Chương 387: Diệu thủ không không tử triệu tinh
Vụ Ngoại Giang Sơn
24/07/2017
Phong Tử Hư bùng nổ, hoàn toàn nổi giận, sau đó
trong cơn giận dữ, lĩnh ngộ Liệt Phong Nộ Ngục Phần chân ý. Trên người
của hắn phát ra vô tận hỏa diễm, hóa diễm này như gió như triều, cuốn
lấy thiên địa.
Tất cả mọi người dại ra, khi này bên trong võ đấu trường giống như luyện ngục, phàm là người khiêu chiến, sau khi tiến vào, gần như đã bị Phong Tử Hư luyện hóa, hóa thành tro bụi.
Lục Chu nói: “Chuyện, chuyện gì đây?”
Lạc Ly nói: “Nộ ý, trong Liệt Phong Nộ Ngục Phần có một chữ nộ, chỉ khi trong lòng có nộ, trong lòng phẫn nộ thì mới có thể phát huy áo nghĩa chân chính của pháp này.”
Bạch Du Du nói: “Phải. Hơn nữa Phong Tử Hư sư huynh tu luyện là Phong Tinh đạo, có thể hóa sinh vô số phong chi tinh linh. Tu luyện Lưu Ly Hải là Thượng Thiện Nhược Thủy Sát, pháp này luyện thành, thân thể như nước, có thể hóa thành ngàn vạn.
Ba pháp này thật giống như có thể dung hợp lại được. Lấy phong chi tinh linh làm trung tâm, nước lửa cùng tồn tại, vô cùng diệu dụng, xem ra đây là bí pháp của Chính Nhất phủ.
Tử Hư sư huynh lĩnh ngộ Liệt Phong Nộ Ngục Phần, hiện tại tam pháp hợp nhất, tu vi tăng nhiều, thực lực tăng gấp mấy lần.”
Lạc Ly gật đầu nói: “Xem ra một cửa này của Tử Hư sư huynh cũng qua rồi!”
Đám người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, chờ đợi Phong Tử Hư chiến xong. Lúc này có thị nữ bưng rượu lại đây. Đây là phúc lợi của võ đấu trường, muốn uống thì có một chén rượu nước để mà uống. Rượu này không gắt, thích hợp giải khát.
Đám người Lạc Ly tự nhiên không uống rượu này. Thị nữ đó lướt qua đám người Lạc Ly, đột nhiên Lạc Ly nghe thấy một tiếng chó sủa.
“Gâu gâu gâu!”
Lạc Ly sửng sốt, đây tuyệt đối là tiếng sủa của Tiểu Bạch. Nháy mắt, hắn cảm thấy Tiểu Bạch phẫn nộ. Lần này Tiểu Bạch không phải tự mình đi ra mà là bị người ta trộm ra từ Thứ Nguyên Động Thiên!
Sao có thể chứ! Đồ vật trong Thứ Nguyên Động Thiên, vậy mà cũng bị người ta trộm đi mất. Trộm như thế nào? Ai trộm? Quả thực gặp quỷ rồi!
Thông qua tâm linh liên hệ với Tiểu Bạch, nháy mắt Lạc Ly biết, Tiểu Bạch của mình bị thị nữ vừa lướt qua mình trộm đi mất. Vừa rồi nàng cách Lạc Ly chỉ cỡ một bước, đi khi qua còn mỉm cười với Lạc Ly, không ngờ lại ở trong nháy mắt đó trộm mất Tiểu Bạch trong Thứ Nguyên Động Thiên của Lạc Ly.
Thị nữ phát hiện đồ mình trộm ra lại là một con chó thì muốn vứt bỏ, thế nhưng bị Tiểu Bạch cắn chặt cánh tay, cắn đáu căn để, không muốn nhả ra.
Người này hất tay phát ra một đạo ngân mang, một đao chém xuống, Tiểu Bạch bị chém thành hai khúc. Tiểu Bạch sau khi bị chém thành hai khúc lập tức sống lại ở Chân Linh Sào. Trong đây mới là chủ thể của hắn, hình dáng con chó chỉ là phân thân. Nó lại xuất hiện, kêu rên với Lạc Ly, muốn Lạc Ly báo thù thay nó.
Lạc Ly lập tức đuổi theo. Đám Dạ Khinh Phong sửng sốt, nói: “Lạc Ly, sao vậy?”
Lạc Ly nói: “Có người trộm vài thứ trong động thiên thế giới của ta!”
Lục Chu lập tức hô: “Trộm đồ trong động thiên thế giới? Đạo tông, ở đây có đệ tử của Đạo tông. Mọi người cẩn thận!”
Dạ Kinh Phong bắt đầu liên hệ thủ hạ ngay lập tức, lặng lẽ truyền lệnh: “Lập tức kiểm tra bảo khố trong môn phái, ở đây có đệ tử Đạo tông, mọi người cẩn thận túi trữ vật!”
Đạo tông, một trong ba ngàn tả đạo, là môn phái không đươc tu sĩ thiên hạ hoan nghênh nhất. Đệ tử Đạo tông thiện việc ăn cắp, thậm chí có thể trộm mất vật phẩm của tu sĩ trong túi trữ vật, pháp bảo trữ vật, động thiên thế giới, ai nấy đều muốn chém giết. Thế nhưng môn phái này vẫn còn tồn tại tới ngày nay, vẫn còn sống khỏe sống tốt.
Lạc Ly đuổi nhanh qua đó, ở trong võ đấu trường, khắp nơi đều là người, ầm ĩ nhốn nháo, cô nàng kia giống như không có xương, luồn lách trong đám người. Lạc Ly sử dụng Linh Điệp thân pháp, một phiến lá không dính thần, điên cuồng đuổi theo nàng ta. Đám người Lục Chu lập tức bị bỏ lại.
Trong cảm ứng của Lạc Ly, nữ tử này rất lợi hại, mỗi lần đi được ba bước thì hóa thành một hình dáng khác, mới đầu là thị nữ cầm chén rượu, sau ba bước thì biến thành một thư sinh thanh tú.
Nàng nghĩ rằng mình có thể chạy thoát, thế nhưng bị Tiểu Bạch cắn trúng vào xương ba phân, Tiểu Bạch lập tức chỉ dẫn Lạc Ly bắt nàng.
Đệ tử Đạo tông này rất là thông minh, lập tức bỏ chạy, đảo mắt biến thành một ông già râu hoa râm, sau đó lại biến thành một đại hán khôi ngô hùng tráng, rồi lại biến thành hòa thượng cầm thiền trượng trong tay, đúng là thần hành bách biến.
Nếu như không có Tiểu Bạch hơi có cảm ứng cùng Thương hải minh nguyệt sát thời khắc tập trung thì Lạc Ly tuyệt đối bị hắn cho ngửi khói!
Vòng hai ba vòng, hai người một trước một sau lau ra khỏi đám đông, đi vào một nơi yên tĩnh phía sau võ đấu trường. Đây là nơi gửi thú cưỡi, có ít tu sĩ khống chế phi cầm tẩu thú mà không cách nào thu hồi thì sẽ gửi lại ở đây. Nào là sí hổ, nào là phi thiên diêu, nơi nơi đều có.
Người nọ đi tới đây thì biến mất không còn tung tích, Lạc Ly nhanh chân qua đó, nhìn xung quanh, không còn nhìn thấy người nọ nữa. Thế nhưng Lạc Ly mỉm cười, chậm rãi đi quanh nơi này.
Khi hắn đi quanh, Ám lưu vô hình sát giống như một bàn tay vô hình, cầm lấy Lưu Tích Bút mà Lạc Ly lấy được ở Thiên ngoại đài, lặng lẽ biến mất.
Một lát sau, Lưu Bút Tích trở lại, Lạc Ly làm bộ đi vòng vo, đi tới trước một con huyền hoàng mã, quan sát con ngựa này!
Huyền hoàng mã, vào bảy vạn năm trước, là một loại tuấn mã cường đại do được Ngự Thú tông điều dưỡng ngàn năm mà ra. Ngựa này có thể đấu sức với hổ với sói, có thể đạp sóng đi đường, có thể chạy liên tục mười ngày không ngừng, một ngày có thể tung hoành tám trăm dặm.
Hơn nữa giá cả đặc biệt tiện nghi, rất dễ nuôi sống. Thế nên ngựa này nhanh chóng trở thành tọa kỵ mà tu sĩ thích nhất, được vô số tu sĩ Luyện Khí kì yêu thích, mấy vạn năm qua, trải rộng thiên hạ!
Lạc Ly nhìn con huyền hoàng mã này. Ngựa này người dài một trượng, toàn thân đen mực, bốn vó rất lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngựa hí.
Lạc Ly nói: “Gặp quỷ thật rồi, giả người giống người, giả ngựa giống ngựa, nhìn sao cũng giống một con ngựa thật.”
Nếu không phải Tiểu Bạch chỉ nhận, làm sao Lạc Ly cũng không tin con huyền hoàng mã này là do con người ngụy trang. Không hề có dấu vết của pháp thuật biến hóa. Đệ tử Đạo tông quả nhiên lợi hại, danh bất hư truyền.
Con huyền hoàng mã tiếp tục hí lên, giống như không hề nghe thấy Lạc Ly nói gì cả.
Lạc Ly mỉm cười, nói tiếp:
“Đệ tử Đạo tông, chắc hẳn tri thức uyên bác, chắc phải nghe qua Tiên Tần đoạt hồn bắc đầu chú tử khiên cơ độc!
Độc này vào người, không có phản ứng gì khác thường, thế nhưng trên ngực sẽ xuất hiện dấu hiệu bảy ngôi sao, giống như bắc đẩu thất tinh, bất kể ngươi dùng cách gì cũng không thể tiêu trừ chúng nó, cho dù trọng tố thân thể cũng như vậy.
Theo thời gian trôi qua, thất tinh sẽ thay đổi, tụ tập lại với nhau, hình thành tử triệu tinh. Người trúng độc sẽ thấy chân khí toàn thân nóng bỏng, sẽ chịu không nổi mà rọc bảy dấu diệu này ra, chỉ cần bắc đẩu ly thể, tử triệu tinh lập tức hiện ra, chắc chắn phải chết, hình thần câu diệt, ngay cả đoạt xá chuyển thế cũng không thể.”
Nói xong lời này, Lạc Ly không nhìn huyền hoàng mã nữa mà xoay người bỏ đi!
Lạc Ly rời khỏi, huyền hoàng mã lăn lộn một vòng trên đất, hóa thành một nam tử. Hắn nhíu mày nhìn phương hướng Lạc Ly biến mất, sau đó nhìn ngực của mình, nhất thời kinh hãi, chỉ thấy ngực của mình rõ ràng có dấu hiệu giống như bắc đẩu thất tinh.
Hắn ra sức lau chủi, giống như không tin tưởng, thế nhưng dấu hiệu rõ ràng chình ình như thế.
Hắn lập tức lấy ra hơn mười loại đan dược, nốc hết vào miệng, thế nhưng vẫn không chút hiệu quả, thất tinh vẫn còn. Sau đó hắn sử dụng nhiều loại pháp thuật, cũng vô dụng. Cuối cùng hắn lấy ra nhiều loại linh thủy, bắt đầu rửa ngực thế nhưng cũng vẫn vô dụng, dấu hiệu bắc đẩu thất tinh tỏa sáng lập lòe!
Thương phẩm của ngoại vực Chấn Đán thương hội sao lại vô dụng đến như thế. Chỉ cần để lại dấu vết, trừ khi Lạc Ly hủy bỏ, hoặc ba mươi năm sau tự động biến mất, bằng không thì không có cách nào có thể xóa.
Nam tử khẽ cắn môi, muốn lấy lợi nhận ra rọc miếng thịt trước ngực, thế nhưng vừa lấy đao ra thì lại nghĩ tới lời nói của Lạc Ly: “Sẽ nhịn không được mà muốn rọc mất bảy dấu hiệu này, chỉ cần bắc đẩu ly thể, tử triệu tinh lập tức hiện ra, chắc chắn phải chết!”
Hắn nhấc tay mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng, thu hồi lợi nhận, đuổi theo Lạc Ly.
Lạc Ly đi rất nhàn nhã, không hề sốt ruột. Thông qua cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn đã nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi, hơi mỉm cười.
Nam tử nhanh chân đuổi theo Lạc Ly, lao nhanh tới trước, thi lễ nói: “Tiền bối, tiểu nhân có mắt nhưng không biết Thái Sơn, tiểu nhân sai rồi, xin tiền bối cứu mạng!”
Nói xong, chát chát chát chát, liên tục vả miệng mình, dùng sức rất lớn, vả tới tím tái.
Lạc Ly mỉm cười, khi hắn vả hơn mười cái thì nói: “Được rồi, ngươi là ai?”
Nam tử nói: “Tiểu nhân gọi là Niếp Thiến... Niếp Thiên! Là đệ tử Đạo tông, phỉ hào Thần Thủ Vô Địch, hôm nay, toàn bằng tiền bối xử trí!”
Lạc Ly nói: “Rất lợi hại, có thể ăn cắp bảo vật trong thứ nguyên động thiên!”
Niếp Thiên cười khổ nói: “Ta vẫn chưa tu luyện tới nơi tới chốn, chỉ có thể dựa vào cảm giác mò đại, bằng không cũng không trộm ra một con chó!”
Lạc Ly nói: “Ngươi trộm bảo vật của ta, giết yêu sủng của ta, ngươi nói xem nên làm gì đây?”
Niếp Thiên nói: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nguyện bồi thường!”
Nói xong, hắn lấy ra một vật, là một đoạn trúc xanh, dài chừng hai thước, xanh tươi mọng ngọt, cả người mượt mà, khớp trúc lại có thanh quang ẩn ẩn, chỉ nhìn sơ qua thì rất giống như làm bằng ngọc, không nhiễm một chút bụi trần.
Người này biết đệ tử Hỗn Nguyên tông luôn thiếu thốn thiên địa linh vật nên thích nó nhất, vì vậy không lấy linh thạch bồi thường mà là lấy thiên địa linh vật.
Lạc Ly dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân trúc, cảm xúc trơn nhẵn cứng rắn, có cảm giác mát mẻ xông vào từ ngón tay. Dùng sức gõ, phát ra tiếng ngọc thạch va chạm, Lạc Ly gật đầu nói:
“Quả nhiên là đồ tốt, thiên địa linh vật Thanh Ngọc Thần Trúc! Cám ơn!”
Nói dứt, Lạc Ly cất lấy, nhìn Niếp Thiên.
Niếp Thiên lập tức đổ mồ hôi, nói: “Chỉ cần tiến bối giải trừ độc này, ta nguyện ý lại kính dâng tiền bối một thiên địa linh vật nữa!”
Nhìn thấy Lạc Ly im lặng, hắn hơi cắn môi, nói tiếp: “Hai cái, đưa thêm hai cái!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không cần, thiên địa linh vật của ngươi cũng là đồ ăn trộm, bị người khác bắt lấy, ngươi sẽ bị đánh chết đương trường, ta không để ngươi lấy tính mạng để bồi thường.
Thế này đi, trong vòng trăm năm, ngươi hiệu lực ba lần cho ta, ta sẽ giải trừ kỳ độc này!”
Người này có năng lực ăn căp bảo vật trong động thiên thế giới, rất hiếm thấy, cho nên Lạc Ly muốn lung lạc hắn, muốn hắn làm tay chân của mình.
Niếp Thiên vừa nghe thì lập tức trợn mắt, đối phương căn bản không coi trọng thiên địa linh vật của hắn mà là nhìn trúng bản thân hắn, muốn hắn hiệu lực, lại còn hiệu lực ba lần, nguy hiểm tính mạng! Thế nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lạc Ly, nhớ tới uy phong của hắn khi chiến đấu quần hùng Lương Châu, lại nhớ tới mình mang kì độc, người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu!
Niếp Thiên đưa tay lấy ra một cây pháp hương, nói: “Tiểu nhân nghe lệnh, khi tiền bối cần tiểu nhân thì chỉ cần đốt pháp hương, bất kể tiểu nhân ở nơi nào thì cũng có thể cảm ứng được, sẽ chạy tới chỗ đốt hương.
Thế nhưng có khi tiểu nhân cũng ở ngoại vực, xin tiền bối chừa thời gian cho tiểu nhân chạy tới!”
Lạc Ly thu hồi nét cười, Niếp Thiên cảm thấy trên người xuất hiện vô số xúc tua bóp chặt lấy hắn, liên tục điểm vào huyệt vị trên thân thể hắn, hắn không khỏi hô: “Tiền bối...”
Lạc Ly thu hồi Ám lưu vô hình sát, nói:
“Yên tâm, ta chỉ xua tan độc tính của Tiên Tần đoạt hồn bắc đẩu chú tử khiên cơ độc, sau này ngươi sẽ không thấy khác lạ gì cả. Thế nhưng bắc đẩu thất tinh sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng không ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi.
Thế nhưng khi gần ba mươi năm, ngươi phải tới đây tìm ta, ta sẽ tiếp tục giải độc cho ngươi, bằng không độc phát, ngươi sẽ nhịn không được mà muốn rọc dấu hiệu thất tinh này, khi đó tử triệu tinh trước mắt, chắc chắn phải chết.”
Lưu Tích Bút chỉ có tác dụng ba mươi năm, cho nên phải để hắn tới đây, làm lại bảy cái ký hiệu mới. Vừa rồi công kích như thế là muốn hắn tin tưởng đây là thật!
Nói xong, Lạc Ly quay đầu bước đi, không hề liếc nhìn Niếp Thiên thêm lần nào nữa, để lại Niếp Thiên ngẩn người ở đó!
Niếp Thiên không kiềm chế được chạm vào dấu hiệu bắc đẩu thất tinh trước ngực, trong lòng muốn liều, thế nhưng sinh tử trước mắt, không ai dám dùng tính mạng của mình ra đặt cược!
“Ài, không ngờ lại thất thủ, ba lần thì ba lần!
Tiểu tử này chính là thiên tài của Hỗn Nguyên tông, một mình diệt hết hào kiệt Lương Châu, tiền đồ của kẻ này không thể hạn lượng, tương lai tất thành Nguyên Anh chân quân, ta mượn chuyện này tiếp cận hắn, nói không chừng tương lai có thể dùng hắn làm núi dựa, có lẽ đây là phúc không phải họa!”
Niếp Thiên cân nhắc thiệt hơn, rời khỏi.
Lạc Ly quay về chỗ cũ, mọi người vây lại, hỏi Lạc Ly có mất cắp gì không? Lạc Ly mỉm cười trả lời, thoái thác không bắt được đối phương.
Bên kia Phong Tử Hư vẫn đang chiến đấu. Sau khi hắn nổi giận thì hoàn toàn cuồng bạo, liệt hỏa rào rạt, không ai có thể địch. Gì mà Hỏa Thụ, gì mà Lưu Chân, gì mà Liễu Cương, người người bại trận!
Cứ như vậy, sau ba canh giờ, vô số hào kiệt Lương Châu cuối cùng cũng từ bỏ. Phong Tử Hư cũng một mình đánh bại toàn bộ hào kiệt Trúc Cơ ở Lương Châu, không ai có thể địch!
Chiến đấu kết thúc, bốn người Lạc Ly được Dạ Khinh Phong dẫn dắt, lập tức rời khỏi kiến trúc võ đấu trường làm bằng đá này. Bên ngoài tụ tập ba năm vạn người, bọn họ lẳng lặng nhìn đám người Lạc Ly.
Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, lập tức, tiếng vỗ tay vô tận vang lên.
Bốn người Lạc Ly lần lượt chiến đấu, lần lượt dùng thực lực của mình khiến mọi người tin phục. Chân chính chịu phục, mọi người thua tâm phục khẩu phục, không thể không phục!
Tất cả mọi người dại ra, khi này bên trong võ đấu trường giống như luyện ngục, phàm là người khiêu chiến, sau khi tiến vào, gần như đã bị Phong Tử Hư luyện hóa, hóa thành tro bụi.
Lục Chu nói: “Chuyện, chuyện gì đây?”
Lạc Ly nói: “Nộ ý, trong Liệt Phong Nộ Ngục Phần có một chữ nộ, chỉ khi trong lòng có nộ, trong lòng phẫn nộ thì mới có thể phát huy áo nghĩa chân chính của pháp này.”
Bạch Du Du nói: “Phải. Hơn nữa Phong Tử Hư sư huynh tu luyện là Phong Tinh đạo, có thể hóa sinh vô số phong chi tinh linh. Tu luyện Lưu Ly Hải là Thượng Thiện Nhược Thủy Sát, pháp này luyện thành, thân thể như nước, có thể hóa thành ngàn vạn.
Ba pháp này thật giống như có thể dung hợp lại được. Lấy phong chi tinh linh làm trung tâm, nước lửa cùng tồn tại, vô cùng diệu dụng, xem ra đây là bí pháp của Chính Nhất phủ.
Tử Hư sư huynh lĩnh ngộ Liệt Phong Nộ Ngục Phần, hiện tại tam pháp hợp nhất, tu vi tăng nhiều, thực lực tăng gấp mấy lần.”
Lạc Ly gật đầu nói: “Xem ra một cửa này của Tử Hư sư huynh cũng qua rồi!”
Đám người bọn họ nói chuyện phiếm với nhau, chờ đợi Phong Tử Hư chiến xong. Lúc này có thị nữ bưng rượu lại đây. Đây là phúc lợi của võ đấu trường, muốn uống thì có một chén rượu nước để mà uống. Rượu này không gắt, thích hợp giải khát.
Đám người Lạc Ly tự nhiên không uống rượu này. Thị nữ đó lướt qua đám người Lạc Ly, đột nhiên Lạc Ly nghe thấy một tiếng chó sủa.
“Gâu gâu gâu!”
Lạc Ly sửng sốt, đây tuyệt đối là tiếng sủa của Tiểu Bạch. Nháy mắt, hắn cảm thấy Tiểu Bạch phẫn nộ. Lần này Tiểu Bạch không phải tự mình đi ra mà là bị người ta trộm ra từ Thứ Nguyên Động Thiên!
Sao có thể chứ! Đồ vật trong Thứ Nguyên Động Thiên, vậy mà cũng bị người ta trộm đi mất. Trộm như thế nào? Ai trộm? Quả thực gặp quỷ rồi!
Thông qua tâm linh liên hệ với Tiểu Bạch, nháy mắt Lạc Ly biết, Tiểu Bạch của mình bị thị nữ vừa lướt qua mình trộm đi mất. Vừa rồi nàng cách Lạc Ly chỉ cỡ một bước, đi khi qua còn mỉm cười với Lạc Ly, không ngờ lại ở trong nháy mắt đó trộm mất Tiểu Bạch trong Thứ Nguyên Động Thiên của Lạc Ly.
Thị nữ phát hiện đồ mình trộm ra lại là một con chó thì muốn vứt bỏ, thế nhưng bị Tiểu Bạch cắn chặt cánh tay, cắn đáu căn để, không muốn nhả ra.
Người này hất tay phát ra một đạo ngân mang, một đao chém xuống, Tiểu Bạch bị chém thành hai khúc. Tiểu Bạch sau khi bị chém thành hai khúc lập tức sống lại ở Chân Linh Sào. Trong đây mới là chủ thể của hắn, hình dáng con chó chỉ là phân thân. Nó lại xuất hiện, kêu rên với Lạc Ly, muốn Lạc Ly báo thù thay nó.
Lạc Ly lập tức đuổi theo. Đám Dạ Khinh Phong sửng sốt, nói: “Lạc Ly, sao vậy?”
Lạc Ly nói: “Có người trộm vài thứ trong động thiên thế giới của ta!”
Lục Chu lập tức hô: “Trộm đồ trong động thiên thế giới? Đạo tông, ở đây có đệ tử của Đạo tông. Mọi người cẩn thận!”
Dạ Kinh Phong bắt đầu liên hệ thủ hạ ngay lập tức, lặng lẽ truyền lệnh: “Lập tức kiểm tra bảo khố trong môn phái, ở đây có đệ tử Đạo tông, mọi người cẩn thận túi trữ vật!”
Đạo tông, một trong ba ngàn tả đạo, là môn phái không đươc tu sĩ thiên hạ hoan nghênh nhất. Đệ tử Đạo tông thiện việc ăn cắp, thậm chí có thể trộm mất vật phẩm của tu sĩ trong túi trữ vật, pháp bảo trữ vật, động thiên thế giới, ai nấy đều muốn chém giết. Thế nhưng môn phái này vẫn còn tồn tại tới ngày nay, vẫn còn sống khỏe sống tốt.
Lạc Ly đuổi nhanh qua đó, ở trong võ đấu trường, khắp nơi đều là người, ầm ĩ nhốn nháo, cô nàng kia giống như không có xương, luồn lách trong đám người. Lạc Ly sử dụng Linh Điệp thân pháp, một phiến lá không dính thần, điên cuồng đuổi theo nàng ta. Đám người Lục Chu lập tức bị bỏ lại.
Trong cảm ứng của Lạc Ly, nữ tử này rất lợi hại, mỗi lần đi được ba bước thì hóa thành một hình dáng khác, mới đầu là thị nữ cầm chén rượu, sau ba bước thì biến thành một thư sinh thanh tú.
Nàng nghĩ rằng mình có thể chạy thoát, thế nhưng bị Tiểu Bạch cắn trúng vào xương ba phân, Tiểu Bạch lập tức chỉ dẫn Lạc Ly bắt nàng.
Đệ tử Đạo tông này rất là thông minh, lập tức bỏ chạy, đảo mắt biến thành một ông già râu hoa râm, sau đó lại biến thành một đại hán khôi ngô hùng tráng, rồi lại biến thành hòa thượng cầm thiền trượng trong tay, đúng là thần hành bách biến.
Nếu như không có Tiểu Bạch hơi có cảm ứng cùng Thương hải minh nguyệt sát thời khắc tập trung thì Lạc Ly tuyệt đối bị hắn cho ngửi khói!
Vòng hai ba vòng, hai người một trước một sau lau ra khỏi đám đông, đi vào một nơi yên tĩnh phía sau võ đấu trường. Đây là nơi gửi thú cưỡi, có ít tu sĩ khống chế phi cầm tẩu thú mà không cách nào thu hồi thì sẽ gửi lại ở đây. Nào là sí hổ, nào là phi thiên diêu, nơi nơi đều có.
Người nọ đi tới đây thì biến mất không còn tung tích, Lạc Ly nhanh chân qua đó, nhìn xung quanh, không còn nhìn thấy người nọ nữa. Thế nhưng Lạc Ly mỉm cười, chậm rãi đi quanh nơi này.
Khi hắn đi quanh, Ám lưu vô hình sát giống như một bàn tay vô hình, cầm lấy Lưu Tích Bút mà Lạc Ly lấy được ở Thiên ngoại đài, lặng lẽ biến mất.
Một lát sau, Lưu Bút Tích trở lại, Lạc Ly làm bộ đi vòng vo, đi tới trước một con huyền hoàng mã, quan sát con ngựa này!
Huyền hoàng mã, vào bảy vạn năm trước, là một loại tuấn mã cường đại do được Ngự Thú tông điều dưỡng ngàn năm mà ra. Ngựa này có thể đấu sức với hổ với sói, có thể đạp sóng đi đường, có thể chạy liên tục mười ngày không ngừng, một ngày có thể tung hoành tám trăm dặm.
Hơn nữa giá cả đặc biệt tiện nghi, rất dễ nuôi sống. Thế nên ngựa này nhanh chóng trở thành tọa kỵ mà tu sĩ thích nhất, được vô số tu sĩ Luyện Khí kì yêu thích, mấy vạn năm qua, trải rộng thiên hạ!
Lạc Ly nhìn con huyền hoàng mã này. Ngựa này người dài một trượng, toàn thân đen mực, bốn vó rất lớn, thỉnh thoảng phát ra tiếng ngựa hí.
Lạc Ly nói: “Gặp quỷ thật rồi, giả người giống người, giả ngựa giống ngựa, nhìn sao cũng giống một con ngựa thật.”
Nếu không phải Tiểu Bạch chỉ nhận, làm sao Lạc Ly cũng không tin con huyền hoàng mã này là do con người ngụy trang. Không hề có dấu vết của pháp thuật biến hóa. Đệ tử Đạo tông quả nhiên lợi hại, danh bất hư truyền.
Con huyền hoàng mã tiếp tục hí lên, giống như không hề nghe thấy Lạc Ly nói gì cả.
Lạc Ly mỉm cười, nói tiếp:
“Đệ tử Đạo tông, chắc hẳn tri thức uyên bác, chắc phải nghe qua Tiên Tần đoạt hồn bắc đầu chú tử khiên cơ độc!
Độc này vào người, không có phản ứng gì khác thường, thế nhưng trên ngực sẽ xuất hiện dấu hiệu bảy ngôi sao, giống như bắc đẩu thất tinh, bất kể ngươi dùng cách gì cũng không thể tiêu trừ chúng nó, cho dù trọng tố thân thể cũng như vậy.
Theo thời gian trôi qua, thất tinh sẽ thay đổi, tụ tập lại với nhau, hình thành tử triệu tinh. Người trúng độc sẽ thấy chân khí toàn thân nóng bỏng, sẽ chịu không nổi mà rọc bảy dấu diệu này ra, chỉ cần bắc đẩu ly thể, tử triệu tinh lập tức hiện ra, chắc chắn phải chết, hình thần câu diệt, ngay cả đoạt xá chuyển thế cũng không thể.”
Nói xong lời này, Lạc Ly không nhìn huyền hoàng mã nữa mà xoay người bỏ đi!
Lạc Ly rời khỏi, huyền hoàng mã lăn lộn một vòng trên đất, hóa thành một nam tử. Hắn nhíu mày nhìn phương hướng Lạc Ly biến mất, sau đó nhìn ngực của mình, nhất thời kinh hãi, chỉ thấy ngực của mình rõ ràng có dấu hiệu giống như bắc đẩu thất tinh.
Hắn ra sức lau chủi, giống như không tin tưởng, thế nhưng dấu hiệu rõ ràng chình ình như thế.
Hắn lập tức lấy ra hơn mười loại đan dược, nốc hết vào miệng, thế nhưng vẫn không chút hiệu quả, thất tinh vẫn còn. Sau đó hắn sử dụng nhiều loại pháp thuật, cũng vô dụng. Cuối cùng hắn lấy ra nhiều loại linh thủy, bắt đầu rửa ngực thế nhưng cũng vẫn vô dụng, dấu hiệu bắc đẩu thất tinh tỏa sáng lập lòe!
Thương phẩm của ngoại vực Chấn Đán thương hội sao lại vô dụng đến như thế. Chỉ cần để lại dấu vết, trừ khi Lạc Ly hủy bỏ, hoặc ba mươi năm sau tự động biến mất, bằng không thì không có cách nào có thể xóa.
Nam tử khẽ cắn môi, muốn lấy lợi nhận ra rọc miếng thịt trước ngực, thế nhưng vừa lấy đao ra thì lại nghĩ tới lời nói của Lạc Ly: “Sẽ nhịn không được mà muốn rọc mất bảy dấu hiệu này, chỉ cần bắc đẩu ly thể, tử triệu tinh lập tức hiện ra, chắc chắn phải chết!”
Hắn nhấc tay mấy lần, cuối cùng thở dài một tiếng, thu hồi lợi nhận, đuổi theo Lạc Ly.
Lạc Ly đi rất nhàn nhã, không hề sốt ruột. Thông qua cảm ứng của Thương hải minh nguyệt sát, hắn đã nhìn thấy toàn bộ chuyện vừa rồi, hơi mỉm cười.
Nam tử nhanh chân đuổi theo Lạc Ly, lao nhanh tới trước, thi lễ nói: “Tiền bối, tiểu nhân có mắt nhưng không biết Thái Sơn, tiểu nhân sai rồi, xin tiền bối cứu mạng!”
Nói xong, chát chát chát chát, liên tục vả miệng mình, dùng sức rất lớn, vả tới tím tái.
Lạc Ly mỉm cười, khi hắn vả hơn mười cái thì nói: “Được rồi, ngươi là ai?”
Nam tử nói: “Tiểu nhân gọi là Niếp Thiến... Niếp Thiên! Là đệ tử Đạo tông, phỉ hào Thần Thủ Vô Địch, hôm nay, toàn bằng tiền bối xử trí!”
Lạc Ly nói: “Rất lợi hại, có thể ăn cắp bảo vật trong thứ nguyên động thiên!”
Niếp Thiên cười khổ nói: “Ta vẫn chưa tu luyện tới nơi tới chốn, chỉ có thể dựa vào cảm giác mò đại, bằng không cũng không trộm ra một con chó!”
Lạc Ly nói: “Ngươi trộm bảo vật của ta, giết yêu sủng của ta, ngươi nói xem nên làm gì đây?”
Niếp Thiên nói: “Tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân nguyện bồi thường!”
Nói xong, hắn lấy ra một vật, là một đoạn trúc xanh, dài chừng hai thước, xanh tươi mọng ngọt, cả người mượt mà, khớp trúc lại có thanh quang ẩn ẩn, chỉ nhìn sơ qua thì rất giống như làm bằng ngọc, không nhiễm một chút bụi trần.
Người này biết đệ tử Hỗn Nguyên tông luôn thiếu thốn thiên địa linh vật nên thích nó nhất, vì vậy không lấy linh thạch bồi thường mà là lấy thiên địa linh vật.
Lạc Ly dùng ngón tay gõ nhẹ vào thân trúc, cảm xúc trơn nhẵn cứng rắn, có cảm giác mát mẻ xông vào từ ngón tay. Dùng sức gõ, phát ra tiếng ngọc thạch va chạm, Lạc Ly gật đầu nói:
“Quả nhiên là đồ tốt, thiên địa linh vật Thanh Ngọc Thần Trúc! Cám ơn!”
Nói dứt, Lạc Ly cất lấy, nhìn Niếp Thiên.
Niếp Thiên lập tức đổ mồ hôi, nói: “Chỉ cần tiến bối giải trừ độc này, ta nguyện ý lại kính dâng tiền bối một thiên địa linh vật nữa!”
Nhìn thấy Lạc Ly im lặng, hắn hơi cắn môi, nói tiếp: “Hai cái, đưa thêm hai cái!”
Lạc Ly lắc đầu, nói: “Không cần, thiên địa linh vật của ngươi cũng là đồ ăn trộm, bị người khác bắt lấy, ngươi sẽ bị đánh chết đương trường, ta không để ngươi lấy tính mạng để bồi thường.
Thế này đi, trong vòng trăm năm, ngươi hiệu lực ba lần cho ta, ta sẽ giải trừ kỳ độc này!”
Người này có năng lực ăn căp bảo vật trong động thiên thế giới, rất hiếm thấy, cho nên Lạc Ly muốn lung lạc hắn, muốn hắn làm tay chân của mình.
Niếp Thiên vừa nghe thì lập tức trợn mắt, đối phương căn bản không coi trọng thiên địa linh vật của hắn mà là nhìn trúng bản thân hắn, muốn hắn hiệu lực, lại còn hiệu lực ba lần, nguy hiểm tính mạng! Thế nhưng nhìn khuôn mặt mỉm cười của Lạc Ly, nhớ tới uy phong của hắn khi chiến đấu quần hùng Lương Châu, lại nhớ tới mình mang kì độc, người dưới mái hiên, sao có thể không cúi đầu!
Niếp Thiên đưa tay lấy ra một cây pháp hương, nói: “Tiểu nhân nghe lệnh, khi tiền bối cần tiểu nhân thì chỉ cần đốt pháp hương, bất kể tiểu nhân ở nơi nào thì cũng có thể cảm ứng được, sẽ chạy tới chỗ đốt hương.
Thế nhưng có khi tiểu nhân cũng ở ngoại vực, xin tiền bối chừa thời gian cho tiểu nhân chạy tới!”
Lạc Ly thu hồi nét cười, Niếp Thiên cảm thấy trên người xuất hiện vô số xúc tua bóp chặt lấy hắn, liên tục điểm vào huyệt vị trên thân thể hắn, hắn không khỏi hô: “Tiền bối...”
Lạc Ly thu hồi Ám lưu vô hình sát, nói:
“Yên tâm, ta chỉ xua tan độc tính của Tiên Tần đoạt hồn bắc đẩu chú tử khiên cơ độc, sau này ngươi sẽ không thấy khác lạ gì cả. Thế nhưng bắc đẩu thất tinh sẽ tồn tại mãi mãi, nhưng không ảnh hưởng tới cuộc sống của ngươi.
Thế nhưng khi gần ba mươi năm, ngươi phải tới đây tìm ta, ta sẽ tiếp tục giải độc cho ngươi, bằng không độc phát, ngươi sẽ nhịn không được mà muốn rọc dấu hiệu thất tinh này, khi đó tử triệu tinh trước mắt, chắc chắn phải chết.”
Lưu Tích Bút chỉ có tác dụng ba mươi năm, cho nên phải để hắn tới đây, làm lại bảy cái ký hiệu mới. Vừa rồi công kích như thế là muốn hắn tin tưởng đây là thật!
Nói xong, Lạc Ly quay đầu bước đi, không hề liếc nhìn Niếp Thiên thêm lần nào nữa, để lại Niếp Thiên ngẩn người ở đó!
Niếp Thiên không kiềm chế được chạm vào dấu hiệu bắc đẩu thất tinh trước ngực, trong lòng muốn liều, thế nhưng sinh tử trước mắt, không ai dám dùng tính mạng của mình ra đặt cược!
“Ài, không ngờ lại thất thủ, ba lần thì ba lần!
Tiểu tử này chính là thiên tài của Hỗn Nguyên tông, một mình diệt hết hào kiệt Lương Châu, tiền đồ của kẻ này không thể hạn lượng, tương lai tất thành Nguyên Anh chân quân, ta mượn chuyện này tiếp cận hắn, nói không chừng tương lai có thể dùng hắn làm núi dựa, có lẽ đây là phúc không phải họa!”
Niếp Thiên cân nhắc thiệt hơn, rời khỏi.
Lạc Ly quay về chỗ cũ, mọi người vây lại, hỏi Lạc Ly có mất cắp gì không? Lạc Ly mỉm cười trả lời, thoái thác không bắt được đối phương.
Bên kia Phong Tử Hư vẫn đang chiến đấu. Sau khi hắn nổi giận thì hoàn toàn cuồng bạo, liệt hỏa rào rạt, không ai có thể địch. Gì mà Hỏa Thụ, gì mà Lưu Chân, gì mà Liễu Cương, người người bại trận!
Cứ như vậy, sau ba canh giờ, vô số hào kiệt Lương Châu cuối cùng cũng từ bỏ. Phong Tử Hư cũng một mình đánh bại toàn bộ hào kiệt Trúc Cơ ở Lương Châu, không ai có thể địch!
Chiến đấu kết thúc, bốn người Lạc Ly được Dạ Khinh Phong dẫn dắt, lập tức rời khỏi kiến trúc võ đấu trường làm bằng đá này. Bên ngoài tụ tập ba năm vạn người, bọn họ lẳng lặng nhìn đám người Lạc Ly.
Không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, lập tức, tiếng vỗ tay vô tận vang lên.
Bốn người Lạc Ly lần lượt chiến đấu, lần lượt dùng thực lực của mình khiến mọi người tin phục. Chân chính chịu phục, mọi người thua tâm phục khẩu phục, không thể không phục!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.