Đại Đạo Độc Hành

Chương 573: Đạp biến trọng huyền tầm đạo hữu

Vụ Ngoại Giang Sơn

02/09/2017

Sơn Nhạc chân nhân tiếp tục nói: “Hơn nữa ở nơi đó Trọng Huyền tông còn mở cửa vào nối liền với bảy mươi sáu thứ nguyên thế giới. Nhà ngươi có thể vào những thứ nguyên thế giới đó thu nhập nguyên liệu, tìm kiếm linh thạch, quay lại nơi này tìm kiếm tu sĩ Trọng Huyền tông luyện chế pháp bảo cho ngươi!

Trong đó có bảy cánh cửa dẫn tới ngoại vực đại thế giới, ngươi có thể đi tới ngoại vực đại thế giới thông qua nơi đó!”

Lạc Ly không khỏi nói: “Đi tới bảy vực ngoại đại thế giới sao?”

Sơn Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy. Thú Vực đại thế giới, Kim Sa đại thế giới, Bồng Lai đại thế giới, Thiên Lang đại thế giới, Kỳ Lân đại thế giới, Chân Dương đại thế giới, Quỷ Phương đại thế giới. Thậm chí một số sinh linh dị giới có thể đi vào Trung Thiên Chủ Thế Giới chúng ta thông qua các cánh cửa đó!”

Lạc Ly lập tức thở dài một tiếng, Trọng Huyền tông này thật là lợi hại!

Hắn không khỏi hỏi: “Như vậy Trọng Huyền tông cũng quá lớn rồi? Trong môn phái phải có biết bao nhiêu là cường giả thì mới bảo vệ được gia nghiệp này?”

Sơn Nhạc chân nhân nói: “Hiện tại ở Trọng Huyền tông có bát đại Phản Hư, Nguyên Anh vô số, bảo vệ tông môn chặt chẽ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện phiếm thì phi chu rung lên một cái, một tiếng nổ vang lên, đã đi vào phường thị Trọng Huyền tông!

Nói nơi này là phường thị thì chẳng bằng nói đây là một tòa thành rất lớn!

Nhìn từ xa, một tòa thành to lớn tỏa ra hào quang màu vang xuất hiện trước mắt Lạc Ly.

Phải, là hào quang màu vàng, không còn màu nào thuần vàng hơn được nữa! Tường thành cao khoảng ba mươi trượng được luyện thành bởi nhiều loại tinh thuyết, mà vách thành thì dùng hoàng kim dát lên, dùng hoàng kim vô tận xây tường thành.

Ánh vàng xán lạn, hoàng kim sáng chói. Hoàng kim ở thế giới phàm nhân, một lượng có thể mua tỳ nữ, mười lượng có thể mua mạng người nhưng ở nơi này chỉ là tài liệu trét tường.

Lạc Ly choáng váng. Bốn chữ: giàu nứt đổ vách, xuất hiện trong đầu Lạc Ly.

Tường thành cao ba mươi trượng, nhìn hai bên góc, không nhìn thấy điểm cuối. Lạc Ly khởi động Thần Nhãn, lúc này mới tính ra tường thành này dài khỏng tám mươi dặm. Dưới Thần Nhãn, Lạc Ly phát hiện mặc dù chỉ lấy hoàng kim trét tường thế nhưng cũng tiêu hao ít nhất mấy chục ức cân hoàng kim, có thể hù chết người!

Lạc Ly hít vào một hơi, Sơn Nhạc chân nhân ở kế bên nói: “Hù chết người chứ!”

Lạc Ly gật đầu, trong mắt như có lửa nói: “Vách tường là hoàng kim. Trọng Huyền tông này quá giàu có rồi!”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Mỗi tu sĩ nào tới đây lần đầu tiên cũng đều cảm thấy như thế. Nhưng thực ra đó không phải là hoàng kim!”

Lạc Ly sửng sốt, nói: “Không phải hoàng kim? Đồ giả?”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy. Đó là á kim đào từ Kim Sa đại thế giới, tuy nhìn chẳng khác gì hoàng kim thế nhưng không phải hoàng kim, vô cùng cứng rắn, cầm vào tay thì sẽ biết ngay là đồ giả.

Ở phường thị có cửa hàng chuyên bán loại á kim này, một viên linh thạch có thể đổi ba ngàn cân á kim.”

Lạc Ly thở phào một tiếng, nói: “Thì ra là như thế! Hù chết ta!”

Trong phường thị khắp nơi đều đầy nhích người. Ngoài thành thị, đường đi ở bốn hướng thông suốt.

Trong phường thị toàn là phòng ốc cao lớn nối tiếp nhau san sát. Đường đi thoáng rộng, cung điện lích nhích, vô số con sông chảy qua phường thị, nước sông rào rạt.

Nhìn cảnh tượng này, Lạc Ly gần như há miệng to hết cỡ. Hắn chưa từng nhìn thấy phường thị nào lớn đến như thế. Toàn bộ phường thị, rộng ít nhất trăm dặm!

Thế nhưng ở bên trong phường thị dường như có sương mù lượn lờ. Nhìn từ xa, trong thành thị giống như có một tầng khói sương. Cẩn thận ngửi thì có thể ngửi được một mùi vị khó nghe trong không khí. Hẳn là mùi vị phát ra từ luyện khí lô.

Lạc Ly chau mày nói: “Mùi vị này quá khó ngửi rồi! Nếu ngửi thời gian lâu thì phàm nhân bình thường sẽ mắc bệnh phổi!”

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Đúng vậy, có lợi thì nhất định có hại, sao có thể có khả năng chuyện tốt nào cũng thuộc về ngươi chứ! Ở nơi này có rất nhiều luyện khí lô của Trọng Huyền tông, cho nên toàn bộ thành thị này đều luôn nằm trong lớp khói sương đó.

Mặc dù cách mỗi canh giờ Trọng Huyền tông sẽ quạt gió lớn, thổi bay khói sương, thế nhưng cũng sẽ nhanh chóng trở lại như cũ. Phàm nhân chỉ cần sống ở đây hơn mười năm thì chắc chắn phải chết. Thế nhưng đối với tu sĩ thì không là gì cả.”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Muốn có thì phải trả giá, quả nhiên như thế!”

Phi chu bay về phía trước. Có chừng mấy chục chiếc phi chu giống như thế này. Tất cả đều xếp hàng trước bãi đậu phi chu rất lớn. Sau đó từng cái đậu lại. Tu sĩ kéo nhau rời khỏi phi chu.

Thạch Nhạc chân nhân nói: “Được rồi, Biệt Tuyết đạo hữu, ngươi tới mục đích rồi, chúng ta chào tạm biệt nhau thôi. Nếu như có cơ hội thì hy vọng rằng chúng ta có thể gặp lại nhau!”

Lạc Ly nói: “Được, Thạch Nhạc đạo hữu, nếu như có duyên thì chúng ta nhất định sẽ gặp lại!”



Hai người ôm quyền chào tạm biệt. Đoạn đường này cả hai đều tâm đầu ý hợp, có thể coi là bằng hữu!

Lạc Ly rời khỏi phi chu Diệu Hóa tông. Sau khi đi xuống phi chu thì chỉ thấy bốn phía đều là tu sĩ, vô cùng náo nhiệt, Nguyên Anh đầy đường. Cũng không biết sử dụng thủ đoạn gì mà nhiều Nguyên Anh tụ tập như thế nhưng lại không còn uy áp đáng sợ nữa.

Lạc Ly đi chậm trong phường thị. Hắn lấy lá thư đề cử của Xích Lĩnh chân nhân viết cho hắn ra. Thế nhưng trước đó, hắn phải làm xong một chuyện.

Đệ tử Hỗn Nguyên tông, mỗi khi tới đâu thì cũng phải sử dụng tâm giác, lớn tiếng la lên, lưu lại ấn ký của mình. Có như thế thì tu sĩ Hỗn Nguyên tông mạnh hơn mình mới phát hiện có đồng môn tới, thành lập hiệu tần trò chuyện, mọi người liên hệ với nhau, giúp đỡ lẫn nhau.

Năm đó ở Thiên Lãng tông Vương Ngũ sư huynh đã sử dụng pháp này gọi Hổ Thiện chân nhân tới giúp.

Lạc Ly thì chưa bao giờ làm như thế nên lần trước bị Xích Lĩnh chân quân mắng. Cho nên lần này tới chỗ mới, phải làm như thế.

Lạc Ly lặng lẽ sử dụng tâm giác, rống lớn về phía bầu trời:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Mọi người bên cạnh Lạc Ly hoàn toàn không nghe thấy tiếng rống to này. Tiếng tuy lớn nhưng lại không có tiếng, âm lượng tuy nhiều nhưng lại vô hình.

Đây chính là giác quan thứ sáu Tâm Giác của Hỗn Nguyên tông, ngoại trừ đệ tử Hỗn Nguyên tông ra thì tu sĩ những môn phái khác không thể nghe thấy.

Sau khi hô lên một tiếng, Lạc Ly tính nhẩm, qua chừng ba mươi bảy giây, hắn lại hô lớn:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn!”

Sau đó lại tính nhẩm, lần này là ba mươi chín giây, lại hô lớn!

Khoảng cách thời gian không phải chọn tùy tiện, cũng không phải có thể tùy tiện hô lên. Khoảng cách thời gian có công thức chuyên môn của Hỗn Nguyên tông. Căn cứ vào múi giờ ở địa phương, tình huống thời tiết, sức gió lớn nhỏ mà suy tính ra khoảng cách thời gian.

Mặc dù chỉ có Hỗn Nguyên tông mới có Tâm Giác thế nhưng thiên hạ có vô số người tài giỏi, chuyện thôi diễn ra sức mạnh Tâm Giác không phải là quá khó đối với bọn họ. Để tránh có người giả mạo đệ tử Hỗn Nguyên tông cho nên môn phái cố ý bày ra đủ loại thủ đoạn. Việc đệ tử mỗi lần đi tới đâu đều phải dùng Tâm Giác hô lên cũng là như thế.

Trước khi Lạc Ly làm biếng tính toán khi la lên, rất phiền phức, cho nên chưa bao giờ la.

Lạc Ly cứ như thế la lên mười hai tiếng, hắn lắc đầu, xem ra nơi này không có đệ tử Hỗn Nguyên tông. Khi hắn định rời khỏi thì trong hư không truyền tới hồi âm mạnh mẽ:

“Nhất khí sinh vạn pháp, hỗn nguyên phá càn khôn.”

Có thể trả lời Lạc Ly phải là Kim Đan chân nhân của Hỗn Nguyên tông nắm giữ giác quan thứ bảy Linh Giác. Chờ sau khi Lạc Ly tiến vào Kim Đan thì cũng sẽ nắm giữ được Linh Giác.

Lạc Ly nói ngay: “Hỗn nguyên hải để ẩn sinh luân!”

Đối phương trả lời: “Linh nguyên trấn tại thất nguyên quân!”

Lạc Ly nói tiếp: “Truyện thì tu tại kiền khôn lực, tiện thấu tam thanh nhập tử vi.”

Đối phương trả lời: “Mạc ngôn đại đạo nhân nan đắc, tự thị công phu bất đáo đầu.”

Lạc Ly nói tiếp: “Nhật tinh tự dữ nguyệt hoa hợp!”

Đối phương đáp: “Chích chủng tâm điền dưỡng thử thân!”

Đây cũng là cách thức liên hệ Hỗn Nguyên tông. Trong đó, bất kể thi từ hay ngữ điệu, hay phát âm đều có khoảng cách thời gian, hễ sai một chút thì sẽ không thể liên hệ được.

Cuối cùng cũng liên hệ được, Lạc Ly thở dài một tiếng nói: “Thiên Khuynh Phong Lạc Ly, ra mắt sư thúc!”

Đối phương cũng thở dài một hơi nói: “Coi như đối đáp xong rồi. Lạc Ly, ngươi nghe đây. Tiên đế ngự mã ngọc hoa thông, họa công như sơn mạo bất đồng. Thị nhật khiên lai xích trì hạ, huýnh lập xương hạp sinh trường phong.

Chiếu vị tương quân phất quyên tố, ý tượng thảm đạm kinh doanh trung. Tư tu cửu trọng chân long xuất, nhất tẩy vạn cổ phàm mã không.”

Đây cũng là tín hiệu mật. Bài thơ này viết bởi bí pháp Hỗn Nguyên tông, từ đó có thể suy tính ra tần số của kênh trò chuyện. Muốn làm như thế thì phải dùng đến Hỗn Nguyên tông Tâm Huyết Giản, bằng không thì tuyệt đối không tính ra được. Như vậy cho dù có người nắm giữ Tâm Giác, có thể nghe bọn họ nói chuyện thế nhưng cũng không cách nào tính ra được hiệu tần.

Một khi xác định được hiệu tần thì sẽ tự động mã hóa, người bên ngoài căn bản không tìm ra. Đến lúc này mới thực sự là bí mật không sơ hở. Thế nhưng Hỗn Nguyên tông cũng có quy định. Cho dù có giữ kín cách mấy thì cũng khó lòng giữ kín, cần phải giáp mặt xác định.



Lạc Ly tính ra được hiệu tần, sau đó dùng Tâm Giác tiến vào hiệu tần, thanh âm kia lập tức nói:

“Ta chính là Tịnh Chung nhân nhân của Linh Tuyệt Mạc. Pháp dẫn Độc Vô Sinh Sát mà ngươi tu luyện là do ta bán cho ngươi!”

Hóa ra là Tịnh Chung chân nhân mà hồi trước Vạn Tượng chân nhân đã liên hệ giúp. Lạc Ly lập tức nói: “Ra mắt Tịnh Chung sư thúc!”

Tịnh Chung chân nhân nói: “Lạc Ly, lần sau ngươi đừng nói mấy ám hiệu đó nữa. Sau này ngươi tới thì cứ nói: ta là Lạc Ly, ta đã tới đây. Là được rồi!”

Lạc Ly sửng sốt, hóa ra không chỉ có mình ngại phiền phức mà ngay cả Tịnh Chung chân nhân cũng như thế.

Lạc Ly nói: “Thế nhưng, thế nhưng, làm như vậy không phù hợp với quy củ!”

Một thanh âm khác vang lên: “Không sao cả, bắt được liên lạc, đối đáp mật thi, tiến vào hiệu tần là an toàn!”

Lạc Ly vừa nghe thì đã biết thanh âm này là của Bắc Trữ chân nhân của Đại Đồng Sơn.

Lạc Ly từng cầu pháp Thông Thiên Phong với hắn. Thế nhưng cuối cùng lại lựa chọn Tích Cát Thành Núi của Vạn Tượng chân nhân!

Lạc Ly nói ngay: “Ra mắt Bắc Trữ sư thúc!”

Bắc Trữ sư thúc nói: “Lạc Ly, chẳng phải ngươi đang trấn thủ ở Linh Điệp tông hay sao?”

Lạc Ly nói: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, ta đi vân du thiên hạ, đến Trọng Huyền tông mua một ít pháp bảo!”

Bắc Trữ chân nhân nói: “Không sai, không sai, có phải còn thiếu một vài món pháp bảo dung hợp hải vực để Lạc Ly Hải đại thành?”

Lạc Ly gật đầu nói: “Phải, còn thiếu một chút!”

Bắc Trữ chân nhân nói: “Như vậy thì ngươi hãy cố gắng lên. Mấy năm nay, đám người Bạch Du Du, Lục Chu, Lục Thanh, Thủy U Lan đều đã tấn thăng Kim Đan. Hai đám đệ tử các ngươi căn cốt không sai. Hình như chỉ còn thiếu mỗi ngươi mà thôi!”

Lạc Ly lập tức im bặt, nói: “Đệ tử ngu dốt!”

Đột nhiên một Kim Đan chân nhân lên tiếng: “Không phải ngươi ngu dốt mà là đại tài trưởng thành trễ. Thiên Khuynh Phong thích nhất là tích lũy. Ngươi muốn kết thành Kim Đan e là còn khó hơn kết thành Nguyên Anh!”

Tri kỷ! Lạc Ly suýt nữa rớt nước mắt. Chín mươi chín Thiên giai linh vật, đến cả Hóa Thần Phản Hư cũng phải ói máu. Nếu như mình không có Thái Sơ phường thị thì đã ngất xỉu từ lâu rồi.

Lạc Ly nói: “Xin hỏi là vị tiền bối nào?”

Người nọ nói: “Ta chính là Chuyển Chu Trảm Hải chân nhân!”

Chuyển Chu, chẳng trách lại hiểu biết Thiên Khuynh Phong tới như thế!

Lạc Ly nói: “Ra mắt Trảm Hải sư thúc!”

Bắc Trữ chân nhân nói: “Lạc Ly, vận may của ngươi, nên nói như thế nào đây nhỉ!

Là đến đúng giờ? Nếu như trễ thêm một phút nữa thì chúng ta đều rời đi. Năm người chúng ta đã tổ đội với nhau, đang xếp hàng đi tới Thần Hoang thứ nguyên thế giới, đi tìm thiên tài địa bảo. Mà ở Trọng Huyền tông này thì Hỗn Nguyên tông chỉ có năm người bọn ta!

Cho nên không ai có thể dẫn ngươi đi tham quan Trọng Huyền tông, ngươi chỉ có thể tự đi một mình thôi!”

Lạc Ly lập tức im lặng, sau đó nói: “Đệ tử hiểu!”

Tịnh Chung chân nhân nói: “Lạc Ly, khoảng ba tháng nữa chúng ta mới trở về. Trong thời gian đó, bản thân ngươi phải cẩn thận. Mặc dù đã cấm tu sĩ chiến đấu với nhau trong phường thị Trọng Huyền tông, thế nhưng ở nơi có ánh sáng tất có bóng râm. Trong phường thị này cũng có rất nhiều nguy hiểm.

Hơn nữa gần Kinh Châu này đều là đại địch của chúng ta. Đệ tử môn phái của bọn họ thường xuyên đi tới Trọng Huyền, cho nên chúng ta không có phủ đệ ơ nơi này. Nếu như bọn họ phát hiện đệ tử Hỗn Nguyên tông tới thì nhất định sẽ âm thầm ra tay. Chúng ta đi cả rồi, chỉ còn một mình ngươi ở đây cho nên ta cho ngươi một đề nghị. Thay đổi dáng vẻ, không để lộ thân phận, chờ sau khi chúng ta trở lại, mọi người gặp mặt nói sau.”

Lạc Ly nói: “Đệ tử hiểu!”

Bắc Trữ chân nhân nói: “Lạc Ly, ngươi hãy tới Diêu Gia lão điếm dừng chân, đó chính là cứ điểm bí mật của chúng ta, là nơi an toàn nhất. Sau này có chuyện gì thì ngươi cứ tìm Ngô chưởng quầy của Diêu Gia lão điếm, người này là bạn tốt của ta, ta đã phát phi phù ra rồi.

Hắn sẽ phái ngươi dẫn ngươi đi tham quan phường thị Trọng Huyền. Có bọn họ dẫn đường thì ngươi sẽ hiểu biết nhiều gốc tối Trọng Huyền tông hơn. Được rồi, không nói nữa, ba tháng sau chúng ta sẽ trở về!

Phải rồi, ta giao quyền khống chế hiệu tần này cho ngươi. Mặc dù ngươi chưa thức tỉnh Linh Giác nhưng chỉ cần đệ tử Hỗn Nguyên tông cách gần ngươi ba mươi dặm la lên thì ngươi có thể nghe thấy. Người nào tới đây nữa thì sẽ do ngươi chịu trách nhiệm tiếp đãi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đạo Độc Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook