Chương 441: Địch không diệt tức là ta mất mạng
Vụ Ngoại Giang Sơn
17/08/2017
Đột nhiên, bên tai Lạc Ly truyền tới một thanh âm:
“Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử. Sắc bất dị không. Không bất dị sắc. Sắc tức thị không. Không tức thị sắc…”
Đây là Phật tông Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh, tiếng nói này là tiếng của Thiên Nhai chân tôn. Kinh Phật niệm ra, Lạc Ly lập tức tỉnh táo lại, tất cả khôi phục lại bình thường, thanh âm bên tai không còn ôn nhu thu hút lòng người như thế nữa mà từ từ biến thành tiếng ma gào quỷ khóc, giống như la xé họng, giống như rít nhọn, kinh khủng tới cực điểm!
Trong hư không này, hai mươi lăm pháp tướng Đạo tôn Ma thần bùng nổ thành ánh sáng trắng, nháy mắt dung hợp lại với nhau, trong hư không không còn thứ gì khác, chỉ có một người!
Phải, một người!
Nhìn qua chẳng khác gì người thường, không có pháp tướng uy vũ hung mãnh, cũng không có pháp tướng dữ tợn khủng bố, chỉ là một người bình thường mà thôi!
Áo vải. Quần áo đơn giản tới cực điểm. Giày vải, đôi giày vải bình thường rẻ nhất. Đầu đội khăn trùm. Nhìn qua rất giống một văn sĩ vô cùng bình thường. Thế nhưng quan sát kỹ càng thì thấy có ba phần quen thuộc.
Lạc Ly cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, đây là dáng vẻ của tổ sư trung hưng Hỗn Nguyên tông Vương Dương Minh. Thế nhưng nhìn kỹ hơn, dáng vẻ lập tức thay đổi, nhìn vào thì ai cũng giống, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, giống như vô số khuôn mặt nhân tộc hợp thành một khuôn.
Người này hóa hình xuất hiện, nhìn về bốn phía, đột nhiên nói:
“Trung thiên chủ thế giới? Từ năm đó Dương Minh đạo hữu biến mất, đã lâu không có trở lại thế giới này, thật là hoài niệm!”
Đây là âm thanh của pháp tướng! Pháp tướng này vậy mà có thần trí riêng. Lạc Ly cả kinh!
Thế nhưng thanh âm của Thiên Nhai chân tôn vang lên: “Tổ ma Thánh tổ đại nhân, hôm nay Hỗn Nguyên tông mời được đại nhân quay về thế gian, đúng là đáng mừng. Thế nhưng thiên đạo đã khác, vẫn mời đại nhân ngồi vách quan sát. Nhìn xem Hỗn Nguyên tông ta đánh một trận lập uy, mời đại nhân tiêu tán!”
Pháp tướng hừ lạnh một tiếng, nói: “Giỏi, giỏi, giỏi! Quả nhiên tính tình đều thúi như bãi nước đái. Dùng pháp thể của ta, còn muốn đuổi chủ nhân này đi, tốt thôi, ta xem xem các ngươi có thể nắm giữ được mấy phần thần uy của ta! Nhớ kỹ, quy tắc mượn pháp tướng của ta là diệt cỏ tận gốc, hiến tế toàn bộ cho ta, bằng không ta sẽ nuốt chửng các ngươi!”
Nói xong lời đó, pháp tướng lập tức dại ra, thần niệm cường đại biến mất, Lạc Ly lập tức cảm thấy pháp tướng nằm trong sự khống chế của mình, nói chính xác là nằm trong sự khống chế của một trăm hai mươi lăm tu sĩ Hỗn Nguyên tông!
Lúc này kênh chiến đội của năm người Lạc Ly bình thường trở lại, Tam Cuồng nói: “Kháo, đúng thật là Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma, Thiên Nhai quả nhiên vô cùng tàn nhẫn!”
Ngũ Nhân nói: “Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, vốn chỉ nghĩ là chiến đấu không nguy hiểm. Lần này tiêu đời rồi, làm không khéo thì chúng ta đều chết hết cả!”
Thất Trúc cũng khó tin nói: “Điên rồi, đúng là điên rồi. Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Ma Tổ là một trong thất đại thần chủ của Trung Thiên Chủ Thế Giới, pháp thể Hỗn độn thần chủ. Kể từ khi tổ sư Vương Dương Minh biến mất, Hỗn Nguyên tông ta đã không thể gọi ra nữa.”
Lạc Ly nói: “Chưa từng có ai gọi ra?”
Thất Trúc nói: “Năm đó tổ sư dựa vào pháp tướng này đại chiến với Càn Khôn ma giáo.
Sau hắn, ít nhất có một ngàn tu sĩ Hỗn Nguyên tông vì triệu hồi pháp tướng này, cuối cùng đều bị pháp tướng phản phệ, trước chiến sụp đổ, toàn bộ tử vong!
Triệu hồi pháp tướng này cần phải chống đỡ ba cửa khó khăn, thứ nhất là ma âm hoán thần, chính là ma âm mà chúng ta nghe thấy ban đầu. Nếu như một trăm hai mươi lăm người, có một người không tỉnh lại, chúng ta đều chết hết!
Thứ hai, pháp tướng sinh ra, nếu như không thể để phân niệm của Hỗn độn thần chủ biến mất, để chúng ta khống chế pháp tướng trong tay thì chúng ta vẫn phải chết!
Cuối cùng là Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng xuất hiện, chỉ có thể thắng, không thể bại, tu sĩ đối địch, không thể buông tha một người, một người chạy thoát, pháp tướng phản phệ, chúng ta vẫn phải chết!
Cho nên từ sau tổ sư trung hưng thì không có người có thể gọi ra Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nữa!”
Lúc này thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại truyền tới: “Tốt lắm, đã khống chế pháp tướng trong tay rồi, thiên cao địa viễn, Vọng!”
Thiên cao địa viễn là một pháp thuật, sau khi niệm ra thì pháp tướng lập tức nhìn về phía xa.
Trong nháy mắt, Lạc Ly cảm thấy ngoài ba mươi bốn vạn bảy ngàn sáu trăm dặm có một thế giới kỳ dị, thế giới đó khác với tất cả những thế giới mà Lạc Ly từng tiếp xúc. Đó là một thế giới hình cầu rất lớn, tự quay chậm rãi. Trên thế giới đó, chỉ cần bay thẳng về một phía thì có thể bay tròn trở lại nguyên điểm.
Đây chắc là tiểu thiên thế giới Bắc Cực tinh thiên do Thất Hoàng kiếm tông khai mở.
Nơi đó nảy sinh vô tận chiến đấu, trên bầu trời giống như có một kết giới phòng ngự rất lớn, bao trùm toàn bộ tinh thể, thế nhưng nó đã bị đánh vỡ. Trên đại địa, khắp nơi đều là hỏa diễm, vô số tu sĩ đang chém giết với nhau.
Lại nhìn ra phía trước, có một tinh vân do ba ngàn viên ngôi sao hợp thành ẩn chứa vô tận tinh quang bao trùm toàn bộ hình cầu, ngôi sao không ngừng phóng thích tinh quang xuống đại địa, phóng ra tinh quang, áp chế toàn bộ tu sĩ phòng thủ trên đại địa, khiến bọn họ không thể bay lên trời chiến đấu, chỉ có thể bị động dưới mặt đất, dựa vào tầng tầng mây mù tuôn trào từ mặt đất để mê hoặc những đòn công kích từ tinh không.
Thế nhưng tu sĩ phòng thủ ở đó đều bị áp chế hoàn toàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công, tất nhiên thất bại.
Sau đó tinh vân tiến vào trong tầm mắt của Lạc Ly, rõ ràng là pháp trận do ba ngàn tu sĩ tổ hợp tạo ra, bọn họ ngự kiếm bay tròn trên hư không, hóa thành một cái Tinh Vân chiến trận cỡ lớn, triệt để bao trùm tinh cầu này.
Sau đó thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại truyền tới: “Trừng mắt tất báo, Khóa!”
Trong nháy mắt, trên người ba ngàn tu sĩ đều dính một đạo hồng quang!
Thiên Nhai chân tôn nói tiếp: “Trận chiến này, chúng ta phải giết toàn bộ ba ngàn tu sĩ này, không chừa một ai. Nếu như sau một ngày một đêm còn có một người chưa chết thì chúng ta phải chết hết. Người không chết, ta chết!”
Sau đó hắn lại quát: “Biết người biết ta, Tham!”
Gần ánh mắt của Lạc Ly xuất hiện một tấm thủy kính thật lớn, ba ngàn tu sĩ ngự kiếm đều xuất hiện trong thủy kính, xuất hiện bằng cách được mô phỏng lại.
Ba ngàn tu sĩ này, người người ngự kiếm, tạo thành một kiếm trận mạnh tới đáng sợ. Nhìn thấy bọn họ, Lạc Ly biết, bọn họ là đệ tử của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái.
Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, đệ tử phái này am hiểu kiếm thuật hợp kích, có thể bày ra kiếm trận vô cùng vô tận, rất là đáng sợ. Bọn họ không như Hỗn Nguyên tông, năm người tạo thành một trận, bọn họ ba người tạo thành một trận, sau đó nhiều hơn một người thì uy lực sẽ mạnh hơn một phần.
Kiếm trận này do ba ngàn người tạo thành, từ từ tư liệu của những tu sĩ đó xuất hiện trong thủy kính. Hễ ai xuất hiện đều bị Thiên Nhai chân tôn khống chế Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn thấu kẻ địch.
Nhìn thấy đội hình của đối phương, Lạc Ly cả kinh. Hơn hai ngàn bảy trăm tu sĩ Trúc Cơ, hai trăm sáu mươi bảy Kim Đan chân nhân, mười bốn Nguyên Anh chân quân. Trong đó có ba người không nhìn rõ bộ mặt, cũng chính là Hóa Thần chân tôn!
Hơn nữa kiếm trận của bọn họ rất lợi hại, tổ hợp lại với nhau, pháp trận này hấp thụ thiên địa linh khí, để một đám tu sĩ Trúc Cơ có được thực lực của tu sĩ Kim Đan, Kim Đan chân nhân có thực lực của Nguyên Anh, mà Nguyên Anh chân quân thì tương đương với Hóa Thần chân tôn.
Có thực lực như thế, bọn họ mới có thể khóa chặt tinh không, bức Thất Hoàng Kiếm tông cùng mấy tu sĩ tông môn tới đây hỗ trợ không dám lên bầu trời, rời khỏi bảo hộ của pháp trận mây mù dưới mặt đất.
Trong thủy kính hiện ra tên của trận pháp này: Tam thiên đại đạo càn khôn tự tại vô thượng kiếm trận!
Đối phương có khoảng ba ngàn người, mà mình có chưa tới một trăm hai mươi lăm người, kém nhau rất xa, Lạc Ly không khỏi dại ra!
Thế nhưng thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại vang lên: “Các vị đồng môn, năm đó Hỗn Nguyên tông ta quật khởi, đấu sống đấu chết với Càn Khôn Ma giáo, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái này tích cực ủng hộ Càn Khôn Ma giáo, đối địch với tông môn ta. Sau này chiến bại, đau khổ cầu xin tha thứ, bế môn ba ngàn năm mới tránh được tai ương diệt môn.
Thế nhưng lòng sói chưa chừa, có được truyền thừa pháp trận Càn Khôn Ma giáo, tự xưng thiên hạ đệ nhất kiếm trận. Thật ra trong lòng bọn họ luôn muốn sửa đệ nhất kiếm trận thành đệ nhất chiến trận, thay thế Hỗn Nguyên tông ta. Hiện tại lại bày ra Tam Thiên Đại Đạo kiếm trận, mưu toán bắt chước ba ngàn thiên đạo, hoành hành thiên hạ, nằm mơ!
Địa vị của Hỗn Nguyên tông ta hôm nay là do vô số tiền bối liều chết tạo ra, hiện tại tới chúng ta xuất chiến. Vọng tưởng đoạt đi uy danh của ta, cướp tài nguyên của ta, diệt tông môn của ta, người như vậy có nên giết không?”
Lập tức có vô số người hô: “Nên giết! Giết!”
Thiên Nhai chân tôn gật đầu, nói: “Được, nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ chạy trốn được một tên, một trăm hai mươi lăm người chúng ta đều phải chết!
Sống lại trong cõi chết, không phải bọn họ chết thì là chúng ta vong! Hôm nay hãy để chúng ta xóa tên thượng môn Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái!
Thôi diễn tính toán, Định!”
Trong nháy mắt, thủy kính bắt đầu thôi diễn ra vô số cảnh tượng chiến đấu, đều là pháp tướng Vạn Diệt Thánh Tổ Ma đại chiến với Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận. Đồng thời, những tư liệu này đều được đưa vào óc của mọi người. Tức thời Lạc Ly đã hiểu được toàn bộ diệu dụng của pháp tướng Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma, trong lòng Lạc Ly chợt có niềm tin, chiến này tất thắng!
Thiên Nhai chân tôn nói câu cuối cùng: “Toàn lực bùng nổ, chiến!”
Khi Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn trộm đối phương, Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận của đối phương bắt đầu biến hóa, bắt đầu tụ tập lại với nhau, từ từ không còn tấn công điên cuồng xuống mặt đất nữa mà tạo thành một đạo tinh vân, hoành trên hư không, vô tận kiếm quang phân tán khắp bốn phương tám hướng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Kiếm trận của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ, khi Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn trộm đối phương thì đối phương cũng có tâm linh cảm ứng, phát hiện có chỗ không đúng, cho nên dừng việc công kích, tổ hợp lại thành kiếm trận phòng ngự, tìm kiếm nơi có khả năng xuất hiện nguy hiểm ở xung quanh.
Thế nhưng Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng đứng ngoài ba mươi bốn vạn bảy ngàn sáu trăm dặm, khoảng cách quá xa, bất kể Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy dấu vết nguy hiểm. Qua chừng một khắc chung, từ từ bọn họ dừng việc tìm kiếm, cho rằng mình nghi thần nghi quỷ, lại biến trận, bắt đầu chuẩn bị công kích tu sĩ Thất Hoàng Kiếm tông trên đất tiếp tục.
Có bọn họ trợ trận, mấy thượng môn chém giết nhau trên mặt đất, Thất Hoàng kiếm tông bắt đầu bại lui.
Lạc Ly đột nhiên tỉnh ngộ, thực ra việc đối phương cảm thấy nguy cơ là do Thiên Nhai cố ý làm ra, khiến người ta cảm thấy nguy cơ, kiểm tra xung quanh, lại phát hiện sợ bóng sợ gió một trận, trong khoảnh khắc này, tuyệt đối là lúc ngươi yêu nhất, cho dù có dự báo thì cũng không quá chú tâm.
Chính là lúc này, pháp tướng áo vải đột nhiên bắt đầu chạy tới phương xa!
Phải, chạy bộ trong hư không, động tác đơn giản tột cùng, chạy từng bước một, thế nhưng khi hắn chạy, thiên địa giống như rung chuyển theo bước chạy.
Chạy bộ như thế này, Lạc Ly cảm thấy rất quen thuộc, giống như lúc trước trong hạo kiếp Lương Châu, mình biến thành pháp tướng Trí Thần cũng chạy bộ như thế. Mà Kim Thánh chân nhất ra tay là Hỗn Nguyên Chùy!
Chẳng lẽ cường giả chân chính sẽ bỏ biến hóa phức tập rườm rà, trở lại bản năng đơn giản nhất, nguyên thủy nhất? Chẳng lẽ đây là phản phác quy chân?!
Pháp tướng đang chạy, chạy bộ một cách cơ bản nhất, thế nhưng theo bước chạy của hắn, một bước là ngàn dặm, khoảng cách của mỗi bước cũng cách nhau rất lớn, từ từ nhanh hơn!
Đồng thời, pháp tướng cũng trở nên lớn hơn, vốn chỉ cao bằng người bình thường, mỗi khi bước ra được nửa bước thì lớn hơn mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng, hóa thành cự nhân cao nghìn trượng!
Cự nhân này cũng biến đổi, áo vải hóa thành áo da thú, quấn quanh người, giày vải biến mất, chạy với đôi chân trần. Khăn trùm tan biến, tóc xỏa rối tung. Nhìn qua giống như là viễn cổ cự nhân, hay người dã man thời đại hồng hoang.
Theo hắn biến hóa. Khí thế vô tận dâng lên trên người hắn. Khoảng cách ba mươi bốn mươi vạn dặm, chớp mắt đã chạy hơn hai mươi bốn vạn dặm. Còn kém mười vạn dặm cuối cùng, cự nhân kéo mạnh trên hư không, rút ra một cây cốt bổng thật lớn, chỉ nhìn thôi thì không biết là xương đùi của hung thú nào, cũng dài nghìn trượng, hắn cầm trong tay, coi làm vũ khí.
Sau đó hắn dồn sức nhảy lên, quãng chạy vừa rồi chỉ là chạy lấy đà, cú nhảy này mới là thực sự, nháy mắt, nhảy mười vạn dặm!
Nháy mắt, nhảy qua mười vạn dặm, cự nhân hiện thân trên hư không, trăm dặm trước mắt chính là Tinh Vân đại trận, hắn hô lớn một tiếng:
“Ô ô ô, âu âu âu…”
Giống hệt như dáng vẻ của người nguyên thủy thời kỳ hồng hoang khi đi bắt thú. Sau đó vung cốt bổng đánh qua.
Nhảy mười vạn dặm, nháy mắt hiện thân, giáng xuống một bổng!
Toàn bộ thiên địa giống như ngưng đọng lại vì sự xuất hiện của cự nhân này, Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận đang chậm rãi triển khai, hóa thành hình thái công kích tiến hành huyết tẩy căn bản không hề phòng ngự gì với sự xuất hiện của cự nhân này.
Trong nháy mắt này, giữa thiên địa, mười mấy thần niệm cường đại đều cùng hô lên:
“Hỗn Nguyên tông!”
“Thánh Tổ pháp tướng! Làm sao có thể.”
“Không hay! Đại Diễn xong đời rồi!”
“Thắng rồi, chuẩn bị phản kích!”
“Quan tự tại bồ tát. Hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không. Độ nhất thiết khổ ách. Xá lợi tử. Sắc bất dị không. Không bất dị sắc. Sắc tức thị không. Không tức thị sắc…”
Đây là Phật tông Bàn Nhược Ba La Mật Đa tâm kinh, tiếng nói này là tiếng của Thiên Nhai chân tôn. Kinh Phật niệm ra, Lạc Ly lập tức tỉnh táo lại, tất cả khôi phục lại bình thường, thanh âm bên tai không còn ôn nhu thu hút lòng người như thế nữa mà từ từ biến thành tiếng ma gào quỷ khóc, giống như la xé họng, giống như rít nhọn, kinh khủng tới cực điểm!
Trong hư không này, hai mươi lăm pháp tướng Đạo tôn Ma thần bùng nổ thành ánh sáng trắng, nháy mắt dung hợp lại với nhau, trong hư không không còn thứ gì khác, chỉ có một người!
Phải, một người!
Nhìn qua chẳng khác gì người thường, không có pháp tướng uy vũ hung mãnh, cũng không có pháp tướng dữ tợn khủng bố, chỉ là một người bình thường mà thôi!
Áo vải. Quần áo đơn giản tới cực điểm. Giày vải, đôi giày vải bình thường rẻ nhất. Đầu đội khăn trùm. Nhìn qua rất giống một văn sĩ vô cùng bình thường. Thế nhưng quan sát kỹ càng thì thấy có ba phần quen thuộc.
Lạc Ly cẩn thận nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, đây là dáng vẻ của tổ sư trung hưng Hỗn Nguyên tông Vương Dương Minh. Thế nhưng nhìn kỹ hơn, dáng vẻ lập tức thay đổi, nhìn vào thì ai cũng giống, nhưng lại hoàn toàn khác biệt, giống như vô số khuôn mặt nhân tộc hợp thành một khuôn.
Người này hóa hình xuất hiện, nhìn về bốn phía, đột nhiên nói:
“Trung thiên chủ thế giới? Từ năm đó Dương Minh đạo hữu biến mất, đã lâu không có trở lại thế giới này, thật là hoài niệm!”
Đây là âm thanh của pháp tướng! Pháp tướng này vậy mà có thần trí riêng. Lạc Ly cả kinh!
Thế nhưng thanh âm của Thiên Nhai chân tôn vang lên: “Tổ ma Thánh tổ đại nhân, hôm nay Hỗn Nguyên tông mời được đại nhân quay về thế gian, đúng là đáng mừng. Thế nhưng thiên đạo đã khác, vẫn mời đại nhân ngồi vách quan sát. Nhìn xem Hỗn Nguyên tông ta đánh một trận lập uy, mời đại nhân tiêu tán!”
Pháp tướng hừ lạnh một tiếng, nói: “Giỏi, giỏi, giỏi! Quả nhiên tính tình đều thúi như bãi nước đái. Dùng pháp thể của ta, còn muốn đuổi chủ nhân này đi, tốt thôi, ta xem xem các ngươi có thể nắm giữ được mấy phần thần uy của ta! Nhớ kỹ, quy tắc mượn pháp tướng của ta là diệt cỏ tận gốc, hiến tế toàn bộ cho ta, bằng không ta sẽ nuốt chửng các ngươi!”
Nói xong lời đó, pháp tướng lập tức dại ra, thần niệm cường đại biến mất, Lạc Ly lập tức cảm thấy pháp tướng nằm trong sự khống chế của mình, nói chính xác là nằm trong sự khống chế của một trăm hai mươi lăm tu sĩ Hỗn Nguyên tông!
Lúc này kênh chiến đội của năm người Lạc Ly bình thường trở lại, Tam Cuồng nói: “Kháo, đúng thật là Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma, Thiên Nhai quả nhiên vô cùng tàn nhẫn!”
Ngũ Nhân nói: “Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi, vốn chỉ nghĩ là chiến đấu không nguy hiểm. Lần này tiêu đời rồi, làm không khéo thì chúng ta đều chết hết cả!”
Thất Trúc cũng khó tin nói: “Điên rồi, đúng là điên rồi. Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Ma Tổ là một trong thất đại thần chủ của Trung Thiên Chủ Thế Giới, pháp thể Hỗn độn thần chủ. Kể từ khi tổ sư Vương Dương Minh biến mất, Hỗn Nguyên tông ta đã không thể gọi ra nữa.”
Lạc Ly nói: “Chưa từng có ai gọi ra?”
Thất Trúc nói: “Năm đó tổ sư dựa vào pháp tướng này đại chiến với Càn Khôn ma giáo.
Sau hắn, ít nhất có một ngàn tu sĩ Hỗn Nguyên tông vì triệu hồi pháp tướng này, cuối cùng đều bị pháp tướng phản phệ, trước chiến sụp đổ, toàn bộ tử vong!
Triệu hồi pháp tướng này cần phải chống đỡ ba cửa khó khăn, thứ nhất là ma âm hoán thần, chính là ma âm mà chúng ta nghe thấy ban đầu. Nếu như một trăm hai mươi lăm người, có một người không tỉnh lại, chúng ta đều chết hết!
Thứ hai, pháp tướng sinh ra, nếu như không thể để phân niệm của Hỗn độn thần chủ biến mất, để chúng ta khống chế pháp tướng trong tay thì chúng ta vẫn phải chết!
Cuối cùng là Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng xuất hiện, chỉ có thể thắng, không thể bại, tu sĩ đối địch, không thể buông tha một người, một người chạy thoát, pháp tướng phản phệ, chúng ta vẫn phải chết!
Cho nên từ sau tổ sư trung hưng thì không có người có thể gọi ra Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nữa!”
Lúc này thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại truyền tới: “Tốt lắm, đã khống chế pháp tướng trong tay rồi, thiên cao địa viễn, Vọng!”
Thiên cao địa viễn là một pháp thuật, sau khi niệm ra thì pháp tướng lập tức nhìn về phía xa.
Trong nháy mắt, Lạc Ly cảm thấy ngoài ba mươi bốn vạn bảy ngàn sáu trăm dặm có một thế giới kỳ dị, thế giới đó khác với tất cả những thế giới mà Lạc Ly từng tiếp xúc. Đó là một thế giới hình cầu rất lớn, tự quay chậm rãi. Trên thế giới đó, chỉ cần bay thẳng về một phía thì có thể bay tròn trở lại nguyên điểm.
Đây chắc là tiểu thiên thế giới Bắc Cực tinh thiên do Thất Hoàng kiếm tông khai mở.
Nơi đó nảy sinh vô tận chiến đấu, trên bầu trời giống như có một kết giới phòng ngự rất lớn, bao trùm toàn bộ tinh thể, thế nhưng nó đã bị đánh vỡ. Trên đại địa, khắp nơi đều là hỏa diễm, vô số tu sĩ đang chém giết với nhau.
Lại nhìn ra phía trước, có một tinh vân do ba ngàn viên ngôi sao hợp thành ẩn chứa vô tận tinh quang bao trùm toàn bộ hình cầu, ngôi sao không ngừng phóng thích tinh quang xuống đại địa, phóng ra tinh quang, áp chế toàn bộ tu sĩ phòng thủ trên đại địa, khiến bọn họ không thể bay lên trời chiến đấu, chỉ có thể bị động dưới mặt đất, dựa vào tầng tầng mây mù tuôn trào từ mặt đất để mê hoặc những đòn công kích từ tinh không.
Thế nhưng tu sĩ phòng thủ ở đó đều bị áp chế hoàn toàn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ có thể phòng thủ, không thể tấn công, tất nhiên thất bại.
Sau đó tinh vân tiến vào trong tầm mắt của Lạc Ly, rõ ràng là pháp trận do ba ngàn tu sĩ tổ hợp tạo ra, bọn họ ngự kiếm bay tròn trên hư không, hóa thành một cái Tinh Vân chiến trận cỡ lớn, triệt để bao trùm tinh cầu này.
Sau đó thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại truyền tới: “Trừng mắt tất báo, Khóa!”
Trong nháy mắt, trên người ba ngàn tu sĩ đều dính một đạo hồng quang!
Thiên Nhai chân tôn nói tiếp: “Trận chiến này, chúng ta phải giết toàn bộ ba ngàn tu sĩ này, không chừa một ai. Nếu như sau một ngày một đêm còn có một người chưa chết thì chúng ta phải chết hết. Người không chết, ta chết!”
Sau đó hắn lại quát: “Biết người biết ta, Tham!”
Gần ánh mắt của Lạc Ly xuất hiện một tấm thủy kính thật lớn, ba ngàn tu sĩ ngự kiếm đều xuất hiện trong thủy kính, xuất hiện bằng cách được mô phỏng lại.
Ba ngàn tu sĩ này, người người ngự kiếm, tạo thành một kiếm trận mạnh tới đáng sợ. Nhìn thấy bọn họ, Lạc Ly biết, bọn họ là đệ tử của Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái.
Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái, đệ tử phái này am hiểu kiếm thuật hợp kích, có thể bày ra kiếm trận vô cùng vô tận, rất là đáng sợ. Bọn họ không như Hỗn Nguyên tông, năm người tạo thành một trận, bọn họ ba người tạo thành một trận, sau đó nhiều hơn một người thì uy lực sẽ mạnh hơn một phần.
Kiếm trận này do ba ngàn người tạo thành, từ từ tư liệu của những tu sĩ đó xuất hiện trong thủy kính. Hễ ai xuất hiện đều bị Thiên Nhai chân tôn khống chế Hỗn Độn Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn thấu kẻ địch.
Nhìn thấy đội hình của đối phương, Lạc Ly cả kinh. Hơn hai ngàn bảy trăm tu sĩ Trúc Cơ, hai trăm sáu mươi bảy Kim Đan chân nhân, mười bốn Nguyên Anh chân quân. Trong đó có ba người không nhìn rõ bộ mặt, cũng chính là Hóa Thần chân tôn!
Hơn nữa kiếm trận của bọn họ rất lợi hại, tổ hợp lại với nhau, pháp trận này hấp thụ thiên địa linh khí, để một đám tu sĩ Trúc Cơ có được thực lực của tu sĩ Kim Đan, Kim Đan chân nhân có thực lực của Nguyên Anh, mà Nguyên Anh chân quân thì tương đương với Hóa Thần chân tôn.
Có thực lực như thế, bọn họ mới có thể khóa chặt tinh không, bức Thất Hoàng Kiếm tông cùng mấy tu sĩ tông môn tới đây hỗ trợ không dám lên bầu trời, rời khỏi bảo hộ của pháp trận mây mù dưới mặt đất.
Trong thủy kính hiện ra tên của trận pháp này: Tam thiên đại đạo càn khôn tự tại vô thượng kiếm trận!
Đối phương có khoảng ba ngàn người, mà mình có chưa tới một trăm hai mươi lăm người, kém nhau rất xa, Lạc Ly không khỏi dại ra!
Thế nhưng thanh âm của Thiên Nhai chân tôn lại vang lên: “Các vị đồng môn, năm đó Hỗn Nguyên tông ta quật khởi, đấu sống đấu chết với Càn Khôn Ma giáo, Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái này tích cực ủng hộ Càn Khôn Ma giáo, đối địch với tông môn ta. Sau này chiến bại, đau khổ cầu xin tha thứ, bế môn ba ngàn năm mới tránh được tai ương diệt môn.
Thế nhưng lòng sói chưa chừa, có được truyền thừa pháp trận Càn Khôn Ma giáo, tự xưng thiên hạ đệ nhất kiếm trận. Thật ra trong lòng bọn họ luôn muốn sửa đệ nhất kiếm trận thành đệ nhất chiến trận, thay thế Hỗn Nguyên tông ta. Hiện tại lại bày ra Tam Thiên Đại Đạo kiếm trận, mưu toán bắt chước ba ngàn thiên đạo, hoành hành thiên hạ, nằm mơ!
Địa vị của Hỗn Nguyên tông ta hôm nay là do vô số tiền bối liều chết tạo ra, hiện tại tới chúng ta xuất chiến. Vọng tưởng đoạt đi uy danh của ta, cướp tài nguyên của ta, diệt tông môn của ta, người như vậy có nên giết không?”
Lập tức có vô số người hô: “Nên giết! Giết!”
Thiên Nhai chân tôn gật đầu, nói: “Được, nhớ kỹ, chỉ cần bọn họ chạy trốn được một tên, một trăm hai mươi lăm người chúng ta đều phải chết!
Sống lại trong cõi chết, không phải bọn họ chết thì là chúng ta vong! Hôm nay hãy để chúng ta xóa tên thượng môn Đại Diễn Tung Hoành kiếm phái!
Thôi diễn tính toán, Định!”
Trong nháy mắt, thủy kính bắt đầu thôi diễn ra vô số cảnh tượng chiến đấu, đều là pháp tướng Vạn Diệt Thánh Tổ Ma đại chiến với Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận. Đồng thời, những tư liệu này đều được đưa vào óc của mọi người. Tức thời Lạc Ly đã hiểu được toàn bộ diệu dụng của pháp tướng Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma, trong lòng Lạc Ly chợt có niềm tin, chiến này tất thắng!
Thiên Nhai chân tôn nói câu cuối cùng: “Toàn lực bùng nổ, chiến!”
Khi Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn trộm đối phương, Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận của đối phương bắt đầu biến hóa, bắt đầu tụ tập lại với nhau, từ từ không còn tấn công điên cuồng xuống mặt đất nữa mà tạo thành một đạo tinh vân, hoành trên hư không, vô tận kiếm quang phân tán khắp bốn phương tám hướng, giống như đang tìm kiếm gì đó.
Kiếm trận của đối phương cũng vô cùng mạnh mẽ, khi Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng nhìn trộm đối phương thì đối phương cũng có tâm linh cảm ứng, phát hiện có chỗ không đúng, cho nên dừng việc công kích, tổ hợp lại thành kiếm trận phòng ngự, tìm kiếm nơi có khả năng xuất hiện nguy hiểm ở xung quanh.
Thế nhưng Phá Nguyên Vạn Diệt Thánh Tổ Ma pháp tướng đứng ngoài ba mươi bốn vạn bảy ngàn sáu trăm dặm, khoảng cách quá xa, bất kể Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thấy dấu vết nguy hiểm. Qua chừng một khắc chung, từ từ bọn họ dừng việc tìm kiếm, cho rằng mình nghi thần nghi quỷ, lại biến trận, bắt đầu chuẩn bị công kích tu sĩ Thất Hoàng Kiếm tông trên đất tiếp tục.
Có bọn họ trợ trận, mấy thượng môn chém giết nhau trên mặt đất, Thất Hoàng kiếm tông bắt đầu bại lui.
Lạc Ly đột nhiên tỉnh ngộ, thực ra việc đối phương cảm thấy nguy cơ là do Thiên Nhai cố ý làm ra, khiến người ta cảm thấy nguy cơ, kiểm tra xung quanh, lại phát hiện sợ bóng sợ gió một trận, trong khoảnh khắc này, tuyệt đối là lúc ngươi yêu nhất, cho dù có dự báo thì cũng không quá chú tâm.
Chính là lúc này, pháp tướng áo vải đột nhiên bắt đầu chạy tới phương xa!
Phải, chạy bộ trong hư không, động tác đơn giản tột cùng, chạy từng bước một, thế nhưng khi hắn chạy, thiên địa giống như rung chuyển theo bước chạy.
Chạy bộ như thế này, Lạc Ly cảm thấy rất quen thuộc, giống như lúc trước trong hạo kiếp Lương Châu, mình biến thành pháp tướng Trí Thần cũng chạy bộ như thế. Mà Kim Thánh chân nhất ra tay là Hỗn Nguyên Chùy!
Chẳng lẽ cường giả chân chính sẽ bỏ biến hóa phức tập rườm rà, trở lại bản năng đơn giản nhất, nguyên thủy nhất? Chẳng lẽ đây là phản phác quy chân?!
Pháp tướng đang chạy, chạy bộ một cách cơ bản nhất, thế nhưng theo bước chạy của hắn, một bước là ngàn dặm, khoảng cách của mỗi bước cũng cách nhau rất lớn, từ từ nhanh hơn!
Đồng thời, pháp tướng cũng trở nên lớn hơn, vốn chỉ cao bằng người bình thường, mỗi khi bước ra được nửa bước thì lớn hơn mười trượng, trăm trượng, nghìn trượng, hóa thành cự nhân cao nghìn trượng!
Cự nhân này cũng biến đổi, áo vải hóa thành áo da thú, quấn quanh người, giày vải biến mất, chạy với đôi chân trần. Khăn trùm tan biến, tóc xỏa rối tung. Nhìn qua giống như là viễn cổ cự nhân, hay người dã man thời đại hồng hoang.
Theo hắn biến hóa. Khí thế vô tận dâng lên trên người hắn. Khoảng cách ba mươi bốn mươi vạn dặm, chớp mắt đã chạy hơn hai mươi bốn vạn dặm. Còn kém mười vạn dặm cuối cùng, cự nhân kéo mạnh trên hư không, rút ra một cây cốt bổng thật lớn, chỉ nhìn thôi thì không biết là xương đùi của hung thú nào, cũng dài nghìn trượng, hắn cầm trong tay, coi làm vũ khí.
Sau đó hắn dồn sức nhảy lên, quãng chạy vừa rồi chỉ là chạy lấy đà, cú nhảy này mới là thực sự, nháy mắt, nhảy mười vạn dặm!
Nháy mắt, nhảy qua mười vạn dặm, cự nhân hiện thân trên hư không, trăm dặm trước mắt chính là Tinh Vân đại trận, hắn hô lớn một tiếng:
“Ô ô ô, âu âu âu…”
Giống hệt như dáng vẻ của người nguyên thủy thời kỳ hồng hoang khi đi bắt thú. Sau đó vung cốt bổng đánh qua.
Nhảy mười vạn dặm, nháy mắt hiện thân, giáng xuống một bổng!
Toàn bộ thiên địa giống như ngưng đọng lại vì sự xuất hiện của cự nhân này, Tam Thiên Đại Đạo Càn Khôn Tự Tại vô thượng kiếm trận đang chậm rãi triển khai, hóa thành hình thái công kích tiến hành huyết tẩy căn bản không hề phòng ngự gì với sự xuất hiện của cự nhân này.
Trong nháy mắt này, giữa thiên địa, mười mấy thần niệm cường đại đều cùng hô lên:
“Hỗn Nguyên tông!”
“Thánh Tổ pháp tướng! Làm sao có thể.”
“Không hay! Đại Diễn xong đời rồi!”
“Thắng rồi, chuẩn bị phản kích!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.