trước hung hăng sau cung kính, biến hóa quá nhanh, đám người Lục Chu không thích ứng kịp, thế nhưng Lạc Ly không hề cảm thấy không thích ứng, hắn nhìn đám người Lục Chu luống cuống tay chân, nhẹ giọng nói:

“Trước đó chúng ta không báo thi hào của môn phái thì là chuyện cá nhân chúng ta. Hiện tại chúng ta đã báo thi hào của môn phái, chúng ta đại biểu cho Hỗn Nguyên tông.

Nhớ kĩ, trước đó như thế nào cũng được, nhưng lúc này đại biểu cho tông môn, tuyệt đối không thể để danh hiệu Hỗn Nguyên tông chịu nhục vì chúng ta, bằng không Vương Ngũ sư huynh sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Mấy tên các ngươi, ổn định, trấn tĩnh lại, chuyện này có là gì chứ.”



Nghe thế, mọi người nhớ lại hồi ở trước di tích Già La, Vương Ngũ từng nói nếu để danh dự Hỗn Nguyên tông chịu nhục, vậy không cần ra ngoài mà hãy chết ở trong đó! Mọi người nhất thời cả kinh, không còn cảm giác quẫn bách hay ngượng ngùng gì nữa.

Chỉ lát sau Mạc Tú Lan đã xuất hiện, thế nhưng lúc này không còn cao ngạo như trước đó, cúi đầu giải thích, thái độ vô cùng khách khí.

Hai gò má bị Lạc Ly đánh sưng vù dưới tác dụng của linh dược đã xẹp đi không ít, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra vết sưng đỏ, Lạc Ly mỉm cười, chậm rãi nói với Mạc Tú Lan:

“Ngươi nhất định rất hận ta, nhưng không có cách nào trả thù, trong lòng nhất định rất khó chịu!

Thế nhưng nếu được làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ đánh ngươi, ngươi hoàn toàn không biết cha ngươi vì ngươi mà trả giá ra sao, người không biết mang ơn, trên con đường tu tiên, vĩnh viễn không thể đi xa, cha ngươi đánh đổi sinh mệnh vì ngươi, lại bị ngươi vô tình vứt bỏ, đến chết cũng không hỏi han một câu, ngươi quá bạc tình rồi.

Ta đánh người là muốn tốt cho ngươi, là đánh tỉnh ngươi…”

Lạc Ly gật gù nói một đống đạo lý lớn, Mạc Tú Lan lòng hận cắn răng, nhưng chỉ có thể như thế, không thể không gật đầu, nói:

“Dạ, dạ, dạ! Đa tạ sư huynh chỉ điểm! Ta hiểu, ta hiểu…”

Mạc Tú Lan chịu nhận lỗi, nhưng nàng là đệ tử bồi dưỡng trọng điểm trong môn phái, đòn roi không thể rơi xuống người nàng, những đệ tử Thiên Lãng môn ở cùng nàng mới không hay ho, đòn roi rơi xuống người bọn họ, toàn bộ mọi chuyện đều tính lên trên đầu bọn họ.

Mà đúng là bọn họ làm lớn chuyện, thổi cảnh báo tông môn nên mới gây ra chuyện này.

Nhất thời một đám bị đặt lên trên mặt đất, bắt đầu đánh, phát ra tiếng thảm thiết, đứt tay đứt chân, đệ tử nội môn thì bị đày hết ra ngoại môn, đủ thứ trừng phạt.Sau đó Lãng Thiên Quyển bày tiệc rượu, chiêu đãi đám người Lạc Ly, đều là tiên tửu tiên thực, mỹ vị đều đủ, đồng thời tặng mỗi người một túi trữ vật, trong túi có một vạn linh thạch, đám người Lạc Ly mỉm cười nhận lấy, bỏ qua chuyện này, chờ ăn xong bữa ngon này, Lãng Thiên Quyển sẽ dùng xe cung kính đưa đám người Lạc Ly quay trở lại Đại Danh phủ.

Trên bàn tiệc, đám Lạc Ly vô hạn cảm khái, thế giới này thật khó tưởng tượng, có thể đoán được bắt đầu, nhưng không thể đoán được kết thúc.

Rượu quá ba tuần, ăn qua ngũ vị, mọi người ăn đủ, liền chuẩn bị cáo từ, Thiên Lãng môn nhanh chóng đi chuẩn bị xe bay, chỉ cần lên xe, chưa đầy nửa canh giờ là có thể quay trở lại Đại Danh phủ.

Đám Lạc Ly đứng dậy cáo từ Lãng Thiên Quyển, hai bên khách khí, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì, trái lại vì chuyện này mà quen biết nhau, cũng coi như là một đoạn thiện duyên, đám Lạc Ly vừa định rời khỏi, thình lình một lão giả từ ngoài bước vào.

Lão giả này ngũ quan mười phần đặc trưng, góc cạnh phi thường rò ràng, xương gò má cùng cằm như cắt gọt, khiến cho người này dù chỉ là bộ mặt cũng lộ ra khí tức sát phạt như sắt thiếc. Hơn nữa hai con ngươi của người này toàn là màu đen, khiến người ta nhìn vào không phán đoán được suy nghĩ trong lòng người này.

Nhìn thấy hắn, Lãng Thiên Quyển lập tức đứng dậy, hành lễ nói: “Bái kiến Bộc Ngư sư tổ!” Ngườ này chính là Nguyên Anh chân quân nhìn trúng Mạc Tú Lan, Bộc Ngư chân quân.

Bộc Ngư lão tổ không hề đoái ngoài gì tới đám người Lãng Thiên Quyển, hắn nhìn chăm chăm đám Lạc Ly, sau đó chỉ Lạc Ly nói: “Địa Hỏa đạo thể! Chưa tới hai mươi tuổi.”

Sau đó nhìn Lục Chu nói: “Bắc Minh tiên thân! Chưa tới hai mươi tuổi.”

Nhìn Lục Thanh nói: “Chính Nhất tiên thân! Chưa tới hai mươi tuổi.”

Nhìn Bạch Du Du nói: “Trường Sinh tiên thân! Chưa tới hai mươi tuổi.”

Cuối cùng nhìn Lệ Đấu Lượng nói: “Thiên Kình tiên thân! Chưa tới hai mươi tuổi.”

Mỗi một câu nói của hắn, toàn bộ Kim Đan chân nhân ngồi ở đây hít một hơi lạnh, bọn họ tìm mấy trăm năm mới tìm được một đệ tử Côn Trì đạo thể, đó chính là Mạc Tú Lan, không ngờ năm thiếu niên trước mắt này, một đạo thể, bốn tiên thân.

Đây chính là tiên thân, thể chất tốt nhất của người tu luyện, mọi người nghe như thế, toàn bộ ngây ngốc nhìn đám Lạc Ly, khó tin nổi!

Lạc Ly thở dài một hơi, quả nhiên mình đoán được mở đầu, không đoán được kết thúc, chuyện này phức tạp rồi!

Bàn tay hơi động, Ly Hỏa Nam Minh Thần Quang Lôi lại xuất hiện trong bàn tay, cẩn thận đề phòng, sau đó lên tiếng:



“Vị tiền bối này, ngươi muốn làm gì?”

Theo lời nói này của hắn, đám người Lục Thanh vô thanh vô tức đi tới phía sau Lạc Ly, kết thành chiến trận, trên cơ thể xuất hiện Ngũ Hành Thuẫn, chuẩn bị chiến đấu.

Lão giả đó cười nói: “Tiềm chất tu tiên tốt như thế, vạn năm khó lặp, lại chỉ phái ra hai tu sĩ Trúc Cơ kì thủ hộ, thượng môn quả nhiên nhiều nội tình, không đoán trước được.

Thế nhưng không biết, sau khi mất các ngươi, bọn họ có đau lòng, có nổi giận hay không.”

Trong khi tiệc rượu diễn ra, hắn đã tới Đại Danh phủ, len lén quan sát, phát hiện nơi đó chỉ có Vương Ngũ, A Tửu, cho nên lập tức quay về, chuẩn bị ra tay.

Lạc Ly muốn ra tay, phát ra thần lôi, nhưng người ra tay trước là Lãng Thiên Quyển, pháp lực dao động trên người hắn như hải triều, ngăn cản lão giả ra tay, hắn hô:

“Bộc Ngư sư tổ, ngươi muốn làm gì?

Nếu ngươi ra tay, Hỗn Nguyên tông sẽ không buông tha chúng ta, Thiên Lãng môn chúng ta sẽ tiêu tùng, sơn môn bị giết, đệ tử chết hết, lão tổ, ngươi tỉnh lại, Mạc Tú Lan làm người không tốt, ngay cả cha già chết cũng không hỏi han, người này không phải là phúc của môn phái, đừng vì nàng mà hủy Thiên Lãng môn truyền thừa một vạn ba ngàn năm.”

Bộc Ngư sư tổ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiên Lãng môn nho nhỏ thì tính là gì chứ? Hủy thì hủy đi!”

Lãng Thiên Quyển vội vàng hô lớn: “Ảm Thủy sư tổ, Ảm Thủy sư tổ, Bộc Ngư sư tổ điên rồi, điên rồi, Ảm Thủy sư tổ mau tới đây chủ trì công đạo!”

Lãng Thiên Quyển quá gấp, dùng bí pháp trong môn phái hô lớn, theo hắn hô lớn, toàn bộ đệ tử trong phái khiếp sợ, chuyện gì đây, sao tông chủ lại giận như thế, chẳng lẽ có chuyện gì rồi?

Nháy mắt, lại một lão giả xuất hiện trong đại điện, hắn với Bộc Ngư sư tổ nhìn nhau, hai người cười nham hiểm, Ảm Thủy sư tổ nói:

“May quá, may quá, đau khổ tìm kiếm mấy trăm năm mới tìm được một đệ tử Côn Trì đạo thể, không ngờ một lần tới năm người, hơn nữa có bốn người là tiên thân, chẳng lẽ vận khí của huynh đệ chúng ta tới rồi hay sao?”

Lời này thốt lên, lập tức mọi người biết, chuyện này khó giải quyết, dù cho Lãng Thiên Quyển thân là môn chủ Thiên Lãng môn, nhưng người định đoạt thật sự chính là hai lão tổ Nguyên Anh này.

Bộc Ngư sư tổ nói: “Thật là may mắn, may mắn! Rốt cuộc cũng kiếm đủ sáu nguyên thai chân chủng, chỉ cần chúng ta luyện thành Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, cho dù bỏ qua cơ nghiệp Thiên Lãng môn thì xá gì chứ.”

Lời này thốt ra, Lãng Thiên Quyển cũng choáng váng, thấp giọng nói: “Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô?”

Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô chính là một trong mười pháp bảo ác độc trong thiên hạ, có thương thiên hòa, chỉ cần luyện chế, thiên kiếp không ngừng, các đại môn phái đã lập lệnh cấm, phàm người tu luyện Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, thiên hạ cùng chém!

Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô cần dùng sáu ngàn sáu trăm sáu mươi âm hồn của đồng nam đồng nữ có căn cơ luyện thành, sáu ngàn sáu trăm sáu mươi đồng nam đồng nữ vừa phải đúng cầm tinh, vừa phải đủ tuổi, còn cần tương sinh với ngày tế luyện, thiếu một cái cũng không được.

Quan trọng nhất là, bảo vật này còn cần sáu tu sĩ đạo thể làm nguyên thai chân chủng, bọn họ cũng không thể hơn hai mươi tuổi, bằng không không có tác dụng, cuối cùng cộng thêm tế luyện thì mới có thể luyện thành.

Bảo vật này uy lực cường đại, có khả năng nghịch thiên sửa mệnh, có thể nghịch chuyển thân thể cho sáu tu sĩ, trở về trạng thái trẻ con, ký ức hoàn toàn giữ lại, tương đương với được sinh ra lần nữa. Hơn nữa bọn họ có thể có được sáu nguyên thai chân chủng đạo thể tiên thân, pháp lực của bọn họ bị giấu trong linh căn, ngày sau tu luyện, tùy ý lấy ra.

Thử nghĩ xem, một đứa trẻ con, không phải đạo thể thì chính là tiên thân, các đại thượng môn sẽ điên cuồng giành giựt, thu làm đệ tử, hơn nữa ký ức được giữ lại hoàn toàn, dựa vào kinh nghiệm nhân sinh cùng kinh nghiệm tu luyện của chính mình, có thể bớt đi nhiều đường vòng, đừng nói Kim Đan Nguyên Anh nho nhỏ, cho dù Hóa Thần Phản Hư, cũng không thành vấn đề.

Cho nên bảo vật này rất nghịch thiên, ông trời kiêng kị, từ lúc đản sinh đã không ngừng rước lấy lôi kiếp, tông môn trong thiên hạ cùng phát lời thề, phàm người tu luyện Lục Lục Chân Nguyên Hồ Lô, tu sĩ thiên hạ cùng nhau chém giết.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lãng Thiên Quyển sáng lên, nói: “Cho ta một danh ngạch! Hơn nữa ta muốn tiên thể.”

Bộc Ngư tổ sư nói: “Cho ngươi một cái. Cho ngươi một tiên thể.”

Lãng Thiên Quyển nói: “Được, Thiên Lãng môn này không còn thì không còn. Khốn kiếp, ta cũng muốn gia nhập thượng môn, không bao giờ chịu đựng nghẹn khuất như thế này nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đạo Độc Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook