Đại Đạo Độc Hành

Chương 382: Hoàng đao vấn thiên chiến quần hùng

Vụ Ngoại Giang Sơn

24/07/2017

Nghe thế, đám Lạc Ly ngây ra, tuy Tịnh Lâm tông cùng những tả đạo này đều là môn phái phụ thuộc Hỗn Nguyên tông, thế nhưng theo tình hình chung ở Hỗn Nguyên tông thì chỉ cần không phạm tội lớn như diệt môn đồ tộc thì sẽ không can thiệp vào ân oán giữa bọn họ.

Có đôi khi giữa một số môn phái cần có cân oán, cần có chiến đấu, cần phải lên voi xuống chó thì những môn phái đó mới có thể bảo trì sức sống, không tới mức trở thành bông hoa trong nhà ấm.

Tịnh Lâm châu thống trị Lương Châu, mười một tả đạo cùng nhiều gia tộc tu tiên ở Lương Châu đều phải nghe theo hiệu lệnh của Tịnh Lâm tông. Tất cả Lương Châu, phạm vi thế lực môn phái, phạm vi khai thác đất hoang đều do Tịnh Lâm tông quyết định. Vô số ích lợi trong chuyện đó để những môn phái tả đạo, gia tộc tu tiên thèm nhỏ dãi ba thước.

Mà Tịnh Lâm tông thì chỉ có hai vị Nguyên Anh là Tường Lân, Tường Côn. Còn Thái thượng trưởng lão Vân Lưu chân tôn vốn có thể trấn trường lại bị thương không gượng dậy nổi, thậm chí có khả năng tử vong. Những tả đạo có số lượng Nguyên Anh chẳng thua kém Tịnh Lâm tông sao có thể không có lòng ngắm nghía?

Lạc Ly nói: “Sợ là cuộc sống ở Tịnh Lâm tông không tốt lắm!”

Dạ Khinh Phong gật đầu nói: “Đúng là như thế, nếu không thì Vân Lưu sư tổ cần gì đi ngoại vực thải chân, đó là vì muốn bồi dưỡng thêm một Hóa Thần Chân tôn, nếu không được thì nhiều hơn hai Nguyên Anh chân quân cũng đủ tọa trấn tông môn, ài, ông trời không mở mắt!

Thế nhưng không sao cả, đừng thấy Hỗn Nguyên tông đối ngoại rằng không quan tâm ân oán của môn phái phụ thuộc, thế nhưng muốn qua mặt Hỗn Nguyên tông, thay thế địa vị thống trị Lương Châu của chúng ta, đó là chuyện không thể nào!

Bên giường, sao dung người khác ngủ ngáy. Môn phái không nghe hiệu lệnh của Hỗn Nguyên tông, sao có thể sống sót trên địa bàn của Hỗn Nguyên tông?

Cho nên chỉ cần cao tầng Hỗn Nguyên tông không có ý muốn ra tay với Tịnh Lâm tông thì Tịnh Lâm tông ta tuyệt đối không có chuyện!

Hơn nữa, dưới tình huống này, chúng ta mở ra phúc địa trong môn phái, mượn sức những tả đạo đó, mọi người có việc cùng nhau thương lượng, cùng chia ích lợi, chung sống hòa bình, cùng nhau phồn vinh!

Lần tế trung thu này, gần như toàn bộ Nguyên Anh chân quân của mười một tả đạo đều tới đây, mọi người cung nhau phân chia Linh Nguyệt Hư Kết sáu trăm năm mới chín một lần, hiệu quả rất tốt!”

Lục Chu nói: “Một cục thịt béo lớn như thế thì sao mà không thèm cho được? Cùng nhau chia chác, không bằng một mình ăn hết.”

Dạ Khinh Phong nói: “Cho nên Tường Lân nhất mạch mượn hơi Phạm Vô Kiếp, mà ta thì mượn hơi các ngươi, bất kể trong chúng ta ai là người thắng, có các ngươi ở Hỗn Nguyên tông, cộng thêm quan hệ vốn có của chúng ta, ta xem những tả đạo kia làm sao dám có dã tâm đó!

Mặt khác, sơn môn này của chúng ta không phải vật trang trí, dưới Phản Hư, chỉ cần tiến vào nơi này thì sẽ do chúng ta định đoạt!”

Lục Chu nói: “Như thế cũng đúng, cao tầng tông môn không lên tiếng thì ai mà đám hó hé gì với Tịnh Lâm tông các ngươi!”

Dạ Khinh Phong nói: “Ừ, cho nên, mấy năm trước, có cao tầng Hỗn Nguyên tông ủng hộ, Tường Khôn nhất mạch của chúng ta mượn sức được Hàn Lăng tông, Minh Khí tông, Ngạo Trần tông, Cô Chu tông, Không Kiếp tông. Có năm phái này ra sức ủng hộ nên mới áp chế được Tường Lân nhất mạch, gia tổ giành được chưởng môn bảo tọa.”

Lạc Ly nói: “Hàn Lăng tông, Minh Khí tông, Ngạo Trần tông, Cô Chu tông, Không Kiếp tông. Bọn họ có lai lịch như thế nào?”

Dạ Khinh Phong nói: “Hàn Lăng tông, thi hào là: Thương hải tích lưu hà túc lự, tam xích hàn giang đông lăng chỉ! Là môn phái do Lưu Li Hải Hàn Băng Ngục Sát hóa sinh, dùng hàn băng chân khí đống băng thiên hạ.

Minh Khí tông, thi hào: Minh khí thương sinh cổ do kim, an dụng minh hồng vật ngoại ngâm! Là môn phái do Chúng Sinh Lâm Quỷ Minh Đạo hóa sinh, chuyên môn tu luyện thương minh chân khí.

Ngạo Trần tông, thi hào: Hàn kiếm mặc thính quân tử ý, ngạo thị nhân gian tiếu hồng trần! Là môn phái do Thông Thiên Phong Trần Chi Pháp Ý diễn sinh, trong môn có hồng trần mười ba đạo, rất là lợi hại!

Cô Chu tông thi hào: Vãn bạc cô chu cổ tự thượng, mãn xuyên phong vũ khán triều sinh. Đây là một phân nhánh Phật môn, chịu sự bảo vệ của Hỗn Nguyên tông, còn xuất thân của bọn họ là gì thì chưa ai biết.

Không Kiếp tông thi hào: Thiên dã không, địa dã không, nhật dã không, nguyệt dã không, kim dã không, ngân dã không, nhân dã không, khí dã không, thế gian phù hoa nhất trận phong! Chính là môn phái do Lưu Li Hải Thệ Thủy Tu Di Sát diễn sinh, lấy không gian chi đạo dấu diếm trong biến hóa mưa gió mà lập phái.”

Đám Lạc Ly khẽ gật đầu, Lạc Ly nói:

“Như vậy xem ra, chúng ta càng cạnh tranh dữ dội với Phạm Vô Kiếp thì các ngươi càng có nhiều ích lợi!”

Dạ Khinh Phong nói: “Nhưng tốt nhất là có thể thắng, nếu thua, bất kể Tịnh Lâm tông ra sao thì ta sẽ hoàn toàn xong đời, sẽ mất đi tất cả, cho nên vẫn xin các vị huynh đệ giúp đỡ!

Phải lực áp Phạm Vô Kiếp, chỉ cần chúng ta có thể qua được cửa ải này thì có lẽ tương lai ta sẽ trở thành chưởng môn Tịnh Lâm tông, đến khi đó, các ngươi muốn thứ gì, thần kiếm pháp bảo hay thiên địa linh vật, đều ở một câu nói!

Quên đi, không nói xa như thế, bốn vị huynh đệ vạn dặm đến giúp, chỉ cần tổ sư ta một ngày vẫn còn là chưởng môn Tịnh Lâm tông, ta cung phụng cho các ngươi một năm năm mươi vạn linh thạch.”

Nghe lời này, ánh mắt Lục Chu Phong Tử Hư sáng lên, Lục Chu nói: “Thiệt hay giả vậy, một người một năm năm mươi vạn linh thạch không phải là con số nhỏ, Tịnh Lâm tông các ngươi tuy nhà lớp nghiệp lớn nhưng tiêu hao cũng lớn.”

Dạ Khinh Phong nói: “Mặc kệ! Không phải một năm hai trăm vạn linh thạch thôi sao? Hỗn Nguyên tông chúng ta có mười ba đặc sản, có thể mang đi bán, nếu thực sự không được thì khai thác quặng thạch tồn trữ dưới lòng đất, chút linh thạch đó có là gì chứ!

Nhất mạch nhà ta, nếu như thất thế thì những thứ đó đều là của người khác, đều tiện nghi Phạm Vô Kiếp, chi bằng chia sẻ với huynh đệ của mình!

Hơn nữa nếu tương lai đám người các ngươi ngưu bức tận trời, ta dựa vào những cây đại thụ cac ngươi, đó chẳng phải tốt lắm sao. Đến khi đó muốn dùng năm trăm vạn linh thạch nịnh bợ các ngươi, sợ là các ngươi không thèm nhìn qua nữa kìa!”

Lục Chu nói: “Được, việc này, ta giúp chắc rồi!”



Bạch Du Du nói: “Phải, tuyệt đối không thể để tên tiểu tử Phạm Vô Kiếp kia khi dễ các ngươi!”

Có linh thạch kích thích, ý chí chiến đấu của mọi người càng mạnh!

Lạc Ly vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: “Còn ba ngày nữa Phạm Vô Kiếp mới tới?”

Dạ Khinh Phong nói: “Phải, dựa theo hành trình thì ba ngày sau sẽ tới. Hiện tại hắn không phải chỉ có một mình nên tốc độ không nhanh. Dưới tay của hắn có rất nhiều tu sĩ, còn có ba ngàn đạo binh, tuy vì giết Thanh Nhãn Huyết Hồng Long mà chết hơn phân nửa nhưng ít nhất cũng còn lại một ngàn đạo binh.”

Lạc Ly nói: “Vậy tốt. Bắt đầu từ ngày mai, Dạ Khinh Phong ngươi mở Tịnh Lâm tông võ đấu trường, sau đó khiêu khích toàn bộ Trúc Cơ tu sĩ Tường Lân nhất mạch, đấu võ với bốn người chúng ta ở võ đấu trường. Nhìn xem rốt cuộc ai mới là kẻ mạnh!”

Lạc Ly suy nghĩ, nói: “Không, không chỉ Trúc Cơ tu sĩ Tường Lân nhất mạch mà là toàn bộ tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ ở Lương Châu, bất kể là mười một tả đạo hay gia tộc tu tiên, hay là tán tu, hoặc là Tịnh Lâm tông các ngươi. Chúng ta khiêu chiến toàn bộ Trúc Cơ tu sĩ Lương Châu các ngươi!

Đến cả có Kim Đan chân nhân nếu không phục thì có thể áp chế cảnh giới, đến võ đấu trường phân cao thấp!”

Lời này nói ra, mọi người đều kinh, bốn người muốn khiêu chiến toàn bộ tu sĩ đại lục, thực sự khiến cho người ta khó mà tin nổi.

Lục Chu không khỏi hỏi: “Ca ca, có được không?”

Lạc Ly nhìn hắn, nói: “Ngươi tự hỏi mình xem có được không?”

Ánh mắt Lục Chu toát lên chiến ý vô tận, nói: “Được! Trước đó chiến với Nam Hải ngư yêu, ta thức tỉnh hai Tha hóa phân thân, chiến đấu chính là chất xúc tác tốt nhất, ta tham gia!”

Bạch Du Du nói: “Được, vạn thú của ta cũng đói khát rồi!”

Lạc Ly gật đầu, nói: “Vậy thì tới, chúng ta phải đánh bại toàn bộ Trúc Cơ tu sĩ ở Lương Châu trong vòng ba ngày!

Đánh bọn họ đau gan, đánh bọn họ nhát chiến, đánh bọn họ ngàn năm tới không dám quên chúng ta!

Bị đau như thế, lợi hại hơn bất cứ hư danh lời đồn nào khác, tới khi đó bọn họ sẽ chỉ ủng hộ chúng ta, muốn chúng ta Thắng Phạm Vô Kiếp để chứng tỏ không phải bọn họ yếu nên thua chúng ta mà do chúng ta quá mạnh!

Ta xem Phạm Vô Kiếp tới đây thì còn ai ủng hộ bọn họ nữa!

Thế nhưng, đó không phải mục đích!”

Lạc Ly thở dài một hơi, ánh mắt lộ hung quang:

“Khinh Phong, phải tạo thành bầu không khí võ đấu để Phạm Vô Kiếp tới đây, muốn né cũng không thể né, phải tỉ thí với chúng ta, hơn nữa ta còn muốn cược với hắn một số thứ!

Đến khi đó, chúng ta diệt hắn, đánh bại hắn, mọi chuyện tự giải quyết!”

Dạ Khinh Phong chần chờ nói; “Có thể đánh bại hắn sao?”

Lục Chu nói: “Khinh Phong, sao ngươi lại không tin tưởng Lạc Ly ca vậy chứ! Lạc Ly ca nhất định có thể đánh bại tên khốn kiếp đó!”

Phong Tử Hư ở bên cạnh xen vào: “Thế nhưng đó là lúc trước, hiện tại Phạm Vô Kiếp đã thay đổi. Ba năm trước đây hắn đã đạt tiểu thành Lưu Ly Hải, Chúng Sinh Lâm, Kim Phù Đồ. Không biết lúc này mạnh tới chừng nào nữa!”

Dạ Khinh Phong cũng nói: “Phải, hiện tại thanh danh của Phạm Vô Kiếp đã truyền khắp thiên hạ, không ai không nghe thấy, ta thấy hay là nên bàn bạc kỹ hơn!”

Lạc Ly chỉ cười nói: “Nhất định thắng!”

Thật ra Lạc Ly chỉ nói quá mà thôi, thế gian nào có chuyện nhất định. Thế nhưng người tu tiên, phải tin tưởng chín mình, nếu ngay cả mình mà cũng không tin tưởng thì làm sao có thể tiến tới trên tiên lộ!

Mặt khác, Lạc Ly thật sự không sợ, cho dù đánh không lại Phạm Vô Kiếp thì Lạc Ly vẫn còn Bàn Cổ Phủ. Chiến đấu trên võ đấu trường, phủ này vừa ra, võ đấu trường sẽ sụp đổ ngay lập tức, cho dù không thắng thì cũng sẽ không thua!

Năm đó Phạm Vô Kiếp làm hỏng vài lần thí luyện trăm cường của mình, mình cũng phá hỏng hắn một lần, một thù trả một thù!

Nghe Lạc Ly nói tự tin như thế, ánh mắt Dạ Khinh Phong sáng lên, nói:

“Được, ta đi chuẩn bị ngay!”

Nói xong, hắn lập tức hạ lệnh, theo mệnh lệnh của hắn, vô số truyền thuyết, vô số lời đồn bắt đầu lan truyền khắp Tịnh Lâm tông!

Ngay khi đám Lạc Ly đang bàn tính, trong một khách sạn ở phường thị Tịnh Lâm tông cũng có một đám người đang tìm kế!



“Đã xác định ba ngày sau Phạm Vô Kiếp tới rồi sao?”

“Dạ, chủ thượng, đã xác định rồi!”

“Người âm thầm bảo vệ hắn có phải là lão thất phu Tân Nguyên không?”

“Phải, chủ thượng, dọc đường đi chúng ta ám sát mười ba lần, có thể xác định là Tân Nguyên chân tôn âm thầm bảo vệ đệ tử của mình!

“Tốt, phân phó các lộ nhân mã, chuẩn bị hành động! Nhất định phải giết chết Hỗn Nguyên tông đệ tử đệ nhất thiên tài.

“Thế nhưng nơi này là địa bản của Hỗn Nguyên tông, hơn nữa toàn bộ sơn môn Tịnh Lâm tông này là một đại trận!”

“Chuyện này không cần ngươi lo! Lập tức thông báo các lộ nhân mã!”

“Dạ, thuộc lạ lĩnh pháp chỉ!”

Sau đó người nọ mở cửa sổ khách sạn, nhìn cung đăng vô tận cùng đám người rộn ràng ở bên ngoài, nói:

“Ngọc thế chu lan, phồn hoa như cẩm. Cảnh sắc phồn hoa như thế này, sợ là sau này sẽ không gặp lại nữa, Tịnh Lâm tông sẽ nhanh chóng trở thành lịch sử!”

“Ngươi nghe nói chưa? Vài tên đệ tử Hỗn Nguyên tông tới đây rất là cuồng vọng, bọn họ muốn khiêu chiến toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu?”

“Chắc không phải, ta nghe nói tu sĩ nhất mạch Tường Lân ở Tịnh Lâm tông không phục bọn họ nên muốn khiêu chiến bọn họ!”

“Không đúng rồi, ta nghe nói bọn họ muốn tu luyện thần thông nào đó, cho nên bắt đầu nhận khiêu chiến của mọi người trên võ đấu trường.”

“Dù sao bọn họ đã nói, dù là Kim Đan chân nhân thì cũng có thể đè áp cảnh giới đối chiến một trận với bọn họ, quá ngông cuồng rồi!”

“Mặc kệ, võ đấu trường ngày mai nhất định có đại chiến!”

“Ha ha, thật tốt quá, đi qua đó nhìn xem, xem thử tu sĩ Hỗn Nguyên tông cuối cùng lợi hại cỡ nào.”

“Phải, nhiều năm nay, chúng ta cung phụng vô số linh thạch bảo vật, cho dù gia nhập ngoại môn Hỗn Nguyên tông thì cũng đau khổ giãy dụa, cuối cùng nghèo túng quay lại, nên mượn cơ hội này nhìn xem tu sĩ Hỗn Nguyên tông chân chính mạnh tới cỡ nào!”

“Phải, phải! Năm đó ta tu luyện ở ngoại môn Hỗn Nguyên tông mười một năm, cuối cùng chỉ có thể trở lại. Tuy rằng học được rất nhiều thứ nhưng mà ta không phục! Không phục! Nên nhìn xem bọn họ mạnh bao nhiêu!”

Có vô số tiếng nghị luận. Đêm nay nơi nào cũng đều như thế, tất cả mọi người rất mong chờ ngày mai tiến đến.

Ngày hôm sau, giờ Dần canh ba, mặt trời vừa nhú, có vô số tu sĩ tụ tập về võ đấu trường, chờ đợi đại chiến.

Đám Lạc Ly cũng thức dậy, trước khi chiến đấu bốn người chụm lại, Lạc Ly nói:

“Các huynh đệ, lần chiến này, không chỉ vì chúng ta tới đây giúp đỡ mà còn là để làm vang danh uy thế của Hỗn Nguyên tông!

Ta tin chắc, nhất cử nhất động lúc này của chúng ta đều nằm dưới sự giám thị của các lão già ở Hỗn Nguyên tông, cho nên trận chiến lần này, chúng ta chỉ có thể thắng chứ không thể thua, ba ngày ba đêm, một tức không nghỉ. Chiến cho đến khi toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Lương Châu tâm phục khẩu phục mới thôi.

Trúc Cơ trảm Kim Đan, tiền bối có thể, vì sao chúng ta lại không thể! Hơn nữa, đối thủ của chúng ta cũng chỉ là Trúc Cơ mà thôi!

Các ngươi có chiến không?”

Lục Chu, Bạch Du Du, Phong Tử Hư cùng nhau trả lời: “Chiến, chiến, chiến!”

Ba người khí thế như cầu vồng. Trong một điện đường, Hạc Chu chân nhân giám thị qua thủy kính lắc đầu, nói:

“Lão già ư... đám nhóc con này quả thực không biết kính lão yêu trẻ!”

Từ khi đám Lạc Ly xuất phát, đến trên Nam Hải, Hạc Chu chân quân vẫn núp ở trong tối, âm thầm bảo vệ bọn họ, đây là sắp xếp của môn phái.

Tường Lân chân quân ở bên cạnh Hạc Chu chân quân nói: “Thế nhưng bọn họ thực sự nhiệt tình!”

Tường Côn chân quân cũng nói: “Phải, thật là hoài niệm, năm đó ta cũng như thế!”

Hạc Chu chân quân nhìn hai người bọn họ, nói: “Phải, năm đó ở ngoại môn, chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau vui cười. Hai tên các ngươi khi đó giúp đỡ lẫn nhau, giống như anh em ruột, cớ sao hiện tại lại như thế!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Đạo Độc Hành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook